Quân Hoan Tỏa Kiều - Chương 22
Chương 22: Cảm giác thất bại – Trong chớp mắt lại đau lòng hắn
Mắt Vân Kiều đỏ lên, tay run, hỏi hắn có phải muốn cưỡng đoạt không, trong đầu Phó Dung Chương lại bắt đầu hiện lên trí nhớ kiếp trước.
Phó Dung Chương cười khổ một tiếng.
Xem như hắn đã đoán đúng, nếu trong lòng Vân Kiều vẫn có sự sợ hãi sâu sắc hoặc là xa cách với hắn thì những hình ảnh kiếp trước khiến hắn đau đến mức không muốn sống sẽ hiện lên trong đầu hắn.
Thực sự mơ hồ nhưng đúng là như thế, một lần lại một lần nữa xuất hiện, đã không thể dùng chữ trùng hợp để giải thích.
Hắn nghĩ là cho nàng vị trí chính phi vì nàng muốn. Nhưng mà từ đầu đến cuối nàng chỉ muốn thoát khỏi hắn.
Kiếp này, trên người Vân Kiều khiến hắn trải nghiệm rất nhiều cảm giác bất lực.
Đây là lần đầu tiên nàng giao chiến chính diện với hắn.
Rõ ràng nàng mảnh mai sợ hãi nhưng hết lần này tới lần khác lại có hạt đào cứng rắn.
Kiếp trước, hễ hắn đi sâu vào hiểu rõ một phần thì có lẽ cũng không có kết cục như thế.
Lúc nàng hỏi hắn câu này, Phó Dung Chương chỉ bình tĩnh nhìn nàng, trầm mặc không nói, khí tức âm trầm đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Vân Kiều lại tưởng rằng hắn lại sắp nổi giận.
Ai ngờ hồi lâu sau hắn mới âm trầm nói một câu: “Nàng biết ta sẽ không như thế.”
Chỉ trong giây phút này, không biết sao lòng Vân Kiều lại nhói lên một chút.
Nàng thấy được cảm giác thất bại trong mắt hắn mà từ trước giờ nàng chưa từng thấy qua.
Nói thật, từ khi đi vào phủ Nhiếp chính vương, tình cảnh của nàng không biết tốt hơn trước kia bao nhiêu lần.
Nàng không cần giống như trước đây ăn ngủ không yên, không cần vì có người nửa đêm đến gõ cửa sổ hoặc muốn lẻn vào gian phòng của nàng mà lo lắng hãi hùng.
Thật ra Phó Dung Chương đối với nàng xem như rất khá.
Ngoại trừ không cho nàng rời đi thì gần như không tìm thấy nửa điểm hắn đối với nàng không tốt.
Cung cấp thức ăn ngon, ngoài miệng nói muốn thân thể của nàng nhưng chung quy vẫn chưa đến bước kia.
Nếu hắn muốn nàng cũng không chống cự được, nhưng hắn không có.
Điều càng làm cho người ta không ngờ được chính là Phó Dung Chương lại hứa với nàng vị trí chính phi.
Chính phi đại biểu cho chính thê, là muốn nhập vào Ngọc điệp hoàng gia, há có thể là trò đùa?
Nếu như hắn xem nàng là đồ chơi thì không cần phải như thế.
Nhưng vì sao hắn lại làm thế? Nàng chỉ là một quả phụ thôn quê…
Phó Dung Chương thấy nàng không nói, dường như thở dài một cái, im lặng ôm nàng vào ngực lẩm bẩm nói.
“Đừng bỏ đi, được không?”
“Kiếp này chúng ta sống cùng nhau được không?”
Vân Kiều không lên tiếng, nàng không nói nên lời cự tuyệt, tay nhỏ vô thức níu chặt mãng bào của hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, suy nghĩ muốn chạy trốn của nàng đã không còn mãnh liệt như ban đầu.
Càng không nghĩ tới giờ phút này, đáy lòng nàng lại dâng lên cảm giác mềm yếu xa lạ, trong chớp mắt lại đau lòng nam nhân trước mắt này.
Đây cũng là điều Vân Kiều không kịp chuẩn bị.
Nhận thức được điều này khiến cho đáy lòng nàng trở nên bối rối, vội đẩy hắn ra: “Ngài, ngài thả nô gia ra trước. Nô gia chỉ muốn tìm người nhà của mình, không muốn…”
Nghe vậy, Phó Dung Chương nhíu mày: “Đừng tìm, nghe lời ta, việc này đối với nàng không có lợi đâu.”
“Vì sao không có lợi?” Vân Kiều không rõ.
Hầu kết Phó Dung Chương giật giật, thản nhiên nói: “Đừng hỏi.”
Thượng Quan Huyễn không phải phụ thân tốt, thân thích này không nhận được. Bây giờ tình hình của Thượng Quan Thao thế nào hắn còn không biết, rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, còn nhiều bí ẩn chưa có đáp án. Lúc này để Vân Kiều biết được sự tồn tại của bọn họ cũng không có lợi gì.
Nếu vẫn như kiếp trước bán nàng cầu vinh thì thân thích này còn không bằng không nhận, tránh cho càng đau buồn hơn.
*
Phó Dung Chương không cho nàng tìm người thân, Vân Kiều chỉ nghĩ hắn muốn giam giữ nàng. Ngoài mặt nàng không phản kháng Phó Dung Chương nhưng trong lòng lại định âm thầm đi tìm.
Đợi sau khi Phó Dung Chương rời đi, nàng lại tiếp tục suy nghĩ làm sao tìm người thân. Trong phút chốc, nàng mở to mắt, nàng nhớ mới vừa rồi trong đầu nàng lại hiện tên từ Ngọc điệp.
Lúc này, Thanh Nguyệt bưng một bát tổ yến đi đến, nàng nhìn thấy đột nhiên Vân Kiều trừng to mắt thì tim đập lộp bộp một cái: “Cô nương? Sao thế?”
Mấy hôm nay, dưới sự kiên trì của Vân Kiều, bọn người Thanh Nguyệt vẫn gọi nàng là cô nương.
Vân Kiều hỏi: “Ngươi có nghe qua Ngọc điệp chưa? Biết cái đó để làm gì không?”
Thanh Nguyệt gật gật đầu, cười khẽ một tiếng: “Nô tỳ cũng từ trong cung ra, đương nhiên đã nghe qua rồi. Nói theo phổ thương thì đó là gia phả hoàng tộc.”
“Trước kia ngươi từng nghe nói qua chưa?” Vân Kiều lại hỏi.
“Gia cảnh của nô tỳ bần hàn, còn không biết chữ, sao nghe qua những thứ này?” Nói xong, Thanh Nguyệt đưa tổ yến đường phèn pha mật quế hoa cho Vân Kiều.
Như thế đúng rồi.
Nếu từ nhỏ lớn lên ở thôn quê hoặc nhà thương nhân bình thường thì có lẽ sẽ không nghe nói qua Ngọc điệp là gì.
Nhưng nàng lại biết.
Vừa mới nghĩ đến vị trí chính phi thì nàng vô thức biết đây là thân phận sẽ nhập vào Ngọc điệp hoàng gia.
Phải chăng nói rõ gia cảnh trưởng thành của nàng có lẽ còn hiển hách hơn so với tưởng tượng của nàng?
Loáng thoáng biết được phương hướng phải tìm người thân, trái tim của Vân Kiều như muốn nhảy ra ngoài, không biết là kích động hay khẩn trương.
Nàng muốn ra khỏi phủ.
Nàng có thể thử tự mình đi tìm.
Nhưng mà nàng không biết Phó Dung Chương có cho nàng đi ra ngoài không.
“Thanh Nguyệt, ta muốn ra phủ dạo chơi, phái người đi hỏi vương gia có được hay không?” Vân Kiều hỏi Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt khó hiểu nói: “Vương gia không có nói không cho cô nương xuất phủ.”
Vân Kiều ngẩn người, điều này khiến nàng rất bất ngờ.
Không bao lâu sau, Thanh Nguyệt bẩm báo việc này với Huyền Long Vệ.
Sau khi Phó Dung Chương biết được thì trầm mặc một hồi: “Nàng muốn đi thì cho đi, bảo vệ cẩn thận.”
Nàng vẫn muốn tìm người thân.
Cũng được, Cố Văn Hiên nói tâm trạng của nàng uất ức, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.
Rất nhanh, Vân Kiều thuận lợi xuất phủ.
Đương nhiên đi theo cũng không chỉ có Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt mà còn có một tiểu phân đội Huyền Long Vệ. Đội ngũ đi ra ngoài thế này có thể nói là không nhỏ.
Là nàng nghĩ quá đơn giản rồi.
Sao Phó Dung Chương có thể để nàng dẫn theo một hai người thị nữ đi ra ngoài chứ?
Có thể xuất phủ đã là tiến bộ lớn rồi. Vân Kiều hít thở sâu một hơi, năng nề đi ra cửa phủ.
Ra phố lớn, nơi này phồn hoa và náo nhiệt khác hoàn toàn với thâm sơn cùng cốc trong trí nhớ của nàng. Nhưng nàng muốn tìm người thân nên cũng không để ý.
Về phần đi đâu nàng cũng không chắc, chỉ nói đi dạo một vòng nơi nữ tử sẽ đi trong kinh đô.
Bọn người Thanh Nguyệt lập tức hiểu ý, chọn những ăn uống vui đùa và cửa hàng nổi tiếng.
Mục đích lớn nhất của Vân Kiều là cửa hàng bán ngọc, nàng muốn tra xem thẻ ngọc của nàng xuất xứ từ đâu, bình thường lưu thông ở đâu, giá như thế nào, ai sẽ dùng.
Vì muốn đánh lừa mọi người nên đầu tiên nàng chọn cửa hàng son phấn bột nước, mua mấy hương son kiểu mới. Sau đó nghĩ lại, nàng cảm thấy mình vẫn nên mua thêm mấy món đồ, vì thế đi cửa hàng vải.
Hoa văn trên vải tơ lụa ở kinh đô không biết tinh xảo gấp bao nhiêu lần so với trấn Nghi Hà, nàng cẩn thận xem xét mới phát hiện kiểu dáng đường may của mình giống với sản phẩm thêu bán ở kinh đô.
Nhớ ngày đó nàng ở trấn Nghi Hà chỉ dựa vào đường may mới lạ tinh xảo và hoa văn mà kiếm không ít bạc,
Nàng cũng không rõ vì sao mình biết những hoa văn này, lần này so ra, bỗng nhiên nàng có một suy nghĩ nàng có phải là người ở kinh đô hay không?
Ngay lúc nàng đang đứng trước tủ vải xuất thần nghiên cứu cách thêu thì cảm thấy dưới chân váy có điểm kì lạ. Nàng lui một bước cúi đầu nhìn qua, dưới đáy tủ vải có một đầu nhỏ đưa ra. Nàng bị dọa đến thở hốc vì kinh ngạc, suýt nữa kêu lên.
Chỉ thấy một tiểu cô nương mặc nam trang dùng ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu cho nàng im lặng, trong mắt đều là vẻ cầu khẩn.
Vân Kiều vô thức nhìn xung quanh, vị trí nàng đứng vừa lúc là góc khuất trong cửa hàng. Chủ tiệm không đủ người nên đang chào hỏi những người khác, không ai để ý đến động tĩnh của nàng ở đây, chỉ có Thanh Nguyệt ở bên cạnh thấy được.
Thanh Nguyệt cũng trừng to mắt, liếc mắt nhìn nhau với Vân Kiều.
Cô nương trốn dưới tủ vải mới nhìn qua còn tưởng bé trai. Nhìn kỹ thấy đôi mắt rất sáng, mặt như hoa đào, là một cô nương xinh đẹp.
Song, vì đầu tóc rối bời nên nhìn rất chật vật.
Thấy Vân Kiều không nói gì, Thanh Nguyệt cũng không lên tiếng, nàng chỉ đi về trước chắn Vân Kiều lại, cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu gào ồn ào ngoài cửa tiệm, một đám hộ viện dáng vẻ hung tàn chạy qua: “Đuổi theo bên này!”
Vân Kiều và Thanh Nguyệt không dám thở mình.
Tiểu cô nương lập tức trốn vào tủ vải, đến khi những âm thanh chửi rủa dần đi xa mới chui ra, hít một hơi thật sâu mà nói: “Ôi chao, ngộp chết lão nương.”
Vân Kiều bị lời nói thô tục này hù đến ngẩn người.
Nhìn kỹ thấy tiểu cô nương trước mắt này cũng không “Nhỏ”, là cô nương cùng tuổi với nàng!
Tiểu cô nương thấy mình đã hù dọa Vân Kiều thì hơi áy náy mặt giãn ra cười ngọt ngào, giọng nói hào phóng: “Cô nương, cảm ơn!”
Vân Kiều hồi lâu không phản ứng kịp, chớp mắt: “Cô, cô nương, đây là thế nào? Những ác nhân kia…”
“Bọn chúng là tay sai trong kỹ viện.” Tiểu cô nương thanh tú hất cằm, khinh thường nói.
Vân Kiều không biết có phải tiểu cô nương đáng thương bị buộc làm kỹ nữ không, lo âu hỏi: “Vì, vì sao muốn bắt cô nương?”
Tiểu cô nương tháo búi tóc nam tử rối bời trên đầu: “Còn có thể vì cái gì nữa, nói ta uống rượu không khen thưởng đó mà!”
Vân Kiều: “…”
*
“Ôi dào, không nhiều lời với cô nương nữa, bản cô nương có chuyện quan trọng đi trước. Đa tạ cô nương trượng nghĩa, chút tâm ý không thể hiện sự tấm lòng, sau này có duyên gặp lại.”
Nói xong, người nọ nhét đồ vật vào trong tay Vân Kiều vội vã đi ra ngoài, sau khi quan sát xung quanh mới cúi người rời đi.
Đến khi không thấy bóng dáng kiều diễm kia nữa, Vân Kiều mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn xuống, trên tay là thỏi vàng ròng vàng óng ánh!
Nang hơi trợn tròn mắt.
Thanh Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Vân Kiều cũng ngẩn người.
Cô nương này ra tay hào phóng vậy mà uống rượu không cho tiền trưởng?
Vân Kiều không thể nhịn được mà cười cười.
Đây cũng chỉ là một khúc dạo ngắn mà thôi, Vân Kiều cũng không để trong lòng, tiếp tục đi dạo mấy cửa hàng vải. Cuối cùng, nàng mới rẽ vào cửa hàng bán ngọc uy tín lâu năm lớn nhất kinh đô: Lang Duyệt Trai.
Chưởng quỹ của Lang Duyệt Trai đang gõ bàn tính, nghe thấy âm thanh trước cửa thì nhíu mày nhìn qua, giật mình một cái.
Chỉ thấy một cô nương che lụa mỏng thanh thoát đi vào. Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nhưng thấy đôi mắt hạnh giống như dòng nước trong, lăn tăn gợn sóng tinh khiết động lòng người.
Tao nhã xinh đẹp.
Giống như một cây hoa phú quý trong nhân gian.
Chưởng quỹ mắt tinh, thấy đoàn người ngoài cửa đã biết có khách quý tới. Ông ta vội bỏ dở công việc trên tay, đi lên nghênh đón: “Cô nương, muốn mua gì thế? Đúng lúc gần đây cửa hàng có nhập về ngọc trân châu quý, người có muốn xem thử không?”
Thanh Nguyệt đi lên nửa bước: “Có đồ trang sức tốt nhất không?”
Chưởng quỹ liên tục gật đầu: “Có có có, mời cô nương vào phòng, tiểu nhân sẽ cầm đến cho người chọn.”
Vân Kiều không nói gì, thuận theo chỉ dẫn của chưởng quỹ mà đi vào trong phòng, ngồi xuống chờ chưởng quỹ.
Lúc này, trong phòng bên cạnh vang lên giọng nói thì thầm, nghe thấy trong đó có một cô nương cất cao giọng nói.
“Cùng được mời tham gia tiệc ngày xuân, dựa vào cái gì Đoan Dương nàng ta cài trâm mẫu đơn điểm thúy kim và bản quận chúa lại không thể cài trâm cài mẫu đơn? Cũng vì nghe đồn nàng ta có hơn ước với Nhiếp chính vương? Vậy thì nàng ta nhất định sẽ là Nhiếp chính vương phi sao?”
“Quận chúa, nhỏ giọng chút! Cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Có lẽ vì người nọ khuyên nhủ nên sát vách không vang lên tiếng động lớn nữa.
Vân Kiều lại hơi mông lung, ngước mắt nhìn về phía Thanh Nguyệt: “Đoan Dương là ai?”
Thanh Nguyệt chần chừ trong giây lát: “Quận chúa Đoan Dương, đích nữ của phủ Bái Quốc Công…”
Đang muốn giải thích tiếp thì chưởng quỹ lại đi vào.
Chính sự quan trọng, Vân Kiều hít vào một hơi thần sau, bình tĩnh lại, đè xuống cảm giác nặng nề mà ngay cả chính nàng cũng không nói rõ được.
Chưởng quỹ bưng các loại đồ trang sức, ngọc sức ra, cười mỉm: “Cô nương, không phải tiểu nhân khinh thường, toàn bộ kinh đô này chỉ có đồ trang sức ở chỗ tiểu nhân là tinh xảo, quý báu nhất.”
Vân Kiều nhìn thoáng qua đồ trang sức ngọc đẹp đắt đỏ đầy bàn, chỉ chỉ vào cây trâm bạch ngọc Ngọc Lan: “Bạch ngọc, còn có gì quý hôn không?”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào uyển chuyển như ngọc khiến chưởng quỹ thất thần. Ông ta lại nhìn theo ngón tay Vân Kiều chỉ vào trâm ngọc, không khỏi hít vào một hơi. Đây đã là trang sức ngọc đắt đỏ nhất trong tiệm của ông ta, nhưng người ta lại chê nó.
Chưởng quỹ thử thăm dò hỏi: “Người muốn chất bạch ngọc thế nào?”
Vân Kiều đang muốn móc thẻ ngọc trên cổ ra, sau đó suy nghĩ mà rụt tay về: “Chất ngọc ôn nhuận, óng ánh không tì vết, bên trong có cảm giác như bụi sương mù, có không?”
Thẻ ngọc của nàng có dạng như thế.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ký Ức Độc Quyền
2. Lương Ngôn Tả Ý
3. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
4. Cũng Chỉ Là Hạt Bụi
=====================================
Nhưng mà nàng không biết mình miêu tả như thế có thể khiến chưởng quỹ hiểu rõ chất ngọc nàng nói không. Song, nàng cũng không dám tùy tiện lấy ra, không biết lộ ra thẻ ngọc là họa hay phúc, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
Lang Duyệt Trai là cửa hàng kinh doanh ngọc khí uy tín lâu năm đời thứ ba, từ nhỏ, chưởng quỹ đã tai nghe mắt thấy, nhìn thấy vô số trân bảo. Đối với chất ngọc Vân Kiều đó là ngọc dương chi cực hiếm còn tồn tại.
Chưởng quỹ tiếc nuối lắc đầu.
“Cô nương nói chắc là ngọc dương chi cực phẩm, ngọc của tiểu điếm tốt nhất kinh thành, không bằng cô nương để lại thiếp mời. Nếu như tiểu nhân có hàng mới nhất định sẽ phái người đến thông báo cho cô nương.”
Vân Kiều biết hỏi như thế cũng không ra đồ vật nàng muốn, nàng cũng không thể để lại danh thiếp được. Suy nghĩ một lát, nàng hỏi chưởng quỹ bút mực giấy nghiên vẽ đường vân điêu khắc và huy hiệu trên thẻ ngọc vào.
“Chưởng quỹ có thấy qua thẻ ngọc này chưa? Có biết xuất xứ từ đâu không?”
Sau khi chưởng quỹ Lang Duyệt Trai nhìn thấy bức tranh thì sắc mặt thay đổi, nhưng ông ta nhanh chóng kiềm lại, ung dung nói: “Tiểu nhân chưa thấy qua, nhưng mà tiểu nhân có thể giúp người để ý.”
Vân Kiều nói lời cảm tạ, sau đó rời khỏi cửa hàng bán ngọc.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng ngọc đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa bằng đồng mạ vàng đứng trước cửa, Vân Kiều giật mình.
Chỉ thấy người nọ nhấc lụa xanh thêu ngân ly, gương mặt tuấn tú như mực vẽ sơn thủy hiện ra, hờ hững chớp mắt: “Chơi chán rồi sao?”
“Bản vương đón nàng hồi phủ.”