Quân Hoan Tỏa Kiều - Chương 21
Chương 21: Cưỡng từ đoạt lý – Há lại chỉ có từng đó, bản vương còn cường thủ đoạt hào
Cưỡng từ đoạt lý: ngụy biện một cách áp đặt, nhưng vô lý
Cường thủ đoạt hào: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.
***
Đúng như dự đoán của Phó Dung Chương, Lương vương Phó Dung Hiện ở quận Nghi Châu xa xôi đang tức giận hất bàn trong thư phòng.
Phía dưới có đầy phụ tá đang quỳ.
Yên lặng thừa nhận cơn giận của y, không dám lên tiếng.
“Phế vật! Một đám phế vật!” Sắc mặt Phó Dung Hiện tái nhợt u ám đang vịn tim, hít thở hổn hễn từng hơi, trên trán rịn mồ hôi lớn bằng hạt đậu tí tách rơi xuống.
Phó Dung Hiện vốn có bệnh tim bẩm sinh, cảm xúc không thể quá xúc động.
Một bên, tùy tùng vội mở bình thuốc đổ dược hoàn ra, bưng nước lên cho y ăn. “Chủ tử, ngài đừng tức giận tránh cho tổn thương thân thể.”
Phó Dung Hiện hất chén trà xuống đất, chỉ nuốt khô dược hoàn.
Dược hoàn khô khốc nghẹn trong cổ họng y, hai mắt y nhắm nghiền giống như tự ngược. Chờ sau khi nuốt thuốc vào, lúc mở mắt ra sự tàn nhẫn và cơn giận trong mắt y chưa giảm nữa phần, trái lại càng lúc càng đậm.
Y vất vả toan tính mười năm, bồi dưỡng nhiều người như vậy lại bị Phó Dung Chương nói nhổ thì nhổ, sao y có thể không tức giận?
Làm sao y cũng không nghĩ thông được, rốt cuộc có sơ xuất chỗ nào để Phó Dung Chương có thể nhìn chuẩn mà bắt tất cả đám người vậy được.
Chẳng lẽ có gian tế?
Phó Dung Hiện nghi ngờ nhìn lướt qua đám phụ tá quỳ trên đất.
Y nghĩ chuyện này không có khả năng, nếu có gian tế thì lúc này Phó Dung Chương nên cắt đứt cổ y chứ không phải tìm kiếm trên trời dưới đất.
Không phải do gian tế vậy chính là cái khác.
Trong mắt Phó Dung Hiện hiện lên vẻ lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.
“Nói thử xem các ngươi có bao nhiêu chỗ sơ hở rồi?”
Một đám phụ tá, tùy tùng quỳ trên mặt đất đều cúi đầu.
Ba năm trước đi bắt người lại bắt nhầm nữ nhi của thừa tướng trở về. Bắt về cũng xong đi, mớm thuốc quên đi ký ức cũng được, ai ngờ lại để nàng ta chạy mất!
Nhiều năm như vậy cũng không thể tìm về.
Năm đó nàng ta gặp bao nhiêu người, có mang chứng cứ gì đi không cũng không ai biết được, vì thế Phó Dung Hiện đã giận dữ một lần.
Kinh Triệu doãn Trương Ngọc Thư vô duyên vô cớ tra tung tích của Thượng Quan Vân Kiều, nếu chỉ điều tra theo vụ ăn bình thường thì Phó Dung Hiện cũng không cần lo lắng. Nhưng Trương Ngọc Thư lại chọn đọc tài liệu những vụ án mất tích các nam qua, còn để ông ta tìm được đầu mối.
Nếu ông ta tìm được đầu mối, theo năng lực của Trương Ngọc Thư thì sớm muộn cũng bắt được những ám gian y đưa vào.
Y đành phải tiên hạ thủ vi cường, ra lệnh cho ám gian nằm vùng ở Trương phủ nhận lệnh giết chết Trương Ngọc Thư.
Đương nhiên sau khi ám gian này hoàn thành nhiệm vụ thì y cũng làm cho nàng ta biến mất.
Không dấu vết, cho dù ai cũng không tra được.
Trương Ngọc Thư vừa mới chết, vì ngăn ngừa bứt dây động rừng nên Phó Dung Hiện hạ lệnh cho tất cả mọi người án binh bất động.
Ai ngờ, ám gian chôn bên cạnh Chu Quán lại giết nhầm ông ta, giết người xong còn chạy trốn!
Ngay trong lúc quan trọng, hai quan viên tử vong liên tục, lại đều có thị thiếp chạy trốn, tất nhiên sẽ khiến Phó Dung Chương nảy sinh lòng nghi ngờ.
Không phải sao, thật đúng là gần như khiến Phó Dung Chương lật gốc gác của y lên, tâm huyết mười năm như nước chảy biển đông.
Thậm chí ý còn không biết rốt cuộc Phó Dung Chương đã nắm giữ bao nhiêu tin tức.
Có nghi ngờ đến y hay không.
Giờ phút này, y chỉ muốn bắt được nữ nhân kia, nghiền xương nàng ta thành tro!
“Còn chưa tìm được tiện nhân kia sao?”
“Theo hồi báo, nàng ta chạy về phía Tây, bọn thuộc hạ đang cố hết sức truy đuổi.”
“Không phải cố hết sức mà bắt buộc phải như thế! Nếu còn không bắt được người, các ngươi đưa đầu tới gặp đi.”
“Vâng.” Tùy tùng lĩnh mệnh, khom người lui ra ngoài.
Tùy tùng vừa mở cửa ra, Phó Dung Hiện đã thấy từng chiếc đèn lồng da người treo trong hành lang. Nét vẽ vô cùng tinh xảo lại lộ ra vẻ quỷ dị không nói nên lời, Phó Dung Hiện tức giận đến mức quét bàn đọc sách một lần.
Y lục tục phái không ít người đến phủ Nhiếp chính vương, nhiều lần ám sát như thế, mục đích không chỉ vì muốn giết Phó Dung Chương mà càng vì muốn tiếp xúc với Ngọc Lê. Nhưng mà tất cả đều thất bại tan tác quay về!
Ba năm! Không có cách nào liên hệ được với Ngọc Lê, vốn không biết tình hình của nàng ở phủ Nhiếp chính vương thế nào, nàng ta không truyền được một chữ tin tức ra ngoài.
Nếu con cờ Ngọc Lê này đã bị phế đi, vậy y phải bồi dưỡng người mới thêm lần nữa để dùng tiếp cận Phó Dung Chương.
Bồi dưỡng một ám gián tuyệt vời phải trả giá không nhỏ, y không muốn dễ dàng bỏ qua.
Muốn tìm một nữ nhân có thể lọt vào mắt Phó Dung Chương thực sự khó như lên trời.
Nhưng cũng không phải không có kẽ hở, nghe nói mấy ngày trước Phó Dung Chương xem trọng một quả phụ tuyệt sắc ở trấn Nghi Hà, sau đó còn quay lại bắt người về vương phủ.
Đây chính là lần đầu tiên.
Điều đáng hận chính là người y phái đi dò xét đều bị Phó Dung Chương giết, ngay cả người ở kinh đô cũng không ai thấy được dáng dấp quả phụ kia ra sao.
Phó Dung Hiện hận không thể cắn nát răng hàm.
Trái lại là tiểu cô nương bị bắt ba năm trước kia, tuổi còn nhỏ đã ra dáng quốc sắc thiên hương, dáng vẻ dụ người. Nếu như cẩn thận rèn luyện thì chắc chắn sẽ là báu vật câu được hồn phách của tất cả nam nhân. Chỉ tiếc đã để nàng ta chạy trốn!
Vẫn phải nắm chắc bắt nàng ta lại.
Phó Dung Hiện nghĩ vậy lại hạ mấy lệnh xuống.
Bên Phó Dung Chương, hắn vẫn nhớ đến Vân Kiều, ngựa không dừng vó chạy về Lệ Hoa Uyển.
Những ngày gần đây đang trong quá trình tra xét mỹ nhân có hình xăm, gần như luôn luôn nhắc nhở hắn bi kịch của đời trước.
Tin tức nói lên tình tiết vụ án ngày càng nhiều, hắn càng thương xót Vân Kiều.
Rốt cuộc việc này đã tạm trôi qua một thời gian, hắn chỉ muốn sớm hồi phủ ôm nàng vào ngực.
Phó Dung Chương không chỉ nghĩ như thế mà thật sự đã làm như thế.
Hắn vừa mới vào Lệ Hoa Uyển, nhìn thấy Vân Kiều đang luyện chữ trong phòng thì một tay kéo nàng lại ôm nàng vào ngực.
Trong giây phút Vân Kiều còn đang nâng bút luyện chữ, giây tiếp theo đã rơi vào trong ngực nam nhân, một hồi lâu mới phản ứng lại.
“Vương gia!”
Nói xong, nàng dùng sức giãy ra khỏi ngực hắn.
Bởi vì dùng sức nên gương mặt nàng trở nên ửng đỏ nhàn nhạt giống như thì hoa tuyệt sắc, sáng như hoa sen, lộ ra sức sống mạnh mẽ ngày xuân, xinh đẹp động lòng người.
*
Lông mày xinh đẹp, mắt trong trẻo, da thịt trắng muốt làm nổi bật lên đôi môi anh đào kiều diễm như nước, vô cùng mê người.
Phó Dung Chương khẽ động tình ý, vòng eo nàng chưa được một nắm tay, xoay người hôn lên môi nàng một chút.
Nhìn thấy tình huống như thế, người theo hầu vội vàng lui ra ngoài.
Vân Kiều nhìn thấy thị nữ thức thời lại né tránh thành thói quen, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, màu đỏ bừng từ má lan lên tai.
Sao người này không nói gì đã đến hôn loạn thế này?
Quả nhiên là vô cùng bất đắc dĩ, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể khiến cho Phó Dung Chương hiểu rõ như thế không hợp lễ?
“Vương gia, nô gia đã gả làm vợ người khác, không, không thể như vậy…”
Phó Dung Chương ôm nàng không hề thả lỏng, trái lại vẫn ung dung hỏi nàng: “Thật sao? Hôn thư đâu, nàng đưa hôn thư ra đi.”
Vân Kiều trừng to mắt, không ai nói với nàng thành thân phải có hôn thư cả.
Nàng thấy qua hôn thư gì đó ở đâu chứ?
“Ai cũng biết nô gia đã gả, gả cho người khác.”
“Ồ? Vậy ai có thể chứng minh được?” Phó Dung Chương khẽ cười một tiếng.
Lần đầu thấy Phó Dung Chương cười như vậy, Vân Kiều giật mình, vị diêm vương này cười lên đúng là đẹp thật.
Lúc kịp phản ứng với lời nói của hắn, Vân Kiều lại tức giận. Nơi này là địa bàn của hắn, ai có thể chứng minh cho nàng? Ai dám chứng minh cho nàng?
Không biết là nên giận hắn hay là giận mình bị nụ cười của hắn quyến rũ, Vân Kiều hơi thẹn quá hoá giận, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, không có sức phản bác.
“Thôn dân, thôn Nghi Hà đều có thể chứng, chứng minh!”
“Nàng chắc chứ, người của trấn Nghi Hà đã thấy qua nàng bái đường rồi?”
“…” Chính nàng cũng không biết mình bái đường lúc nào, sao chắc thành thân được?
“Ừm, việc đó không ai chứng minh được cười.”
Phó Dung Chương cũng không để ý trả lời nàng, ánh mắt nhìn vào đôi tai hơi đỏ lên của nàng, mềm mại mượt mà, nhìn rất ngon miệng.
Gương mặt xinh đẹp của Vân Kiều đỏ lên: “Ngài, ngài… Cưỡng từ đoạt lý.”
Rốt cục Phó Dung Chương cũng thu ánh mắt đang nhìn tai nàng lại, nhìn vào mắt nàng, khóe môi nở nụ cười nhạt mang theo tiếng nói mị hoặc, khẽ nói: “Há lại chỉ có từng đó, bản vương còn cường thủ đoạt hào.”
Nói xong, nụ hôn của hắn rơi xuống như hạt mưa.
Hai tay Vân Kiều chống lên lồng ngực hắn, nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn: “Vương, vương gia, dưa hái xanh không ngọt.”
“Phải không, bản vương cảm thấy nàng rất ngọt.”
Phó Dung Chương cười khẽ một tiếng, hơi thở ấm áp thở ra bên cổ nàng, trêu đến cả người nàng run lên.
Phó Dung Chương rất hài lòng với phản ứng của nàng, tiếp tục hôn nàng.
Có lẽ chính nàng cũng không biết nàng không còn kháng cự hắn như trước đó nữa.
Hắn hôn hôn, ôm eo nàng, khẽ nhấc nàng lên ôm nàng ngồi xuống bàn trà vùi đầu vào cổ nàng, từng chút một gặm lấy da thị của nàng, mê luyến hương vị thơm ngọt ngào.
Vân Kiều thấy hành động của hắn càng lúc càng càn rỡ, nàng hơi hoảng sợ cũng hơi bối rối. Nàng cảm thấy rất lạ lẫm với phản ứng cơ thể của mình, không kháng cự được lại sinh tức giận.
“Rốt cuộc vương gia xem nô gia là gì? Là đồ chơi có thể tùy ý tiêu khiển sao?”
Giọng nói của nàng trời sinh nũng nịu, cho dù mang theo sự tức giận thì nghe tới tai người ta cũng giống như hờn dỗi, lưu luyến ôn hòa, mang theo vẻ quyến rũ.
Hầu kết Phó Dung Chương khẽ động, cũng không giống đời trước không để mắt đến, dáng vẻ thuận theo nhìn vào mắt nàng, mang theo mấy phần lưu luyến: “Bản vương chỉ có một nữ nhân, đời này của nàng cũng chỉ có một nam nhân là bản vương. Giữa chúng ta không hề có người khác, sau này cũng như thế, đây là thứ đồ chơi có thể có sao?”
Nói xong, Phó Dung Chương chậm rãi cúi người ngậm vành tai nàng, giọng nói khàn khàn mơ hồ không rõ mà nói: “Nàng là người bản vương cướp được.”
Vân Kiều bị hắn liếm cả người run lên, lại không đẩy hắn ra được chỉ có thể ở dưới người hắn run rẩy. Nàng cảm thấy sức mạnh trên người hắn, ý thức được tiếp theo hắn có thể sẽ làm gì, nàng bị dọa sợ, vội hô: “Vương gia, không được, như thế chính là không làm mai quan hệ bất chính, thế tục không dung…”
Đường đường là Nhiếp chính vương phi sao có thể là một quả phụ gả hai lần?
Vân Kiều nghĩ rằng có thể sử dụng chuyện này để chắn Phó Dung Chương lại.
Phó Dung Chương ngừng động tác: “Nàng nói là danh phận sao?”
Lần trước nàng cũng nói như thế không hợp lễ Chu công, lễ Chu công chính là phu thê đôn luân[*]. Muốn hôn thì tiền đề nhất định phải là danh chính ngôn thuận, phu thê phải có bảy lễ phù hợp lễ nghĩa.
[*] Đôn luân: Chỉ chuyện hai phu thê hành sự.
Nhiều lần nghe nàng nói như thế chắc là vô cùng để ý. Bây giờ xem ra đây cũng là tâm nguyện mà đời trước nàng chưa từng nói ra.
“Không nghe thấy bọn họ gọi nàng thế nào sao?” Phó Dung Chương nhìn vào mắt nàng, thâm tình lại kiên định: “Bản vương cưới nàng, tam thư lục sính, mười dặm hồng trang.”
“Cho nàng một danh phận lúc trước không thể cho nàng, bây giờ sẽ cho nàng.”
Vân Kiều khóc không ra nước mắt, nàng muốn danh phận sao? Nàng chỉ muốn tự do!
Còn nữa, cái gì lúc trước không thể cho nàng, khi nào có lúc trước chứ, nàng nghe không hiểu.
Lúc đầu nàng còn muốn dùng cớ này để cự tuyệt Phó Dung Chương, không ngờ hắn lại thật sự nghiêm túc. Mấy hôm nay bọn thị nữ gọi nàng là vương phi thật đúng là theo ý hắn chứ không phải tùy tiện gọi.
Lần này hay rồi, lúc trước đi theo hắn nhiều lắm thì chỉ là nhân duyên ngắn ngủi, nếu thật sự gả cho hắn thì đời này sẽ bị vây ở vương phủ, không được tự do nữa.
“Vương gia, ngài thả nô gia ra có được không?” Nàng dịu dàng thì thầm, cầu khẩn nói.
Lập tức, khí thế trên người Phó Dung Chương trầm xuống: “Đời này cũng không thể thả nàng. Ngoại trừ rời đi, nàng muốn cái gì bản vương đều có thể cho nàng.”
Nàng đã để ý danh phận như thế, vậy hắn sẽ dùng danh phận trói chặt nàng.
Vân Kiều bị khí thế bức người của hắn đè nén, làm hoảng sợ, trong đầu lo lắng đến cuống cuồng. Nàng đã nói đến như thế, lần sau chưa chắc nàng có lá gan nói nữa nên dứt khoát thừa dịp này mà to gan nói: “Vương gia, ngài như thế giữ lại người cũng không giữ được tâm, cần gì…”
Phó Dung Chương cười thê lương một tiếng: “Lòng người? Thứ đồ chơi này là hư vô nhất, bản vương chưa từng đòi hỏi gì quá đáng. Thứ bản vương muốn thật sự là người của nàng, thân thể của nàng.”
Thấy được.
Sờ được.
Ấm áp.
Vân Kiều trầm mặc một lát, chậm rãi ngẩng đầu, mắt đỏ lên hỏi: “Cho nên ngài muốn cưỡng đoạt sao?”