Phu Nhân Giả - Chương 48
Chương 48
“Ư, ư a……” Cả người tôi không còn lạnh nữa mà nóng như bị ném vào lồng hấp. Kích thước dương vật Khương Nhược Châu không hề thua kém Nghiêm Thù Lân, tôi quay mặt đi cắn môi khóc thút thít, nội tạng như bị đè xuống, khi hắn tăng tốc đưa đẩy, tôi càng cảm nhận rõ nỗi khó chịu vì lỗ hậu bị dị vật căng ra, may mà không bị rách.
Lần này không phải mơ mà là chuyện thật sự xảy ra.
Tôi có thể rên rỉ, có thể điều khiển tay chân mình nhưng lại không thể bảo hắn dừng lại.
Hắn nhét ngón cái giữa hai hàm răng tôi, không cho tôi cắn môi mình.
Hắn cứ thế đâm rút trong lỗ nhỏ của tôi hồi lâu, sau đó đột ngột đút toàn bộ dương vật thô cứng vào làm trước mắt tôi trắng xóa, suýt nữa hôn mê dưới người hắn, cảm thấy trong bụng bị rót vào rất nhiều dịch đặc.
Khương Nhược Châu khom lưng bắn từng luồng tinh dịch đặc quánh vào lỗ hậu của tôi. Cuối cùng hắn thả chân tôi xuống, bàn tay rịn mồ hôi vuốt ve khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi, hỏi tôi cảm thấy thế nào.
“Chuột rút……” Tôi nức nở co rúm người, khép lại hai chân bủn rủn.
Tất nhiên không chỉ là chuột rút.
Lỗ nhỏ đau âm ỉ, chỗ sâu lại giống như bị rót canh nóng, thành ruột nhơn nhớt, khi hắn rút dương vật có chút dịch trắng chảy ra, bên trong vẫn còn lại một ít.
Khương Nhược Châu đút nước ấm cho tôi rồi xoa nhẹ bắp chân bị chuột rút, giọng điệu nói chuyện với tôi cũng dịu dàng hơn, không còn làm tôi sợ như lúc nãy nữa.
Kỹ thuật xoa bóp của hắn rất thành thạo nên bắp chân căng cứng của tôi nhanh chóng mềm đi.
“Lúc nãy làm ngươi đau à?” Hắn ôm tôi, hôn lên tai và cổ tôi rồi thấp giọng nói, “Trước kia ngươi toàn cầu hoan với ta nên ta tưởng ngươi thích làm chuyện đó……”
Vừa nói hắn vừa sờ lỗ nhỏ của tôi bị hắn làm sưng, cười khẽ rồi nói tiếp: “Cũng đúng thôi, kiếp này ngươi vẫn chưa rành chuyện phòng the lắm, không thành hôn với Nghiêm Thù Lân nên ngươi cũng khỏi cần nghiên cứu dâm thư vì hắn nữa.”
“Khương đại hiệp,” tôi bình tĩnh lại, sau khi thân thể dễ chịu hơn thì buột miệng hỏi hắn, “Kiếp trước ta cụt chân, chẳng phải không đi đâu được sao?”
Khương Nhược Châu ôm tôi chặt hơn rồi ôn tồn nói: “Ta đưa ngươi đi bằng xe ngựa, ngươi muốn đi đâu cũng được hết.”
Tôi lại hỏi hắn: “Nghiêm trang chủ phát hiện ta mạo danh thay người khác làm phu nhân hắn nên mới chặt chân ta sao?”
Rõ ràng đây là câu hỏi rất dễ trả lời nhưng hắn lại do dự một lát rồi mới nói: “Đúng vậy.”
Tôi còn muốn hỏi nữa nhưng Khương Nhược Châu đã hôn lên môi tôi, sau khi hôn mấy lần thì nói tiếp: “Đời Nghiêm Thù Lân hận nhất là bị lừa…… Ta không muốn nói với ngươi về hắn quá nhiều, nói chuyện tình duyên kiếp trước của chúng ta đi.”
Tôi cũng tò mò tại sao hắn lại thành tình nhân của “Doãn Hoàn Từ” nên dựa vào ngực hắn, chăm chú nghe hắn kể về kiếp trước.
Hắn nói sau khi cứu tôi ra khỏi trang, hắn tìm đủ mọi cách để đưa tôi về ngôi nhà nhỏ do mẹ hắn để lại. Hắn không tiện nhờ người ngoài chăm sóc tôi nên đành phải tự làm, còn nhờ rất nhiều bạn bè tìm thuốc cho tôi.
Chẳng biết hắn nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên nở nụ cười, nâng dương vật giữa hai chân tôi trên lòng bàn tay rồi nói: “Chân ngươi đi đứng không tiện, mới đầu ngay cả đi tiểu cũng khó, ta bế ngươi tiểu, ngươi xấu hổ đỏ bừng cả mặt như bây giờ vậy.”
Nói đến đây, hắn chợt thở dài một tiếng.
“Ta bỏ rất nhiều tiền làm cho ngươi một đôi chân giả, nhưng sau khi gắn vào chỗ nối luôn làm trầy da ngươi, thỉnh thoảng cũng có thể đi mấy bước nhưng vẫn không dễ chịu bằng xe lăn.”
Tôi say sưa lắng nghe, lẩm bẩm nói: “Khương đại hiệp, ngươi đúng là người tốt mà, sẵn sàng đem theo gánh nặng như ta……”
“Ta chưa bao giờ xem ngươi là gánh nặng cả.” Hắn bảo tôi, “Đôi khi ta cảm thấy…… Chân ngươi bị chặt đứt, mọi chuyện đều phải phụ thuộc vào ta, như vậy cũng rất tốt.”
54: Kiếp trước
Khương Nhược Châu đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy thiếu niên quấn mình trong áo hắn nằm ngủ trên giường, trong lòng thoáng yên tâm lại, mấy ngày nay tai mắt Nghiêm Thù Lân phái tới ngày càng nhiều nhưng chưa ai biết chỗ ẩn nấp này, chắc vẫn có thể trốn thêm một thời gian nữa.
Mặt thiếu niên vốn đã nhỏ hơn các nam tử khác, sau khi cụt chân thì ngã bệnh nên cằm càng nhọn hơn, hàng mi dài phủ bóng lên quầng thâm đen sì dưới mắt.
Hắn rón rén bước vào, đặt bánh ngọt và vịt quay đựng trong túi giấy dầu xuống bàn rồi đi tới cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má tái nhợt của thiếu niên.
“Khương đại hiệp, ngươi về rồi.” Doãn Hoàn Từ mơ màng tỉnh lại, ôm cổ hắn như thường lệ rồi nép thân hình gầy yếu vào ngực hắn.
Khương Nhược Châu bưng chậu nước tới rửa mặt và tay Doãn Hoàn Từ rồi lau bụng dưới thiếu niên, hỏi y có muốn đi tiểu không.
Ngoại trừ áo ngoài của hắn thì trên người Doãn Hoàn Từ chỉ mặc một chiếc áo mỏng, phía dưới không mặc quần để tiện đi vệ sinh và rửa ráy.
Hắn đắp thuốc lên vết chém trên chân Doãn Hoàn Từ rất lâu, cuối cùng chỗ kia mới khép lại rồi mọc da non. Hình như Doãn Hoàn Từ bị ám ảnh nặng về chuyện cụt chân nên mỗi lần hắn đụng vào chỗ đứt thì y lại khóc sụt sùi rất tội nghiệp.
Khương Nhược Châu vén vạt áo thiếu niên lên bụng, để lộ đôi chân tàn tật và dương vật ngây ngô bên dưới, sau đó cúi đầu hôn lên chỗ thịt mềm vừa lành lại. Doãn Hoàn Từ rùng mình một cái rồi đưa tay ôm mặt hắn, không cho hắn hôn tiếp nữa, nói với hắn: “Chỗ này xấu lắm……”
“Không xấu mà.” Hắn nói rồi há miệng ngậm chỗ kia, đầu lưỡi đảo quanh da thịt mềm mại, cẩn thận liếm láp như đang nhấm nháp một viên kẹo.
“Ư, ưm…… Khương đại hiệp……” Doãn Hoàn Từ cắn môi rên rỉ, nắm lấy vai hắn, thân thể run rẩy, dương vật hơi vểnh lên như bị hắn liếm sinh ra phản ứng.
Bụng dưới Khương Nhược Châu cũng nóng bừng.
Hắn liếm khắp bẹn đùi thiếu niên rồi đứng dậy cởi áo mình ra, giải phóng dương vật cương cứng trong quần.
“Khương đại hiệp, ta đói……” Doãn Hoàn Từ ngửa đầu hôn khóe môi hắn một cái rồi nhỏ giọng nói.
“Lúc nãy ta vừa ra ngoài mua bánh cua mà ngươi thích, còn có nửa con vịt quay ở tửu lâu nữa.” Hắn nói, “Làm một lần rồi cho ngươi ăn, được không?”
Nghe thấy bánh cua, đôi mắt đen láy của Doãn Hoàn Từ sáng lên, mím môi do dự một lát rồi cười với hắn, hớn hở reo lên: “Khương đại hiệp, ngươi tốt với ta quá.”
Khi hắn đưa ngón tay nới lỏng lỗ hậu của Doãn Hoàn Từ, thiếu niên cầm dương vật hắn vuốt ve làm nó càng to cứng hơn.
Doãn Hoàn Từ là tiểu hồ ly có gương mặt ngây thơ vô tội, biết giả bộ đáng thương, còn rất giỏi nịnh nọt.
Trước kia chưa bị ai bắt là vì trong tay áo Doãn Hoàn Từ luôn giấu những loại thuốc kỳ quái. Y chỉ biết chút võ công mèo cào nhưng khinh công rất giỏi, phản ứng nhanh nhạy nên lúc nào cũng có thể trốn khỏi tay người khác.
Không có chân, không có khinh công, mặc áo cũng chẳng có chỗ giấu thuốc, hiện giờ Doãn Hoàn Từ chính là một phế nhân.
Khương Nhược Châu từ từ áp người xuống, trong cổ Doãn Hoàn Từ phát ra tiếng rên nhỏ xíu, ôm chặt cổ hắn. Hắn nâng mông thiếu niên lên để có thể tiến thẳng vào chỗ sâu chặt khít nóng hổi.
Sau khi hắn đưa đẩy gần một trăm lần, Doãn Hoàn Từ đẩy vai hắn, nói trong bụng mình nóng quá, bỗng nhiên thấy mắc tiểu.
“Tiểu đi.” Hắn không rút dương vật ra, trong lúc dỗ dành Doãn Hoàn Từ đi tiểu, dương vật vẫn không ngừng đâm rút trong lỗ nhỏ trơn mềm kia.
“Ư, a a……” Mới đầu Doãn Hoàn Từ còn muốn nhịn, sau khi bị đâm mấy lần thì mất khống chế tè ra, thân thể cuộn tròn như tôm luộc, lỗ hậu càng kẹp chặt dương vật hắn hơn, đồng thời cũng chảy ra nhiều nước dâm hơn.
Hắn hôn cần cổ đỏ bừng của thiếu niên, hơi thở càng thêm nặng nề, ôm vòng eo mảnh khảnh của đối phương chặt hơn.
Người đời dễ luận thiện ác, nhưng chính tà thường hỗn độn khó phân.