Ôm Lấy Em - Chương 116
Chương 116: Tất cả của anh đều dành cho em
Bạch Phù cầu xin như thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí còn càng mạnh và càng sâu hơn nữa, cảm giác chua xót tụ tập lại thành một điểm, khi bị anh va chạm lần cuối cùng, ánh sáng trắng trong đầu nổ tung, cô ngẩng đầu lên, đồng tử mở to, khoái cảm không ngừng ập đến, dâm thủy tiết ra ngoài.
Tông Bách vẫn không dừng lại, đón thủy triều nóng bỏng, tiếp tục đâm sâu, tiểu huyệt co rút run rẩy siết chặt, lúc anh cắm vào bị cắn chặt không buông, thực sự sảng khoái đến cực điểm.
Anh nghiến răng nghiến lợi đâm vào mấy chục cái, bị vách tường thịt kia khuấy động khiến mã mắt mở ra, toàn bộ tinh dịch bắn ra ngoài.
Anh hít một hơi thật sâu, rút dương vật ra, một lượng lớn dâm thủy bị chặn lại chảy ra ngoài, anh mỉm cười ôm lấy eo cô: “Cục cưng, em chảy thật nhiều nước, có phải một tháng không làm, em đều tích trữ lại không?”
Tông Bách bị anh trêu chọc đến mức hơi xấu hổ, mở miệng cắn vào vai anh, một chút sức lực này chỉ giống như gãi ngứa, Tông Bách buồn cười, cởi bao cao su ra thay một cái mới, nâng người phụ nữ đang mềm nhũn ở trên vai anh lên, lúc nãy vừa mới ăn món khai vị, bây giờ anh có vẻ nhàn nhã thoải mái, ngón tay đặt bên cúc áo của cô từ từ cởi bỏ, hoàn toàn không thể nhìn ra được dáng vẻ gấp gáp lúc nãy.
Bộ ngực sữa bị quấn chặt vừa mới được thả ra đã bị anh ngậm lấy núm vú, tỉ mỉ gặm cắn giống như một chú chó nhỏ gặm xương, một thứ cảm xúc không thể diễn tả thành lời ập xuống bụng dưới, tình dục vừa mới lắng xuống lại bị anh dễ dàng khơi mào.
Tông Bách đang mút mát núm vú nhưng bàn tay cũng không nhàn rỗi, biết cô quý trọng chiếc sườn xám này nên cởi rất cẩn thận, mãi đến khi toàn bộ sườn xám đều đã lột ra khỏi người cô, bàn tay mới tăng thêm sức lực vuốt ve ở trên người cô.
Bạch Phù được sờ vô cùng thoải mái, nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ ngâm nga, một lát sau, dương vật dưới mông cô muốn nhô lên, nóng bỏng cứng rắn chọc vào cô.
Cô đang định di chuyển ra thì đã bị anh nâng mông lên, sau đó điều chỉnh côn thịt, quy đầu vừa chạm đến miệng huyệt, ngón tay anh đột nhiên dùng sức nhấn cô về phía trước một cái, toàn bộ côn thịt lập tức cắm vào trong, khoái cảm bất ngờ khiến Bạch Phù rên lên.
Tông Bách dùng sức đâm vào hai cái, ôm eo cô trực tiếp đứng dậy, hai chân treo trên không trung, nửa người dưới không có điểm tựa khiến
Bạch Phù sợ tới mức phải quấn chặt eo anh.
Hành động này càng khiến miệng huyệt mở rộng, tiện cho Tông Bách đâm vào rút ra, anh vừa đi vừa thọc vào rút ra, côn thịt cắm vào vách tường cọ xát, cộng thêm sự rung động do đi lại gây ra, thực sự kích thích gấp đôi, Bạch Phù bị làm cho thở hổn hển, nhưng người này lại cố ý không nâng mông cô, nên cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh.
Côn thịt nghiền qua chỗ sâu trong vách tường, nơi đó có một chỗ hơi cứng, Tông Bách đã vô cùng quen thuộc, sau khi anh tìm đúng chỗ, lại từng chút từng chút đâm vào nơi đó.
Bạch Phù cong ngón chân lên, khóc lóc cầu xin anh: “Tông Bách, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút..”
Bạch Phù sao có thể chậm lại được, cái miệng nhỏ nhắn kia vừa hút vừa cắn, bao bọc toàn bộ côn thịt, khoái cảm dày đặc lại mãnh liệt, sướng đến da đầu tê dại.
Tư thế ôm làm tình này thoải mái muốn chết.
Anh há miệng liếm vào cổ cô bắt đầu mút mát, ở trong phòng đi hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng Bạch Phù bị đâm đến phun triều, sức lực cả người tan rã, cảm giác toàn thân trở nên nhẹ bẫng.
Nhưng người này vẫn còn cao hứng, để cô nằm nhoài trên bàn cơm, tiến vào từ phía sau.
Sau đó lại đổi một nơi khác, phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách, tư thế của anh vô tận, Bạch Phù không thể chống đỡ được gần như hôn mê.
Tông Bách ôm cô đi tắm rửa đến thơm tho, tóc cũng đã được sấy khô, lúc này mới đặt cô nằm lên giường, thoả mãn ôm lấy cô.
Lúc Bạch Phù tỉnh lại, đèn đường bên ngoài đã được bật sáng, cô nhớ rõ lúc mình đi ngủ trời vẫn còn sáng.
Không biết Tông Bách đã đi đâu, cô ngồi dậy, cả người đau nhức, cố gắng hết sức nhấn công tắc đèn xuống, khi trong phòng sáng lên, cô cảm nhận được ngón tay có thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống thì trên ngón tay giữa đang đeo một chiếc nhẫn kim cương, kích cỡ vừa vặn.
Trên mép giường đặt một chiếc hộp, cô mở ra, giấy chứng nhận nhà đất, giấy chứng nhận xe cơ giới, thẻ ngân hàng và tất cả những giấy tờ chứng minh tài sản đều đứng tên cô.
Còn có một phần tuyên bố rằng nếu nhà trai có lỗi thì sẽ tay trắng rời đi.
Tất cả đều được ký tên.
Tông Bách.
Bạch Phù dẫm lên sàn nhà xuống giường, đi ra ngoài cửa, phòng bếp sáng đèn, còn người đàn ông mặc tạp dề đang quay lưng về phía cô nấu cháo.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn, dịu dàng cong mắt.
Cô may mắn đến nhường nào, vừa duỗi tay nắm lấy cơ hội thì đã vớ được một người đàn ông xuất sắc thế này.
– HOÀN CHÍNH VĂN –
CHƯƠNG 117: NGOẠI TRUYỆN
Ngoại truyện: Chọn đồ lót
Bạch Phù có bộ đồ lót bị người nào đó xé rách, cô không để ý lắm nhưng người kia lại rất quan tâm, cuối tuần kéo cô đi chọn đồ lót mới bằng được.
“Em có thiếu đồ lót mặc đâu.” Cô nhỏ giọng nói.
Tông Bách ôm eo cô, đầu hơi cúi, nghe cô ngượng ngùng kề tai nói nhỏ, tay anh khẽ ôm lấy eo cô, trong lòng nhộn nhạo.
“Quần áo đẹp sợ gì nhiều.”
Bạch Phù không lay chuyển được anh, đành phải nghe theo.
Không để cô nghĩ nhiều, đi lên từ thang cuốn quẹo trái chính là cửa hàng đồ lót đắt tiền.
Đây là lần đầu tiên cô đi mua đồ riêng tư như vậy với người khác, cực kỳ xấu hổ.
Nhưng nhân viên hướng dẫn ở cửa hàng có kiến thức rộng rãi, vừa thấy dáng vẻ Bạch Phù đoan trang là liên tiếp giới thiệu mấy bộ đồ lót kiểu dáng nhã nhặn.
Bạch Phù thất thần vuốt ve bộ đồ lót bảo thủ trong tay, ánh mắt lại không kìm được mà ngó sang khu treo đồ lót gợi cảm táo bạo.
Nhân viên hướng dẫn hẵng còn đang tích cực giới thiệu, Tông Bách lười biếng ôm lấy vai Bạch Phù, cắt ngang lời nhân viên: “Để chúng tôi tự xem đi.”
Lúc này lại có mấy người khách khác vào cửa hàng, nhân viên hướng dẫn có chút nuối tiếc vì không được phục vụ cho đôi tình nhân có vẻ ngoài xuất sắc này.
Không có người ngoài ở đây, Bạch Phù mới thở phào một hơi, Tông Bách ôm cô sang quầy bên cạnh.
Khu treo những bộ đồ lót rực rỡ táo bạo.
Hai mắt Bạch Phù sáng lên, đáy mắt Tông Bách cũng thấp thoáng ý cười: “Em thích bộ nào thì lấy bộ đó.”
Cô ừ một tiếng rồi nghiêm túc chọn lựa.
Chọn đồ lót đẹp là để lấy lòng chính bản thân mình, nhưng bây giờ lại có thêm một lý do.
Cô chọn hai bộ rồi hỏi anh: “Anh thấy bộ nào đẹp hơn?”
Một bộ là đai ren mỏng gần như trong suốt.
Một loại là áo lót nửa ngực gợi cảm, đai áo phía sau buộc thành hai cái nơ nhỏ.
Cô còn chưa mặc mà mồm miệng Tông Bách đã khô khan.
Anh nói: “Thích hết.”
Giọng nói của anh trầm thấp còn hơi khàn, da mặt Bạch Phù mỏng lên nhoáng cái đã đỏ ửng: “Thế em đi thử.”
“Ừm.”
Bạch Phù vào phòng thử đồ, Tông Bách chờ bên ngoài.
Một phút sau, Tông Bách nghe tiếng cô khẽ kêu, vội hỏi: “Em sao thế?”
Cô ảo não: “Tóc bị vướng rồi, em không gỡ được.”
“Để anh giúp em.”
Tông Bách đi vào, Bạch Phù đưa lưng về phía anh, tóc dài che đậy toàn bộ phần lưng nhưng trong phòng thử đồ là gương ở cả ba mặt, ánh mắt của anh xuyên qua bả vai tuyết trắng, liếc mắt nhìn phong cảnh mạn diệu trong gương.
Bầu ngực được áo lót nâng lên, nửa bầu ngực lộ ra ngoài không khí, đai áo đỏ rượu vang càng tôn lên làn da trắng như tuyết, bả vai mượt mà tinh tế, dáng người thon thả xinh đẹp.
Mắt Tông Bách nóng rực khiến Bạch Phù chẳng dám nhìn thẳng, một tay cô che ngực, nhẹ giọng giục: “Anh nhanh giúp em gỡ tóc ra đi.”
Anh ừ một tiếng, đi lên một bước, vén mái tóc dài đen nhánh ra, tấm lưng trắng nõn không tì viết bày ra trước mắt anh, khác với kiểu cài khuy bình thường, hai dây áo này đan xen lẫn nhau, đỏ và trắng giao hoà đánh sâu vào thị giác, gợi cảm cùng thanh thuần quấn quýt lấy nhau, không ngừng trêu chọc dây thần kinh lý trí của Tông Bách.
Trái cổ của anh lăn lộn, ngón tay chạm vào dây áo, cẩn thận gỡ từng sợi tóc ra.
Da đầu được buông lỏng, Bạch Phù biết anh thể nào cũng đòi công, khoé môi vừa khẽ nhếch lên thì cả người anh đã sấn vào.
Hai tay Tống Bách nắm lấy đầu vai cô, khom người, cằm dựa vào má cô, ánh mắt nhìn vào trong gương, con ngươi đen nháy quay cuồng dục niệm.
“Cục cưng thật là đẹp.”
Đầu quả tim Bạch Phù như run lên.
Kiểu đồ lót cô thích với bề ngoài của cô đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đây là bí mật xấu hổ không dám nói với ai, bây giờ lại có người cùng cô chia sẻ, còn bao dung thưởng thức cô, điều này khiến cô vô cùng vui thích.
Tông Bách đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh mang theo chút ngượng ngùng kia, máu trong người càng nóng hơn.
Bạch Phù chuẩn bị mua bộ này, vừa quay người đã bị anh kéo vào trong lòng.
“Tông Bách…Đang ở….”
Nụ hôn rơi xuống, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào miệng lấp kín những gì cô muốn nói.
– HOÀN TOÀN VĂN –