Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Chương 20
Chương 20: -1: Trả thù cho cô (1)
Thời tiết hôm nay rất tốt, Đại Ninh một đường chạy đến nhà trưởng thôn, hào hứng nói: “Chú Tiền, chú tìm cho tôi một con diều để chơi đi!”
Chú Tiền nhẩm tính thời gian cô học cũng mới có nửa giờ: “Đại tiểu thư, không phải bây giờ cô đang đọc sách sao?”
“Triệu Tự nói tôi học rất tốt, mọi thứ đều học xong hết cả rồi nên tôi có thể tan học sớm, không tin thì chú đi hỏi tên đó đi.”
Chú Tiền vừa nghe đại tiểu thư nhà mình ‘có tiền đồ’, lập tức liền vui vẻ: “Được, chú Tiền sẽ tìm cho con ngay.”
Không lâu sau, ông ta quả thật tìm được một vài con diều đến: “Cho Trần Tiểu Lị và bọn Trương Vĩnh Phong đi cùng cô đi, nhiều người sẽ càng náo nhiệt cũng có thể bảo vệ cô.”
Hạnh Hoa thôn có một bãi đất trống thoáng đãng ngay cạnh sườn núi bằng phẳng, kế bên khu rừng nhỏ, vùng nông thôn không có dây điện treo tứ tung ngang dọc nên rất thích hợp để thả diều.
Khóe miệng Trần Tiểu Lị giật giật, Đại Ninh cười hì hì đưa tay ôm cô nàng: “Bạn tốt của tớ, tớ làm cái gì cũng nghĩ ngay đến cậu, cảm động không nào?”
Trần Tiểu Lị cười khan: “Đúng là tớ cảm động gần chết đó.”
Ai lại ấu trĩ giống Kỷ Đại Ninh như thế kia chứ, đã bao lớn rồi còn thích chơi diều. Cô ta thà nằm một đống ở nhà trưởng thôn tìm một vài đĩa nhạc nghe còn hơn.
Trương Vĩnh Phong đang cầm con diều của ba người, diều của Đại Ninh là một con đại bàng dũng mãnh, của Trần Tiểu Lị là một con bướm nhiều màu sắc, mà Trương Vĩnh Phong là một con gà trống lớn.
Đừng có nhìn đại tiểu thư thích mặc những trang phục xinh đẹp, cầu kỳ mà nhầm, ngược lại cô thích nhất là những con diều có họa tiết mạnh mẽ.
Khi Trần Tiểu Lị nhận được con diều hình bướm, sắc mặt cuối cùng cũng khá lên. Đừng trách cô ta nghĩ nhiều, thật sự cô ta bị Đại Ninh hành hạ thành thói quen, theo bản năng cho rằng con diều hình ‘gà trống’ mới là của mình.
Khi ba người họ đi lên, đã có không ít đứa nhỏ và nam nữ trẻ trên sườn núi.
Trong đó Xuyên Tử và cô vợ mới cưới của hắn cũng ở đây.
Đôi vợ chồng son thấy Đại Ninh liền nhiệt tình chào hỏi: “Đại tiểu thư!”
“Hai người cũng đến đây chơi?”
Xuyên Tử ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Tiểu Yến muốn ra ngoài đi dạo một chút nên đến đây.”
Hóa ra muốn lấy lòng vợ.
Diều của bọn họ không tinh xảo bằng Đại Ninh, đều là tự tay mình lấy giấy làm, người trên núi thường làm đồ thủ công nên làm mấy cái nhỏ nhặt này dễ như trở bàn tay.
Tiểu Yến nói: “Đại tiểu thư, con diều của cô thật đẹp và uy vũ.”
Đại Ninh thấy cô ấy đúng là có ánh mắt tốt, khẽ nhếch cằm: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Mặc dù cô học không giỏi nhưng rất am hiểm mấy việc sống phóng túng, cô thả diều có kỹ xảo của riêng mình, không cần phải chạy lấy đà như bao người khác, con diều liền cứ ung dung bay lên.
Đại Ninh lấy sợi dây buộc lên, chẳng mấy chốc con diều của cô đã bay cao hơn những con diều khác.
Tuy Tiểu Yến đã trải qua một đêm tân hôn không mấy thoải mái nhưng trong lòng cô cũng không chán ghét Đại Ninh, đại tiểu thư là một người hoạt bát và thú vị, chỉ là có hơi tính trẻ con mà thôi.
Hơn nữa cô ấy cho tiền biếu quá hào phóng, không ai có biện pháp nổi giận với cô ấy được.
Con diều của Tiểu Yến không thể bay cao, vì vậy cô dứt khoát lại đây nhìn Đại Ninh thả diều.
Ngoài miệng Trần Tiểu Lị thì nói ấu trĩ, kết quả không đến một khắc liền chơi hứng hơn bất kì ai, cô ta dùng con bướm của mình âm thầm tranh cao thấp với Đại Ninh, cảm thấy còn rất thú vị.
Bọn họ ra về tương đối muộn, bây giờ đã gần trưa, bọn trẻ đã tản mác ra về, chuẩn bị về nhà.
Tiểu Yến cũng nói: “Tôi và Xuyên Tử chuẩn bị về, Kỷ tiểu thư, cô không định về sao?”
“Tôi mới ra.” Đại Ninh nói tiếp: “Đợi chút nữa mới về.”
Trương Vĩnh Phong nhìn trong rừng cây, nhíu mày nói: “Đại tiểu thư, hình như ở bên kia có biến, tôi nghe thấy âm thanh.”
Trương Vĩnh Phong đối với ý thức nguy cơ vô cùng mạnh, cậu giữ chặt cánh tay đại tiểu thư: “Chúng ta mau đi thôi.”
Đại Ninh: “Diều của tôi vẫn còn ở trên trời.”
“Đừng động đến con diều!”
“Được rồi.” Đại Ninh ném khay ngọc trên tay xuống, đi theo Trương Vĩnh Phong, không nghĩ đến đã muộn rồi.
Đột nhiên hơn hai chục người đàn ông cao to lao ra khỏi rừng cây nhỏ, vây chặt những người chưa kịp rời đi.
Tiểu Yến với Xuyên Tử và đoàn người Đại Ninh, còn có ba bốn đứa nhỏ, tất cả đều bị chặn lại.
Đại Ninh từ phía sau lưng Trương Vĩnh Phong ló đầu ra xem, thấy người cầm đầu là một người đàn ông có cặp mắt hoa đào xinh đẹp.
Mắt hắn ta đảo quanh, có người thấp giọng nói gì đó bên tai hắn.
Mắt hoa đào mỉm cười: “Được rồi, đành ở lại đây một thời gian ngắn vậy.”
Ngoài bọn họ ra, còn có một thiếu niên khác bị trói trông khá chật vật.
Thiếu niên bị bịt miệng, giãy giụa không ngừng, bị người khác đá một cước, ngược lại thành thật hơn nhiều.
Thuộc hạ của mắt hoa đào lần lượt ra khỏi rừng cây, Đại Ninh nhìn một lượt thì phát hiện hai mẹ con Đỗ Điềm cũng bị trói.
Đỗ Điềm hoảng sợ thốt: “Các người đang làm gì vậy?”
Mắt hoa đào cười nói: “Chúng ta đi bộ đường xa hơi mệt nên muốn mượn thôn các người nghỉ chân một lát ấy mà.”
Đỗ Điềm kiềm lại sự sợ hãi: “Nếu các anh muốn mượn chỗ để ở lại thì có thể từ từ nói. Các anh trói tôi và mẹ tôi lại, các thôn dân sẽ chỉ xem mấy người thành người xấu.”
Mắt hoa đào nhướn mày: “Thế à?”
Đám thuộc hạ bật cười ha hả.
“Đại ca, con ả đàn bà này nói nhiều quá, trực tiếp cho nó thấy thế nào là lễ độ đi. Chúng ta đi đường lâu như vậy cũng đã lâu không chạm vào đàn bà. Cô gái này xem như là một mặt hàng khá tốt, đại ca, mời anh trước.”
Sắc mặt Đỗ Điềm thay đổi, mẹ cô ta lại càng gấp hơn: “Đừng tổn thương con gái của tôi.”
Có người nói: “Ở bên kia còn hai ả phụ nữ, đại ca, gần đây thần kinh các anh em ai cũng căng chặt, cho mấy cô gái lại đây để các anh em vui đùa tí đi.”
Tên mặt thẹo liếm liếm môi, đang chỉ về hướng Tiểu Yến và Trần Tiểu Lị.
“Mẹ nó, kiếm lời rồi, không ngờ phụ nữ ở thôn này lại tươi ngon mọng nước thế.” Bọn họ trực tiếp ra tay, kéo hai cô gái qua, Xuyên Tử muốn tiến lên bảo vệ Tiểu Yến lại bị cho một quyền đánh ngã xuống đất.
“Xuyên Tử!” Tiểu Yến hét lên.
Trần Tiểu Lị đã bị dọa đến ngốc, chỉ một mực thét chói tai, không biết bị gã nào tát cho một cái, bịt miệng lại.
Tâm Trương Vĩnh Phong chùng xuống, nhanh chóng giấu kỹ đại tiểu thư ở phía sau.
Đại Ninh ở trong lòng hỏi Thanh Đoàn: “Ta thấy loại cảnh tượng này, theo lý thuyết không thể nào không ghi lại trong sách.”
Thanh Đoàn: “Ta cũng cảm thấy quen mắt.”
Nó nhanh chóng lật sách: “Tìm được rồi, hóa ra đây là nội dung cốt truyện con đường đầu tiên vùng dậy của nam chủ Triệu Tự.”
“Người đàn ông có đôi mắt hoa đào tên là ‘Thân Đồ Thiệp’, trước kia từng là quý công tử của thế lực tà ác ở huyện Hoàn. Hắn ta thường ngày chỉ biết bắt nạt đàn ông và phụ nữ. Sau đó ông già nhà hắn phạm tội, hắn ta mang theo em trai mình, trói con trai của huyện trưởng, một đường lưu vong đến đây. Tiếp đó, Triệu Tự cứu con tin nên được huyện trưởng coi trọng, thế là bắt đầu con đường lên mây.”
Đại Ninh tổng kết: “Ồ, hóa ra Thân Đồ Thiệp là nhân vật pháo hôi [1] à.”
[1] Pháo hôi: nhân vật hy sinh để bổ trợ cho sự thánh thiện cùng lợi ích của nam nữ chủ, là nhân vật thường chết sớm.
Nhưng cô nhìn khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Triệu Tự đâu. Chắc không phải bị cô chọc tức điên người nên hôm nay không tới cứu người chứ?
Bên này Đỗ Điềm đã bị cởi quần áo, cô ta thấy phía sau Trương Vĩnh Phong lộ ra một góc váy màu hồng, nghĩ đến cái gì, lập tức cái khó ló cái khôn hô lớn: “Kỷ Đại Ninh! Mười mấy vệ sĩ nhà cô đâu! Cô nhanh kêu bọn họ cứu người đi.”
Lời này vừa ra, lập tức ánh mắt Thân Đồ Thiệp hiện lên sự sắc bén, xoay người lại.
Tâm Trương Vĩnh Phong chìm xuống, vừa định thề sống chết bảo vệ đại tiểu thư, không ngờ tới cô gái đằng sau không sợ hãi gì mà còn nhảy ra khỏi: “Tôi ra đây để chơi, sao có thể mang theo vệ sĩ!”
Cô vừa xuất hiện, đôi mắt hơn hai chục người đàn ông đều nhìn thẳng.
Cô gái mặc một bộ sườn xám, da thịt trắng tuyết lộ ra ngoài. Dáng người cô rất đẹp, vòng eo thon gọn đến mức khiến người nhìn phát thèm.
Tên mặt thẹo nuốt nuốt nước bọt, “Mẹ nó, cô nàng này ngon thật.”
Ngay cả ánh mắt Thân Đồ Thiệp cũng lóe lên tia hứng thú.
Hắn ta đi qua vài bước, nắm cằm Đại Ninh, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô quyến rũ thế này, chắc không phải người trong thôn này rồi?”
Đại Ninh chớp chớp mắt: “Ánh mắt anh tốt đấy.”
Thân Đồ Thiệp bật cười: “Cô không sợ sao?”
“Sợ gì chứ?” Đại Ninh nói: “Nếu anh đã biết thân phận của tôi không bình thường mà còn dám động đến tôi, coi chừng bị đánh chết.”
Thân Đồ Thiệp cúi đầu muốn hôn cô: “Thật đáng yêu, tôi thích em rồi đó.”
Đại Ninh ghét bỏ che mặt lại.
Cô nói với Thanh Đoàn: “Nếu như Triệu Tự cũng đơn giản, thành thật thế này thì tốt biết mấy.”
Thanh Đoàn tuyệt vọng nói: “Kỷ Đại Ninh, cô sợ một chút giùm ta đi, nhóm người Thân Đồ Thiệp cũng không phải dạng người lương thiện gì, hắn ta là dân liều mạng đó, ai thèm quan tâm thân phận của cô quý giá đến đâu hả!”
Đại Ninh mới không quan tâm nhiều vậy, Kỷ Điềm muốn hại cô, đúng là tệ mà. Lại nói, sợ có ích gì! Loại tình huống này không giấu đến đâu được.
Trên đời không ai có thể sánh qua đại tiểu thư về khoản bụng dạ hẹp hòi, dễ mang thù.
Đại Ninh kéo kéo tay áo Thân Đồ Thiệp, một ngón tay chỉ về hướng Đỗ Điềm, làm nũng nói: “Nếu anh thích tôi thật thì kêu người qua đánh cô gái xấu xa kia một trận đi!”
Đỗ Điềm vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì bản thân may mắn thoát một kiếp, nghe câu này xong, suýt nữa tức ói máu.
Nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía mình, Đỗ Điềm vô cùng sợ hãi, cô ta cũng biết nội dung cốt truyện, theo bản năng thầm nghĩ, Triệu Tự đâu???
*
Triệu Tự giải quyết xong đũng quần bị mình chống lên nãy giờ, sắc mặt trầm như nước.
Kỷ Đại Ninh luôn biết tìm ra cách chọc người khác nổi giận.
Cô vui vẻ chạy đi thả diều, vốn dĩ Triệu Tụ không định quản cô, nhưng nghĩ đến tin đồn lan ra thôn hai ngày trước, không ai nhìn chằm chằm đại tiểu thư, rất dễ xảy ra chuyện.
Triệu Tự một đường hỏi thăm mọi người, mới biết họ đi lên hướng sườn núi.
Khi thời tiết đẹp cũng là lúc nhiều người lên sườn núi đó chơi. Khu cạnh rừng nhỏ có thể dẫn đến bên ngoài núi, là một con đường tương đối bằng phẳng nhưng xa hơn, khi còn bé Triệu Tự chạy vào trong rừng chơi, tí nữa bị lạc đường.
Trên đường đến đó, anh gặp được nhóm vệ sĩ gồm mười bốn người của đại tiểu thư.
Mười mấy người đàn ông cao to đang hứng gió phơi nắng, vừa thấy Triệu Tự thì lần lượt chào hỏi. Khi đại tiểu thư đang chơi, cô không thích bọn họ đến quá gần.
Triệu Tự gật đầu, tiếp tục đi thêm vài bước, từ xa đã nhìn thấy Đại Ninh đang thả diều, còn chưa kịp nhìn kỹ, động tĩnh khác thường trong rừng cây đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Lỗ tai anh cử động, nét mặt trầm xuống.
Rất nhiều người…
✩✩✩✩✩✩✩
Nhớ vote và cmt để tôi có động lực xíu nhé ♡
Hạnh Hoa thôn cằn cỗi, rất ít có người đi vào, hơn nữa nhóm người này bước chân không nhẹ, rõ ràng toàn là đàn ông. Một đám đàn ông lén lút lại đây từ một con đường nhỏ, rất dễ dàng khiến người khác liên tưởng đến những chuyện không lành.
Tâm tư Triệu Tự nhạy bén. Quả nhiên chẳng mấy chốc, mọi người đã bị nhóm người Thân Đồ Thiệp vây quanh.
Vẻ mặt Triệu Tự hơi tối, anh ước lượng lần nữa, xoay người ra lệnh cho mấy người vệ sĩ phải làm gì.
Vài người biểu tình ngưng trọng, liên tục gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.
Triệu Tự ngồi xổm trong chỗ tối, chờ đợi sự việc phát triển.
Trông thấy động tác Thân Đồ Thiệp muốn hôn Đại Ninh, ngón tay anh cắm sâu vào bùn đất, lộ ra dấu vết rất sâu.
*
Một lát sau, Đỗ Điềm bị đánh nằm im trên mặt đất giống như một con cá chết. Cô ta nhịn không được oán độc nhìn Đại Ninh.
Đại Ninh hướng về phía cô ta làm mặt quỷ.
Eo Đại Ninh bị người phía sau ôm lấy, hơi thở ái muội vòng quanh hai người, Thân Đồ Thiệp hỏi cô: “Vui không?”
Đại Ninh: “Tàm tạm.”
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một cô gái như thế. Dù mình bị thua thiệt cũng phải cho người khác thiệt thòi cùng.
Thân Đồ Thiệp tự xưng đời này của hắn gặp qua không biết bao nhiêu người đẹp, nhưng kể cả khi lúc gia đình đang cực kì hưng thịnh, hắn ta cũng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đẹp hơn Đại Ninh.
Không bàn đến ngoại hình hay dáng người, chỉ nói cái cổ của cô ấy thôi đã cực kỳ mỏng manh, xinh đẹp khó thấy trên đời.
Tay hắn vuốt nhẹ vòng eo Đại Ninh, vừa định thò tay vào sườn xám của cô, Đại Ninh sững sờ, đột nhiên bật cười ra nước mắt.
Đại Ninh: “Ha ha ha ha, ngứa quá.”
Thân Đồ Thiệp tức thời không biết nói gì.
Tên mặt thẹo không thể không nhắc nhở: “Đại ca, trước hết chúng ta đi tìm một chỗ để dàn xếp ổn thỏa một chút, chúng ta ở đây quá dễ khiến người khác chú ý, lỡ như trong thôn có phòng bị thì lúc chúng ta đi qua sẽ càng khó khăn.”
Thân Đồ Thiệp cũng biết điều đó, bị Đại Ninh ồn ào cho một trận, bọn họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chơi đám phụ nữ này. Chỉ cần làm người trong ngôi làng ngăn cách với thế giới bên ngoài rồi khống chế hết, đến lúc đó còn không phải muốn làm gì cũng được?
Hắn dứt khoát quyết định: “Trói tất cả người lại, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì dùng họ để uy hiếp thôn dân. Bây giờ là giờ ăn trưa, từ rìa thôn đi vào, trói được thì trói, không được thì giết!”
Thân Đồ Thiệp tự tay trói Đại Ninh.
Đại Ninh biết mình sắp bị trói, trong lòng hơi không vui, gần đây cô tương đối xui xẻo, hết bị Triệu Tự trói rồi đến tên này trói.
Đang nghĩ, đúng lúc này có vài người lao ra khỏi rừng cây.
Vẻ mặt Thân Đồ Thiệp thay đổi, ngay khi hắn ta chuẩn bị móc vũ khí ra, lưới đánh cá che trời lấp đất rơi xuống, vây khốn tất cả mọi người bên trong.
Đại Ninh bị một người kéo đi, đưa cô cách ra xa người Thân Đồ Thiệp.
Cô thấy rõ người tới liền chớp chớp mắt: “Triệu Tự?”
Triệu Tự bị mắc kẹt trong lưới cùng cô, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Có.” Một khi đã thoát khỏi nguy hiểm, cô liền bắt đầu hầm hừ cáo trạng: “Cái gã mắt hoa đào đó muốn hôn tôi, còn muốn sờ tôi nữa!”
Lần này Triệu Tự không nói gì cô, chỉ sờ sờ tóc cô, nói nhỏ: “Tôi trả thù cho cô.”
Khi nói chuyện, đám người vẫn mắc kẹt trong lưới, lưới đánh cá này rất lớn, chẳng phân biệt địch ta hay địch mình đã thành công khống chế toàn bộ đám người Thân Đồ Thiệp, bao gồm cả bọn Tiểu Yến, Trương Vĩnh Phong.
Mười bốn người vệ sĩ của Đại Ninh cộng thêm khoảng hai mươi người dân đang cố gắng kéo lưới.
Vốn Thân Đồ Thiệp muốn phá lưới để thoát ra, kết quả phát hiện lưới này cắt qua da thịt liền khiến toàn thân không ngừng tê rần, hoàn toàn không dùng được miếng sức nào.
Triệu Tự nằm rạp trên người Đại Ninh, chịu đựng từng trận dày vò, đau nhói, không phát ra tiếng.
Bọn vệ sĩ thấy nhóm người Thân Đồ Thiệp không động đậy liền lấy ra dùi cui điện, mỗi người mấy cây.
Hắn ta bị giật đến trợn tròn mắt, vừa run vừa chửi: “Tụi mày là, đồ, đồ rẻ tiền, loại…”
Rất nhanh, hắn cũng hôn mê bất tỉnh.
Lúc này đây thôn dân mới tự cởi lưới đánh cá, đỡ người nhà mình dậy.
Thuốc mê đã được thêm vào lưới đánh cá, hầu hết tay chân mọi người đều bị tê hoặc không còn sức.
Triệu Tự miễn cưỡng đứng lên từ trên đất, bọn vệ sĩ ba chân bốn cẳng lại đỡ Đại Ninh dậy. Cô nhảy dựng lên rồi xả một tràng cho mỗi vệ sĩ: “Các anh là đồ đần à, chỉ cần chạy chậm chút thôi là đại tiểu thư nhà các anh đã bị người xấu bắt đi rồi!”
Trong một đám người, Đại Ninh được Triệu Tự che chở nên trạng thái tốt nhất. Hiện tại cô muốn tính sổ, trông cũng rất hoạt bát.
Cô lạch bạch chạy tới, một chân đá vào người Thân Đồ Thiệp: “Đáng đời!”
Thân Đồ Thiệp không hay biết bị Đại Ninh đá cho một chân, đầu đập vào cục đá, lập tức tại chỗ xuất hiện vết đỏ.
Triệu Tự nhìn, lạnh lùng dời ánh mắt đi.
Thôn dân hỏi: “Đám người này xử lý thế nào đây?”
Bọn họ đến cùng đều là những người dân chất phác, nếu như không phải Thân Đồ Thiệp dẫn người đến xâm phạm chỗ họ trước, bọn họ nào dám đánh ngất người khác rồi trói lại. Tất cả mọi người đều nhìn người đưa ra lệnh- Triệu Tự.
Triệu Tự hoạt động tay chân tê mỏi, nói: “Trước hết trói lại rồi mai giao cho đồn cảnh sát. Kiểm tra xem người của chúng ta có ai bị thương không.”
Tiểu Yến lòng còn hoảng sợ, dựa vào trong lòng ngực Xuyên Tử, hắn vội vàng an ủi vợ mình. Trần Tiểu Lị thoát được một kiếp cũng được người kéo lên. Người thảm nhất ở đây chắc là người bị Thân Đồ Thiệp sai thuộc hạ đánh cho một trận, Đỗ Điềm.
Mặt mũi Đỗ Điềm đều bầm dập, Trần Tiểu Lị nhìn mà run cả lên, may mà lúc đó do mình sợ quá nên quên không nói Kỷ Đại Ninh! Nếu không bây giờ người thê thảm chính là mình.
Đầu lưỡi Đỗ Điềm toàn là cây, yếu đuối đáng thương kêu: “Anh Triệu Tự…”
Ánh mắt Triệu Tự hơi lạnh, lần này ý nghĩ muốn kéo cô ta cũng không có. Lý Tráng yêu mến Đỗ Điềm, thấy cô ấy quá mức đáng thương liền bước tới đỡ cô ấy dậy.
Đỗ Điềm thấy Triệu Tự thờ ơ, lúc này thậm chí kéo cô một phen cũng từ chối, trái tim cô ta chùng xuống, hiểu rõ Triệu Tự đã thấy lúc bản thân mình kêu Kỷ Đại Ninh đi ra.
Đỗ Điềm hơi nản lòng, cô ta cố gắng xây dựng hình tượng một em gái nhà bên tốt bụng ở trong lòng Triệu Tự, sợ là sụp đổ rồi.
Nhưng cô quả thật không phải cố ý, trong tình huống đó chỉ có đám vệ sĩ của Kỷ Đại Ninh mới có thể cứu được, Kỷ Đại Ninh không hé răng, chẳng lẽ cô ta muốn nhìn bọn họ bị hạ độc thủ sao?
Cô ta không chỉ vì bản thân mà còn vì Trần Tiểu Lị và Tiểu Yến!
Không có chỗ nào để nhốt đám người Thân Đồ Thiệp lại, người trong thôn không muốn dẫn đám người xấu đến trước từ đường, Triệu Tự suy nghĩ một lát: “Mang đến thung lũng đi.”
Thung lũng rộng lớn, không dễ chạy trốn, càng không cần chiếm chỗ nhà ai.
“Trói vài người ra xa, chân cột cho chặt, đầu còn lại buộc vào cọc tre hay gốc cây.”
Các thôn dân lần lượt làm theo.
Sau khi Triệu Tự phân phó xong, anh quay đầu thấy Đại Ninh đang dùng cỏ chọc trên má một thiếu niên.
Cậu bé bị bịt miệng, hai bên mặt bầm tím và sưng tấy, dường như ăn khổ không ít.
Triệu Tự đi tới ngồi xổm xuống, hỏi cậu bé: “Cậu cùng nhóm người đó là một giuộc?”
Cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, nhanh chóng phủi sạch quan hệ, có ý cầu cứu.
Triệu Tự không lập tức xé miếng băng dính trên miệng cậu ta, mà trước tiên xách người lên, quyết định tự mình trông giữ. Anh tính toán chu đáo, lỡ như đám người Thân Đồ Thiệp có lai lịch không bình thường cũng sẽ không đến mức làm cho lòng người dân bàng hoàng.
Đại Ninh đi theo Triệu Tự, nhìn anh ta xách con trai của huyện trưởng nhà người ta.
Cậu bé này ước chừng mười lăm tuổi, trong khoảng thời gian này bị nhóm người kia hành hạ thành thói quen, nhìn lướt qua giống như một chú cún con tội nghiệp.
Đại Ninh nghiêng đầu đánh giá con trai huyện trưởng vài lần, hỏi Thanh Đoàn: “Sau này cậu ta chắc không phải là đàn em của nam chủ chứ?”
Thanh Đoàn kinh hãi: “Làm sao cô biết?!”
Đại Ninh: “Trong văn nam chủ đều viết như thế mà, nam chủ một đường thu nạp đàn em để mở rộng hậu cung.”
Đại tiểu thư nhà ta thật lợi hại, hai ngày nay đọc tiểu thuyết không uổng phí bù lại.
Đại Ninh mới không thèm quan tâm đến sự phát triển của Triệu Tự ra sao, cô là một người may mắn cấp E, muốn làm gián đoạn sự phát triển của khí vận tử là điều không thể.
Không bằng nhớ thương cơm trưa của mình.
Trong sân, Triệu Tự bưng cho cậu bé một bát cơm.
Cậu bé ăn như hổ đói, ngay cả khi chỉ là một bát cơm trắng nhà nông và hai lát thịt xông khói, cậu ta ăn cũng rất ngon miệng. Đồ chó chết Thân Đồ Thiệp, đã một ngày rưỡi không cho cậu ta ăn rồi.
Triệu Tự cất lời: “Ăn no rồi thì nói cho tôi sao cậu ra nông nổi này.”
Cậu bé thở dài thoải mái rồi nở nụ cười lộ hàm răng trắng: “Chào anh, cảm ơn vì đã cứu em, em tên Trang Hoành Tu, cha em là Trang Hưởng, chính xác là huyện trưởng huyện Hoàn. Người đàn ông mà các anh bắt được hôm nay là một tội phạm trốn trại từ huyện Hoàn. Hắn và gia tộc của hắn không chuyện ác nào không làm ở huyện của cha em. Lần này cha hắn sa lưới, trước khi trốn thoát, tên đó đã đến trường em và trói em lại.”
Trên mặt Triệu Tự không có cảm xúc gì, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Cậu bé tiếp tục lảm nhảm: “Hôm nay các anh dùng lưới gì mà lợi hại thật đó, làm thế nào anh có được nó? Bọn người Thân Đồ Thiệp kia có vũ khí mà vẫn bị đánh cho nằm sấp xuống.”
“Là lưới đánh cá lại bỏ thêm ít thuốc mê.”
Người trong thôn không bao giờ làm bị thương đến động vật trên núi, vì thế trước kia có một số người nuôi cá trên sông, mỗi nhà đều sẽ bắt cá. Trong hai năm qua đã ít nuôi cá lại nhưng lưới đánh cá vẫn còn đó. Lưới đánh cá của Hạnh Hoa thôn khác với bên ngoài, lưới đánh cá của họ rất dai và mảnh, thậm chí còn cắt qua da. Khi đoàn người Thân Đồ Thiệp bị vây khốn, họ sẽ vùng vẫy theo tiềm thức, thế là một lượng lớn thuốc mê xâm nhập vào cơ thể mà không làm bị thương đến người dân liền bắt được cả bọn.
Trang Hoành Tu ca ngợi tận đáy lòng: “Anh giỏi thật đấy.”
Triệu Tự không để ý đến cậu: “Nhà tôi không có chỗ cho cậu ở, từ nơi này đi ra ngoài rồi tìm trưởng thôn nhờ ông ta dàn xếp cho cậu.”
Trang Hoành Tu đã lưu lạc một tháng ở bên ngoài, cực kỳ không có cảm giác an toàn, một hai đòi phải ở trong nhà Triệu Tự.
“Em có thể ngủ trong sân!”
Triệu Tự lạnh nhạt nói: “Tùy cậu.”
Đối với người ngoài, anh cũng không phải kiểu người thích giúp đỡ nhiệt tình. Trang Hoành Tu đành phải một mình vào phòng chất củi ở.
Triệu Tự nghĩ thầm, đồng dạng đều là trời sinh ngậm thìa vàng lớn lên, tại sao cô gái kia lại có tính cách khác người như thế?
Đại Ninh ăn uống no đủ, đột nhiên nhớ đến một việc.
Cô chạy tới gõ cửa phòng Triệu Tự.
Triệu Tự đang cởi quần áo, cởi nửa chừng mới nhận ra tiếng bước chân của cô.
Anh hỏi: “Chuyện gì?”
Đại Ninh nói: “Sáng nay anh đã hứa với tôi nếu tôi học được ký hiệu phiên âm sẽ cho tôi đánh trả! Triệu Tự, cây gậy nhà anh đâu?”
Triệu Tự thay quần áo xong, mở cửa. Anh nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh giống như quả nho đen.
Triệu Tự nói: “Hôm khác đi.”
“Không được, tôi muốn hôm nay.”
Cô mở ra lòng bàn tay đỏ ửng, “Không thì tối nay tôi sẽ đau đến ngủ không yên, anh đã hứa rồi, không được chơi xấu.”
Triệu Tự không nói gì, đi vào trong phòng lấy ra một cây gậy gỗ đưa cho Đại Ninh.
Đại Ninh quơ múa hai cái, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
“Tôi đánh mười hai cái đó.”
Anh khẽ bật cười: “Đánh đi.”
Đại Ninh dùng một gậy đánh vào cánh tay anh, cô dùng hết sức đánh một chỗ, tự nhiên sẽ không nương tay. Thấy Triệu Tự không phản ứng gì, cô quay nửa vòng lại đánh một gậy khác vào trên lưng anh.
Triệu Tự khẽ nhíu mày, vẫn im lặng như cũ.
Đại Ninh đánh trước đánh sau mười hai cái, còn muốn đánh thêm, Triệu Tự đã cầm lấy gậy trước: “Được rồi, đừng làm ồn nữa.”
Cô chớp chớp mắt, “Được, tôi tha thứ cho anh!”
Triệu Tự sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, nói thì thào: “Ngoan một chút, sau này đừng chạy loạn nữa.”
Anh xoay người, đóng cửa lại, lại cởi quần áo ra lần nữa. Đại Ninh đánh trúng vào miệng vết thương bị lưới đánh cá cắt trúng, máu tươi đã sớm thấm ướt áo khoác.
✩✩✩✩✩✩✩