Nói Dối Thành Tính - Chương 59
Chương 59: Chúc an khang (Hết)
Thời gian làm việc của Khang Long ở quầy tạp hóa đã vượt qua kỷ lục thời gian dài nhất làm việc một chỗ của anh ta.
Công việc ở quầy tạp hóa rất nhàn rỗi, có lẽ là chịu ảnh hưởng của Trương Hạo Linh, anh ta cắt ghép những video xe sang quay trước đó rồi đăng lên mạng.
Anh ta nhận được không ít sự ghen tị, đồng thời góc quay quái dị, chất lượng hình ảnh tệ hại, những mảng lớn làm mờ, cũng thu hút một làn sóng người cho rằng anh ta bán xe sang xuất xứ không sạch sẽ.
Dưới sự kích thích của những người này, Khang Long quyết định bái Trương Hạo Linh làm sư phụ.
Trương Hạo Linh dạy học không phân biệt ai, không chỉ truyền thụ cho anh ta kỹ thuật biên tập video, còn giúp anh ta nói tốt trước mặt Chử Huy, để anh ta quay được nhiều xe sang hơn.
Vì thế, Trương Hạo Linh không chỉ thu hoạch được một đứa ở, còn thu hoạch được lòng trung thành của Khang Long.
Lý Đài hiếm khi đến quầy tạp hóa, Khang Long ngồi sau quầy dựng video, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ như robot chào khách nói: “Muốn mua gì tự lấy, tiền để đây.”
Cô trực tiếp đi lên lầu.
Sau khi Lý Đài chuyển đi, phòng ngủ cũ của cô được cải thành phòng biên tập video của Trương Hạo Linh.
Vừa lên đến tầng hai, Lý Đài nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang khóc, “Chỗ quỷ gì vậy, gọi cứu hộ cũng không gọi được, em không phải đã thi chứng chỉ ngoại ngữ rồi sao, ở trong nước nói chuyện với họ cũng không vấn đề gì, sao đến đó lại nghe không hiểu, nói toàn tiếng chim…”
Lý Đài ló đầu vào nhìn, là Đinh Hoa Sở đang khóc. Cô bé đang đi du học trao đổi ở nước ngoài.
“Sở Sở sao vậy? Xe hỏng à? Gọi không được sao… tay cô bé sao thế? Sao lại chảy nhiều máu vậy?”
Trương Hạo Linh bấm nút tạm dừng, quay đầu nói với Lý Đài: “Không sao, chỉ là bị rạch một vết nhỏ thôi, cứu hộ một lát nữa sẽ đến. Đây là tư liệu quay trước, video đã chỉnh xong rồi.”
Sau khi chị Tống đến quầy tạp hóa gây rối không lâu, Đinh Hoa Sở cũng đi học, từ đó cô bé không bao giờ đến quầy tạp hóa tìm Trương Hạo Linh nữa.
Chỉ là vlog vẫn phải quay, tư liệu vẫn gửi cho Trương Hạo Linh chỉnh sửa. Ngoài ra, họ không nói thêm lời nào khác.
Lý Đài mở tài khoản của Đinh Hoa Sở, cô bé nhút nhát nội tâm đó giờ một mình ở nước ngoài, mắt đỏ hoe nhắc nhở mọi người khi ô tô hỏng giữa đường ở nước ngoài phải xử lý thế nào; làm sao giao tiếp để cứu hộ để nhanh chóng đến hiện trường; hoan nghênh bạn bè du học ở nước ngoài để lại lời nhắn trong phần bình luận, giúp đỡ lẫn nhau.
Lý Đài xem xong video, Trương Hạo Linh mới hỏi cô: “Em đến làm gì? Có việc à?”
“Sao em không thể đến? Người đăng ký kinh doanh trên giấy phép là em đấy.”
“Đến đi, ngồi tùy ý, đừng khách sáo, coi như là nhà mình.”
Trương Hạo Linh tiếp tục dựng video, Lý Đài ngồi bên cạnh xem một lúc rồi nói: “Chiều nay anh có việc không?”
“Em có việc cứ nói thẳng ra đi, anh có việc hay không quan trọng à?”
“Em muốn anh đi cùng em đến bệnh viện một chuyến.”
“Sao vậy? Ăn nhiều muối nitrit bị ung thư rồi à?”
“Chậc, anh không thể mong điều tốt cho em được à? Em có thể có thai rồi.”
Trương Hạo Linh lập tức bịt tai lại, “Em đừng nói nữa, anh không nghe thấy gì hết, anh không nghe thấy gì cả, em đi tìm Chử Huy đi.”
“Anh bị bệnh gì vậy, em chỉ muốn anh đi cùng em đến bệnh viện xác nhận một chút thôi mà.”
“Chuyện này em không để Chử Huy biết đầu tiên à? Anh ta không giết anh mới là lạ.”
“Anh ấy là người như vậy sao?”
“Không phải à?”
*
Từ khoảnh khắc biết Lý Đài có thai, Chử Huy không thể chịu đựng để cô ở một mình nữa.
Họ chuyển nhà, chuyển đến biệt thự nhỏ ở Lan Viên. Biệt thự có sân trước sân sau, tiếc là Lý Đài không thể tự do trồng trọt được nữa.
Tuy nhiên, chuyển nhà cùng với họ còn có Trương Hạo Linh.
Trương Hạo Linh bị chuyển nhà từ tầng hai quầy tạp hóa một bước lên thiên đường chuyển vào biệt thự lớn, cái giá phải trả cũng thảm thương tương xứng.
Ban ngày phải trồng cây, ban đêm phải dựng video, chỉ cần Chử Huy không ở nhà, anh không được rời khỏi biệt thự nửa bước, còn mệt hơn ngồi tù.
Người mang thai là Lý Đài, người làm Lý Đài mang thai là Chử Huy, tại sao người xui xẻo lại là anh, Trương Hạo Linh?
10 tháng mang thai, Lý Đài bình an sinh ra một bé gái, trắng hồng mịn màng, nom rất đáng yêu.
Trong nhà ngoài người giúp việc còn có thêm bà đỡ, Trương Hạo Linh xin chuyển đi nhưng Lý Đài không tiện sai bảo người khác, Trương Hạo Linh lại trở thành ống nói.
Lúc này, Trương Hạo Linh đã mặt hốc hác gầy gò, tinh thần uể oải, nhìn Lý Đài đang ở cữ nói: “Anh còn phải gả vào nhà giàu, cứ thế này chưa tìm được nhà giàu, anh đã hết thanh xuân rồi.”
“Anh gả cho Chử Huy đi, làm thiếp cho anh ấy, vừa hay hai anh cùng hầu hạ em, em không phiền đâu.”
Trương Hạo Linh không có sức phản đối, dù sao anh phản đối cũng chẳng ai nghe.
Sau khi Lý Đài hết ở cữ, Trương Hạo Linh cuối cùng cũng chuyển về quầy tạp hóa.
Ngày chuyển đi, anh xúc động đến rơi nước mắt, ngày ra tù anh còn chẳng khóc.
Trong thời gian Lý Đài sinh con ở cữ, Đinh Hoa Sở cũng tốt nghiệp, cô đăng vlog đầy rẫy tâm sự về sự giằng xé giữa đi làm hay nên học lên cao.
Chử Huy vô tình nghe được, anh nói nếu cô bé muốn vào công ty XX, anh có thể giúp cô giới thiệu.
Trương Hạo Linh cũng trung thực mà chuyển lời.
Đinh Hoa Sở học ngành kỹ thuật y sinh, ngành này học đại học không dễ kiếm việc, giờ áp lực thi lên cao cũng rất lớn. Công ty Chử Huy nói là đứng top đầu trong ngành, nghe lời đề nghị, Đinh Hoa Sở lập tức quyết định đi làm.
Lý Đài dẫn bánh dẻo nhỏ đến quầy tạp hóa thăm chú, đôi mắt to đen láy không theo kịp dòng xe cộ, vừa thấy mới lạ vừa thấy nóng lòng.
Chị Tống đi ngang cửa, một lúc sau cùng chồng xách đồ lớn nhỏ lúng túng bước đến, nói cảm ơn Lý Đài đã giới thiệu công việc tốt cho Sở Sở.
Lý Đài nắm bàn tay trắng mũm mĩm của con gái, bảo cô bé gọi ‘Bà’.
*
Tháng 7 năm sau, bánh dẻo nhỏ lớn thành bánh bao nhỏ, được Chử Huy ôm trong lòng vẫn bé như vậy.
Tiệc thôi nôi của cô bé được tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng ngoại ô, trước một ngày Lý Đài đã dẫn cả nhà đến khảo sát địa điểm để chuẩn bị trước.
Cô bé đang lúc mọc răng, không biết lấy ở đâu ra một quả vải, đang định nhét vào miệng thì bị Chử Huy ngăn lại.
Chử Huy dùng một ngón tay kẹp lấy cánh tay mềm như ngó sen của cô bé, đồ ăn đưa ra không vào miệng, cô bé liền trợn mắt đối đầu với bố.
Quả vải trong tay bị lấy đi, cô bé cũng không khóc không la, chỉ là gò má mũm mĩm lại phồng thêm một chút.
Lý Đài cầm bình sữa đi qua, cô bé liền quay đầu lao vào lòng mẹ, lập tức khóc như xé ruột xé gan.
Hai mẹ con cùng dùng ánh mắt lên án người đàn ông “đáng ghét”.
Tài khoản vlog của Đinh Hoa Sở có không ít fan, phong cảnh bên này rất đẹp, cô bé liền mở livestream ở góc chờ tiệc bắt đầu.
Bình luận liên tục lướt qua trên màn hình, Đinh Hoa Sở xoay người dí điện thoại vào mặt Trương Hạo Linh đứng sau lưng, nói: “Họ đều đang hỏi quan hệ của em với anh chàng đẹp trai phía sau.”
Ống kính và trái tim fan cùng rung động, sau khoảnh khắc im lặng, Trương Hạo Linh nói: “Anh là bạn trai cô ấy.”
Mong xuân có trăm hoa, thu có trăng.
Mong hạ có gió mát, đông có tuyết.
Mong mọi điều đều thuận lợi, chúc an khang!
___
Ngoại truyện: Không đi nữa
Đều nói đàn ông sau khi kết hôn sẽ thay đổi, quả nhiên là thật.
Lý Đài nằm thẳng đuột trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn Chử Huy đang cài đặt TV đứng trước mặt cô.
Vì góc nhìn, Chử Huy có cảm giác càng cao lớn hơn, vai lưng càng rộng, càng dày, cánh tay cũng to, eo tuy mảnh mai nhưng không hề tỏ ra vẻ dịu dàng. Tóm lại nhìn toàn thân anh đều cứng cáp, so với người bình thường thì trông có sức mạnh hơn, vô tình hơn, tàn nhẫn hơn…
Anh không cho Lý Đài xem phim truyền hình; không cho Lý Đài ăn kem; không cho Lý Đài đi chợ hoa…
Lý Đài nắm chặt nắm đấm, hung hăng đấm vào mông anh một cái, rồi nhanh chóng bò sang đầu kia của ghế sofa.
Chưa bò đi được mấy bước, cô đã bị véo gáy ấn xuống ghế sofa, bóng đen khổng lồ từ đỉnh đầu đè xuống.
“Ngứa da rồi à?”
Lý Đài không nói lời nào.
Chử Huy hai tay kẹp nách cô như nhấc trẻ con mà nhấc bổng cô lên.
“Buông ra! Anh đừng, anh đừng cứ đối xử với em thế.”
Đặt người ngồi lên chân, Chử Huy véo má cô hỏi: “Làm loạn gì đấy?”
“Buông tay ra.” Lý Đài dùng sức gỡ ngón tay anh, mặt đầy vẻ không vui, “Anh như vậy rất không tôn trọng em, anh biết không? Em không phải trẻ con, em là phụ nữ trưởng thành rồi.”
Chử Huy nhét điều khiển từ xa vào tay cô, “Xem TV đi, phụ nữ trưởng thành.”
Người trường thành lòng dạ rộng rãi, Lý Đài quyết định không so đo với anh.
*
Lý Đài tựa lưng vào lòng Chử Huy, tay bị áo ngủ mỏng quấn lấy, giơ lên trên đầu vòng qua cổ anh.
Chử Huy cầm cốc nước trên tủ bên đầu giường đưa đến miệng cô hỏi: “Uống không?”
Lý Đài mím chặt bờ môi trinh liệt, nghiêng đầu sang hướng khác.
Cô nuốt nước bọt, Chử Huy đưa cốc nước lên trước ngực cô, hơi nghiêng một chút, nước nhỏ từng giọt rơi vào khe ngực, theo làn da màu mật ong nhạt chảy qua cái bụng căng cứng, rồi ẩn vào vườn hoa bí mật, biến mất không thấy đâu.
Ngày càng nhiều giọt nước rơi xuống mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa và lạnh lạnh buốt buốt theo một đường uốn lượn, như là mạng nhện Chử Huy dệt, từ từ bao bọc lấy Lý Đài.
Lý Đài dùng sức giật tay muốn kéo Chử Huy xuống hôn anh, Chử Huy không nghe, cô cứ như kiến muốn lay cây vậy.
Gót chân đạp lên ga giường để lại dấu vết, Lý Đài đầu hàng, “Anh đừng làm nữa, em uống.”
Anh cho cô uống một ngụm nước rồi lại mút sạch trước khi cô nuốt xuống.
Chử Huy cắn môi Lý Đài, tay không cầm cốc nắm lấy cánh tay cô, hơi ngả người ra sau, thân thể mềm dẻo bị ép kéo dài mỏng hơn, như trải rộng từng nếp uốn trên người ra trước mặt Chử Huy.
Bàn tay mang vết chai từ từ trượt xuống từ cánh tay, trượt qua nách, xương sườn, eo, đùi trong, chỗ nào nhạy cảm anh sờ chỗ đó, cuối cùng dừng lại ở cửa vào vườn hoa, nhẹ nhàng vân vê đám cỏ nhỏ.
Lý Đài vặn vẹo cơ thể, ngửa đầu làm nũng với Chử Huy, “Đừng như thế, ngứa lắm.”
“Chỗ nào ngứa?”
Ngón tay luồn vào, thịt mềm như đất ẩm ướt lập tức bao bọc lấy. Anh tìm thấy hạt đậu đỏ, nhẹ nhàng vân vê, để nó ló đầu ra, rồi lại tăng thêm chút lực, ấn nó trở lại đất.
Lý Đài đưa đẩy cơ thể, muốn tự mình đạt được khoái cảm, Chử Huy lại nâng tay lên.
“Ư~~ chồng, chồng ơi.”
Chử Huy nuốt lấy tiếng rên rỉ của cô, lòng bàn tay ôm trọn lấy hoa môi, dùng lòng bàn tay xoa nắn cánh hoa mềm trơn như môi lưỡi của cô, nhưng lại không chạm vào chỗ khiến Lý Đài thoải mái nhất.
Trong tư thế khó chịu này Lý Đài không chạm được Chử Huy, ngón tay bất lực quơ vài cái trên không, cô chỉ có thể mở miệng nói: “Cho em.”
Nuốt nốt ngụm nước cuối cùng, đầu lưỡi đỏ au thè ra, cô vẫn chưa thỏa mãn, “Cho em.”
“Hết rồi.”
“Ư~ chồng ơi, muốn…”
“Muốn gì?”
“Muốn anh.”
Buông đôi tay bị trói ra, Chử Huy để Lý Đài quỳ trên giường, cúi người che lấp cô, vừa xoa nắn bầu vú rủ xuống lòng bàn tay vừa hôn cô.
Lý Đài cong lưng dùng lưng cọ xát cơ bắp rắn chắc, cảm nhận gậy thịt đang vươn lên giữa hai chân.
Cốc nước không ai để ý nữa lăn về phía mép giường.
Choang!
“A~”
Vườn hoa đột nhiên bị xâm nhập, khuấy lên một mảng bùn lầy, thịt mềm ùa đến, toan vây lấy kẻ xâm lược thô bạo.
Chử Huy cúi đầu cắn gáy Lý Đài, kiềm chế khoái cảm đang lan thẳng lên đỉnh đầu.
“Mai đi với anh.”
Lý Đài không nghe rõ lời Chử Huy, nhưng đã tức giận – anh luôn đưa ra yêu cầu miễn cưỡng cô vào lúc này. Cô nắm chặt ga giường, một lần nữa co chặt lối đi.
“Ưm~”
Chử Huy rên khẽ một tiếng, bóp cổ Lý Đài áp môi lên má cô nói: “Xem em có thể bướng bỉnh bao lâu.”
Trước khi anh bắt đầu cuộc thảo phạt lớn, Lý Đài đã biết sớm muộn gì mình cũng sẽ đồng ý, nhưng vẫn không muốn dễ dàng cúi đầu với anh: “Em không phải trẻ con, anh không thể ép em.”
Vuốt ve nơi giao hợp, Chử Huy thì thầm bên tai cô: “Biết em là phụ nữ trưởng thành rồi.”
Dục vọng của hai người đều được giải phóng hoàn toàn rồi lại vô tư để chúng tùy ý sinh sôi, bùng cháy.
Lý Đài không biết mình đã đồng ý lúc nào, lúc cô tỉnh táo lại Chử Huy đang ôm cô, cho cô uống nước. Tuy không thích cái cốc đó, nhưng cô thực sự rất khát.
Uống hết nước cô để lại, Chử Huy lại hỏi Lý Đài: “Anh ôm em đi tắm, hay em tự đi, phụ nữ trưởng thành?”
Hừ, đàn ông trưởng thành, ấu trĩ.
*
Tối hôm sau, Lý Đài cùng Chử Huy tham dự một buổi tiệc.
Sau khi kết hôn tuy Lý Đài không quản lý, không tham gia công việc của Chử Huy, nhưng luôn có lúc không tránh được. Chử Huy đặc biệt giới thiệu cô quen vài vị phu nhân, gặp buổi tiệc bắt buộc phải đi, Lý Đài cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Chử Huy nói chuyện xong với người ta từ trong phòng bước ra, thấy Lý Đài ở một góc đại sảnh đang trò chuyện vui vẻ với một vị phu nhân làm giáo viên mầm non nên anh không qua mà bắt đầu tán gẫu với người đến bắt chuyện.
Qua đám đông, Chử Huy nhìn Lý Đài vài lần, cũng không biết họ đang nói gì, càng nói càng vui, hoàn toàn không để ý đến Chử Huy đã lâu không xuất hiện.
“Chử cục, chào ngài. Tôi là…”
Sao còn đi ra ngoài?
“Chào chị.” Chử Huy ứng phó qua loa một câu với người đến chào hỏi.
“Lần trước ở…”
Không có đi ra ngoài, chỉ là đứng ở cửa, có vẻ như Lý Đài đang giới thiệu cây xanh ở cửa cho vị phu nhân kia.
“Ừ, tôi nhớ rồi.”
“Vâng, vâng ạ? Vậy, Chử cục…”
Người nói chuyện tiến sát lại, Chử Huy theo bản năng cũng lùi lại nửa bước, cuối cùng cũng kéo sự chú ý về người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ đang ngẩng đầu nhìn Chử Huy với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Chử Huy hỏi: “Có việc gì?”
“Sau lần gặp trước, tôi cảm thấy…”
Lý Đài cuối cùng cũng quay đầu nhìn quanh đại sảnh, Chử Huy nheo mắt đợi cô nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau, nhưng Lý Đài rất nhanh chóng quay đầu lại, thậm chí xoay người quay lưng về phía Chử Huy.
“Chị cứ việc liên lạc với thư ký Vương.” Chử Huy cắt ngang lời người phụ nữ, bước về phía Lý Đài, vừa đi đến giữa đại sảnh lại bị một vị lãnh đạo lớn tuổi chặn lại.
Từ khi buổi tiệc kết thúc cho đến khi về nhà, Chử Huy đều không nói với Lý Đài một câu nào.
Lý Đài về đến nhà liền vào phòng ngủ thay quần áo, rót cốc nước rồi vừa uống vừa đi dạo một vòng trên sân thượng mới đi đến bên cạnh Chử Huy, đưa cốc nước còn lại cho anh hỏi: “Uống nước không?”
Chử Huy nhận lấy cốc nước, nhưng không uống.
Tựa đầu lên cánh tay anh, Lý Đài lầm bầm hỏi: “Cô gái nói chuyện sát gần anh tối nay là đồng nghiệp của anh à?”
Chử Huy uống một ngụm nước, chưa kịp nói gì Lý Đài lại nói: “Thôi bỏ đi, em không hỏi, không hỏi.” Nói xong cô đứng dậy bỏ đi, đi được vài bước lại quay đầu lại hỏi tiếp: “Hai người đứng sát gần nhau vậy là đang trao đổi tin tức bí mật gì à? Giống trong phim truyền hình ấy.”
Chử Huy đặt cốc nước xuống, vừa định nói chuyện đã bị đánh.
Lý Đài vừa dùng gối ôm đánh anh, vừa rất không vui nói: “Em đã bảo em không đi, không đi rồi, anh cứ bắt em đi, đi rồi nhìn thấy mấy cái này em lại không vui. Anh sao lại không nghĩ cho em chút nào, anh thật phiền muốn chết.”
Giao nộp vũ khí, Chử Huy ôm lấy Lý Đài, vừa định giải thích rồi lại nghĩ giải thích xong đầu này thì không lo được đầu kia, chỉ có thể nói: “Lỗi của anh, sau này em không muốn đi thì không đi nữa.”
“Thật không? Vậy tối mai ăn cơm em không đi.”
“Ừ, em đến quầy tạp hóa à? Kết thúc bữa tiệc anh qua đón em.”
Lý Đài cười híp mắt nói: “Không cần, ngày mai em và mẹ hẹn đi vườn ươm rồi.”
___
Bạn thấy truyện dễ thương hok =))))) Cảm ơn các bạn đã đồng hành với truyện nha :3