Nói Dối Thành Tính - Chương 53
Chương 53: Thay đổi
Sự nghiệp dựng video của Trương Hạo Linh có thể nói là hô mưa gọi gió.
Quầy tạp hóa anh không lo nổi, thường thì đến gần trưa mới mở cửa, hoặc là mở một ngày đóng hai ngày.
Lý Đài vốn cũng không có việc gì, lại không muốn làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng. Chỉ cần Chử Huy không quấy rầy cô, cô sẽ đi đến mở cửa hàng từ sớm.
Nên thường là Chử Huy tan làm rồi đến quầy tạp hóa ăn tối xong, họ mới cùng nhau trở về Cảnh Viên.
Cứ như vậy, lời đồn đại của hàng xóm càng thêm rầm rộ.
Ở nơi họ không biết, quầy tạp hóa từ ổ chứa gái mại dâm làm nghề da thịt, đến chỗ tiêu thụ đồ ăn cắp của người giàu, thậm chí là điểm tụ tập buôn người, buôn ma túy… không biết đã đổi bao nhiêu phiên bản rồi.
Lý Đài và Trương Hạo Linh không quan tâm, Chử Huy trưng một mặt lạnh nên cũng không ai dám nói ra nói vào trước mặt anh.
Những lời đồn này đều do Trương Hạo Linh nói với Lý Đài, nguồn tin của Trương Hạo Linh là chị Trương.
Tìm được thời điểm thích hợp, Lý Đài nói với chị Trương là cô và Trương Hạo Linh đã chia tay rồi, còn có bạn trai mới.
Chị Trương cảm thán, tiếc nuối, cuối cùng vẫn nói lời chúc phúc.
Rồi, sự chú ý của chị chuyển sang Trương Hạo Linh “bị bỏ rơi”, để phòng anh nghĩ quẩn, chị Trương thường xuyên mang đồ cho Trương Hạo Linh, mời anh đến nhà ăn cơm, bảo anh dạy Triệu Nguyên Nguyên sử dụng máy tính đúng cách.
Trương Hạo Linh tiện thể cũng tìm hiểu “công việc ngầm” của quầy tạp hóa “phát triển mạnh mẽ” và có “thu nhập khủng” là như thế nào.
Chuyện tin đồn chính là để tìm sự náo nhiệt. Người trong cuộc càng giải thích, người ngoài càng nhiệt tình càng hăng hái; người trong cuộc không bày tỏ thái độ, người ngoài cũng nhiệt tình mà có thể dựa vào suy nghĩ của mình rồi suy luận ra nội tình bên trong.
Nhưng trải qua một thời gian dài, cái quầy tạp hóa có “bối cảnh sâu xa” này vẫn là bộ dạng đó, cho dù trước cửa thường đậu xe sang, có người quyền quý ra vào, mua dầu muối gạo củi cũng chẳng rẻ hơn được vài xu vài hào.
Dần dần mọi người cũng mất hứng thú.
Chỉ có Khang Long và chị Trương là ngoại lệ.
Sự nhiệt tình của chị Trương ngay cả Chử Huy cũng hơi bó tay, chỉ cần anh còn ở đó, còn thở, chị Trương có thể hùng hồn trò chuyện với anh mãi.
Còn Khang Long, Chử Huy tròn hay dẹt anh ta không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm chiếc xe anh lái mỗi lần đến.
Giờ anh ta không chỉ có thể nhìn kỹ ở cự ly gần, nếu tâm trạng Chử Huy tốt, anh ta còn có thể lái ra ngoài dạo một vòng.
Sau đó, Trương Hạo Linh cũng có chân sai vặt của riêng mình.
*
Chử Huy phải họp, không về nhà ăn tối.
Lý Đài lần đầu tiên bấm gọi số của Lâm Diệp Nhiên, nói muốn mời anh ăn cơm.
Lần này anh không đến muộn, “Hiếm thấy nha, em lại mời anh ăn cơm. Chử Huy đâu rồi?”
“Hôm nay anh ấy tăng ca.”
Lâm Diệp Nhiên nhướn mày, “Tìm anh có việc à?”
Lý Đài cũng không vòng vo, “Có chút chuyện muốn nhờ anh tư vấn.”
“Nói thẳng đi. Anh vẫn câu nói đó, chuyện gì giúp được anh nhất định sẽ giúp.”
Lý Đài suy nghĩ một lúc, khi nói vẫn cân nhắc từng câu, “Em muốn hỏi anh, từ góc độ của đàn ông, anh mong bạn gái sẽ làm gì cho anh?”
Câu hỏi này có vẻ hơi bất ngờ với Lâm Diệp Nhiên, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em thực sự thích Chử Huy à?”
Câu hỏi này càng làm Lý Đài bất ngờ hơn, “Em đã ở bên anh ấy rồi mà.”
“Em không trả lời câu hỏi của anh.”
“Thích.”
“Ồ.” Lâm Diệp Nhiên nhìn Lý Đài, cười rất gian xảo.
Lý Đài không muốn vòng vo với anh, hỏi đến cùng: “Đến lượt anh trả lời câu hỏi của em rồi.”
“Không biết.”
“Hả?”
“Sao em không hỏi thẳng Chử Huy?”
Lý Đài hơi khó xử, “Anh chắc hiểu tính anh ấy, em hỏi anh ấy cũng không nói đâu. Trước khi em ở bên anh ấy, cuộc sống của bọn em chưa từng giao thoa, ngoài hình ảnh anh ấy thể hiện trước mặt em, em hoàn toàn không hiểu gì về anh ấy cả. Nên em muốn hỏi anh, anh nghĩ em có thể làm gì cho anh ấy.”
Sau khi Lý Đài ở bên Chử Huy, về mặt vật chất luôn là Chử Huy một mình bỏ ra, đây là do điều kiện khách quan quyết định, Lý Đài không định tranh cao thấp gì với anh ở đây.
Nhưng, khi hai người ở bên nhau, nếu cứ chỉ có một người đơn phương bỏ ra thì không công bằng, cũng không lành mạnh.
Lâm Diệp Nhiên vừa hiểu Chử Huy, cũng hiểu Lý Đài, lại luôn rất thân thiện với Lý Đài, hỏi thẳng anh là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, vào thời khắc then chốt Lâm Diệp Nhiên lại tuột xích, “Anh không biết. Anh chỉ có thể nói, em yên tâm, Chử Huy không phải người vì nữ sắc mà bỏ bê triều chính đâu.”
Lần ăn cơm này, món ăn là Lâm Diệp Nhiên gọi, tiền là Lý Đài trả.
Ăn xong, Chử Huy đến đón Lý Đài, câu đầu tiên khi anh nhìn thấy Lâm Diệp Nhiên là: “Tuổi già rồi thì ăn ít đồ dầu mỡ thôi, không tốt cho sức khỏe.”
“Cảm ơn đã quan tâm. Nếu không phải Chử cục mời khách, bữa cơm đắt thế này tôi làm sao ăn nổi.”
Trên đường về, Chử Huy hỏi Lý Đài đã nói chuyện gì với Lâm Diệp Nhiên.
Lý Đài chuyển chủ đề nói: “Em thấy Lâm Diệp Nhiên hơi kỳ lạ.”
“Sao vậy?”
“Trước đây anh ấy nhiệt tình với em một cách khó hiểu, tối nay đột nhiên lại thay đổi, em hỏi anh ấy gì anh ấy đều không nói.”
“Em hỏi cậu ấy gì?”
“Anh ấy có phải bị bệnh không?”
“Cậu ta bị bệnh không phải một hai ngày rồi.”
Về đến nhà, Chử Huy gọi điện cho Lâm Diệp Nhiên trong phòng đọc sách, anh cũng hỏi Lâm Diệp Nhiên cùng câu hỏi đó.
Bên Lâm Diệp Nhiên nhạc nhẽo ầm ĩ, vẫn hỏi một đáp ba không biết, hơn nữa còn rất bực bội, “Cậu cứ không chịu nổi khi thấy tôi sống tốt à? Chuyện của các cậu thì tự các cậu giải quyết đi.”
Lâm Diệp Nhiên “bị bệnh” kia sau khi chia tay họ thì không về nhà mà liên lạc bạn bè đi đến chỗ hẹn tiếp theo.
Tâm trạng của anh rất tốt, chiếm được lợi ích từ chỗ Chử Huy, tiêu pha xa xỉ hết chỗ này đến chỗ khác.
Lâm Diệp Nhiên và Chử Huy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh hiểu rõ Chử Huy là người thế nào.
Chử Huy bảo anh chăm sóc Trương Hạo Linh, lại chăm sóc đến tận 3 năm, anh tưởng Trương Hạo Linh có thân phận đặc biệt, điều tra một chút thì thấy trải nghiệm bình thường đến mức nhìn qua là quên luôn.
Sau đó Chử Huy mua nhà ở Cảnh Viên, nói là để tiện đi làm. Rồi cứ vậy sớm đi tối về, khi tụ tập cũng luôn giữ mình trong sạch.
Với sự hiểu biết của anh về Chử Huy, bên cạnh Chử Huy chắc chắn có người rồi.
Nhưng sau bao nhiêu năm vẫn chưa từng thấy người đó. Khi khó khăn lắm mới gặp được, nhìn có vẻ mối quan hệ này còn chưa được chính đáng lắm.
Anh nhìn lại tư liệu của Trương Hạo Linh, quả nhiên xuất hiện tên của Lý Đài, sợ Chử Huy làm chuyện chia rẽ đôi uyên ương số khổ, Lâm Diệp Nhiên quyết định xuất hiện đúng lúc giúp Lý Đài một chút.
Nhưng giờ Lý Đài đã tự miệng nói thích rồi. Vậy hai người họ là sống vì tình yêu hay chết vì tình yêu, cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.
Anh có bệnh “rất rảnh” chắc.
___
Sau khi Khang Long trở thành chân sai vặt của Trương Hạo Linh, chỉ cần Trương Hạo Linh bận việc chưa xong thì sẽ sai Khang Long trông quầy tạp hóa.
Vừa hay gần đây Chử Huy mua cho Lý Đài một chiếc xe nhỏ. Xe là Lý Đài và Trương Hạo Linh tự đi chọn, rất nhỏ, không chỉ giảm cực lớn nguy cơ va quẹt mà còn có thể đậu ở bất cứ xó xỉnh nào, vừa vui vừa tiện, Lý Đài lái đến mức phấn khích, còn đặt tên cho nó là “Tiểu Cơ Linh”.
Sáng sớm cô và “Tiểu Cơ Linh” đã đi siêu thị lượn một vòng, mua khá nhiều rau, định thực hành vài món mới học.
Chử Huy tan làm về nhà, thay quần áo rửa tay xong, vào bếp hôn cổ Lý Đài một cái rồi xắn tay áo phụ cô.
Vị thiếu gia này mười ngón không dính nước nhưng không kén ăn, cho gì ăn nấy, chỉ cần Lý Đài ăn được, anh cũng ăn được, cụ thể là ăn cái gì anh cũng không quan tâm.
Đừng nói là nấu ăn, ngay cả hình dạng của nguyên liệu lúc sống anh cũng không nhận ra.
Lý Đài vừa thái thịt, vừa hất cằm chỉ vào đống rau trong túi nói: “Anh giúp em rửa rau hẹ đi.”
Chử Huy dựa vào trực giác mà rửa sạch rau rồi mang qua.
Lý Đài hỏi: “Anh thích ăn rau hẹ không?”
“Bình thường.”
“Anh xem cái này, tươi không?”
“Ừ.”
“Anh thích không?”
Lời nói đến mức này, Chử Huy nói: “Thích.”
Lý Đài nhăn mũi, giọng tiếc nuối, “Vậy tối nay phải làm anh thất vọng rồi, cái này không phải rau hẹ, mà là măng tỏi.”
Đây không phải lần đầu cô đùa mấy trò vô vị này, Chử Huy không cho cô chút thể diện nào, lạnh mặt nhìn cô.
Lý Đài lại mắt long lanh dựa sát vào gần, tựa đầu lên cánh tay anh dỗ dành: “Giận à? Đừng giận mà, lát nữa em làm đồ ngon cho anh.”
Chử Huy cúi đầu cắn môi cô một cái rồi quay người bước ra ngoài.
“Chờ chút,” Lý Đài gọi anh lại, “Nói cho anh nghe một tin vui, anh đừng giận nữa nhé?”
“Gì?”
Lau tay, Lý Đài đưa rau Chử Huy vừa rửa lên trước mắt anh nói: “Anh ngửi xem, cái này chính là rau hẹ anh thích, không phải măng tỏi.”
Chử Huy từng bước tiến lên, đến khi ép Lý Đài hoàn toàn vào tủ bếp, từ trên cao cúi đầu xuống nói: “Anh không thích hẹ.”
“Nước, nước dính lên người rồi. Được rồi, anh không thích, em vừa nãy lừa anh đấy, cái này là măng tỏi, không tin anh chụp ảnh lên mạng tìm xem.”
Chử Huy tất nhiên không rảnh rỗi đến thế.
Ăn cơm xong, Lý Đài để bát vào bồn rửa, đeo găng tay chuẩn bị rửa bát.
Chử Huy lại vào bếp hỏi: “Dùng máy rửa bát không quen à?”
“Không phải, có mấy cái bát thôi, em rửa nhanh là xong mà.”
Chử Huy vẫn đứng đó không đi, Lý Đài đành phải để bát vào máy rửa bát rồi quay người đi cắt hoa quả. Cắt xong hoa quả, cô lại cầm cây lau nhà bắt đầu lau.
“Em không hài lòng người giúp việc à?”
“Em không thấy vậy, anh thấy cô ấy làm không tốt à?”
“Mấy việc này sao em không thể để cô ấy làm?”
“Không phải, em chỉ là rảnh rỗi thôi.”
Lý Đài trực tiếp bị kéo ra phòng khách dựa vào người Chử Huy ăn hoa quả, miệng vẫn không chịu yên, “Em chỉ thấy cả ngày rảnh rỗi không quen, cứ muốn làm gì đó. Anh nói xem em có thể làm gì?”
“Em chỉ cần phụ trách, để anh làm là được.”
Lý Đài giờ miễn dịch hơi nhiều với mấy lời thô tục, chớp mắt hỏi: “Cái này có thể để cô giúp việc hoặc máy rửa bát làm được không?”
Rồi cô nhanh chóng ôm lấy tay Chử Huy đang nhấc lên một nửa, ngã vào lòng anh, ngoan ngoãn bầu bạn cùng xem tin tức nhàm chán với anh.
Yên ổn chưa được mấy phút, Lý Đài lôi điện thoại ra, bắt đầu gãi tai gãi má, miệng lẩm bẩm, sau đó còn trưng dụng luôn điện thoại của Chử Huy.
“4300, đây còn 2000…”
“Em làm gì đấy?”
Lý Đài vừa tính vừa nói: “Trương Hạo Linh ghen tị với “Tiểu Cơ Linh” của em, muốn mua một chiếc xe cũ. Em xem em còn… đúng rồi, cái thẻ đó em nhớ còn một chút.”
Cô tính toán hăng say, không chú ý đến sắc mặt Chử Huy, “Anh ấy muốn mua xe gì?”
“Không biết, anh ấy tự xem.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Nói là 2 vạn, 3 vạn? Hay là 5 vạn nhỉ? Thời gian trước quầy tạp hóa làm ăn cũng không tốt lắm. Em tự giữ lại một chút, chuyển hết mấy cái này cho anh ấy, ừm~ vẫn là đưa hết cho anh ấy đi, dù sao em ăn cơm cũng không tốn tiền, nếu vẫn không đủ, chỉ có thể bảo anh ấy nhận thêm việc thôi.”
Lý Đài lẩm bẩm sắp xếp khá tốt.
Chử Huy đang định nói gì đó, cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt ranh mãnh: “Nếu anh ấy vẫn không đủ tiền, anh cứ đi nói với anh ấy là có thể cho anh ấy vay nặng lãi, chọc tức anh ấy, ha ha.”
Chử Huy hít một hơi lại nghẹn ở lồng ngực.
Không biết là học ai, Lâm Diệp Nhiên không phải đã không quản chuyện của họ nữa sao. Giờ Lý Đài thường xuyên chân trước chân sau như vậy, giẫm lên Chử Huy khiến hơi thở nghẹn ở cổ họng anh không lên cũng không xuống.
Anh kéo Lý Đài lên, ôm chặt vào lòng, véo mặt cô rồi trừng mắt nhìn.
Đột nhiên trước mắt ập đến một khuôn mặt đen sì, Lý Đài rất vô tội mà hỏi: “Sao vậy?”
Cô buông điện thoại xuống, nâng mặt Chử Huy hỏi: “Anh không vui à? Em phát hiện dạo này anh dễ không vui quá, công việc không thuận lợi à?”
Lại thế này, chọc anh rồi còn giả vờ vô tội.
“Không sao, công việc không thuận lợi là chuyện bình thường, nghĩ thêm vài cách khác, nếu thực sự không được, anh cứ… cứ nghĩ thoáng chút đi, em cũng hết cách rồi.”
Chử Huy đè Lý Đài xuống ghế sofa, dùng cơ thể mình đè lên cô, cù lét chỗ sườn cô, Lý Đài như con rùa bị lật mai, cười khúc khích dưới thân anh.
Lý Đài gần đây phát hiện Chử Huy nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực ra có hơi dính người.
Anh ít nói, nhưng thích nghe Lý Đài nói chuyện. Ở nhà chỉ cần không bận trong phòng đọc sách, anh sẽ cùng cô làm linh tinh, nghe cô lải nhải kể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Lý Đài cố ý nói mấy chuyện vô vị trêu anh, cho dù vẫn là gương mặt lạnh tanh đó, nhưng cô có thể cảm nhận được, Chử Huy sẽ vì lời nói của cô mà trở nên mềm mại ôn hòa, như một người bình thường với cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Chử Huy thở dốc như thú dữ bên cổ Lý Đài, lại ngậm lấy da thịt trên cổ cô rồi dừng động tác, chỉ ép chặt lấy cơ thể Lý Đài.
“Không muốn à?”
“Hết bao rồi.”
Lý Đài nói nhỏ: “Không đeo, cũng được mà.”
Áp sát trán vào nhau, bình tĩnh lại một lúc, Chử Huy nói: “Muốn có con à?”
Lý Đài im lặng.
“Em nợ anh 3 năm yêu đương chưa xong à? Đã muốn có con rồi sao?”
“Em không nợ anh.”
“Nếu em không nói dối thì đã không nợ anh rồi.”
Lý Đài tự biết mình đuối lý, quay đầu đi không nói lời nào.
___