Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 98
Chương 98
Mật mã mặt người
Dòng suy nghĩ của Hô Diên Hạo bị cắt ngang, theo đó nhìn lại, thấy trên tường trái có một cánh cửa, bị rắn độc che một nửa. Ánh đèn dầu mờ tối từ phía trên chiếu xuống, thấy một khe cửa hẹp.
Hô Diên Hạo đi qua, rắn độc trên tường trườn sang hai bên, để lộ ra cánh cửa. Gã lại nhìn chằm chằm cửa không nhúc nhích.
Thật sự bị nàng nói trúng rồi! Ổ rắn có cửa ngầm!
“Thấy cơ quan chưa?” Mộ Thanh nửa dựa trên vai Hô Diên Hạo, đầu chúi xuống dưới không nhìn thấy trên tường, đành phải hỏi.
“Không có.” Hô Diên Hạo nhìn một vòng trên tường, rắn độc bò sang hai bên cửa, chỗ lộ ra cũng không thấy cơ quan.
“Đi dọc theo tường xem.” Ổ rắn là thử thách cho kẻ gan dạ. Kẻ dám xuống dưới còn chưa được coi là gan dạ, dám bình tĩnh tỉ mỉ điều tra một lượt ở mỗi góc trong ổ vạn con rắn mới gọi là gan dạ.
Chủ nhân địa cung này cũng thật biến thái.
Hô Diên Hạo nghe giọng điệu ra lệnh của nàng, nhướn mày, cụp mi liếc nhìn nàng một cái, không nhúc nhích.
Trên đời này, người dám ra lệnh cho gã đều đã chết!
“Rắn độc cắn vào chân ngươi à?” Mộ Thanh hỏi.
Hô Diên Hạo nheo mắt lại, tức giận đến bật cười. Nàng ước gì gã bị rắn độc cắn đúng không? Đáng tiếc rắn độc né xa gã ba thước, chỉ sợ Đại Đế Xiêm Lan cũng không nghĩ đến, sẽ có người mang theo thuốc đuổi côn trùng đi vào lăng tẩm của ông ta. Thử thách cho kẻ gan dạ mà ông ta bày ra lại quá đơn giản với gã.
Đường này được đặc biệt bày ra cho gã, nghe nói người Đại Hưng tin ý trời, trước kia gã khinh thường, nhưng lần này lại có phần tin.
Bảo tàng địa cung đã được trời định sẵn thuộc về gã.
Hô Diên Hạo đi dọc theo ven tường. Bức tường rắn lùi dần theo gã tiến lên, hang rắn tối tăm, tiếng bước chân nam tử khẽ đến không nghe thấy, chỉ có tiếng trơn trượt của thân rắn chuyển động khiến người nghe mà tê dại da đầu. Gã đi qua chỗ cửa ngầm ở nửa mặt tường, dọc theo hướng hai người rơi xuống, đưa lưng về phía bức tường kia, đi đến trung gian, dừng bước chân.
“Có phát hiện?” Mộ Thanh hỏi.
“Có miếng gạch xanh khắc mặt người.” Hô Diên Hạo nói.
Mặt người?
“Điều tra tiếp.” Mộ Thanh không hỏi dáng vẻ mặt người. Chủ nhân địa cung thử thách lòng can đảm của bọn họ với mức độ lớn nhất. Bọn họ mới đi hết một mặt tường, nàng vẫn cảm thấy hẳn nên tra xét hết rồi hãy phán đoán.
Hô Diên Hạo cũng cho rằng như vậy. Từ tiền điện đến ổ rắn, dọc theo đường đi tất cả cơ quan đều đặt ở chỗ mà người ta không nghĩ tới được. Miếng gạch xanh khắc mặt người này quá nổi bật, rất khả nghi.
Nhưng khi gã đi qua mặt tường này, gã tổng cộng phát hiện ba miếng gạch xanh khắc mặt người ở trên tường! Tiếp tục điều tra thêm, lại thấy ba miếng! Ba mặt tường đều là ba miếng! Mặt tường thứ tư tức là mặt tường có cửa kia, ngoài cửa ra, mặt tường sạch sẽ, không phát hiện gạch xanh mặt người.
Ba mặt tường, chín miếng gạch xanh sẽ là cơ quan mở ra cửa ngầm à?
Nếu vậy thì là miếng gạch nào?
“Miếng gạch nào?” Hô Diên Hạo cúi đầu hỏi Mộ Thanh.
“Xin lỗi! Sau gáy không có mắt.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói. Mặt nàng úp ngược vào hướng Hô Diên Hạo, không nhìn thấy tường!
Hô Diên Hạo nhếch cao mày kiếm, không những không thả nàng xuống mà còn cười đả kích nàng: “Ồ? Không nhìn thấy thì không đoán ra à? Bổn vương còn tưởng rằng ngươi thông minh lắm!”
Mộ Thanh mím môi, ánh mắt hơi lạnh. Hô Diên Hạo cười sung sướng, cũng có chút ác ý. Tuy gã không nhìn thấy mặt nàng, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đâm người của nàng. Gần đây vẫn luôn thua ở trên tay nàng, có thể đả kích được nàng khiến tâm trạng của gã bỗng cực tốt.
Nhưng gã chưa cười được bao lâu thì nghe thấy nàng nói: “Ngươi đừng nhầm, ta có thể đoán mò. Nhưng ngươi có thể miêu tả hết mỗi chi tiết mặt, mũi, miệng của mỗi gương mặt mà không nhầm à?”
Nụ cười của Hô Diên Hạo cứng đờ.
“Không thể thì đặt ta xuống! Năng lực miêu tả thấp còn muốn cộng tác với ta đoán bừa, kéo thấp xác suất chính xác của ta xuống!”
Nụ cười của Hô Diên Hạo rạn vỡ, ác ý hóa thành sát khí. Sẽ có một ngày, gã làm thịt tiểu tử này!
Gã túm cổ áo nàng xách lên, đặt nàng xuống đất! Mộ Thanh nhắm hai mắt, cảm giác dưới chân giẫm lên mặt đất kiên cố, đầu không còn lung lay nữa mới mở mắt ra. Nàng thấy trước mặt là một mặt tường đá xanh, trước mắt đúng là một miếng gạch xanh mặt người.
Mặt người điêu họa rất tinh xảo, thần thái giống như đúc, ngoài mặt mày mũi môi, khuôn mặt đều điêu khắc rất rõ ràng. Thủ pháp điêu khắc là chạm nổi, đường cong mượt mà, đao pháp hùng hậu, chỉ nhìn như này, cảm giác trang nghiêm đã ập vào trước mặt.
“Nhìn ra gì?” Hô Diên Hạo hỏi.
“Giải huyệt đạo cho ta.” Mộ Thanh đột nhiên nói.
Hô Diên Hạo cười lạnh, xách cổ áo nàng, kéo nàng đến bên cạnh một miếng gạch xanh.
Miếng gạch xanh kia ở trên tầm mắt Mộ Thanh, nàng cần ngửa đầu mới có thể nhìn được. Hô Diên Hạo nắm cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu. Thấy đáy mắt nàng có ánh lạnh, gã một lần nữa lộ ra nụ cười ác ý.
Lại nghe Mộ Thanh nhíu mày trầm giọng, hỏi: “Ngươi còn vị thành niên à?”
Hô Diên Hạo nhướn mày: “Ý gì?”
“Sao ấu trĩ thế?”
“…”
“Nếu ngươi nhất định phải dẫn theo ta đi, vậy làm phiền dẫn theo ta xem hết từng miếng gạch xanh trên ba mặt tường trong ổ rắn, không có kiên nhẫn thì giải huyệt đạo cho ta!”
“Bổn vương nhìn dễ lừa thế à?” Lúc này Hô Diên Hạo mới cười, lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thanh. Một mặt tường chỉ có ba miếng gạch xanh có điêu khắc mặt người, nàng cần xem tất cả gạch xanh? Nàng thật sự cho rằng gã là trẻ con ngây thơ?
“Ta cần xem ba miếng gạch xanh phân bố ở mỗi mặt tường, cần liên hệ phân tích ý nghĩa của sự phân bối này.” Mộ Thanh nói.
Mày kiếm của Hô Diên Hạo nhíu chặt: “Rắc rối vậy?”
“Ngươi nói đi? Ngươi đã biết trình độ cơ quan của chủ nhân địa cung này, nếu để sót nơi nào đó, giải đề sai, cửa không mở thì ngược lại sẽ đưa nguy hiểm tới. Ngươi bằng lòng chịu hậu quả chứ?”
Hô Diên Hạo nhìn thẳng vào Mộ Thanh, đôi mắt híp lại dường như muốn nhìn xem nàng có nói thật hay không. Nhìn một lát, gã giơ tay phất một cái, dục vọng muốn mở hang rắn cuối cùng cũng thắng sự nghi ngờ với Mộ Thanh, gã giải huyệt đạo cho nàng từ sau lưng.
Mộ Thanh cảm thấy cơ thể buông lỏng, trong lòng thầm thở ra một hơi, nói: “Ta đi đến chỗ nào, ngươi theo tới chỗ đó.”
Dứt lời, nàng xem miếng gạch xanh trước mặt rồi lập tức tìm kiếm một miếng khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngươi coi bổn vương là tuỳ tùng?” Hô Diên Hạo gằn từng chữ lộ sát khí nhưng vẫn đi theo sau Mộ Thanh.
“Không. Thuốc đuổi rắn.” Mộ Thanh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kỹ gạch xanh mặt người, xem xong thì đứng dậy, đi sang mặt tường bên cạnh.
Hô Diên Hạo đi theo phía sau nàng. Gã vốn đi đường không tiếng động, lại ở phía sau nàng nghiền gạch xanh vang sàn sạt, xác rắn bị giẫm chết khi nhảy xuống ngang dọc ở dưới chân. Hô Diên Hạo dùng chân nghiền xác rắn kia, như đang nghiền xương cốt thiếu niên đằng trước.
Tiếng xác rắn bị vỡ cực kỳ chói tai trong hang rắn sâu thẳm ẩm ướt, Mộ Thanh lại như không nghe thấy. Nàng xem xong mặt tường gạch xanh này thì đi xem mặt tường tiếp theo. Nàng vừa xem xong mặt tường thứ ba, Hô Diên Hạo đã mất kiên nhẫn hỏi: “Anh Duệ Tướng quân thông minh có thể nhìn ra cơ quan thế nào chưa? Nói ra cho bổn vương được thêm kiến thức.”
Gã hỏi nhanh như vậy, hiển nhiên không cho rằng Mộ Thanh có thể nhanh chóng nhìn ra cơ quan cửa ngầm. Chẳng qua là gã ngứa miệng, muốn đả kích nàng mà thôi.
Lại nghe Mộ Thanh nói: “Ồ, vậy ngươi không được thêm kiến thức rồi. Cơ quan này không cần trí tuệ.”
Ánh mắt Hô Diên Hạo trầm xuống. Ý gì? Chẳng lẽ nàng đã nhìn ra?
“Cơ quan này chỉ cần trí nhớ.” Mộ Thanh nói rồi xoay người đi đến gạch xanh trên vách tường ở giữa, lòng bàn tay vừa lật, cầm dao giải phẫu ra.
Hô Diên Hạo thấy, giữa mày bỗng sinh lạnh lẽo, chủy thủ cầm trong tay, để giữa lưng Mộ Thanh! Lại thấy nàng vẫn chưa sinh sát khí, cũng không xoay người, chỉ dùng dao kia để trên gạch xanh dùng sức đẩy, gạch xanh kia chậm rãi bị đẩy vào.
Trên gạch xanh có một ít nọc độc vàng, là rắn độc trong hang rắn để lại. Nàng lấy dao ra là vì không để nọc độc dính vào tay.
Sắc mặt Hô Diên Hạo khá hơn, chủy thủ rời khỏi giữa lưng Mộ Thanh, nhưng không thu về. Gã nhìn Mộ Thanh đẩy mạnh miếng gạch xanh này, lại xoay người quay về, đẩy một miếng gạch xanh ở phía dưới vào. Sau đó nàng đi đến bức tường đối diện cửa ngầm, đẩy mạnh hai miếng gạch xanh theo thứ tự trên dưới, lại đi đến chỗ miếng gạch xanh ở mặt tường đầu tiên, đẩy miếng gạch phía dưới.
Theo trình tự như vậy, Hô Diên Hạo thật sự không nhìn ra quy luật. Gã không nhịn được cắt ngang nàng, hỏi: “Sao ngươi biết trình tự?”
Nếu nàng suy đoán sai, chọc phải sát chiêu, gã cũng bỏ mạng ở hang rắn này. Chuyện liên quan đến sống chết, gã cần phải hỏi rõ.
Chín miếng gạch xanh này, gã đã nghĩ đến vài khả năng.
Một loại là chỉ có một miếng gạch có thể mở cửa ngầm; một loại là cần mấy miếng gạch, có miếng đẩy vào, có miếng giữ nguyên, hình thành một loại tổ hợp cơ quan; còn có một loại là đều đẩy vào, nhưng cần làm rõ trình tự; một loại cuối cùng là chín miếng gạch xanh này đều không phải cơ quan mở cửa đá ngầm, chẳng qua là thủ thuật che mắt, cơ quan cửa đá ngầm ở chỗ khác.
Khi nàng đẩy những cơ quan này, xuống tay rất quả quyết nhanh chóng, không hề chần chờ, hiển nhiên không phải làm bừa. Sao nàng biết trình tự đẩy, căn cứ vào đâu?
Mộ Thanh dừng lại, quay đầu hỏi: “Ta rất tò mò, ngươi đi trên con đường điêu khắc đá xanh kia sẽ có cảnh tượng thế nào?”
Đỉnh mày Hô Diên Hạo nhăn tít, đang nhớ lại, Mộ Thanh nói thay gã: “Tiên tử dẫn đường, thiên tử dẫn bách quan lên trời.”
“Sao ngươi biết?” Không sai, là cảnh này!
“Chứng cứ tại đây.” Mộ Thanh chỉ tay về phía gạch xanh mặt người trước mắt: “Nếu không phải cảnh này, người tiến vào con đường bạch ngọc đến ổ rắn sẽ không cách nào giải cơ quan cửa ngầm.”
Trên vách tường con đường xương cốt mà bọn họ chọn điêu khắc cảnh này, Hô Diên Hạo đi con đường kia cũng cần phải giống vậy. Thế mới có thể bảo đảm người lựa chọn đi bất kỳ con đường nào thì đi vào hang rắn đều có thể giải cơ quan.
Hô Diên Hạo lại nghe không hiểu, có phần nóng nảy: “Ý gì!”
Mộ Thanh kinh ngạc nhìn gã, nàng đã nhắc tới bích hoạ, gã còn không nghĩ ra à?
“Nếu cây trí tuệ trong đồng thoại có thể ăn thì ta nghĩ ngươi cần ăn cả cây luôn.” Xét thấy gã năm lần bảy lượt muốn đả kích nàng, Mộ Thanh không lưu tình phản kích: “Ngươi không cảm thấy điêu khắc mặt người trên đá xanh này quen à? Thiên tử dẫn bách quan, bách quan lại có chín hàng, chín gương mặt người ở hàng trên cùng đều ở trên miếng gạch đá xanh này!”
Hô Diên Hạo nhìn thẳng miếng gạch đá xanh trước mặt, mày càng nhăn càng chặt.
Thế à? Quen? Vì sao gã không hề cảm thấy quen à?
“Ngươi nhớ không nhầm chứ?” Hô Diên Hạo hỏi.
“Ngươi không tra xét à?” Mộ Thanh cũng hỏi: “Khi tìm cơ quan, ngươi chưa từng tra xét điêu khắc trên tường đá xanh?”
“Dĩ nhiên có tra xét!” Tra xét rồi nên phải nhớ rõ?
“Tra xét rồi thì phải nhớ rõ! Đây là yêu cầu của chủ nhân địa cung.” Mộ Thanh nói, trong mắt lộ ra vẻ khâm phục: “Ông ta là thiên tài, tất cả bố trí, không có một chỗ nào là lãng phí. Ông ta dự đoán được người tiến vào đường đi sẽ tìm kiếm cơ quan mở cửa thì sẽ lần mò khắp điêu khắc trên tường đá xanh. Ông ta yêu cầu nhớ lại ở chỗ này, cũng mở ra cửa ngầm.”
“Dụng ý là gì?” Hô Diên Hạo khó hiểu. Vì sao Đại Đế Xiêm Lan nhất định phải bắt bọn họ nhớ lại điêu khắc trên tường đá xanh ở chỗ này?
“Ý can đảm!” Mộ Thanh quay đầu lại nói, vẻ tán thưởng trong mắt càng đậm. Ánh sáng kia bùng lên trong mắt nàng, dung nhan bình thường không nổi bật chợt tăng ba phần tươi đẹp: “Nếu ngươi không mang thuốc đuổi rắn mà xuống hang rắn, có thể vừa giết rắn độc, vừa còn có thể phân tâm nhớ lại điêu khắc mặt người trên tường đá xanh à? Khi ngươi tập trung làm một chuyện thì rất khó phân tâm làm việc khác, đặc biệt khi gặp phải hiểm cảnh. Sợ hãi và căng thẳng sẽ khiến đầu óc con người hiện ra trạng thái trống rỗng, lúc này còn có thể nhớ vật đã từng xem hơn nữa nhớ lại trình tự, tố chất tâm lý mới gọi là mạnh! Đây mới là người can đảm mà ông ta muốn. Dám vào hang rắn chỉ có thể gọi là can đảm hơn người, rắn độc vờn quanh, và tranh đấu với vạn con rắn còn có thể phân tâm, núi lở trên đầu mà sắc mặt không thay đổi, có dũng có mưu tâm trí hơn người như thế, mới là người can đảm.”
Người làm chủ nơi đây thật sự đại tài!
Từ trước đến nay, Mộ Thanh lạnh nhạt, ít có lúc cảm xúc trào dâng như vậy, nàng lại lần nữa cảm thấy tiếc nuối, nếu người này còn trên đời thì tốt quá?
Có một người có thể luận bàn, thế gian mới không tịch mịch.
Hô Diên Hạo không nói gì, xem như đồng ý với lời giải thích của Mộ Thanh. Chẳng qua thấy ánh sáng trong mắt nàng nhiễm một tầng tịch mịch, gã không khỏi sa sầm lại. Không biết vì sao tâm trạng gã lại không tốt lắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngươi chắc chắn ngươi không nhớ nhầm?” Không muốn thấy vẻ này của nàng, cho nên gã mở miệng cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng.
“Chắc chắn!” Mộ Thanh nói với vẻ chắc chắn, suy nghĩ bị kéo về đường đi lúc trước.
Nàng còn nhớ rõ con đường lót xương cốt lúc ấy, khi nàng thấy trên vách tường vẽ thiên tử dẫn bách quan lên trời, trong lòng đã cảm thấy kỳ lạ. Nàng cảm thấy vách tường kia vẽ quá tốt đẹp, không hòa hợp với không khí trên con đường xương cốt, nhìn khó chịu, còn cố ý suy xét dụng ý trong đó. Bây giờ nàng mới hiểu được, vì để người đi vào nơi này có thể giải cơ quan cửa ngầm nên cảnh trên vách tường con đường xương cốt sẽ giống với con đường bạch ngọc. Đây có lẽ là tỳ vết duy nhất trong tất cả sắp xếp của chủ nhân địa cung, nhưng đúng là hành động bất đắc dĩ.
Tóm lại, lúc ấy vì tìm cơ quan, bọn họ tra xét tới lui rất nhiều lần ở trên tường, như thế đã đủ trọn ghi nhớ lại. Lại vì lúc ấy nàng cảm thấy khá khó chịu với cảnh điêu khắc trên tường, đặc biệt lưu ý, cho nên ký ức khắc sâu.
Hô Diên Hạo nhìn vẻ chắc chắn của nàng, lại nhìn điêu khắc mặt người trên tường đá xanh, thử nhớ lại dung mạo của bách quan được điêu khắc trên tường lúc ấy, lại không gợi dậy nổi một chút ký ức nào. Nếu gã xuống hang rắn này một mình, nhìn thấy chín bức điêu khắc mặt người này, tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến điêu khắc trên vách tường ở đường đi! Càng miễn bàn đến việc nhớ kỹ trình tự. Nàng có trí nhớ kinh người thì cũng thôi, có thể vừa nhìn thấy chín gương mặt người này là lập tức nhớ tới điêu khắc trên vách tường ở đường đi mới là chỗ không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Thanh như biết đọc tâm, nói: “Chạm nổi, đường cong mượt mà, mặt mày tinh xảo rõ ràng, thần thái giống như đúc, đến cả khuôn mặt béo gầy cũng giống nhau, chẳng lẽ không thể liên hệ được với điêu khắc trên vách tường ở đường đi à? Không thể nghĩ ra được cũng nên có thể nhìn ra phong cách điêu khắc quen mắt, chúng ta gặp được chỉ có điêu khắc trên vách tường ở chỗ đường đi!”
Hô Diên Hạo: “…”
Mộ Thanh không để ý đến gã nữa, xoay người đẩy mặt người trên gạch xanh ở ba mặt trên tường còn lại theo thứ tự, tốc độ cực nhanh làm Hô Diên Hạo chỉ kịp dời bước đi theo sau nàng.
Khi đẩy một miếng gạch xanh cuối cùng, hai người xoay người, nghe hang rắn có tiếng xích sắt ngầm di chuyển, cảm thấy dưới chân hơi rung lên, Hô Diên Hạo duỗi tay ra, điểm huyệt đạo của Mộ Thanh.
Gã chỉ điểm thân trên của nàng, giữ lại cho nàng đi lại. Mộ Thanh liếc nhìn gã một cái, thầm nói người này đúng là học nhanh. Nàng bẫy gã một lần, gã trở nên vô cùng cảnh giác, còn tưởng rằng ngay lúc mở cửa đá, sự chú ý của gã sẽ dời đi, không ngờ gã không đợi cửa đá mở đã một lần nữa điểm huyệt đạo của nàng.
Lúc này, cửa đá đối diện lắc nhẹ, chậm rãi nâng lên!
Ánh sáng nhạt rót vào, chỉ có thể chiếu thấy một góc. Ánh sáng quá mức mỏng manh, không thấy rõ gì cả. Nhưng bên trong không xuất hiện sát chiêu, nhìn có vẻ an ổn.
Hô Diên Hạo phi chủy thủ, ghim một con rắn độc ở trên tường, mang theo Mộ Thanh đi qua. Rắn độc hai bên tứ tán, gã rút chủy thủ, gỡ xác rắn xuống, ném vào cửa ngầm đang mở ra!
Bên trong vang lên ồn ào, âm thanh cực kỳ trong trẻo. Sau khi tiếng trong trẻo kia vang lên, bên trong không còn động tĩnh gì nữa. Bên trong có gì đó, nhưng dường như không có sát chiêu.
Hô Diên Hạo không yên tâm, lại bắn chết mấy con rắn độc, liên tục ném vào. Bên trong vang lên một chuỗi tiếng ồn trong trẻo, một vật bắn ra, dọc theo bên cửa đá lăn tới, rơi xuống mặt đất. Ánh sáng mờ chiếu lên vật lăn ra kia, ánh sáng vàng làm chói mắt người trong hang rắn trơn ướt tối tăm.
Đồng vàng!
Hô Diên Hạo nhìn thẳng vào đồng vàng kia, hơi thở cứng lại, kích động khôn kể. Sau đó gã cười một tiếng, xách theo Mộ Thanh đi qua. Nhưng tính tình gã bẩm sinh xảo trá như sói, đến cửa rồi còn không chịu hoàn toàn tin bên trong không có sát chiêu, mà cười nói với Mộ Thanh: “Ngươi nó xem bổn vương có nên ném ngươi vào thăm dò không?”
“Có.” Mộ Thanh không sợ chút nào: “Nếu sau đó, ngươi có thể dựa vào chỉ số thông minh tự tìm được đường ra.”
Nếu bên trong có bảo tàng, hang rắn này cao hơn một trượng, vách tường vừa ướt vừa trơn, Hô Diên Hạo muốn theo đường cũ khinh công lên là không có khả năng. Không thể vận chuyển bảo tàng từ nơi này, cho nên bên trong ắt có đường ra. Theo tính tình của chủ nhân địa cung này, chắc chắn không dễ dàng gì.
Ý cười của Hô Diên Hạo trầm xuống, xách theo cổ áo nàng xoay lại, để mặt nàng hướng vào gã, thấy vẻ khát máu chết chóc trong mắt gã: “Ngươi có biết, người dám vũ nhục bổn vương…”
“Đều đã chết.” Mộ Thanh thay gã nói nốt, có phần không kiên nhẫn: “Đã biết! Mau vào đi thôi, bên trong không có sát chiêu.”
Biết rõ hiện tại không phải cơ hội giết nàng, còn cứ lấy lời này tới uy hiếp nàng, không hề có lực uy hiếp, chỉ phí nước bọt.
Mộ Thanh lạnh mắt đảo qua tay Hô Diên Hạo, khi gã hơi buông lỏng trong lúc sững người thì xoay người thản nhiên đi vào cửa đá. Phía sau lại vang lên tiếng nghiền đất đá, mặt Hô Diên Hạo xanh như tường đá, nhưng vẫn theo sát Mộ Thanh vào cửa.
Bên trong cánh cửa tối đen, Hô Diên Hạo nín thở, liếc mắt nhìn bốn phía một lượt. Dường như gã đã quen với bóng tối, khả năng nhìn vật trong bóng tối khá cao, đảo qua xung quanh là biết không có đèn dầu. Nhưng đây không phải tin tức xấu, bởi vì thay vào đó là tám bệ lửa. Trụ cao ba thước, điêu khắc hoa lệ, ở trên nâng cao chậu than. Hô Diên Hạo đi qua, châm lửa một trụ, ánh lửa xung quanh sáng rõ, gã theo thứ tự đi qua, đốt sáng tám chậu than còn lại. Ngay khi tất cả chậu than sáng lên, cửa đá phía sau chợt rơi xuống, nhưng Hô Diên Hạo và Mộ Thanh cũng không quan tâm đến cửa đá, hai người cùng nhìn cảnh hoa lệ trước mắt.
Tám bệ trụ, đỉnh đồng thau, trời cao chín trượng, bốn phía điêu khắc hoa lệ, gạch vàng lót đường, ngọc xanh là trang sức, trang nghiêm hoa mỹ như điện vàng nhân gian, không nhìn ra bên ngoài là hang rắn trơn ướt u ám!
Bên trong cánh cửa này là không gian hình tròn, dường như lấy ý trời tròn đất vuông, ở giữa có bệ cao, phía trên chất đầy vàng và ngọc bích rung rinh, tràn đất trong mắt.
Vàng bạc, thần giáp.