Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 94
Chương 94
Thoát khỏi mật thất
Núi Thanh Châu.
Trong khu rừng ven đường, hai con tuấn mã đang cúi đầu gặm cỏ xanh, bóng cây loang lổ chiếu trên đầu vai nam tử, ánh sáng ban mai len lỏi xuyên qua tán lá hắt lên tờ giấy trên tay hắn, lờ mờ thấy được hai chữ.
Mật tấu —
Đêm ngày mùng 5 tháng 10, Hô Diên Hạo dẫn năm ngàn kỵ binh ra khỏi bộ tộc Địch Nhân, Tô Đan Lạp mang theo thi thể Đột Cáp Vương tử, dẫn tàn quân lui về phía Lặc Đan.
Ngày mùng 6 tháng 10, phó Tướng của quân Tây Bắc là Phiêu Kỵ Tướng quân Lỗ Đại dẫn năm mươi ngàn binh mã bao vây đại mạc diệt trừ năm ngàn kỵ binh của tộc Địch. Tộc Địch hiện đã quy thuận Hô Diên Hạo, thủ hạ của gã ép dân chúng trong tộc, hiệu lệnh cho bảy mươi ngàn binh mã liều chết chống cự, chủ soái của quân Tây Bắc mất tích, thế công tạm hoãn.
Đồng thời, Tả Tướng quân của quân Tây Bắc là Vương Vệ Hải dẫn binh đánh bất ngờ vào doanh trướng của Lặc Đan, giết ba mươi ngàn quân địch, trên đường đại thắng trở về gặp phải tàn quân của Tô Đan Lạp, cũng lấy được thủ cấp Tô Đan Lạp, cướp thi thể Đột Cáp, bắt giữ tàn binh của Lặc Đan, Lặc Đan Vương nghe tin bệnh nặng.
Đồng thời, hố cát dưới sa mạc Tháp Mã bị phá hủy, để lộ địa cung lăng tẩm chôn giấubấy lâu, đại điện bị thiêu cháy, quân Tây Bắc chuyển nước từ hồ Tang Trác Thần cách đó trăm dặm tới cứu điện.
Mùng 7 tháng 10, lửa trong đại điện được dập tắt, tàn tên khắp nơi, bốn phía cháy đen, lại không thấy thi cốt người ngựa. Trong điện có hai cánh cửa, trong chốc lát chưa thể tìm thấy cơ quan mở, cây cối ở ốc đảo Tang Trác thấp bé, khó có thể dùng làm gỗ phá cửa, Lỗ Đại quyết định vận chuyển gỗ từ Quan Thành Tây Bắc đến.
“Nàng không sao.” Gió nhẹ nổi lên, một chiếc lá rơi xuống bản tấu, nam tử tiện tay nhặt lấy, nắm trong lòng bàn tay. Gió nhẹ cỏ mọc, xanh mơn mởn, gân lá mảnh khảnh lại lạnh, như người nọ.
Lý Triêu Vinh cung kính đứng phía sau nam tử, không nói lời nào. Hắn nghĩ, Mộ cô nương chưa chắc đã không sao, hố cát vùi lấp Nguyên Tu, Mộ cô nương và Nguyệt Sát, cũng chôn cả Hô Diên Hạo và binh lính của gã, bên trong địa cung tàn tên khắp nơi, lại xảy ra hỏa hoạn, hiển nhiên từng có cơ quan chém giết, nếu như thế, sao không thấy thi thể ai?
Cơ quan trong địa cung cổ quái, cho dù Mộ cô nương qua được phía sau cửa điện, nhưng trong đó cũng có thể gặp phải cơ quan hiểm nghèo.
Lúc này nói không sao, vẫn còn quá sớm.
Nhưng hắn không nói ra, bỏi vì không cần hắn nói, trước nay tâm tư của chủ tử vẫn luôn khó lường, sao có thể không nhận ra điều này? Chỉ là trong lòng mong mỏi cô nương không sao mà thôi.
Ba ngày nay, chủ tử ngày đêm vội vã, một ngày chạy chết ba con ngựa, ba ngày đến được biên giới Thanh Châu, uống ngụm nước cũng là trên lưng ngựa, nếu không phải trong lòng có chấp niệm, người bằng sắt cũng chống đỡ không được.
Mắt thấy Tây Bắc đã ở trong tầm mắt, cô nương có chuyện gì hay không, đi tới sẽ biết.
“Trong triều xin viện quân Thanh Châu đi cứu Tây Bắc, tấu chương dâng lên đế giá, thế tử đã đồng ý, quân Thanh Châu đã xuất phát.” Lý Triêu Vinh mím môi, mắt trầm mặt lạnh. Sắc thư thánh chỉ, theo như tổ chế trong triều, phải do triều quan dâng tấu, bệ hạ hạ bút, nguyên chỉ niêm phong bảo tồn, sau đó sao chép sang một bản khác mới được công bố xuống. Ngày đế giá chuẩn tấu, ý chỉ điều binh đã được truyền thẳng đến Thanh Châu, rõ ràng là sớm đã chuẩn bị sẵn hai tờ thánh chỉ, không đợi nguyên chỉ của bệ hạ trở lại, sắc thư đã đến Thanh Châu.
Nguyên gia khinh thường thánh ý như thế, quả thật là coi trời bằng vung!
“Con trai trưởng mất tích, bọn họ sốt ruột, sao có thể chờ thánh chỉ hồi triều? Trẫm không ở trong cung, không phải còn Thái Hoàng Thái Hậu sao?” Bộ Tích Hoan thu mật tấu lại, nâng mắt nhìn về phía xa, khuôn mặt vô cùng bình thường, áo vải trắng, cười biếng nhác, lại thấy phong thái như cầu vồng, như gặp vân dung.
“Nguyên gia phái Đại công tử và Tứ công tử đến Tây Bắc tìm Nguyên Tu, Tứ công tử Nguyên Khiêm triền miên nằm trên giường bệnh quanh năm, Thái Hoàng Thái Hậu không đồng ý, chỉ để mỗi Đại công tử Nguyên Duệ đến Tây Bắc. Hai năm nay, thủ Tướng thành Thanh Châu là Hầu Thừa Nghiệp và Nguyên Duệ qua lại thân mật, lúc Nguyên Tu còn niên thiếu có nhiều xích mích cùng với Nguyên Duệ.” Lý Triêu Vinh nhíu mày, Nguyên gia phái Nguyên Duệ và quân Thanh Châu gấp rút tiếp viện Tây Bắc tìm kiếm Nguyên Tu, đây là tìm người hay là hại người? Hại Nguyên Tu thì cũng không liên quan đến bọn họ, nhưng Mộ cô nương lại đang ở cùng hắn!
Bộ Tích Hoan nghe vậy, đáy mắt vẫn thản nhiên, thờ ơ cong khóe môi, cười chế giễu: “Nếu thế, Nguyên Duệ không thể quay về Thịnh Kinh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Triêu Vinh nghe thế thì hơi kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu.
“Địa cung đại mạc phần lớn có liên quan đến quốc gia cổ Xiêm Lan, hoàng kim thần giáp, ai cũng sẽ có ý đồ riêng. Nguyên Duệ cấu kết với ngoại đảng, hai năm trước còn có chút nhẫn nại, nhưng vừa nghe chuyện lần này đã tự mình đến Tây Bắc, tâm quá gấp, ý quá rõ.” Bộ Tích Hoan vỗ vỗ chiếc lá trong lòng bàn tay, nét trào phúng càng sâu đậm: “Đồng ý để hắn ta đến Tây Bắc, đó là đồng ý để hắn ta dò xét địa cung, lăng tẩm của Đại Đế Xiêm Lan, cơ quan thâm ảo, há là chỗ muốn tới là tới, muốn đi là đi?”
Lý Triêu Vinh hít sâu một ngụm gió núi, rót đầy một ngực khí lạnh.
Thái Hoàng Thái Hậu chuẩn tấu để Nguyên Duệ đến Tây Bắc là muốn giết hắn ta sao?
“Nguyên gia xưa nay đã như vậy, quá coi trọng danh tiếng, cho dù là thanh lý môn hộ cũng muốn để lại chuyện huynh đệ tình thâm cho người trong thiên hạ ca tụng, còn hơn là vết nhơ sát hại con cháu trong gia tộc.” Cả giọng điệu và lời nói của nam tử đều đậm vẻ trào phúng, chỉ có con ngươi nhìn chiếc lá kia là vẫn dịu dàng, trên đời hiếm có chuyện được toàn vẹn, không muốn, khó có được.
Lý Triêu Vinh ngước mắt liếc nhìn nam tử trước nặt, chỉ thấy gió núi thanh u, nam tử nắm chiếc lá, khoanh tay nhìn về nơi xa, mặt trời bắt đầu ló dạng, núi xanh bạt ngàn, người đứng trong núi, chỉ điểm thiên hạ, đàm tiếu tranh hùng.
“Chủ thượng có muốn trà trộn vào Thanh Châu, thuận đường điều tra thế cục ở đó không?”
“Không nên.” Bộ Tích Hoan lạnh nhạt nói, xoay người nhìn ngọn núi Thanh Châu mờ mịt ở phía sau: “Núi Phiên.”
Núi Phiên thuộc thảo nguyên Hô Tra, có thể băng thẳng qua Tây Bắc.
Lý Triêu Vinh cúi người xác nhận, quân Thanh Châu đã bắt đầu có hành động, thế cục Thanh Châu có chút kỳ lạ, trên quan đạo nhiều thám tử, đi đường đó rất dễ gặp chuyện, nhưng đi qua núi Phiên lại không nhanh bằng quan đạo, chủ tử lo lắng cho an nguy của cô nương, hắn vốn tưởng chủ tử sẽ mạo hiểm đi quan đạo, còn đang suy nghĩ nên khuyên can thế nào, không ngờ chủ tử sốt ruột nhưng không loạn, mọi chuyện đều nắm ở trong lòng.
Lý Triêu Vinh xoay người đi dắt ngựa, khi trở về thấy Bộ Tích Hoan đang nhìn chiếc lá trong lòng bàn tay, bóng cây loang lổ chiếu lên mặt hắn, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay, chiếc lá theo gió bay xa.
Lý Triêu Vinh khẽ giật mình, trong lòng chợt có gì đó khẽ động, chẳng lẽ… chủ tử đi qua núi Thanh Châu vào thảo nguyên Hô Tra là còn có tâm tư khác?
Hắn đang nghĩ như vậy, Bộ Tích Hoan đã đi ra khỏi tàng cây, tao nhã ung dung, cao quý thờ ơ, cứ như vẻ mặt vừa rồi chỉ là ảo giác của Lý Triêu Vinh, hắn xoay người liếc mắt nhìn ánh nắng trải khắp núi Thanh Châu, nói: “Đi thôi.”
——
Địa cung, hành lang dài âm u, ánh lửa của ngọn đèn trên vách đá lay lắt, sinh ra bóng mờ.
Nguyên Tu đã tỉnh lại, bốn người bị mắc kẹt ở trong mật đạo. Nhiều ngày không được ăn cơm, chỉ dựa vào nước để chống đỡ, tất cả đều yếu đi trông thấy.
Lúc Nguyên Tu phát sốt, ba người Mộ Thanh cũng không dám đi sâu vào trong mật đạo dò xét, sợ sơ sẩy đụng phải cơ quan dẫn đến nguy hiểm. Trong hành lang hẹp dài u ám, khó trốn khỏi cơ quan, Nguyên Tu lại hôn mê, mang theo hắn tránh né cơ quan lại càng nguy hiểm.
Sau khi Nguyên Tu tỉnh lại, ba người Mộ Thanh mới bắt đầu thăm dò mật đạo. Mật đạo này dài vài chục trượng, phía cuối có một cánh cửa đá, phải tìm được cơ quan mới mở được cửa, nhưng bọn họ lại không tìm thấy cơ quan. Không chỉ không thấy cơ quan để mở cửa đá, mà cũng không hề có những cơ quan nguy hiểm như trong dự đoán. Mật đạo này trông có vẻ không có nguy hiểm, nhưng lại vây khốn bọn họ ở trong đó.
Nguyệt Sát nhảy từ trên đỉnh vách tường xuống, lắc đầu: “Đều sờ hết rồi, không có gì lạ.”
Hai bên vách tường của mật thất này đều khắc tranh đá vẽ phồn hoa tuyệt đẹp, là chuyện xưa về tiên tử dẫn đường, đế vương dẫn theo bách quan lên trời. Trong hành lang thì đầy xương cốt, hai vách tường lại là cảnh lên trời thành tiên. Đám người Mộ Thanh sờ soạng vách tường mấy lần, hoàn toàn không phát hiện ra chỗ khác thường, sau đó Nguyệt Sát đoán hai bên vách tường vẽ cảnh thăng thiên, như thế cơ quan có thể ở trên đỉnh đầu, cho nên nhảy vọt lên, cũng sờ soạng một hồi vách đá trên đỉnh, nhưng điều làm mọi người chán nản là vẫn không hề tìm thấy bất cứ cơ quan nào.
Nguyên Tu liếc nhìn Nguyệt Sát, thân thủ của người này không tầm thường, trong trận chiến ở thôn Thượng Du, hắn từng kiên trì chạy đến thành Cát Châu cầu viện, tân binh Giang Nam vốn không có nhiều người biết cưỡi ngựa, mà kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn lại rất tốt, sau đó tự mình xin làm trưởng thân binh của nàng. Nguyên Tu vốn nghĩ thời gian nàng theo quên ngắn ngủi, bên cạnh không có nhiều người thân cận, nên đã đồng ý. Nguyên Tu chỉ cho rằng Việt Từ có chút bản lĩnh, không ngờ hắn có thể tránh thoát cơ quan tên bắn mà thắp nến trong đại điện, vừa rồi khinh công đi trên vách tường cũng có thể thấy được hắn là cao thủ, chẳng qua Nguyên Tu chưa thể nhìn ra võ công của hắn xuất phát từ môn phái nào, nhưng đêm đó xem cách hắn giết địch, có điểm giống sát thủ giang hồ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu thật sự là sát thủ giang hồ, tại sao lại tòng quân?
Trong lòng Nguyên Tu sinh nghi, nhưng thân hắn đang bị vây trong địa cung, tìm cách thoát ra ngoài mới là việc quan trọng hàng đầu, cho nên hắn tạm đè nén nghi ngờ trong lòng, đợi trở về Tây Bắc mới điều tra. Hắn quay đầu hỏi Mộ Thanh: “Ngươi thấy thế nào?”
Nàng thông minh, đầu óc xoay chuyển nhanh, theo như suy đoán lúc trước của nàng thì chủ nhân của nơi này không tiếc thiêu hủy đại điện phía trước cũng muốn ép bọn hắn phải tiến vào đây, có lẽ là vì tịch mịch, muốn tìm cao thủ phá giải cơ quan của ông ta, cũng có thể là có dụng ý khác. Nhưng mặc kệ là vì nguyên nhân gì, mục đích của chủ nhân địa cung chắc chắn không phải là vây chết bọn họ trong này, đã thế trong mật đạo này chắc chắn có cơ quan mở cửa đá. Chỉ là bọn hắn kiểm tra mãi vẫn không phát hiện ra điều gì, không biết nàng cảm thấy thế nào?
Chỗ bọn họ không ngờ được, nhưng nàng lại có thể nghĩ đến.
Mộ Thanh nhíu mày trầm tư, tạm thời cũng chưa nghĩ ra được, ở đây chắc chắn có cơ quan, tìm không được là do bọn họ bỏ sót nơi nào đó, chẳng qua tạm thời không thể liên kết được mà thôi.
Nguyên Tu thấy Mộ Thanh cúi đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa cằm. Cằm nàng có chút đáng yêu, ngón tay kia… Trong đầu hắn bỗng nhớ lại tình cảnh lúc rút mũi tên, lòng lại không khỏi hoảng hốt, vội rời ánh mắt đi chỗ khác.
Vừa dời tầm mắt, hắn trông thấy những thi cốt trên mặt đất, không khỏi sửng sốt một chút: “Những người này chết như thế nào, ngươi có thể nhìn ra hay không?”
Hắn không biết mình đã mê man bao lâu, nhưng hắn biết khi hắn mê man, nàng chắc chắn đã từng nghiên cứu những thi cốt này, không biết có thể phát hiện ra chút ít manh mối nào hay không?
Tuy rằng nói như thế, nhưng Nguyên Tu cũng không dám chắc, dù sao địa cung này có thể coi là lăng tẩm của Đại Đế Xiêm Lan, những thi cốt này có thể đã tồn tại trăm ngàn năm, những người này đã chết lâu như vậy, rất khó tưởng tượng được trên đời còn có người có thể nghiệm ra nguyên nhân chết.
“Chôn sống.” Mộ Thanh lại không chút do dự nói.
Nguyên Tu khẽ kinh ngạc, nàng thật sự nghiệm ra được? Nhưng những người này đã chết cả ngàn năm rồi!
Mạnh Tam cũng cảm thấy không thể tin nổi, ngay cả Nguyệt Sát cũng nhìn lại đây, dù sao trong chốc lát không tìm được cơ quan, mà lại có chuyện làm hắn hứng thú, ba nam nhân đều nhìn về phía Mộ Thanh.
Mộ Thanh ngồi xổm xuống đất, ôm lấy một cái đầu lâu, một tay đặt bên dưới, một tay vỗ vỗ trên đỉnh đầu, sau đó giơ lòng bàn tay cho ba người xem, có thể thấy trong lòng bàn tay nàng có một lớp cát vàng mỏng!
“Người bị chôn sống trong cát, trước khi chết còn giãy giụa, miệng mũi không khép lại, cát vàng theo miệng mũi tai chảy vào bên trong, khi da thịt bị phân hủy, thì cát vàng không phân hủy theo, chúng nó ở lại trong xương sọ, là ngôn ngữ cuối cùng mà người chết để lại thế gian này.” Mộ Thanh liếc mắt nhìn những hạt cát, nàng có thể hiểu được ngôn ngữ của người chết, nhưng lại không hiểu được ngôn ngữ của chủ nhân địa cung.
Rốt cuộc ông ta thiết lập cơ quan mở cửa đá ở chỗ nào?
Mặc dù đây là lời giải thích ngắn gọn nhất của Mộ Thanh trong số những lần nàng khám nghiệm tử thi, nhưng ba người lại hiểu rõ nhất, trong lòng khó tránh được cảm thán.
Thi cốt ngàn năm trước nàng cũng có thể nghiệm ra nguyên nhân chết!
Mộ Thanh xoay người ôm đầu lâu ngồi xổm xuống, đặt lại chỗ cũ, mặt đất lát đá xanh, ánh đèn dầu chiếu lên, tĩnh mịch lạnh lẽo, cánh tay Mộ Thanh bỗng khựng lại!
Nguyên Tu ở phía sau thấy thế, hỏi: “Sao vậy?”
Mộ Thanh không đáp, ngẩng đầu nhìn phía cuối hành lang, lại quay đầu nhìn lối vào, rồi đưa mắt nhìn chằm chằm những bộ xương trên mặt đất, bỗng nàng ngửa đầu nói: “Không đúng! Có một nơi, chúng ta đã bỏ qua!”