Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 90

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 90
  • 10
Prev
Next

Chương 90

Phá cơ quan!

“Còn có cơ quan!” Mộ Thanh hô.

Không kịp giải thích! Mũi tên là cơ quan có tính tiêu hao, mũi tên được bỏ vào cơ quan trên tường điện ắt có số lượng nhất định, lúc mũi tên hao hết sẽ là khi chốt cơ quan tiếp theo được mở ra!

Tên rơi như châu chấu, Nguyên Tu bị đè trên mặt đất, ánh mắt trầm như sắt đá!

Còn có cơ quan?

Hắn nằm bất động trên mặt đất, nghe tiếng cọ sát của mũi tên trong rãnh tên, nghe tiếng vật cứng chạm vào tóc, nghe mưa tên điên cuồng bay, cuồng phong lướt qua lưng, xẹt qua sau cổ, quét qua tóc mái, cuốn lên cát bụi nhanh chóng bắn về phía đối diện. Hắn lập tức bật người dậy!

Tiểu tử kia nói còn có cơ quan, vậy chắc chắn có!

Áo bào Hồ mở ra, nam tử bay như diều hâu, cuốn mũi tên trên không trung, ầm ầm đập về phía sau, thuận đường đập về phía Hô Diên Hạo! Hô Diên Hạo nghe tiếng vội lăn về phía sau, dựa lên trụ điện, chân giẫm xuống đất, cũng bay dựng lên, áo bào đen cuốn lấy mũi tên, đập về phía Nguyên Tu trong làn tên như mưa gió!

Khi mũi tên đập ra, gặp ngay mũi tên đang bắn ra từ trên vách, hai bên va chạm, mũi tên ào ào rơi vào trong hố cát chảy. Nguyên Tu cười lớn một tiếng, nói một tiếng đa tạ, trong tay hơi lộ ra đốm lửa, ôm vào trụ trước hố cát chảy kia, chín nhánh đèn đồng trên trụ lập tức được châm!

Ba ngọn đèn bốc cháy lên, mưa tên phía sau lại đến, mũi chân Nguyên Tu nhanh chóng điểm vào trụ điện, khi bay ngược áo bào người Hồ cuốn mũi tên đập văng ra bốn phía. Khi mũi tên bốn phía rơi vào trong hố cát chảy, hắn rơi xuống chỗ một con ngựa chết lộ nửa cơ thể trong hố cát chảy. Ngựa kia chìm xuống, hắn đã bay lên, bay về phía trụ kia, ôm lấy châm lửa tiếp!

Mũi tên như châu chấu, nam tử cầm mồi lửa trong vạn mũi tên như cầm trường kiếm, chém bụi gai, lực phá núi sông!

Lúc này, trên mặt đất lại có một bóng người bay lên!

Nguyệt Sát tung người lên, chỉ dựa vào một mình Nguyên Tu, thời gian không kịp. Hắn chỉ đành tạm thời rời khỏi Mộ Thanh, phụ trách bốn trụ chưa châm lửa ở bên này.

Hô Diên Hạo đứng dựa vào trụ, mũi tên trên tường điện lướt qua hai bên sườn của gã bắn về phía đối diện, sau lưng gã có cột trụ che, tạm thời không có gì lo lắng. Đối diện lại có mũi tên bay tới, gã đành phải lấy áo bào làm thuẫn, quét bay mũi tên nhọn, chạy về phía trụ điện bị sập kia.

Bất kể Mộ Thanh nói đúng hay không, lúc này đều không thể đánh cược, chỉ có thể làm theo lời nàng nói!

Sống chết trước mắt, ba người di chuyển theo mũi tên bắn ra, lấy áo bào làm thuẫn, mưa tên qua lại trong điện như gió bị ba người quấy rầy, gió lốc mưa sa, hỗn loạn vô cùng.

Mộ Thanh bị ép trên mặt đất, nghe mũi tên xếp hàng lướt qua đỉnh đầu, rồi sau đó đâm vào trong cát chảy, trên bệ đá, trên cột trụ… Một loạt mũi tên đâm thủng hố cát chảy, đánh văng mũi tên từ vách điện phóng tới ra bốn phía. Một mũi tên vốn bắn về phía Nguyên Tu, thân mũi tên bị tên lạc đập sang, quay đầu bắn về phía Mộ Thanh!

Mộ Thanh bị đè ở trên mặt đất không đứng dậy được, thấy mũi tên kia bắn qua đỉnh đầu nàng, quần áo bị mũi tên sắc bén đâm vào dán chặt lên sống lưng, trong khoảnh khắc, nàng biết mũi tên kia sẽ đâm về phía thắt lưng nàng!

Ở chỗ xa xa bên cạnh, trên mặt đất ghim vô số tên, không đủ không gian cho nàng tránh thoát mũi tên kia. Mộ Thanh vẫn lăn một vòng tại chỗ!

Giữa lúc lăn, thấy mũi tên kia sắc nhọn chói mắt, đâm về phía bụng trái của nàng! Nàng mím môi, ánh mắt kiên cường như sắt đá, không kinh không sợ. Đây là lựa chọn của nàng, nếu ắt phải trúng mũi tên, giữa thắt lưng và bụng, nàng chọn vế sau.

Thắt lưng trúng mũi tên sẽ bị thương đến xương sống, kết quả này có thể là tê liệt tàn phế, có hại đến tính mạng. Nhưng mũi tên trúng vùng bụng, thương thế sẽ nhẹ hơn rất nhiều!

Giây phút này vô cùng dài, chờ đợi hoa máu đến đúng hạn, hoa máu kia lại từ đỉnh đầu nàng rơi xuống!

Mộ Thanh mở to mắt, chợt giật mình!

Đỉnh đầu có người chạy tới, duỗi tay kéo mũi tên kia, thế như sấm sét, nắm lấy một mũi tên trong vạn mũi tên, tư thế oai hùng kinh hồng, nắm đấm như chấn động núi sông, nắm lấy!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mũi tên kia răng rắc vỡ vụn, mũi tên bung ra, thân tên rơi như bột mịn. Người nọ theo mũi tên bay xuống, đưa lưng về phía nàng, cánh tay đưa ngang chấn động, máu bắn đầy đất, người nọ lại cười ha ha một tiếng, xoay người nói: “Đúng là chỉ có ngươi! Cơ quan này thật sự phá rồi!”

Cơ quan đã phá, ngay vừa rồi trong khoảnh khắc sinh tử, Nguyệt Sát thấy Nguyên Tu phi thân đi cứu Mộ Thanh, quyết đoán châm một ngọn đèn cuối cùng trên trụ điện ở nơi xa.

Hô Diên Hạo ở đối diện cũng đốt sáng chín nhánh đèn đồng trên trụ bị sập, một nhóm mũi tên cuối cùng bắn ra, tiếng thêm tên vào rãnh tên ngừng lại.

Cơ quan, đã ngừng!

Trong điện tĩnh mịch như tiếng mũi tên lướt qua tai vừa rồi chỉ là ảo giác, chỉ có mặt đất hỗn độn nhắc nhở cho mọi người biết nguy hiểm vừa rồi là thật.

Hô Diên Hạo từ đối diện nhìn sang, Mạnh Tam bò dậy từ trên mặt đất, Nguyệt Sát từ nơi xa đi tới, Nguyên Tu xoay người, bốn người đều nhìn Mộ Thanh.

Lại bị nàng nói trúng rồi!

Sao nàng biết còn có cơ quan? Làm sao biết thắp sáng tất cả đèn trong điện thì có thể phá cơ quan này?

Mộ Thanh lại chỉ nhìn Nguyên Tu, nhìn ba mũi tên dài đâm trên cẳng tay và đùi của hắn, mím chặt môi.

Nguyên Tu cười: “Không chết được! Yên tâm!”

Mộ Thanh lại không nói gì, chỉ nhìn Nguyên Tu. Vừa rồi trước và sau người hắn là vạn mũi tên chạy như bay, dưới chân là hố cát chảy, trước mặt có ánh đèn cần thắp, vốn không rảnh để cứu nàng. Lúc cứu nàng, hắn chắc chắn đã bỏ qua an nguy của bản thân, một tay nắm nát mũi tên bắn về phía nàng, chỉ còn một tay phất áo bào Hồ kia, cuối cùng khó có thể bảo vệ bản thân trong vạn mũi tên, bất đắc dĩ trúng ba mũi tên.

Ba mũi tên này, Nguyên Tu tránh nơi yếu hại, không chết được, nhưng nếu xử lý không tốt thì hậu hoạn khá nặng.

Chiến trường cổ đại, trúng tên khó chữa hơn đao thương. Nếu trúng tên bị thương gân động cốt thì xác suất tàn phế cực cao.

Mộ Thanh nhìn ba mũi tên trên cẳng tay và đùi của Nguyên Tu, bỗng nhiên rũ cổ tay áo, dao giải phẫu dừng ở lòng bàn tay. Nàng đến cạnh Nguyên Tu, rạch một cái ở chỗ ba đầu mũi tên, bẻ gãy ném ra.

Nguyên Tu nhìn, cười cười: “Cứ như vậy đi! Chờ đi ra ngoài lại nói, hiện tại không mang thuốc.”

Nguyên Tu quét mắt nhìn phía trên đại điện, cát vàng còn đang chảy xuống hố cát, nhìn dáng vẻ kia, chờ hạt cát phía trên chảy hết thì còn phải mất vài canh giờ. Nếu tạm thời không ra được, rút mũi tên này ra thì sẽ chảy càng nhiều máu.

“Ngươi cho rằng chúng ta có thể ra ngoài từ bên trên à?” Mộ Thanh không ngẩng đầu, ánh dao rạch một đường, xé ống tay áo trên cẳng tay Nguyên Tu. Hai mũi tên đều bắn vào phía trước cánh tay, máu thịt trên vết thương bám vào thân mũi tên. Nàng nhìn chỗ bị thương, khẽ thở phào. Hai mũi tên đều bắn lệch lên trên, một mũi tên bắn cao, đâm ở cơ bắp, không thương đến xương cốt, một đầu mũi tên khác bắn vào giữa, nhưng lệch lên trên như xuyên qua giữa xương trụ cẳng tay và xương cổ tay.

Thế này cũng coi như may mắn.

“Lời này có ý gì?” Nguyên Tu sửng sốt. Bây giờ hắn hơi sợ tiểu tử này nói chuyện. Lời tiểu tử này nói chưa từng sai.

Không thể ra ngoài từ phía trên, câu này nghe sao cũng không phải là tin tốt.

“Cơ quan còn có chuẩn bị ở phía sau.” Mộ Thanh ngồi xổm xuống, dùng dao rạch quần dài của Nguyên Tu, xem kỹ trên đùi hắn trúng tên ở chỗ nào.

Mày Nguyệt Sát nhảy dựng, Nguyên Tu cảm thấy trên đùi chợt lạnh, cũng xấu hổ lùi ra phía sau. Từ chuyện đêm đó trong Tướng Quân Đình, hắn vẫn cảm thấy không thể tiếp tục bình tĩnh cởi trần ở trước mặt tướng sĩ.

“Khụ!” Mạnh Tam quay đầu, tuy rằng biết Anh Duệ Tướng quân đang xem thương thế của Đại Tướng quân, nhưng hắn vẫn cảm thấy hình ảnh nhìn chằm chằm đùi nam nhân hơi chói mắt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Rất tốt.” Mộ Thanh lành lạnh liếc Nguyên Tu một cái: “Còn có thể hành động tự nhiên, không phải do sự nhẫn nại của Đại Tướng quân quá tốt mà là không bị thương đến xương cốt.”

Nguyên Tu thấy xấu hổ, hơi nhíu mày, đổi chủ đề, hỏi: “Cơ quan đã dừng, còn sẽ có chuẩn bị ở phía sau?”

“Có. Các ngươi ngửi thấy gì không?” Mộ Thanh quét mắt nhìn bốn phía đại điện, lúc này nàng mới nhìn thấy hình dáng cơ quan.

Cơ quan mũi tên kia đặt trên toàn vách tường ở hai sườn đại điện, lỗ mũi tên dày như tổ ong, rãnh tên bên trong đã rỗng. Không khí trong điện có một loại mùi kỳ lạ thoang thoảng, khứu giác Mộ Thanh nhanh nhạy, nhưng cũng tạm không phân biệt ra là mùi gì. Nàng đảo qua xung quanh, chợt thấy chỗ mặt đất gần sát tường hình như có thứ gì đó sáng bóng, nàng đi qua nhặt một mũi tên rơi trên mặt đất lên, lấy mũi tên dính thứ đó lên ngửi, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống: “Dầu hỏa!”

Mộ Thanh cầm mũi tên trở về, Nguyên Tu cầm lấy lập tức nhíu mày. Đúng là dầu hỏa! Người Hồ công thành thường dùng dầu hỏa, tường Quan Thành sớm bị đốt đen nhiều năm, hắn rất quen với mùi dầu hỏa. Chẳng qua vừa rồi ở trong vạn mũi tên, tự bảo vệ mình, cứu người, châm đuốc, đã hao hết tâm thần, không chú ý dưới tường lại có dầu hỏa chảy ra!

Dầu hỏa kia chỉ ở kẽ tường, số lượng không nhiều, có lẽ là vì bọn họ kịp thời phá cơ quan.

“Mẹ! Tí nữa thì chúng ta đã bị thiêu chết!” Mạnh Tam chửi thề một tiếng. May mà kịp thời phá cơ quan, nếu không dầu hỏa chảy ra, trong điện đốt đuốc, hôm nay mấy người bọn họ sẽ bị thiêu chết ở trong điện này!

Nhìn mũi tên dính dầu hỏa kia, Mạnh Tam không khỏi kinh hãi: “Anh Duệ Tướng quân nói đúng rồi, cơ quan mũi tên bắn hết, còn sẽ có cơ quan chờ chúng ta!”

Nguyên Tu nhìn lại Mộ Thanh, hôm nay không biết được nàng cứu mấy lần rồi.

“Đã có dầu hỏa, cần gì phải có cát chảy với mũi tên. Dầu hỏa vừa ra, chúng ta đều phải chết!” Nguyệt Sát nhìn mũi tên kia, sắc mặt rất khó hiểu.

“Rất dễ hiểu.” Mộ Thanh ném mũi tên kia vào hố cát chảy: “Bởi vì không đến vạn bất đắc dĩ, không ai muốn đốt lăng tẩm của mình.”

“Đạo lý giống vậy, không ai bằng lòng chào đón khách đến lăng tẩm của mình. Gọi người đặt chốt cơ quan này là đại sư, không bằng nói là cao thủ tính kế lòng người. Cơ quan mũi tên của ông ta là chuẩn bị cho những người không có kiên nhẫn châm hết tất cả đèn như chúng ta, hố cát chảy là chuẩn bị cho người có kiên nhẫn như Hô Diên Vương tử, dầu hỏa là chuẩn bị cho những người sống sót từ góc chết của cơ quan mũi tên. Các mặt đều suy xét đến rồi, ta tin ông ta có thể suy xét đến tình hình này của chúng ta.”

“Giống như thế gian có người kiên nhẫn như Hô Diên Vương tử, có người sống sót từ góc chết của trận cơ quan, tất nhiên sẽ có người khả năng phá trận.” Mộ Thanh nhìn về phía Nguyên Tu, Nguyệt Sát và Mạnh Tam, hỏi: “Các ngươi cảm thấy, chủ nhân lăng tẩm này sẽ chào đón người phá trận ở lại quấy rầy ông ta yên giấc à?”

Sắc mặt ba người Nguyên Tu đều trầm xuống. Dân chúng bình thường còn kiêng kị mồ bị người ta phá hư, chớ nói lăng tẩm đế vương.

Còn tưởng rằng phá cơ quan thì sẽ không còn nguy hiểm, nói vậy thì nguy hiểm lớn hơn nữa còn ở phía sau!

Mộ Thanh nhìn Nguyên Tu trúng tên, nàng cũng không biết cơ quan tiếp sau đây thế nào, chỉ biết sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Nhưng vết thương của hắn cần được xử lý ngay, đại điện này hiển nhiên không phải chỗ tốt để xử lý vết thương!

Làm sao bây giờ?

Làm thế nào sống qua được lượt cơ quan tiếp theo, lại không khiến vết thương của hắn chuyển biến xấu?

Nàng đang suy tư, chợt thấy dưới chân có tiếng ù ù!

Mấy người biến sắc, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ mặt đất hai bên hố cát chảy chậm rãi đẩy ra, dần che khuất hố cát chảy.

Cùng lúc đó, vách tường trong đại điện bỗng nhiên mở ra hai cánh cửa, hai con đường xuất hiện trước mặt mọi người.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 90"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online