Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 86

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 86
  • 10
Prev
Next

Chương 86

Đột phá!

Ngày thứ hai sau khi nhóm năm người Nguyên Tu từ Quan Thành lẻn vào đại mạc, quân Tây Bắc đã bắt đầu tiến hành tập kích quấy rối trăm ngàn liên quân của người Nhân, Nguyệt Thị, Ô Na đóng trên thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc.

Mới trước đó liên quân của ba bộ tộc này thất bại thảm hại, tổn thất năm mươi ngàn đại quân, trách nhiệm thất bại quy cho bộ tộc người Địch khoanh tay đứng nhìn không chịu tới cứu, trăm ngàn đại quân còn lại tức giận với tộc người Địch, trong ba bộ tộc đã có người đề nghị rút quân đến đánh Vương trướng của tộc người Địch, lại sợ quân Tây Bắc ở phía sau tập kích, cho nên vẫn chưa dám hành động.

Trên thảo nguyên, Ngũ Hồ có hai bộ tộc mạnh nhất là người Địch và Lặc Đan, Lặc Đan Vương bị Nguyên Tu phế bỏ một tay, trọng thương lui về Vương trướng, Địch Vương bệnh nặng, bốn Vương tử tranh đoạt ngôi vị, đại quân cũng lui về Vương trướng, chỉ còn còn lại ba bộ liên quân canh giữ biên giới thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc, mới trước đó bị bại trận, sĩ khí tổn hại nghiêm trọng, sau khi quân Tây Bắc bắt đầu tập kích quấy rối, số lần thất bại càng tăng lên, liên tục phải lui về sâu trong thảo nguyên.

Lặc Đan Vương một lòng muốn mượn tay Hô Diên Hạo để diệt tộc người Địch, giúp Lặc Đan trở thành bá chủ thảo nguyên, Lặc Đan Vương không muốn hao phí binh lực cho nên không có tâm tư để ý chuyện quân Tây Bắc quấy rối ở biên giới thảo nguyên. Trăm ngàn liên quân người Nhung, Nguyệt Thị, Ô Na không được Lặc Đan trợ giúp, yếu ớt chống cự được năm ngày, rốt cuộc cũng lui quân, bỏ chạy tán loạn vào sâu trong thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc.

Phó Tướng của quân Tây Bắc – Phiêu Kỵ Tướng quân Lỗ Đại cùng Tả Tướng quân Vương Vệ Hải dẫn đại quân đuổi theo, đuổi suốt một ngày một đêm, trên đường đại quân chia thành hai đội, một đội do Lỗ Đại thống lĩnh đi về phía bộ tộc người Địch, một đội do Vương Vệ Hải thống lĩnh đánh về hướng Lặc Đan!

Lỗ Đại giục ngựa chạy nhanh, một con chim ưng bay đến đậu trên đầu vai hắn, nhưng chiến mã vẫn không ngừng, mật báo trong tay đã mở ra, hắn nhìn lướt qua một cái rồi lập tức gọi một thân binh đến: “Bên kia đã bắt đầu đánh! Truyền quân lệnh của lão tử, toàn quân tăng tốc, sáng sớm ngày mai phải đến được hang ổ của thằng nhãi con Hô Diên Hạo!”

Thân binh kia lĩnh mệnh, xoay người rời đi, Lỗ Đại sờ mấy sợi râu mới mọc dài ra, đưa mắt nhìn phía Nam núi Tang Trác Thần.

Hành động lần này đều tuân theo quân lệnh trước khi đi của Đại Tướng quân. Đại Tướng quân suy tính một khi Hô Diên Hạo ra tay, tộc người Địch chắc chắn sẽ loạn, tâm tư của Lặc Đan Vương đặt toàn bộ vào việc thôn tính người Địch, sẽ không xen vào việc của quân Tây Bắc. Liên quân của ba bộ tộc còn lại mất đi sự tương trợ của người Địch và Lặc Đan, cùng lắm chỉ có thể kiên trì dăm ba ngày!

Thế cục hiện tại hoàn toàn nằm trong dự đoán của Đại Tướng quân, chỉ là hai quân ở bên kia đã bắt đầu giao chiến, bên này bọn họ muốn đuổi tới còn phải mất một đêm!

“Gấp rút hành quân!” Lỗ Đại quát lớn một tiếng, đại quân ra roi thúc ngựa, ánh trăng rơi xuống thảo nguyên, gió cát đen cuồn cuộn.

Giờ phút này, quân Tây Bắc cách bộ tộc người Địch hơn hai trăm hai mươi dặm!

Giờ phút này, một vùng phía Nam của núi Tang Trác Thần đã biến thành chiến trường, hơn trăm ngàn đại quân chém giết lẫn nhau bên ngoài Vương trướng, dần kéo lan về phía Nam thảo nguyên. Nguyên Tu và đám người Mộ Thanh vẫn không rời khỏi khu vực quanh Vương trướng, bọn họ bảo vệ xung quanh Tô Đan Lạp, hai quân giao chiến, bọn họ không quan tâm bên nào thắng bên nào bại, mục tiêu của bọn họ là Tô Đan Lạp và Hô Diên Hạo.

Tô Đan Lạp bị thương một tay, được đám thân binh bảo vệ ở giữa, phần lớn thân binh của hắn ta đã chết dưới trận mưa tên vừa rồi, chỉ còn lại hơn trăm người, cộng thêm cả thân binh mà Đột Cáp Vương tử mang đến Vương trướng thì bên cạnh hắn ta còn không đến ngàn người. Trước khi đại quân Lặc Đan đến được Vương trướng đã bị kỵ binh của người Địch chặn giết, hai bên hỗn chiến, chiến trường nhanh chóng mở rộng đến ngoài thảo nguyên.

Hô Diên Hạo có hai mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ, được phái đi bắt giữ và trông coi dân chúng, nhưng vẫn có thể điều động bất cứ lúc nào. Tô Đan Lạp không có ai trợ giúp, dần rơi xuống thế yếu, năm người Nguyên Tu giả trang thành binh lính Lặc Đan, tất nhiên phải giúp Tô Đan Lạp giết Hô Diên Hạo, chỉ khi Hô Diên Hạo chết, quân người Địch như rắn mất đầu, nguy hiểm đêm nay của bọn họ mới có thể cởi bỏ.

Thân binh của Tô Đan Lạp chỉ lo che chở cho hắn ta, Nguyên Tu và bốn người Mộ Thanh xung phong liều chết xông ra bên ngoài, hắn ở Tây Bắc mười năm, tướng lĩnh của Ngũ Hồ đều đã thấy thân thủ của hắn, vì tránh để lộ thân phận, hắn chỉ có thể che giấu thực lực, Nguyệt Sát cũng như thế, bởi vậy Mộ Thanh cầm đầu năm người xung phong liều chết xông ra ngoài.

Trong tay Mộ Thanh nắm nửa đoạn tên ngắn, trong quân Lặc Đan chỉ có nàng không cầm loan đao, hỗn chiến trong đám người khá bắt mắt. Loan đao giết người, máu tươi tấc thước, tàn tên đâm người, chỉ thấy huyết hoa. Giống như lại nhớ tới đêm đó ở thôn Thượng Du, bốn phía là địch, chỉ có thể giết để mở đường sống!

Gió trên thảo nguyên đã không còn ngửi thấy mùi cỏ xanh nữa, quanh quẩn đầu mũi chỉ có mùi mồ hôi của hán tử trên thảo nguyên, cùng mùi máu tanh mỗi khi loan đao, mũi tên đâm vào rút ra.

Chiến tranh, không được do dự, nếu không sẽ thành hồn dưới đao của quân địch!

Con ngươi của thiếu niên sáng như sao, xuyên qua đám tinh binh của Hô Diên Hạo, nhanh nhẹn không thua gì loài báo! Cơ bắp, mạch máu, thần kinh, không ai hiểu rõ hơn nàng, nàng không có bất kỳ động tác thừa nào, ra tay là thấy máu, một bước phế một người!

Nguyệt Sát theo sát bên cạnh nàng, cũng không cần dùng đến binh khí độc môn của hắn. Khi biết phải xâm nhập doanh trại của địch, thật ra trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, hắn đã sớm đoán trước nguy hiểm đêm nay, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được mình không phải dùng đến binh khí độc môn. Cho dù hắn từng giao thủ với Mộ Thanh, nhưng khi đó hắn bị ràng buộc, sơ ý để nàng làm bị thương, sau đó nàng lập tức rời khỏi ngõ nhỏ, hai người không so quá nhiều chiêu, đối với thân thủ của nàng, hắn không hiểu biết mấy, cho nên đêm nay hắn mới thực sự thấy được thực lực của nàng. Hắn là sát thủ, chuyên ám sát, động tác của nàng, hắn càng có thể nhìn ra chỗ tinh diệu hơn người!

Bộ công pháp này khá là chặt chẽ, không hề có hư chiêu phí sức, bất cứ động tác nào cũng là phương pháp giết người chế địch!

Nguyên Tu ở một bên khác của Mộ Thanh, một đao chém chết một kẻ địch, quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh, ánh sáng trong con ngươi giống như ngân hà, tiểu tử này cũng được lắm! Khó trách trận chiến ở thôn Thượng Du có thể dựa vào bốn người mà giết cả trăm binh mã! Mặc dù cơ thể đơn bạc, nhưng lại thắng ở công pháp tinh luyện! Hắn chưa từng gặp bộ công pháp này ở môn phái nào trong giang hồ, tiểu tử này lại là Ngỗ Tác, rốt cuộc thì nàng học từ ai?

Ngụy Trác Chi ở cuối đội hình, lần đầu tiên hắn chứng kiến thân thủ của Mộ Thanh là ở huyện Cổ Thủy, chẳng qua khi đó nàng ra tay vẫn còn nhân nhượng rất nhiều, tối nay mới quả thực là một bước giết một người! Thế sự mài người, quả thế.

Mạnh Tam che chở ở phía sau Nguyên Tu, cũng càng giết càng kinh ngạc, hắn vốn tưởng trong trận chiến ở thôn Thượng Du công lao phần lớn là của Lỗ Tướng quân và Hùng Quân Hầu, đêm nay xem ra, hắn lại sai lầm rồi!

Năm người lấy Mộ Thanh là mũi nhọn, Nguyên Tu, Nguyệt Sát ở hai bên trái phải, Ngụy Trác Chi và Mạnh Tam ở đằng sau, trong chớp mắt đã nhanh chóng mở được một đường máu, đạp lên thi thể của địch, đánh thẳng về phía Hô Diên Hạo như một thanh kiếm sắc bén!

Hô Diên Hạo ngồi ở trên chiến mã, ánh mắt chỉ dừng trên người Mộ Thanh, máu nhuộm đỏ ánh trăng, ánh trăng lại chiếu đỏ con ngươi của nam tử, đôi con ngươi kia đỏ như máu, tàn nhẫn thị huyết, mang ý đồ giết chóc hưng phấn. Gã nâng tay, tinh binh bên cạnh tràn ra như nước, chặn con đường sắp được khai thông kia lại.

Mộ Thanh đâm mũi tên vào huyệt cách rốn sáu tấc của tên lính đứng ngay trước mặt, người nọ đau đớn vô cùng, phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn tròn, chưa ngã xuống đất, người đã chết! Mộ Thanh nâng tay muốn rút mũi tên ra, mũi tên trong tay vỡ vụn!

Tiếng tên gãy kia chìm nghỉm dưới tiếng binh đao xung quanh, Mộ Thanh không nghe thấy, nhưng bằng xúc cảm nàng nhận ra được mũi tên kia đã gãy! Nàng thiên về sử dụng những binh khí ngắn, đối với nàng mà nói mũi tên vẫn hơi dài, bởi vậy nàng đã gọt bớt đuôi tên đi, nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân tên, chém giết gần trăm người, quả nhiên không chống đỡ được!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phần trước mũi tên hơi mềm, chắc là thận mũi tên đã nứt, đoạn thân tên gần phía mũi tên gãy khúc, không nhổ ra được, mà có nhổ được thì cũng không thể dùng giết người nữa. Mộ Thanh quyết đoán buông đoạn tên kia ra, thừa dịp trước khi binh lính kia ngã xuống đoạt lấy loan đao trong tay hắn ta, rồi vung tay chém về người phía sau!

Tên lính kia vội lui lại, tránh thoát!

“Hừ!” Sắc mặt Mộ Thanh trầm xuống, đây là lần đầu nàng thất thủ, quả nhiên dùng binh khí không am hiểu không tốt chút nào!

Hô Diên Hạo ngồi ở trên chiến mã nhìn xuống, mày kiếm nhíu lại, tên lính kia cũng ngẩn người, Mộ Thanh lại không có thời gian lo lắng nhiều, nàng ở trước nhất, nếu bước đi giết địch bị loạn, trận hình phía sau cũng sẽ loạn. Nơi này không phải thôn Thượng Du chỉ có một hai trăm mã phỉ, đêm nay bọn họ phải đối mặt với thiên quân vạn mã, nếu như năm người bị tách ra, khó mà đảm bảo sẽ không gặp bất trắc!

Không có thời gian suy nghĩ, Mộ Thanh ném loan đao trong tay đi, ống tay áo buông xuống, một vệt ánh sáng lạnh lóe lên, đâm thẳng về phía tên lính còn đang ngẩn người kia! Người nọ chỉ cảm thấy giữa ngực đau nhói, sau đó ngã xuống đất, không tỉnh lại nữa.

Hô Diên Hạo nhíu mày, phía trước cực kỳ nhốn nháo, lập tức có người xông lên thế vào vị trí của tên lính vừa ngã xuống đất, vết máu đỏ tươi trước ngực tên lính kia chỉ thoáng qua tầm mắt gã, rồi lại có người ngã xuống, thi thể bị thiếu niên Lặc Đan kia đạp lên, thương ở nơi nào, binh khí gây thương tích ra sao, vẫn không thấy rõ ràng. Gã nhìn thẳng tay thiếu niên, chỉ biết nàng giấu binh khí trong đó, nhưng nàng che giấu rất giỏi, động tác lại nhanh nhẹn, góc độ ra tay xảo quyệt, gã vẫn chưa thể thấy rõ binh khí kia.

Mộ Thanh dựa vào bóng đêm và động tác nhanh nhẹn của mình mà đoán Hô Diên Hạo không thấy được binh khí trong tay. Nàng lại xung phong ở phía trước, đám binh lính Lặc Đan phía sau ốc còn không mang nổi mình ốc, không có thời gian bận tâm đến binh khí của nàng, cho nên mới quyết đoán vứt bỏ loan đao.

Đao giải phẫu sử dụng thuận tay hơn đoản tên, tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, một đao cắt đứt cơ chân của tên địch trước mặt, người nọ ngã quỵ xuống. Nguyệt Sát liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng học Mộ Thanh chém một đao lên đùi tên binh lính phía trước, ánh mắt lạnh buốt, vị trí chuẩn xác! Binh lính kia ngã xuống đất, không đứng dậy nổi, ánh mắt Nguyệt Sát sáng ngời, ngoại trừ huyệt đạo, lần đầu tiên hắn biết còn có cách đánh như thế này!

Nguyên Tu một đao quét một đám người, cười lớn, ý chí chiến đấu bừng bừng!

Mặc dù trong giang hồ thân thủ của Ngụy Trác Chi không được coi là hạng nhất, nhưng vẫn dễ dàng giết vài tên lính, đội hình năm người càng đánh càng hăng, phối hợp càng lúc càng chặt chẽ, mắt thấy Mộ Thanh sắp lao ra khỏi đám người lần nữa, chém giết đến chỗ Hô Diên Hạo, gã bỗng giục ngựa chạy lại đây!

Chiến mã hí dài, một tiếng chấn động cả cuộc chiến. Mộ Thanh ngẩng đầu, ngựa hí người hét, vài tên binh lính trước mặt hộc máu tươi, vó ngựa tàn nhẫn giẫm lên đám binh lính vừa ngã xuống, Hô Diên Hạo ngồi trên chiến mã vung loan đao, cắt qua đầu Mộ Thanh, ánh mắt Nguyên Tu và Nguyệt Sát phát lạnh, đồng loạt ném loan đao trong tay đi, nhằm thẳng vào cổ tay Hô Diên Hạo!

Mộ Thanh lập tức cúi người xuống, tránh móng ngựa trước mặt, rồi nhanh chóng chém một đao lên đùi ngựa!

Máu trên đùi ngựa bắn tung tóe, chiến mã sụp xuống, Hô Diên Hạo cũng nghiêng người xuống theo! Loan đao xẹt qua người Mộ Thanh, đao của Nguyên Tu và Nguyệt Sát phi cắm trước ngực hai tên thân binh đằng sau Hô Diên Hạo, hai người lập tức dùng tay không chế ngự kẻ địch ở bên cạnh, đoạt lấy loan đao trong tay bọn chúng, đúng lúc này, Hô Diên Hạo thả dây cương ra, lăn một vòng, thoáng nhìn binh khí trong tay Mộ Thanh!

Đao mỏng!

Đao cực kỳ mỏng!

Đã mỏng lại còn hẹp, cổ quái mà khéo léo, có thể giấu trong kẽ ngón tay, không nhìn thấy, lại có thể giết người!

Đao này… thật quen mắt! Gã từng nhìn thấy rồi!

Ánh mắt Hô Diên Hạo thay đổi, Mộ Thanh chạy tới, khi mũi đao nhọn đâm xuống, trông thấy vẻ mặt của gã, ánh mắt nàng cũng thay đổi theo! Hô Diên Hạo đá một cước về phía ngực của Mộ Thanh, Mộ Thanh nhanh nhẹn tránh thoát, mũi đao thuận thế đâm về phía bắp đùi của gã!

Đao phát ra một tiếng keng, ánh mắt Mộ Thanh trầm xuống, miếng sắt!

Hô Diên Hạo lại dùng miếng sắt để bảo vệ đùi!

Trong lòng Mộ Thanh càng thêm âm trầm, một đòn không thành công, khó có được cơ hội thứ hai, nàng xoay người nhanh chóng xử lý hai tên lính ở bên cạnh, đoạt lấy một con chiến mã, hét lớn với bốn người Nguyên Tu ở phía sau: “Đi!”

Bốn người Nguyên Tu biết thân phận đã bại lộ, Hô Diên Hạo từng thấy Mộ Thanh khám nghiệm tử thi ở phủ Đại Tướng quân, vừa rồi không lấy được tính mạng của gã, hiển nhiên là gã đã thấy binh khí trong tay Mộ Thanh. Năm người đang ở giữa doanh trại địch, Lặc Đan và người Địch đều là địch, thân phận bại lộ chỉ có thể cầu thoát thân trước.

Xung quanh có mấy con chiến mã lạc đàn, bốn người Nguyên Tu đẩy lùi quân địch, tung người lên ngựa, chạy ra phía ngoài bộ tộc người Địch!

Sự việc xảy ra đột ngột khiến Tô Đan Lạp sửng sốt, Hô Diên Hạo đứng dậy đoạt lấy một con ngựa, cười lớn một tiếng: “Ngu xuẩn! Vậy mà không biết dũng sĩ Lặc Đan lại là người Đại Hưng!”

Tô Đan Lạp vẫn chưa phục hồi tinh thần, chỉ nhìn bóng dáng Hô Diên Hạo giục ngựa chạy nhanh, trong nháy mắt đã đi xa.

Quân người Địch và đại quân Lặc Đan đang hỗn chiến bên ngoài thảo nguyên, trong bộ tộc chỉ có hai mươi ngàn kỵ binh của Hô Diên Hạo, đám kỵ binh đang trông coi dân chúng, thấy có năm người cưỡi ngựa phi ra, Hô Diên Hạo ở phía sau đuổi theo, nhưng không thấy tên lệnh của gã nên không ai dám tự ý hành động, năm người Nguyên Tu chạy một mạch ra khỏi bộ tộc người Địch, hướng ra thảo nguyên, gió lại đưa mùi máu tanh và tiếng chém giết đinh tai nhức óc tới, Hô Diên Hạo nâng tay, một mũi tên lệnh bay lên không trung, tiếng chém giết bất chợt ngừng lại.

“Hướng này!” Nguyên Tu phi phi ngựa lên trước mặt Mộ Thanh, dẫn đường, hắn chuyển hướng ngựa, nhắm thẳng đến phía Đông thảo nguyên.

Năm người không quay đầu, lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang trời phía sau, Hô Diên Hạo dẫn người đuổi theo!

Không biết phía sau có bao nhiêu người, bốn người Mộ Thanh chỉ cố gắng đuổi sát Nguyên Tu, gió thổi vù vù qua tai, Mộ Thanh cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm phía sau lưng mình.

Hô Diên Hạo không rời mắt khỏi Mộ Thanh, trên mặt mang theo ý cười hưng phấn — là hắn!

Chính là thiếu niên đã giằng co với gã suốt năm ngày năm đêm trên thảo nguyên Hô Tra, là thiếu niên dùng con kiến phá vỡ cơ quan trận của gã!

Cũng chính là thiếu niên nấu thịt ghép xương ở phủ Đại Tướng quân, khám nghiệm tử thi xử án, vạch trần thân phận của gã!

Ngoại trừ Nguyên Tu, thiếu niên kia là người duy nhất có thể đánh bại gã, lần nào gã cũng thua một cách không tưởng tượng nổi. Nếu không phải vội vã rời khỏi Gia Lan Quan, gã thật sự muốn ở lại chơi đùa với nàng một phen, không ngờ tên nhóc này lại dám đến thảo nguyên!

Năm người, thật to gan!

Hô Diên Hạo giơ roi giục ngựa, chiến mã phi nhanh, rút ngắn khoảng cách. Ngựa của người Hồ to khỏe, sải chân rất rộng, mặc dù ngựa Mộ Thanh cưỡi khá tốt, nhưng khả năng cưỡi ngựa của nàng lại không thể so sánh với nam nhi lớn lên ở thảo nguyên như Hô Diên Hạo, mắt thấy gã sắp đến gần, Nguyệt Sát và Nguyên Tu bỗng đồng loạt giảm tốc độ, Nguyệt Sát lùi về sau lưng Mộ Thanh, cản phía sau thay nàng. Còn Nguyên Tu lại chạy song song với Mộ Thanh, một tay nắm dây cương, tay kia đặt lên trên thắt lưng nàng, hô: “Thắt lưng phải vững!”

Mộ Thanh hành quân gấp gáp ba ngày trên đại mạc, đã tích lũy được chút kinh nghiệm cưỡi ngựa, vẫn luôn làm đúng như lời Nguyên Tu dạy ở bãi tập lúc trước. Có điều thắt lưng của nàng vẫn hơi cứng, vừa muốn càm ràm thói quen khó sửa của hắn, chợt thấy bên hông có sóng nhiệt chảy qua, cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ bẫng! Mộ Thanh ngồi trên ngựa, lưng ngựa xóc nảy, vốn là một việc vô cùng tiêu phí sức lực của thắt lưng, lúc này lại không còn cảm giác mệt mỏi, chiến mã hí dài một tiếng, tốc độ nhanh chóng tăng lên!

Nguyên Tu kẹp chặt bụng ngựa, sóng vai chạy bên cạnh nàng, mắt nhìn thảo nguyên xa xa, chưa từng liếc nhìn Mộ Thanh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đa tạ.” Mộ Thanh cảm tạ, sau đó tập trung giục ngựa chạy.

Ánh mắt Nguyên Tu chưa di chuyển, nhưng tay đặt bên hông nàng lại hơi giật giật, phía sau là truy binh, nghi hoặc và cảm giác khác thường trong lòng hắn không tồn tại quá lâu, tạm thời đè xuống.

Nguyệt Sát liếc nhìn tay Nguyên Tu đang đặt trên thắt lưng Mộ Thanh, lại quay đầu liếc nhìn truy binh đuổi ngay sát phía sau, trong tay áo có vệt ánh sáng lạnh ẩn hiện dưới ánh trăng, do dự một lát, cuối cùng vẫn không ra tay. Mộ Thanh làm thần câu của Hô Diên Hạo bị thương, lúc này gã cũng đang cưỡi ngựa của người Hồ giống như bọn họ, đều là chiến mã trên thảo nguyên, không có con nào tốt hơn con nào, cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa của gã có tốt đến đâu cũng khó đuổi kịp.

Vẫn chưa đến lúc cần hắn sử dụng đến binh khí độc môn, trước cứ xem tình hình đã!

Nguyên Tu và Mộ Thanh ở phía trước, Ngụy Trác Chi và Mạnh Tam ở hai cánh, Nguyệt Sát một mình cản phía sau, năm người lại tạo thành trận hình, bôn ba trên thảo nguyên đột phá vòng vây. Hô Diên Hạo dẫn đại quân đuổi sát ngay phía sau, mỗi một lần đến gần, Nguyên Tu luôn có thể kéo Mộ Thanh bỏ xa gã, dưới ánh trăng thảo nguyên, người ngựa rong ruổi chẳng khác gì hai cơn lốcđen, tới gần, tách ra, vòng đi vòng lại, một canh giờ chạy gần trăm dặm!

Nguyên Tu chưa từng buông tay ra khỏi người Mộ Thanh, Mộ Thanh liếc nhìn hắn, hắn đeo mặt nạ, sắc mặt đen hồng lộ ra gương mặt của nam nhi Ngũ Hồ, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước vẫn sáng ngời như lúc trước. Một canh giờ hành quân cấp tốc, tốc độ của ngựa đã tới cực hạn, đừng nói người mệt, ngựa cũng đã rã tời, tốc độ của hai bên đều chậm lại. Thảo nguyên phía trước vẫn vô tận, không một bóng người! Nếu Nguyên Tu dẫn bọn họ chạy về phía bên này, có lẽ quân Tây Bắc cũng đang nhằm hướng này mà tới, một canh giờ, bọn họ chạy được gần trăm dặm, tốc độ hành quân của quân Tây Bắc cũng không chậm, hai bên đến gần, chắc cũng sắp gặp mặt rồi!

Cùng lắm chỉ còn khoảng nửa canh giờ!

Mộ Thanh giơ roi, ánh mắt như đá, cố gắng tập trung giục ngựa, giảm bớt hao tổn nội lực của Nguyên Tu.

Nửa khắc, Hô Diên Hạo ở phía sau lại đến gần hơn, Mộ Thanh kẹp chặt bụng ngựa, cố gắng kéo dài khoảng cách với gã.

Một khắc, Hô Diên Hạo bỗng dừng lại, đoạt lấy loan đao của tiểu tướng ở bên cạnh!

Hai khắc, Hô Diên Hạo lại một lần nữa phi ngựa vọt lên, loan đao trong tay nhằm vào sau lưng Mộ Thanh, giơ đao, ném đi!

Phía trước chợt có bóng đen xuất hiện nơi đường chân trời, ngựa đạp như sấm rền, quân dung tựa ngân hà, đông nghìn nghịt, khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống hơn cả mặt trời sắp xuất hiện ở đường chân trời kia. Đại quân của Hô Diên Hạo kinh sợ, đao kia đang bay ở giữa không trung đột nhiên rơi xuống đất, nhưng không ai chú ý đến trước khi đao rơi xuống đất có một vệt ánh sáng cực nhỏ lóe lên, ngay cả Hô Diên Hạo cũng nhìn đường chân trời phía trước, nghe thấy Nguyên Tu cười lớn, hắn giơ tay ném lên, một vệt thuốc súng sáng chói nổ ra giữa bầu trời đêm, Lỗ Đại ở xa xa bỗng ngửa đầu!

“Đại Tướng quân!”

Còn tưởng muốn đuổi tới bộ tộc người Địch nhanh nhất cũng phải đến rạng sáng, không ngờ nửa đường lại gặp được năm người Nguyên Tu, Lỗ Đại liếc mắt nhìn về phía sau Nguyên Tu, mắng một tiếng: “Mẹ nó! Đại quân nghe lệnh! Nhanh chóng lên chi viện cho lão tử!”

Quân Tây Bắc càng hành quân nhanh hơn.

Hô Diên Hạo lại dẫn quân dừng lại, gã chỉ dẫn theo năm ngàn người ngựa đi theo, mà quân Tây Bắc nói ít cũng phải gấp mười lần quân của gã!

“Rút!” Quân Tây Bắc xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối không phải chuyện tốt, nếu như năm người kia không bị gã nhận ra thân phận thì trễ nhất rạng sáng bọn họ sẽ xuất hiện ở… bộ tộc người Địch! Mà rạng sáng, trên thảo nguyên, quân người Địch và quân Lặc Đan đã rơi vào tình cảnh người thiếu ngựa mệt, chết vô số…

Hô Diên Hạo rùng mình, sắc mặt trầm xuống, bất ngờ hô rút, sau đó giơ roi giục ngựa, xoay người chạy về hướng Tây, dẫn quân tiến thẳng vào cửa núi Tang Trác Thần!

Thế núi ở Tang Trác Thần bằng phẳng, từ xa nhìn lại chỉ như một gò núi nhỏ, sau khi đi qua núi là đến hồ Tang Trác Thần, đi về phía trước năm mươi dặm sẽ gặp đại mạc Tháp Mã. Trên đại mạc có cơ quan trận bố trí hằng năm của người Địch, gã biết cơ quan chôn ở nơi nào.

Bên này Hô Diên Hạo dẫn người trốn về phía đại mạc Tháp Mã, năm người Nguyên Tu không kịp chờ hội ngộ quân Tây Bắc đã gấp gáp đuổi theo, chiến cuộc nghịch chuyển!

Nguyên Tu thu tay đặt trên người Mộ Thanh về, tập trung đuổi theo Hô Diên Hạo.

Nửa canh giờ sau, khi mặt trời mắt đầu ló dạng, Hô Diên Hạo dẫn quân chạy trên đại mạc. Mặt trời đỏ hồng, gió cát cuồn cuộn, đại quân như đàn chim ưng, bay nhanh quấn cát vàng, gió cát như cuồng phong.

Mộ Thanh nhìn theo bóng dáng Hô Diên Hạo, trong lòng hiểu gã không trở về bộ tộc, lại đi chếch ra đại mạc, chắc chắn có mưu đồ giảo quyệt. Quân Tây Bắc sắp theo kịp, xâm nhập đại mạc chắc chắn có nguy hiểm, nhưng muốn giết Hô Diên Hạo, lúc này là thời cơ cuối cùng!

Nắm lưỡi dao trong tay, nàng giục ngựa đuổi nhanh theo, mũi đao chỉ hướng Hô Diên Hạo!

Đúng lúc này, phía sau Nguyên Tu truyền đến tiếng la của Lỗ Đại: “Đại Tướng quân!”

Theo giọng nói kia là tiếng gió gào thét, nặng nề như sắt, đập nát gió bão, lao thẳng về phía Nguyên Tu, Nguyên Tu thả người bay lên, ngựa phi ra, người ở giữa không trung, xoay người nhảy lên, duỗi tay tiếp lấy!

Thần Tí cung!

Thần cung như sắt, tên sắt lên dây cung, cả người Nguyên Tu ở giữa không trung, trong khoảnh khắc hắn xoay người một mũi tên bắn ra như xé nứt bầu trời, đâm thủng gió mây, xuyên phá cát vàng trên đại mạc, nhắm thẳng tới lưng Hô Diên Hạo!

Hô Diên Hạo nghe thấy phía sau có gió mạnh lao đến, giục ngựa trốn sang bên cạnh, mũi tên kia sạt qua gã, cuồng phong chấn động, máu tươi ở phía trước bắn tung tóe, mũi tên bắn xuyên qua lưng một tên tiểu tướng, cả đám người ngựa ở phía trước cũng đổ rạp theo, bị chiến mã phía sau chạy tới đạp thành bùn.

Hô Diên Hạo nắm dây cương, chiến mã cất vó hí dài, ngựa chấn kinh, lao như điên ra khỏi hàng ngũ. Gã buông cương ngựa, nhảy lên, đáp xuống ngựa của tên tiểu tướng vừa chết.

“Đại Tướng quân!” Lỗ Đại lại hô to một tiếng, ba mũi tên quăng đến, Nguyên Tu nhận, mũi tên lạnh băng, rót thêm nội lực, mạnh mẽ như sấm, một mũi tên chắn đường của Hô Diên Hạo!

Ngựa lại hoảng sợ lật mình, Hô Diên Hạo rơi xuống đất, một mũi tên bắn bên chân gã, cát vàng cuộn lên như bão táp, Hô Diên Hạo nâng tay chặn lại, nhân cơ hội xoay người, lại thấy thân mình lún sâu xuống!

Cát vàng giữ người, có tiếng cát chảy truyền đến, lòng Hô Diên Hạo trầm xuống!

Cát lún!

Trong lòng Mộ Thanh cũng trầm xuống, phạm vi hơn mười trượng cát lún lan tràn chóng mặt, vó ngựa dưới chân nàng mềm nhũn, trong nháy mắt ngựa đã bị cuốn vào trong cát. Nguyệt Sát giật mình, phi thân bay lên, Nguyên Tu cũng kinh sợ, bắn ra một mũi tên, hắn mất tập trung, mũi tên chệch hướng, vừa vặn rơi vào tâm hố cát, cát lún lại một lần nữa bị mở rộng, điên cuồng cuốn lấy mọi vật, Nguyên Tu và Nguyệt Sát gần như đồng thời phi đến muốn kéo Mộ Thanh lên, hố cát kia lại bỗng trầm xuống, phía dưới xuất hiện hố đen, giống như con quái thú há cái miệng khổng lồ ra, nuốt lấy Mộ Thanh, Nguyên Tu và Nguyệt Sát cũng đồng thời rơi xuống!

Trước khi bị cát chôn lấp, chỉ kịp nghe thấy tiếng hô của Lỗ Đại.

*

Năm thứ mười tám Nguyên Long Đại Hưng, ngày mùng 4 tháng 10, Địch Vương băng hà trong Vương trướng, Vương Hậu không phát tang, chuyện bại lộ, bốn Vương tử tranh đoạt ngôi vị.

Ngày mùng 5 tháng 10, năm mươi ngàn tinh binh Lặc Đan tập kích bộ tộc người Địch, Địch Tam Vương tử Hô Diên Hạo dùng bách tính để điều động quân đội, hành hạ huyết mạch vương tộc đến chết, bắn chết Đột Cáp Vương tử, làm trọng thương đệ nhất dũng sĩ Tô Đan Lạp của Lặc Đan, vây giết năm mươi ngàn đại quân Lặc Đan và người Địch.

Rạng sáng ngày mùng 6 tháng 10, quân Tây Bắc bất ngờ đánh tới bộ tộc người Địch trên thảo nguyên, chiến đấu với quân người Địch và kỵ binh Lặc Đan, Hô Diên Hạo nghe tin dẫn quân trốn vào đại mạc.

Sáng mùng 6 tháng 10, quân Tây Bắc và quân đội người Địch đánh nhau ác liệt tại đại mạc Tháp Mã, chủ soái quân Tây Bắc, Anh Duệ Trung lang Tướng và Địch Tam Vương tử rơi vào hố cát, mất tích.

Chiến sự tấu truyền về triều đình, toàn triều kinh sợ!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 86"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online