Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 84
Chương 84
Đêm báo thù
Nhóm năm người Nguyên Tu đi theo phía sau đại quân Lặc Đan, nhưng cũng không đến quá gần, tới khi trông thấy bộ tộc người Địch, trước mắt đã là biển lửa trập trùng.
Tên lửa bắn cả vào lều trướng của dân chúng, rơi xuống đám cỏ, ánh lửa khắp nơi.
Tiếng vó ngựa, tiếng binh đao, tiếng gõ trống, tiếng huýt gió, tiếng la khóc của nữ nhân trẻ nhỏ, tiếng bước chân hỗn độn, gió trên thảo nguyên có mạnh đến đâu cũng không thổi tan được mùi máu tanh, ngàn dặm thảo nguyên, ngàn dặm thi thể.
Quân đội Đại Vương tử và Tứ Vương tử của người Địch ngày hôm qua đánh giết lẫn nhau cả đêm, tử thương vô số, trong thư mật thám gửi đến nói quân đội của Nhị Vương tử và Tam Vương tử đang trong thế giằng co, nhưng khi đám người Mộ Thanh tới nơi thì bộ tộc người Địch đã rơi vào thế cục chiến loạn, năm mươi ngàn kỵ binh Lặc Đan vây quanh thảo nguyên, tiếng nói của người Hồ xen lẫn trong tiếng kêu gào, Mộ Thanh chỉ nghe hiểu vài câu. Có điều dựa theo tình thế quân Lặc Đan không liều chết xông vào chiến đấu có thể thấy được Hô Diên Hạo đã khống chế được thế cục bên trong.
“Người của Hô Diên Hạo bắt giữ dân chúng lại, trong đó đa phần là người nhà của dũng sĩ và kỵ binh người Địch.” Giọng nói của Nguyên Tu theo gió đêm truyền đến tai Mộ Thanh, Mộ Thanh ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn hắn, thấy mắt hắn nhìn thẳng phía trước, giống như người vừa mở miệng không phải là hắn.
Mộ Thanh cũng quay đầu trông về phía xa, trong bộ tộc quá nhiều người, không biết Hô Diên Hạo ở nơi nào, nhưng có thể nhìn thấy dân chúng mặc quần áo du mục bị trói áp giải ra, sau cổ người nào cũng đặt một thanh loan đao, dưới ánh lửa lập lòe, lưỡi đao màu đồng đỏ như máu.
Ánh mắt Mộ Thanh lạnh thấu xương, hừ lạnh một tiếng, thủ đoạn như thế đúng là tác phong của Hô Diên Hạo.
“Hô Diên Hạo bức vài vị dũng sĩ dưới trướng của Vương Quân và mấy Vương tử bắt trói Vương Hậu và nhóm Vương tử vào Vương trướng, không thấy Đại Vương tử đâu, có lẽ nhân lúc hỗn loạn đã bỏ trốn rồi, lúc này vẫn đang tìm.” Nguyên Tu nói.
Quân Lặc Đan đã vây kín bộ tộc người Địch, Đại Vương tử không có khả năng chạy thoát, có lẽ vẫn đang lẩn trốn bên trong. Đốt lều trại là muốn ép người phải đi ra, Hô Diên Hạo lại sai người trói vợ con của Đại Vương tử ở ngoài Vương trướng, cứ cháy hết một nén nhang thì giết một người. Mỗi một lần giết người, gã sai người chặt đầu, cắm loan đao vào rồi cưỡi ngựa giơ cao đi vòng quanh Vương trướng một lần.
Ánh lửa chiếu loan đao, máu tươi ấm áp từ lồng ngực phun ra, trong đôi mắt màu đồng của đám người bị bắt trói đầy sợ hãi, nỗi hoảng sợ lan tràn như bệnh dịch trong mắt người sống.
Mộ Thanh ngồi trên lưng ngựa, nhìn đầu người cắm trên loan đao, bốn năm người, đều là nam nhân, phần lớn là thiếu niên, bọn họ từng là Vương tử Vương tôn cao quý nhất trong bộ tộc ở thảo nguyên, tối nay lại phải chấm dứt cuộc đời theo cách như vậy, kết cục của vương quyền thay đổi chính là máu tanh, đối với nàng chuyện này vốn chỉ tồn tại qua sách vở, mà tối nay nó lại sống động đến mức đâm thẳng vào lòng nàng.
Đại Vương tử vẫn không xuất hiện, người chết đều là con hắn ta, vậy mà hắn ta vẫn trốn tránh như trước, kéo dài thời gian, kéo dài hơi tàn.
Mộ Thanh nhìn đỉnh Vương trướng trắng như tuyết, ánh mắt như trông thấy mưa bụi trên mái ngói xanh ở Giang Nam qua màn khói lửa tanh máu tràn ngập thảo nguyên, nàng nhớ khi còn bé cha cõng nàng tản bộ trong sân, hôm ấy cũng là một đêm trời sao thưa như vậy, bóng lưng không cao lớn của cha nàng khi đó lại như một tòa núi đứng vững giữa thiên hà.
“Đại Vương tử có sáu đứa con trai, đã chết năm, còn lại một đứa nhỏ ba tuổi.” Giọng nói của Nguyên Tu kéo mạch suy nghĩ của Mộ Thanh trở về cảnh tượng giết chóc trên thảo nguyên.
Ba tuổi, vẫn còn là một đứa bé…
Thuộc hạ dưới trướng của Hô Diên Hạo giơ cao loan đao cắm đầu người đi qua lều trướng của tộc người Địch, ánh mắt lạnh tanh, phía sau có người nâng đuốc theo sát, cười vui vẻ. Bọn chúng không vào trong trướng, chỉ đi lướt qua ở bên ngoài, giống như dạo phố. Mỗi khi đi qua một cái lều, ánh lửa lập lòe chiếu lên mặt đất, Mộ Thanh bỗng tập trung nhìn thẳng mặt đất bên ngoài cái lều kia!
Cái lều gần với kỵ binh Lặc Đan nhất, bụi cỏ xanh bên ngoài đã bị người ra vào thường ngày giẫm đến mức dập nát, dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, dấu chân mờ nhạt, sắc trời lại tối, Mộ Thanh không thấy rõ lắm, nhưng chỉ một cái chớp mắt vừa rồi khi ánh lửa chiếu qua, nàng cảm thấy mấy dấu chân kia có chút không thích hợp.
Cái lều đó, trên đỉnh không treo châu báu cờ hiệu, vị trí lại nằm bên ngoài, chắc chắn là lều của bá tánh. Trong tộc sinh loạn, ngoại tộc xâm chiếm, dân chúng đều tránh ở trong trướng không ra ngoài, chỉ có bị người của Hô Diên Hạo ép buộc mới phải đi ra, kỵ binh vào trong trướng bắt người nhất định không chỉ có một, dấu chân trên mặt đất ắt hỗn loạn, kích cỡ khác nhau, còn có vết móng ngựa. Nhưng trên mặt đất bên ngoài chiếc lều kia, dấu chân lại đạp lên dấu vó ngựa, rõ ràng là sau đó mới giẫm lên, hơn nữa mấy dấu chân kia còn rất đều nhau!
Bóng đêm dày đặc, khoảng cách cũng không quá gần, Mộ Thanh không chắc chắn lắm, nhưng nghĩ đến chuyện đứa nhỏ ba tuổi sắp bị cắm loan đao vào đầu, nàng quyết định thử một lần. Nàng ho nhẹ một tiếng, khẽ thúc ngựa đến gần Nguyên Tu, ánh mắt của Nguyệt Sát ở bên cạnh lập tức quét tới, Mộ Thanh không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn về phía cái lều kia, lại ra hiệu bằng mắt với Nguyên Tu.
Phía trước nàng chính là kỵ binh của Lặc Đan, nàng chưa thể nói được tiếng Lặc Đan cho nên không dám mạo hiểm lên tiếng, chỉ có thể nháy mắt với Nguyên Tu. Nguyên Tu theo ánh mắt của nàng liếc nhìn cái lều kia, truyền âm mật hỏi: “Trong trướng có người sao?”
Mộ Thanh lắc đầu rồi lại gật đầu, tỏ vẻ không xác định, nhưng có thể thử một lần.
Thế cục trước mắt, binh lính Lặc Đan bao vây bên ngoài, Hô Diên Hạo ở trong Vương trướng, năm người không tiếp cận được gã, Nguyên Tu cũng muốn đánh vỡ thế cục này, cho nên ra hiệu với Mạnh Tam.
Mạnh Tam ở phía sau đám người bỗng nhiên quát lớn một tiếng: “Kỳ tang khắc bố nhiệt (*)!”
(*) Đây là tiếng Lặc Đan nên mình sẽ giữ nguyên nhé
Hình như trong trướng có người!
Câu nói của hắn giống như tiếng sấm, binh lính Lặc Đan ở đằng trước đều quay đầu nhìn về phía Mạnh Tam, Mạnh Tam lanh trí, không để đám binh linh đó nhìn mình quá lâu, lập tức nâng đao chỉ vào cái lều phía trước: “Hô tát!”
Bên kia!
Đám binh lính nghe vậy thì đồng loạt quay đầu, nhìn về phía cái lều Mạnh Tam chỉ, tinh binh đang giơ đao treo đầu người vẫn chưa đi quá xa, nghe thấy tiếng động ở bên này, quay đầu lại, nhìn thấy mũi đao của Mạnh Tam chỉ thẳng vào một lều trướng của dân chúng.
Ánh mắt đám tinh binh lập tức trầm xuống, nhanh chóng bước về phía lều kia!
Đến cửa lều, vừa muốn vọt vào, lại thấy trong lều có ánh sáng lạnh lóe lên, chói mắt người, vài tên tinh binh ở bên ngoài bị ánh sáng làm chói mắt, thoáng hoảng hốt, bên trong có người xông ra, gã tinh binh đi đầu tiên cảm thấy bụng chợt lạnh, rồi lại nóng lên, máu tươi bắn tung tóe, trước khi hắn ta ngã xuống chỉ thấy một đôi mắt hằn đỏ tơ máu.
Đại Vương tử của người Địch vượt qua tinh binh kia chạy ra ngoài, trông thấy loan đao cắm đầu người trên tay đám tinh binh phía sau, phát ra một tiếng rống giận như dã thú, đao trong tay chém loạn về phía trước.
Thân thủ của Hô Diên Hạo đã cao cường, thân là Đại Vương tử của người Địch, có lẽ thân thủ của hắn ta sẽ hơn gã, nhưng hắn ta không ngừng chém lung tung, hoàn toàn không có cách thức của cao thủ, càng giống một tên mãng phu đang phát điên.
Con trai bị giết, hắn ta trốn ở trong lều không ra, nhưng cuối cùng vẫn chịu tra tấn tinh thần cực mạnh, sau khi chạy ra nhìn thấy cảnh tượng năm đứa con trai chết thảm, hắn ta đã phát điên.
Vài tên tinh binh kia đã phản ứng lại được, vung loan đao trong tay, đầu người cắm trên đao bị hất xuống mặt đất, lập tức lăn đi thật xa, máu tươi và cát vàng dính trên mặt, khó phân biệt ai với ai. Có một cái đầu người lăn đến bên cạnh mũi tên cháy dở cắm trên mặt đất, tóc bắt lửa, tức khắc cháy bùng lên, da mặt bị lửa nướng, một lát đã truyền ra tiếng “xì xèo”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đại Vương tử bi thảm rống lên một tiếng rồi đánh tới, vài tên tinh binh cũng xông lên, đao nhằm vào tay chân của hắn ta mà chém, xa xa cũng có mấy đội tinh binh chạy tới, hơn trăm người vây quanh Đại Vương tử, Mộ Thanh ngồi trên ngựa lập tức thấy người ở trong rừng đao máu tươi như hoa, trong một khắc, cả người đã nhuộm đẫm máu, gân chân bị chặt đứt, bị kéo vào trong Vương trướng.
Bộ tộc người Địch cứ như vậy rơi vào trong tay Hô Diên Hạo, Mộ Thanh tính toán thời gian, cảm thấy Hô Diên Hạo nắm được thế cục trong tay quá nhanh, có lẽ trước khi đại quân Lặc Đan đến gã đã ra lệnh cho quân đội dưới trướng của mình ra tay. Kẻ này quả thật là to gan, không đợi đại quân đến đã tự ý hành động, đúng là tàn bạo, không trực tiếp đối đầu với quân đội của đám Vương tử mà đi bắt giữ dân chúng trong bộ tộc, khống chế người nhà của đại quân người Địch. Trong lịch sử cũng từng có chuyện này, nhưng chưa thấy kẻ nào bắt toàn bộ dân chúng trong một bộ tộc lại, kẻ muốn thành vua đều bận tâm đến ý dân, hiển nhiên Hô Diên Hạo không nằm trong đó.
Tên này nếu thành vua, chắc chắn sẽ là bạo chúa!
Đại Vương tử bị kéo đi, phía trước có một gã tướng lĩnh Lặc Đan chạy đến, nói một câu với bên này, một gã tiểu tướng ở phía trước đáp lại, rồi quay lại nói với binh lính ở phía sau, kỵ binh Lặc Đan ở đằng trước lập tức thúc ngựa đi theo.
Câu quân lệnh này Mộ Thanh nghe hiểu, ý bảo bọn họ đến bên ngoài Vương trướng bảo vệ.
Không biết tại sao tên tướng lĩnh kia còn chọn cả năm người Mộ Thanh, có lẽ là vì mới phát hiện ra Đại Vương tử nên cảm thấy đội nhân mã bên này biểu hiện không tệ.
“Người Hồ trọng võ, sùng kính dũng sĩ, dũng sĩ được điều đến bảo vệ Vương trướng và tướng lĩnh được coi là một phần thưởng, đây là thưởng cho công lao vừa rồi của chúng ta.” Giọng nói của Nguyên Tu truyền đến.
Mộ Thanh cũng không ngờ trong trướng kia thực sự có người, chỉ có thể nói là đêm nay bọn họ gặp may.
Năm người đi theo kỵ binh Lặc Đan về phía Vương trướng, đại quân Lặc Đan vây khốn bộ tộc người Địch cho nên trong quân có chút loạn, năm mươi ngàn đại quân, không phải ai cũng nhận được mặt nhau, cũng không có nhiều người để ý đến năm người bọn họ. Bọn họ dừng lại cách Vương trướng một khoảng, nhưng tầm mắt vẫn có thể nhìn thấy tình hình phía trước Vương trướng, ở bên đó đang có một vở kịch giết chóc.
Bên ngoài Vương trướng, tướng lĩnh kia đi đến bên cạnh một nam tử trẻ tuổi, người nọ ngồi trên lưng ngựa, mặc giáp đội mũ bạc, trên mũ có gắn một chuỗi hạt châu, màu tóc dưới mũ không đen hẳn mà hơi nâu, thắt hai bím tóc, mũi cao mắt sâu, màu da như màu đồng, có lẽ là Nhị Đột Cáp Vương tử của Lặc Đan.
Bên cạnh Đột Cáp có tướng lĩnh dẫn quân hộ vệ, đám người Mộ Thanh đứng ở bên ngoài, nhưng vẫn có thể thấy rõ tính hình bên ngoài Vương trướng.
Hô Diên Hạo đứng ở ngay cửa Vương trướng, lần trước hai người đụng mặt ở phủ Đại Tướng quân, cho dù cách gần nhưng Mộ Thanh không nhận ra được gã, lần trước nữa bọn họ đối đầu với nhau lại cách bờ sông Cách Ngõa, cho nên đêm nay là lần đầu tiên Mộ Thanh thấy gã ở khoảng cách gần như vậy.
Hô Diên Hạo đưa lưng về phía Mộ Thanh, cưỡi một con chiến mã đen tuyền, không mặc áo giáp, bóng lưng lại cao thẳng rộng lớn, trước ngựa là một người bị áp quỳ gối, mặt đất có vết kéo đỏ gay mắt, đúng là Đại Vương tử. Tơ máu trong hai mắt Đại Vương tử như lưới, miệng chửi bậy đến không thành tiếng, liều mạng muốn lao vào trong trướng.
Trong trướng truyền ra tiếng cười tùy tiện của nam nhân và tiếng khóc la của nữ nhân, Mộ Thanh nghe thấy thì nhíu mi, một lát sau, năm sáu nam nhân mặt hàm xuân đi ra, lại một nhóm nam nhân khác đi vào, mãi cho đến khi nàng kia không phát ra được tiếng kêu nào nữa thì bị một gã tinh binh cao khỏe kéo chân quăng ra ngoài!
Tóc tai nàng kia rối bời, mặt dán xuống đất, không thấy rõ mặt, quần áo trên người lấm bẩn, nước da trắng nõn ở dưới ánh trăng như châu như sứ, vừa nhìn đã biết là thân phận tôn quý, được chăm sóc vô cùng tốt.
Đại Vương tử giống như nổi điên lao về phía nàng kia, hai gã tinh binh ở phía sau lập tức đè hắn ta lại, tiếng hét thảm xuyên thủng bóng đêm thảo nguyên, Hô Diên Hạo vẫn ngồi trên chiến mã cười.
“Đừng nóng vội, màn kịch hay vừa vừa mới bắt đầu thôi, đại ca của ta.” Hô Diên Hạo quay đầu nhìn về phía xa, một thiếu nữ không mảnh vải che thân bị áp giải đến, búi tóc thiếu nữ rối bời, thấy Đại Vương tử quỳ trên mặt đất thì lập tức khóc lớn nhào về phía hắn ta.
Hô Diên Hạo lập tức vung roi lên, tiếng roi vút lên như tiếng sấm, xé rách trời cao, kéo rách da thịt trên lưng thiếu nữ, máu tươi bắn tung tóe, đỏ cả ánh trăng.
Hơi thở hèn hạ ẩn trong gió đêm quanh Vương trướng ngày càng nặng, đám binh lính Lặc Đan vây xung quanh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, ánh mắt chẳng khác nào sói đói.
“Kẻ nào muốn? Công chúa Mã Tháp tôn quý nhất bộ tộc người Địch chúng ta là của các ngươi.” Hô Diên Hạo dùng roi chỉ vào thiếu đang quỳ rạp trên mặt đất.
Binh lính Lặc Đan chưa có quân lệnh nên không dám động, nhưng đám tinh binh dưới trướng Hô Diên Hạo đã nở nụ cười tà ác, kéo cô gái kia vào trong Vương trướng. Bên trong Vương trướng rộng lớn, trên mặt đất trải thảm lông lạc đà, trên thảm lại vấy đầy vết máu, năm xác chết không đầu nằm trên thảm, cô gái bị ném đến gần đống xác, chịu khuất nhục ngay trước mắt cha và thi thể của huynh trưởng của nàng ta.
Tiếng la khóc kích thích khiến Đại Vương tử đau đến ngất xỉu, hai chân hắn ta đã bị chặt đứt gân, hai tay bị trói lại, sau khi tỉnh lại thì không thể đứng dậy, cả người toàn là máu, quỳ rạp trên đất như phế nhân, ngẩng đầu nhìn Hô Diên Hạo, bi phẫn gào thét: “Hô Diên Hạo! Mã Tháp là đứa nhỏ thiện lương! Ngươi tha cho nó đi!”
Hô Diên Hạo nhìn hắn ta cười tàn khốc, roi ngựa chỉ vào trong trướng: “Đại ca của ta, ngươi không cảm thấy là mình tỉnh quá muộn sao?”
Nữ nhi ở trước mặt cha mẹ luôn là nữ thần Tang Trác thiện lương, cũng giống như ở trước mặt mẹ gã, kẻ bị xem là con sói hoang như gã lại luôn là vầng thái dương trên bầu trời.
Sói trên thảo nguyên đuổi theo ánh trăng, nguyện trở thành mặt trời chỉ vì chiếu soi cho mẹ, mà mùa đông một năm kia, cuối cùng cuộc đời gã không bao giờ còn ánh sáng nữa, mười năm không có mặt trời, máu tươi đêm nay, gã cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Trong trướng, tinh binh từng kẻ từng kẻ nằm sấp xuống, rồi từng kẻ từng kẻ đứng dậy, tiếng cười và tiếng khóc xé nát ruột gan.
Trong cổ họng Đại Vương tử trào lên vị tanh, sau đó phun một búng máu vào móng ngựa trước mặt: “Hô Diên Hạo! Ngươi bạo ngược thành tính, dân chúng bộ tộc người Địch ta đều là con dân của Thiên Ưng đại thần, vĩnh viễn sẽ không thừa nhận sói hoang như ngươi!”
Giọng nói khàn khàn ôm nỗi hận như đao, hàm chứa lời nguyền rủa độc nhất.
Hô Diên Hạo hoàn toàn không để ý, gã nhìn ánh trăng, chẳng khác nào sói dưới trăng, nụ cười hằn lên vết sẹo dài dưới mắt trái, dữ tợn khát máu: “Con dân của Thiên Ưng đại thần, loài sói như ta cần gì dùng? Chẳng lẽ không nên giết sạch sao?”
Đôi mắt Đại Vương tử trợn to, đồ điên! Gã đúng là đồ điên!
Năm đó, phụ vương cho phép nữ nô ti tiện kia sinh ra gã quả là quyết định ngu xuẩn nhất!
Trong trướng, thiếu nữ hấp hối bị kéo ra ngoài, quăng đến bên cạnh Đại Vương tử.
Hô Diên Hạo liếc mắt một cái, trong con ngươi không giấu được vẻ chán ghét, trào phúng nói: “Nhanh như vậy đã không chịu được, đúng là phế vật, còn không bằng một nữ nô.”
Hận ý trong mắt Đại Vương tử cao ngùn ngụt, đó là của vợ và con gái của hắn ta, trừ Vương Hậu ra thì các nàng là nữ tử tôn quý nhất trong bộ tộc!
“Nữ nhân phế vật như thế nhốt chung với dê bò cũng không xứng, đem ném vào trong chuồng heo đi.” Giọng nói của Hô Diên Hạo lạnh lùng, tinh binh tuân lệnh, kéo người đi.
Người Địch thờ phụng Thiên Ưng đại thần, coi thịt dê bò là thượng đẳng, coi thịt heo là hạ đẳng, dê bò do dân chúng bộ tộc chăn nuôi, chỉ có nô lệ mới mới sống chung với heo. Heo trên thảo nguyên dã tính rất cao, người hấp hối như thế quăng vào, có lẽ chỉ vài ngày xương cốt cũng chẳng còn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người Địch có tập tục thiên táng (*), cho rằng khi mất dâng thi thể cho Thiên Ưng, Thiên Ưng sẽ mang linh hồn lên trên trời, đối với người Địch để thi thể bị heo cắn là vô cùng nhục nhã, linh hồn sẽ bị giam trong bụng heo, đời sau chỉ có thể làm nô lệ ti tiện.
(*) Thiên táng: tục để xác trên núi cho chim, quạ mổ.
Đại Vương tử nhìn hướng vợ và con gái bị kéo đi, thảm thiết gọi với theo, bả vai cọ xuống mặt đất, gian nan bò tới, hai chân kéo theo vết máu thật dài.
“Đừng nóng vội, rất nhanh thôi, ngươi sẽ được đoàn tụ với bọn chúng.” Hô Diên Hạo cười nói, liếc mắt ra hiệu với thân binh ở phía sau, có người tiến lên kéo Đại Vương tử sang một bên.
Ánh trăng sáng rọi, đêm báo thù, chỉ vừa mới bắt đầu.
Vương Hậu, Tứ Vương tử, Nhị Vương tử và Tam Vương tử đều bị trói ở trong Vương trướng, nếu tính theo độ tuổi thì Hô Diên Hạo mới là Tam Vương tử, nhưng vương tộc người Địch không gọi gã là Tam Vương tử. Khi còn nhỏ, thân phận ti tiện của gã không được Địch Vương thừa nhận, phải sống như một nô lệ, sau khi thành niên gã mới được thừa nhận thân phận, nhưng Vương Hậu và những Vương tử còn lại thậm chí là cả đại thần, dũng sĩ trong bộ tộc đều cố ý xem nhẹ việc này.
Gã được về Vương trướng, nhưng vẫn bị xa lánh như trước.
Mười năm liều mạng, tranh được hai mươi ngàn binh mã, kém hơn thế lực của những Vương tử khác rất nhiều, dưới con mắt của Vương Quân và các Vương tử khác, người của gã không có gì đáng sợ.
Nhưng mà, chính hai mươi ngàn binh mã không đáng sợ này, đêm nay lại giúp gã đoạt được bộ tộc người Địch.
“Không ngờ đúng không? Vương Hậu, Nhị ca, Tứ đệ, Ngũ đệ tôn quý của ta!” Hô Diên Hạo xuống ngựa tiến vào bên trong, nhìn bốn người đang tái mặt ở trong trướng: “Xem ra, các ngươi khá là vừa lòng với tiết mục vừa rồi.”
Đại Vương tử bị phế, con trai bị giết, vợ và con gái bị làm nhục, ngay cả thi cốt cũng chịu lời nguyền rủa ác độc nhất, nhân gian có cảnh tượng nào kinh khủng hơn cảnh này nữa đâu?
“Mang bọn chúng vào.” Hô Diên Hạo ngoắc tay về phía ngoài trướng, một đội tinh binh tiến vào, vừa đi vừa xô đẩy một đám thiếu niên và nam hài bị trói, những thiếu niên và nam hài đều mặc hoa phục xa hoa, trước đêm nay bọn họ là những Vương tôn quý tộc, giờ phút này bọn họ lại là tù nhân đợi làm thịt.
Bọn họ bị áp giải sang một bên, hơn mười phụ nhân, thiếu nữ và nữ đồng ở bên ngoài cũng bị đưa vào, mười mấy người chật vật khôn tả, chỉ có châu báu lung lay sắp rơi trên tóc thể hiển thân phận tôn quý của bọn họ.
Vương Hậu thấy đi đầu là một thiếu nữ đang khóc như mưa, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Tang Trác!”
Ngũ Hồ trên thảo nguyên thờ phụng các thần riêng, nhưng đều cùng thờ phụng thần núi Tang Trác cùng thần hồ, năm bộ tộc, chỉ có nữ nhi của Vương Hậu, Công chúa xinh đẹp tôn quý nhất trong bộ tộc mới được xưng là Tang Trác. Mà giờ phút này, nàng ta lại chẳng khác gì nữ nô sắp bị đem đi bán.
Hô Diên Hạo xoay người, nhìn Đột Cáp Vương tử ở bên ngoài trướng, cười nói: “Nghe nói Đột Cáp Vương tử ngưỡng mộ Tang Trác đã lâu, đêm nay, nàng ta là nữ nô của ngài.”
Tang Trác Công chúa quay đầu, hoảng sợ như nai nhỏ gặp thợ săn, Đột Cáp Vương tử đang ngồi trên ngựa lập tức nhìn vào, thấy sắc mặt hoảng sợ và cơ thể tuyết trắng của nàng kia, dưới bụng như có khí nóng.
“Vương tử, không được!” Đệ nhất dũng sĩ của Lặc Đan – Tô Đan Lạp bỗng cản Đột Cáp lại, tối nay bọn họ mang quân lệnh trong người, không nên vui vẻ.
“Ngươi canh chừng ở bên ngoài không phải được rồi sao?” Đột Cáp đẩy tay Tô Đan Lạp ra, bên ngoài có năm mươi ngàn kỵ binh của Lặc Đan, lại có Tô Đan Lạp canh giữ bên ngoài, vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hắn ta ở bên ngoài trướng quan sát hồi lâu, đã sớm không chịu nổi, vui vẻ xong lại giám sát Hô Diên Hạo cũng không muộn.
Hắn ta nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, không để Tô Đan Lạp kịp ngăn cản đã vào trong trướng.
Hô Diên Hạo sai người đưa vợ và con gái của ba vị Vương tử đến trước mặt Đột Cáp, giống như dâng nữ nô cho hắn ta chọn lựa, còn mình thì đi ra ngoài. Trong trướng truyền đến tiếng cười của Đột Cáp Vương tử, tiếng khóc của Tang Trác Công chúa, tiếng la mắng của Vương Hậu và đám Vương tử Vương tôn, Hô Diên Hạo nhìn thảo nguyên chìm trong bóng đêm, cười.
Nụ cười đầy khoái trá, khát máu, thỏa mãn, Tô Đan Lạp ở bên cạnh nhìn thấy thế thì không khỏi nhíu mi, vừa đề phòng nhìn Hô Diên Hạo, vừa liếc mắt để ý Đột Cáp Vương tử đang vui vẻ ở trong trướng.
Hô Diên Hạo nâng mắt hỏi: “Tô Đan Lạp Tướng quân không vào trướng hưởng thụ một chút sao? Lặc Đan giúp bổn vương hoàn thành chuyện lớn, dâng nữ nô tốt nhất của bộ tộc lên là tâm ý của bổn vương.”
“Không cần.” Tô Đan Lạp không muốn nhiều lời, Hô Diên Hạo tàn bạo giả dối, hắn ta không thể không cẩn thận.
“Thế sao? Thật sự là uổng phí ý tốt của bổn vương, vốn muốn Tướng quân cũng có thể giống Vương tử Đột Cát, được làm quỷ phong lưu trước khi chết.” Hô Diên Hạo đứng dưới ngựa, nâng mắt cười nhìn Tô Đan Lạp, giọng điệu giống như đang nói chuyện phiếm với bằng hữu, nhưng trong tay lại chợt có ánh sáng lạnh lóe lên!
Tô Đan Lạp giật mình, hắn ta mới vừa nghĩ phải đề phòng Hô Diên Hạo, nhưng không ngờ gã có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy! Thân là đệ nhất dũng sĩ của Lặc Đan, phản ứng của hắn ta cũng không chậm, khi Hô Diên Hạo rút đao, hắn ta đã lập tức bắt được loan đao bên hông, hắn ta cho rằng Hô Diên Hạo ra tay định giết hắn ta, nên giơ loan đao về phía trước nghênh chiến!
Không ngờ Hô Diên Hạo lại chui xuống dưới bụng ngựa, rút đao chặt đứt chân ngựa!
Chiến mã chịu đau, đột nhiên ngã nhào xuống đất, Tô Đan Lạp bất ngờ không kịp ngã chúi người xuống phía dưới!
Đỉnh đầu chợt có tiếng mũi tên xé gió lao đến!
Đoản tên như mưa, từ bốn phương tám hướng bắn ra, mang theo thế cuồng loạn không gì ngăn cản được, gió cuốn lá cờ trên đỉnh Vương trướng, mưa tên bắn nát ánh trăng, trong trướng máu tươi như hoa nở!
Đột Cáp Vương tử đang vui đùa đến say mê, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí, hắn ta ngẩng đầu lên, chưa kịp đứng dậy đã bị một mũi tên xuyên qua cổ họng! Máu tươi bắn tung tóe, Tang Trác Công chúa nằm trên mặt đất hoảng sợ đứng dậy, một mũi tên xuyên thấu qua lưng nàng ta, như hoa hồng nở trên tuyết trắng.
Vương Hậu, ba vị Vương tử cùng hơn mười vị Vương tôn Công chúa cũng bị mũi tên từ khắp nơi xuyên qua Vương trướng bắn thành người nhím, kẻ đứng thẳng, kẻ nửa quỳ, kẻ nằm sấp ra đất, trên người tên cắm như bia tập bắn.
Huyết mạch vương thất của tộc người Địch bị tiêu diệt trong khoảnh khắc, Tô Đan Lạp bên ngoài Vương trướng cũng bị thương, máu tươi trào ra trên bả vai, khi rơi xuống đất hắn ta lập tức tránh phía sau con ngựa vừa ngã xuống, nghe tiếng mũi tên cắm vào thịt ngựa, nghe tiếng kỵ binh Lặc Đan trúng tên ngã xuống đất, mắt đỏ như máu!
Tên bắn ra từ lều trướng xung quanh Vương trướng, bên trong có người mai phục!
Khó trách!
Khó trách Hô Diên Hạo không đợi quân Lặc Đan đã tự mình hành sự, thì ra là sau khi bắt dân chúng, gã đã ra lệnh cho cung thủ trốn vào trong lều!
Lúc đó bọn họ đến, bộ tộc người Địch đã đại loạn, dân chúng từ trong trướng bị áp giải ra, gần như các lều đều trống không, có ai nghĩ đến chuyện bên trong có người ẩn nấp?
Hô Diên Hạo không những đã sớm bố trí, mà vừa rồi ra tay gã cũng đã tính toán tốt, cắt chân ngựa là vì muốn dùng tiếng ngựa hí để bắn tên, mà trong một khắc hắn ta ngã từ trên yên ngựa xuống, thấy Hô Diên Hạo ngửa đầu, loan đao trong tay lóe lên lạnh lẽo, lưỡi đao nhằm thẳng vào cổ hắn ta! Nếu không phải trong chớp mắt hắn ta cố gắng xê dịch thân thể thì giờ phút vết thương không phải chỉ ở trên bả vai, mà là ở trên cổ!
Tô Đan Lạp trợn trừng mắt, nhìn về con chiến mã bị chém ngã của mình, thấy Hô Diên Hạo còn kéo Đại Vương tử đến chắn tên cho gã, trong lòng hắn ta kinh sợ không thôi!
Kế này của Hô Diên Hạo cũng đặt chính bản thân gã vào trong nguy hiểm, điên cuồng to gan thì cũng thôi, nhưng bên ngoài bộ tộc người Địch có năm mươi ngàn đại quân Lặc Đan, gã không muốn sống nữa sao?