Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 82

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 82
  • 10
Prev
Next

Chương 82

Ngược lên sa mạc

“Có gì không dám?” Mộ Thanh cũng hừ một tiếng. Nàng vào trong quân để mưu cầu tiền đồ, việc càng nguy hiểm quân công càng lớn. Trận chiến này, sớm ngày đại thắng, sớm ngày về triều thụ phong, nàng mới có thể sớm ngày tiếp tục tra thủ phạm giết cha.

“Tốt!” Nguyên Tu cười một tiếng, giơ tay muốn vỗ bả vai Mộ Thanh.

Mộ Thanh nhanh nhẹn lui về phía sau. Nguyên Tu vỗ hụt, không khỏi ngẩn ra, thấy sắc mặt thiếu niên lạnh nhạt, ánh mắt như dao: “Thói quen này của Đại Tướng quân, phải sửa.”

Nguyên Tu sửng sốt một lát mới hiểu ra Mộ Thanh nói đến thói quen vỗ vai của hắn. Ánh mắt hắn lập tức kỳ lạ, thói quen này thì có vấn đề gì? Rất nhiều tướng lĩnh trong quân có thói quen này! Có khi ở trại nuôi ngựa hắn vỗ vai những tiểu tướng đó, thấy bọn họ rất vui mừng, vì sao tiểu tử này không vui?

“Mạt tướng quái gở!” Mộ Thanh lại lấy lý do này ra.

Nguyên Tu lập tức bị nàng chọc cười: “Bỏ đi! Không vui cứ việc nói thẳng, lần tới không vỗ ngươi là được!”

“Không vui.” Mộ Thanh thật sự nói thẳng.

Hiện tại Nguyên Tu không còn cả sức mà tức, lắc đầu lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là, đồ sâu lông, vỗ một cái còn đâm vào tay!”

Mộ Thanh cúi đầu không nói gì, Nguyên Tu lại thoải mái. Vừa rồi nàng còn tính, nếu hắn hỏi vì sao, nàng sẽ lấy ra lý luận giữa người với người cần không gian riêng. Dẫu sao phải thuyết phục hắn sửa lại tật xấu này, nếu không ngày nào đó vỗ vào ngực nàng thì sẽ thật sự xảy ra chuyện.

“Đại Tướng quân còn định dẫn theo ai đi?” Mộ Thanh hỏi.

“Ngươi và ta, mỗi người dẫn theo một người, một người khác là quan truyền lệnh mới tới trong quân, Thiếu chủ Ngụy gia Giang Nam – Ngụy Trác Chi.” Nguyên Tu nói.

Ngụy Trác Chi?

Ánh mắt Mộ Thanh khẽ đổi, Nguyên Tu nhìn thấy, hỏi: “Biết?”

“Ai mà không biết Ngụy Công Tử? Nghe nói khinh công hạng nhất, thuật dịch dung quỷ thần khó phân biệt. Trên đường hành quân hắn truyền lệnh, từng thấy khinh công của hắn vài lần.”

Nguyên Tu gật đầu nói: “Đúng là người này. Khinh công của hắn dùng được ở đại mạc, ta mang người biết nói tiếng Lặc Đan, ngươi mang người cần chọn thân thủ tốt, đến lúc đó quan tâm đến ngươi. Nếu không thích hợp, ta giúp ngươi chọn.”

Mộ Thanh nói: “Người của ta đều không biết nói tiếng Lặc Đan, ta cũng không biết.”

Nguyên Tu đã dám chỉ chọn năm người thâm nhập doanh địch, chắc chắn có đại quân viện trợ ở phía sau. Trước đó, thân phận năm người bọn họ phải bảo đảm không bại lộ. Không biết nói tiếng người Hồ thì rất khó mà không bại lộ.

“Ta biết nói, trên đường sẽ dạy ngươi. Lần này chúng ta xâm nhập doanh địch, không phải đi làm thám tử mà là nhân lúc Hô Diên Hạo vùng lên, lẫn vào đại quân Lặc Đan, giúp gã một tay!” Nguyên Tu cười nói.

Mộ Thanh khẽ nhướn mày. Với tính tình tàn bạo của Hô Diên Hạo, nếu gã mượn sức Lặc Đan vùng lên, Địch Vương, Vương hậu, Tứ Vương tử bộ tộc người Địch cùng những người từng khinh nhục gã, không ai có thể sống! Lấy dã tâm thâu tóm bộ tộc người Địch của Lặc Đan Vương, lúc Hô Diên Hạo thành công sẽ là khi ông ta giết Hô Diên Hạo. Hô Diên Hạo không ngu, gã biết suy nghĩ của Lặc Đan Vương, chỉ sợ gã cũng có dã tâm làm thịt Lặc Đan Vương, nhất thống hai bộ tộc người Địch và Lặc Đan.

Địch Vương, Vương hậu và Tứ Vương tử tộc người Địch vừa chết, đó là lúc Hô Diên Hạo và Lặc Đan Vương chém giết nhau.

Ý của Nguyên Tu là xen lẫn vào trong quân Lặc Đan, giúp Hô Diên Hạo giết Địch Vương, lại giúp Lặc Đan Vương giết Hô Diên Hạo. Nếu đại quân quân Tây Bắc đến kịp thì còn có thể quay đầu lại giết Lặc Đan Vương.

Tiện giúp gã một tay! Nếu việc này thành, hai bộ người Địch và Lặc Đan trong Ngũ Hồ thảo nguyên đã bị thương nặng. Ba bộ người Nhung, Nguyệt Thị, Ô Na sẽ không còn đáng sợ, trận chiến biên quan có thể đại thắng!

“Vậy Việt Từ đi.” Mộ Thanh nói.

Lần này nếu không phải đi làm thám tử, vậy bên cạnh nàng đúng là có người thích hợp. Thâm nhập sào huyệt của địch đồng nghĩa với việc có thể tìm được không ít tình báo quân địch, Nguyệt Sát đi theo, có thể tùy thời truyền tin về cho Bộ Tích Hoan, chẳng qua hắn không thể để lộ quá nhiều thân thủ.

“Được! Ngươi tin hắn là được!” Nguyên Tu đồng ý một cách thoải mái.

Lần này ít người, không thể mang người vô dụng. Nàng nhanh chóng suy nghĩ, Ngụy Trác Chi khinh công tốt, vậy càng không thể thiếu người biết nói tiếng Lặc Đan. Mà Nguyên Tu ở Tây Bắc mười năm, sẽ biết nói tiếng Ngũ Hồ. Nàng chỉ cần mang người bảo vệ an toàn của nàng là được. Tuy hắn có thể phái người cho nàng, nhưng dẫu sao không bằng người thân cận của nàng. Tiểu tử Việt Từ kia từng lao ra khỏi trùng vây báo tin trong trận chiến ở thôn Thượng Du, đánh trên ngựa rất khá, rất được việc!

“Năm người bên ngoài kia là?” Đã bàn bạc xong về người rồi, Mộ Thanh mới hỏi.

Bọn họ phải dịch dung thâm nhập vào doanh trại địch, chẳng lẽ phải dịch dung thành dáng vẻ năm người này? Năm người này là tù binh bị bắt của liên quân Nguyệt Thị và Ô Na, mà bọn họ muốn lẫn vào trong quân Lặc Đan.

“Thám tử của ba bộ kia lẫn vào Lặc Đan.” Nguyên Tu cười nói: “Tuy lần này Ngũ Hồ thảo nguyên kết thành liên quân để xâm phạm ta, nhưng giữa bọn họ có xích mích lâu rồi, các bên có thám tử xếp vào bộ tộc đối phương. Năm người này mới được thẩm tra, hỏi ra vài chuyện. Lát nữa Ngụy Trác Chi đến, vóc dáng người Hồ hơi khác người Đại Hưng ta, muốn để hắn tham chiếu vóc dáng năm người này để chuẩn bị đồ dịch dung cho chúng ta.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thì ra là thế! Hiểu biết nhiều về việc trong Ngũ Hồ một chút, để ngừa đến lúc đó có việc bất ngờ xảy ra sẽ bị lộ tẩy.

“Trận chiến này bắt được không ít ngựa Hồ, lát nữa đi trại nuôi ngựa xem xem, chọn một con vâng lời, rạng sáng ngày mai đi!” Nguyên Tu nói.

Mộ Thanh gật đầu. Lúc này, cửa thư phòng có thân binh tới báo, Ngụy Trác Chi tới.

Mộ Thanh và Ngụy Trác Chi đã lâu không gặp, Ngụy Công Tử vẫn mặc bộ quân phục tiểu tướng quan truyền lệnh, đen hơn một chút so với khi ở Giang Nam, lại bớt đi chút công tử, thêm phần khí nam nhi.

“Đại Tướng quân!” Ngụy Trác Chi ôm quyền cười với Nguyên Tu, khi thoáng nhìn Mộ Thanh, ý cười trong đôi mắt thon dài sâu hơn vài phần: “Anh Duệ Tướng quân, nghe danh đã lâu!”

“Ngụy Công Tử.” Mộ Thanh gật đầu thăm hỏi, sắc mặt lạnh nhạt.

Hai người làm ra vẻ mới quen. Nguyên Tu để Ngụy Trác Chi đi xem năm kỵ binh Lặc Đan kia, Ngụy Trác Chi nói: “Lột da làm là tốt nhất, không lột da mặt, lột da trên người cũng được. Chẳng qua phải gia công màu da.”

Năm tên lính Lặc Đan nghe không hiểu tiếng Đại Hưng, thấy Ngụy Trác Chi mỉm cười nói, không hề biết vận mệnh thê thảm của mình. Mộ Thanh lại ở một bên nhíu mày.

Nàng đã dịch dung, trước khi hành quân ở dưới cục đá bên dòng suối trong rừng, Bộ Tích Hoan đưa cho nàng cái mặt nạ kia. Mặt nạ mỏng như cánh ve, nàng từng nghe nói thuật dịch dung của Ngụy Trác Chi tinh vi, từng suy đoán mặt nạ này do hắn làm. Chẳng qua lúc trước gặp ở núi Thanh Châu, nàng không có cơ hội hỏi rõ việc này. Nàng nhớ rõ khi học thuật dịch dung thô của thợ thủ công giang hồ ở huyện Cổ Thủy, nghe những thợ thủ công đó nói, trên giang hồ có mặt nạ da người, ngàn vàng khó mua. Lúc ấy nàng không tin, da người không có khả năng bảo tồn lâu như vậy. Thợ thủ công kia cũng không nói nổi mặt nạ da người dùng thứ gì mà có thể bảo tồn lâu dài, bởi vậy nàng vẫn luôn không tin việc này.

Nhưng nghe Ngụy Trác Chi nói, thế mà thật sự sự có bí kỹ này?

Vậy… mặt nạ trên mặt nàng cũng là da người à?

Mộ Thanh cực kỳ muốn tháo xuống cẩn thận quan sát, chẳng qua nàng kiềm lại, trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh – cung điện bỏ hoang, giếng sau cây, một thi thể đang phân hủy, một gương mặt bị hủy…

Có suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng, nàng cúi đầu, sắc mặt khó phân biệt.

Bả vai bỗng nhiên bị người vỗ, Mộ Thanh ngẩng đầu, chau mày, giọng điệu phát lạnh: “Đại Tướng quân!”

Nguyên Tu sửng sốt, giơ tay cười khổ: “À, quen…”

“Sửa!” Mộ Thanh rít ra một chữ từ khẽ răng.

“Khụ!” Nguyên Tu cúi đầu khụ một tiếng, hơi xấu hổ.

Ngụy Trác Chi ở cạnh nhìn, đôi mày anh tuấn hơi nhếch, mắt phượng thon dài lộ ra ý suy đoán và xem diễn.

“Ta định nói là ngươi có thể về thành Thạch Quan trước, bảo Việt Từ theo ngươi đi trại nuôi ngựa chọn ngựa. Thuật cưỡi ngựa của tiểu tử kia rất khá, để hắn giúp ngươi chọn con ngựa dịu ngoan chút. Thuật cưỡi ngựa của ngươi còn cần luyện, trên đường luyện nhiều một ít.” Nguyên Tu nói.

Đúng là Mộ Thanh nghĩ vậy. Nàng vốn không muốn ở đây lâu với Ngụy Trác Chi, miễn cho bị nhận ra hai người quen biết, chẳng qua nghe nói việc dịch dung nên nàng mới ở lại. Nàng lập tức cáo từ ra khỏi thư phòng, dắt con ngựa ngày ấy cưỡi từ thành Thạch Quan đến, ra khỏi thành Gia Lan Quan.

—

Mộ Thanh ở phủ Đại Tướng quân năm ngày, tin tức nàng phong Tướng được truyền về trong cùng ngày. Mấy vị Tướng quân, Quân Hầu trong thành đều tới doanh trại, định buổi tối chúc mừng nàng, nào ngờ chưa đến chạng vạng, cửa thành Gia Lan Quan đã đóng. Liên tục năm ngày, không có quân lệnh không được ra vào, không ai biết trong thành xảy ra chuyện gì, mãi đến hôm qua sau trận đại thắng ở quan ngoại, tin tức mới truyền ra.

Mộ Thanh đi đến phủ Đại Tướng quân nhận thánh chỉ, không ngờ lại phá vụ án lớn, còn tra ra Hô Diên Hạo ở trong thành.

Mỗi tướng lĩnh trong thành Thạch Quan đều kinh ngạc, năm ngàn tân quân Giang Nam hãnh diện, đặc biệt một ngàn đại quân dưới trướng Mộ Thanh, nghe nói Tướng quân nhà mình được phong còn triển lộ tài năng ở phủ Đại Tướng quân, đi đường đều thẳng sống lưng.

Khi Mộ Thanh trở lại doanh trại, bốn người Nguyệt Sát, Hàn Kỳ Sơ, Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải ra đón. Trừ Nguyệt Sát, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười.

“Chúc mừng Tướng quân!” Lưu Hắc Tử vui mừng nói.

“Cuối cùng Tướng quân đã trở lại, mấy ngày nay ngạch cửa doanh trại nhà ta sắp bị giẫm vỡ rồi. Mấy Tướng quân còn chờ ngài mở tiệc mừng đấy! Võ vệ Tướng quân nói, Tướng quân được ngự phong Trung lang Tướng, doanh trại cho Quân Hầu này lại phải thay đổi, đổi một viện rộng một chút!” Thạch Đại Hải cười hì hì nói.

“Thánh chỉ thân phong ngũ phẩm Trung lang Tướng đã là hiếm thấy, Tướng quân còn được ngự tứ phong hào, thật là vinh sủng có thêm.” Hàn Kỳ Sơ nói. Cho dù ai cũng biết đương kim Thánh Thượng ngu ngốc hoang đường, nhưng chung quy thụ phong là chuyện tốt, mặc kệ thánh ý sâu bao nhiêu thì cuối cùng Tướng quân vẫn là người được lợi.

Mộ Thanh chỉ gật gật đầu với ba người rồi nói với Nguyệt Sát: “Ngươi theo ta đi thành Gia Lan Quan một chuyến.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không phải Tướng quân mới từ thành Gia Lan Quan về à?” Hàn Kỳ Sơ hỏi.

“Ngày mai phải theo Đại Tướng quân xuất quan, chỉ có thể mang một người. Việt Từ theo ta đi trại nuôi ngựa chọn con ngựa.” Mộ Thanh nói.

Đám Hàn Kỳ Sơ sửng sốt, vừa muốn hỏi đã thấy Mộ Thanh vào phòng.

“Vào nhà rồi nói.”

Ba người Hàn Kỳ Sơ đã là thân binh của Mộ Thanh, đấy là thân tín. Nàng cảm thấy không có gì để giấu giếm bèn nói sơ qua việc sắp xuất quan.

“Chỉ năm người? Thế sao được! Quá nguy hiểm!” Lưu Hắc Tử đều có thể nghe ra sự nguy hiểm trong chuyến đi này, khẩn cầu: “Tướng quân đi cùng Đại Tướng quân thì mang thêm mấy người đi! Thân binh bên cạnh Tướng quân vốn không nhiều lắm, nếu không, chúng ta đều đi theo!”

“Đúng thế! Tui làm thân binh cho Tướng quân vốn là vì bảo vệ Tướng quân. Giờ thấy Tướng quân sắp xuất quan, chỉ mang một người, thế sao được?” Thạch Đại Hải cũng nói.

“Chỉ sợ không được! Kế này của Đại Tướng quân khá nguy hiểm, mà người nhiều càng nguy hiểm. Việc trà trộn vào quân địch như này, người càng ít càng tốt, càng dễ làm việc!” Sắc mặt Hàn Kỳ Sơ cũng khá nặng nề, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ việc Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải cầu đều không thể được. Đại Tướng quân chọn người trong chuyến đi này, đến cả quân y cũng không mang, hiển nhiên không muốn liên lụy nhiều người. Thân thủ của Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải còn chưa được.

“Ừ.” Mộ Thanh gật đầu, đứng dậy mang theo Nguyệt Sát muốn ra cửa.

“Tướng quân!” Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải còn muốn cầu, Nguyệt Sát xoay người liếc hai người một cái. Một cái liếc mắt lập tức khiến hai người ngậm miệng.

Mấy ngày nay hắn huấn luyện thân thủ cho hai người. Ban đầu hai người không ngờ Nguyệt Sát có thân thủ cao cường như thế, không đến mấy ngày đội trưởng đã có uy ở trong lòng hai người. Nếu tình cảm của hai người với Mộ Thanh là ngưỡng mộ kính nể thì với Nguyệt Sát lại là sợ hãi. Khi hắn huấn luyện người quả thực là Diêm La!

“Hai người ở trong doanh luyện tập bộ pháp và đao pháp mà ta đã dạy, mỗi ngày tự luyện ba canh giờ, luyện với nhau ba canh giờ, luyện thuật cưỡi ngựa hai canh giờ. Sau khi ta về, nếu còn chưa thông thạo đao pháp và bộ pháp, mã chiến, không tiếp nổi mười chiêu trên tay ta, ngày sau các ngươi sẽ không còn cơ hội đi theo hộ vệ bên cạnh Tướng quân! Với thân thủ hiện tại của các ngươi, lên chiến trường, còn phải để Tướng quân bảo vệ ngược lại các ngươi!” Nguyệt Sát giống Mộ Thanh, ngày thường là người mặt lạnh ít nói, một khi mở miệng thì không hề lưu tình.

Hai người lập tức cúi đầu. Lưu Hắc Tử cắn môi, sắc mặt thiếu niên thẹn thùng hơi đỏ lên, cửa phòng đóng lại, ánh sáng trong phòng u ám, thiếu niên cúi đầu, bả vai lại cứng như đá. Sau một lúc lâu cậu ấy ngẩng đầu, đáy mắt chứa vài phần kiên nghị: “Ở lại thì ở lại! Việt Từ đội trưởng đi theo Tướng quân, nếu để Tướng quân thiếu sợi tóc, ta và Thạch đại ca chắc chắn sẽ đánh ngươi!”

Thạch Đại Hải nghe vậy lập tức vén tay áo: “Đúng thế! Thân thủ bọn ta không được, một ngày nào đó sẽ được! Đội trưởng không muốn bị đánh, phải bảo vệ Tướng quân cho tốt!”

“Hừ!” Nguyệt Sát hừ một tiếng, trong đôi mắt lạnh lùng có sát khí ngạo nghễ: “Nếu các ngươi có thể đánh được ta thì ta sẽ miễn cưỡng thừa nhận các ngươi.”

Hai người lập tức lộ ra sắc mặt giận dữ, hận không thể đấm hắn một cú ngay bây giờ.

Nguyệt Sát lạnh mặt cùng Mộ Thanh ra khỏi doanh trại, đi thẳng đến trại nuôi ngựa thành Gia Lan Quan. Ngựa Hồ cao lớn, ít con dịu ngoan, Mộ Thanh chọn lúc lâu mới chọn được một con có thể cưỡi. Nàng tính sau khi xuất quan sẽ luyện thuật cưỡi ngựa trên đường nhiều hơn.

Đêm hôm nay, nàng trở về thành Thạch Quan nghỉ tạm. Các tướng lĩnh trong thành vốn định tới ăn mừng, nhưng ban đêm có lệnh cấm đi lại, mọi người đành phải hẹn ngày mai lại đến.

Sáng sớm hôm sau, mấy Tướng quân, Quân Hầu, Đô Úy và Mạch Trưởng cùng nhau đến doanh trại của Mộ Thanh, lão Hùng và Chương Đồng cũng ở trong đó. Một đám người vui vẻ đến gõ cửa, lại được báo Mộ Thanh không có đây, đã xuất quan.

Đại mạc quan ải, cát như tuyết, mặt trời mới lên đã nối liền khung trời, núi sắt mênh mông.

Năm người cưỡi ngựa từ phía cửa thành thành Hiệp Quan phi ra, phóng ngựa giơ roi!

Nắng sớm chiếu lên mặt năm người, mũi cao mắt sâu, gò má đỏ đen, nghiễm nhiên là người Hồ!

“Lặc Đan đánh úp nha trướng người Địch chắc chắn vào ban đêm. Giữa hai bộ tộc cần đi qua hồ Tang Trác Thần. Hồ Tang Trác Thần này ở núi Thần Châu, cỏ cây um tùm, có thể dùng để ẩn thân. Chúng ta cần chạy đến nơi trước khi Hô Diên Hạo vùng lên, một đường này cần ra roi thúc ngựa!” Nguyên Tu đón gió cát, giọng theo gió truyền về phía sau.

Nguyên Tu mang theo thân binh biết nói tiếng Lặc Đan là người đêm đó đến Tướng Quân Đình báo tin. Hắn đi theo cạnh Nguyên Tu ba năm, thuật cưỡi ngựa giỏi giang. Trong năm người chỉ có một mình Mộ Thanh mới học cưỡi ngựa, mà chỉ cầm theo thảm lông, túi nước và lương khô, xem như quần áo nhẹ lên đường. Lương khô chỉ đủ ba ngày, có nghĩ là trong vòng ba ngày phải đến được hồ Tang Trác Thần!

Chuyến này với những người còn lại còn đỡ, với Mộ Thanh lại là một lần thử thách. Nàng giục ngựa nhảy lên cồn cát, giương mắt nhìn đại mạc mênh mang, cắn răng giơ roi!

“Ya!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 82"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online