Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 79

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 79
  • 10
Prev
Next

Chương 79

Tái hiện bức họa tâm lý

Gió cát vàng mênh mông, qua bốn phía tường viện lại che khuất bầu trời xanh thẳm trên đầu.

Đỉnh đầu thiếu niên là trời xanh, nhìn bộ hài cốt kia, giọng nói to rõ vang vọng lòng người.

“Xương cốt bị chia thành hơn trăm phần. Tứ chi, xương ngực, xương sống, đều bị chém thành mấy khúc, chỉ riêng xương sườn còn hoàn chỉnh.”

“Chỗ xương bị đứt lõm vào, đường cắt ở hai đầu xương rõ ràng, phần rìa xương tróc ra từng mảng, điển hình của việc chém ngang, hung khí phanh thây là rìu. Hung thủ ngụy trang thành Tiểu Trịnh, bắt nguồn của hung khí rất có thể là rìu đốn củi của hỏa đầu danh.”

“Chỗ xương gãy nứt thành đường dài, đường nứt gãy kéo dài và trục dài của vết thương hoàn toàn khớp nhau, diện tích xương bị tước mất nhỏ.”

Mộ Thanh nói rõ từng tình hình khám nghiệm xương, sau đó mới phân tích phán đoán suy luận.

“Đầu tiên, việc này không phù hợp với thái độ đặc thù của vụ án giết người phanh thây bình thường. Phần lớn hung thủ phanh thây là để tiện vứt xác, xương cốt sẽ bị tách rời thành từng phần, trừ đầu ra thì sẽ không giữ lại khối xương cốt lớn của các bộ phận khác. Hài cốt này, phần xương sườn lại bảo tồn hoàn hảo, chứng tỏ khi giết người, hung thủ đã nghĩ kỹ việc muốn giả xác chết thành thịt heo, nấu người làm thức ăn. Sa trường giết địch giữ nhà vì nước, không có tội còn có công, đa số sẽ không có gánh nặng tâm lý. Lén giết người là hành hung đánh chết người, xúc phạm quốc pháp quân quy, đa số sẽ sợ hãi. Mà đều là giết người, mãnh tướng anh dũng giết địch cũng chưa chắc có thể can đảm giết người mà không hề hoảng loạn giống như khi giết địch trên chiến trường. Khi phanh thây đã có đối sách xử lý thi thể, hung thủ thông minh, bình tĩnh, năng lực chịu đựng tâm lý rất cao.”

“Tiếp theo, đường dài nứt xương nói rõ khi phanh thây, hung thủ dùng lực bổ chém rất lớn. Phần vụn xương bong ra ít chứng minh gã xuống tay dứt khoát quả quyết! Trên lý thuyết việc này giống bổ củi, càng do dự, lực càng nhỏ, phần vụn gỗ bắn ra càng nhiều. Lực lớn, hạ rìu quả quyết, mới có thể bổ củi chỉnh tề lưu loát. Nhưng đây là trên kỹ thuật, trên tâm lý, phanh thây không phải bổ củi, hung thủ xuống tay quả quyết, xác chết bị chém thành hơn trăm khối, đều là một lần chém đứt, không trượt tay, không do dự, thuần thục, máu lạnh.”

“Đường nứt gãy kéo dài và trục dài của vết thương hoàn toàn khớp nhau, đại biểu khi phanh thây, góc độ rìu của hung thủ là chém vuông góc, một nhát là đứt lìa, tất cả xương đều bị chém đứt vuông góc. Đây không phải là việc người thường có thể làm, hung thủ có võ nghệ, ắt là cao thủ.”

“Cuối cùng, chỗ càng nguy hiểm thì càng an toàn, người bị hại mất tích, mặc dù trong thành tra nghiêm ngặt, người bình thường đều không nghĩ đến việc tra phủ Đại Tướng quân. Từ điểm đó cho thấy hung thủ rất xảo trá. Nhưng hung thủ dịch dung thành Tiểu Trịnh, muốn để phòng bếp nấu thi thể này bưng lên bàn ăn của Đại Tướng quân, phần nào có thể nhìn ra chút tâm lý biến thái.”

Phân tích suy luận đến đây, người khác chưa nghe ra gì, Lỗ Đại lại biến sắc!

Xảo trá, máu lạnh, tâm lý biến thái? Sao lời này nghe quen tai thế…

Mộ Thanh quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: “Cảm thấy quen tai? Không sai, chúng ta gặp được “bạn cũ”, chứng cứ mấu chốt ở chỗ này.”

Nàng ngồi xổm xuống, cầm một cái xương sườn lên, cho mọi người xem chỗ khớp xương đằng trước xương sườn, chỗ đó có một vết dao rõ ràng: “Có thông minh thế nào đều sẽ để lại chứng cứ trong tình tiết vụ án. Hung thủ phanh thây người như lợn, vì gỡ xuống xương sườn hoàn chỉnh, gã cần dùng đến dao. Vết dao này, hai đầu nông, ở giữa sâu, nửa đường cong rõ ràng như vậy – loan đao!”

Loan đao?!

Lúc này còn ai nghe mà không hiểu đây, loan đao quá quen thuộc với tướng sĩ Tây Bắc.

“Người Hồ!” Sắc mặt một tướng lĩnh khó coi.

“So đến đây càng xác thực – Hô Diên Hạo.” Mộ Thanh nói rồi xoay người nhìn người lính phụ trách đồ ăn trong phòng bếp kia: “Ngoài tính tình của hung thủ, hung khí sử dụng, chiều cao mà hắn ta miêu tả cũng cực kỳ giống với Hô Diên Hạo.”

“Hô Diên Hạo?” Tướng lĩnh kia khiếp sợ.

“Không sai! Chắc chắn là thằng nhãi này!” Lỗ Đại nói bằng giọng chắc chắn.

Các tướng ồ lên, Hô Diên Hạo xuất hiện ở trong núi Thanh Châu, sau đó chạy thoát trên thảo nguyên Hô Tra, sau này không còn gặp lại gã nữa. Thám tử dưới trướng Địch Vương cũng không truyền tin gã đã về vương trướng. Người này mất tích như vậy, không ngờ hôm nay có thể được biết tin tức về gã!

Gã trà trộn vào trong Quan Thành, vào hỏa đầu doanh, giết người phanh thây đưa phần hài cốt đến phủ Đại Tướng quân rồi lại mất tích?

Gã sẽ ở đâu?

“Sao thằng nhãi Hô Diên Hạo vào được Quan Thành?”

“Gã đi trong núi Thanh Châu kiểu gì thì trà trộn vào như thế.” Khi nói chuyện, Mộ Thanh quét mắt nhìn mọi người trong viện. Tướng lĩnh, thân binh, đầu bếp, chen đầy sân khoảng gần bốn mươi người. Khi nhìn được một nửa, nàng bỗng nhiên sửng sốt: “Sao trong đội các ngươi thiếu người?”

Nguyên Tu xoay người, các tướng theo ánh mắt Mộ Thanh nhìn sang. Chỉ thấy Mộ Thanh nhìn chính là đội thân binh ra phủ đi hỏa đầu doanh bắt người.

Đội thân binh kia cũng rối rít xoay người, ánh mắt nhìn nhau cũng thay đổi. Không sai, đội bọn họ có sáu người, mà lúc này chỉ còn lại có năm người!

“Đào Tử đi đâu rồi?” Thân binh cầm đầu hỏi.

Vẻ mặt những người còn lại đều mờ mịt. Vừa rồi đều nghe Anh Duệ Tướng quân nói chuyện, không ai chú ý đến việc thiếu người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tìm!” Nguyên Tu ra lệnh.

Đội thân binh kia tuân lệnh, vội vàng đi.

Chỗ Mộ Thanh khám nghiệm thi thể là cửa phòng bếp. Vừa rồi mọi người nghe nàng suy luận, mặt đều quay về phòng bếp, đưa lưng về phía cửa sân. Không ai biết người rời đi khi nào, nhưng người này là thân binh của Nguyên Tu, không có quân lệnh tự tiện rời đi, hành vi rất khả nghi.

Mộ Thanh không nói vì sao hỏi người này, nhưng trong lòng mọi người bỗng có dự cảm không tốt. Hôm nay được thấy năng lực của thiếu niên này, nàng tuyệt đối sẽ không tùy ý dò hỏi một người.

Một lát sau, đội thân binh kia đã trở lại, sắc mặt còn nặng nề hơn cả khi bẩm báo việc Tiểu Trịnh: “Báo cáo Đại Tướng quân, huynh đệ canh gác cửa phủ nói, nửa chén trà nhỏ trước Đào Tử đã ra khỏi phủ!”

“Thế chẳng phải là vừa đi à?”

“Đi về hướng nào?”

Lỗ Đại và Cố lão Tướng quân đồng thời lên tiếng dò hỏi. Sắc mặt hai người cũng nặng nề, dự cảm không tốt trong lòng càng nặng hơn. Nửa chén trà nhỏ trước, còn không phải là khi suy đoán hung thủ? Vì sao sớm không đi muộn không đi mà phải chọn lúc này?

Tiểu Trịnh đã chết, Hô Diên Hạo dịch dung thành Tiểu Trịnh, rồi sau đó mất tích. Lúc này lại có cái thân binh lặng lẽ ra khỏi phủ, hay là?

Lỗ Đại và Cố Càn đều nhìn phía Mộ Thanh, thấy nàng đứng đó lạnh nhạt không nói. Lúc này, thân binh kia nói: “Đi về phía Đông!”

Bên trong Quan Thành khắp nơi là doanh trại, phía Đông có cửa thành Đông, đó là cửa đi thông đến hẻm núi Quan Thành!

“Truyền quân lệnh của ta, phong tỏa cửa thành! Người không có binh phù và thủ dụ, không được ra khỏi thành.” Nguyên Tu hạ lệnh, thân binh lĩnh mệnh mà đi, các tướng cũng cáo lui rời đi.

Hôm nay ngọ yến vốn vì ăn mừng Mộ Thanh phong Tướng, nào biết xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng còn tra ra Hô Diên Hạo ở thành Gia Lan! Đây là tình hình quân địch, không thể chậm trễ!

Các tướng vội vàng cáo lui, đến cả Lỗ Đại cũng cáo lui, trong viện chỉ còn Nguyên Tu, Cố lão Tướng quân và Tề Hạ.

Lúc này Mộ Thanh mới nói: “Mạt tướng có vài lời, cần nói riêng với Đại Tướng quân.”

–

Thư phòng của phủ Đại Tướng quân là trọng địa quân cơ. Ngày thường chỉ có Nguyên Tu và Cố lão Tướng quân có thể vào thư phòng, không có quân lệnh truyền triệu, đến cả Lỗ Đại cũng không được tiến vào thư phòng nửa bước.

Cuối giờ Mùi, cửa thư phòng mở rồi lại đóng, Nguyên Tu ngồi vào sau án thư.

“Đào Tử đã chết.” Ánh sáng trong thư phòng mờ tối, quân báo trên bàn chỉnh tề, nam tử ngồi ở ghế dựa, lưng quay về phía địa đồ quan ngoại, áo bào đen tôn lên ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng, ánh nắng đưa qua ô cửa sổ, rơi vào một bên mắt nam tử vững vàng tựa như sức lực vạn quân.

Chạng vạng hôm qua, khi Tiểu Trịnh đến phủ đưa đồ ăn thì không trở về. Đêm qua, Đào Tử đổi ca, về canh giờ, hắn có khả năng bị Hô Diên Hạo giết rồi thay thế.

Hắn có ba ngàn thân binh, hắn biết rõ từng người, gọi tên từng người, nhớ rõ diện mạo, trên sa trường bọn họ đều từng liều mạng vì hắn. Ngày thường, Đào Tử thích nhất trốn việc pha trò, nhưng trên chiến trường hắn lại anh dũng giết địch nhất. Đào Tử đã chết…

Hô Diên Hạo giết hai binh lính giết địch anh dũng nhất quân Tây Bắc!

“Sao ngươi biết Hô Diên Hạo lẫn vào trong phủ?” Nguyên Tu hỏi. Ngày hôm nay, thiếu niên này đã bóc một tai họa ngầm lớn cho quân Tây Bắc.

“Ta từng giao thủ với Hô Diên Hạo. Gã giết ba người ở trong núi Thanh Châu, là ta khám nghiệm xác chết, ta hiểu tính tình của gã. Khi chưa biết hung thủ là gã, ta cũng không nghĩ đến việc gã sẽ ở trong phủ. Nhưng hung thủ là gã thì rất có thể gã ở trong phủ.” Mộ Thanh đứng ở đối diện án thư nói. Thật ra rất đơn giản, chỉ cần suy nghĩ theo tư duy biến thái của Hô Diên Hạo là được.

“Hung thủ muốn đưa thịt người lên bàn ăn của Đại Tướng quân, trước đó ta không nghĩ ra vì sao gã lại làm thế, nhưng nếu gã là Hô Diên Hạo thì lại rất dễ lý giải. Người này tàn bạo biến thái, khi còn nhỏ gã đã sống trong bóng tối. Do nữ nô sinh ra, lớn lên như dê bò súc vật, lấy thân cứu cha đổi lấy sự chú ý của Địch Vương, từ đây tác chiến dũng mãnh, lại liên tiếp thua ở trên tay Đại Tướng quân. Vết thương trên mặt gã là do Đại Tướng quân ban tặng. Đại Tướng quân xuất thân gia tộc danh giá, thành danh từ thuở thiếu niên, anh hùng danh tướng, tỏa sáng chói lòa. Ngươi có tất cả những thứ mà gã khát vọng, gã muốn huỷ hoại ngươi, kéo ngươi vào bóng tối. Tâm lý kiểu này rất dễ lý giải. Không phải gã muốn cho ngươi ăn thịt người, gã là muốn cho ngươi ăn thịt tướng sĩ dưới trướng của mình.”

“Suy nghĩ một chút. Danh tướng trong thiên hạ, anh hùng được dân chúng kính ngưỡng, vậy mà lại ăn thịt tướng sĩ, gặm xương tướng sĩ, uống canh từ xương thịt của tướng sĩ trong quân. Anh hùng phủ bụi trần như này, việc ánh sáng rơi vào bóng tối như này, ngẫm lại khiến cho người ta thật vui sướng. Việc vui như vậy, sao gã không muốn tận mắt chứng kiến chứ? Giết tướng lĩnh trong quân không dễ dàng, giết một thân binh dưới tay Đại Tướng quân thì vẫn có thể làm được. Nếu gã có thể dịch dung thành Tiểu Trịnh thì cũng có thể dịch dung thành thân binh của Đại Tướng quân.”

Hô Diên Hạo ẩn nấp trong đám thân binh của Nguyên Tu, lúc ngọ yến gã ngang nhiên bưng đĩa thịt người nướng đưa lên bàn của Nguyên Tu. Sau đó bị nàng chọc thủng, vẫn dám ở trong phủ Đại Tướng quân xem nàng khám nghiệm thi thể, nghe nàng suy luận hung thủ, mãi đến khi bị chỉ ra thân phận mới tìm cơ hội rút đi. Người này thật sự to gan cuồng vọng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nguyên Tu im lặng nghe, sức mạnh vạn quân trong mắt như lập tức đánh lên trời cao, gió tuyết giết người.

“Ngươi muốn nói riêng với ta những lời này?” Khi hỏi nàng, trong mắt nam tử dường như có ánh mặt trời hòa tan gió tuyết, hơi ấm.

Hắn là chủ soái quân Tây Bắc, phòng thủ Tây Bắc mười năm, tình nghĩa vào sinh ra tử với các tướng sĩ chắc chắn không thể phá bằng một hành động này của Hô Diên Hạo. Dù nàng có nói trước mặt các tướng lĩnh cũng không sao, hắn không để bụng chút kế vặt này của Hô Diên Hạo!

Tiểu tử này lạnh lùng cứng rắn với người khác, cuối cùng lại trọng tình người. Nếu không phải như thế, nàng sẽ không chọn Lưu Hắc Tử làm thân binh, cũng không đáng để Hàn Kỳ Sơ và Việt Từ bỏ quân chức đổi lấy một vị trí thân binh bên cạnh nàng.

“Không.” Mộ Thanh lại phủ nhận: “Ta muốn nói cái khác.”

Nguyên Tu sửng sốt, chưa kịp xấu hổ, Mộ Thanh đã mở miệng.

“Ta muốn nói là lạt mềm buộc chặt. Đại Tướng quân muốn bắt Hô Diên Hạo, trước tiên cần thả gã xuất quan!”

Nguyên Tu nghe vậy, ánh mắt chợt thu lại, nhìn lại Mộ Thanh, vừa rồi mới thả lỏng thì giờ phút này lại nghiêm túc.

“Hô Diên Hạo xảo trá như sói. Mục đích của gã vào Gia Lan Quan tuyệt đối không chỉ vì đưa một mâm thịt người cho Đại Tướng quân. Với gã, đây chỉ là tiết mục ngẫu hứng, gã có chính sự phải làm, đó chính là xuất quan! Địch Vương bệnh nặng, trăm ngàn thiết kỵ rút về vương trướng. Vương vị thay đổi gần ngay trước mắt, Hô Diên Hạo dã tâm bừng bừng, chắc chắn không cam lòng để huynh đệ cướp mất vương vị. Muốn đoạt vương vị, cần xuất quan trước. Nhưng từ khi Đại Tướng quân làm Lặc Đan Vương trọng thương, Địch Vương bệnh nặng, liên quân Ngũ Hồ rút về bên cạnh thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc. Vậy hơn một tháng tới sẽ không có chiến sự. Quan Thành không mở, Hô Diên Hạo không ra khỏi thành được, vì ẩn thân, gã chỉ có thể giết người dịch dung, thay thế vào đó.”

“Đại Tướng quân có nghĩ tới Hô Diên Hạo nhập quan, thâm nhập vào núi Thanh Châu thế nào không? Trong quân, Thanh Châu chắc chắn có gian tế, nhưng đặc thù khuôn mặt Hô Diên Hạo quá rõ ràng, muốn quỷ thần không hay, chỉ có dịch dung. Ta nghĩ gã dùng phương pháp giết tướng sĩ trong quân ta, dịch dung thay thế. Có lẽ khi hai quân giao chiến, gã giam giữ tướng sĩ quân ta, lại theo đại quân của ta tiến vào trong quan, một đường thâm nhập Tây Bắc tiến vào núi Thanh Châu. Gã chạy thoát từ thảo nguyên Hô Tra sau đó cứ vậy mất tích. Bây giờ xem ra, gã không mất tích, mà là không biết ẩn nấp ở nơi nào, giết tướng sĩ trong quân ta, theo tân quân vào trong quan.”

“Gã giết không phải tân binh. Tân binh đều đóng quân ở trong thành Thạch Quan, không có quân lệnh không thể ra khỏi thành. Hiện giờ gã đã trong thành Gia Lan Quan, chắc chắn là giết tinh quân Tây Bắc theo tân quân tới Quan Thành. Những tinh quân này đều dưới trướng Lỗ Tướng quân, để Lỗ Tướng quân tra đêm qua có ai mất tích không là sẽ biết. Nếu Hô Diên Hạo dịch dung thành Tiểu Trịnh thì chắc chắn phải vứt bỏ thân phận trước đó. Thân phận này mới vứt bỏ chưa lâu, nếu người mất tích đã lâu, ắt sẽ phải báo lên chỗ Lỗ Tướng quân. Nếu trong quân tra xét nghiêm ngặt bởi điều này thì sẽ bất lợi cho Hô Diên Hạo. Chạng vạng hôm qua Tiểu Trịnh là Hô Diên Hạo, Hô Diên Hạo đam mê giết người vào đêm, cho nên thời gian Tiểu Trịnh bị giết chắc là đêm qua. Vậy người trong doanh của Lỗ Tướng quân có lẽ sẽ mất tích đêm qua.”

“Ta muốn nói là Hô Diên Hạo tàn bạo thích giết chóc. Hơn một tháng qua, gã ẩn nấp ở trong quân chưa từng giết người. Gã đã nhịn quá lâu rồi, lại không biết khi nào có thể xuất quan. Gã không quen với sự bình yên này, cho nên gã muốn tìm vài tiết mục ngẫu hứng. Đêm qua là Tiểu Trịnh, tối hôm qua là Đào Tử, lấy hình thức gây án của gã, đêm nay gã còn giết người nữa. Hôm nay gã đã biết thân phận của mình bại lộ, gã sẽ không tiếp tục dùng thân phận của Đào Tử mà tìm kiếm con mồi mới, vậy thì gã mới có thể tiếp tục che giấu. Nhưng thành Gia Lan Quan có trăm ngàn đại quân, ta không thể biết gã sẽ giết ai, tìm một Hô Diên Hạo dịch dung giống như tìm kim đáy biển, muốn tìm được gã chỉ có thể thả gã ra khỏi thành!”

Trong quân có gian tế, Mộ Thanh không biết những tướng lĩnh ở đây hôm nay có đáng tin cậy cả không nên nàng mới không nói kế bắt Hô Diên Hạo trước mặt mọi người. Hô Diên Hạo quá xảo trá, nếu bị gã nghe thấy tiếng gió, muốn bắt gã sẽ khó khăn. Gã ở trong quân không khác gì một quả bom sẽ nổ bất cứ lúc nào, không bằng thả gã ra khỏi quan, giải quyết ở quan ngoại.

Kế này cần bảo mật, càng ít người biết càng tốt!

Về phần thả Hô Diên Hạo xuất quan như nào thì đó là chuyện của Nguyên Tu. Mộ Thanh cảm thấy, công việc của nàng có thể kết thúc ở đây.

Sau khi nghe xong Nguyên Tu im lặng, tuy tâm trạng nặng nề nhưng khi nhìn về phía Mộ Thanh vẫn thu lại sát ý của kẻ làm tướng, khẽ cười nói: “Cái tính thích đánh bạc của Lỗ Đại khó đổi, vì thế ta và Cố lão Tướng quân đã phạt hắn không biết bao nhiêu lần, vậy mà hắn lại có một lần làm đúng. Nếu không phải đi đánh bạc trong thành Biện Hà thì sẽ không kết bạn với tiểu tử ngươi, trong quân sẽ thiếu đi một nhân tài!”

Mộ Thanh không nói, nói chuyện vụ án xong, nàng lại im lặng.

Nguyên Tu cũng không thèm để ý, chỉ nói: “Trong thành xảy ra chuyện, cửa thành đóng kín, tối nay ngươi cứ ngủ tạm ở trong phủ đi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 79"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online