Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 78
Chương 78
Xương cốt biết nói
Mặt trời chói chang chiếu xuống đầu, gió cát vàng lượn trên mặt đất, suy nghĩ này chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh từ chân đến người.
Chinh chiến trên sa trường, giết người vô số, trong lòng võ tướng không tin quỷ thần. Chẳng qua vụ án này quá kỳ lạ, người bọn họ vốn tưởng là hung thủ lại thành người chết, còn tự mình đưa một phần xác đến phủ Đại Tướng quân, nghe vào sao mà quá lạ lùng.
“Nhớ kỹ lại xem, hôm qua ngươi thấy người nọ cũng cao như ngươi à?” Mộ Thanh hỏi.
Tên lính kia sửng sốt, nghĩ kỹ rồi nhăn mày lại: “Tướng quân không hỏi thì ta không cảm thấy… Người nọ cao hơn ta! Ngày ấy, ta ra ngoài giúp hắn ta dọn thịt và đồ ăn trên xe ngựa xuống, khi đứng nói chuyện với hắn ta, ta đã cảm thấy hơi lạ, nhưng không nói được lạ ở đâu. Bây giờ ngẫm lại, ngày đó ta nói chuyện với hắn ta thì phải ngửa đầu, hắn ta cao hơn ta!”
Hai ba năm nay, chạng vạng mỗi ngày, Tiểu Trịnh đều đến phủ Đại Tướng quân đưa đồ ăn. Chạng vạng mỗi ngày hắn ta cũng đi ra cửa dọn xe ngựa. Tiểu Trịnh cao hơn hắn ta một chút, nhưng vì thọt chân, nên hai người bọn họ đứng cũng ngang ngang nhau, khi nói chuyện đều nhìn thẳng đối phương. Hôm qua vì đưa nhiều thịt hơn nên hắn ta cố ý hỏi vài câu, nói nhiều hơn ngày thường. Lúc ấy trong lòng hắn ta đã cảm thấy là lạ, nhưng không nói nổi lạ ở đâu. Nếu không phải bị hỏi, chắc chắn hắn ta không nhớ ra!
Chạng vạng hôm qua, ánh nắng chiều thiêu đỏ nửa tòa Quan Thành, hắn ta cảm thấy cực kỳ chói mắt, chiếu cho người ta không mở được mắt. Bây giờ nhớ lại, đó là vì hắn ta ngửa đầu nhìn người! Tiểu Trịnh quay lưng về ánh nắng chiều, vẻ mặt cực kỳ âm u, khi đó hắn ta không nhìn ra, nhưng hình dáng kia thì…
“Hắn ta cao hơn ta! Ít nhất cao hơn nửa cái đầu!”
Giọng chắc chắn như vậy, lại như sấm rền giữa trời trong, khiến da đầu người ta tê dại.
Đó không phải Tiểu Trịnh!
Mộ Thanh nhìn vóc dáng người lính kia, gật đầu, sau đó cúi đầu, tiếp tục ghép xương.
Quân lệnh bắt từng người về doanh soát thành nghiêm ngặt phải tạm hoãn, trong sân lại yên tĩnh, nhưng nghi vấn vẫn đọng trong lòng mọi người.
“Sao ngươi biết hắn ta là Tiểu Trịnh?” Sau một lúc im lặng, Nguyên Tu hỏi.
Nàng từng nói: Nếu muốn biết hung thủ là ai thì phải biết được người chết là ai trước. Trước đó, nàng cũng không biết này xương cốt này là người phương nào, chia xương, ghép xương, chưa ghép xong xương, nàng đã biết được người này là ai, đến chuyện người nọ lập được quân công cũng biết!
Sao nàng biết được?
“Hắn ta nói ta biết.” Mộ Thanh không dừng động tác ghép xương: “Năm nay chừng hai mươi, chiều cao…”
“Sao ngươi biết hắn ta khoảng hai mươi tuổi? Sao biết hắn ta cao bao nhiêu?” Tề Hạ ngắt lời Mộ Thanh. Thi thể này không đầu không chân, sao có thể nhìn ra chiều cao?
Vừa rồi, chỉ có mình hắn chưa từng bị loạn bởi những điều thân binh kia báo. Hắn vẫn luôn chú ý đến nàng, từng thấy nàng viết gì đó trên mặt đất. Cơ thể nàng chắn hơn nửa những chữ trên đất đỏ kia, hắn không nhìn rõ, chỉ thấy nàng viết cực nhanh, viết xong lại xóa.
Nàng viết cái gì?
“Người có tuổi thọ, xương có tuổi xương (*). Tuổi tác tăng lên, có vài cái xương sẽ sinh ra xương mới, có vài cái sẽ “đóng cửa”. Quá trình phát triển và tiêu bếp của xương có thời gian và trình tự cụ thể, có thể dùng để phỏng đoán tuổi. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể đoán tuổi người qua chiều dài của xương. Thậm chí độ đóng của xương sọ, độ mòn của răng, xương cột sống, xương bả vai, xương quai xanh, xương ngực, xương chậu, thậm chí là xương cụt, đều có phương pháp phỏng đoán tuổi.” Mộ Thanh nói cực nhanh, động tác trên tay không ngừng, khiến người ta xem đến hoa cả mắt, nghe cũng chóng mặt.
(*) Tuổi xương: Là mức độ trưởng thành của xương trẻ em. Khi một người trưởng thành từ cuộc sống của thai nhi từ thời thơ ấu, tuổi dậy thì và kết thúc sự phát triển khi còn trẻ, các xương của bộ xương thay đổi kích thước và hình dạng. Khi nồng độ steroid sinh dục tăng lên trong giai đoạn dậy thì, sự trưởng thành của xương sẽ tăng tốc. Khi tăng trưởng gần kết luận và đạt được chiều cao trưởng thành, xương bắt đầu tiếp cận kích thước và hình dạng của xương trưởng thành. Các phần sụn còn lại của epiphyses trở nên mỏng hơn. Khi các vùng sụn này bị phá hủy, các epiphyses được cho là ” đóng cửa ” và sẽ không xảy ra tình trạng kéo dài xương nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bộ hài cốt này không có đầu, phần xương chậu giá trị nhất cũng không còn. Trong số những bộ phận hiện có trước mắt, chỉ có cánh tay trái, chân trái là tương đối hoàn chỉnh, hai đầu xương cánh tay và xương trục chính đã “đóng cửa”, suy ra người chết chừng mười tám đến hai mươi hai tuổi. Cân nhắc độ ảnh hưởng của yếu tố di truyền, dinh dưỡng, sức khỏe đến tuổi xương, kết hợp với tình hình “đóng cửa” ở hai đầu ống xương bả vai, tình trạng “đóng cửa” của xương đòn trên, khoảng cách xương cùng trên thân thể có thể phân biệt tình hình. Xương cùng thứ tư và thứ năm đã xuất hiện, tình trạng “đóng cửa” của xương cùng từ thứ hai đến thứ tư, tổng hợp những suy đoán trên, người chết khoảng trên dưới hai mươi tuổi.”
“Dưới tình huống xương chi trên và dưới tương đối hoàn chỉnh thì khá dễ suy đoán được chiều cao. Tuổi tác của hắn ta đúng vào thời kỳ cơ thể cao nhất, không cần tăng giảm vì tuổi tác, tính toán một chút là ra, sai số khoảng một đến ba tấc.”
Trong lúc Mộ Thanh nói chuyện thì lại ghép một đoạn xương cánh tay. Lời nàng nói không có mấy người hiểu được, đến cả Tề Hạ là đồ đệ giỏi của Tả Viện phán Ngự Y viện – Ngô lão cũng không hiểu.
Lại nghe Mộ Thanh nói tiếp: “Hài cốt biết nói. Khi còn nhỏ té ngã đập bị thương đầu gối, khi thiếu niên đuổi theo bạn chơi cùng ngã bị thương chân, có lẽ sau khi lớn lên, da thịt khép lại, ký ức cũng theo đó phai nhạt, nhưng xương cốt sẽ giúp người đó nhớ kỹ tất cả. Khối hài cốt này, cánh tay trái có dấu vết gãy xương, dấu vết gãy xương như này nếu muốn biến mất, người trưởng thành cần ba đến bốn năm, mà hắn ta vẫn chưa biến mất, chứng tỏ hắn ta chỉ bị thương trong vòng ba năm đổ lại. Mặt khác, nếu gãy xương nghiêm trọng hoặc khôi phục không tốt, trên xương sẽ để lại dấu vết đến hết đời này, giống như chân trái của hài cốt này, trên một tấc chỗ cẳng chân có chỗ xương chưa lành, cái này ắt ảnh hưởng đến việc đi lại của hắn ta, cho nên chân trái hắn ta bị thọt. Xương sườn bên trái của hắn ta cũng phát hiện dấu vết gãy xương, cánh tay trái, chân trái, xương sườn bên trái, đều là vết thương bên sườn trái, có lẽ là vết thương hình thành do nghiêng người chạm đất. Người ở trong quân rơi xuống bị thương, ta chỉ có thể nghĩ đến cưỡi ngựa. Ta vừa học cưỡi ngựa không lâu, nhưng ta biết xuống ngựa phải từ bên trái. Cho nên, rất có khả năng hắn ta là kỵ binh.”
“Vết thương này không có khả năng bị khi thao luyện, vậy chắc chắn là ở trên chiến trường. Thao luyện trong quân, binh tướng rất ít khi bị thương nặng như thế, mặc dù có khả năng ngựa lồng lên rơi xuống trọng thương, nhưng rất tiện tìm được quân y trong thành. Biên quan Tây Bắc, mã chiến là chuyện thường, quân y rất có kinh nghiệm với việc xử lý vết thương phần xương. Xương đùi người chết gãy gọn, vết thương như này nếu xử lý kịp thời sẽ không bị thọt. Trừ khi bị cản trở dẫn đến chữa trị chậm trễ, khả năng cao nhất xuất hiện bị cản trở dẫn đến chữa trị chậm trễ là ở chiến trường!”
“Ngã ngựa gãy xương, thương thế nặng vậy, chắc chắn hắn ta không bị thương ở đại mạc, mà là ở thảo nguyên. Thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc khác với thảo nguyên Hô Tra, bằng phẳng trống trải, mênh mông vô bờ, nửa hoang mạc hóa, cỏ lùn đất vàng, không giấu được thừng gạt ngựa (*), cũng không giấu được người, muốn đào bẫy rập cũng rất khó đoán trước con đường địch tấn công. Hắn ta ngã ngựa, không phải vì thừng gạt ngựa và bẫy rập, vậy là đã xảy ra va chạm chính diện với người Hồ. Khắp nơi là chiến mã và loan đao của người Hồ, vậy mà hắn ta không chết, chỉ thọt chân, chứng tỏ thân thủ không tồi, tác chiến anh dũng. Tinh binh trong tinh binh như này, trên người có quân công thì không thể bình thường.”
(*) Thừng gạt ngựa: Giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương.
“Trong quân đều sắp xếp thương binh như nhau, cho dù là kỵ binh, bộ binh, tinh binh, nhược binh thì hoặc là lĩnh hai mươi lượng bạc về quê, hoặc là ở lại trong quân. Rất hiển nhiên, hắn ta ở lại trong quân. Nhưng mà không thể ra trận giết địch, ở lại trong quân thì hắn ta có thể đi chỗ nào nữa? Hỏa đầu doanh, giống như thân binh Lưu Hắc Tử của ta.”
“Người ở phòng bếp nói, Tiểu Trịnh phụ trách đưa đồ ăn vào trong phủ đã hai ba năm, thời gian rất gần với khoảng thời gian người chết bị gãy xương. Nếu trừ đi thời gian hắn ta dưỡng thương, vậy càng gần hơn. Thật khéo!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Người phụ trách đồ ăn trong phủ khoảng trên dưới hai mươi lăm tuổi, hắn ta gọi người phụ trách đưa đồ ăn vào trong phủ là Tiểu Trịnh, chứng tỏ Tiểu Trịnh nhỏ tuổi hơn hắn ta, tức là trên dưới hai mươi. Mà tuổi của người chết cũng là trên dưới hai mươi, rất khéo!”
“Việc trong phủ Đại Tướng quân không phải người bình thường có thể nhận, cần phải làm tốt, đáng tin cậy, phần lớn đều là người cũ trong quân. Tiểu Trịnh chỉ trên dưới hai mươi tuổi, cho dù hắn ta tòng quân năm mười lăm tuổi, hai ba năm trước nhận việc ở phủ Đại Tướng quân thì cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Tòng quân chỉ có hai ba năm, thật sự là lý lịch rất mới! Vậy sao hắn ta có thể làm việc trong phủ? Chỉ có cấp trên đề cử. Vì sao cấp trên đề cử? Vô cùng có khả năng hắn ta lập được quân công.”
“Không cảm thấy càng khéo à? Ba chỗ trùng hợp, nếu ta còn cho rằng là trùng hợp thật thì hôm nay chắc chắn ta ra cửa mà không mang theo đầu óc rồi.”
Mộ Thanh suy luận nhanh, tốc độ ghép xương trong tay càng không chậm. Suy luận xong, xương trước mặt nàng cũng ghép gần xong rồi.
Phía sau im phăng phắc, giờ phút này ngoài kinh ngạc cảm thán ra thì không còn gì khác!
Không nói đến khả năng khám nghiệm thi thể, chỉ nói đến ghép xương. Nàng ghép xương không bao lâu, thân binh đã về phủ bẩm báo Tiểu Trịnh mất tích. Sau khi bọn họ nghe nói, đều cho rằng Tiểu Trịnh là hung thủ. Lão Tướng quân hạ lệnh tìm người, bọn họ tự xin về doanh, Đại Tướng quân chấp thuận. Chỉ trong thời gian này, nàng đã nói người chết trên mặt đất là Tiểu Trịnh.
Thời gian ngắn vậy, ghép xương, khám nghiệm thi thể, chẳng những nàng phán đoán ra tuổi tác chiều cao của hài cốt, còn đoán ra người này là kỵ binh, đến cả chiến trường ở đâu, bị thương dưới tình huống nào và lập quân công đều lôi ra hết. Ngoài ra, nàng còn suy đoán tuổi tác của Tiểu Trịnh chưa bao giờ gặp mặt, vì sao có thể nhận việc trong phủ!
Chỉ trong thời gian bọn họ nói chuyện…
“Tiểu tử này, đầu óc cấu tạo kiểu gì thế?” Tướng lĩnh thở dài, những người còn lại không nói, biểu cảm đều giống nhau.
“Ha ha!” Lỗ Đại cười to một tiếng, vỗ bả vai tướng lĩnh kia: “Lão tử không lừa ngươi đúng chứ?”
Hắn cười khá sung sướng, mang theo chút vui sướng khi người khác gặp họa. Lúc trước ở trong núi Thanh Châu và thôn Thượng Du, hắn đối mặt với tiểu tử này, còn hoài nghi đầu óc mình dốt. Hôm nay nhìn xem, hiển nhiên không chỉ mình hắn dốt, cuối cùng hắn đã thoải mái!
Chúng tướng không nói, trong mắt chưa hết vẻ cảm thán. Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, khó mà tin được thế gian này có người thông tuệ hơn người!
Nguyên Tu nhìn lại Mộ Thanh, một lúc lâu không nói gì. Mặt trời chói chang trên cao, ánh mắt nam tử lại nóng bỏng hơn mặt trời, như gặp được chí anh hùng giữa nhân gian, chiếu sáng vạn dặm trời quang.
“Đại Tướng quân, tiểu tử này giỏi chứ?” Lỗ Đại cười nói.
Nguyên Tu cười một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng của Mộ Thanh, chỉ có tiếng cười vui sướng!
Lúc này, Mộ Thanh đã ghép xương xong!
Một bộ xương người, không có đầu và tay chân, cánh tay phải, đùi phải và xương chậu đều có chỗ thiếu hụt, hiển nhiên ngoài đầu và tay chân, phần bị thiếu còn lại đã bị ăn hết, ví dụ như cái đùi kia.
“Được rồi! Đã biết được thân phận người chết, bây giờ đến lượt hung thủ.” Mộ Thanh đứng dậy, không xoay người, lời này lại khiến không khí trong viện trầm xuống.
Tán thưởng, vui sướng, đều lắng lại trong lời này.
Nguyên Tu dẫn các tướng đứng nghiêm, cúi đầu nhìn phần hài cốt tàn khuyết được ghép nối lại, dường như đang làm quân lễ muộn.
Tiểu Trịnh, không ai nhớ rõ tên của hắn ta. Hắn ta là một người trong ba trăm ngàn quân Tây Bắc. Dù là tinh binh thì trong quân Tây Bắc cũng không thiếu tinh binh. Hắn ta từng giết người Hồ, lập được quân công, nhưng lại bị vùi lấp ở hỏa đầu doanh trong hai ba năm nay, không ai nhớ đến. Mà giờ phút này, hắn ta lại dùng một bộ xương trắng không hoàn chỉnh nằm trước mặt người khác, xương trắng vỡ nát là lời cuối cùng hắn ta để lại trên thế gian này.
Chỉ cần, một người có thể đọc được lời hắn ta để lại.
Người này, giờ phút này, đứng ở trước mặt hắn ta, đứng trước một đám tướng lĩnh cấp cao quân Tây Bắc, thay hắn ta chuyển lời: “Xương cốt biết nói, cho dù hung thủ là sơ ý giết người hay là cố ý mưu sát thì xương cốt đều sẽ nói cho chúng ta biết. Thế gian có thiên lý, thiên lý rõ ràng, mãi mãi không phai mờ.”