Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 74
Chương 74
Thụ phong trong quân!
Mộ Thanh chỉ cảm thấy gió Tây gào thét, cát vàng cắt mặt, hô hấp cũng nghẹn lại, ngựa chạy như bay, điên cuồng khiến nàng không thể ngồi vững. Nàng dốc sức muốn ngồi vững, ghìm chặt dây cương, sống lưng thẳng tắp, vừa ngẩng đấu đã thấy đài luận võ ở phía trước, chỉ chốc lát nữa sẽ đụng vào!
Phía sau bỗng nặng xuống, hai cánh tay vòng qua người nàng, nam tử kề sát ngay phía sau lưng, gió mạnh xông thẳng vào khoang mũi, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp nghiêm túc: “Nghiêng người về phía trước!”
Mộ Thanh nghe lời hơi cúi người.
“Giữ thẳng lưng, đừng khom người, chỉ nghiêng tới trước!”
Mộ Thanh lập tức điều chỉnh lại tư thế, nhưng ngựa chạy quá nhanh, vô cùng xóc nảy, nàng hoàn toàn không thể ngồi vũng, điều chỉnh tư thế nói thì dễ làm mới khó.
“Đừng nghĩ nhất định phải ngồi vững, lúc ngựa chạy không thể ngồi vững được đâu! Phối hợp theo tiết tấu lên xuống của ngựa là được.”
Mộ Thanh suy nghĩ lời này, thử tìm cảm giác, nhưng đây không phải là đạo lý có thể lĩnh hội được ngay trong phút chốc.
“Đầu gối! Đùi! Kẹp chặt bụng ngựa, người nghiêng về phía trước! Mông và yên ngựa chạm mà như không chạm, vậy là đúng!” Bên tai lại truyền đến giọng nói của Nguyên Tu, trầm thấp nghiêm túc, có chút khác biệt với giọng điệu hòa ái sảng khoái bình thường, hơi thở của hắn ở ngay bên tai nàng, hơi nóng, ngưa ngứa, quanh quẩn bên mũi nàng.
Lưng Mộ Thanh không khỏi cứng đờ, cố gắng hết sức tập trung cưỡi ngựa.
Nguyên Tu lại phía sau liếc mắt nhìn nàng, cột tóc của thiếu niên bay phất phới như cờ trong gió, lướt qua mặt hắn, hơi ngứa, để lộ cần cổ trắng như tuyết, đường cong như trăng lưỡi liềm, khiến cho bóng lưng thanh trác thêm phần nhu hòa. Gió trong giáo trường cuốn theo cát vàng, nhưng trên người thiếu niên như có hương trúc thoang thoảng, giống như liếc mắt là có thể nhìn thấy sắc xanh Giang Nam, ảo ảnh sinh ra từ cái vàng Tây Bắc.
Đáy mắt Nguyên Tu lộ ra chút nghi hoặc, đến khi hoàn hồn, con ngựa đã chạy quanh giáo trường mấy vòng, mà thiếu niên đằng trước đã nắm bắt được chút ít từ cơn hoảng loạn vừa rồi, nàng không còn căng thẳng, tư thế đã ổn định hơn rất nhiều.
Hai nam nhân cùng cưỡi chung một con ngựa, tuy là một người đang dạy kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưng nhìn vẫn có chút cổ quái. Nguyên Tu thấy Mộ Thanh đã điều kiển được ngựa, bèn duỗi tay kéo dây cương, để ngựa dần chậm lại, đợi khi con ngựa dừng hẳn thì phi người nhảy xuống.
Mộ Thanh không có khinh công tốt như hắn, đành phải đạp chân trái vào bàn đạp, cẩn thận xuống ngựa.
Tầm mắt Nguyên Tu theo động tác xuống ngựa rơi trên đùi nàng, nhớ tới cảm xúc vừa rồi khi vỗ vào chân nàng, hơi nhíu mi nói: “Chân của ngươi rất yếu, không có sức lực thì không cưỡi được ngựa! Đã thao luyện nhiều ngày như vậy mà vẫn không cải thiện, sau này khi thao luyện thì buộc bao cát trên đùi chạy vài vòng quanh giáo trường, luyện lực chân!”
Mộ Thanh nghe thấy hắn nói chân nàng yếu thì cúi thấp đầu, khẽ đáp một tiếng.
“Còn có lực thắt lưng, cưỡi ngựa không có lực thắt lưng cũng không thể cưỡi lâu, đừng nói trăm ngàn dặm, chỉ cưỡi mười dặm cũng có thể khiến thắt lưng của ngươi muốn gãy rời! Nếu không muốn sau này phải chịu khổ, luyện tập thắt lưng nhiều vào!” Nguyên Tu nói xong, theo thói quen vỗ vỗ nàng.
Một cái vỗ này của hắn khiến Mộ Thanh cứng đờ, Nguyên Tu lại nhíu mày: “Tên nhóc nhà ngươi, sao chỗ nào cũng mềm èo vậy? Cơ thể ngươi cũng gầy yếu quá rồi đó.”
Cơ thể gầy yếu thế này, một ngày một đêm ở thôn Thượng Du đó, sao thiếu niên này có thể giết được nhiều mã phỉ như thế chứ?
Nguyên Tu không khỏi cẩn thận quan sát thiếu niên, nàng thấp hơn hắn một cái đầu, nhỏ bé yếu ớt hơn hán tử Tây Bắc cao to khỏe mạnh rất nhiều. Khó có thể tưởng tượng được trong cơ thể này lại cất giấu sự bướng bỉnh đến vậy, dám giằng co với tên điên Hô Diên Hạo suốt năm ngày năm đêm trên thảo nguyên, cũng khó có thể tưởng tượng trong cơ thể này lại ẩn giấu sức mạnh đến vậy, mới có thể giết nhiều mã phỉ ở thôn Thượng Du thế kia.
Mộ Thanh bị Nguyên Tu nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, trong lòng bực bội với thói quen này của hắn, nam tử trong quân không câu nệ tiểu tiết, nhưng điều này với nàng lại là điều tối kỵ, nếu một ngày nào đó hắn muốn vỗ xem nàng có cơ ngực hay không, lúc đó nàng chắc chắn sẽ bị bại lộ!
Sắc mặt thiếu niên không tốt lắm, con ngươi lạnh lùng, lui về phía sau một bước, nói: “Mạt tướng không so được với Đại Tướng quân, nhà mạt tướng nghèo khổ, cả ngày không được mấy bát cơm, cho nên không thể cao lớn, cường tráng.”
Lời nói tức giận này của Mộ Thanh lại khiến Nguyên Tu hơi buồn cười, hỏi nàng: “Nói ngươi gầy yếu không đúng sao? Lại còn tức giận nữa chứ. Năm nay ngươi bao tuổi rồi?”
“Mười sáu.”
“Mười sáu đang là độ tuổi phát triển, trong quân có đủ đồ ăn cho ngươi! Mỗi bữa ăn mấy bát, đảm bảo một thời gian nữa ngươi sẽ cao lớn cường tráng ngay!” Nguyên Tu vừa nói vừa nhìn Lưu Hắc Tử, nói: “Ngươi vốn ở hỏa đầu doanh, việc này giao cho ngươi, giám sát Quân Hầu nhà ngươi, nếu trước đây mỗi bữa hắn ăn hai chén thì sau này bắt hắn ăn ba chén!”
Lưu Hắc Tử sửng sốt, còn chưa đến hai chén cơ, Quân Hầu ăn cơm rất ít, bình thường chỉ có một chén. Nhưng đối mặt với Nguyên Tu, cậu không dám đáp lời, đành phải nuốt vào bụng .
“Được rồi, nhớ phải luyện lực thắt lưng và lực chân, trong quân trướng còn có việc, ta về trước, mấy ngày nữa sẽ đến kiểm tra kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi!” Nguyên Tu vừa nhìn về phía chuồng ngựa bên kia, thân binh của hắn đã lập tức dắt một con ngựa đen lại đây.
Mộ Thanh cúi đầu không nói, nghĩ thầm ngươi không đến là tốt nhất, nhưng lời này lại không thể nói.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại có một tướng lĩnh lại nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cười he he thô tục: “Nghe lời Đại Tướng quân đi, Đại Tướng quân muốn tốt cho ngươi thôi! Chúng ta đều là hán tử, luyện lực thắt lưng và lực chân thì sau này cưới nương tử về mới không mệt.”
Lão Hùng bật cười: “Chu Quân Hầu mới mười sáu, người trẻ tuổi da mặt mỏng, ngươi nói câu này thật không phúc hậu!”
Tướng lĩnh lại không cho là đúng: “Chưa cưới vợ là chim non (*) à? Mười ba tuổi lão tử đã đi dạo kỹ viện! Ngươi đếm xem trong quân chúng ta có được mấy người là chim non? Cũng chỉ có Đại Tướng quân…”
(*) Chim non: ý chỉ trai tân
Nguyên Tu dắt ngựa qua, kéo dây cương đang muốn lên ngựa, nghe thấy lời hắn ta nói thì lập tức đạp một cái: “Cút!”
Tướng lĩnh kia gào lên một tiếng, ôm mông nhảy ra thật xa, rồi quay đầu cười lớn.
Nguyên Tu bị nụ cười của hắn ta chọc tức, mặt trời chói chang chiếu xuống, nước da nam tử như lúa mạch, hai má không hiểu sao lại ửng đỏ, khí độ của chiến thần oai hùng bất phàm thoáng chốc tiêu tan đi ba phần, hắn liếc mắt nhìn Mộ Thanh rồi nói: “Sau này cách bọn họ xa một chút, đừng để bọn họ dạy hư ngươi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mộ Thanh không nói gì, chỉ gật đầu.
Lúc này Nguyên Tu mới lên ngựa, chân kẹp bụng ngựa, toan phi ra khỏi giáo trường thì bên ngoài lại truyền đến tiếng vó ngựa hốt hoảng, ngựa vừa xuất hiện đã nghe thấy một tiếng báo dài!
“Báo — ”
Chúng tướng nhìn chằm chằm, sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, người nọ là thân binh của hắn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện đột xuất gì?
Trong phút chốc suy tư đó, thân binh kia đã phóng ngựa đến, xoay người xuống ngựa, quỳ gối báo tin: “Báo! Báo Đại Tướng quân, có thánh chỉ từ hành cung đến!”
Thánh chỉ?
Chúng tướng sững sờ, ánh mắt Mộ Thanh chợt thay đổi, lặng lẽ liếc mắt nhìn Nguyệt Sát, Nguyệt Sát vẫn mang khuôn mặt lạnh như băng, nhưng đáy mắt cũng thoáng qua chút kinh ngạc, nói lên hắn cũng không biết việc này.
Nguyên Tu hơi sa sầm sắc mặt, hỏi: “Người đang ở thành Gia Lan sao?”
“Vâng! Đang chờ trong phủ của Đại Tướng quân.”
“Được, trở về!”
Nguyên Tu dứt lời thì muốn rời đi, thân binh kia lại nhìn lướt qua Mộ Thanh, nói: “Cung nhân truyền chỉ nói muốn Chu Quân Hầu cùng đến tiếp chỉ.”
Chúng tướng nghe vậy lại càng sửng sốt, Nguyên Tu quay đầu, thấy trong con ngươi Mộ Thanh có vẻ kinh ngạc, hắn cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được! Vậy cùng nhau đi. Ngươi vừa học cưỡi ngựa, vừa khéo có thể luyện tập, đi thôi!”
“Được!” Mộ Thanh cúi đầu đáp lời, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, kéo dây cương lên ngựa, để Nguyệt Sát ở lại tiếp tục huấn luyện Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử, còn nàng thì theo sau Nguyên Tu ra khỏi giáo trường.
*
Thành Gia Lan, phủ Đại Tướng quân nằm ở phía Đông, cổng phủ rộng rãi, quãng đường đi đến chính điện không thấy có hoa cỏ gì, chỉ tùy ý trồng vài cây cho bóng mát lớn. Nhưng quân đình, doanh trại, sân tập võ lại vô cùng đầy đủ, trang nghiêm rộng rãi, lạnh lẽo cứng rắn.
Cung nhân truyền chỉ đang ở chính điện uống trà, khi Mộ Thanh theo Nguyên Tu đến, thấy Lỗ Đại cũng có mặt, hiển nhiên là cũng tới nghe thánh chỉ.
Nguyên Tu đi ở phía trước, dẫn Lỗ Đại và Mộ Thanh quỳ xuống tiếp chỉ, giọng nói của cung nhân kia bén nhọn, vừa mở miệng âm thanh đã truyền thật xa.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ngũ Hồ xâm phạm biên giới Tây Bắc, trộm cướp hoành hành ngang ngược, lòng trẫm đặt ở biên quan, lại nghe tin Đại Tướng quân Tây Bắc – Nguyên Tu ở ngoài đánh dẹp quân Ngũ Hồ, bên trong dẹp an nạn trộm cướp, trung can nghĩa đảm, lòng trẫm đã được an ủi! Ban thưởng ba tòa phủ trạch, trăm thửa ruộng tốt, ba ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Phiêu Kỵ Tướng quân Lỗ Đại dẫn quân cố thủ thôn Thượng Du, trảm ngàn mã phỉ, oai hùng quả cảm, anh dũng khắp ba quân! Ban thưởng một tòa phủ trạch, trăm thửa ruộng tốt, ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quân Hầu Chu Nhị Đản của quân Tây Bắc, phá trận cơ quan, cố thủ thôn Thượng Du, trí cứu đại quân, dũng bảo vệ dân, an ủi lòng trẫm! Sắc phong làm Trung lang Tướng, hiệu Anh Duệ, ban thưởng một tòa phủ trạch, ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!”
Ba đạo thánh chỉ, hai thánh chỉ khen thưởng, một thánh chỉ phong tướng!
Trung lang tướng là chức tướng thấp nhất, tương đương với quan võ ngũ phẩm. Việc sắc phong cấp thấp thế này, chỉ cần Binh Tào bổ nhiệm, không cần thánh chỉ sắc phong. Hạ chỉ ban thưởng đã là ân điển mênh mông, hơn nữa còn sắc phong danh hiệu! Theo luật lệ của Đại Hưng, chức quan văn võ đều có thể chế nhất định, không thể khinh động, danh hiệu chỉ có thể do đế vương ban thưởng, nhưng kiểu vinh dự này chỉ có quan văn quan võ lớn trong triều hoặc hàng ngũ quyền quý mới có được, thánh chỉ sắc phong một võ tướng ngũ phẩm, còn ngự tứ danh hiệu, chuyện quá mức hậu hĩnh như vậy, thật sự là lần đầu nghe thấy!
Theo luật lệ Đại Hưng, phẩm cấp của những người được ban thưởng danh hiệu sẽ thêm một bậc, Anh Duệ Trung lang Tướng, nhưng lãnh bổng lộc của chính ngũ phẩm!
Nguyên Tu, Lỗ Đại và Mộ Thanh lĩnh chỉ tạ ơn, ba người nhận lấy thánh chỉ, nắm trong tay, Nguyên Tu cười nói: “Công công đường xa tới Tây Bắc, biên quan lạnh lẽo, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn xin chớ trách. Buổi trưa mời công công ở lại trong phủ dùng bữa, để Nguyên Tu làm hết lễ nghĩa của chủ nhà!”
Nam tử nói chuyện, ôn hòa mà bình tĩnh, ý cười nhợt nhạt.
Cung nhân kia vội vàng xin miễn: “Không dám phiền Đại Tướng quân! Biên quan là vùng trọng địa, chiến sự khẩn cấp, nếu lão nô dám quấy rầy, quay về chỉ sợ không còn mặt mũi để gặp bệ hạ. Thánh thượng còn đang chờ lão nô trở về phục mệnh, không dám ở lâu, hiện tại lên đường về ngay.”
“Giang Nam và Tây Bắc cách xa hai ngàn dặm, công công vội vã đến đây, sao có thể chỉ uống một chén trà nhỏ rồi rời đi? Bữa trưa nay bất luận thế nào cũng phải để Nguyên Tu sắp xếp.”
“Không dám không dám! Chiến sự quan trọng hơn! Lão nô phải mau trở về phục mệnh, đa tạ ý tốt của Đại Tướng quân.”
Một phen khước từ qua lại, Nguyên Tu cũng không giữ người nữa, hắnliếc mắt nhìn thân binh bên cạnh một cái, thân binh kia đi xuống, một lát sau hắn ta quay lại, thưởng ba thỏi vàng ròng cho cung nhân kia, cung nhân mỉm cười nhận lấy, cảm ơn, sau đó dẫn người rời đi.
Nguyên Tu đích thân tiễn người ra khỏi phủ Đại Tướng quân, khi trở về Lỗ Đại và Mộ Thanh đều đang chờ ở trong sảnh.
Lỗ Đại nói: “Bên kia biết chuyện hành quân bình phỉ nhanh thật đấy!”
“Trong quân có mật thám của triều đình, cũng không có gì ngạc nhiên!” Nguyên Tu nói.
“Sao lại không ngạc nhiên? Khi ở Biện Hà chiêu binh, đám thái giám của Sở Mỹ Nhân còn đến cửa nha môn chọn mỹ sắc, lão tử không tin bệ hạ không biết chuyện này! Chắc chắn là nhằm vào bọn ta mà đến! Lúc này lại hạ chỉ ban thưởng cái này cái kia, lão tử luôn cảm thấy rất đáng ngờ! Chắc chắn không có ý tốt!”
Nguyên Tu dở khóc dở cười: “Có thể không có ý tốt gì chứ? Thánh chỉ là giả, hay là phủ trạch vàng bạc ban thưởng cho người có thể bị thu hồi?”
“Không phải Đại Tướng quân không biết hoàng đế có đức hạnh như thế nào, hắn càn quấy mấy năm nay, hôm nay hạ chỉ ban thưởng, ngày mai hạ chỉ giết người, có gì không thể?”
Hai người nói chuyện cũng không để ý Mộ Thanh, khi Nguyên Tu xoay người thấy nàng đang cúi đầu không nói lời nào thì cười nói: “Đừng nghe hắn! Vua không nói chơi, nếu đã phong thưởng, ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Trên đường hành quân, công lao của ngươi đủ để phong tướng, chỉ là trong quân trướng không thể tự ý đề bạt chức tướng, việc này cần tấu lên trên. Tấu chương của ta đã dâng lên, chẳng qua là thánh chỉ đến sớm hơn dự liệu của ta mà thôi. Đừng để Lỗ Đại doạ sợ, trong quân không phải trong triều, không cần quá câu nệ. Yên tâm, nếu kẻ nào dám đụng đến tướng sĩ Tây Bắc, phải hỏi Nguyên Tu ta trước!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không đuổi giết được người Hồ sẽ không động chúng ta đâu, nếu động đến chúng ta, ai canh giữ biên quan?” Lỗ Đại hừ một tiếng.
Nguyên Tu quay người lại đạp hắn một đạp, cười mắng: “Ngươi câm miệng đi!”
Mộ Thanh cúi đầu, vẫn không nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên ngước mắt, ra vẻ lơ đãng liếc nhìn vẻ mặt của Nguyên Tu và Lỗ Đại. Trong cung muốn nàng đến nhận chỉ, nàng đã biết là ý chỉ phong tướng, cũng không quá bất ngờ. Nàng được phong làm Quân Hầu, chuyện gì mà cần thêm một thánh chỉ nữa? Bộ Tích Hoan tuyệt đối sẽ không nhàm chán đến nỗi hạ chỉ để ban thưởng phủ trạch vàng bạc, hắn biết những thứ đó nàng không cần, cho nên thánh chỉ đưa đến, chắc chắn là phong tướng! Chỉ là nàng hơi bất ngờ vì hắn sắc phong danh hiệu cho nàng.
Một chuyện khiến nàng bất ngờ nữa là Nguyên Tu, qua vẻ mặt của hắn, nàng có thể thấy được hắn không có quá nhiều địch ý với Bộ Tích Hoan, chỉ là không quá thân cận. Như thế đã là tốt rồi, dù sao Nguyên gia cũng đang nắm giữ triều chính nhiều năm, đế vương và Nguyên gia như nước với lửa. Mà quân Tây Bắc cũng rất oán hận Bộ Tích Hoan, hiểu lầm sâu nặng.
Mộ Thanh còn muốn tìm hiểu thêm một chút, nhưng một thân binh lại tiến vào đưa tin: “Đại Tướng quân, Cố lão Tướng quân đến, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, hiện đang ở thư phòng chờ ngài.”
Nguyên Tu nghe vậy thì xoay người nói: “Được, ta biết rồi.”
Khi đi ra ngoài, hắn còn quay đầu cười nói với Mộ Thanh: “Ngươi khoan hẵng về, trưa nay ở lại phủ ăn bữa cơm đi! Coi như chúc mừng cho ngươi!”
Không đợi Mộ Thanh trả lời, hắn đã nói với thân binh ở cửa: “Gọi hết đám tướng lĩnh trưa nay rảnh rỗi đến luôn, báo với phòng bếp làm nhiều đồ ăn một chút. Nói với bọn họ, nấu thịt heo. Anh Duệ Tướng quân đang trong thời kỳ phát triển, ăn không đủ no sẽ không lớn được!”
Thân binh kia cười hì hì, nhận mệnh rời đi.
Nguyên Tu lại quay sang nói với Lỗ Đại: “Hắn mới học cưỡi ngựa, vẫn chưa thuần thục, từ giờ đến bữa trưa còn một lúc nữa, ngươi dẫn hắn đến sân luyện võ tập một chút đi!”
Dặn dò xong tất cả, hắn mới rời đi.
—
Thư phòng.
“Lão sư đến là vì chuyện thánh chỉ sao?” Nguyên Tu vừa vào cửa đã hỏi.
Cố Càn khoanh tay đứng ở bên cửa sổ, lão Tướng đã qua tuổi hoa giáp (*), đầu đầy tóc bạc, nhưng vẫn uy nghiêm như trước.
(*) tuổi hoa giáp: hơn năm mươi tuổi
“Ba đạo thánh chỉ kia tới nhanh như thế thì thôi, trong quân có mật thám của triều đình cũng không có gì bất ngờ. Nhưng thánh ý… Đại Tướng quân có đoán được hay không?” Cố Càn xoay người lại, vẻ mặt suy ngẫm sâu xa.
“Lão sư cảm thấy thánh thượng phong thưởng cho Chu Nhị Đản quá mức hậu hĩnh sao?” Nguyên Tu nhướng mày cười.
Cố Càn nghe vậy, ánh mắt sáng lên, thâm ý càng nặng: “Thánh thượng phong thưởng cho Chu Nhị Đản, cũng chính là phong thưởng cho Đại Tướng quân.”
Thánh thượng đã sớm trưởng thành, nhưng Nguyên gia vẫn can dự vào triều chính, mấy năm nay thánh thượng và Nguyên gia có rất nhiều điều bất hòa. Nhưng bất luận sóng ngầm bên dưới có mạnh mẽ thế nào, trên bề mặt vẫn rất bình lặng. Chu Nhị Đản là tân tú trong quân Tây Bắc, luận quân công mà nói thì đủ để phong tướng, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một tân binh, về phương diện dẫn binh tên này không hề có kinh nghiệm, còn quá sớm để phong tướng. Trước đó vài ngày Đại Tướng quân luận công ban thưởng, ông ấy chỉ đề nghị chức Đô Úy, muốn tiểu tử này từ từ rèn luyện thêm. Nhưng Đại Tướng quân yêu tài, cảm thấy phong làm Quân Hầu vẫn chưa đủ, cho nên dâng tấu lên triều đình.
Lúc ấy ông ấy nghĩ, tân quân mới tới Tây Bắc, năm mươi ngàn tân quân đến từ Giang Nam, có rất nhiều điểm không hợp với lính cũ Tây Bắc, nếu có một tướng lĩnh xuất phát từ chính tân quân cũng rất có lợi cho việc trấn an tân quân. Bởi vậy ông ấy không ngăn cản Đại Tướng quân dâng tấu.
Tấu chương dâng về Thịnh Kinh, thánh chỉ lại truyền từ hành cung mà đến, tâm ý của thánh thượng rất đáng suy ngẫm.
Trọng thưởng cho tân tú quân Tây Bắc, thứ nhất có thể khích lệ sĩ khí biên quan, thứ hai tân tú là người của quân Tây Bắc quân, mà quân Tây Bắc lại thuộc dòng chính Nguyên gia, thánh thượng có tâm ý lấy lòng Nguyên gia. Nhưng thánh chỉ lại không phải từ trong triều tới, mà là từ hành cung, rõ ràng là thánh thượng có mật báo trong quân, hắn không che giấu, đó là đang ẩn ý cảnh cáo Nguyên gia!
Ba đạo thánh chỉ, ba loại thánh ý, thánh thượng đã không phải là ấu đế ngày xưa, cho dù những năm gần đây nhìn như hắn vô cùng hoang đường, nhưng thật ra lòng dạ sâu xa khó dò.
Nguyên Tu nghe vậy thì thu ý cười lại, đi đến sau bàn, nhìn địa đồ quan ngoại treo trên tường, khoanh tay không nói.
“Mấy ngày nay bên phía Thịnh Kinh có đưa tin tức gì không?” Cố Càn hỏi.
“Có.”
“Đại Tướng quân đã xem chưa?”
“Không xem.”
Nguyên Tu vẫn không xoay người lại, giọng điệu mang vài phần lạnh nhạt, vài phần cứng rắn.
Cố Càn hít sâu một hơi: “Đại Tướng quân, trước sau gì thì ngài cũng phải trở về Thịnh Kinh, Tây Bắc này… không phải nơi ngài an thân cả đời.”
Nguyên Tu không nói gì, chỉ nhìn địa đồ kia, thảo nguyên mờ mịt, đại mạc như tuyết, ánh mắt nam tử lộ ra vài phần khát vọng, hồi lâu mới nói: “Tây Bắc này, rất tốt.”
“Nhưng Đại Tướng quân là con trai trưởng của Nguyên gia!” Cố Càn tận tình khuyên bảo.
Thánh thượng là con rồng ẩn nấp, chắc chắn sẽ không để Nguyên gia tiếp tục can dự vào triều chính, thánh thượng và Nguyên gia, ắt sẽ xảy ra cuộc chiến sinh tử, mà Đại Tướng quân là người của Nguyên gia, nhưng lại nhất quyết không để ý đến việc triều chính, mười lăm tuổi đã gia nhập quân ngũ, mười năm không trở lại kinh thành!
Những chuyện này tránh né đã được mười năm, nay bệ hạ đã thành niên, không thể tiếp tục trốn tránh.
Dầu gì thì vẫn phải về kinh, vẫn phải lựa chọn.
“Haiz! Không biết, sau này hẵng nói đi!” Nguyên Tu phiền muộn khoát tay cắt ngang ôngấy, xoay người bước ra khỏi bàn gỗ, rồi đi nhanh ra ngoài.
“Đại Tướng quân!” Cố Càn ở phía sau vội vã gọi.
Sau này! Sau này! Mỗi lần nói đến chuyện ở Thịnh Kinh, hắn lại đẩy đến sau này!
“Hôm nay Chu Nhị Đản phong tướng, ta giữ hắn lại phủ ăn cơm, bữa trưa náo nhiệt, lão sư cũng đến đi! Chuyện này, sau này rồi nói!” Nguyên Tu vừa nói vừa sải bước đến cửa thư phòng, đi xa.