Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 72

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 72
  • 10
Prev
Next

Chương 72

Thân binh

Biên giới Tây Bắc Đại Hưng, địa thế Gia Lan Quan dựa núi gần sông, trấn giữ khu vực Nam Bắc thung lũng. Phía Nam theo một dải lòng chảo, phía Bắc dựa vào mỏm núi đá kéo dài mấy trăm dặm, địa thế sẵn có gồm nhiều mặt công phòng.

Ba trăm ngàn đại quân trong Quan (*) không ở chung một thành. Trong Quan có năm thành quách lớn, mỗi thành có năm đến mười vạn binh mã, phân bố ở nhiều tuyến phòng tuyến, do Nguyên Tu đứng lên trùng tu sau khi thành lập quân Tây Bắc. Mỗi thành ở Quan Thành đều có cấu tạo từ nội thành, lớp tường trong, lớp tường ngoài, đường sông bảo vệ thành và trạm gác. Trong thành có thành, ngoài thành có hào, thành trong thành dễ thủ, rất khó công phá, hệ thống quân sự phòng ngự cực kỳ nghiêm mật!

(*) Quan ở đây là Quan Thành

Thiên hạ đệ nhất hùng quan không phải chỉ là danh hão.

Tân quân đóng quân ở thành Thạch Quan trong Quan. Trong xây doanh trại, ngoài đặt giáo trường. Mộ Thanh khỏi ra doanh trại, đi ở trên đường, nhìn sắp xếp phòng thủ của thành trong quan này, trong lòng âm thầm bội phục Nguyên Tu có tài. Khó trách danh tiếng chiến thần vang khắp thiên hạ, khó trách thiết kỵ Ngũ Hồ ở quan ngoại mười năm không phá nổi cánh cửa biên quan Tây Bắc.

Phòng ngự sắt như này, muốn vào được quan, khó!

Mộ Thanh mới tới thành Thạch Quan, không quen thuộc bố trí doanh trại bên trong thành, cũng may trong phòng nàng có bản đồ bố trí phòng thủ trong thành. Trong thành, ngoài các doanh trại, còn bố trí phủ Tướng quân, miếu Quan Công và đài luận võ. Các tướng sĩ thao luyện làm việc và nghỉ ngơi trong thời chiến, không được uống rượu, không được tụ tập cá cược, càng không quân kỹ doanh, không được lơi lỏng lười mệt một giây nào.

Chạng vạng, ráng màu như lửa nhuộm Quan Thành, gió vàng dậy đất bằng, đường doanh trại dài dằng dặc, trong mắt toàn cát vàng. Thiếu niên đi trên đường, áo đen tay áo trắng, mặc tỏa tử giáp, trâm tuyết mũ bạc, đi giày da đen, khuôn mặt bình thường không nổi bật được bộ đồ Quân Hầu mới tôn lên vài phần khí phách hăng hái.

Đang giờ cơm, trên đường từng đội tân binh đi về phía hỏa đầu doanh, thấy thiếu niên, các tân binh lập tức sáng mắt: “Chu Quân Hầu?”

Mộ Thanh không quen họ, nhưng các tân binh đều biết nàng.

“Quân Hầu cũng đi hỏa đầu doanh lấy cơm à?” Tân binh kia tò mò hỏi.

Doanh trại Quân Hầu vô cùng rộng rãi, còn cần đi hỏa đầu doanh chen chúc với đám tân binh à?

“Không, tìm người.” Mộ Thanh hờ hững nói, sau đó đi về phía hỏa đầu doanh, để lại một đám tâm binh với vẻ mặt không hiểu ra sao cả ở phía sau.

Đi hỏa đầu doanh tìm người?

Trong thành Thạch Quan có năm mươi ngàn tân quân, do bốn vị Quân Hầu dẫn binh, Võ Vệ Tướng quân là tổng lĩnh. Hỏa đầu doanh cũng phân bốn doanh Đông – Tây – Nam – Bắc. Quân của Mộ Thanh ở Bắc, nàng dứt khoát đi hỏa đầu doanh phía Bắc.

Đô Úy hỏa đầu doanh họ Tào, nghe nói Mộ Thanh đến thì vội chạy ra đón: “Chu Quân Hầu, sao ngài đến đây? Đồ ăn của ngài cứ để thân binh lấy là được, sao còn để ngài tự mình đến?”

“Ta đến tìm thân binh.” Mộ Thanh lập tức vào nhà bếp.

Hai mắt Tào Đô Úy trợn tròn, thiếu chút nữa cho rằng tai mình có vấn đề.

Bên trong nhà bếp chia thành ba sân: Xào rau nấu cơm, rửa rau bưng chậu, bổ củi nhóm lửa. Mộ Thanh dứt khoát đến sân rửa rau, nhìn một vòng, không thấy người muốn tìm bèn đi sang sân bổ củi.

Bộ đồ Quân Hầu kia khiến không ít người kinh ngạc. Nàng đi đến đâu, nhóm lính hỏa đầu bận rộn đều rối rít đứng dậy.

Trong một sân cuối cùng của hỏa đầu doanh, củi lửa chất thành núi, có người đang xếp củi, có người đang bổ củi. Một thiếu niên khập khiễng dọn củi lửa chất lên lưng ngựa, có người bên cạnh chê cậu chậm, không ngừng thúc giục. Cậu ấy không nói lời nào, chỉ bị người ta liên tục thúc giục rồi bê thêm càng nhiều củi lửa, cố gắng đi đường nhanh một chút. Trong viện đầy cát vàng, tấm lưng kia cô độc gầy yếu.

“Lưu Hắc Tử.” Phía sau chợt có người gọi cậu, thiếu niên giật mình, quay đầu lại.

Cửa sân, một thiếu niên đứng đó, khuôn mặt quen thuộc, quần áo xa lạ. Quần áo kia là đồng phục Quân Hầu, chỉ dựa vào bộ quần áo đã khiến cả sân yên lặng. Người bổ củi dọn củi đều ngừng lại, ấp úng nhìn thiếu niên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ ngày tạm biệt ở thảo nguyên Hô Tra, Mộ Thanh và Lưu Hắc Tử chưa từng gặp lại nhau. Nàng theo đại quân hành quân ở phía trước, Lưu Hắc Tử ở doanh thương binh đi theo phía sau. Từ biệt một tháng có thừa, nàng thăng Quân Hầu, tên tuổi vang khắp quân, cậu bị điều đến hỏa đầu doanh vì chân què.

Cơ quan đoản tiễn mà Hô Diên Hạo để lại ở thảo nguyên Hô Tra khiến cậu què chân, cũng huỷ hoại tiền đồ trong quân của cậu. Theo lệ chế của quân Tây Bắc, thương binh có thể lĩnh hai mươi lượng bạc về quê, Lưu Hắc Tử lại không đi.

Hai mươi lượng bạc, cũng đủ để cậu mua một gian nhà cưới tức phụ ở quê nhà Giang Nam, thiếu niên da đen thẹn thùng này lại kiên trì ở lại, tình nguyện ở lại hỏa đầu doanh lao động, từ đây thức khuya dậy sớm, không lĩnh quân công cũng không muốn về quê nhà.

Có lẽ rất nhiều người khó hiểu, nhưng Mộ Thanh lại hiểu rõ.

“Bên cạnh ta thiếu thân binh, ngươi làm không?” Không ôn chuyện, Mộ Thanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Hắc Tử lại sững sờ, củi lửa ôm trong tay rào rào rơi xuống đất. Cậu cho rằng chân mình què nên lỗ tai cũng có vấn đề theo.

Cậu biết trên thảo nguyên Hô Tra, nàng cầm theo mũi tên gỡ từ trên người cậu xuống giằng co với Hô Diên Hạo, dầm mưa một đêm, nửa đêm còn đã phát sốt. Khi đó cậu hôn mê, việc này là sau đó Thạch đại ca kể cho cậu. Cậu vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với nàng, nhưng chân cẳng chậm, một đường đi theo sau đại quân, vẫn luôn không có cơ hội.

Sau khi đến biên quan, nghe nói nàng thăng Quân Hầu, tay lãnh vạn binh, một thương binh quèn ở hỏa đầu doanh như cậu càng không dám tiếp tục đến trước doanh trại của nàng bái kiến.

Cậu cho rằng đời này vẫn luôn thiếu nàng một câu cảm ơn, không ngờ nàng sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong hỏa đầu doanh!

Thân binh?

Tai cậu có vấn đề phải không? Chỉ với cái chân này của cậu…

“Đừng hỏi chân của ngươi, hỏi lòng của ngươi xem.” Như biết đọc tâm, nàng bỗng nhiên mở miệng.

Lưu Hắc Tử ấp úng nhìn Mộ Thanh, đáy mắt hình như có sự chấn động.

Cậu không lĩnh hai mươi lượng bạc kia về quê, thậm chí chân cẳng không nhanh nhẹn thì tự xin đến hỏa đầu doanh. Người của doanh thương binh đều nói cậu ngốc, sống sướng không muốn, nhất định phải chui đi làm việc khổ mệt. Chỉ có trong lòng cậu rõ ràng, cậu không cam lòng, không muốn làm một người vô dụng. Ở hỏa đầu doanh này, mỗi ngày mệt nhọc cho cơm canh đại quân, ít nhất cậu cảm thấy cậu còn có tác dụng.

Cậu bị huynh tẩu đuổi ra khỏi nhà, ngoài miệng nói không thèm để ý, trong lòng lại vẫn giận. Cậu không hận, chỉ là muốn được trút giận cho mình. Không nghĩ tới hiện thực tàn khốc, một mũi tên trên thảo nguyên kia bắn gãy tiền đồ của cậu, nhưng cậu không muốn về quê đối mặt với huynh tẩu. Ngày đó đến hỏa đầu doanh, cậu đã tính đến việc chết già ở Tây Bắc.

Tình nguyện để mình chết ở trên chiến trường, cũng không muốn thân tàn về quê khi chưa lập được công.

Cậu tự tôn quật cường, từ trước đến nay cho rằng chỉ có mình hiểu…

“Nhưng mà…” Thiếu niên cúi đầu, nắm chặt tay, biểu cảm giãy giụa: “Thân binh phải bảo vệ Quân Hầu ở trên chiến trường. Chân ta… không bảo vệ được ngươi.”

Cậu nhập ngũ cùng nàng, hai tháng hành quân, ngày cùng trướng thật sự chỉ hơn một tháng. Nàng lạnh nhạt với mọi người, ngày thường ít nói nhất. Thật ra bọn họ vẫn chưa nói với nhau được mấy câu, chẳng qua chưa từng xung đột. Nói về tình nghĩa, không bằng được cậu và Thạch đại ca. Cậu thật sự không muốn vì chút tình chiến hữu này mà khiến nàng thương hại.

Cậu rất cảm kích nàng, xả giận cho cậu ở trên thảo nguyên, không chê chân cậu què, nhưng cậu không muốn được thương hại. Nếu làm thân binh của nàng, chẳng qua là được nàng chăm sóc, cậu tình nguyện ở lại hỏa đầu doanh làm công việc trong khả năng của mình.

“Chân của ngươi bảo hộ không được ta, không phải còn có mạng của ngươi à?” Mộ Thanh lạnh nhạt nói.

Lưu Hắc Tử ngẩn ra, chợt ngẩng phắt đầu, lại thấy Mộ Thanh xoay người đi ra ngoài.

“Đến hay không, ngươi quyết định.” Nàng chỉ muốn tìm người mình tin tưởng làm thân binh, nhưng cũng không muốn làm chủ cho cuộc đời của người khác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mộ Thanh ra khỏi sân củi, một đường ra khỏi hỏa đầu doanh, một đường yên tĩnh, đến cả lính nấu cơm đang xào rau cũng buông muôi chảo xuống, lửa trong lò cháy mạnh, đồ ăn trong nồi tỏa ra mùi hạt tiêu, lại không ai hoàn hồn. Bên ngoài các tân binh xếp hàng lấy cơm chỉ nhìn thấy thiếu niên đi nhanh ra khỏi hỏa đầu doanh, nơi xa phía sau, một thiếu niên da đen chân què đi theo.

Thân binh!

Vậy mà có người đi hỏa đầu doanh, chọn một người què làm thân binh!

Chạng vạng hôm nay, hỏa đầu doanh lập tức sôi trào. Chuyện lạ này nhanh chóng truyền khắp trong quân, vị thiếu niên tân binh mới hai tháng đã thăng Quân Hầu này, sự tích truyền kỳ lại thêm một phần.

Đương nhiên, đây là lời phía sau.

Hôm nay khi nàng đến hỏa đầu doanh đã là chạng vạng, lúc trở lại doanh trại thì sắc trời đã bắt đầu tối. Mộ Thanh còn muốn đi tìm Thạch Đại Hải, nhưng xem sắc trời, chỉ có thể chờ ngày mai.

Mà khi Mộ Thanh trở lại doanh trại Quân Hầu, lại sững người ở cửa.

Trong viện tối tăm, rõ ràng lại có ba người đứng đó: Nguyệt Sát, Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ!

“Các ngươi?” Mộ Thanh hơi ngây ra.

Lưu Hắc Tử đi theo phía sau, thấy Chương Đồng và Hàn Kỳ Sơ, vẻ mặt vui mừng: “Chương đại ca! Hàn đại ca!”

Nói xong, lúc này cậu mới nhớ ra, ngượng ngùng gãi đầu, vội sửa miệng: “À, Chương Mạch Trưởng! Hàn Tham Quân! Việt… Việt Mạch Trưởng!”

Lưu Hắc Tử và Nguyệt Sát không thân, chỉ biết khi ở núi Thanh Châu, hắn tự tiến cử làm mồi đuổi bắt Hô Diên Hạo, nhưng trận chiến ở thôn Thượng Du, Nguyệt Sát một mình một ngựa đi cầu cứu viện, mời Nguyên Đại Tướng quân đến, việc này mỗi người trong quân đều biết. Sau khi tân binh đến biên quan, Đại Tướng quân luận công ban thưởng, mỗi người đều thăng quân chức.

Chương Đồng và Nguyệt Sát thăng Mạch Trưởng, Hàn Kỳ Sơ là văn nhân nên điều vào lều lớn của Lỗ Đại làm Tham Quân phụ tá, lão Hùng từ Mạch Trưởng thăng Quân Hầu, hiện giờ cũng ở bên trong thành Thạch Quan lĩnh một đội quân.

Chương Đồng có công trong trận chiến thôn Thượng Du, thật ra đủ để thăng làm Đồn Trưởng, dẫn năm trăm binh, nhưng Nguyên Tu nghe về việc làm của hắn ở trong núi Thanh Châu, cho rằng còn cần tôi luyện bản tính nóng nảy của hắn nên để hắn dẫn trăm binh trước, rèn từ từ. Mà công của lão Hùng, cũng không đủ để thăng Quân Hầu, vốn nên thăng Đô Úy, nhưng ông ấy là lão binh quân Tây Bắc, trên đường hành quân mang binh giỏi. Mộ Thanh, Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ, Nguyệt Sát đều lính dưới quyền ông ấy. Hơn nữa tân quân mới tới biên quan, cần tướng lĩnh dẫn binh luyện binh. Lão Hùng luyện binh và có kinh nghiệm phong phú trên chiến trường, có thể đảm nhiệm việc này, Nguyên Tu bèn đặc cách tăng quân chức của ông ấy lên.

Mộ Thanh không biết ba người đến lúc nào, nhưng hiển nhiên đã đợi lâu rồi.

“Trong quân cấm đi lại ban đêm, các ngươi lại đến vào lúc này?” Mộ Thanh nhìn trời, sắc trời đã sắp tối.

Hàn Kỳ Sơ cười: “Dĩ nhiên phải đến rồi, chỉ có lát nữa là Chương huynh về doanh trại. Tại hạ và Việt Mạch Trưởng đều trình công văn trong quân lên cho Quân Hầu.”

Hàn Kỳ Sơ cười rất cao thâm, khi nói chuyện trong tay đã truyền lên một phong công văn. Mộ Thanh nhận lấy, mở ra nhìn, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Công văn điều động trong quân, Hàn Kỳ Sơ dưới trướng Phiêu Kỵ Tướng quân Lỗ Đại, điều xuống chỗ nàng, quân chức mặc nàng an bài.

Mộ Thanh ngẩng đầu, Nguyệt Sát cũng truyền đến một công văn, cũng là công văn điều động đến chỗ nàng.

Sáng nay, Nguyệt Sát và Hàn Kỳ Sơ mới cùng nàng nhậm chức, chạng vạng đã cầm công văn điều động đến? Hai người này làm gì thế?

Hàn Kỳ Sơ là văn nhân, Quân Hầu không phải chức Tướng, biên chế dưới trướng không có phụ tá. Hắn đến dưới trướng của nàng, chẳng phải nhân tài không được trọng dụng?

“Nếu Quân Hầu không chịu, Hàn mỗ nguyện làm thân binh bên cạnh Quân Hầu.” Hàn Kỳ Sơ cười nói.

Nguyệt Sát lạnh mặt, hừ một tiếng, nói thẳng: “Ta đến để làm thân binh của ngươi!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 72"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online