Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 71

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 71
  • 10
Prev
Next

Chương 71

Vui mừng vì ai, buồn bực vì ai

Giang Nam tháng Chín, sương mù mưa phùn, không thấy mặt sông.

Chạng vạng, trước cửa sổ điện ngọc, sợi khói đậm, hoa rực rỡ, che nửa dung nhan như quỳnh, loáng thoáng thấy áo bào đỏ hờ hững dưới đất, thảm hoa như vàng.

Đại điện rộng sáng, trên thảm hoa bày một cái án rồng, nến thơm mùi lan chiếu sáng tin báo như tuyết trên án.

Mật tấu, quân báo, nét mực trên giấy trắng như tuyết, chi chít, duy nhất một tờ giấy thô vàng nằm yên lặng trên đó, lời rất đơn giản, chỉ năm chữ: Ta ổn, đừng nhớ mong.

Gió đêm rung cành hoa, mưa bụi bay lả tả ngoài song cửa sổ, ngọc lan khẽ rơi lộn xộn trong cơn mưa ngoài cửa sổ, có người nhẹ nhàng nhặt lên, nước mưa ướt đầu ngón tay, hơi lạnh.

Ổn?

Hành quân thao luyện là ổn, tự tiến cử làm mồi là ổn, hay là năm ngày đêm ngồi một mình trên thảo nguyên Hô Tra, đêm đó dầm mưa, nửa đêm nhiễm phong hàn nặng là ổn? Hay là, một mình canh giữ thôn Thượng Du, khổ chiến một ngày đêm, giết 800 địch, bị thương hai đao, cắt thịt chữa thương là ổn?

Sau cảnh phồn hoa, nam tử cúi đầu, dung nhan như ngọc chưa tuyết, môi mỏng mím chặt, nở một nụ cười lạnh lẽo, đầu ngón tay miết cánh ngọc lan như siết cổ người nào đó.

Đừng nhớ mong!

Nữ nhân không có lương tâm này!

Nhớ nhung hai tháng, lại nhận được câu đừng nhớ mong của nàng, hắn biết nàng sẽ không ngàn dặm truyền thư kể lể việc nữ nhi.

Thả cánh hoa ngọc lan trong tay, theo gió mưa đưa ra cửa sổ, Bộ Tích Hoan phất tay áo bước vào trước án, nhìn dòng chữ đơn giản kia, chữ viết thanh trác, đặt bút kiên định có lực, khi viết bức thư này, đương nhiên thân mình nàng đã không còn đáng ngại, chẳng qua khi thu nét bút rồng bay phượng múa hơi có vẻ qua loa, khi đó nàng rất vội? Hoặc là rất khó xử, cho nên vội vàng bỏ đó?

Hắn cầm lấy thư kia, ánh mắt lại dừng ở những bức thư bên dưới. Những mật tấu như tuyết rơi, chi chít tràn ngập một đường này của nàng.

Quân doanh toàn nhi lang, nếu có một người cơ thể mềm mại hơn nhi lang, chí cao hơn nhi lang, vậy chắc chắn là nàng, cố chấp kiêu ngạo, vĩnh viễn không bị thế sự quấy rầy. Từ khi nàng rời đi, hắn biết chắc chắn sẽ có một ngày nàng khoác chiến giáp kia, hát khúc chiến ca khải hoàn, cầm kiếm vào triều, báo thù cho cha. Nhưng hắn không ngờ, nhanh như vậy, nhanh như vậy, nàng…

Tự tiến cử truy hung thủ, giằng co trên thảo nguyên, khổ chiến trong thôn. Đúng là tác phong của nàng!

Bên tai như vọng đến câu “Không sợ ngàn khó vạn hiểm” của nàng đêm đó trong núi. Nàng đâu chỉ không sợ, quả thực là liều mạng! Nàng còn nhớ rõ đêm đó hắn nói gì với nàng không?

Bộ Tích Hoan cười tự giễu, có lẽ nàng không nhớ rõ. Nếu nhớ rõ thì làm gì đến nỗi không tiếc tính mạng, làm gì đến nỗi… bảo hắn đừng nhớ mong?

Ánh mắt lướt vội qua hai chữ kia, hắn lại khoanh tay trở về bên cửa sổ. Trời như khói mù, mưa bụi như tơ, tẩy sạch tường đỏ ngói xanh. Cảnh sắc Giang Nam này, năm này qua năm khác, hàng năm không nhìn ra hàng hiên sâu thẳm trong cung, không ngửi được cơn gió vàng Tây Bắc kia.

Suốt mười tám năm, cuối cùng có một người để nhung nhớ, nhưng nàng lại bảo hắn đừng nhớ mong!

Hắn hít sâu một hơi, vốn định ngửi vị mát lạnh của mưa bụi kia, đè cảm giác buồn bực trong ngực xuống, lại ngửi vào đầy ngập mùi hương lan từ huân hương cao nến. Từ khi nào, trong điện này có mùi nồng vậy? Bộ Tích Hoan nhíu mày, liếc lư hương kia, sợi khói trong lư lượn lờ, vấn vương, khiến người ưu phiền.

Tay áo đỏ của nam tử bỗng nhiên phất một cái!

Bốp!

Dưới hành lang ngoài điện, mỗi cung nhân đứng đó cúi đầu, thân mình cong thấp hơn một chút.

Phạm Thông cầm phất trần, cụp mí mắt, vẫn không nhúc nhích đứng ở ngoài cửa điện như người chết.

Mãi khi nghe người trong điện nói: “Người đâu”, người chết mới động, đẩy cửa vào điện. Thấy lư hương trong điện đổ trên mặt đất, tro hương hất lên thảm hoa, hương chưa cháy hết đốt thảm hoa nhung thêu tơ vàng thành thủng lỗ chỗ.

Phạm Thông cụp mí mắt lại rời khỏi đại điện, đi vào dưới hành lang, vung phất trần, lập tức có vài cung nhân nối đuôi nhau đi vào. Thấy cảnh trong điện, bước chân mỗi người cực khẽ, nâng lư hương dậy, thu thảm hoa lại, quét tước tro hương đổ ra gạch, nhanh nhẹn trật tự, không dám chậm trễ, không dám rối loạn, cũng không dám phát ra âm thanh.

Một cung nữ quỳ trên mặt đất lau bụi tro hương cúi cực kỳ thấp, cố gắng không để tay áo để lại âm thanh trên sàn nhà, đầu vai lại không kiềm được khẽ run.

Phạm Thông liếc nàng ta một cái, lạnh mặt nói: “Cung nữ Thải Nga hôm nay hầu hương, kéo ra ngoài, đánh chết!”

Cung nữ kia chợt run bắn lên, giẻ lau trong tay rơi xuống đất, hoảng sợ nâng mắt lên, hai thái giám bên cạnh tiến đến, kéo nàng ta ra ngoài điện.

Mặt Thải Nga hiện lên màu tro tàn, lại chưa mở miệng xin tha, chỉ ngóng về bóng dáng nam tử phong hoa vô song khoanh tay đứng đó, đáy mắt có một phần giãy giụa cầu sống.

Nàng ta vốn không hầu hạ trong điện Càn Phương, là chuyển đến theo Chu Mỹ nhân. Sau khi Chu Mỹ nhân mất tích, bệ hạ bất ngờ không đánh chết bọn họ, cũng không rút bọn họ khỏi điện Càn Phương, mà cứ giữ lại. Người còn lại đều không cho vào điện Càn Phương, chỉ phụ trách vẩy nước quét ở điện phụ phía Tây, chỉ có nàng ta có thể hầu hạ ở trong điện. Cung nhân ở điện phụ phía Tây đều chúc mừng nàng ta, người ở hành cung Biện Hà này, bên cạnh bệ hạ không giữ nữ tử hầu hạ, mấy năm nay, nàng ta là cung nữ duy nhất khiến bệ hạ phá lệ này.

Nàng ta không dám mừng thầm, vì trong lòng rõ ràng, bệ hạ phá lệ này không phải vì nàng ta, mà là vì Chu Mỹ nhân. Trong lòng bệ hạ nhớ Chu Mỹ nhân, nếu không sẽ không bảo người giữ điện phụ phía Tây nguyên dạng. Trong điện không được thay đổi dù chỉ một lọ hoa, chỉ cần ngày ngày vẩy nước quét nhà. Bệ hạ giữ nàng ta lại điện Càn Phương hầu hạ, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Các vị công tử trong cung thường lấy việc ngược đãi lăng nhục cung nữ làm vui, nàng ta từng hầu hạ Chu Mỹ nhân, Chu Mỹ nhân được bệ hạ sủng ái, các công tử trong cung vô cùng khó chịu. Nếu thả nàng ta ra ngoài, đi hầu công tử khác, chỉ sợ không tới mấy ngày đã chết một cách mờ ám rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bệ hạ giữ nàng ta lại, có ơn cứu mạng nàng ta, hai tháng qua, nàng ta hết lòng hầu hạ trong điện. Vì nhớ rõ Chu Mỹ nhân không thích huân hương, nàng ở đại điện mấy ngày, bệ hạ ra lệnh bỏ hương trong điện. Sau khi Chu Mỹ nhân mất tích, đại tổng quản ra lệnh cho cung nhân đốt lại, nàng ta lo lắng bệ hạ không ngửi mùi huân hương, chợt dâng hương nồng ngửi sẽ khó chịu nên dùng hương có mùi nhạt để đốt.

Liên tiếp hai tháng, ngày ngày như thế, bệ hạ chưa từng nói không tốt, hôm nay cũng vậy, không biết vì sao lại chọc bệ hạ không vui.

Nàng ta đoán có lẽ tâm trạng bệ hạ không vui. Nếu vậy, muốn sống thì không thể xin tha, nếu khóc sướt mướt ầm ĩ làm phiền lòng Vua, mới thật sự lấp kín đường sống của mình.

Thải Nga để mặc thái giám kéo nàng ta ra khỏi nội điện, chỉ có đáy mắt chứa giãy giụa, nhẫn tâm đánh cược một lần!

Đánh cược nam tử trong điện kia sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về, tha nàng ta một mạng.

Có lẽ trời cao nghe thấy lời cầu nguyện của nàng ta, ngay lúc nàng ta bị kéo qua cửa điện thì nghe thấy một tiếng hơi lạnh trong điện: “Thôi.”

Giọng kia hơi lạnh như một tiếng thở dài: “Ngày sau, trong điện không cần dâng hương.”

Hai gã thái giám buông người ra ngay khi nghe thấy tiếng. Thải Nga nằm bên ở ngạch cửa ngoài điện, tạ ơn thật sâu. Gió đêm mang theo mưa phùn hắt lên lưng nàng ta, chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Cái lạnh này dâng lên trong lòng, nghĩ mà sợ. Thật may! May mà mình chưa bị choáng váng đầu óc trong những lời thổi phồng chúc mừng của cung nhân ở điện phụ phía Tây, hiểu nhầm bệ hạ có ý với mình. May mà hai tháng qua, nàng ta vẫn luôn cẩn thận tuân thủ bổn phận, không dám có suy nghĩ không an phận. Nếu không… nàng ta chắc chắn không sống qua hôm nay.

Phía sau, mấy tên thái giám nâng thảm mới vào điện. Thải Nga vội đứng dậy theo vào, nhặt giẻ lau trên đất lên, một lần chà lau sàn nhà sạch sẽ, chờ các cung nhân trải xong thảm hoa, bưng lư hương đi, lúc này mới đồng loạt đi theo rời khỏi đại điện, đóng cửa điện.

Trong điện, Phạm Thông đứng cúi đầu, giọng điệu bình thản không lên xuống: “Bệ hạ nhân hậu.”

“Thôi đi! Bớt trêu ghẹo trẫm, tâm cơ càng nhiều lên đấy!” Bộ Tích Hoan xoay người, hừ hừ: “Ngươi là tổng quản sở Nội Đình, xử lý một cung nữ, còn cần ra oai trước mặt trẫm?”

Xử lý ở trước mặt hắn, còn không phải là muốn hắn tha cho nha đầu kia à?

Phạm Thông kéo dài cái mặt già, đơ mặt: “Thải Nga hầu giá không chu toàn, đáng lý nên đánh chết, là bệ hạ nhân hậu.”

Bộ Tích Hoan hừ một tiếng, quay về bên cửa sổ: “Nha đầu kia từng hầu hạ nàng, cho dù chỉ có mấy ngày, nàng cũng sẽ không quên. Ngày nào nàng trở về, biết người đã chết, nhất định sẽ trách trẫm tổn hại mạng người, không làm nổi minh quân.”

Phạm Thông ôm phất trần, cúi đầu đứng: “Bệ hạ giận cô nương, còn nhớ cô nương. Thế này là giận hay không giận.”

Bộ Tích Hoan lập tức giận tới bật cười, quay đầu lại lười biếng liếc Phạm Thông: “Đúng! Tức cũng là tự mình tức, xong rồi còn phải suy nghĩ cho nàng. Mệnh trẫm là mệnh nhọc lòng, kiếp trước nợ nàng.”

Phạm Thông không nói gì, cái mặt già vạn năm không đổi, giờ phút này dường như viết đầy “Đúng là như thế”.

Bộ Tích Hoan đi đến bên long án, cầm lấy phong thư lời ít ý nhiều kia, lại cầm lấy mật báo một đường hành quân này đọc tỉ mỉ.

Bên quan Tây Bắc, người Hồ giỏi đánh trên lưng ngựa, bộ binh quá dễ chết ở trong quân. Biên quan không thể như trên đường hành quân, lại để nàng liều mạng như vậy nữa, hắn thật sự sợ có một ngày nàng đua đến mất mạng luôn. Hắn còn ngóng trông nàng sớm về triều, để tính sổ nợ câu “Đừng nhớ mong” kia của nàng!

Một đường này, nàng liều mạng như vậy, không thể để nàng đua uổng phí được.

Bộ Tích Hoan ngước mắt, đáy mắt chợt có ánh sáng lóe lên: “Nghĩ chỉ!”

—

Gia Lan Quan, cửa ải Tây Bắc Đại Hưng, Quan Thành ở trong phần sơn cốc hẹp nhất ở cửa quan, sừng sững ở địa thế cao nhất trên núi Gia Lan. Tường thành từ hai cổng thành đi ngang qua sa mạc Tháp Mã, địa thế hiểm yếu, nguy nga đồ sộ được xưng là cửa khẩu đệ nhất thiên hạ.

Năm trước, liên quân Ngũ Hồ chạm cửa khẩu, chiến sự hơn nửa năm, năm mươi ngàn tướng sĩ hy sinh cho tổ quốc. Ngày ấy tân quân đến Quan Thành, hai trăm năm mươi ngàn đại quân trong cửa khẩu ra đón. Một ngày đó, lính cũ, lính mới đều ghi nhớ một cái tên.

Thiếu niên kia, hành quân ngàn dặm, vạch trần hung án núi Thanh Châu, phá trận cơ quan thảo nguyên, bảo vệ dân chúng thôn Thượng Du, hành động vĩ đại suốt chặng đường. Ngày ấy tân quân đến Quan Thành, Đại Tướng quân luận công phát thưởng, tự mình đề bạt làm Quân Hầu!

Binh chủng trong quân gồm: kỵ, bộ, xa, thủy. Tây Bắc không có thuỷ quân, chỉ có kỵ quân, bộ quân, xa quân. Xa quân khó đi ở đại mạc, phần lớn dùng cho lục chiến thảo nguyên. Biên chế xa quân trong quân Tây Bắc ít, phần lớn là biên chế kỵ binh và bộ binh. Quân chức từ dưới lên trên gồm: Ngũ Trưởng, Thập Trưởng, Mạch Trưởng, Đồn Trưởng, Đô Úy, Quân Hầu, Trung Lang Tướng, Thiên Tướng, Tiền – Hậu – Tả – Hữu Tướng quân, Vệ Tướng quân, Phiêu Kỵ Tướng quân, Xa Kỵ Tướng quân, Đại Tướng quân.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quân Hầu là chức dưới Tướng, chức cơ sở cao nhất trong quân, có thể dẫn dắt một quân đoàn, mười hai ngàn năm trăm người.

Trong quân mưu chức luận quân công. Một tân binh, trên chiến trường có thể giữ mạng đã rất tốt, dựa vào dũng mãnh giết mấy người Hồ, nhiều lắm được thăng Ngũ Trưởng, Thập Trưởng. Muốn thăng làm Mạch Trưởng đã là không dễ dàng gì, càng đừng nói Đô Úy, Quân Hầu có thể dẫn dắt ngàn người, vạn người.

Người dẫn dắt vạn quân, ngoài dũng mãnh giết địch ra còn phải là tướng tài. Nghe nói thiếu niên này từng lấy ít thắng nhiều ở trong núi Thanh Châu, mang theo một đám lính yếu thắng con cháu võ tướng dẫn binh mạnh. Nhưng dẫu sao đấy cũng chỉ là diễn luyện mấy chục người, cách xa lên chiến trường giết địch. Có người cảm thấy Đại Tướng quân quá coi trọng tiểu tử này, nhưng cũng có người cảm thấy nói về giết địch, một trận chiến thôn Thượng Du giết tám trăm địch, làm hai trăm kẻ địch bị thương đã là bằng chứng, mà càng có người cảm thấy cuộc chiến ở thôn Thượng Du, có Lỗ Tướng quân ở đó, ai giết mã phỉ nhiều đã rõ ràng, không phải chỉ một mình thiếu niên này gan dạ.

Những lời này đều xuất phát từ lão binh quân Tây Bắc, nhưng tân quân và ba ngàn tinh binh một đường hành quân theo tân quân chính mắt nhìn thấy năng lực của Mộ Thanh đều khó quên năm ngày năm đêm trên thảo nguyên. Trong quân chia thành hai phe, một phe giữ thái độ hoài nghi, một phe kiên quyết ủng hộ.

Nhưng cho dù là nói như nào thì thiếu niên đã thành nhân vật đứng đầu trong các cuộc thảo luận, không ai không biết, không ai không hiểu. Hắn thành tân binh thăng chức nhanh nhất trong lịch sử quân Tây Bắc, tốc độ này đủ có thể đánh đồng với Đại Tướng quân Nguyên Tu năm đó.

Chẳng qua thiếu niên này không có gia thế kinh người, ngay cả tên cũng khiến người nghe dở khóc dở cười – Chu Nhị Đản!

Có người gọi đùa sau lưng, nếu ngày sau tiểu tử này làm Tướng quân lên triều, tên này có lẽ sẽ làm đám quan văn trong triều run bắn.

Đàm luận trong quân cũng không ảnh hưởng đến Mộ Thanh. Nàng thăng Quân Hầu, bận đến độ chân không chạm đất.

Trong Quan Thành, đại quân ở doanh trại, Quân Hầu có doanh trại và thân binh riêng của mình.

Mộ Thanh dọn đến một gian viện độc lập trong nội thành, hai bên là doanh thân binh, tiện chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho nàng. Trong phòng nàng, giường đất sưởi, bàn án đầy đủ, điều kiện tốt hơn năm người ở một doanh trướng phải trải chiếu khi hành quân nhiều.

Khi hành quân, nàng chỉ muốn mau lập quân công thăng Đô Úy, để có doanh trướng cho riêng mình. Không ngờ Nguyên Tu coi trọng nàng như thế, vậy mà thăng nàng làm Quân Hầu luôn.

Quân Hầu cũng được, Đô Úy cũng thế. Ngày sau trong Quan Thành, nàng có nhà của riêng mình; ngoài Quan Thành, có doanh trướng riêng của mình, làm việc tiện hơn trước nhiều, che giấu thân phận cũng không vất vả như trên đường hành quân nữa.

Trên đường hành quân, nàng ít tắm gội, đến đai buộc ngực cũng không dám thay thường xuyên, chỉ sợ bị người ta nhìn thấy, hoặc là về doanh trướng chậm, khiến người ta nghi ngờ. Ngày thường nàng thích sạch sẽ, hai tháng này thực sự gian nan. Việc duy nhất khiến nàng cảm thấy may là nguyệt sự không đến, có lẽ do một đường này cường độ thao luyện nặng, làm việc và nghỉ ngơi rối loạn ngày đêm. Hiện giờ có nhà thì tiện hơn nhiều.

Mộ Thanh chuyển đến doanh trại là lúc chạng vạng, một Tiểu Giáo đưa quân nhu đến cho nàng – bốn bộ quần áo Quân Hầu, bốn đôi quân ủng, một lệnh kỳ.

Trong quân có năm giáo. Giáo Úy thuộc quan võ thanh quý, thiên văn, ngày thường phụ trách các vật phẩm quân nhu. Tiểu Giáo đến đưa đồ là người bên cạnh Lỗ Đại, đi theo chinh quân ở thành Biện Hà, cũng là người nọ ngày ấy đưa Mộ Thanh đến doanh tân quân. Ngày ấy người nọ còn bảo nàng sớm thăng chúc, ngày sau mọi người dễ nói chuyện. Mới cách hai tháng, chức trong quân của Mộ Thanh đã cao hơn hắn.

Khi hắn đến đưa quân nhu thì cười ngượng ngùng, thái độ cũng kính cẩn hơn nhiều: “Chu Quân Hầu, bốn bộ này là quần áo mùa thu. Mùa đông ở Tây Bắc bắt đầu sớm, tháng Mười Một có thể có tuyết rơi. Trung tuần tháng Mười, trong quân sẽ phát quần áo mùa đông, cho nên bốn bộ đồ mới này của ngươi chỉ mặc trong một tháng nữa thôi, đầu xuân năm sau còn có đồ mới.”

Mộ Thanh nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.

Tiểu Giáo kia càng thêm ngượng ngùng, cười nói: “Ngài mới vừa thăng chức quân, bên người còn chưa có thân binh. Ngày sau chọn thân binh, mấy việc vặt nhận đồ này, ta không đến quấy rầy ngài, tìm thẳng thân binh của ngài là được.”

Trong quân, chức quân càng cao, nhân số thân binh càng nhiều. Thân binh của Nguyên Tu có hai ngàn người, biên chế thân binh Quân Hầu chỉ có mười người.

Nhân số nhiều ít là phụ, tầm quan trọng của thân binh ở chăm sóc ăn uống, cuộc sống hàng ngày cho tướng lĩnh, lúc chiến tranh làm đội hộ vệ của tướng lĩnh, bởi vậy cần phải là người tâm phúc.

Mộ Thanh cần chọn thân binh, tất nhiên cần chọn người tin được. Nàng vừa thăng Quân Hầu, chưa chọn thân binh, tuy việc này không vội nhưng nếu có người tâm phúc ở đây, nàng ở trong phòng tắm gội thay quần áo, luôn có người canh cửa trông chừng.

Tiểu Giáo kia đi rồi, Mộ Thanh đóng cửa thay quần áo rồi ra cửa.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 71"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online