Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 70

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 70
  • 10
Prev
Next

Chương 70

Thư tay

Nguyên Tu vốn ở biên quan chủ trì chiến sự. Tháng trước, trong một trận chiến ở biên quan, hắn dùng một mũi tên phế đi cánh tay phải của Lặc Đan Vương. Năm mươi ngàn thiết kỵ Lặc Đan lui về phía bắc thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đắc, vương trướng sinh loạn.

Đúng là kia mấy ngày, lão Địch Vương bệnh nặng, năm Vương tử dưới trướng, trừ Tam Vương tử Hô Diên Hạo ở bên ngoài chưa về, còn lại bốn người ở ngoài vương trướng ầm ĩ vài ngày. Cuộc chiến vương vị chạm vào là nổ ngay, trăm ngàn thiết kỵ người Địch rút về vương trướng, để ngừa biến cố.

Đại quân Tam Thập Ngũ Hồ lui một nửa trong vòng mấy ngày. Tân quân Tây Bắc lại sắp tới biên quan, quân Nhung, quân Ô Na và quân Nguyệt Thị phải vừa canh chừng vừa rút lui. Đại quân rời khỏi trăm dặm, đóng quân ở bên cạnh thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc, xa xa nhìn biên quan Đại Hưng, giằng co chờ đợi.

Sau khi Nguyên Tu bố trí biên phòng, lúc này mới rút được ít thời gian đi đón tân quân. Trước đó hắn nhận được quân báo của Lỗ Đại, biết được có ba đợt thám báo do thám tin tức mã trại mất tích nên mới dẫn theo không ít binh tướng đồng hành, không ngờ nửa đường gặp Nguyệt Sát đến thành Cát Châu cầu cứu viện. Khi đó cách thành Cát Châu có trăm dặm, phía sau Nguyệt Sát còn một đội mã phỉ đuổi theo. Mười mấy tên mã phỉ bị giết trong khoảnh khắc trước mặt tinh kỵ quân Tây Bắc, biết được thôn Thượng Du gặp nguy, Nguyên Tu dẫn trăm tinh kỵ tiên phong đi trước chạy đến cứu người, thấy trên đùi Nguyệt Sát có vết thương nên ra lệnh cho hắn đi theo đại quân ở phía sau.

Quân lệnh khó trái, Nguyệt Sát không thể không đi theo sau, sáng sớm hôm nay mới đến thôn Thượng Du.

Hắn có thương tích trong người cần dưỡng thương nên được quân lệnh không cần theo tân quân diệt phỉ. Khi đại quân đi qua thôn Thượng Du, hắn bèn đi vào thôn.

Trong thôn có tinh binh đang dọn thi thể mã phỉ. Thi thể chồng chất như núi, đường thôn đầy máu, tường thôn bị đốt thành màu đen, lặng lẽ kể ra gian nan và thảm thiết của một ngày một đêm kia. Cửa thôn, một thiếu niên khoanh tay đứng đó, nhìn ra phương xa. Khi đại quân đi, dân chúng trong thôn ra hỗ trợ liên tục hoan hô, thiếu niên lại chỉ nhìn một con chiến mã chạy ở phía trước.

Chiến mã chưa đến cửa thôn, Nguyệt Sát đã xoay người xuống ngựa, không nhìn ra chân bị thương.

Thiếu niên chờ hắn ở cửa thôn đứng thẳng tắp, cũng không nhìn ra bị thương. Chẳng qua bộ đồ to rộng kia mặc vào trên người, nhìn xa xa dường như trong một đêm gầy đi rất nhiều. Nắng sớm dừng ở đầu vai thiếu niên, con đường thôn thê lương sau cuộc chiến, gương mặt tái nhợt càng thêm gầy yếu.

Hai người xa xa nhìn nhau, từng người không nói gì, đều còn sống đã làm lòng bình yên hơn bất kỳ lời nói gì.

Nhưng Mộ Thanh có chuyện muốn nói, cho nên hai người không về nhà trưởng thôn, chỗ đó có Lỗ Đại, lão Hùng và Chương Đồng, không phải chỗ dễ nói chuyện. Cho nên sáng nay nàng không màng Tề Hạ phản đối, kiên trì ra cửa tản bộ. Khiến Tề Hạ tức giận đến lấy thân phận quân y ra lệnh cho đám người Lỗ Đại không được học theo nàng, nếu không đừng tìm hắn thay thuốc. Nên đám Lỗ Đại, lão Hùng và Chương Đồng mới không đi ra cùng.

Mộ Thanh và Nguyệt Sát đi lên sườn núi đầu thôn. Sườn núi thấp đất vàng, hai người đứng ở trên đó, nhìn thôn dân và tinh binh đi qua đi lại dọn thi thể mã phỉ, Hàn Kỳ Sơ ở bên kiểm kê nhân số. Thỉnh thoảng có người đi qua dưới sườn núi, nhưng thấy là Mộ Thanh thì không để ý nữa.

Nhân lúc không ai đi qua, Mộ Thanh nói: “Đa tạ.”

Nàng nói cảm ơn Nguyệt Sát.

Bộ Tích Hoan ở hành cung Biện Hà xa xôi, không cách nào đoán trước nàng gặp nguy hiểm ở thôn Thượng Du. Có lẽ hắn đã chuyển quyền ảnh vệ cho Nguyệt Sát. Người đêm qua hạ lệnh giết trăm tên cung thủ ở thôn Hạ Du và đầu mục phỉ trại có lẽ là Nguyệt Sát. Quyết định của hắn cứu mạng bọn họ, nàng cần phải nói một tiếng cảm ơn này.

“Không cần cảm ơn ta, cảm ơn chủ thượng đi.” Nguyệt Sát nhìn Mộ Thanh thì biết hai việc này không thể gạt được nàng. Nữ nhân này quá thông minh, nhưng cũng quá chậm hiểu!

“Tuy ta là thủ lĩnh của Thứ bộ, nhưng ta không có quyền điều động ảnh vệ Tây Bắc. Trước khi đi, chủ thượng cho ta quyền tuỳ cơ ứng biến ở Tây Bắc, cũng cho ta một phong thư tay, lệnh cho ta khi không biết làm thế nào thì mở ra.” Nguyệt Sát lạnh mặt, cổ tay áo run lên, một cái túi gấm đã ở lòng bàn tay hắn.

Mộ Thanh nhận lấy, túi gấm kia tinh xảo, hương tùng thêu tuyết, bên trong có một tấm lụa vuông, nét mực trên đó da diết, chỉ có tám chữ: Nếu nàng gặp nguy, lấy nàng làm đầu.

Bút tích kia vừa nhìn đã biết ẩn giấu nét đẹp, đầu đuôi lại thấy ẩn hiện rồng bay phượng múa, rất có thế bất diệt cổ kim, càn khôn nghiêm nghị. Thấy chữ như gặp người, Mộ Thanh nhìn tám chữ kia, chợt thấy khó động. Dưới sườn núi, có tinh binh đi qua, nàng nắm chặt lòng bàn tay, rũ cổ tay áo xuống, bức thư trong lòng bàn tay bị vo lại, thứ bị vo lại kia không biết là tim ai.

Nguyệt Sát nhìn gương mặt vô cảm của Mộ Thanh, nàng không biết bệ hạ đã tốn bao nhiêu tâm huyết với những ảnh vệ Tây Bắc này, nhưng hắn biết. Hắn biết một khi điều động lực lượng này thì phải bố trí một lần nữa. Cho nên trên đường đi thành Cát Châu báo tin, hắn do dự có nên điều động lực lượng này không, cũng không biết phải giữ lại bao nhiêu mới có thể bảo vệ nàng, lại không làm tâm huyết của bệ hạ ở Tây Bắc bị tổn hại. Thật ra, hiện tại hắn còn đang hối hận đêm đó đã mở túi gấm này ra, một khi mở ra thì không thể quay đầu.

“Còn mười ngày.” Nguyệt Sát chợt nói.

Mộ Thanh giương mắt, quả nhiên có phần mờ mịt khó hiểu.

Ánh mắt Nguyệt Sát bỗng trở nên lạnh buốt, oán hận cắn răng: “Cuối tháng!”

Nói xong, hắn dắt ngựa xuống khỏi sườn núi, đi mất.

Mộ Thanh đứng ở trên sườn núi, hơn nửa ngày không nhúc nhích. Cuối tháng, là ngày Nguyệt Sát đúng giờ truyền tin về Biện Hà. Khi ở trong núi Thanh Châu, hắn nói nếu nàng có gì muốn nói với Bộ Tích Hoan, có thể viết thư giao cho hắn. Nhưng mà cuối tháng đó, nàng không viết.

Bức thư tay kia còn ở trong tay Mộ Thanh nên Nguyệt Sát không phải gửi về. Khi Mộ Thanh ngẩng đầu lên, thấy hắn đã đi xa, phương hướng kia đúng là nhà trưởng thôn.

Mộ Thanh không vội trở về, nàng ở bên ngoài hóng gió một lát, mãi khi tâm trạng bình tĩnh lại mới về nhà trưởng thôn.

Vừa đi tới cửa, đã thấy Chương Đồng và Nguyệt Sát cãi nhau trong viện.

“Vì sao ta phải ở chung phòng với ngươi?” Chương Đồng hỏi.

“Ta thấy ngươi vừa mắt.” Nguyệt Sát đáp.

Chương Đồng tức đến bật cười, thấy hắn vừa mắt? Có mà không vừa mắt hắn ấy!

Sáng nay Nguyên Đại Tướng quân đi phỉ trại, trong phòng Lỗ Tướng quân trống. Tiểu tử này về vừa hay có thể ở chung phòng với Lỗ Tướng quân, tiểu tử này lại nhất định phải ở cùng phòng với hắn! Cho rằng hắn không biết tiểu tử này nghĩ gì chắc? Tiểu tử này không muốn hắn ở cùng với nàng một phòng! Hắn không thể không hoài nghi, có phải tiểu tử này cũng biết thân phận nữ tử của nàng không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nguyệt Sát lạnh mặt. Quả thực Chương Đồng biết nàng là nữ tử, nếu không vì sao nhất định phải ăn vạ muốn cùng phòng với nàng? Đồ dê xồm!

Tề Hạ không ở trong viện. Sau khi Mộ Thanh ra ngoài, hắn cũng cõng giỏ thuốc ra khỏi thôn đi tìm một loại thảo dược sinh trưởng ở núi đá vàng. Không có hắn, Lỗ Đại và lão Hùng nhân cơ hội hoạt động gân cốt ở trong sân. Tuy trên người cả hai có vết thương, nhưng nhiều năm sinh hoạt trong quân doanh, một ngày không hoạt động gân cốt là cảm thấy không thoải mái. Kết quả thấy được Việt Từ trở về vốn vào ở nhờ phòng nào đó đang cãi nhau với Chương Đồng.

Hai người đang hóng chuyện, ngẩng đầu thấy Mộ Thanh trở về, trong viện lập tức yên lặng.

Mộ Thanh lạnh mặt tiến vào, như không nhìn thấy cảnh cãi nhau, đi lướt qua bên cạnh Nguyệt Sát và Chương Đồng, mở cửa, vào nhà.

Rầm!

Cửa đóng, chiến hỏa trong viện lập tức bị hắt nước lạnh.

Trong phòng, Mộ Thanh ngồi bên bàn tròn, trước mặt đặt một thỏi mực thô, một tờ giấy vàng.

Khi ở trong núi Thanh Châu, doanh trướng đơn sơ, bút mực không phải vật mà hành quân phải mang. Đường bộ hành quân là cơ mật, trên đường không được viết thư nhà, nàng có muốn viết thư cũng không có bút mực. Tuy rằng nàng biết Nguyệt Sát chắc chắn có giấu, nhưng nàng không đi tìm hắn.

Mộ Thanh nhấc bút, hồi lâu chưa hạ.

Viết gì đây?

Cảm ơn? Ngàn dặm gửi một chữ tạ, nàng không cảm thấy nàng là người nhàm chán như vậy.

Quân báo? Việc này chắc chắn có người làm, nàng không cảm thấy mình sẽ làm việc thừa.

Tâm sự? Hai đời cộng lại, nàng cũng không học được cảm tính.

Bút nhấc lại hạ, hạ lại nhấc. Nàng vẫn cảm thấy mình muốn nói gì đó, nhưng lại không viết thành chữ, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng giận dỗi ném bút.

Một phong thư mà thôi, sao khó viết hơn giấy khám nghiệm tử thi nhiều vậy?

Thi thể không có mặt, nàng đều có thể tìm được dấu vết để lại, sắp xếp rõ ràng manh mối, nhưng một phong thư mà thôi, những câu chữ trong lòng nàng sao cứ như không thể sắp xếp lại vậy?

“Chu Nhị Đản!” Lỗ Đại ở trong sân gọi to một tiếng: “Tiểu tử ngươi sang ở chung phòng với lão tử, để hai thằng nhóc này cãi nhau đi!”

Mộ Thanh nhíu mày, ra cửa hỏi: “Tướng quân ngủ có ngáy không?”

“Có đàn ông nào ngủ mà không ngáy?” Lỗ Đại cũng nhíu mày.

“Vậy để Mạch Trưởng với Tướng quân chung phòng, ta và Hàn Kỳ Sơ một phòng.” Mộ Thanh nói xong, đóng cửa lại, vào nhà.

Trong viện, lão Hùng xấu hổ khụ một tiếng: “Tướng quân, vẫn là hai ta một phòng đi. Đêm qua Hàn Kỳ Sơ cũng không ngủ, khụ!”

Lỗ Đại buồn bực: “Thằng nhóc thúi, chê lão tử!”

Mộ Thanh ngồi trước bàn, một lần nữa nhấc bút, vài nét bút đã xong một bức thư. Chờ mực khô, nàng mở cửa, nói với Nguyệt Sát: “Ngươi vào phòng này xem, nếu hợp ý thì nhường cho ngươi.”

Sắc mặt Chương Đồng đen xì, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Mộ Thanh một cái. Nàng thật sự để hắn và Việt Từ chung một phòng? Hắn biết nàng là nữ tử, ở chung phòng với nam tử luôn có nhiều điều bất tiện. Nàng không muốn cùng hắn một phòng, hắn không ý kiến, nhưng muốn hắn và Việt Từ một phòng, hắn tình nguyện ở với Hàn Kỳ Sơ! Nhưng nghĩ đến nếu hắn chung phòng với Hàn Kỳ Sơ, vậy nàng sẽ ở chung phòng với Việt Từ, việc này khiến hắn càng không thể chịu nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành phải nuốt cục tức này.

Nguyệt Sát vào phòng, Mộ Thanh đưa thư trong tay cho hắn, rồi cầm quần áo dính máu thay đêm qua đi ra cửa. Nàng đi ra sau phòng, châm lửa, đốt quần áo.

Buổi tối, Tề Hạ thay thuốc trị thương cho mấy người, Mộ Thanh vẫn từ chối kiên trì tự làm. Tề Hạ ở cửa giận dữ nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Vết thương kia của ngươi, nếu không làm sạch da thịt quanh miệng vết thương,vậy rất khó khỏi. Ngày sau nếu để lại di chứng, cũng đừng nói ta không chữa cho ngươi!”

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn đặt gói thuốc xuống trước cửa, tối nay nhiều hơn một túi so với hôm qua, là hôm nay hắn theo đi mười dặm đường núi đá vàng hái được, để phòng ngừa xử lý vết thương không sạch sẽ dẫn đến thối rữa.

Mộ Thanh mở cửa ra, thấy có thêm một gói thuốc, nói: “Đa tạ, không cần lo lắng. Ta không giỏi y thuật, nhưng nghề chính là lóc thịt, chẳng qua toàn lóc thịt người chết.”

Ý nàng bảo Tề Hạ không cần lo lắng, nhưng lời này nghe vào tai, Tề Hạ chỉ cảm thấy nàng xem thường bản lĩnh rửa vết thương của hắn. Sắc mặt thiếu niên biến thành màu đen, tức giận hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Hàn Kỳ Sơ ở trong phòng cười khổ, nói: “Chu huynh nói vậy, sợ là Tề quân y hiểu lầm.”

“Kỳ Sơ.” Lúc này, cửa phòng cách vách mở ra, Chương Đồng đi ra nói: “Đi ra ngoài với ta một lúc. Ở chung phòng với tiểu tử kia, khó chịu chết ta!”

“Chương huynh!” Hàn Kỳ Sơ nhìn vào phòng Chương Đồng. Việt Từ còn ở đó, hắn nói vậy, hai người sẽ càng thêm bất hòa.

Chương Đồng mới mặc kệ Nguyệt Sát không thoải mái, lôi kéo Hàn Kỳ Sơ đi ra ngoài.

Trong lòng Mộ Thanh biết Chương Đồng đang giúp tách Hàn Kỳ Sơ ra khỏi nàng, để nàng đổi thuốc trị thương, bèn đóng cửa phòng nhanh chóng thay thuốc.

Trong viện yên tĩnh lại, Nguyệt Sát đứng ở bên cửa sổ, mặt trầm như nước. Đêm đó thôn tử thủ, hắn không ở đó, nhưng hắn phái ảnh vệ Thứ bộ đến, biết nàng bị thương, cũng biết nàng không chết được. Cho nên hắn mới nghe quân lệnh của Nguyên Tu, không vội đến. Hắn ở phía sau xử lý công việc giải quyết hậu quả của việc điều động Thứ bộ, sáng nay mới đến, không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ vết thương của nàng. Thấy sáng nay nàng đến cửa thôn đón hắn, hành động tự nhiên, còn tưởng rằng nàng bị thương không nặng.

Nguyệt Sát ở đứng một lát trước cửa sổ rồi quay đầu lại nhìn bút mực trên bàn, xoay người đi sang, cầm bút viết nhanh. Không bao lâu, một phong thư mật đã được bỏ vào ống tiêu.

Chờ đêm đã khuya, Chương Đồng ngủ say, Nguyệt Sát đứng dậy ra khỏi phòng.

—

Đám người Mộ Thanh ở thôn Thượng Du năm ngày, phía trước có quân báo, đã tiêu diệt xong phỉ trại.

Tân quân hành quân cấp tốc, ba ngày đã đến phỉ trại tập hợp với quân Tây Bắc. Nguyên Tu tự mình đến đón tân quân, cũng tọa trấn ở lều lớn trong quân, chỉ huy diệt phỉ, năm vạn tân quân vui mừng khôn xiết, sĩ khí sôi trào.

Trùm thổ phỉ phỉ trại đã bị giết. Trước khi tân quân đến, quân Tây Bắc đã thông qua mã phỉ bị bắt đêm đó thăm dò các đường ngầm trong trại trước ba ngày. Mấy ngày nay, họ chặn đường ngầm, không để một người ra khỏi trại, sau khi tân quân đến, việc còn lại chẳng qua là bắt ba ba trong rọ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng trong trại có phụ nữ, người già trẻ nhỏ bị giam giữ, còn có hán tử tráng niên bị sung làm lao động. Hơn năm ngàn mã phỉ trong phỉ trại như rắn mất đầu, lại thấy Nguyên Tu đích thân đến, nhớ đến cơn ác mộng mấy năm trước, cuối cùng có người chó cùng rứt giậu.

Nhóm mã phỉ áp giải một đám phụ nữ, người già, trẻ nhỏ lên trạm canh gác trước cửa trại, ép quân Tây Bắc lui binh, nếu không sẽ giết người.

Trong chốc lát, trên lầu trạm canh gác, tiếng người già, con nít khóc nỉ non, phụ nhân búi tóc tả tơi, áo quần không đủ che thân. Một mã phỉ bắt lấy một phụ nhân che trước người, làm nhục nàng ấy trước mặt quân Tây Bắc, tuyên bố nếu không lùi quân sẽ “sung sướng” một phen trước mặt mấy vạn đại quân, trước khi chết cũng muốn làm quỷ phong lưu. Lại có một mã phỉ túm một đứa bé khoảng ba tuổi treo ngoài trạm canh gác, tuyên bố cho thời gian mười lăm phút, nếu không thấy lui quân sẽ ném đứa bé xuống.

Quân Tây Bắc canh giữ biên quan nhiều năm, dân chúng kính yêu. Nếu hôm nay lui quân, mặc cho đám phụ nữ, người già, trẻ em nhận hết khinh nhục trong tay đám giặc cướp này, ngày sau chắc chắn không còn mặt mũi nào nhìn dân chúng Tây Bắc. Nhưng nếu không lùi, trơ mắt nhìn phụ nhân bị khinh nhục, trẻ con bị ném chết, có lẽ sẽ càng bị dân chúng chửi bới.

Các tướng sĩ nhìn tình cảnh trên trạm canh gác kia mà oán giận khó chịu, nhưng tiến thoái lưỡng nan, đều nhìn về phía lều lớn trong quân.

Trong lều lớn, một người lao ra, leo lên lưng ngựa, lướt qua vạn quân, đi thẳng đến trạm canh gác!

Trên lầu trạm canh gác, mã phỉ kinh hãi, chỉ thấy người nọ mặc áo bào đỏ giáp bạc, phóng ngựa phi như gió, quân chưa ra trận, một mũi tên bay đi, mặt trời chói chang gió cát vàng, chợt nghe tiếng sấm vang! Mã phỉ nấp ở phía sau phụ nhân, trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy mũi tên như lửa, gió mạnh thổi tan búi tóc phụ nhân, sợi tóc như vẩy mực chốc lát che mắt gã, cũng chỉ trong chớp mắt, có ánh sáng như tuyết lướt qua sợi tóc.

Một mũi tên, màu đỏ thắm!

Mã phỉ kia ngã thẳng về phía sau, mã phỉ bên cạnh túm đứa bé kinh hãi, tay chợt buông lỏng, đứa bé kia gào thét ngã xuống trạm canh gác.

Vạn quân hít sâu một hơi, lại chỉ thấy kia một bóng người cưỡi ngựa đơn độc lướt qua quân, tay đưa ra, túm lấy trường thương trong tay một tiểu tướng đứng trước quân, thả người nhảy lên, đứng trên lưng ngựa, ném trường thương! Thương bạc đâm thủng gió cát vàng, xuyên qua quần áo đứa bé ghim thẳng vào tường trạm canh gác!

Keng!

Một tiếng vang chấn động tâm thần vạn quân. Giữa lúc rung động, Nguyên Tu đã ở dưới tường trạm canh gác, tay áo chiến bào cuộn lên như nổi cuồng phong. Trường thương kia vèo một tiếng bật ra, hắn lộn vòng trên không trung, một tay đón trường thương, một tay đón đứa bé, mũi chân đạp lên tường trạm canh gác, đứng thẳng trên trạm canh gác!

Người chưa đến, trường thương đưa qua, một thương xuyên cổ địch!

Dưới cằm mã phỉ muốn uy hiếp ném đứa bé xuống trạm canh gác kia tràn ra hoa máu, trong miệng trào ra máu đen, chưa tắt thở, cán thương thon dài vung lên, người nọ bị vứt thẳng xuống khỏi trạm canh gác!

Trạm canh gác cao ba trượng, người rơi xuống đất, cát vàng tung, máu tươi bay!

Vạn quân chấn, mã phỉ kinh! Nguyên Tu ôm đứa bé ở trên lầu trạm canh gác, trường thương quét ngang, đập một đám mã phỉ, giữa lúc quay đầu, thấy nam tử tóc đen cài tóc trắng, mắt lạnh đến xương, quát một tiếng: “Đánh!”

Vạn quân hô rung trời, tinh kỵ quân Tây Bắc phân ra phi đến những đường ngầm của mã trại. Tân quân đồng loạt đánh cửa trại, vạn người công thành, cửa trại bị phá trong khoảnh khắc!

Mã phỉ trong trại bị hành động không nói một câu đã công trại của Nguyên Tu làm cho vỡ gan, thấy cửa trại phá, không khỏi chạy trốn tứ tán. Tân quân vây lên, truy kích chém giết, phỉ trại to như vậy, trong chốc lát đã thấy núi xác biển máu.

Tân quân chưa bao giờ giết người, lần đầu tiên giết người thấy máu, không sợ hãi trong dự đoán. Trong lòng mỗi người bị lấp đầy bởi sự tức giận do mã phỉ bắt cóc phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, cũng bị một loại huyết khí hưng phấn sôi trào chiếm đầy. Trước mắt mỗi người như còn lưu lại cảnh trên trạm canh gác. Đó là chủ soái của bọn họ, ra biên quan đích thân đón người mới, nghĩ hắn thoải mái dễ gần, lại thấy oai hùng khí phách.

Không đàm phán, không thỏa hiệp, thậm chí hắn không nói một lời với mã phỉ, chỉ lấy hành động ở trạm canh gác nói cho bọn họ, quân Tây Bắc không nhận uy hiếp – quân phòng thủ biên giới, không thể nói điều kiện với quân địch, một chữ cũng không thể nói, một bước không thể lui!

Bách tính, cứu! Kẻ địch, chém!

Làm được, đó là quân Tây Bắc!

Một trận chiến này, quân Tây Bắc chưa ra một binh, chỉ chặn đường ngầm, chỉ mỗi tân quân đã chém 4372 mã phỉ, bắt được 5940 con chiến mã, cứu thoát 460 dân chúng, trong đó có ba đợt thám báo quân Tây Bắc kia.

Tân quân mài đao bằng một trận chiến này!

Sĩ khí tăng vọt chưa từng có, lại không ai quên, chiến thắng này không thể không có công của sáu người dò đường đến thôn Thượng Du.

Sáu người này, Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ, Việt Từ, Chu Nhị Đản.

Lại là thiếu niên truyền kỳ trên đường hành quân ấy. Là nàng chỉ ra thôn Thượng Du có vấn đề, là nàng nhìn ra cha con trưởng thôn có khác lạ, là nàng vạch trần lỗ hổng bí mật mã trại, dẫn đến cuộc chiến hôm nay, chiến thắng hôm nay.

Việc này ít có người biết được, nhưng việc đơn độc bảo vệ dân chúng trong thôn đã được lan truyền rộng rãi trong quân.

Năm người, khổ chiến một ngày đêm, giết ba trăm chiến mã, tám trăm hai mươi bốn mã phỉ, làm hai trăm ba mươi người bị thương! Trong quân không nhận thân phận, chỉ nhận nắm tay, con số khiến lòng người tin phục như vậy, hành động vĩ đại khiến người kính nể như thế!

Hiện giờ, tân quân đã đến Tây Bắc, trong lòng mỗi người đều biết, ngày đến biên quan, đó là lúc luận công phát thưởng.

Biên quan có chiến sự, Nguyên Tu không thể ở lâu nơi hậu phương, ngày kế sau khi đại quân công phá mã trại thì khởi hành.

Sáu người Mộ Thanh ở thôn Thượng Du chờ đại quân, khi về doanh vạn quân vui mừng, giống như chào đón anh hùng trở về.

Nguyên Tu dẫn quân tinh kỵ quân Tây Bắc và năm mươi ngàn tân quân đưa dân chúng được giải cứu vào thành Cát Châu, trong tiếng hoan hô chào đón của dân chúng đi qua thành Cát Châu, qua trọng thành Thượng Lăng, Tây Lăng, Lạc Bắc, xuôi theo An Dương, Thừa Gia và chín huyện, cuối cùng sau nửa tháng, đi vào Gia Lan Quan.

Ngày ấy đại quân tới Gia Lan Quan, hơn mười phong mật báo qua cơ sở ngầm khẩn cấp ngàn dặm, vào hành cung Biện Hà.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 70"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online