Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 69
Chương 69
Lòng này không hối hận
Ánh lửa chiếu lên trăm xác chết, ngoài việc không thấy đầu, xác chết không có bất kỳ vết thương nào. Tức là, hơn trăm mã phỉ này đều bị một đòn mất mạng, vết thương trí mạng ở ngay trên cổ.
Ban đầu nàng cho rằng, hung thủ giết người sau đó mới chém đầu mã phỉ. Nhưng ánh sáng của đuốc vừa chiếu vào, nàng phát hiện phần rìa vết thương trên cổ những xác chết này đều cùng một trạng thái – chỗ da thịt sau cổ rút vào trong, da thịt chỗ cổ họng kéo ra phía ngoài, có một ít thịt nát trong vũng máu.
Điều này chứng tỏ không phải sau khi chết đám mã phỉ mới bị chém đầu, mà là bị một thủ pháp nhanh chóng giết chết, chỉ có tốc độ và quán tính mới có thể bày ra phần rìa vết thương này.
Hung thủ không giết người trảm đầu phiền toái mà cắt thẳng đầu người đưa đi luôn.
Vụ án giết người, đầu người bị hại bị chém xuống mang đi, hung thủ thông thường chỉ có mấy mục đích. Một là che giấu thân phận người bị hại, hai là có thù hận đặc biệt với người bị hại, ba là xuất phát từ mục đích biến thái. Chuyện đêm nay, ba điều trên đều không giống.
Hơn trăm người này mặc quần áo mã phỉ, tay cầm cung tên, đi về phía thôn Thượng Dụ, thân phận rất rõ ràng, chém đầu cũng không cách nào che giấu. Nếu hung thủ và mã phỉ có thù hận đặc biệt, thôn Thượng Du khổ chiến một ngày đêm, có mấy trăm mã phỉ, vì sao hung thủ không giết những người đó, lại cố tình giết một trăm người này? Về phần mục đích biến thái, cất giữ một trăm đầu mã phỉ? Có lẽ có khả năng, nhưng vì sao cố tình là đêm nay, lại vì sao cố tình vào lúc trăm cung thủ chuẩn bị phục kích giết bọn họ?
Hung thủ giết những người đó, cho dù mục đích gì thì tối nay khổ chiến ở thôn Thượng Du, năm người bọn họ đều là người được lợi.
Việc này không thể không cho người ta nghĩ về một hướng – hung thủ ra tay giết người vì cứu bọn họ.
Nhưng vì sao sau khi giết người lại phải cầm đầu mã phỉ đi? Nàng chỉ có thể đưa ra một suy đoán, đó là vì che giấu binh khí giết người.
Bởi vì nếu lúc này trên đường thôn, trăm xác chết nằm đó, đầu lăn ra đầy đất, rất dễ bị người ta đoán ra đám mã phỉ này bị người tước đầu trong một đòn, binh khí như vậy rất có khả năng sẽ bị nhìn ra, dẫu sao binh khí giết người tốc độ nhanh ở thời đại này rất ít thấy, rất đặc thù. Đặc thù đến mức một khi binh khí bị người ta nhìn ra, thân phận người làm ra việc này sẽ lộ.
Mang đầu đi, vì để làm loạn tầm mắt.
Như vậy, đã muốn cứu bọn họ, lại muốn giấu giếm thân phận, võ nghệ cao cường, binh khí còn đặc thù đến có thể giết người tốc độ cao, sẽ là ai?
Đáp án miêu tả sinh động.
Mộ Thanh cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào phần rìa của lồng ngực lạnh băng kia. Ánh trăng dừng ở đầu vai nàng, trăm cỗ thi thể không đầu trên mặt đất, tư thế của nàng lại như đang vuốt ve, gió Tây kêu khóc trên đường thôn, chợt thêm quỷ khí.
“Xác chết…” Ngay lúc những người chờ đợi trên đường thôn đều lộ ra vẻ kỳ lạ, Mộ Thanh đã mở miệng. Nàng khám nghiệm thi thể xử án, từ trước đến nay quyết đoán, lần này không biết vì sao lại hơi do dự gian nan: “Trên xác chết không có vết thương khác, tất cả mọi người đều mất mạng trong một đòn. Miệng vết thương gọn ghẽ, tức sau khi chết mới bị chặt đầu, đối phương làm nghề sát thủ. Xem ra đám mã phỉ này… có không ít kẻ thù.”
Mộ Thanh cúi đầu, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, không có ai thấy nàng hơi nhắm mắt lại.
Nàng báo sai cách chết của người bị hại, sau khi bị giết mới chém đầu và một đòn mất đầu, suy đoán hung khí sẽ đi khá xa.
Nàng hướng dẫn phương hướng tra tìm hung thủ, chỉ hướng kẻ thù của mã phỉ.
Những thứ này… đều vi phạm đạo đức nghề nghiệp của nàng.
Hai đời, nàng lấy thiên hạ không còn oan khuất làm lý tưởng, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày việc giấu giếm tình tiết vụ án thay hung thủ sẽ xảy ra ở trên người nàng. Trước đêm nay, nàng không thể tha thứ cho người khoan nhượng với tình tiết vụ án, sau đêm nay, nàng không xứng mang danh Phán Quan Âm Ty.
Nhưng nàng không hối hận vì quyết định đêm nay.
Ai làm ra việc này… Là người của hắn ư?
Chỉ có ảnh vệ của hắn mới dùng sợi tơ mỏng làm binh khí, chỉ có loại binh khí này mới có thể làm ra chuyện đêm nay, chỉ có hắn mới có thể cứu nàng.
Hắn ở Giang Nam xa xôi, ở Biện Hà xa xôi, ngàn dặm ở ngoài xa xôi, vẫn hóa giải nguy hiểm cho nàng đêm nay. Phán đoán từ mức độ cương cứng thi thể của những người này, phán đoán từ vẻ nôn nóng của kẻ cầm đầu mã phỉ đêm nay, đám cung thủ này vốn nên đến thôn Thượng Du từ sớm rồi mới đúng. Người mãi vẫn chưa tới là bởi vì đã sớm bị giết.
Những người này chết trước khi tinh kỵ tiên phong quân Tây Bắc đến, đêm nay người cứu nàng, thật ra là hắn…
Nàng không biết hắn có bao nhiêu ảnh vệ ở Tây Bắc, những người này ẩn nấp giấu giếm ở đâu, nhưng nếu những người này ở Tây Bắc, có lẽ ắt có tác dụng. Đêm nay vì cứu nàng, hắn vận dụng lực lượng trong tối, mạo hiểm bị lộ, sao nàng nhẫn tâm đẩy thế lực của hắn ra? Những người này, vận dụng vào việc đêm nay, ai biết ngày sau có cần sắp xếp lại lần nữa, sẽ hao phí bao nhiêu tâm huyết của hắn không?
Hắn tốn những tâm huyết này, chỉ vì cứu nàng một mạng ở ngoài ngàn dặm. Nàng vì hắn mà bỏ cái danh Phán Quan Âm Ty thì đã sao?
“Đường thôn này rất hẹp, lại là đường đất. Thi thể nằm trên mặt đất, máu che giấu rất nhiều dấu vết. Trước khi tra xét thì đã bị phá hủy hiện trường, một vài manh mối đã không nhìn ra nữa. Đối phương là sát thủ, cũng không để lại manh mối có giá trị.” Mộ Thanh đứng dậy, những câu trần thuật này đã tỏ vẻ việc đêm nay sẽ vĩnh viễn trở thành nghi án.
Nguyên Tu nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Hắn vẫn chưa tận mắt thấy năng lực xử án của Mộ Thanh, bởi vậy cũng không thất vọng vì nàng chỉ cung cấp một chút manh mối này. Trên thực tế nàng cung cấp manh mối không ít. Hung thủ giết người từ sau lưng, có công lực giết trăm người trong tích tắc, giết người rồi chém đầu mang đi.
Nàng đi vào thôn Hạ Du mới một lát đã đưa ra suy đoán này, năng lực vẫn khá kinh người. Hắn chỉ tạm không nghĩ ra trên địa giới Tây Bắc có người nào phù hợp với suy đoán này.
Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng và Hàn Kỳ Sơ cũng theo đến. Bốn người đều cảm thấy đêm nay Mộ Thanh kết án hơi nhanh, nhưng bọn họ đều được thấy bản lĩnh của nàng, một khi nàng đã nói như vậy, thế thì không sai được.
“Có thể là người Hồ không?” Lỗ Đại suy đoán. Thấy Nguyên Tu quay đầu nhìn sang, hắn mới nói: “Chuyện này có liên quan đến mã trại, đêm qua mới biết được, còn chưa kịp đưa quân báo cho Đại Tướng quân. Quay về rồi nói!”
“Được! Đêm nay nghỉ tạm ở trong thôn rồi hãy về.” Nguyên Tu nói.
Mọi người tuân lệnh, muốn theo hắn về thôn Thượng Du. Lúc này, phía sau chợt nghe tiếng vó ngựa, một tinh kỵ chạy tới, xuống ngựa đưa tin: “Báo! Báo Đại Tướng quân, mã trại có dị động. Có mã phỉ chạy ra từ trong trại, đội thám báo bắt người tra hỏi, biết được đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia, giáo đầu và hai mươi ba đầu mục lớn nhỏ của phỉ trại đã bị giết sạch vào đêm nay, đầu không cánh mà bay! Mã trại đã loạn!”
Ánh mắt Nguyên Tu hơi trầm xuống, gió đêm chợt lạnh, ngân hà hơi tối, thấy tuyết bay: “Truyền lệnh! Mã phỉ ra khỏi trại giết không tha, thăm dò xem có mật đạo không. Bịt kín đường ra, không được để một tên giặc cướp nào lọt lưới!”
“Vâng!” Tinh binh kia tuân lệnh, lên ngựa chạy vội đi.
Đêm nay, Nguyên Tu đến thôn Thượng Du chỉ dẫn theo trăm tinh kỵ, nhưng nếu hắn đã hạ quân lệnh này vậy chứng tỏ đại quân đã đến, chẳng qua khi đến thôn Thượng Du thì phái đến các mã trại quanh đó. Có lẽ vì khiến cho mã trại không dám lại đưa người đến tấn công thôn Thượng Du, chặt đứt nguy hiểm tiếp theo cho thôn Thượng Du. Chẳng qua không ngờ có người nhanh hơn hắn một bước, đã giết đầu mục lớn nhỏ trong mã trại, làm chiêu rút củi dưới đáy nồi, rắn mất đầu!
Người nào làm?
“Mẹ nó! Nhất định là người Hồ!” Lỗ Đại mắng. Đại đương gia mã trại kia thường gặp một người áo đen vào buổi đêm. Người áo đen kia cung cấp chiến mã cho gã, những chiến mã đó lại khá giống ngựa Hồ. Chuyện này nhìn thế nào cũng giống mưu đồ của mã trại bại lộ, đầu lĩnh cả trại bị người ta giết người diệt khẩu.
“Sao biết?” Nguyên Tu hỏi.
“Chuyện này nói ra thì rất dài. Về thôn Thượng Du trước, trong nhà trưởng thôn còn giữ bốn mã phỉ, Đại Tướng quân hỏi là sẽ biết.” Lỗ Đại nói.
“Được! Về thôn!” Nguyên Tu ra lệnh.
Lần này mọi người thật sự về thôn, chẳng qua Mộ Thanh đi cùng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm Tây Bắc, ánh mắt kia lại hướng về Giang Nam.
Hắn…
Thôi, từ nay về sau, nàng không còn là người chính trực mà mình vẫn nhận định nữa.
Nhưng, nàng không hối hận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
—
Sau khi về thôn, lại không thể tránh việc trị thương.
Tránh cũng không thể tránh, Mộ Thanh dứt khoát không tránh. Nàng nói thẳng nàng quái gở, không thích để người ta trị thương, xin bồn nước ấm, nói rõ muốn tự mình xử lý vết thương, mời người không liên quan đi ra ngoài sau đó thuận tay đóng cửa.
Hành động này chọc Tề Hạ tức điên: “Quái gở? Chưa bao giờ nghe lý do kiểu này!”
“Nghe rồi đấy.” Mộ Thanh ném khăn vào thau đồng, không buồn ngẩng đầu.
Tề Hạ nghẹn, giận trừng mắt nhìn nàng: “Chưa bao giờ thấy có quân y ở đây, còn muốn tự…”
“Thấy rồi đấy.” Mộ Thanh cầm kéo trên bàn, hơ trên lửa.
“Ngươi! Giống như ngươi thì còn cần quân y làm gì!”
“Cần, trong phòng Đại Tướng quân.” Đêm nay bọn họ đều ngủ trong nhà trưởng thôn. Sáu gian phòng, cha con trưởng thôn ở hai gian, Nguyên Tu và Lỗ Đại một gian, lão Hùng và Hàn Kỳ Sơ một gian, Chương Đồng và nàng một gian, còn một gian là Tề Hạ và Đô Úy đội tinh kỵ ở, những người còn lại đều chia ra ở nhà dân trong thôn.
Lỗ Đại và Nguyên Tu có việc đang bàn, Tề Hạ xử lý vết thương của lão Hùng và Chương Đồng trước, tính toán xử lý xong cho Mộ Thanh rồi đi tìm Lỗ Đại, không ngờ Mộ Thanh kiên quyết tự mình xử lý vết thương.
“Ta không hiểu vì sao ngươi có quân y mà không cần!”
“Ta quái gở.”
Tề Hạ tức giận đến máu dồn lên não, nói mãi lại quay về chỗ ban đầu.
Quái gở! Chưa bao giờ nghe lý do này!
“Tính ngươi nóng, ảnh hưởng tâm trạng của ta.” Mộ Thanh buông kéo đã hơ lửa, lý do này đủ rồi phải không?
Tính… hắn nóng?!
Trước mắt Tề Hạ biến thành màu đen. Hắn nóng tính, hắn biết. Tâm trạng người bệnh không tốt, ảnh hưởng đến việc dưỡng thương, hắn cũng biết. Nhưng trong quân không thể so bằng ở nhà, bị thương có quân y đến chữa có thể giữ được mạng là tốt rồi, con mẹ nó ai còn quan tâm đến tâm trạng? Sao tiểu tử này khó hầu hạ thế?
Ba năm trong quân, thân là quân y, chưa bao giờ hắn bị người ta chê như vậy. Tề Hạ khó có thể tiếp thu, không nói thêm lời nào, phất tay áo giận dữ rời đi.
Ở cửa, Chương Đồng cười khổ, nhưng tiến vào thấy Mộ Thanh đặt chậu nước, khăn, kéo và thuốc trị thương trên bàn thì không khỏi nhíu mày, sầm mặt nói: “Thật sự không cần hỗ trợ? Ta… ta có thể không nhìn.”
“Không nhìn thì hỗ trợ kiểu gì?” Mộ Thanh nhìn ra phía cửa.
Chương Đồng lập tức ngậm miệng. Đúng vậy, không nhìn thì sao có thể giúp được? Nhưng nàng thật sự có thể xử lý một mình à? Quần áo đều dính vào da thịt, cơn đau khi bôi thuốc không phải khó chịu đựng nhất mà khó chịu nhất là da thịt bị mạnh mẽ kéo ra. Hắn là nam nhân, vừa rồi Tề Hạ xử lý vết thương cho hắn, hắn còn đổ mồ hôi lạnh. Sao nàng nhịn được? Còn muốn tự mình xử lý.
Nhưng hiển nhiên, nàng sẽ không để hắn hỗ trợ, nữ tử luôn phải bận tâm đến danh dự.
“Vậy ngươi xử lý đi. Ta thấy Tề Hạ đến phòng Đại Tướng quân, chắc là cáo trạng rồi. Lỗ Tướng quân còn chưa xử lý vết thương, chắc phải một canh giờ nữa hắn mới đi ra. Ngươi từ từ xử lý, ta canh ở cửa.” Chương Đồng phức tạp liếc Mộ Thanh một cái, không làm chậm thời gian nàng xử lý vết thương, lập tức rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hắn đưa lưng về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng Mộ Thanh chốt cửa, sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Mộ Thanh dịch chăn đệm trên giường sang bên, bưng chậu nước, lấy khăn, kéo, thuốc trị thương, gương đồng và giá cắm nến vào rồi thả màn, vào giường.
Trên người nàng không không bị trầy xước nhiều, có hai vết thương do đao, một chỗ bên vai trái, một chỗ bên phải sau eo. Hai chỗ đều không thể nhìn thấy, nhưng cũng may với tới được. Mộ Thanh cởi quần áo. Áo lót, áo ngoài đều dính lên da thịt chỗ vết thương, nàng cầm kéo cắt quần áo, ném đồ dính máu sang một bên. Chỉ thấy trên giường, thiếu nữ bó ngực, sau lưng đã bị máu nhuộm đỏ. Màu đỏ sậm kia tôn lên da thịt trắng hơn tuyết, một bóng mờ chiếu lên mành trướng, dịu dàng đẹp đẽ.
Nhưng trong trướng kia, nước trong thau đồng đã dần thành màu đỏ tươi, khăn lần lượt ném vào giặt trong nước, lần lượt cầm lấy đắp trên vai và eo, mãi đến khi máu khô trên vết thương mềm dần, Mộ Thanh mới duỗi tay bóc từng vụn quần áo dính lên vết thương.
Từng vụn quần áo dần dần xé xuống một tầng da thịt, hợp với thuốc mỡ và máu khô, nỗi đau dao cùn cắt thịt, làm đầu vai Mộ Thanh dần đổ một tầng mồ hôi mỏng. Ánh trăng chiếu lên tuyết, một khoảng óng ánh, ánh sao rơi đầy màn giường.
Nhưng chờ bóc quần áo, màu tuyết óng ánh kia chợt hiện dữ tợn. Hai vết thương do đao, vết thương được lau đến hơi trắng bệch, cũng may thuốc mỡ kia quý hiếm, bôi lên sớm, xung quanh vết thương không thấy sưng đỏ, nhưng chỗ da thịt đã trắng bệch kia cần cắt bỏ mới có thể bôi thuốc.
Mộ Thanh dùng dao giải phẫu chưa bao giờ giết người, đặt trên lửa hơ, một tay cầm kính, một tay cầm dao, chậm rãi cắt vào đầu vai.
Ánh nến chiếu lên trướng ấm, vốn là hình ảnh yểu điệu lại có thêm ánh dao sắc bén…
—
Trong phòng Nguyên Tu và Lỗ Đại, xây giường đất sưởi.
Trời Tây Bắc tháng Tám, buổi đêm giường đất sưởi không đốt. Đầu giường đất đặt một cái bàn lùn, phía trên đặt quân báo, Nguyên Tu cùng Lỗ Đại mỗi người ngồi một bên, chong đèn xem quân báo.
Đã thẩm tra bốn mã phỉ kia, trói đi phòng chứa củi, có người trông.
Nguyên Tu cúi đầu nhìn quân báo, ngọn lửa chiếu vào mắt, lúc sáng lúc tối. Sau một lúc lâu, hắn ném quân báo lên bàn, nói: “Không phải người Hồ.”
“Không phải?” Lỗ Đại cũng ném quân báo trên tay xuống, nhíu mày.
“Nếu là người Hồ, giết trùm thổ phỉ trong trại còn dễ hiểu, giết trăm cung thủ ở thôn Hạ Du lại khó nói.”
Lỗ Đại giật mình, giơ tay sờ xuống cằm, không sờ thấy râu, hắn không quen, bực bội: “Mẹ nó, là ai làm? Giết trùm thổ phỉ và giết cung thủ hiển nhiên là một nhóm người. Con mẹ nó, rốt cuộc là đang giúp ta hay đang quấy rối?”
Giết cung thủ thôn Hạ Du, vừa hay cứu mạng bọn họ, nhìn có vẻ như đang giúp quân Tây Bắc. Nhưng mà những người đó lại giết trùm thổ phỉ mã trại. Bọn họ còn muốn bắt sống trùm thổ phỉ kia, thẩm vấn lai lịch xuất xứ của chiến mã, mục đích và thân phận của bọn chúng và người áo đen kia. Hiện giờ người đã chết hết, con mẹ nó manh mối bị chặt đứt!
“Có lẽ là vì giúp chúng ta. Đêm nay nếu ta không tới, trùm thổ phỉ trong trại vừa chết, mã phỉ như rắn mất đầu, chắc chắn sẽ không có ai còn tâm tư đến thôn Thượng Du giết các ngươi.”
“Giúp chúng ta? Vậy sao thần bí không chịu lộ mặt?”
“Đơn giản, không muốn đểu chúng ta biết thân phận.” Nguyên Tu cười nói.
“Hả?” Lỗ Đại không tin: “Giúp ta còn mai danh ẩn tích?”
Nếu giúp bọn họ, đã nói lên không có địch ý với quân Tây Bắc. Vậy cần gì phải che giấu?
Nguyên Tu cũng tạm thời không nghĩ ra trên địa giới Tây Bắc có nhóm người nào giúp quân Tây Bắc, lại không muốn lưu danh.
Lỗ Đại nói: “Dù sao trùm thổ phỉ đã chết, không còn gì mà tra xét. Rốt cuộc những con ngựa đó vận chuyển từ đâu vào? Chuyện này không điều tra rõ, đêm ngủ chỉ có thể mở to hai mắt!”
Năm sáu ngàn con chiến mã không rõ lai lịch, cứ vậy xuất hiện ở phía sau quân Tây Bắc. Việc này bảo làm sao mà ngủ nổi đây?
“Những con ngựa đó không phải ngựa Hồ. Dáng người tương tự, lại không có dã tính bằng ngựa Hồ, bước chạy cũng ngắn hơn. Nhưng cũng không phải chiến mã trong quân chúng ta, nhìn có vẻ mới đào tạo ra. Từ năm trước chiến sự nổi lên, biên quan giới nghiêm, thám tử người Hồ có biện pháp tiến vào, ngựa lại không thể. Năm, sáu ngàn con, dù cho chia thành mấy đợt thì mục tiêu cũng quá lớn. Có lẽ nhân lúc chiến sự, tâm tư chúng ta đều ở phía trước, lặng lẽ vận chuyển ngựa từ phía sau vào.” Nguyên Tu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Phía sau?” Lỗ Đại lại bị suy đoán này làm cho kinh sợ: “Sao có khả năng? Nuôi ngựa phải có trại nuôi ngựa, trại nuôi ngựa Tây Bắc đều phải đăng ký với quan phủ. Hơn nữa nhiều ngựa như vậy, muốn nuôi trộm, không để ta phát hiện cũng không có khả năng!”
“Chưa chắc là Tây Bắc, cũng có thể là Thanh Châu.” Nguyên Tu nói, ánh sáng trong mắt chói lọi. Hắn đang ở phòng trong nhà nông, ánh mắt kia lại như trong giây lát đã ra ngàn dặm ngoài Tây Bắc.
“Thanh Châu?”
“Chứ không thì sao? Ngươi cho rằng Hô Diên Hạo có bản lĩnh thâm nhập Thanh Châu, gã còn có bản lĩnh một mình vác những cơ quan đoản tiễn đó đi à?”
Lỗ Đại không nói, hắn thật sự không đặt chung hai việc này vào để suy xét.
“Thanh Châu chắc chắn có người trợ giúp gã, ngựa của phỉ trại, tuy không phải ngựa Hồ lại có huyết thống ngựa Hồ, việc này không thoát khỏi liên quan đến người Hồ. Nuôi ngựa ở Tây Bắc sẽ bị chúng ta phát hiện. Thanh Châu lại không phải địa giới của chúng ta, Thanh Châu mười vạn ngọn núi, thảo nguyên, khe, hồ nước mặn, núi sâu, đều là chỗ tốt để nuôi ngựa.” Nguyên Tu nhẹ nhàng gõ quân báo trên bàn, ra kết luận: “Thanh Châu, cần tra!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong phòng tạm yên lặng, Lỗ Đại tàn nhẫn cau mày. Đại Tướng quân vừa đến, phương hướng của mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy trong lòng không sáng nổi, giống như ngửi được mùi âm mưu.
Nếu Thanh Châu thật sự có kẻ giúp đỡ người Hồ dự trữ nuôi dưỡng chiến mã, trợ giúp người Hồ thâm nhập vào lòng Đại Hưng. Việc này đã liên quan đến giang sơn xã tắc, có kẻ thông đồng với địch bán nước mưu phản.
Quân Tây Bắc tử thủ biên quan mười năm, bao nhiêu tướng sĩ nhuộm máu sa trường. Con mẹ nó là ai ở phía sau bọn họ thông đồng với địch bán nước!
Ánh mắt Lỗ Đại nặng nề, không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nến lách tách. Qua một lát, Nguyên Tu cúi đầu cầm quân báo trên bàn, trong phòng lại có thêm tiếng lật xem quân báo.
Lúc này, bên ngoài chợt nghe có tiếng bước chân đến, tiếng bước chân kia hơi nặng, người chưa đi đến phòng, Nguyên Tu đã cười nói: “Ai có thể làm Tề Hạ tức đến vậy? Không cần gõ cửa, vào đi.”
Cửa mở ra, người vào quả nhiên là Tề Hạ. Khuôn mặt thiếu niên vững vàng, nói: “Đại Tướng quân, ta không chữa được tiểu tử kia. Không chữa!”
Nguyên Tu đưa mắt lên từ trong đống quân báo, đáy mắt có ý cười thoải mái: “Tiểu tử nào?”
“Chu Nhị Đản!” Cái tên nát này, vừa nghe đã biết là thằng nhóc không bớt lo!
Nguyên Tu sửng sốt: “Vừa rồi còn thấy hắn rất có tinh thần, dường như bị thương không nặng. Sao ngươi không chữa được?”
“Đúng vậy, bị thương không nặng, không chết được. Nhưng chỗ da thịt bị thương của hắn dính nặng nhất, máu thịt chỗ quanh vết thương phải rửa sạch sẽ mới có thể bôi thuốc, mà tiểu tử kia không cần ta, nhất định muốn tự làm! Ta chưa từng thấy có binh lính không cần quân y. Đã chê ta thì ta không chữa!”
“Vì sao hắn có quân y lại không cần?” Nguyên Tu khó hiểu, liếc Lỗ Đại một cái.
“Hắn nói hắn quái gở.” Sắc mặt Tề Hạ biến thành màu đen. Thế này mà là lý do gì chứ!
“Quái gở?” Nguyên Tu cũng cười: “Tiểu tử này, thế này cũng là lý do?”
Đúng thế!
Vẻ mặt Tề Hạ giận dữ: “Hắn còn nói tính tình ta không tốt, ảnh hưởng tâm trạng của hắn! Đại Tướng quân công bằng phân xử đi, ngài cũng không khó hầu hạ như vậy!”
Mày Nguyên Tu nhếch cao, bỗng nhiên cười dài một tiếng, nói với Lỗ Đại: “Tiểu tử này, rất thú vị!”
Lỗ Đại nở nụ cười ha ha, bầu không khí nặng nề nghiêm túc vừa rồi hai người thảo luận quân cơ chính sự biến mất: “Lão tử cũng bó tay với thằng nhóc kia, tính hắn vậy đấy! Đại Tướng quân không nhìn thấy thôi, khi ở thảo nguyên Hô Tra, hắn phá trận cơ quan của Hô Diên Hạo, vậy mà nhất định phải ngồi đối diện Hô Diên Hạo trên thảo nguyên năm ngày năm đêm. Lão tử hạ quân lệnh bảo hắn về hắn cũng không chịu, làm lão tử tức đến muốn đấm cho hắn ngất luôn, con mẹ nó lại không nỡ!”
Nguyên Tu cười đứng dậy nói với Tề Hạ: “Được rồi, ngươi ở chỗ này xem vết thương cho Lỗ Đại đi. Ta đi thăm tiểu tử kia.”
—
Khi Nguyên Tu đến trước phòng Mộ Thanh, thấy Chương Đồng đang đứng bên ngoài.
“Đại Tướng quân!” Chương Đồng thấy Nguyên Tu, sắc mặt khẽ biến, đứng thẳng quân tư, cố ý cao giọng.
“Sao không vào nhà?” Trên mặt Nguyên Tu có vẻ nghi ngờ.
Trong lòng Chương Đồng giật thót, biết hai nam nhân cùng phòng, một người trị thương, một người khác cố ý tránh ra ngoài cửa, nhìn thế nào cũng kỳ lạ. Nhưng hắn tạm không tìm thấy lý do khác, chợt nhớ đến lời Mộ Thanh nói với Tề Hạ bèn nói: “À… Hắn quái gở.”
Lý do kỳ lạ này khiến Nguyên Tu cười thoải mái, khoanh tay nhìn cửa phòng, nói: “Tiểu tử quái gở bên trong, vết thương đã xử lý xong chưa? Có tiện cho bản tướng quân vào nhà không?”
Ánh nến trong phòng mờ ảo, không thấy bóng người. Qua một lúc lâu, mới thấy có người vén mành, bóng người chiếu lên cửa sổ, mấy phen qua lại, then cửa vừa động, cửa phòng mở.
Thiếu niên mặc một bộ đồ màu than chì, là mượn từ nhà nông. Hán tử Tây Bắc phần lớn to khỏe, bộ đồ kia tròng lên người nàng hơi rộng. Gió tây lướt qua sân, ánh trăng chiếu lên sắc mặt nàng tái nhợt, càng hiện ra vài phần lạnh lùng gầy yếu.
Nguyên Tu hơi nhíu mày. Thằng nhóc này hơi gầy yếu quá rồi. Nếu không phải quân báo của Lỗ Đại, thật sự khiến người ta khó có thể hình dung ra những hành động vĩ đại trên đường hành quân xuất phát từ thiếu niên trước mắt.
“Không chịu để quân y trị thương, tự mình ở trong phòng bận bịu. Tốt chưa?” Nguyên Tu đứng ở cửa, đã cởi chiến giáp, chỉ mặc chiến bào màu đỏ kia. Gió Tây thổi tới, chiến bào bay lên, khí phách kia tăng cao như diều hâu bay lượn.
Mộ Thanh chợt hoảng hốt, vì bộ áo bào đỏ kia…
Nàng cúi đầu, tránh ánh mắt, nhích người sang cạnh cửa: “Tốt rồi.”
Nàng đã thay quần áo sạch sẽ, tất nhiên là đã xử lý xong vết thương. Nguyên Tu cười, nhấc chân vào phòng. Khi đi qua Mộ Thanh, ánh trăng chiếu thẳng lên dung nhan thiếu niên, thấy rõ cần cổ tinh tế trắng hơn tuyết dưới quần áo to rộng, nếu không phải có thể nhìn thấy yết hầu, hắn thật sự sẽ cảm thấy quá nhỏ yếu rồi.
Vào phòng, mùi máu nồng nặc và mùi thuốc trị thương trong phòng át đi chút kỳ lạ trong lòng Nguyên Tu, trên bàn đặt một chậu máu loãng, kéo đặt ở một bên, ánh nến chiếu vào hơi ánh lên vầng sáng mờ.
“Tiểu tử này, nhìn gầy yếu thế mà cũng là hán tử!” Nguyên Tu cười, giữa mày toàn là sự thoải mái. Chương Đồng đứng ngoài phòng nghe lời này, khóe miệng hơi giật.
Mộ Thanh không nói chuyện, chỉ đứng trang nghiêm cúi đầu, nhìn có phần kính cẩn nghe lời.
Nguyên Tu hơi buồn cười: “Lỗ Đại nói ngươi to gan đến không thèm nghe cả quân lệnh của hắn. Sao đến chỗ ta lại kính cẩn ngoan ngoãn thế? Không cần câu nệ, biên quan không phải trong triều, không nhiều quy củ như vậy!”
Mộ Thanh chỉ gật đầu, vẫn không nói chuyện. Nam tử đứng ở trong phòng, chỉ cách nàng ba bước. Mùi trên chiến bào kia rất thơm, không giống mùi đất đỏ của Tây Bắc, mùi kia còn nồng hơn gió Tây Bắc, như khiến người ta liếc mắt một cái là trông thấy cửa vào đại mạc, vạn dặm thảo nguyên.
Thấy nàng ít nói, Nguyên Tu cũng không miễn cưỡng. Tiểu tử này là hạt giống tốt, tương lai còn dài.
“Một ngày đêm tử thủ, các ngươi cũng mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi.” Nguyên Tu vỗ cánh tay Mộ Thanh rồi ra khỏi phòng.
“Đại Tướng quân.” Khi Nguyên Tu đi đến cửa, Mộ Thanh bỗng nhiên lên tiếng.
Nguyên Tu hơi bất ngờ, quay đầu lại nhìn nàng, nghe nàng hỏi: “Khi nào đại quân có thể tới? Việt Từ về thành Cát Châu báo tin có đi theo đại quân không?”
“Tiểu tử kia à, đi theo sau đại quân, sáng mai sẽ đến. Đừng lo cho hắn, hắn bị thương không nặng như ngươi.” Nguyên Tu đáp xong thì ra khỏi phòng.
Chương Đồng thấy Nguyên Tu đi xa mới vào nhà, nói: “Ngươi và Việt Từ rất hợp nhau.”
Đêm đó khi phái người đi báo tin, hắn đã phát hiện, nàng nói với Việt Từ nhớ người nhà, dường như quan hệ cá nhân của hai người không tồi. Đêm nay, nàng hỏi thăm Đại Tướng quân hai lượt, có lẽ thật sự rất thân quen.
Chương Đồng cau mày, không biết vì sao trong lòng hụt hẫng. Nhưng vị chua lòm kia lập tức tan hết sau khi nhìn thấy bồn máu loãng trên bàn, hắn bước qua, bê đi đổ.
Nguyên Tu về đến trước cửa phòng lại ngừng lại, quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng cách đó không xa, lại nhìn vào lòng bàn tay mình.
Tiểu tử kia, cánh tay cũng mảnh khảnh… Thân mình gầy yếu như này, đến biên quan sao chịu nổi? Chờ vết thương khỏi phải huấn luyện nhiều mới được.
Đêm nay, Mộ Thanh và Chương Đồng ngủ một phòng, Chương Đồng ngủ dưới đất. Một ngày đêm khổ chiến, hai người đều mệt mỏi, một giấc này vậy mà ngủ tới khi mặt trời lên cao. Khi dậy phát hiện Nguyên Tu đã không ở đó, chỉ để lại trăm tinh kỵ trong thôn.
Lỗ Đại, lão Hùng và Hàn Kỳ Sơ đều ở đó, nghe nói sáng sớm Nguyên Tu đã đến phỉ trại.
Đêm qua có tinh kỵ chạy vội tám trăm dặm đến doanh trướng tân quân, ra lệnh cho tân quân đi về hướng phỉ tập hợp với quân Tây Bắc, làm việc diệt phỉ.
Đám người Mộ Thanh có thương tích trong người, được Nguyên Tu ra lệnh ở trong thôn dưỡng thương, không cần tham dự diệt phỉ. Lần này, năm người gian khổ bảo vệ dân chúng trong thôn, lại thăm dò được cơ mật của phỉ trại, đã là công lớn. Hiện giờ đầu mục phỉ trại đã chết, diệt phỉ đã cực kỳ dễ dàng, chẳng qua là để đao của tân quân dính tí máu mà thôi.
Không cần tham dự diệt phỉ, Mộ Thanh cũng không thèm để ý. Sau khi ăn sáng trong nhà trưởng thôn thì thấy Nguyệt Sát đã trở lại.