Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 67
Chương 67
Nguyên Tu!
Đánh lâu dài là dùng mọi biện pháp kéo dài thời gian, chờ đợi viện quân.
Ngày hôm đó, chém giết từ sáng sớm đến chạng vạng, tiêu tốn quá nhiều thể lực, đến khi mặt trời xuống núi, giết lui đám mã phỉ cuối cùng, Mộ Thanh mệt mỏi nằm vật xuống bên cạnh đống xác.
“Buổi tối, chúng ta giả làm thi thể.” Mộ Thanh nói.
Giết chóc một ngày một đêm, còn một ngày một đêm nữa viện quân mới đến, bọn họ không thể cứ giết chóc điên cuồng như vậy, trong trại hơn năm ngàn binh mã, chiến thuật biển người có thể vây chết bọn họ, nếu ngày mai lặp lại cảnh này, bọn họ chắc chắn sẽ không thể kiên trì nổi.
Chỉ có thể tránh né, trà trộn vào đống xác chết, tìm cơ hội ra tay.
“Cầm lấy.” Chương Đồng cúi người, đưa cho Mộ Thanh một miếng bánh nướng, thấy nàng nhận, nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, cứ như vậy nằm giữa đống xác chết, cắn bánh nướng khô khốc, nhai không được mấy miếng đã nuốt xuống. Hắn nhíu mày, khuôn mặt của nàng đã bị máu và cát vàng Tây Bắc phủ kín, chỉ lộ ra đôi con ngươi trong veo.
“Sao phải khổ như vậy? Sao phải tới quân doanh làm gì?” Từ khi phát hiện ra nàng là nữ nhi, trong lòng hắn luôn có nghi vấn này.
Nàng cắn một miếng bánh nướng, hắn đợi hồi lâu, còn cho rằng nàng sẽ không trả lời, không ngờ lại nghe thấy nàng nói, tuy rằng chỉ có một câu: “Cha ta bị quyền quý giết chết.”
Chương Đồng khẽ giật mình, cho nên?
Nàng giả nam vào quân doanh, ngàn dặm hành quân đến Tây Bắc, là vì lập quân công mưu tiền đồ, để một ngày nào đó báo thù cho cha sao?
Chạng vạng ở Tây Bắc không giống Giang Nam, tuy nắng sáng vẫn đầy trời, nhưng cũng chỉ chiếu lên tường đất cát vàng, mỗi ngày đến chạng vạng lại làm người ngắm nó dâng trào nỗi bi thương. Thiếu nữ nằm giữa núi thi thể, đôi mắt trong veo, không thấy bi thương, nhưng núi thi thể này, dáng người cô độc kia, càng làm người ta thêm bi thương.
Nữ tử ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng, cha nàng chết rồi, có lẽ trong nhà cũng không có huynh trưởng, nàng không còn chỗ dựa, báo thù cho cha chính là lý do để nàng tiếp tục sống, vào quân doanh, cùng thao luyện như binh sĩ trong thiên hạ, cùng hành quân, ăn gạo tấm, ở doanh trướng, ngủ chiếu rơm, chỉ vì một ngày nào đó được ngồi ở nơi cao, báo thù lớn.
Nhưng nàng có nghĩ tới, chỗ cao kia đâu có dễ ngồi như vậy? Một khi nàng thật sự lập được quân công được thụ phong thì sẽ phải giấu giếm thân phận nữ tử cả đời, không thể bại lộ. Nếu không đó là dâm loạn quân doanh, là tai họa, là rối loạn triều cương, là khi quân phạm thượng!
Cái nào cũng là tội chết!
Nàng chấp nhận mạo hiểm như vậy, có nghĩ tới ngày sau hay không?
Chương Đồng chỉ cảm thấy trong lòng bỗng dưng lại ê ẩm, hắn hung hăng cắn miếng bánh nướng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, bánh khô cứng khiến cổ họng hắn phát đau.
Mộ Thanh nhắm mắt lại, đắm chìm trong ánh tà dương, gió Tây Bắc thổi mạnh, ngoại trừ trong gió cuốn theo mùi máu tanh, mùi thịt khét khó ngửi ra thì tất cả còn lại đều là một khắc nghỉ ngơi hiếm có, làm nàng hơi buồn ngủ.
Chương Đồng nhìn nàng, lại nhìn xác người xác ngựa phủ kín cổng thôn, hắn không muốn nghỉ ngơi, bèn đứng dậy bước qua một thi thể, đi lên đằng trước, đưa lưng về phía nàng, mặt hướng về cổng thôn.
Mộ Thanh ngửi thấy mùi mồ hôi và mùi máu theo gió vờn qua ống tay áo, nàng mở mắt ra, thấy một bóng người đứng trước núi thi thể, cả người chìm trong nắng tàn, tấm lưng kia chợt thấy cao lớn.
“Nghỉ một lát đi, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta không nhiều đâu.” Nàng nói.
“Ngươi cho rằng ta mệt chắc? Hừ! Thể lực của nam tử lớn hơn nữ tử nhiều.” Hắn hừ một tiếng, bóng lưng cao lớn kia bỗng trở nên ngây thơ.
“Ừ, cũng cậy mạnh hơn nữ tử nhiều.”
Chương Đồng nhíu mày, quay người lại: “Sao trên đời lại có người…”
Hắn muốn nói, “không biết phân biệt tốt xấu”, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt vào. Bên môi nàng nở một nụ cười yếu ớt, một khuôn mặt đầy máu và cát vàng, sớm đã thấy không rõ mặt mũi, nhưng nụ cười kia lại ấm áp hơn cả trời chiều.
“Nghỉ ngơi đi.” Nàng nhắc nhở, sau đó không nói lời nào nữa.
Nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, qua hồi lâu, mới nghe thấy tiếng người ngồi xuống.
Chương Đồng không nằm xuống, chỉ khoanh chân ngồi, vẫn đưa lưng về phía Mộ Thanh, nhìn cổng thôn.
Thời gian nghỉ ngơi luôn ngắn ngủi, nhưng lần này hình như dài hơn ban ngày một chút. Bọn họ đã giết rất nhiều người, không thể nhớ rõ bao nhiêu, chỉ biết trên đường thôn, nơi nào cũng là thi thể. Một ngày một đêm, chiến tích như thế, có lẽ đã khiến mã trại kinh sợ, ban ngày điên cuồng xông vào, đến chạng vạng lại âm trầm tiến đến.
Lúc người trở lại thì trời đã tối đen, nhân số cũng không nhiều, chỉ chừng hơn trăm người.
Hơn trăm người tụ lại ở cổng thôn, dầu hỏa rải các nơi trong thôn đều đã cháy hết, nóc nhà, sân, chuồng bò, đống cỏ khô, nơi nào cũng bốc khói, ánh trăng treo đầu cành, chiếu đường thôn phủ đầy thi thể, làm người trông thấy phải sởn tóc gáy.
Đám mã phỉ thoáng không dám tiến lên, một ngày một đêm, chưa kể tối qua, chỉ tính ngày hôm nay, bọn chúng đã phái năm nhóm người tới đây, nhưng chỉ có mấy người trốn được về cầu cứu, còn phần lớn thì đều bỏ mạng ở trong thôn. Đại đương gia vô cùng tức giận, phái hết nhóm này đến nhóm khác vào thôn, đến chạng vạng thì trong trại không còn ai tình nguyện đến đây nữa, cãi vã hồi lâu, mới được ít người như thế.
Trong trại mất đi nhiều người như thế, các huynh đệ có tức giận, nhưng cũng sinh ra tâm lý sợ hãi.
Những thi thể chất đống ở kia đã nói lên tất cả.
Tên mã phỉ cầm đầu quét mắt nhìn toàn bộ thôn, thấy nơi này như một cái thôn chết, nhà nhà đóng chặt cửa, không đèn đuốc, không tiếng người, gió thổi đến, chỉ có mùi máu và mùi cháy khét. Gã không nhìn thấy năm tên kia trốn ở đâu, còn mấy người sống.
Ánh mắt của tên mã phỉ kia hơi lóe lên, giơ trường đao chỉ trong thôn: “Giết từng nhà cho lão tử!”
Hơn trăm người đồng loạt hò hét, trong đống thi thể trên đường, có bóng người lặng lẽ thở dài rồi đứng lên.
Đám mã phỉ này không phải kẻ ngu xuẩn, đám người Mộ Thanh giả làm thi thể là muốn thừa cơ ra tay, nhưng xem ra bọn họ vẫn phải liều mạng.
Tên mã phỉ cầm đầu thấy Mộ Thanh và Chương Đồng đứng dậy từ trong đống thi thể thì cười lạnh một tiếng: “Trốn giữa xác chết, các ngươi đúng là đồ nhát cáy!”
“Có nhát cáy hay không, các ngươi đến thử xem sẽ biết.” Chương Đồng hừ lạnh.
“Hừ! Đánh giết một ngày, chỉ bằng hai người các ngươi thì cho rằng có thể giết thêm được bao nhiêu huyunh đệ của lão tử hả? Đúng là nực cười!” Tên mã phỉ cầm đầu cũng hừ lạnh.
“Ai nói chỉ có hai người bọn họ? Hai người bọn ta không phải người sao?” Lúc này, giọng nói của Lỗ Đại từ phía sau truyền đến, đồng thời cùng lão Hùng bước ra, đứng ở bên cạnh Mộ Thanh và Chương Đồng. Hai người bọn họ đứng ở bên kia đường, thấy có mã phỉ vào thôn, đợi một lát lại không thấy người vào từ đường đó, nên nghĩ có lẽ bọn chúng đang ở chỗ Mộ Thanh và Chương Đồng, hai người lập tức chạy nhanh tới.
Mắt mã phỉ hơi híp lại, đợi một hồi, thấy không có người đến nữa thì cười nói: “Bốn người, xem ra các ngươi đã chết một người.”
Hàn Kỳ Sơ vẫn đang ở trong nhà trưởng thôn, chưa từng xuất chiến, nhưng không ai ngốc nói cho kẻ thù biết, Mộ Thanh chỉ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ừ, năm người, ở đây bốn, tương đương đã chết một người. Tình toán rất chuẩn, sau này không làm mã phỉ, có thể làm tiên sinh phòng thu chi được đó.”
Mã phỉ kia đen mặt, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra ý chế giễu trong lời nàng nói.
Lỗ Đại, lão Hùng và Chương Đồng cười vang, Lỗ Đại còn chỉ vào đống thi thể chất đống dưới chân, cười to: “Cái đó thì chưa chắc! Tiểu tử ngươi đề cao hắn ta quá rồi, hắn ta muốn làm tiên sinh tính toán sổ sách, trước phải tính xem bọn chúng đã chết bao nhiêu người.”
Lão Hùng và Chương Đồng lại cười to, ánh trăng chiếu rọi, thi thể đầy đất, bốn người đứng trên núi thi thể, đẫm máu kiên cường, cô độc thê lương, trong nụ cười mang theo vài phần khát máu.
Tiếng cười truyền đi thật xa, theo gió tản ra giữa trời đêm, làm cho lòng người nóng lên, cũng che đi tiếng đập cửa nóng ruột ở phía sau.
Trong sân của gian nhà đất cuối cùng trong thôn, có hai bóng người, một người thân hình lọm khọm, trong bóng đêm có thể nhìn ra là một ông cụ, người còn lại thì hơi gầy lại nhã nhặn, tiếng gõ cửa vội vã, tốc độ nói cực nhanh: “Đồng hương, bọn ta là tướng sĩ Tây Bắc, hiện đang khốn thủ trong thôn, chiến đấu khốc liệt cả một ngày đêm, chạng vạng ngày mai viện quân mới tới, bọn ta chỉ có bốn người, thế lực ít ỏi, mệt mỏi gắng sức, hy vọng tráng sĩ trong thôn có thể tương trợ, cùng nhau chống lại mã phỉ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hàn Kỳ Sơ gõ cửa, trong lòng như có lửa đốt, hắn ở trong nhà trưởng thôn trông coi bốn tên mã phỉ, nghe tiếng đánh giết bên ngoài, tính toán có ít nhất năm nhóm người đến, hai nhóm người đến đêm qua đúng y như chiến thuật của bọn họ, bốn người Lỗ Đại dư sức đối phó, không quá mệt mỏi. Nhưng từ tờ mờ sáng đến chạng vạng, không ngừng giết lui năm nhóm mã phỉ, chắc chắn có người bị thương, sức cùng lực kiệt.
Nếu chiến đấu thêm một ngày một đêm nữa, hắn nghĩ bọn họ sẽ không thể chống đỡ nổi.
Hắn không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết, chỉ có thể cố gắng làm một chuyện cuối cùng.
Nhưng mà, cửa nhà vẫn đóng chặt, trong nhà như không có người, tĩnh mịch như tờ.
Hàn Kỳ Sơ đứng ở ngoài cửa, liếc mắt nhìn trưởng thôn.
Ông lão run rẩy tiến lên gõ cửa: “Lão đại Lý gia, mau mở cửa đi, người đang chém giết ở trước thôn đúng là tướng sĩ quân Tây Bắc! Phó Tướng quân của quân Tây Bắc cũng ở trong đó!”
Cửa vẫn đóng chặt, trong nhà không có hồi âm, Hàn Kỳ Sơ đợi chốc lát, đành xoay người rời khỏi nhà kia, đi sang nhà khác.
“Đồng hương, bọn ta là tướng sĩ Tây Bắc, hiện đang khốn thủ trong thôn, chiến đấu khốc liệt cả một ngày đêm, chạng vạng ngày mai viện quân mới tới, bọn ta chỉ có bốn người, thế lực ít ỏi, mệt mỏi gắng sức, hy vọng tráng sĩ trong thôn có thể tương trợ, cùng nhau chống lại mã phỉ!”
Cửa kia vẫn đóng chặt, cũng không ai đáp lại
Ông lão cũng vội chạy tới thuyết phục: “Mã Tam gia, mau gọi hán tử nhà ngươi ra đi, người đang chiến đấu trước thôn đúng là quân sĩ Tây Bắc! Phó Tướng quân của quânTây Bắc…”
Hàn Kỳ Sơ không đợi ông ta nói xong, đã xoay người đi sang nhà tiếp theo.
Gõ cửa, cầu viện, một nhà lại một nhà.
“Đồng hương, bọn ta là tướng sĩ Tây Bắc…”
“Đồng hương, bọn ta là tướng sĩ Tây Bắc…”
Gió Tây kêu khóc, cát bụi quét qua tường nhà, âm thanh thê lương của đồn quan sát càng thêm lạnh lùng bi thương.
Không ai mở cửa, đêm nay thần bảo hộ của dân chúng Tây Bắc lại bị chính những người bọn họ bảo vệ nhốt ở ngoài cửa, cắt đứt đường sống cuối cùng.
Hàn Kỳ Sơ đứng ở cuối thôn, nhìn những thi thể ngổn ngang trên đường, lại nhìn cửa nhà đóng chặt, ngửa mặt lên trời cười dài.
Trưởng thôn kia dè dặt đi đến, cẩn thận nhìn Hàn Kỳ Sơ, nói: “Vị, vị Tướng quân này, chuyện này cũng không thể trách thôn dân bọn ta, hơn nửa năm nay, mọi người đều bị mã phỉ dọa sợ…”
“Sợ?” Hàn Kỳ Sơ cười lạnh một tiếng: “Cũng bởi vì các ngươi sợ, cho nên mới giúp đỡ mã phỉ bắt người qua đường, hại biết bao người vô tội. Đêm qua vốn dĩ bọn ta đã có thể quay về quân doanh, nhưng lại sợ bọn ta đi rồi bọn chúng sẽ đến đồ thôn tàn sát bách tính nên mới ở lại đây tử thủ! Một ngày đêm, đánh lui biết bao mã phỉ, bảo vệ người trong thôn của ngươi an toàn sống sót! Cho đến đêm nay cùng đường, mới đến thỉnh cầu giúp đỡ, mà các ngươi thì sao!”
“Sợ? Chẳng lẽ tướng sĩ Tây Bắc bọn ta là mình đồng da sắt, cơ thể không phải bằng xương bằng thịt sao? Chẳng lẽ trong nhà bọn ta không có vợ con thơ, cha mẹ già hay sao, mà nguyện chết trận tha hương?”
“Ha! Bọn ta ở biên quan giết Hồ Lỗ, ở nơi này tiêu diệt cướp, chỉ mong bảo vệ dân chúng Đại Hưng, hóa ra là bảo vệ một thôn làng toàn kẻ máu lạnh!”
“Mà thôi, tâm huyết nam nhi Tây Bắc cũng chỉ đến thế thôi, nếu đã sợ chết thì các ngươi cứ ở trong nhà chờ xem, ta tự đến tìm đồng bào trong quân, tối nay cho dù chết trận, huynh đệ bọn ta cũng phải ở cạnh nhau!”
Hàn Kỳ Sơ đi ra ngoài sân, nhặt một thanh đao bên cạnh xác chết, ngửa mặt lên trời hít một hơi gió đêm Tây Bắc, hắn bình tĩnh lạ thường, tâm trạng cũng không còn gợn sóng, chỉ nói: “Chạng vạng ngày mai viện quân sẽ đến, nếu như các ngươi có thể sống đến lúc đó, Hàn mỗ chỉ có một chuyện muốn nhờ —— nghe nói nhà nhà trong thôn đều lập bài vị cầu trường sinh cho quân Tây Bắc, vậy thì đập đi, không cần thờ nữa!”
Dứt lời, hắn đi đến cuối thôn, cánh cửa trước sân bỗng mở ra.
Tiếng mở cửa không lớn, nhưng tiếng bước chân hán tử đi ra lại trầm thấp mạnh mẽ, trên đầu vai hắn khiêng một cái cuốc, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, khuôn mặt ngăm đen đỏ lên, hét lớn với Hàn Kỳ Sơ: “Ai nói nam nhi Tây Bắc không có tâm huyết? Sao ngươi lại mất kiên nhẫn thế chứ? Cảnh tối lửa tắt đèn, ta ở trong nhà tìm cây cuốc một chút đã bị ngươi mắng! Hán tử trong thôn bọn ta có tâm huyết hay không thì đêm nay ngươi cứ mở mắt ra nhìn xem!”
Dân chúng trong thôn ngày ngày làm ruộng kiếm sống, chẳng lẽ bọn họ không biết cuốc nhà mình để đâu? Cái cớ này quá vụng về, Hàn Kỳ Sơ xoay người, lại nhìn thấy một loạt cửa nhà, từng cái từng cái mở ra, những hán tử cầm liềm, cầm búa, khiêng cuốc, khiêng cào đi ra, người nào cũng thở dốc, quát Hàn Kỳ Sơ.
“Hán tử trong thôn bọn ta có tâm huyết hay không thì đêm nay ngươi cứ mở mắt ra nhìn xem!”
“Thôn của bọn ta, bọn ta sẽ tự giữ!”
Một đám hán tử ra khỏi cửa nhà mình, bên trong nhà, phụ nhân ôm đứa nhỏ, rưng rưng nhìn, biết rõ nam nhân nhà mình đi chuyến này chưa chắc đã toàn mạng trở về, nhưng vẫn cắn răng dằn lòng, không ai khuyên can.
Nhóm hán tử đi ở trên đường, thấy cảnh tượng thi thể nằm chồng chất trên mặt đất đều hít một hơi khí lạnh. Bọn họ biết có người đánh giết mã phỉ, nhưng không biết là tướng sĩ Tây Bắc, cũng không biết bọn họ chỉ có năm người. Một ngày một đêm, bọn họ trốn ở nhà, không biết bên ngoài chống đỡ như thế nào, giờ khắc này ra bên ngoài, trông thấy cảnh tượng thảm thiết này, nhiệt huyết trong ngực dâng lên cuồn cuộn.
“Giết mã phỉ! Bảo hộ tướng sĩ Tây Bắc!” Không biết là ai hô một tiếng, mọi người đều hô vang đáp lại, giơ lưỡi liềm, búa, cuốc, cào, ồ ạt tràn con đường cuối thôn, trên đường chạy tới, còn gõ cửa từng nhà.
Cửa mở ra, lại thêm hai ba hán tử ra ngoài, bốn năm mươi người lại nhắm tới gian nhà phía trước trên con đường thôn.
Hàn Kỳ Sơ đứng ở cuối thôn, nhìn cảnh này, thở phào một hơi, chợt thấy đầu vai nhẹ đi một chút.
Nhưng còn chưa kịp nhẹ lòng, hắn đã mày cau, quay đầu nhìn con đường trước thôn, thi thể ngổn ngang chất trên đường, hắn không nhìn thấy tình hình trên đường, chỉ nghiêng tai lắng nghe, càng nghe hắn càng nhíu chặt mày.
Quá yên tĩnh!
Tiếng hò hét của những hán tử càng làm nổi bật lên con đường lặng như tờ, làm người ta chợt thấy bất an.
Nếu mã phỉ đã đến đây, bên kia ắt phải có tiếng đánh giết, tại sao lại… không nghe thấy?
Không hiểu sao trong lòng Hàn Kỳ Sơ lại cảm thấy bất an, hắn xách đao chạy về phía đầu thôn, gió từ phía sau thổi tới, hắn liếc mắt nhìn qua địa hình trong thôn, bỗng dừng bước! Trong đầu hiện ra bản đồ thôn trang vừa vẽ đêm qua, suy nghĩ chiến cuộc hôm nay.
Một ngày đêm, năm nhóm mã phỉ đến đây, phần lớn đã bị giết lui, tử thương cũng mấy trăm. Nếu hắn là kẻ cầm đầu mã trại, chắc chắn sẽ không phái người đi tìm chết, mà nghĩ trăm phương ngàn kế tìm được người trốn ở trong thôn, lại thừa dịp bóng đêm…
Hàn Kỳ Sơ bỗng nhiên bước về phía tường đất bao quanh thôn, không, không phải tường thôn, tường kia mặc dù thấp, ngựa có thể nhảy qua, nhưng người thì không được.
Nếu vậy…
Trong đầu hắn lại xẹt qua bản đồ địa hình trong thôn, Hàn Kỳ Sơ bỗng xoay người, nhìn về phía sau thôn Thượng Du, trong đêm đen thôn Hạ Du lẳng lặng sừng sững, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“Không ổn! Lại…” Hắn muốn ngăn cản những thôn dân này đi về đầu thôn, nhưng đã thấy nhóm hán tử trong thôn đi đến giao lộ, nhằm về phía cổng thôn mà đi.
Hàn Kỳ Sơ đành phải chạy vội qua.
——
Quay ngược thời gian lại chừng một canh giờ, khi Hàn Kỳ Sơ đến từng nhà gõ cửa cầu viện, ở trước cổng thôn, hơn trăm tên mã phỉ và đám người Lỗ Đại đứng cách nhau hơn nửa con đường thôn nhìn nhau.
Tên cầm đầu hỏi: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Lỗ Đại sờ sờ cằm: “Xem ra lão tử cạo râu đi thì không mấy ai nhận ra gương mặt này của lão tử.”
Vẻ mặt hắn buồn bực, lão Hùng lại cười ha ha: “Cứ như thế này trở về, ngay cả Đại Tướng quân cũng không nhận ra Tướng quân đâu.”
“Cái đó thì không sao! Nếu Đại Tướng quân có thể kinh ngạc một lần vì khuôn mặt này của ta thì lão tử có cạo sạch râu cũng đáng!”
Bóng đêm thâm trầm, dù có ánh trăng soi chiếu, nhưng vẫn không nhìn rõ mặt người. Trong phút chốc mã phỉ kia không nhận ra được Lỗ Đại là ai, nhưng nghe lời lão Hùng nói thì có thể hiểu được hắn chính là Tướng quân trong quân Tây Bắc, gã không khỏi kinh hãi. Đám mã phỉ phía sau cũng hoảng sợ xì xào, có kẻ không tự giác lui về phía sau.
Khó trách chỉ có năm người mà có thể giết lui năm nhóm người của bọn chúng, thì ra là quân Tây Bắc!
Tên mã phỉ cầm đầu quay đầu lại, ánh mắt tàn nhẫn liếc nhìn đám thủ hạ, một đám mã phỉ lập tức sợ hãi không dám lui nữa. Lúc này gã mới quay lại, cười lạnh nói: “Lão tử còn bảo kẻ nào to gan như vậy, dám đối đầu với trại bọn ta, thì ra là mấy thằng nhãi của quân Tây Bắc!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thằng nhãi?” Lão Hùng hận nghiến răng: “Bớt mồm mép đi, xách đao lên, xem ai làm thịt ai, xem ai mới là thằng nhãi!”
“Người phải chết đương nhiêu là các ngươi rồi! Các ngươi giết nhiều huynh đệ của bọn ta như vậy, chắc chắn đã kiệt sức hết rồi đúng không? Vậy mà còn muốn trở về gặp thằng nhãi Nguyên Tu? Đợi sau khi chết, hồn ngươi đi gặp hắn đi!” Tên mã phỉ cầm đầu cười lớn, đám người phía sau cũng cười vang.
Sắc mặt Lỗ Đại và lão Hùng trầm xuống, Chương Đồng đứng bên cạnh hai người, chắn trước Mộ Thanh. Mộ Thanh cũng không muốn ra mặt, bèn dứt khoát tránh ở phía sau, khẽ nói với ba người: “Không thích hợp lắm, hình như hắn ta đang kéo dài thời gian.”
Ba người sửng sốt, thật ra Lỗ Đại và lão Hùng cũng đang cố ý kéo dài thời gian, chạng vạng ngày mai viện quân mới có thể đến, bọn họ còn phải cố thủ một ngày đêm, lúc này đã có hai người bị thương, hiếm thấy đám mã phỉ không vội đánh giết, cho nên bọn họ cũng không vội, đấu mồm mép cũng không hao phí thể lực, nên dựa vào cơ hội này để tiết kiệm sức lực đến ban đêm lại tái chiến.
Hai người cố ý kéo dài thời gian, bởi vậy cũng không phát hiện đám mã phỉ cũng có mục đích này, được Mộ Thanh nhắc nhở, trong lòng hai người đồng thời trầm xuống.
Vì sao mã phỉ phải kéo dài thời gian? Lúc này bốn người không tản ra giống như ban ngày, mà tụ lại cùng nhau, nếu như lúc này có mai phục…
Sắc mặt Lỗ Đại bỗng biến đổi, đang muốn hành động, chợt nghe sau thôn có người hô to một tiếng!
“Giết mã phỉ! Bảo hộ tướng sĩ Tây Bắc!”
Bốn người giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn phía sau, đám mã phỉ cũng nhìn sang. Chỉ một lát, tiếng ầm ĩ phía sau như thủy triều, tiếng sau cao hơn tiếng trước, sau đó là hơn năm mươi tráng niên hán tử trong thôn giơ liềm cuốc cào vọt đến. Mấy gian nhà đất ở gần chỗ đám người Lỗ Đại nghe thấy tiếng hô cũng đồng thời mở cửa, vài hán tử cũng cầm theo nông cụ đi ra, hùng hổ gia nhập đám người, một đám người lao tới ào ào, chắn trước bốn người Mộ Thanh!
Đường trong thôn chật hẹp, hơn năm mươi hán tử vây quanh Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng và Mộ Thanh, bốn người đứng ở trên núi thi thể, nhìn thấy bức tường người phía trước, liềm cuốc giơ cao chắn mất tầm mắt của bọn họ, tầm mắt đột nhiên hơi mông lung.
Ở lại bảo vệ thôn, bởi vì bọn họ là quân Tây Bắc, không hề nghĩ tới chuyện báo đáp. Một ngày một đêm chiến đấu dũng mãnh, bốn người đều đã bị thương, Lỗ Đại trúng ba đao, lão Hùng cũng là ba đao, Mộ Thanh và Chương Đồng đều trúng hai đao, trừ những vết đao này, trên người bốn người bọn họ đều có vô số vết trầy xước. Tắm máu tử thủ, để chờ viện quân, không ngờ viện quân chưa tới, những thôn dân này lại nguyện ý đứng ra bảo vệ bọn họ.
Một thân đầy thương tích, giờ khắc này lại cảm thấy rất đáng! Máu chảy xuôi trong cơ thể, giờ phút này lại trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Lúc này, Hàn Kỳ Sơ từ phía sau chạy tới, thấy quả nhiên bốn người đang ở cạnh nhau, sắc mặt càng trầm xuống, đi đến phía sau Lỗ Đại, thấp giọng nói: “Lỗ Tướng quân, đám mã phỉ này hình như không thích hợp lắm, e là có mai phục! E là phía thôn Hạ Du có cung thủ vây đến!”
Ban ngày, mã phỉ đến là lập tức điên cuồng tìm người giết, có lẽ bọn chúng cũng không ngờ chỉ năm người lại có thể nhiều lần giết lui bọn chúng, mỗi lần cử người đến đều cho rằng có thể giết năm người, nhưng lần nào cũng thất bại, cho nên buổi tối bọn chúng thay đổi kế sách. Bọn chúng không dám xông tới đánh giết, rất có khả năng là vì phía sau có cung thủ, không muốn mình bị bắn chết, cho nên mới ở xa xa kéo dài thời gian. Mà với địa hình trong thôn thì bọn chúng chỉ có thể từ thôn Hạ Du vây lại đây, bởi vậy mới cần chút thời gian.
Vừa rồi Lỗ Đại cũng cảm thấy mọi chuyện không ổn, vừa nghe Hàn Kỳ Sơ nói, sắc mặt hắn càng trầm xuống. Hắn quay đầu nhìn về phía thôn Hạ Du, bóng đêm mịt mù, nhà cửa che khuất tầm mắt hắn, tiếng hô của nhóm thôn dân cũng khiến hắn không thể nghe xem bên kia có động tĩnh gì hay không, vì thế không thể phán đoán cung thủ của mã phỉ còn cách nơi này xa hay không, hắn đành phải tranh thủ từng giây, quyết định thật nhanh nói: “Mọi người yên lặng một chút! Lão tử là Phó Tướng – Lỗ Đại của quân Tây Bắc, mã phỉ cường hãn, nhưng nếu các ngươi đã nguyện ý theo lão tử giết mã phỉ, tất cả phải nghe theo quân lệnh của lão tử! Hiện tại lão tử ra lệnh cho các ngươi chạy vào nhà gần nhất, vào trong đóng cửa, trốn kỹ! Mau!”
Lỗ Đại không nói việc có cung thủ với thôn dân, nếu như nói lúc này, thôn dân nhất định sẽ đại loạn, không nghe chỉ huy mà chạy tán loạn, như thế sẽ càng có nhiều người chết
Nhưng hắn không nói rõ, hán tử trong thôn đều cảm thấy khó hiểu: “Tướng quân, bọn ta đều đã ra ngoài rồi, sao lại bảo bọn ta trốn đi nữa?”
“Đây là quân lệnh của lão tử, ngươi có nghe hay không? Không nghe thì đừng theo lão tử giết mã phỉ!” Lỗ Đại giận quát.
Tên mã phỉ cầm đầu biến sắc, kinh sợ nhìn thẳng Lỗ Đại —— Là hắn? Khó trách!
Trăm người phía sau nghe được tên Lỗ Đại, cũng bắt đầu hoảng sợ, kẻ cầm đầu lo lắng nhìn về phía thôn Hạ Du, có phải người đến hơi chậm không? Sao còn chưa tới nữa!
Khó có cơ hội tập trung đám người này lại, tên kia quyết định thật nhanh nói: “Đi mà được à? Ta nói cho các ngươi biết, cung thủ của lão tử sẽ tới ngay! Đêm nay các ngươi sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ!”
“Hừ!” Lỗ Đại bực bội.
Quả nhiên, thôn dân vừa nghe vậy thì lập tức yên tĩnh, nhiệt huyết như bị xối một chậu nước lạnh, không lâu sau thì bắt đầu hoảng loạn.
Có nhiệt huyết, giúp quân Tây Bắc giết mã phỉ là một chuyện, nhưng bị cung tiến bắn chết lại là một chuyện khác. Giết mã phỉ, bọn họ có thể góp một phần sức lực, nhưng gặp cung thủ, bọn họ chắc chắn phải chết.
Thật ra, không có ai không sợ chết.
“Vào nhà trốn! Mau!” Lỗ Đại lập tức ra lệnh.
Lúc này nhóm thôn dân rất nghe lời, đồng loạt chạy vào nhà dân gần nhất.
Tên mã phỉ cầm đầu lo lắng nhìn thôn Hạ Du, thấy không có động tĩnh gì, bèn quát đám người phía sau: “Nghĩ hay lắm! Các huynh đệ, bọn chúng đều đã bị thương, chống đỡ không được bao lâu, giết hết cho lão tử!”
Nói thì nói như vậy, nhưng nếu bọn chúng đi lên, nhỡ đâu cung thủ đến, dưới loạn tên, sao có thể đảm bảo mình không bị ngộ sát chứ?
Đám mã phỉ có chút do dự, thôn dân nghe mã phỉ kia nói, càng vội vã chạy trốn, Lỗ Đại và bốn người Mộ Thanh chắn ở phía trước, đề phòng mã phỉ đánh tới làm thôn dân bị thương.
Đang lúc do dự, chạy trốn, phòng bị hỗn loạn này, trong gió chợt có tiếng rít!
Tên nhọn như sóng như gió, gào rít bay đến dưới ánh trăng!
Năm người Lỗ Đại rùng mình, ngẩng đầu!
Chỉ thấy một mũi tên, mang theo sức mạnh kinh người, xé tan gió Tây Bắc, đánh nát ánh trăng, bay qua đỉnh đầu bọn họ!
Nhóm mã phỉ lộ vẻ vui mừng, tên cầm đầu kia ngửa đầu cười ha ha: “Người của chúng ta đến…”
Phập!
Lời còn chưa dứt, máu tươi đã bắn tung tóe trong đêm, mã phỉ kia còn đang ngửa đầu, yết hầu đã bị một mũi tên nhọn bắn thủng thành một cái lỗ máu, đen ngòm hứng gió. Mấy tên mã phỉ đứng ngay phía sau gã cũng đồng thời ngửa ra sau, đầu vừa cử động, hoa máu đã nở rộ, sức gió mũi tên mang đến quét ngã hơn trăm tên mã phỉ!
Không ai biết một mũi tên kia đã giết mấy người, đám mã phỉ té ngã trên mặt đất ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn phía trước.
Năm người Lỗ Đại xoay người!
Chiến mã cất vó hí dài, một người đứng dưới ánh trăng, bào đỏ giáp bạc, tóc đen quan (*) trắng, tay cầm Thần Tí Huyền Thiên cung, mặt mày tựa ngân hà, giáp trụ phủ ánh trăng, chẳng khác nào chiến thần từ trời giáng xuống!
(*) Quan ở đây chỉ cái mão nam tử thường mang
Người nọ giục ngựa, thần câu (*) chưa đáp đất, ba mũi tên trong tay đã bắn ra, lao đi như chớp giữa không trung, sức mạnh như nuốt lấy tất cả, phá càn khôn, mệnh người đứt, máu như mưa.
(*) Thần câu: chỉ ngựa tốt
Hơn trăm mã phỉ chết ngã xuống đất, phía sau người nọ có tiếng vó ngựa chấn động như tiếng sấm, chiến mã, quân phục, từng người từng người nhảy qua tường thôn, đứng ở phía sau người nọ, sắc mặt nghiêm túc. Áo giáp phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, hào khí ngất trời làm rung chuyển cả thôn trang.
Quân Tây Bắc, kỵ binh!
Trên mặt Lỗ Đại và lão Hùng lộ vẻ mừng như điên, nhìn về phía nam tử ngồi trên thần câu như một chiến thần, đồng thanh gọi lớn: “Đại Tướng quân?!”
Đại Tướng quân!
Người tới, chủ soái quân Tây Bắc!
Nguyên Tu!