Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 65
Chương 65
Tử thủ trong đêm
Để làm chuyện lớn!
Vừa nghe lời này, Lỗ Đại lập tức cảm thấy không ổn.
Quân Tây Bắc chiến đấu nơi tiền tuyến, hậu phương lại lén lút đưa năm sau ngàn con chiến mã vào, nếu có ngày, tiền tuyến gặp phải chiến sự nguy cấp, hậu phương lại đột nhiên đánh tới, hậu quả sẽ thế nào đây?
Hơn nữa bọn họ không biết nguồn gốc của đám chiến mã này, cách thức vận chuyển cũng không biết, mấy người Lỗ Đại đột nhiên cảm thấy như sau lưng quân Tây Bắc bị người ta đục một cái lỗ lớn, nếu như không ngăn chặn cái lỗ thủng kia, sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày dẫn đến đại họa!
Lỗ Đại liếc mắt nhìn Mộ Thanh, may mà tối nay nghe lời thằng nhóc này đến thôn này, may mà lần này ra ngoài dẫn theo nàng, bằng không chuyện lớn như vậy không biết khi nào bọn họ mới phát hiện. Quân Tây Bắc có trăm ngàn kỵ binh, mà hiện nay trong mã trại chỉ có năm sáu ngàn chiến mã, hắn tin tưởng đây chắc chắn không phải số lượng đối phương muốn, nếu tối nay không phát hiện, chiến mã vẫn tiếp tục được chuyển vào mã trại, nói không chừng sẽ có ngày xảy ra đại họa!
Tên nhóc này lại cứu quân Tây Bắc một lần nữa!
Lỗ Đại nắm cằm tên mã phỉ kia: “Các ngươi có bao nhiêu người? Lối bí mật vào trại ở đâu, ngươi biết không?”
“Biết! Biết!” Cửa mật đạo có rất nhiều, hắn ta biết được một chỗ, ẩn dưới đá vàng bên dưới đồn quan sát, cửa ngầm làm rất khéo, bình thường không thể phát hiện được: “Hiện tại trong trại có hơn năm ngàn huynh đệ.”
Lỗ Đại gật gật đầu, càng ghé sát mặt đên, để tên mã phỉ kia nhìn thấy sát ý trong mắt hắn, rồi hỏi: “Một vấn đề cuối cùng, những người bị các ngươi đi lao động còn sống hay không?”
Mã phỉ kia gian nan nuốt một ngụm nước miếng: “Sống, còn sống! Ngoại trừ mấy người bị mệt chết ra thì đa số đều, đều còn sống! Già trẻ nữ nhân, cũng, cũng đều nhốt ở trong trại.”
Đây là lời nói duy nhất làm người ta thở phào nhẹ nhõm trong tối nay.
Bốn tên mã phỉ kia không biết Lỗ Đại sẽ xử trí bọn chúng như thế nào, trong mắt ẩn chứa sợ hãi, nhưng lại ẩn giấu một tia hy vọng sống. Hắn hỏi đến cửa ngầm, có lẽ sẽ giữ lại tính mạng cho bọn họ.
Lỗ Đại nở nụ cười lạnh với bọn chúng, tay vừa nhấc lên, đã đánh hôn mê bất tỉnh cả bọn.
“Đổi quần áo của bọn chúng, chúng ta cưỡi ngựa của chúng đi!” Lỗ Đại nói. Bên ngoài thôn có đồn quan sát, nếu bọn họ muốn thuận lợi trở về nơi đóng quân thì phải giả làm mã phỉ, đặt mã phỉ trên lưng ngựa giả làm người qua đường bị bắt từ trong thôn.
“Nhưng nếu chúng ta đi qua mã trại mà không vào sẽ bị bọn chúng phát hiện, mã phỉ lại đông, kéo ra khỏi trại đuổi theo chúng ta thì sao đây?” Lão Hùng hỏi.
“Vậy thì chỉ có thể ném hai tên đã chết kia lại thôi, lão tử và lão Hùng mang theo hai tên đã chết kia. Đến lúc đó ném người đi, hai chúng ta cưỡi ngựa nhẹ hơn, sẽ ở phía sau cản mã phỉ, các ngươi đi trước, nhất định phải mang bốn tên mã phỉ này sống sót trở về! Ngựa của bọn chúng đều là chiến mã, thể lực tốt, một ngày chạy năm trăm dặm là có thể về doanh!” Lỗ Đại nói.
“Ý kiến này tốt, chỉ là…” Lúc này, Chương Đồng đang đứng coi ngoài cửa lên tiếng, nhìn về phía Hàn Kỳ Sơ: “Kỳ Sơ, ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Hàn Kỳ Sơ ho khan, xấu hổ nói: “Không.”
Hắn là văn nhân, trước khi tòng quân chỉ ở trong nhà đọc sách, sao biết cưỡi ngựa được?
Lỗ Đại nghe thế, sắc mặt trầm xuống, lòng cũng nặng trĩu. Đây là biện pháp trở về tốt nhất của bọn hắn, nhưng hắn lại quên mất tình huống có người không biết cưỡi ngựa.
“Ta cũng không biết.” Lúc này, lại có người mở miệng.
Mấy người nghe tiếng nhìn lại, khẽ giật mình.
Mộ Thanh!
Cả chặng đường hành quân, Mộ Thanh cứu tân binh mấy lần, tất cả mọi người đều nghĩ không có gì là nàng không làm được, nghe nàng nói mình không biết cưỡi ngựa, tất cả đều thoáng giật mình. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không khó lý giải, trước khi tòng quân nàng là Ngỗ Tác, không biết cưỡi ngựa là chuyện rất bình thường.
Chương Đồng nhìn nàng, trong lòng hiểu rõ, nàng là nữ tử, tất nhiên là không được tiếp xúc với ngựa.
Thật ra Mộ Thanh cũng từng cưỡi ngựa, nhưng nàng chỉ biết cưỡi ngựa tản bộ. Ở kiếp trước, kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố Nghê Thường rất tốt, khi rảnh rỗi thường lôi kéo nàng cưỡi ngựa đi dạo, nàng cưỡi ngựa là vì nhàn rỗi, chỉ ngồi trên lưng ngựa ngắm cảnh, chưa bao giờ giục ngựa chạy như điên. Hơn nữa đó còn là việc của kiếp trước, kiếp này đến nay đã mười sáu năm nàng chưa từng lên lưng ngựa, ngay cả cưỡi ngựa tản bộ cũng là thứ mới lạ, nói gì đến vừa tránh né mã phỉ vừa phi ngựa một mạch, trở về quân doanh?
Sáu người, hai người không biết cưỡi ngựa, chủ ý của Lỗ Đại không thể thực hiện được.
Trao đổi thân phận với mã phỉ, ngang nhiên đi ra khỏi thôn, một đường nhanh chóng trở về quân doanh là biện pháp dễ dàng nhất. Hiện tại biện pháp này không thể thực hiện, gần như đã mất đi biện pháp tốt nhất.
Trong phòng chợt lặng im, dưới cửa sổ ông lão nhìn hai thi thể mã phỉ trên mặt đất, vốn đã sợ tới mức thất thần, lại nghe thấy đám người Lỗ Đại nói chuyện, đôi mắt đục ngầu dần dần có chút thần thái, chỉ là khi mở miệng âm thanh vẫn nhỏ như lá rụng: “Mấy… mấy vị Tướng quân, các, các ngài… phải, phải đi sao?”
Lỗ Đại liếc mắt nhìn lại, ánh mắt nặng nề đáng sợ.
Ông lão sợ tới mức co rúm lại, như con chim già hoảng hốt, nhưng thanh niên kia lại cả gan hỏi: “Thế, thế thôn của bọn ta thì sao? Mấy vị Tướng quân đi rồi, mã phỉ chắc chắn sẽ đến tàn sát toàn thôn!”
Bọn họ vốn tưởng đám người Lỗ Đại dám đến thôn, phía sau chắc chắn có đại quân đi theo, giống như đợt diệt phỉ mấy năm trước vậy. Nào ngờ lại nghe được bọn họ chỉ có sáu người đến! Hiện tại bọn họ hỏi thăm tin tức xong, giết mã phỉ, rồi rời đi, thôn này phải làm sao đây? Bọn họ là quân Tây Bắc, võ nghệ cao cường, mã phỉ không bắt được bọn họ, chắc chắn sẽ lấy thôn dân ra xả giận.
“Tướng, Tướng quân, cho dù mã phỉ không tàn sát cả thôn, cũng sẽ không bỏ qua cho nhà bọn ta. Bọn ta bị ép làm những chuyện này, không đồng ý với bọn chúng thì cả nhà bọn ta sẽ chết mất! Con ta, chỉ mới năm tuổi…” Thanh niên niên kia khóc rống lên, trong mắt có tuyệt vọng, nhưng vẫn mang chút hy vọng.
Quân Tây Bắc là anh hùng trong lòng bách tính ở biên quan, bọn họ sẽ không mặc kệ dân chúng.
Quả nhiên thấy Lỗ Đại nhíu mày, nắm quyền răng rắc, một khắc trước giết mã phỉ vô cùng tàn nhẫn, mà ánh mắt giờ phút này lại như sắt, liếc mắt nhìn lão Hùng, Chương Đồng và Nguyệt Sát, nói: “Một người xông ra, trở về doanh trướng báo tin, dẫn đại quân đến. Những người còn lại ở trong thôn tử thủ chờ tiếp viện, lão tử dẫn các ngươi ra ngoài, lão tử ở lại! Chỉ còn ba người các ngươi biết cưỡi ngựa, ai về?”
Hắn và mã phỉ đã giao chiến rất nhiều lần, biết rõ bọn chúng độc ác thế nào, ngay cả quân Tây Bắc bọn chúng còn chẳng sợ thì giết dân đồ thôn chỉ là chuyện vặt vãnh. Tự ý vận chuyển chiến mã đồng nghĩa với mưu phản, bọn chúng bí mật mưu đồ chuyện này, một khi bị lộ ra thì đó chính là tội chết. Những kẻ đã dám bước chân vào con đường này đều là kẻ liều mạng, nếu trong trại không thấy người trở về, chắc chắn sẽ cử người đến kiểm tra, một nhà ông lão này chắc chắn không thoát khỏi họa diệt môn. Hai cha con này thì cũng thôi, nhưng trong nhà hắn ta còn có phụ nhân và trẻ nhỏ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kế sách trước mặt, chỉ có thể phái một người trở về báo tin, những người còn lại ở thôn tử thủ.
“Trở về báo tin, không về quân doanh! Cầm binh phù của lão tử, đến thành Cát Châu điều động một ngàn kỵ binh tinh nhuệ đến!” Lỗ Đại nói.
Vừa rồi hắn cho rằng sáu người có thể cùng trở về, cho nên mới nói về doanh trướng. Nhưng hiện tại phải có người ở lại tử thủ thôn, đại quân lại hạ trại cách đây hơn năm trăm dặm, chiến mã phi nhanh cũng phải mấy một ngày một đêm, trở về quân doanh tập hợp đủ binh mã quay lại thôn, trên đường lỡ gặp phải mã phỉ ắt sẽ xảy ra một trận ác chiến, nhanh nhất cũng phải ba ngày quân tiếp viện mới đến được!
Năm người ở lại phải ác chiến tử thủ trong ba ngày trời, chuyện này quá khó.
Chỉ có đến thành Cát Châu cách đây ba trăm dặm cầu viện, cả đi lẫn đến mất hai ngày, năm người bọn họ và dân chúng trong thôn này mới có cơ hội sống sót..
Đại Tướng quân để lại hai mươi ngàn bộ binh và mười ngàn kỵ binh ở thành Cát Châu, binh phù của hắn có thể điều động một nửa binh lực, nhưng binh lực ở thành Cát Châu không thể điều động nhiều, đám mã phỉ này không biết đang mưu đồ bí mật chuyện gì, bởi vậy không nên động đến quá nhiều binh lực cố thủ trong thành. Kỵ binh tinh nhuệ của quân Tây Bắc đều là kiếm sắc được mài giũa trong sa mạc, lấy một chọi mười, một ngàn kỵ binh đến cứu viện thì không có vấn đề gì!
Nhưng vấn đề là năm người ở lại thôn tử thủ, hai ngày đêm, thế ắt phải có một trận huyết chiến! Rất có thể không đợi được viện quân đến, máu của bọn họ, mạng của bọn họ đã ở mãi lại thôn này, hóa thành gió cát Tây Bắc.
Người đến thành Cát Châu báo tin mới có thể sống sót, còn những người ở lại tử thủ chỉ có một cơ hội sống rất mong manh.
“Ta không đi!” Chương Đồng bỗng nói, nhìn Mộ Thanh, một ánh mắt ẩn ý kia bị bóng tối trong phòng che khuất, nhìn không chân thực.
Tại sao nàng là nữ tử? Tại sao nàng lại không biết cưỡi ngựa? Nếu không, nàng đã có thể đi rồi…
“Ta cũng không đi!” Nguyệt Sát lạnh nhạt nói, cũng nhìn Mộ Thanh, chủ thượng có lệnh bằng mọi giá phải bảo vệ nàng chu toàn!
Hai người đều nhìn về phía lão Hùng, lão Hùng mắng một tiếng: “Mẹ nó! Hai ngươi không đi, chẳng lẽ lão tử đi? Lão tử là lính lâu năm của quân Tây Bắc, người Hồ, mã phỉ chết trong tay lão tử nhiều đếm không xuể. Hai thằng nhóc các ngươi chỉ mới là tân binh, đao chưa từng dính máu! Tử thủ hai ngày, các ngươi dám so với lão tử à? Đừng đến lúc đó thấy máu lại sợ sệt! Hai người các ngươi chọn một người đi, lão tử ở lại!”
Lỗ Đại gật đầu, hắn cũng cảm thấy nên như vậy, để một lính lâu năm ở lại thì cơ hội sống sẽ lớn hơn nhiều.
Nguyệt Sát cười lạnh một tiếng, đao hắn chưa dính máu sao? Đúng, đúng là không dính máu, bởi vì hắn không cần đao. Nhưng người chết trong tay hắn cũng nhiều không đếm được, so về ám sát, không người nào vượt qua được hắn, dùng đao chém người rất tốn sức, trong lúc quân Tây Bắc chém được một người, hắn đã có thể giết mười người.
Nguyệt Sát nhìn về phía Chương Đồng, nói: “Người phải đi là hắn.”
Chương Đồng tức đến bật cười: “Ngươi muốn đánh một trận không, để thấy máu xem coi ai sợ?”
Nguyệt Sát lạnh lùng nhìn hắn, thấy máu? Kẻ thấy máu trên tay hắn chỉ có xác chết mà thôi!
Hai người chuẩn bị tranh chấp thì chợt nghe có người mở miệng: “Việt Từ đi!”
Nguyệt Sát theo tiếng nhìn lại, thấy là Mộ Thanh, một chút độ ấm nơi đáy mắt lạnh lùng cũng đóng thành băng. Nàng bảo hắn đi? Hắn đi, để tên nhóc này lại với nàng? Tên này hoặc là đã nhìn ra nàng là nữ tử, hoặc là đoạn tụ, tóm lại là hắn ôm ý đồ không tốt đẹp gì với nàng!
Chương Đồng nhướng mày, khiêu khích nhìn Nguyệt Sát, nở nụ cười đắc thắng, trong đáy mắt lại nhuốm vẻ phức tạp. Nàng chọn hắn, mặc dù là chọn hắn ở lại chịu chết, nhưng không biết vì sao hắn lại vui vẻ trong lòng.
Nguyệt Sát liếc mắt nhìn Chương Đồng, xem đi? Thằng nhóc này vui vẻ đến thế, người mù cũng nhìn ra được hắn có ý đồ bất lương! Nữ nhân này nhìn không ra sao? Ngoại trừ xử án ra, còn những chuyện khác nàng không thông minh được chút à?
Mộ Thanh làm như không phát hiện vẻ lạnh băng trên mặt Nguyệt Sát, chỉ nhìn chằm chằm hắn, nói: “Nghĩ đến người nhà của ngươi.”
Đám người Lỗ Đại hơi giật mình, người nhà? Những người ở đây, có ai không có người nhà đâu? Sao nàng chỉ nhắc nhở mỗi Việt Từ?
Tuy lời này nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng cũng không phải quá quái dị. Đêm đó vây bắt Hô Diên Hạo, nàng và Việt Từ ở phía sau nói chuyện, có lẽ là Việt Từ đã nói chuyện gia đình với nàng, có lẽ là hắn có lý do không thể chết được.
Mộ Thanh mặc kệ người ngoài đoán như thế nào, nàng chỉ nhìn chằm chằm Nguyệt Sát, hy vọng hắn có thể hiểu.
Nghĩ đến người nhà của ngươi —— nghĩ đến chủ tử nhà ngươi!
Nếu như Nguyệt Sát ở lại thôn huyết chiến, vì bảo vệ nàng hắn chắc chắn sẽ để lộ bản lĩnh! Hắn là ảnh vệ, luyện kỹ thuật ám sát. Nếu để lộ, sao Lỗ Đại có thể không nhìn ra? Một khi hắn bị phát hiện, bại lộ thân phận, vậy thì Bộ Tích Hoan sẽ như thế nào? Quân Tây Bắc là của dòng chính Nguyên gia, Bộ Tích Hoan và Nguyên gia không hòa hợp, Nguyên gia nắm giữ triều chính nhiều năm, nếu bọn họ biết hắn sắp xếp ảnh vệ nằm vùng trong quân Tây Bắc thì hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh thế nào đây?
Ánh nến nhảy nhót trong đôi mắt thiếu niên, nhưng vẫn không thể lay chuyển được vẻ kiên quyết và thâm trầm ẩn sâu trong đôi con ngươi ấy, kiên định như bàn đá, đánh nát hàn băng trong đáy mắt Nguyệt Sát, làm hắn mãi không nói được câu nào.
Giống như một lần nữa quen biết nàng, hồi lâu sau, hắn hỏi: “Vậy còn ngươi? Người nhà ngươi…”
Nàng theo quân Tây Bắc, không phải vì báo thù cho cha sao? Để mạng lại chỗ này, nàng định báo thù cho cha thế nào?
“Cho nên ta sẽ không dễ dàng từ bỏ mạng mình.” Thiếu niên khoanh tay, không giống như đang làm bộ, giờ khắc này, nàng như đang tin tưởng hắn, đang phó thác cho hắn: “Đường sống của ta ở trong tay ngươi, cho nên, ngươi đi nhanh về nhanh.”
Trong phòng, rất lâu sau vẫn không ai lên tiếng, Chương Đồng nhìn Mộ Thanh và Nguyệt Sát, dường như bọn họ… rất thân thiết?
Nhưng, không chờ hắn nghĩ nhiều, Nguyệt Sát đã mở miệng: “Được!”
Chỉ một chữ, hắn đã đồng ý thì sẽ không đổi ý.
Lỗ Đại nhìn chằm chằm Mộ Thanh, hắn cũng nhìn ra tình cảm của hai tiểu tử này không đơn giản, nhưng mặc kệ quan hệ riêng tư của bọn họ thế nào, chỉ cần chọn được người là tốt rồi. Sáu tên mã phỉ này đã vào thôn ít nhất một canh giờ, không có nhiều thời gian cho bọn họ cãi nhau tranh luận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bắt lấy!” Lỗ Đại giơ tay lên, một tấm binh phù bay về phía Nguyệt Sát: “Tướng thủ thành Cát Châu tên là Tần Phi, Đô Úy tinh kỵ là Hạ Thành, lệnh cho Hạ Thành mang một ngàn kỵ binh tinh nhuệ tới cứu viện, tạm thời giới nghiêm toàn bộ Cát Châu, không được phép có sơ sót!”
Nguyệt Sát tiếp lấy, nói một tiếng tuân lệnh, rồi lập tức mở cửa chạy ra ngoài sân, sau đó lại nghe thấy một tiếng chiến mã hí dài, tiếng vó ngựa, đạp phá bóng đêm mà đi!
Tiếng vó ngựa chưa đi xa, thức ăn ở trên bàn đã bị gạt xuống đất, bọn họ trải một tờ giấy lên bàn, Hàn Kỳ Sơ chấp bút vẽ sơ lược bản đồ thôn. Trước khi bọn họ vào đây đã dừng trước cổng thôn quan sát toàn thôn một lần. Một thôn nhỏ chỉ có hai ba trăm hộ gia đình, chỉ có hai lối ra vào thôn, liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.
Hàn Kỳ Sơ là văn nhân, không hiểu võ nghệ, cả chặng đường hành quân thao luyện, hắn chỉ luyện tập thể lực, ở lại, hắn không thể giúp chiến đấu, nhưng lại có thể góp ý binh pháp chiến thuật.
“Mã phỉ trong đồn quan sát biết chúng ta có sáu người vào thôn, Việt Từ vừa phá vây đi ra ngoài, còn lại năm người chúng ta. Mã phỉ không biết thân phận chúng ta, chúng ta lại ít người, bọn chúng chắc chắn sẽ khinh địch, nhóm thứ nhất vào trong thôn tuyệt đối không vượt quá năm mươi người, sẽ vào từ cổng trước. Ta và Chu huynh không biết cưỡi ngựa, có thể ở cổng thôn này căng dây thừng, đợi người té ngã thì giết ngay. Tướng quân, Mạch trưởng và Chương huynh biết cưỡi ngựa mà chiến. Nhưng tại hạ không giỏi võ nghệ, chỉ dựa vào một mình Chu huynh nhanh chóng giết đám mã phỉ ngã ngựa thì có chút khó khăn, bởi vậy vẫn phải nhờ Chương huynh bỏ ngựa, cùng hành động với Chu huynh!”
Chương Đồng gật đầu, hắn không có ý kiến, cùng nàng xuống ngựa giết địch, hắn có thể bảo vệ nàng!
Mộ Thanh cũng không có ý kiến, nàng không hiểu binh pháp, nhưng đứng dưới góc độ tâm lý học, Hàn Kỳ Sơ phân tích rất đúng. Mã phỉ thấy bọn họ ít người hơn bọn chúng, tâm lý khinh địch cuồng vọng sẽ khiến bọn chúng sai nhóm đầu tiên tới không quá đông, hơn nữa còn nghênh ngang đi từ cửa thôn, chắc chắn sẽ không cân nhắc tới những cách khác để vào thôn.
“Sau khi giết hết đám mã phỉ này, chư vị còn phải giết cả chiến mã!”
“Giết chiến mã?” Lỗ Đại nhíu mày. Những chiến mã này cao lớn khỏe mạnh, lúc này lại đang trong thời điểm chiến tranh, nếu có thể cho quân sử dụng là tốt nhất, giết thì đau lòng lắm!
“Phải giết!” Hàn Kỳ Sơ nói, trước đó hắn còn là văn nhân tao nhã nhưng giờ phút này ánh mắt hắn lại sắc bén, chấp bút khoanh một vòng tròn ở cửa thôn: “Nếu những người này không trở về chắc chắn sẽ chọc giận mã phỉ, phái người đến lần nữa, lần này ít nhất cũng phải hai ba trăm người. Bọn chúng ỷ vào binh lực, nên vẫn sẽ vào từ cổng trước, nhưng bốn người không thể ứng phó được với hai ba trăm kỵ binh, bởi thế phải giết ngựa! Đường trong thôn nhỏ hẹp, năm mươi tên mã phỉ, năm mươi con chiến mã, đủ để chặn đường vào thôn.”
“Thôn này, bên ngoài có tường bao bọc, phía sau là thôn Hạ Du. Mã phỉ không thể tiến vào trong thôn, chắc chắn sẽ chọn đường khác. Bọn chúng sẽ không vòng qua thôn Hạ Du, mà chắc chắn từ chỗ này tiến vào!” Hàn Kỳ Sơ chỉ chỉ tường đất ngoài thôn, tường đất bao quanh thôn, là đất vàng đắp thành, thân tường vốn thấp, còn sụp nhiều chỗ, rất dễ cưỡi ngựa phi vào trong thôn.
“Nơi này thích hợp dùng hỏa công! Dội dầu, châm lửa, vây hãm địch trong biển lửa, hai ba trăm người ngựa có thể dễ dàng vây lại!” Hàn Kỳ Sơ vỗ bản đồ trên bàn, liếc mắt nhìn mấy người, ánh nến chiếu vào con ngươi của hắn, trong đó hình như có biển lửa ánh đao, trận chiến chưa bắt đầu, nhưng đã làm người ta như nghe thấy tiếng chiến mã hí dài, ánh lửa hừng hực.
“Tiểu tử khá lắm! Được!” Lỗ Đại vỗ bả vai Hàn Kỳ Sơ, mới vừa rồi hắn còn luyến tiếc chiến mã, giờ phút này trong mắt chỉ còn ánh sáng.
Lực va chạm của chiến mã quá mạnh mẽ, từ xưa đến nay kỵ binh đối đầu với bộ binh không phải chiến tranh, mà là tàn sát. Hai ba trăm bộ binh đối đầu với hai ba trăm kỵ binh, chỉ có bị vận mệnh bị nghiền chết, huống chi bọn họ chỉ có năm người? Muốn cố thủ thành công, chỉ có thể dựa vào chiến thuật. Không thể không nói, Hàn Kỳ Sơ có khả năng quân sư!
Lỗ Đại khích lệ chỉ khiến Hàn Kỳ Sơ lộ ra nụ cười khổ, chí hướng của hắn là trở thành quân sư thiên hạ, đứng ở đỉnh cao trong triều, chỉ là khát vọng còn chưa được thực hiện, nay đã gặp phải hoàn cảnh này. Có thể, đây là lần cuối cùng hắn bày mưu nghĩ kế trong đời.
Có điều cũng chẳng còn cách nào khác! Nếu có thể bảo vệ dân chúng trong thôn thì cả đời này xem như không uổng phí!
“Nếu nhóm người này lại bị chúng ta giết chết, mã phỉ sẽ không tùy ý vào thôn nữa. Nếu tại hạ đoán không sai, bọn chúng cũng sẽ dùng đến hỏa công. Dầu hỏa, tên lửa, nhằm biến cả thôn thành biển lửa! Điều duy nhất chúng ta có thể yên tâm chính là phần lớn thôn này là nhà đất, hỏa công chưa chắc đã có thể giết người, chỉ là gây náo loạn. Lúc này tường quanh thôn đã biến thành biển lửa, người ngựa không thể vào, mã phỉ chỉ có thể theo cổng lớn tiến vào lần nữa. Ngựa không vào được thôn, lúc này bọn chúng không cưỡi ngựa nữa, nhưng người vào thôn sẽ rất nhiều, ít nhất năm sáu trăm. Lúc này chúng ta thay quần áo của mã phỉ, trà trộn vào đám người. Nhưng nếu bị phát hiện, khi đó… ai da! Chỉ có thể liều mạng.” Hàn Kỳ Sơ thở dài, căn cứ vào nhân số và địa hình trong thôn, hắn chỉ có thể bày ra chiến thuật như thế này.
Nếu thuận lợi, lúc nhóm người thứ ba vào thôn sẽ là sáng sớm.
Ban đêm đối phó với hai nhóm mã phỉ, nếu chiến thuật thỏa đáng, phối hợp ăn ý, bọn họ hẳn sẽ không quá mệt mỏi. Mệt mỏi thật sự bắt đầu từ sáng sớm, không có chiến thuật, chỉ có tử chiến! Tử thủ hai ngày một đêm, bọn họ có thể sống sót đợi được quân cứu viện hay không đều là ý trời!
Lỗ Đại vỗ vỗ bả vai Hàn Kỳ Sơ, nhặt thanh đao của mã phỉ ở dưới đất đưa cho hắn: “Ngươi ở trong phòng trông chừng đám người này, bên ngoài giao cho bọn ta!”
Hàn Kỳ Sơ gật đầu, hắn không thể ra mặt hỗ trợ, hắn không biết võ nghệ, đi ra ngoài chỉ trở thành gánh nặng cho bọn họ.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến với chiến thuật Hàn Kỳ Sơ đề ra, mọi người tập trung cởi trói cho bốn tên mã phỉ, cởi quần áo trên người bọn họ xuống, sau đó trói lại.
Năm người cũng không vội thay quần áo mã phỉ, bởi vì dù sao bọn họ cũng ít người, hai trận chiến đầu là ở cổng thôn, bọn họ không dám cam đoan sẽ không có mã phỉ lọt lưới chạy về trại báo tin. Nếu như lúc này mặc quần áo mã phỉ thì sẽ khó trà trộn vào đợt mã phỉ thứ ba vào thôn.
Hàn Kỳ Sơ đợi ở trong phòng, bốn người Lỗ Đại, lão Hùng, Mộ Thanh và Chương Đồng mỗi người cầm một thanh đao của mã phỉ đi ra ngoài.
Vừa đến cổng thôn đã nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc đạp phá bóng đêm chạy tới…