Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 64

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 64
  • 10
Prev
Next

Chương 64

Trại quỷ

Lỗ Đại lập tức quay ngoắt đầu lại, lão Hùng, Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ và Nguyệt Sát cũng đồng loạt nhìn Mộ Thanh.

Trên mặt hai cha con trưởng thôn lập tức lộ vẻ kinh sợ.

“Không nói? Vậy ta nói thay các ngươi.” Không có nhiều thời gian, Mộ Thanh chỉ nói kết luận: “Sau khi người hôn mê sẽ bị đưa đến trại mã phỉ.”

Đám người Lỗ Đại kinh hãi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt càng hoảng sợ hơn của hai cha con trưởng thôn, bọn họ biết ngay Mộ Thanh nói trúng rồi! Lỗ Đại túm lấy cổ áo của trưởng thôn, tức giận nói: “Mẹ nó, các ngươi dám thông đồng với mã phỉ? Các ngươi đưa người của lão tử đến trại mã phỉ nào rồi?”

Trưởng thôn kia sợ tới mức run bần bật, lắc đầu nguầy nguậy.

“Tướng quân.” Mộ Thanh kéo tay áo Lỗ Đại lại, nói: “Bọn họ bị mã phỉ ép.”

Lỗ Đại quay đầu nhìn nàng, hai cha con trưởng thôn kia run rẩy dữ dội hơn.

Tướng, tướng quân?

Mộ Thanh nhìn hai cha con trưởng thôn, nói tiếp: “Các ngươi không muốn làm việc này, nhưng mã phỉ lấy tính mạng của người nhà hoặc là tính mạng của toàn thôn uy hiếp các ngươi, cho nên các ngươi không thể không làm. Việc này mọi người trong thôn đều biết, hơn nữa các ngươi làm việc này ít nhất đã nửa năm, chỉ cần là người đi ngang qua nơi này xin tá túc, các ngươi đều bỏ thuốc mê, sau đó giao người cho mã phỉ.”

Mộ Thanh hơi dừng lại, thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người dần dần biến thành kinh khủng, lúc này mới nói: “Nói đi, các ngươi đưa đến trại mã phỉ nào? Đám mã phỉ này muốn người qua đường để làm gì?”

Hai cha con trưởng thôn kia vẫn kinh hoảng như trước, trong phút chốc chưa thể hoàn hồn lại.

Mấy người Lỗ Đại cũng nhìn Mộ Thanh, không hiểu sao nàng có thể biết được những điều này.

“Sơ hở ở khắp nơi.” Mộ Thanh nhìn ra Lỗ Đại muốn hỏi, bèn giải thích ngắn gọn, chọn phương thức giải thích đơn giản nhất: “Vừa vào thôn, tất cả người trong thôn nhìn thấy chúng ta đều né tránh trở về nhà, chúng ta chỉ là người qua đường, lại không vào nhà cướp của, trên tay không mang binh khí, tại sao bọn họ phải né tránh? Ta nghĩ không phải là vì trốn chúng ta, mà là có người qua đường vào thôn biểu thị mã phỉ sắp tới.”

“Các người còn nhớ đứa nhỏ chạy ra mở cửa cho chúng ta không? Đứa nhỏ kia trắng trẻo đáng yêu, các người không cảm thấy không thích hợp sao? Năm sáu tuổi đang là độ thích đùa nghịch trong sân nhất, dưới ánh nắng chói chang của Tây Bắc, gió cắt da thịt, gò má đứa nhỏ phải đỏ bừng, có dấu vết phơi nắng hứng gió mới đúng. Nhưng đứa nhỏ này lại trắng như tuyết, chắc chắn là được nuôi trong nhà, không được phép ra ngoài chơi. Nhìn cách nói chuyện và đi đứng của nó, chắc chắn không có bệnh tật gì, vậy thì tại sao phải nuôi ở trong nhà? Cha nó vừa nhìn thấy chúng ta đã vội kéo đứa nhỏ ra sau, sợ chúng ta bế nó đi hoặc làm tổn thương nó. Biên quan đang lúc chiến sự căng thẳng, kẻ có thể khiến dân chúng sợ hãi như thế, ngoại trừ người Hồ ra thì chỉ có mã phỉ, người Hồ đã công phá được biên quan chưa? Chưa, vậy cho nên chỉ có thể là mã phỉ!”

“Hắn đề phòng người lạ như thế, nhưng sau đó lại đồng ý cho chúng ta tá túc, các ngươi không cảm thấy có vấn đề sao? Hơn nữa còn cẩn thận chuẩn bị cơm nước.”

“Còn nữa, chúng ta đi xe ngựa đến, cửa nhà này lại thấp bé, đến mức xe ngựa không thể nào vào được, có thể thấy trong nhà không nuôi trâu ngựa. Gia đình hắn ta tổng cộng có bốn người, một nữ nhân một đứa nhỏ không tính là có sức lao động, chỉ bằng hai cha con hắn ta, trói sáu người chúng ta lại, vậy phải đưa chúng ta đi thế nào? Chúng ta có xe ngựa, nhưng chưa chắc tất cả người đến tá túc trong thôn đều có xe ngựa đúng không? Vậy sau khi người hôn mê sẽ bị đưa đi bằng cách nào? Đáp án chính là không cần bọn họ đưa đi, sẽ có mã phỉ tới đón.”

“Vì sao là mã phỉ? Rất đơn giản! Sau khi bỏ thuốc làm chúng ta hôn mê, không cướp tiền tài, không giết hại, chỉ trói lại, rảnh rỗi quá sao? Không, là có người bày mưu đặt kế, mà vì sao bọn họ phải nghe theo? Tất nhiên là xuất phát từ e sợ. Ai có thể khiến bọn họ e sợ như thế? Mã phỉ!”

Mộ Thanh nhìn hai cha con trưởng thôn kia: “Vậy thì, vấn đề hiện tại là khi nào mã phỉ đến? Có bao nhiêu người? Trả lời ngay!”

Không ai trả lời.

Thanh niên kia đã quên đau nhức ở cổ tay, chỉ há miệng, bánh bao trong miệng cũng rơi ra. Thiếu niên này trông thì bình thường, lại ngồi bên ngoài xe ngựa chẳng khác gì một gã sai vặt bình thường. Từ lúc theo viên ngoại kia vào phòng nàng cũng chưa từng nói một câu, nào biết nàng lại là nhân vật lợi hại như thế?

Lỗ Đại nhìn Mộ Thanh, rồi nhìn hai cha con trưởng thôn kia, nếu không phải tình hình hiện tại không thích hợp, hắn thật sự muốn nói một câu —— Thằng nhóc này, đầu óc chứa cái gì vậy?!

So với Lỗ Đại thì Hàn Kỳ Sơ cười bất chấp hơn, hắn nhớ đến ngày ở núi Thanh Châu ấy nghe nàng suy luận hung thủ đã khiến người ta sợ hãi, đêm nay lại nghe cao kiến, vẫn làm người ta sợ hãi…

“Đầu óc này chứa cái gì vậy…” Chương Đồng lẩm bẩm, từ khi vào thôn đến lúc vào nhà này tá túc, hắn chỉ cảm thấy thôn trang kỳ quái, nhưng cụ thể là có vấn đề ở chỗ nào thì hắn không nói được. Hắn dám cam đoan, cho dù là Kỳ Sơ cũng không nhìn ra được gì, vậy mà trong mắt nàng lại rõ ràng như thế sao?

Hắn nhìn nàng, nhớ đến bình thường nàng lạnh lùng ít nói, lại nhìn nàng vừa rồi thao thao bất tuyệt, ánh sáng trong trẻo nơi đáy mắt dường như có thể giải quyết được hết thảy nỗi băn khoăn của thế gian.

Trên đời này… lại có nữ tử trí tuệ như vậy.

Trong phòng, người người đều thán phục, chỉ có mình Nguyệt Sát là lạnh mặt, trên đời này sao lại có nữ tử khoe khoang như thế chứ? Nàng không thể nói ít đi mấy câu được hay sao!

Mộ Thanh suy luận xong, quả thật lại trở về dáng vẻ kiệm lời thường ngày, thấy hai cha con nhà này vẫn không nói lời nào, bèn dứt khoát giao cho Lỗ Đại.

Lỗ Đại nói: “Lão tử nói thật cho các ngươi biết, lão tử là Phó Tướng của quân Tây Bắc quân, trong phòng này đều là quân binh Tây Bắc, những người mấy ngày trước bị các ngươi hạ thuốc mê cũng là quân binh Tây Bắc! Đại Tướng quân bận rộn chiến sự nơi tiền tuyến, nghe nói nửa năm nay mã phỉ có động tĩnh bất thường, cho nên phái người đến điều tra, không ngờ tất cả đều mất tích, lão tử đành phải đích thân dẫn người đến. Nếu đêm nay các ngươi đã bị lão tử phát hiện thì chỉ có hai lựa chọn, hoặc là khai báo chuyện mã phỉ cho lão tử biết, lão tử sẽ niệm tình các ngươi bị uy hiếp mà không truy cứu nữa. Hoặc là lão tử tró các ngươi lại, dẫn đến gặp Đại Tướng quân, sau này tiêu diệt mã phỉ xong sẽ xử trí các ngươi với tội danh đồng lõa của mã phỉ!”

Sao hai cha con trưởng thôn kia có thể ngờ Lỗ Đại lại là Phó Tướng của quân Tây Bắc? Quân Tây Bắc là thần thủ hộ của dân chúng Tây Bắc, mười năm phòng thủ biên quan, được dân chúng kính yêu, nhà nhà lập bài vị cầu quân Tây Bắc, cầu Nguyên Tu được sống lâu, nào ngờ tối nay bọn họ suýt nữa đánh mê quân Tây Bắc giao cho mã phỉ?

Hai cha con kia quỳ bịch xuống, ông lão khóc lớn: “Tướng quân, thôn dân chúng ta thật sự không biết trong số những người qua đường này có tướng sĩ quân Tây Bắc, nếu chúng ta biết, chúng ta tuyệt đối không làm chuyện này!”

Không cần Lỗ Đại hỏi, thanh niên kia đã vội vàng liếc nhìn Mộ Thanh, nói toàn bộ sự việc: “Tướng quân, vị quân gia dưới trướng này của ngài thật là thần, nói không sai chút nào! Là mã phỉ ép chúng ta làm việc này, thuốc mê cũng do mã phỉ đưa tới, bọn chúng không giết người qua đường, chỉ bắt người đi, nam nữ già trẻ đều không tha! Từ khi người Hồ gây chiến đến nay đã hơn nửa năm, mấy thôn xóm lân cận không biết thế nào, nhưng ở thôn làng chúng ta bọn chúng đã bắt đi hơn trăm người!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lỗ Đại quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh, lại hỏi: “Các ngươi biết bọn chúng bắt người đi để làm gì không? Ép dân lành làm cướp sao?”

Trước đây mã phỉ đã bị quân Tây Bắc tiêu diệt dẹp yên, nhưng năm ngoái Ngũ Hồ tiến đánh biên quan, bọn chúng lại tụ tập. Lúc trước giết một đám, chiêu an một đám, những kẻ còn lại chỉ còn tốp năm tốp ba, số lượng không bằng một nửa trước kia. Bọn chúng cảm thấy ít người yếu thế, cho nên bắt người qua đường ép làm cướp? Vậy thì người già, nữ nhân và đứa nhỏ dùng làm gì?

“Bọn ta cũng không biết, đám mã phỉ này chưa từng nói cho bọn ta biết…” Thanh niên kia lắc đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “Có điều ta biết, thật ra bọn chúng chỉ cần nam nhân!”

“Sao ngươi biết?”

“Là ta vô tình nghe được, đêm đó trong thôn có một đôi vợ chồng đến tá túc, lúc đám mã phỉ tới đón người có nói… Lại có phụ nhân, được nếm đồ tươi rồi, tên còn lại nói, nam nhân này gầy yếu quá, lao động chắc chỉ được mấy ngày là chết. Sau đó… hai người kia không nói gì nữa, quăng người lên lưng ngựa rồi rời đi.”

Thanh niên kia quỳ trên mặt đất, ôm cánh tay bị bẻ gãy, cúi đầu.

Trong phòng thoáng chốc không một tiếng động, lão Hùng đứng ở phía sau hán tử, tức giận đến mức ngồi xổm xuống túm cổ áo hắn ta, cả giận nói: “Trong nhà ngươi cũng có phụ nhân, sao có thể nhẫn tâm làm như thế hả!”

Thanh niên kia cúi đầu khóc rống lên, ông lão bên cạnh cũng run rẩy khóc nói: “Tướng quân, bọn ta cũng là bị ép buộc! Tính mạng toàn thôn! Đám mã phỉ kia hung tàn ác độc, quân Tây Bắc chưa tới, những thôn xung quanh đã bị mã phỉ áp bức nhục nhã, nói giết là giết, trong nhà ta còn có đứa nhỏ… Thực không dám không theo!”

“Con mẹ nó! Nơi này chỉ cách thành Cát Châu ba trăm dặm, mã phỉ hung hăng ngang ngược, tại sao các ngươi không vào châu thành báo quan? Nếu tên Thứ Sử kia dám mặc kệ, Đại Tướng quân sẽ làm thịt hắn!”

“Cũng không dám báo quan, thật sự không dám báo quan!” Ông lão liên tục xua tay, vẻ mặt hoảng sợ: “Đám mã phỉ này, có đồn quan sát ở lân cận, thấy rõ từng cử động trong thôn. Người nào vào thôn, vào bao nhiêu người, bọn chúng đều biết! Ban đêm đến đón người, bọn chúng đến bao nhiêu người, chúng ta phải giao ra bằng đó người, cho tới tới chưa từng được thiếu một người! Nếu dám che giấu, sẽ phải trả bằng tính mạng của tất cả thôn dân… Nếu dám báo quan, không chừng bọn ta chưa trở về, trẻ em phụ nhân trong thôn đã chết sạch dưới tay mã phỉ rồi!”

Lỗ Đại híp mắt: “Tức là nói, tối nay sẽ có sáu tên mã phỉ đến?”

“Phải, lần nào bọn chúng cũng đến vào giờ Tý, cưỡi ngựa! Mỗi khi có người ngoài vào thôn bọn ta, tới đêm là nhà nào cũng đóng kín cửa, mọi người cứ nghe thấy tiếng vó ngựa ở ngoài cổng thôn là sợ hãi không thôi.” Ông lão nói nhỏ.

Trong phòng lại chìm vào im lặng, Lỗ Đại không khỏi quay sang nhìn Mộ Thanh, thằng nhóc này nói cái nào cũng trúng!

“Đám mã phỉ đó là người của trại nào? Xung quanh đây có mười ba cái trại, trại nào có người, ngươi biết không?” Lỗ Đại hỏi.

Ông lão kia lại lắc đầu, ánh đèn dầu trong phòng nhỏ như hạt đậu, chiếu lên đôi mắt đục ngầu của ông ta, giọng nói đè thấp trong đêm tối nghe có chút quỷ dị: “Tướng quân nhầm rồi, trong những trại đó, không có người!”

Không có người?

Lỗ Đại ngẩn ra, sắc mặt sầm xuống: “Mới vừa rồi ngươi còn nói mã phỉ có đồn quan sát ở lân cận, thấy rõ mọi cử động trong thôn. Bây giờ lại nói trong trại không có người, ngươi cho rằng lão tử là đứa trẻ ba tuổi, dễ lừa gạt lắm sao?”

Cả quãng đường bọn họ tới đây, đi ngang qua bảy trại mã phỉ nhưng chưa từng gặp phải cướp đường, trong những trại này nhìn qua có vẻ trống không thật, nhưng thôn trang lại có mã phỉ đến, xung quanh có đồn quan sát, trong trại chắc chắn phải có người.

“Trong đồn quan sát đúng là có người, nhưng ban ngày trong trại lại không có ai! Những năm trước, nạn trộm cướp ở quanh đây rất nghiêm trọng, mỗi tháng bọn mã phỉ đều bắt các thôn xóm lân cận giao gạo và lương thực đến trại cho bọn chúng, nhưng từ độ năm trước đổ về đây thì bọn chúng không bắt bọn ta đưa đến nữa. Những người đến trong thôn tá túc đều nói trên đường không gặp mã phỉ cướp đường, có người còn không biết mã phỉ đã trở về, còn tưởng trong trại không có người, cho nên tò mò đến xem. Ai cũng nói trong trại đúng là không có một bóng người, nhưng buổi tối mã phỉ lại đến, phương hướng thì rõ ràng là từ trong trại đi ra. Mấy thôn xung quanh bọn ta đều đồn rằng, rằng trại mã phỉ này là…”

“Là gì?”

Ông lão quỳ gối dưới ánh sáng mờ nhạt đưa mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, trong cổ họng ho khùng khục một tiếng, sau đó thì thầm hai chữ: “Trại quỷ!”

Trong phòng lại yên tĩnh, Mộ Thanh biết ông lão nói thật, nhưng chẳng qua đây chỉ là chuyện ông ta nhìn và nghe thấy, không có nghĩa là chân tướng. Nàng không tin có trại quỷ, trong phạm vi năm trăm dặm, ngoại trừ thôn làng và những trại này, còn lại toàn là đá vàng ngang dọc, mã phỉ có thể ở nơi đâu được chứ? Chỉ có ở trong trại! Có điều ban ngày bọn chúng không xuất hiện, buổi tối mới ló ra, hành động cổ quái bí hiểm. Đám này lại bắt nam tử đi lao động, trong trại mã phỉ có chỗ cần sửa chữ sao?

Những nghi vấn này không thể tìm hiểu từ hai cha con trưởng thôn này, muốn hỏi chỉ có thể hỏi mã phỉ.

Nếu giờ Tý mã phỉ đến, vậy thì bọn họ sẽ ở đây đợi đến giờ Tý, bắt người lại hỏi là biết ngay.

Lão Hùng cùng Chương Đồng trói hai cha con kia lại, bịt miệng nhốt trong phòng, sáu người cứ như vậy ở trong phòng chờ.

Đợi khoảng chừng hai canh giờ, cổng thôn truyền đến tiếng vó ngựa.

Tiếng côn trùng trong thôn im bặt, ánh trăng chiếu lên thôn trang tĩnh mịch, nhà nhà đóng cửa tắt đèn, chỉ có nhà trưởng thôn vẫn còn lập lòe ánh sáng, tiếng vó ngựa lọc cọc càng lúc càng gần.

Ngoài cổng, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đỗ cạnh cây già, con ngựa gầy còm bất an mài mài móng ngựa, phì phò thở ra một hơi.

Trên con đường thôn quanh co chật hẹp, sáu con ngựa cao lớn kéo đến giữa bóng đêm, đến cửa viện sáu tên mặc đồ đen xuống ngựa, tiếng nói vang lên.

“Lát nữa kéo cả cái xe ngựa này về luôn.”

“Con này gầy còm, kéo về chỉ tốn cỏ, ngay cả thịt cũng già! Kéo về không bằng làm thịt!”

“Cũng phải, thử so với ngựa của chúng ta xem! Ha ha…”

“Hửm?”

Người phía sau đang cười, lại nghe đằng trước hửm một tiếng, người nọ đi tới gõ cửa. Người mở cửa khá cao lớn, không phải con trai trưởng thôn thường hay mở cửa. Ánh trăng trong trẻo, người đó lại đứng ở dưới mái hiên cửa nên nhìn không rõ mặt.

Chỉ trong mấy giây hắn ta sửng sốt này, người đó bỗng vươn tay, kéo cổ áo lôi hắn ta vào trong sân!

Mã phỉ kia cũng là một kẻ cao lớn, bị kéo một cái thì lảo đảo, phía sau cửa bỗng xuất hiện thêm hai bóng người nhỏ gầy, vươn tay ra túm lấy, hai người phía sau hắn ta cũng bất ngờ bị kéo vào trong theo! Ba người cuối cùng kinh hãi, có hai người lập tức sờ đao bên hông, một kẻ khác vội vàng giương ống tay áo lên, hình như muốn bắn tên lệnh. Mành xe ngựa ngoài cổng chợt bị xốc lên, một vệt ánh sáng lạnh bắn ra, đâm thẳng vào cổ tay người nọ, hoa máu nở rộ, người nọ còn chưa kịp hét thảm, bên hông đã trúng một cước, cả người đổ gục. Hắn ta ngã thẳng vào hai người đang rút đao, hai người lảo đảo một bước. Trong xe ngựa bỗng có người nhảy ra, vóc người cao lớn, nhấc tay ném hai người vào trong sân, thuận tiện đạp cả kẻ đã bị thương ở cổ tay vào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cửa viện đóng lại, bên trong phát ra từng đợt âm thanh nặng nề, không lâu sau thì yên tĩnh lại.

——

Ánh trăng chiếu vào thôn, đêm khuya dài dằng dặc.

Trong phòng, thẩm vấn vừa mới bắt đầu.

Hai cha con trưởng thôn co rúm ở dưới cửa sổ, không dám nhìn sáu tên mã phỉ bị trói.

Nguyệt Sát và Chương Đồng giữ cửa, lão Hùng và Hàn Kỳ Sơ đứng ở hai bên, Lỗ Đại và Mộ Thanh đứng giữa phòng nhìn sáu tên mã phỉ kia. Sáu người đều bị bịt miệng, Lỗ Đại cởi bỏ bịt miệng cho một tên, hỏi: “Các ngươi là người của trại nào?”

Ánh mắt mã phỉ kia lộ vẻ hung ác, không để ý tới Lỗ Đại, quay đầu nhìn hai cha con trưởng thôn, vẻ mặt dữ tợn: “Các ngươi dám bán đứng lão tử! Lão tử giết chết cả nhà các ngươi…”

Bịch!

Lời nói độc ác còn chưa dứt, Lỗ Đại đã đạp tên mã phỉ kia một cú, chỉ nghe ầm một tiếng, cái gáy hắn ta đập xuống mặt đất, giống như cái gáo, kèm theo tiếng răng rắc gãy vụn, thấy chân Lỗ Đại đang giẫm lên ngực tên mã phỉ kia, mũi chân nghiền một cái, mã phỉ kia lập tức trợn trừng mắt, đáy mắt bức ra tơ máu, miệng phun ra một búng máu tươi, bắn tung tóe lên cả khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Dưới chân Lỗ Đại lại nghiền thêm một cái, vẻ đau đớn trên mặt mã phỉ càng trở nên vặn vẹo, máu tươi bên miệng chuyển thành máu đen trào ra không ngừng, cơ thể vặn vẹo vài cái sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Một cước giẫm chết một người, cha con trưởng thôn kia đã hoảng sợ tới cực độ, cả người gần như sụp đổ. Ánh mắt của năm tên mã phỉ còn lại chuyển từ hung ác sang hoảng sợ, nhìn chằm chằm Lỗ Đại.

“Lão tử cạo râu đi, con mẹ nó các ngươi không nhận ra lão tử nữa hả! Nhìn kỹ xem lão tử là ai, rồi hãy mở miệng nói chuyện!” Lỗ Đại cầm ngọn nến trên bàn ghé sát lại mặt mình, ánh lửa lập lòe, chiếu sáng một khuôn mặt xa lạ lại có vài phần quen thuộc. Cằm trơn bóng, anh tuấn khí khái, nhưng thủ đoạn hung ác kia chính là ác mộng mãi không thể quên được của đám mã phỉ Tây Bắc.

Lỗ, Lỗ…

“Tốt, vẫn còn nhận ra lão tử, vậy đừng nói nhảm nữa. Lão tử hỏi, các ngươi trả lời, nói một câu vô dụng, lão tử sẽ làm thịt các ngươi!” Lỗ Đại tháo miệng cho kẻ tiếp theo, nắm lấy cằm người nọ, nhếch miệng cười, cho dù khuôn mặt anh tuấn cũng bị nụ cười này của hắn làm cho dữ tợn.

Mã phỉ kia sợ hãi, còn chưa nghe hắn hỏi cái gì đã gật đầu.

Người bên cạnh cũng như bừng tỉnh, miệng nhét vải, vừa ưm ưm vừa lắc đầu.

Lỗ Đại quay sang cười với người nọ, duỗi chân giẫm lên ngực hắn ta, giống hệt một màn vừa rồi, người nọ run rẩy vài cái sau đó bỏ mạng.

Còn lại bốn tên mã phỉ, bọn chúng chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, đáy lòng càng lúc càng sợ hãi, một đoạn trí nhớ đã sắp phai nhạt giờ phút này lại chợt ùa về. Mấy năm trước, mã trại của bọn chúng bị quân Tây Bắc tiêu diệt, đám mã phỉ bọn chúng sợ Lỗ Đại hơn cả Nguyên Tu, thủ đoạn của người này đối với kẻ địch vô cùng tàn nhẫn, bắt được mã phỉ, sẽ dùng dây thừng cột người vào đuôi ngựa, để mặt úp xuống đất, sau đó cưỡi ngựa chạy như điên, cho dù cát vàng ở Tây Bắc có nhỏ minh thì bị kéo chạy vài vòng, đến khi ngựa dừng lại, da mặt cũng không còn!

Vài năm trước hắn là ác mộng của mười ba mã trại, chỉ là đã qua vài năm, không ngờ tối nay lại bị Lỗ Đại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế kéo ký ức quay về.

“Ta ta ta, ta nói! Ta nói!” Giọng nói của mã phỉ kia cao vút, hoảng sợ cùng cực.

Lúc này, ba kẻ bên cạnh đều không ngăn cản hắn ta.

Lỗ Đại vừa lòng cười: “Tốt lắm, các ngươi là người trong trại nào?”

“Ta, chúng ta là người cùng một trại, hiện tại không, không còn mười ba mã trại nữa, chỉ có một trại! Một trại…”

Câu đầu tiên đã khiến mọi người sửng sốt, Mộ Thanh nói: “Hắn ta nói thật.”

Lỗ Đại liếc mắt nhìn nàng một cái, không hỏi tại sao biết, dù sao trí tuệ của nàng bọn họ đều đã được chứng kiến, nàng nói phải, hắn sẽ tin!

“Vậy các ngươi đều ở trong một trại sao? Là trại nào?”

“Không, người của bọn ta phân tán ở năm trại xung quanh.”

“Không phải ngươi nói các ngươi chỉ có một trại hay sao? Con mẹ nó, định dọa lão tử hay gì?” Lỗ Đại nhíu mày, nhấc chân muốn đá.

Mã phỉ kia sợ hãi lui về phía sau, vội hỏi: “Không không không! Người của chúng ta quả thật phân tán trong năm trại, nhưng thuộc về một trại, bởi, bởi vì… dưới đất của năm trại đều được đào thông với nhau!”

Lỗ Đại biến sắc, lão Hùng cũng lộ vẻ kinh sợ.

“Các ngươi bắt người qua đường làm lao động, là vì đào hầm thông giữa các trại?” Lỗ Đại trầm giọng hỏi.

“Phải, phải!” Mã phỉ kia vội vàng gật đầu.

“Vì sao phải thông các trại với nhau?”

“Vì để tiện cho các huynh đệ đổi trại, còn để chuyển ngựa vào trại.”

“Chuyển ngựa?” Lỗ Đại nheo mắt lại, nhớ tới vừa rồi khi mở cửa thấy sáu con ngựa cường tráng ở bên ngoài: “Ngựa này không giống ngựa được nuôi trên thảo nguyên Hô Tra, mà giống như ngựa của người Hồ, các ngươi chuyển vào như thế nào?”

Tây Bắc là biên giới, việc kiểm soát ngựa rất nghiêm ngặt, sau khi bình định mã phỉ, trang trại ngựa và số lượng ngựa đều phải đăng ký với quan phủ, tất cả những trang trại ngựa đều nằm dưới sự quản lý của quân Tây Bắc. Trong nhà dân cũng có thể nuôi ngựa, nhưng số lượng rất hạn chế, phần lớn dùng để kéo xe, ngựa có tư chất như thế không thể trở thành chiến mã.

Nhưng vừa rồi ngoài cửa nhìn thấy những con ngựa kia, bởi vì đêm đen nên nhìn không rõ lắm, Lỗ Đại không dám khẳng định đó là ngựa của người Hồ, nhưng có thể chắc chắn đây là chiến mã!

Mã phỉ lấy những chiến mã này từ nơi nào?

“Cái này… chỉ có đại đương gia biết thôi.” Mã phỉ nói hắn ta không rõ ràng lắm, lại sợ bị Lỗ Đại làm thịt, bèn vội vã bổ sung: “Nửa năm qua đại đương gia thường gặp một người mặc áo bào đen vào ban đêm, mỗi lần người kia rời đi, cứ cách vài ba ngày sau sẽ có vài thớt ngựa được đưa đến, đưa vào bằng đường hầm, đã vài lần rồi.”

“Có bao nhiêu?”

“Năm sáu ngàn.”

Sắc mặt Lỗ Đại trầm xuống, lão Hùng cũng kinh ngạc hít một hơi, Hàn Kỳ Sơ liếc nhìn Chương Đồng, thấy hắn cũng lộ ra vẻ kinh sợ.

Năm sáu ngàn ngựa, tuy vẫn chênh lệch rất lớn so với trăm ngàn kỵ binh của quân Tây Bắc, nhưng vấn đề không phải ở chuyện chênh lệch bao nhiêu, mà ở chỗ tất cả chỗ ngựa này đều là chiến mã. Ngay dưới mắt quân Tây Bắc, chỉ nửa năm đã lén vận chuyển được năm sáu ngàn chiến mã, ngựa từ nơi nào đến, đi bằng đường nào?

“Các ngươi chuẩn bị nhiều chiến mã như vậy là muốn làm gì?” Lỗ Đại nắm cằm tên mã phỉ kia, ánh nến lập lòe, có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị đè ép.

Mã phỉ kia đau không thể nói, Lỗ Đại mới thả lỏng tay ra, hắn vội vàng đáp: “Chuyện, chuyện này bọn ta cũng không biết… chỉ biết là, đại đương gia nói, có chuyện lớn cần làm!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 64"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online