Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 63

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 63
  • 10
Prev
Next

Chương 63

Thôn cổ kỳ lạ

Tất cả đều không trở về?

“Bị mã phỉ giết sao?” Chương Đồng trầm giọng hỏi.

Đám mã phỉ này, dám giết quân binh Tây Bắc sao?

Hàn Kỳ Sơ nhíu mày trầm ngâm: “Chưa chắc đã không dám, trên đời luôn có một số kẻ liều mạng.”

Quân Tây Bắc và mã phỉ có thù truyền kiếp, nếu bọn chúng giết những người đó, ắt là có ghi hận trong lòng.

Không ngờ, Lỗ Đại lại lắc đầu: “Người thì không biết còn sống hay đã chết. Sống không thấy người, chết không thấy xác, lão tử cũng không biết có phải là do mã phỉ làm hay không!”

Ánh lửa trên giá nến lay lắt như hạt đậu, tôn lên vẻ mặt âm trầm của hán tử Tây Bắc, trong mắt hắn như có lửa nhảy nhót. Đây cũng là nguyên nhân đêm nay hắn gọi đám người Mộ Thanh tới, tên nhóc này am hiểu tra án, có lẽ sẽ giúp được gì đó. Lần trước binh lính hắn phái đi đều là tinh quân của quân Tây Bắc, thủ hạ lâu năm của hắn, sống phải thấy người chết phải thấy xác, hắn tuyệt đối không cho phép ngay cả thi thể của bọn họ cũng không tìm thấy!

Hàn Kỳ Sơ và Chương Đồng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm túc. Sống không thấy người, chết không thấy xác, nghĩa là… mọi người đều đã mất tích!

“Người lão tử phái đi đều là thám báo thám mã trong quân, là hán tử sinh ra và lớn lên ở Tây Bắc, ai ai cũng là cao thủ cải trang! Biên quan xảy ra chiến sự, phần lớn bách tính ra ngoài đều đi theo nhóm, bọn họ bèn giả làm dân chúng thành Cát Châu. Bọn họ và lão tử đã hẹn với nhau cứ một trăm dặm phát một ám hiệu, mỗi ngày liên lạc một lần, nhưng ba ngày trước khi vào thành Cát Châu, cả ba nhóm người phái đi đều mất liên lạc. Nơi này cách thành Cát Châu tám trăm dặm, mười ba trại mã phỉ cũng ở trong bán kính năm trăm dặm phía trước.”

Cứ trăm dặm phát một ám hiệu, ba ngày trước khi vào thành Cát Châu thì mất liên lạc, nghĩa là, người mất tích trong bán kính ba trặm dặm tính từ trước thành Cát Châu!

Tây Bắc rộng lớn hoang vu, mã phỉ hoành hành ngang ngược, xung quanh lại còn có sói rình rập. Nếu người đã chết thì hoặc là bị ném vào hoang mạc, hoặc bị sói hoang tha đi, hoặc bị bão cát chôn vùi, vài người mất tích là chuyện quá dễ dàng. Người mất tích ở gần trại mã phỉ, mã phỉ thường vào nhà cướp của, đánh cướp thương đội qua đường, có lẽ bọn chúng sẽ không thèm để bách tính bình thường vào mắt, nhưng cũng chưa chắc sẽ buông tha cho bọn họ. Thân thủ của những hán tử trong quân Tây Bắc cũng không kém, nếu thật sự gặp đánh cướp, mã phỉ có ý định giết người, đương nhiên bọn họ sẽ phản kháng. Mà một khi phản kháng, thân phận của bọn họ chắc chắn sẽ bị bại lộ, bọn họ hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt.

Nếu bị giết, mã phỉ có thù không đội trời chung với quân Tây Bắc, cho nên khả năng bị phơi xác khá cao.

Nếu bị bắt, bọn chúng sẽ sai người đưa tin, bàn bạc điều kiện thả người.

Nhưng nay sống không thấy người chết không thấy xác là thế nào?

“Tướng quân có thể nói cho chúng ta biết, đám mã phỉ này có bao nhiêu ngựa hay không?” Chương Đồng hỏi, hắn nghĩ mãi không ra, chủ soái quân Tây Bắc – Nguyên Tu được xưng là Chiến Thần, nếu đám mã phỉ đã bị hắn tiêu diệt một lần, sao bọn chúng còn dám gây họa lần nữa chứ? Mặc dù biên quan gặp chiến sự, quân Tây Bắc có chút tổn thất, phải đến Giang Nam chiêu mộ tân binh, nhưng sao đám mã phỉ này lại dám cam đoan chiến sự sẽ thất bại chứ? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ sau khi quân Tây Bắc chiến đấu xong quay đầu lại tiêu diệt bọn chúng thì bọn chúng sẽ không còn đường sống sao? Cho dù có một số kẻ thật sự liều mạng giống như Kỳ Sơ nói, mặc kệ sống chết sau này, nhưng năm mươi ngàn lính mới từ Giang Nam đến thì sao? Quân Tây Bắc vướng chiến sự nơi biên quan không rảnh để ý bọn chúng, nhưng năm mươi ngàn tân binh từ Giang Nam hành quân đến cũng có thể lấy bọn chúng ra để mài đao. Đám người này ngốc hết rồi sao? Chẳng lẽ bọn chúng không nghĩ đến chuyện lính mới lôi bọn chúng ra để mài đao?

Mười ba trại mã phỉ đối đầu với năm mươi ngàn đại quân, bọn chúng lấy gì mà phản kháng chứ?

Nếu đã không thể phản kháng, sao lại cả gan dám đụng đến quân binh Tây Bắc?

Hắn luôn cảm thấy, chuyện đám mã phỉ tụ tập gây chuyện có chút kỳ quái…

Hàn Kỳ Sơ nghe vậy, ánh mắt bỗng sáng lên, nhìn Chương Đồng cười cười. Chương Đồng vốn là người kiêu ngạo tự mãn, chỉ là một đám mã phỉ, nếu là ngày trước, hắn chắc chắn sẽ không để vào mắt, tối nay lại hỏi thế này đã nói lên trong lòng hắn cũng có vài phần cẩn thận, đã chịu dùng đầu óc, trước kia hoàn toàn không có chuyện này.

Hành quân hai tháng, kết bạn với hắn từ khi báo danh tòng quân ở quê nhà, nay hắn đã trưởng thành.

Mà sự trưởng thành này…

Hàn Kỳ Sơ đảo mắt nhìn Mộ Thanh, sự trưởng thành của Chương Đồng không thể tách khỏi thiếu niên này, nếu không có nàng nhiều lần kích thích thì góc cạnh của Chương Đồng tuyệt đối không thể mài giũa được như thế.

Mộ Thanh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn bản đồ trên bàn. Nguyệt Sát vẫn tỏ ra lạnh lùng, không nhìn ra được chút dao động cảm xúc nào.

Nghe Lỗ Đại nói: “Hiện tại lão tử cũng không biết những mã phỉ có bao nhiêu người, nếu không ta sẽ không phái người đi tra xét. Nhưng trước đây khi lão tử theo Đại Tướng quân tiêu diệt bọn chúng thì trong mười ba trại này, ngựa có chừng hơn mười ngàn con!”

“Mười ngàn con?” Chương Đồng và Hàn Kỳ Sơ giật mình.

Hơn mười ngàn con ngựa, tương đương với hơn mười ngàn kỵ binh!

Không biết hiện tại trong trại của mã phỉ có bao nhiêu kỵ binh, nếu còn nhiều như vậy, sơn trại lại ở địa thế hiểm yếu, quả thật có thể đối đầu với tân binh Tây Bắc. Tuy lính mới có đến năm mươi ngàn người, nhưng đều là bộ binh, từ xưa bộ binh đối đầu với kỵ binh đều rơi vào thế yếu. Trong chiến tranh, lực lượng kỵ binh luôn luôn là vương giả trên chiến trường, chỉ cần không mất binh pháp chiến thuật thì gần như luôn chiến thắng, cho dù thất bại cũng có thể an toàn rút lui. Bộ binh lại không có ưu thế này, đối mặt với kỵ binh, bộ binh chỉ có thể dùng trận hình ngăn cản kỵ binh tiến lên, nếu không thì chỉ có số phận bị tàn sát.

Như vậy, hiện tại trong trại mã phỉ có nhiều kỵ binh như trước kia hay không?

“Đây cũng chính là cái lão tử muốn điều tra! Khi lão tử chiêu binh ở Giang Nam đã nhận được tin tức của Đại Tướng quân, Đại Tướng quân cũng cảm thấy chuyện mã phỉ tụ tập gây họa này có điều khác thường, muốn điều tra rõ chuyện này trước khi tân binh tiến vào thành Cát Châu!” Lỗ Đại nói. Tiền tuyến có chiến sự, hậu phương không thể loạn, trước khi tân binh tới biên quan, nạn trộm cướp nhất định phải được tiêu diệt hoàn toàn!

“Đừng tra trại mã phỉ.” Mộ Thanh bỗng mở miệng.

Nàng vừa lên tiếng, mọi người trong trướng đều sửng sốt. Từ khi vào trong trướng nàng chỉ hỏi một câu, sau đó không nói gì nữa, bây giờ mọi người đã trao đổi xong, đang chuẩn bị thảo luận xem nên bắt đầu điều tra từ chỗ nào, nàng lại nói không tra trại mã phỉ?

Vậy thì tra cái gì?

Mộ Thanh bỗng đi lên phía trước mấy bước, vươn tay chỉ vào vị trí cách thành Cát Châu ba trăm dặm trên bản đồ, ngón tay nàng quét trên bản đồ, chỉ vào vị trí không có trại mã phỉ, ngược lại vẽ vẽ vài vòng lên một thôn trang: “Nơi có vấn đề, là thôn này!”

Ánh mắt Lỗ Đại, lão Hùng, Hàn Kỳ Sơ, Chương Đồng và Nguyệt Sát đều rơi trên thôn trang kia, lát sau lại ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh.

Mộ Thanh nói: “Người bị mất tích trong phạm vi cách thành Cát Châu ba ngày đường, mặc kệ trước khi bọn họ mất tích có gặp phải mã phỉ hay không, thân phận có bị bại lộ hay không, bị bắt hay là bị giết, suy nghĩ những cái này không thể giúp ích được gì! Trước khi mất tích bọn họ gặp cái gì không quan trọng, quan trọng là trước khi mất tích bọn họ đã làm cái gì! Mục đích của bọn họ là điều tra thực hư của mã trại, các ngươi thử suy nghĩ đến những chuyện bọn họ sẽ làm suốt đường đi xem, ngoại trừ mỗi ngày liên lạc một lần, đi trăm dặm để lại một ám hiệu, và mỗi ngày chạy đến mã trại thì chuyện bọn họ phải làm đó là tìm hiểu thu thập tin tức. Thành Cát Châu là thành ấp lớn nhất Tây Bắc, không giống như thảo nguyên Hô Tra mấy trăm dặm không có bóng người, ba trăm dặm ngoài thành Cát Châu có không ít thôn trang! Thôn trang là nơi tá túc và tìm hiểu tin tức tốt nhất, nếu đổi lại là chúng ta, chúng ta gặp những thôn trang này thì có vào không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngoại trừ Nguyệt Sát vẫn luôn lạnh mặt, những người còn lại đều sáng rỡ hai mắt.

“Nếu bọn họ vào thôn tá túc, tìm cơ hội thăm dò tin tức của mã trại, mà vừa khéo bọn họ lại mất tích trong khoảng thời gian này, như vậy chúng ta nên điều tra những thôn trang này. Đi qua con đường bọn họ đã đi, làm chuyện bọn họ đã làm, chân tướng sẽ có thể hiện ra trước mắt chúng ta.” Mộ Thanh lại vươn tay tới bản đồ, rồi chỉ xuống một chỗ: “Ngoài thành Cát Châu ba trăm dặm, cách quan đạo gần nhất, thôn trang lớn nhất — thôn Thượng Du!”

Nàng ngước mắt nhìn những ánh mắt kích động kia: “Mục đích đã có, khi nào xuất phát?”

—

Trời vừa tờ mờ sáng, đoàn người đã xuất phát.

Lỗ Đại cải trang thành một viên ngoại về quê, Mộ Thanh cải trang thành gã sai vặt của hắn, Hàn Kỳ Sơ là tiên sinh phòng thu chi, lão Hùng, Chương Đồng cùng Nguyệt Sát giả làm gia đinh, sáu người thay quần áo của dân chúng, khi ra khỏi quân doanh thì trời vừa tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa dừng ở phía sau mỏm đá vàng lớn.

Lỗ Đại đã chờ ở trong xe, Hàn Kỳ Sơ là tiên sinh phòng thu chi, đương nhiên có thể ngồi chung xe với hắn, Mộ Thanh là gã sai vặt, theo lý thì nên ở ngoài xe, nhưng Chương Đồng lại nói với nàng: “Ngươi và Kỳ Sơ đều ở trong xe đi, lão Hùng đánh xe, ta và Việt Từ ở bên ngoài là đủ rồi.”

Mộ Thanh nhíu mày, không nói lời nào, chỉ nhảy xe ngồi một bên, không có ý định tiến vào trong xe. Nàng là gã sai vặt, sai vặt ngồi cùng một xe với viên ngoại, nếu như trên đường gặp phải mã phỉ đánh cướp chắc chắn sẽ bị lộ.

Chương Đồng nhíu mày, nhìn bóng lưng của Mộ Thanh, nắng ban mai vừa ló dạng nơi chân trời, nắng vàng rực phản chiếu con đường đất vàng rộng lớn nơi Tây Bắc khiến cho màu trời giao hòa với màu đất. Nàng mặc áo xanh, bóng lưng nàng trong bão cát giữa trời đất như một vệt xanh biếc của Giang Nam, thanh cao đến khó tả, một cái nhìn cũng đã khó mà hoàn hồn.

Sao trước đây hắn không phát hiện ra? Bờ vai kia, mềm mại như vầng trăng lưỡi liềm, là thứ mà một nam tử không thể có.

Hắn biết, khuôn mặt bình thường kia không phải dung mạo thật của nàng, những nử tử có dung nhan thế này trên đời có ai làm được những việc nàng làm đâu chứ?

Hắn cũng biết, tên của nàng chắc chắn không phải là Chu Nhị Đản, làm gì có nữ tử nào có tên như thế? Nàng giả trai tòng quân đã đủ làm thế tục kinh hãi rồi, sao còn nhẫn tâm lấy cho mình một cái tên xấu như vậy?

Chương Đồng nhìn bóng lưng của Mộ Thanh, không khỏi có chút sợ run. Nguyệt Sát nhìn ánh mắt sợ run của hắn, lại nhìn Mộ Thanh, đôi mày dần nhíu lại.

Lúc này, trong xe ngựa truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Lỗ Đại: “Ai muốn ngồi chung xe với lão tử, vào mau lên!”

Hàn Kỳ Sơ vội vén mành, đạp chân muốn tiến vào trong xe, động tác bỗng thoáng khựng lại, nhìn bên trong xe ngựa, giật mình. Mộ Thanh thấy hắn ngừng động tác thì quay đầu nhìn, vừa nhìn Lỗ Đại bên trong xe, cũng giật mình.

Chỉ thấy trong xe ngựa, nam tử mặc cẩm bào rộng rãi đĩnh đạc ngồi đó, mày kiếm như đao, đôi mắt như sắt, mũi cằm như được dao cạo, nam tính mạnh mẽ, lại có ba phần anh tuấn.

Lỗ Đại bị nhìn chằm chằm thì tức giận, không được tự nhiên quay mặt nhìn màn xe, cả giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Không phải chỉ là cạo râu đi thôi sao? Mẹ nó, lão tử ở Tây Bắc nổi tiếng quá cũng không tốt, đám ranh con kia đều đã gặp lão tử, nếu không cạo râu, bọn chúng nhận ra lão tử thì phải làm sao?”

“Tướng quân cạo râu thật sự không khó coi đâu!” Lão Hùng cười nói, trước kia để râu quai nón, trông Tướng quân có hơi lôi thôi, nay cạo râu sạch sẽ, lại hiện ra vài phần anh khí.

“Cút!” Lỗ Đại tức giận mắng: “Bộ râu này đã theo lão tử nhiều năm, xong chuyện lão tử nhất định phải đốt sạch trại mã phỉ!”

Lão Hùng cười ha ha, Lỗ Tướng quân có tiếng là yêu thương bộ râu quai nón của mình, còn từng xúi giục Đại Tướng quân cũng để râu, nói như vậy mới có khí chất nam nhi, nay bất đắc dĩ phải cạo đi, e là đám mã phỉ này gặp xui xẻo rồi.

Hàn Kỳ Sơ cũng cười cười, lúc này mới vào trong xe.

Bên ngoài, lão Hùng đánh xe, Mộ Thanh ngồi ở một bên xe ngựa, Chương Đồng nhìn vị trí không ai ngồi bên cạnh nàng, đang phân vân nên ngồi bên cạnh nàng hay là ngồi đối diện thì nghe thấy Nguyệt Sát nói: “Bên này!”

Nguyệt Sát đã ngồi đối diện Mộ Thanh, khuôn mặt lạnh lùng nhường chỗ không ai ngồi cho Chương Đồng, Chương Đồng nhìn Nguyệt Sát, sắc mặt có chút khó coi. Người này không chung đội ngũ với hắn, nhưng vẫn cùng một mạch, đêm diễn luyện bên hồ đó người này là thủ hạ của hắn, lúc đó hắn không chú ý đến người này, mãi cho đến khi Nguyệt Sát tự tiến cử làm mồi đi dẫn dụ Hô Diên Hạo. Hình như hắn và tên này không có thù oán gì, nhưng vì sao tên này lại tỏ vẻ lạnh lùng như thế với hắn? Nhìn hắn không vừa mắt à?

Nếu là thường ngày, Chương Đồng nhất định sẽ ngồi chung với Mộ Thanh, không đến gần tên nhóc đáng ghét này, nhưng…

Chương Đồng nhìn bóng lưng Mộ Thanh, cuối cùng quay đầu đi, nhảy lên xe ngựa, chen chúc với Nguyệt Sát.

Hắn đưa lưng về phía nàng, ngắm nhìn những mỏm đá vàng to lớn phía trước, nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân, nếu đã biết thân phận của nàng, hắn khó lòng mà đối xử với nàng như nam nhi nữa.

Xe ngựa từ từ lên đường, đi về phía thôn Thượng Du.

—

Thôn Thượng Du cách nơi tân binh đóng quân năm trăm dặm, xe ngựa chạy một đường, trên đường đi qua không ít trại mã phỉ, chỉ thấy những mỏm đá vàng kéo dài cắt vùng đất Tây Bắc hoang vu thành những đường cát vàng uốn lượn. Một số trạm gác được dựng ngay trên núi đá vàng, liếc mắt một cái là có thể nhìn toàn bộ vùng đất hoang vu, một chiếc xe ngựa độc hành trên đường, không thể không bị nhìn thấy.

Nhưng, cả chặng đường không hề xảy ra cướp.

Dân chúng có thể thuê xe ngựa đều là người có chút của cải, mã phỉ thấy có xe ngựa đi đường, không thể nào không cướp được. Lỗ Đại cải trang thành viên ngoại về quê, vốn định nếu trên đường gặp cướp, vừa khéo có thể xác định trong trại nào có người, không ngờ trên đường lại không thấy một bóng người, bên trong những trạm gác kia, bão cát bay bay, còi trạm gác vang xa, xa xăm như thành cổ.

Trại không có người sao?

Trong lòng sáu người đều cảm thấy kỳ quái, bọn họ đã đi ba ngày rồi, đi qua bảy trại mã phỉ, nhưng không có ai nhảy ra cướp đường, cứ như vậy đến chạng vạng ngày thứ ba đoàn người đã đến cổng thôn Thượng Du.

Xe ngựa của sáu người không dám dùng đến ngựa quân, mà tìm một con ngựa bình thường, nên lực chân không quá khỏe, chạy năm trăm dặm phải mất tận ba ngày, khi đến thôn Thượng Du đã là chạng vạng. Xe ngựa dừng ở đầu thôn, thấy đất vàng đắp thành tường thấp bao quanh nửa thôn trang, trên tường có vết gió quật, có mấy chỗ đã sụp đổ, trong thôn có khoảng chừng hai ba trăm hộ dân, nhà cửa phần lớn đều được xây từ đất vàng, chỉ duy nhất một căn nhà có thêm mái ngói xanh, tường viện vây quanh, nhìn thì có vài phòng, chắc là nhà trưởng thôn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Những nhà còn lại trong thôn đều có ít phòng, nếu muốn xin tá túc tất nhiên là phải đến nhà trưởng thôn.

Chập tối chính là giờ cơm, nhà nhà lượn lờ khói bếp, có dân chúng từ trong nhà đi ra ôm củi lửa, nhìn thấy xe ngựa vào thôn, mắt đảo nhanh, sau đó vội vàng vào trong nhà. Một đường đi vào trong thôn, bất cứ ai nhìn thấy bọn họ cũng có phản ứng như thế, Mộ Thanh ngồi ở ngoài xe ngựa, nhìn thấy biểu hiện của dân chúng, suy nghĩ sâu xa nhưng không nói.

Đến cửa nhà trưởng thôn, lão Hùng đi lên gõ cửa, hắn là hán tử Tây Bắc, quen ngôn ngữ địa phương, xin tá túc sẽ dễ dàng hơn chút.

Người ra mở cửa là một đứa nhỏ, trên đầu búi hai búi, mũm mĩm đáng yêu, chắc khoảng năm sáu tuổi, giọng nói non nớt làm lòng người mềm nhũn: “Các ngươi là ai? Tìm ông nội ta sao?”

Lão Hùng bỗng thu lại khí thế thô bạo, cười cười ngồi xổm xuống đang muốn nói chuyện với đứa nhỏ thì trong nhà chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã, có người quát lớn với đứa nhỏ: “Ai bảo con ra khỏi nhà?”

Người nọ là một thanh niên, vẻ mặt căng thẳng, một tay kéo đứa bé lại giấu sau lưng, cảnh giác nhìn xe ngựa.

Lão Hùng đứng dậy hỏi: “Tiểu ca, đây là nhà của trưởng thôn đúng không? Lão gia ta từ bên ngoài về quê, muốn đến thành Cát Châu, nhưng trời tối rồi nên muốn tá túc trong thôn này một đêm, không biết có tiện hay không? À, tiểu ca yên tâm, bọn ta không ở chùa, chỉ cần cho bọn ta mượn một gian phòng, xin mấy chén cơm cho no bụng, sáng mai chúng ta đi ngay.”

Thanh niên kia không nói lời nào, lại nhìn về phía xe ngựa.

“À, trong xe có lão gia nhà ta và tiên sinh phòng thu chi, cả mấy người bên ngoài xe nữa, tổng cộng có sáu người. Chúng ta đi một vòng quanh thôn, nhìn thấy phần lớn nhà cửa trong thôn đều ít phòng, chỉ có nhà tiểu ca rộng lớn hơn chút, mong ngươi nể tình đồng hương cho bọn ta tá túc.”

“Trong nhà chỉ có một phòng có thể dùng, các ngươi không chê chen chúc thì vào đi.” Nam tử kia dứt lời, vội né qua một bên.

Lão Hùng tỏ vẻ vui mừng, xoay người nhìn ba người Mộ Thanh ở trên xe ngựa, âm thầm nháy mắt. Nhưng Mộ Thanh chỉ chăm chú nhìn vào nam tử kia, không nói gì, chỉ đi xuống xe vén mành lên, cho Lỗ Đại và Hàn Kỳ Sơ xuống xe.

Cả người Lỗ Đại oai hùng khí độ, nam tử kia trông thấy hắn thì hơi kinh sợ, lộ ra vẻ cảnh giác.

Lỗ Đại làm như không thấy, đảo mắt nhìn trong thôn, hào sảng cười nói với mấy người Mộ Thanh: “Đi được mấy năm, Tây Bắc vẫn như ngày xưa, làm cho lão tử nhớ đến những năm tháng không đủ ăn, phải đến nơi quê người xây đê.”

Nam tử kia nghe thấy Lỗ Đại cũng nói khẩu âm Tây Bắc, trước đây lại làm công việc tốn nhiều sức lực, lúc này mới bớt chút đề phòng, dẫn người vào trong viện.

Xe ngựa không thể vào trong nên lão Hùng cột ngựa ở bên ngoài, sáu người được dẫn đến một gian phòng phía tây, trong phòng có một cái giường, một cái giường nhỏ, một cái bàn tròn, hai cái ghế, bài trí đơn giản.

“Trong nhà có mấy cái chăn, sợ là đêm nay mấy người phải ngủ dưới đất rồi.” Nam tử kia nói.

“Không sao không sao, có chỗ ngủ là tốt rồi, chúng ta không kén chọn.”

“Cơm tối chốc nữa mới có, hôm nay ta không ngờ có người tới xin tá túc nên phải làm thêm chút cơm.”

“Đa tạ tiểu ca!”

Lão Hùng ở trong quân doanh nhiều năm không quen nói lời khách sáo, đợi nam tử kia đi rồi, khuôn mặt hắn lập tức trở nên sầu não, cảm thấy ở trong quân vẫn là tốt nhất.

Cửa phòng vừa đóng, trong phòng yên tĩnh, ngoài phòng cũng yên tĩnh, tiếng nhóm lửa nấu cơm vang rất rõ ràng. Lỗ Đại vốn định mở miệng bàn bạc với mọi người, nhưng thấy bầu không khí như thế này thì không từ bỏ ý định, có điều trong lòng mọi người đều có thể cảm nhận được thôn dân ở đây vô cùng cảnh giác với người ngoài.

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn Mộ Thanh, nàng nói thôn trang này có vấn đề, quả thực không sai!

Mộ Thanh ngồi bên bàn tròn, trong phòng sáu người, chỉ có nàng ngồi, mặc dù không hợp quy củ, nhưng Lỗ Đại và lão Hùng đều không phải là người để ý tiểu tiết. Chương Đồng nhìn, cảm thấy trên mặt nàng có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt vốn bình thường kia lại bị gió cát thổi đến xám xịt, càng thêm đơn bạc, chỉ có đôi mắt vẫn trong veo như ánh trăng.

Ba ngày nay nàng kiên trì ngồi ngoài xe, ăn gió nằm sương với bọn họ, chưa từng than mệt, nhưng dù sao sức lực của nữ tử cũng không thể so với nam tử, chắc là nàng mệt rồi?

Nghĩ như vậy, khi cơm tối được đưa tới, thấy có một bình nước đặt cạnh bánh bao và đồ ăn, Chương Đồng bèn rót một chén nước đưa cho Mộ Thanh.

Lỗ Đại ở đó, hắn không rót nước cho Lỗ Đại trước, mà lại rót cho Mộ Thanh, ngay cả Lỗ Đại và lão Hùng vốn không để ý tiểu tiết cũng cảm thấy kỳ quái. Hàn Kỳ Sơ liếc mắt nhìn Chương Đồng, Nguyệt Sát nhíu mày, Mộ Thanh lại giơ tay che miệng chén nước.

Mọi người sửng sốt, thấy ánh mắt Mộ Thanh quét một vòng thức ăn trên bàn, lắc lắc đầu.

Ý tứ kia, rất rõ ràng.

Đồ ăn có vấn đề.

——

Khi cơm nước được đem vào trong phòng, sắc trời bên ngoài đã tối, sau nửa canh giờ thì trời đã tối hẳn.

Trong thôn bắt đầu vang lên tiếng côn trùng, trong viện truyền đến vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người nhỏ giọng nói chuyện, nghe giọng nói thì là một ông cụ, và một thanh niên.

“Trong phòng có tiếng động gì không?”

“Không có.”

“Bên trong có hai hán tử khá khỏe mạnh, có khi nào thuốc không có tác dụng không.”

“Cha yên tâm, vừa rồi con ở ngoài cửa sổ nhìn xem, đều gục cả rồi.”

Ông lão kia không nói gì nữa, một lúc lâu sau mới thở dài: “Haiz! Đi thôi…”

Thanh niên cúi đầu đáp lời, đẩy cửa ra, vào phòng, ánh trăng chiếu lên tay hắn ta, loáng thoáng thấy một sợi dây thừng.

Ánh sáng của đèn dầu trong phòng leo lắt, ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi hai người nằm sấp trên bàn, bốn người nằm trên mặt đất, cơm nước đã ăn một nửa, một chén nghiêng đổ ở trên bàn.

Thanh niên cầm dây thừng đi đến trước bàn, muốn trói vị lão gia kia trước, nhưng dây thừng vừa đưa đến bên cổ thì người đang nằm ngủ như chết kia bỗng duỗi tay, nắm chặt lấy cổ tay hắn ta! Thanh niên không kịp hét lên, chỉ cảm thấy bàn tay kia như sắt, nắm chặt cổ tay hắn ta đến độ nghe tiếng răng rắc, vừa muốn kêu to thì một cái bánh bao đã nhét vào trong miệng hắn ta.

Cùng lúc đó, bốn bóng người ở dưới đất cũng đồng loạt đứng dậy, hai người cách cửa gần nhất vội chạy ra ngoài phòng, xác định bên ngoài cũng không thể nghe thấy tiếng động ở trong phòng, ông già kia cũng bị một người áp giải vào phòng!

Một lúc sau, người còn lại trở về, nói: “Sáu gian phòng, chỉ có một phòng có người ở. Đứa nhỏ đang ngủ, nữ nhân bị đánh hôn mê.”

Người nói chuyện là Nguyệt Sát, người áp giải ông già kia là Chương Đồng. Lỗ Đại giao thanh niên cho lão Hùng, Hàn Kỳ Sơ và Nguyệt Sát đóng cửa đứng canh ở một bên, Mộ Thanh và Lỗ Đại đứng trước mặt hai cha con thanh niên kia.

Mặt thanh niên kia trắng bệch, nhìn thức ăn chỉ còn một nửa trên bàn.

Mộ Thanh nói: “Đừng nhìn, chỗ đồ ăn còn lại của các ngươi ở dưới gầm giường.”

Lỗ Đại hỏi: “Sao ngươi biết đồ ăn có vấn đề?”

“Ta không chỉ biết đồ ăn có vấn đề, ta còn biết rất nhiều.” Mộ Thanh liếc mắt nhìn ông già và thanh niên một cái, đột nhiên hỏi: “Nói đi, vài ngày trước có ba nhóm người đến tá túc ở thôn của các ngươi, sau khi người bị hạ thuốc hôn mê thì đưa đi đâu rồi?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 63"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

tieu-dau-khau.jpg
Tiểu Đậu Khấu
24 Tháng mười một, 2024
phieu-mieu-5-quyen-nhien-te.jpg
Phiêu Miểu 5 – Quyển Nhiên Tê
11 Tháng mười một, 2024
phung-thu.jpg
Phùng Thu
6 Tháng 12, 2024
loi-ra-o-cuoi-con-duong.jpg
Lối Ra Ở Cuối Con Đường
25 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online