Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 62
Chương 62
Hóa thù thành bạn
“Không sao.” Mộ Thanh thu dao về, giấu trong tay, xoay người muốn nằm xuống.
Chương Đồng liếc ngón tay nàng, mày càng nhíu chặt hơn: “Binh khí trong tay ngươi là sao?”
Mộ Thanh nằm xuống, nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Mổ thi, ngươi muốn nhìn à?”
Phía sau, Chương Đồng không nói chuyện một lúc lâu. Nàng nghe thấy dường như hắn ta đứng dậy về chỗ mình, chẳng qua không bao lâu lại hỏi: “Ngươi thật sự không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, cảm ơn.” Mộ Thanh cau mày, quấn chặt quân phục trên người. Giữa hè, trong quân chưa phát đệm chăn, nàng chỉ có một bộ quân phục để tắm rửa, lấy làm chăn lại quá mỏng, cảm giác lạnh lẽo kéo đến từng cơn, đầu đau muốn nứt ra, vừa mở miệng đã thấy đau cổ.
Chương Đồng cười lạnh một tiếng: “Thiếu niên anh hùng, dầm mưa thể hiện, nhiễm phong hàn, không gặp quân y càng muốn chịu đựng, rất có năng lực à? Lều quân y cách đây không xa, đi xem một cái, có thể mất mặt hay là có thể chết?”
Không mất mặt, cũng không chết, nhưng quân y sẽ xem mạch, nàng không giấu được thân nữ tử.
Mộ Thanh nhắm mắt không nói, bệnh này kéo đến ào ào, nàng chịu đến nửa đêm càng có xu thế nặng thêm, có lẽ không thể chịu nổi nữa. Cha thông y lý, ngày xưa nàng đi theo học một ít, biết mấy vị thuốc có thể dùng giải nhiệt tán hàn. Đợi lúc nữa Chương Đồng ngủ, nàng lặng lẽ đi tìm Nguyệt Sát. Dù hai người chưa hẹn ám hiệu gặp nhau, nhưng lấy công lực của hắn, có lẽ sẽ có thể nghe thấy khi nàng đến ngoài doanh trướng của hắn.
Phía sau lại truyền đến tiếng Chương Đồng đứng dậy, sau đó nghe thấy hắn ta đi tới, giọng điệu không tốt lắm: “Đi! Đến y trướng!”
Mộ Thanh chưa dậy, Chương Đồng đã duỗi tay túm cánh tay nàng: “Đi!”
Mộ Thanh kinh ngạc, ngồi dậy muốn hất tay hắn ta ra, không ngờ Chương Đồng lại ngồi xổm xuống, thuận tay kéo cánh tay kia của nàng, dùng sức hất nàng lên lưng!
Bịch!
Trước ngực – sau lưng lặng lẽ chạm nhau, hai người chợt cứng lại.
Mộ Thanh buộc ngực, nhưng dù nữ tử có buộc ngực thì cảm xúc kia cũng khác với cảm giác cứng rắn của lồng ngực nam tử.
Lòng Mộ Thanh nặng nề, Chương Đồng quay phắt đầu lại!
Trong trướng đã tắt đuốc, chỉ còn chậu than ngoài trướng hắt sáng lên mành. Gió núi ào ào, bóng cây lung lay, cách mành trướng hắt lên sắc mặt Chương Đồng lúc sáng lúc tối.
Mộ Thanh rút tay về, đứng dậy đi ra ngoài trướng: “Ta tự đi.”
Ra khỏi doanh trướng, Mộ Thanh không quay đầu lại, cũng không đi về phía trướng của Nguyệt Sát, chỉ nhắm thẳng hướng trướng quân y mà đi. Có lẽ Chương Đồng đã phát hiện, nhưng hắn ta sẽ không nói ra ngoài. Người này kiêu ngạo tự mãn nóng vội, nhưng vẫn quý trọng chiến hữu, nếu không đêm nay sẽ không hỏi đến bệnh tình của nàng, muốn mang nàng đi y trướng xin thuốc. Tuy Chương Đồng khát vọng quân công nhưng tuyệt đối không phải hạng người dựa vào bán đứng và tranh công để lấy thưởng, nàng không cần lo lắng. Nhưng nàng không dám bảo đảm hắn ta không đi ra cùng, cho nên giờ phút này không nên đến doanh trướng của Nguyệt Sát.
Gió núi mát mẻ, Mộ Thanh lại chỉ cảm thấy ớn lạnh từng cơn, đầu càng thêm đau đớn choáng váng, dạ dày cuồn cuộn. Nàng đeo mặt nạ, ở dưới ánh trăng sắc mặt kia đều trắng bệch. Quân y chưa nghỉ, hôm nay có lính bị thương, buổi đêm cũng phải đun thuốc sắc thuốc, ba dược đồng trong trướng bận rộn, quân y ngồi ở trước bàn viết đơn thuốc dưới ánh nến.
Quân y theo tân quân Tây Bắc là một lão giả, sắc mặt hồng nhuận, râu dê, nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt, nghe nói họ Ngô, từng làm Tả Viện Phán trong Ngự Y Viện, sau đó xin từ chức theo quân làm quân y quân Tây Bắc, đã cứu không ít tính mạng tướng sĩ biên quan, ở trong quân rất được tôn kính.
Ngô lão thấy Mộ Thanh thì sững sờ: “Cậu là… thằng nhóc họ Chu kia? Nhìn sắc mặt không tốt lắm.”
“Phải, bái kiến Ngô lão.” Mộ Thanh ôm quyền chào hỏi, lúc này mới đi qua: “Đêm qua gặp mưa, bị phong hàn, đến xin Ngô lão đơn thuốc.”
Chuyện Mộ Thanh ngồi năm ngày trên thảo nguyên, giằng co với Hô Diên Hạo đã sớm truyền khắp quân doanh. Sắc mặt Ngô lão lộ ra vẻ thấu hiểu, lắc đầu thở dài: “Trong quân đều là mấy thằng nhóc không biết quý trọng sức khỏe. Ngày nào đó lão phu mệt chết, xem các ngươi còn tìm ai xin thuốc. Qua bên này ngồi đi, há mồm, đưa lưỡi ra để lão phu nhìn một cái.”
Mộ Thanh nói cảm ơn, theo lời ngồi xuống. Ngô lão cầm nến lên nhìn, nói: “Đầu lưỡi hồng, ít bựa lưỡi. Có buồn nôn, ngực khó chịu, ho khan, đau đầu, đau họng không?”
“Không ho.” Mộ Thanh nói.
“Ừ.” Ngô lão trầm ngâm một tiếng: “Đưa tay ra để lão phu xem mạch cho ngươi.”
Mộ Thanh lại ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nói: “Doanh trướng thương binh bận bịu, không dám làm phiền Ngô lão nhiều.”
Ngô lão nhíu mày: “Nào có lý lẽ này? Lão phu xem mạch cho ngươi, có thể tốn bao nhiêu thời gian?”
Mộ Thanh há mồm muốn đáp, mành bỗng nhiên xốc lên. Chương Đồng sầm mặt đi vào, không nhìn Mộ Thanh, chỉ nói với Ngô lão: “Chỉ hỏi ông viết một đơn thuốc, nào cần nhiều chuyện phiền toái thế? Hỏi cũng hỏi rồi, xem cũng xem rồi, viết đơn thuốc là được! Còn không phải là nhiễm phong hàn à? Chẳng qua cũng chỉ là phương thuốc đấy thôi!”
“Thằng nhóc bừa bãi ở đâu ra!” Ngô lão bị khiển trách đến ngẩn ra, ngay sau đó sầm mặt đứng dậy: “Kẻ hành nghề y làm là vọng, văn, vấn, thiết, tuy phong hàn, tạng phủ là âm dương, khí huyết là kinh lạc, từng chỗ có khác nhau! Không bắt mạch, phương thuốc không hoàn mỹ, sao hắn có thể mau khỏi?”
Chương Đồng muốn cãi, Mộ Thanh lại ấn hắn (*) xuống, nàng ấn trên cổ tay hắn. Cách một ống tay áo, Chương Đồng lại như bị bỏng, lập tức thu tay về, lùi ra sau một bước, bên tai bị ánh sáng ấm của nến phủ lên một tầng đỏ kỳ lạ.
(*) Từ lúc này mình sẽ đổi ngôi xưng của Chương Đồng thành hắn nhé.
Mộ Thanh không nhìn hắn, chỉ cảm thấy càng thêm đau đầu, đứng dậy hành lễ nói với Ngô lão: “Người này cùng đội với ta, nóng vội mạo phạm, xin Ngô lão chớ trách. Nghe nói dược thảo trong quân quý giá, thường xuyên thiếu, bởi vậy không dám cầu phương thuốc hoàn mỹ, Ma Hoàng, Phòng Phong, Khương Giới, Thông Bạch là được.”
Ngô lão có thể đi từ ngự y trong triều đến trong quân làm nghề y, chắc chắn không phải hạng người truy danh trục lợi. Ông ấy chắc chắn có tấm lòng thầy thuốc, chí ở tạo phúc thương sinh. Chương Đồng nói chuyện phương thuốc, sao ông ấy có thể không giận? Tuy nàng bệnh, tinh lực hữu hạn, nhưng vẫn có thể suy đoán tâm lý ông lão này, đẩy đưa vài câu với ông ấy có lẽ có thể có thuốc. Chương Đồng vừa quậy, nàng vô duyên vô cớ tốn thêm nước bọt.
Ngô lão ồ một tiếng nhìn về phía Mộ Thanh: “Thằng nhóc này còn hiểu y lý?”
“Gia phụ thông y lý, ta học được chút da lông. Nếu nói có chỗ nào sai, xin Ngô lão chớ trách.” Mộ Thanh cúi đầu cung kính nói, trên mặt đã hiện mệt mỏi.
Ngô lão nhìn nàng một cái, lại lườm Chương Đồng một cái, hừ một tiếng nói: “Lão phu cảm thấy thằng nhóc nhà ngươi nói năng lễ phép hơn vài đứa lỗ mãng cuồng vọng trong quân nhiều. Khó trách lão phu nhìn ngươi thuận mắt, cũng coi ngươi như nửa hậu sinh.” Khi nói chuyện, ông ấy lại ngồi xuống, lấy bút chấm mực, thuận tay viết liền một phương thuốc: “Ngụy gia chuẩn bị cho quân không ít thuốc mang đi Tây Bắc, tạm thời không thiếu dược thảo. Nhưng chiến sự ở tiền tuyến gấp gáp, đúng là dược rất quan trọng. Lão phu sẽ kê cho ngươi một đơn, đêm nay ngươi không được về trướng. Trong y trướng có chỗ nghỉ tạm, ngươi qua bên kia nghỉ tạm. Đêm mà không ổn, lão phu tiện xem lại cho ngươi.”
Mộ Thanh nhận phương thuốc nhìn, mắt lập tức lộ ra vẻ cảm kích. Ngoài miệng Ngô lão nói dược liệu quan trọng nhưng lại bỏ thêm mấy vị thuốc vào phương thuốc cho nàng.
“Đứng đó làm gì? Qua bên kia lấy ấm thuốc sắc thuốc, không phải thằng nhóc này cùng đội với ngươi à? Bảo hắn sắc thuốc đi, hùng hổ xông vào y trướng của lão phu, còn không phải đến vì làm việc à?” Ngô lão tức giận xua xua tay: “Đi đi, đi đi! Đừng dùng dược đồng của ta, hắn còn bận sắc thuốc cho thương binh, không có thời gian làm đâu!”
Y trướng rộng rãi, dùng mành ngăn cách ba chỗ. Một chỗ kê đơn, một chỗ sắc thuốc đảo dược, còn có một chỗ đặt hai cái giường bằng ván gỗ. Giường ván gỗ kia chỉ là mấy tấm ván gỗ đặt trên hai cái rương lớn, phía trên trải chiếu. Giản dị vậy, Mộ Thanh nhìn, sự lạnh nhạt trong mắt dần thay thế bởi ấm áp. Ngủ giường dĩ nhiên tốt hơn ngủ trên mặt cỏ nhiều, đêm qua trên thảo nguyên mới mưa, mặt đất ướt dính, nàng nhiễm phong hàn, ngủ đất sẽ khiến bệnh nặng thêm. Trong quân thường có bệnh phong hàn phong nhiệt, uống mấy thang thuốc, nghỉ tạm mấy ngày là khỏe, thật sự không đủ để chiếm một cái giường trong y trướng, hiển nhiên là Ngô lão tốt bụng, cố ý để lại cho nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên giường có tấm chăn bông, đúng là thứ Mộ Thanh cần nhất lúc này. Trước khi lên giường, nàng xoay người nhìn Chương Đồng, vừa hay Chương Đồng cầm ấm thuốc dưới đất lên, xốc mành đi ra ngoài, vẫn chưa nhìn nàng.
Mộ Thanh lên giường, đắp chăn bông lên, ngửi mùi thuốc trong y trướng, nghe tiếng ấm thuốc sôi sùng sục, dần buồn ngủ.
Không biết nàng ngủ bao lâu, chợt nghe ngoài mành truyền đến tiếng lão giả trách mắng: “Thuốc đã nấu xong rồi, bưng bát đứng đó làm gì? Còn không đưa vào thì thuốc nguội mất! Thằng nhóc hấp tấp ở đâu ra, không biết chăm sóc người bệnh, còn dám xông vào y trướng của lão phu!”
Mộ Thanh phản ứng một lúc mới nhận ra giọng này là Ngô lão, mà mình đang ở trong y trướng, người bị trách mắng ngoài mành kia chắc là Chương Đồng.
Đang nghĩ ngợi, Chương Đồng bưng chén thuốc sắc mặt âm trầm đi vào, chỉ nhìn nàng một cái rồi quay đầu đi, thẳng tắp đưa chén thuốc đến.
Mộ Thanh muốn nói cảm ơn, lại phát hiện cổ họng đau đến không phát ra tiếng, đành phải uống thuốc trước. Thuốc không lạnh, cũng không nóng, độ ấm vừa vặn, uống xong cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều ấm lên.
“Đa tạ.” Cuối cùng Mộ Thanh đã có thể nói chuyện. Nàng cầm bát thuốc đưa cho Chương Đồng, nói: “Ngươi về doanh trướng nghỉ ngơi đi, ta ở lại đây là được.”
Chương Đồng cười lạnh một tiếng: “Ngươi ở là được à? Lão nhân kia nhân lúc ngươi ngủ mà bắt mạch thì làm sao bây giờ?”
Mộ Thanh nhìn hắn một cái, lúc này không có sức cãi nhau bèn nằm xuống nhắm lại mắt.
Thấy nàng không lên tiếng, Chương Đồng ngồi xuống ngay tại chỗ, cầm bát thuốc đặt xuống đất ở bên cạnh. Trong y trướng cũng không yên tĩnh, cách vách có dược đồng đang bốc thuốc đảo dược, có ấm thuốc đang sôi sùng sục, trong những tiếng trầm nhỏ, tiếng hít thở của nàng vẫn có thể chui vào trong tai hắn một cách rõ ràng.
Hắn quay đầu nhìn về phía giường, nàng cuộn trong chăn bông, nhăn mày, ngủ cũng không an ổn. Ánh lửa trong lò bên kia mành chiếu lên cằm nàng, mảnh khảnh, không thấy góc cạnh, mà có vài phần mềm mại tinh tế.
Vì sao trước kia hắn không phát hiện?
Ánh mắt Chương Đồng rơi xuống đôi mày thô mắt nhỏ kia của Mộ Thanh, hơi nhíu mày.
Đúng rồi! Ai có thể ngờ người có tướng mạo bình thường này, tính tình lạnh lùng xa cách này sẽ là nữ? Ai có thể nghĩ đến nữ tử dám giả nam tử nhập quân doanh tòng quân?
Nàng xa cách với người, độc miệng như đao, diễn luyện bên hồ, nghiệm thi trong rừng, lẻ loi một mình cầm mũi tên giằng co năm ngày với Hô Diên Hạo trên thảo nguyên, không uổng một binh một tốt phá trận cơ quan. Nàng giống nữ tử chỗ nào?
Nữ tử dưỡng ở khuê phòng không ra. Nếu ra ngoài thì lụa mỏng che mặt, cụp mi cúi đầu, đi đường bước chân nhỏ nhẹ, miệng cười như hoa, nói từng chữ như tiếng ngọc. Nàng giống chỗ nào… Hắn nhớ đến đêm đó bên hồ, nàng cầm tinh kỳ cắm ở bên cạnh hắn, mày nhíu chặt không khỏi kẹp chết được ruồi.
Luật Đại Hưng, nữ tử dám nhập quân doanh xử trảm! Nàng không biết?
Hắn nên tố giác nàng, quân doanh là chỗ nam nhi báo quốc, há có thể để nữ tử trà trộn càn quấy? Nhưng không biết vì sao, suy nghĩ này vừa nhảy ra, hắn lại nhớ tới bóng dáng nàng ngày ấy cầm đoản tiễn đi ra khỏi doanh trướng thương binh. Đoản tiễn kia dính máu, hắn thoáng nhìn rồi lập tức quay đầu đi. Hắn cứu một người, lại chết một trăm. Hắn không quên được dáng vẻ binh lính phía sau bị một mũi tên xuyên qua cổ họng khi dọn dẹp chiến trường.
Kỳ Sơ nói nếu không phải hắn cảnh báo, người chết sẽ càng nhiều. Kỳ Sơn than hắn trọng tình, không ngờ người thật sự trọng tình lại là thiếu niên vẫn lặng lẽ ít lời kia.
Lúc hắn thất bại tự trách, một mình nàng cầm mũi tên giằng co với Hô Diên Hạo trên thảo nguyên, ra mặt thay Hắc Tử, xả giận thay quân.
Kẻ mạnh tự mình cố gắng, kẻ yếu tự trách. Hắn thất bại, vẫn cảm thấy có nàng ở đó một ngày, hắn sẽ vĩnh viễn bị ánh sáng của nàng che lấp. Cho nên, đêm nay phát hiện bí mật của nàng, hắn vốn nên ra tay tố giác nàng nhân lúc này, khiến nàng rời khỏi quân doanh. Nhưng ra khỏi doanh trướng, chân hắn lại vô thức đi về phía y trướng, hắn còn thay nàng che giấu thân phận trước mặt Ngô quân y, sắc thuốc cho nàng, lúc này còn canh nàng ngủ.
Hắn thật là… điên rồi!
—
Sáng sớm khi Mộ Thanh tỉnh lại, Chương Đồng đang dẫn Lỗ Đại và lão Hùng tiến vào.
Mộ Thanh cũng không bất ngờ. Hôm nay khai quật cơ quan trên thảo nguyên, tuy đại quân không cần hành quân nhưng vẫn phải tập thể dục buổi sáng. Nàng không tập thể dục buổi sáng, lão Hùng biết được đêm qua nàng phong hàn, kinh động đến Lỗ Đại, ba người bèn cùng nhau đến quân trướng.
Lỗ Đại vừa thấy trên trán Mộ Thanh ướt đẫm thì nhíu mày: “Bảo thằng nhóc ngươi đừng thể hiện thì càng muốn đi dầm mưa! Tối hôm qua phong hàn, sợ lão tử nói ngươi mới không dám nói cho lão tử chứ gì? Có năng lực thì qua đêm ngươi khỏi luôn đi, lão tử không biết, ngươi không bị mắng!”
Lỗ Đại giọng to, Mộ Thanh mới vừa tỉnh, bị hắn quát, nhất thời hơi sững ra. Nàng ôm chăn ngồi ở trên giường, biểu cảm ngu ngơ kia dừng ở trong mắt Chương Đồng, không biết vì sao đáy lòng hắn lại vui sướng.
Lão Hùng vội đổi chủ đề, hỏi: “Đỡ hơn không?”
Lúc này Mộ Thanh mới xốc chăn lên xuống đất, ôm quyền nói: “Khỏe rồi.”
“Khỏe rồi? Ngươi nói khỏe là khỏe chắc?” Lỗ Đại tức đến bật cười, xốc mành gân cổ lên kêu: “Ngô lão đâu? Xem cho tiểu tử này! Nhìn có thật nó đã khỏi rồi không!”
“Không cần, Ngô lão bận việc thương binh, ta không thêm phiền. Đêm qua đổ mồ hôi, ta về doanh trướng đổi một bộ quần áo khô mát, lát nữa còn đi thăm Lưu Hắc Tử.” Mộ Thanh dứt lời, chui ra mành đi luôn.
Ra khỏi y trướng, nàng nghe Lỗ Đại ở bên trong mắng: “Tiểu tử thối! Sợ thêm phiền thì sau này đừng có mà thể hiện cho lão tử! Chương Đồng, lại đến chỗ Ngô lão lấy thêm mấy thang thuốc, chờ lát nữa mang về bắt nó uống hết! Có để lại cơm sáng cho nó không? Bảo lính Hỏa Đầu…”
Tiếng trong lều quân y càng lúc càng xa, Mộ Thanh tìm đường về doanh trướng, ở một đường nhỏ có một bóng người lao ra.
Khuôn mặt người nọ rất bình thường trong đám người, chỉ có hai tròng mắt lạnh lùng, đúng là Nguyệt Sát.
“Đêm qua ngươi bị bệnh?” Giọng Nguyệt Sát hơi trầm xuống: “Vì sao không tìm ta? Chủ thượng ra lệnh cho ta chăm sóc ngươi.”
Mộ Thanh nhớ lại chuyện đêm qua, thật sự có quá nhiều nguyên nhân không thể đi tìm hắn, nhưng tạm thời không nói rõ được, cuối cùng chỉ nói: “Chuyện đêm qua… đừng nói cho hắn.”
Dứt lời, nàng đi thẳng mà không quay đầu lại.
Nguyệt Sát nhìn bóng dáng nàng, nhíu mày. Chuyện đêm qua là chỉ chuyện nàng bị ốm à? Muốn hắn đừng nói cho chủ thượng việc nàng bị ốm? Nàng đang dạy hắn lừa gạt chủ thượng?
Nữ nhân này…
Sao hắn dám lừa gạt chủ thượng!
—
Mộ Thanh trở về doanh trướng, Chương Đồng còn ở lại y trướng sắc thuốc, Hàn Kỳ Sơ và Thạch Đại Hải ở với Lưu Hắc Tử. Nàng tránh ở sau trướng, nhanh chóng lau khô mồ hôi trên người, đổi một bộ quần áo khô mát, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn. Nàng bưng quần áo vừa thay xuống núi. Trên thảo nguyên, nhân số tinh binh khai quật trận cơ quan đã gia tăng đến ba trăm người. Nơi nơi có thể thấy thảm cỏ bị xốc lên, cơ quan đào ra bị tháo chốt chất đống ở một chỗ đã đến gần một trăm.
Mộ Thanh đi qua con đường được dọn dẹp sạch, một đường gặp được tinh binh đều dừng lại chào hỏi nàng. Nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, đến bờ sông giặt sạch quần áo rồi quay về trên núi.
Trở lại doanh trướng nàng mới phơi xong quần áo, Chương Đồng bưng bữa sáng và một bát thuốc vào. Bữa sáng là cháo loãng, bỏ thêm bánh nướng áp chảo thơm ngào ngạt, vậy mà còn có một cái bánh bao chay, trên đường đại quân hành quân là rất hiếm có, xem ra là cơm mà Lỗ Đại để riêng cho bệnh nhân là nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mộ Thanh nói tiếng cảm ơn rồi để cơm lên đất, khoanh chân ngồi ở trên chiếu, cúi đầu ăn cơm. Dáng ngồi của nàng không hề có vẻ rụt rè của thiếu nữ, đêm qua hắn cõng nàng, biết thân phận của nàng, vậy mà nàng vẫn coi như không hề xảy ra chuyện gì!
Chương Đồng nhìn Mộ Thanh một lúc lâu, không nhìn nổi nữa hỏi: “Ngươi thật sự định đi quân doanh Tây Bắc?”
“Chứ không thì sao?” Mộ Thanh uống một ngụm cháo giương mắt, nhìn nàng giống đến Tây Bắc du lịch à?
“Ngươi là nữ…”
Chương Đồng còn chưa dứt lời, ánh mắt Mộ Thanh chợt lạnh lùng. Chương Đồng đồng thời ngừng lời, trừng mắt nhìn nàng trong chốc lát, nói: “Ngươi dám cam đoan sẽ không có người nào phát hiện nữa?”
“Ta sẽ cẩn thận.”
“Hừ! Cẩn thận kiểu gì?” Chương Đồng cười hừ một tiếng, híp mắt nhìn cằm nàng: “Khi ngươi ra bờ sông không soi xem à? Trong thiên hạ có mấy nam tử mà sáng dậy trên cằm không lún phún râu?”
“Nếu đêm qua ngươi không phát hiện, sáng nay ngươi sẽ chú ý đến râu trên cằm ta à?” Mộ Thanh lạnh nhạt hỏi. Không ai cho rằng quân doanh có nữ tử trà trộn vào, cho nên không ai đi chú ý đến râu trên cằm nam tử. Tuy Chương Đồng nói có lý, nhưng hắn đã quên người có lối mòn tư duy.
Chương Đồng giật mình, khó có thể phản bác. Hắn thừa nhận, trước kia hắn chưa từng chú ý. Quân doanh này đều là người thô lỗ, mỗi ngày thao luyện mệt đến mức về trướng là muốn ngủ, ai có thời gian rảnh chú ý đến người nào sáng dậy không mọc râu? Hắn ở cùng doanh trướng với nàng hơn một tháng cũng chưa từng chú ý! Hơn nữa, tính tình này, gương mặt này, cái tên này của nàng… đúng là không ai cảm thấy nàng là nữ tử!
Nhưng…
“Ngươi không sợ ta tố giác ngươi?” Đây là điều hắn nghĩ mãi không ra. Sáng nay hắn dẫn Lỗ Tướng quân và Hùng Mạch Trưởng đến y trướng, hắn cho rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm kinh hoảng thất thố của nàng, không ngờ nàng vẫn bình tĩnh như biết hắn sẽ không tố giác nàng.
“Ngươi sẽ không làm.” Mộ Thanh nói.
“Sao ngươi biết ta sẽ không làm?” Chương Đồng hơi tức giận. Dựa vào cái gì mà nàng cho rằng như thế?
Mộ Thanh không nói, cúi đầu ăn xong bữa sáng, lại uống thuốc, bưng khay đi ra ngoài: “Ngươi không phải loại người như vậy.”
Dứt lời, nàng đã ra khỏi doanh trướng.
Mành trướng vén lên lại rơi xuống, vài tia nắng sớm chiếu vào lại bị chặn ở ngoài, sắc mặt Chương Đồng sáng rồi lại tối.
Hắn không phải loại người như vậy? Nói cứ như hắn và nàng thân lắm, nàng rất hiểu hắn ấy.
Hắn hừ một tiếng, vén mành đi ra ngoài. Tiếng hừ kia rõ ràng là khinh thường, lại không biết vì sao khóe miệng nhếch lên chút nét cười.
—
Sau ba ngày trận cơ quan trên thảo nguyên được gỡ hết, gỡ ra hơn ba ngàn cơ quan đoản tiễn, chứa đầy hai mươi chiếc xe lớn vận chuyển lương thảo.
Lúc đại quân thẳng tiến thảo nguyên Hô Tra, thảm cỏ mở ra lặng lẽ kể lại sự vất vả của ba trăm tinh binh mấy ngày qua và hành động vĩ đại của thiếu niên ba ngày trước, năm mươi ngàn đại quân đạp lên thảm cỏ kia, chân giậm hết sức vang dội.
Diễn luyện sớm quyết trên thảo nguyên vì khai quật phá trận mà tổng cộng trì hoãn bảy tám ngày, không thể không hủy bỏ. Chiến sự Tây Bắc căng thẳng, ngày tân quân đến Tây Bắc đã có sắp xếp từ trước, hiện giờ không thể không tăng tốc hành quân.
Ra khỏi thảo nguyên Hô Tra, càng đi Tây Bắc, đất đai càng hoang vu, gió càng lớn. Đại quân nhanh chóng đi được nửa tháng, khi tiến vào địa giới Tây Bắc, thấy những tảng đá vàng khổng lồ vắt ngang trên mảnh đất nửa hoang mạc diện tích rộng lớn, gió thổi mạnh lên nham thạch mang theo từng tầng cát vàng, bề mặt nham thạch để lại từng khe rãnh ngang dọc lặng lẽ kể ra gió mạnh như đao ở Tây Bắc. Từng cụm cỏ mọc dưới nham thạch, ở ngọn cỏ thấy được màu xanh lục, lá cỏ đã bị cát vàng thổi đến xám xịt, mặt trời chói chang phơi cát vàng, đáy giày dường như cũng bị cơn sóng nhiệt kia hâm nóng, oi bức không thể tả.
Tân quân đến từ Giang Nam chưa bao giờ thấy cảnh hoang vu bậc này, từng đôi mắt nhìn đường nơi đất khách, nghĩ đến một tháng hành quân ngàn dặm, bỗng nhớ quê nhà.
Chưa đến biên quan đã thấy nóng như thiêu đốt, lạnh khủng khiếp.
Nơi này chỉ là mảnh đất biên giới Tây Bắc, đại quân không đi tiếp. Đến giữa trưa thì truyền lệnh hạ trại.
Nghỉ một buổi trưa, cơm chiều qua đi, canh giờ đại quân nghỉ ngơi, lão Hùng đến ngoài doanh trướng của Mộ Thanh.
Lỗ Đại ra quân lệnh, gọi Mộ Thanh, Chương Đồng và Hàn Kỳ Sơ lặng lẽ đến lều lớn trong quân. Mấy ngày nay Thạch Đại Hải vẫn luôn theo quân ở trong lều quân y, một đường chăm sóc Lưu Hắc Tử. Hắn không ở đó, ba người ra khỏi doanh trướng, trong trướng không còn ai.
Nhưng ngoài trướng có người.
Nguyệt Sát cũng chờ ở đó, xem ra cũng bị Lỗ Đại điểm danh.
Bóng đêm đã sâu, trừ trạm gác và tuần tra ra, đại quân đã nghỉ. Lão Hùng dẫn bốn người ở trong bóng đêm đi thẳng đến doanh trướng đại quân. Đi mấy dặm đường, khi bốn người đến thì đã bị gió cát thổi cho mặt xám mày tro. Lỗ Đại thấy vậy cười lớn một tiếng, vừa lòng gật đầu: “Thế này mới giống quân Tây Bắc!”
Bốn người im lặng, ngoài Hàn Kỳ Sơ khôn khéo nở nụ cười ra, mặt ba người còn lại đều nghiêm túc không nể mặt ai.
Lỗ Đại cũng không xấu hổ, vẫy tay gọi bốn người đến. Bốn người đến trước bàn, thấy trên bàn phô trải một tấm bản đồ, ánh nến trong lều lớn mờ nhạt, chiếu ra mười ba cái vòng đánh dấu to nhỏ trên bản đồ.
“Các ngươi thấy những chỗ này không, đó là thành Cát Châu, thành đầu tiên trước khi đại quân chúng ta tiến vào Tây Bắc, trên đường sẽ gặp được mười ba chỗ có mã phỉ lớn nhỏ. Mấy năm trước, chiến sự hơi bình ổn, quân Tây Bắc chúng ta thường diệt phỉ. Đại Tướng quân chiêu an một đám, giết một đám, thả cho một đám đường mưu sinh khác. Vốn dĩ đều đã ngoan ngoãn, năm trước liên quân Ngũ Hồ chạm ngõ biên giới, đại quân hao tổn không ít ở trên chiến trường. Tin tức Giang Nam trưng binh, cả thiên hạ đều biết, con mẹ nó đám mã phỉ này cho rằng quân Tây Bắc sắp xong rồi, lại tụ tập với nhau! Đại Tướng quân ở biên quan đốc chiến, những người giỏi trong quân đều đối phó người Hồ rồi, chuyện diệt phỉ này mới rơi lên đầu chúng ta. Mười ba chỗ trại mã phỉ này đều là của trước kia, hiện tại lão tử muốn các ngươi nghĩ cách biết rõ trong những trại này có người không, trước khi tiến Tây Bắc, lão tử muốn khai đao tân quân trước!” Lỗ Đại vẽ một vòng trên mười ba chỗ lớn nhỏ kia, bàn tay to vỗ một cái!
Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ chớp động, quả thực để hắn đoán trúng rồi! Khi ở trong núi Thanh Châu, hắn đã suy đoán tân quân đến Tây Bắc sẽ diệt phỉ!
Ý của Lỗ Đại rất rõ ràng, mười ba chỗ này trước đây là trại, sau khi bình định nạn trộm cướp thì trại bỏ trống. Năm trước chiến sự nổ ra, mã phỉ lại ngóc đầu trở lại, nhưng không biết có bao nhiêu người, Quân Tây Bắc không có thời gian đi tra trong những trại này có người không, việc này mới đến lượt tân quân. Bọn họ phải làm rõ thực hư những trại này, để tân quân quyết định chiến thuật diệt phỉ.
“Chỉ có chúng ta?” Mộ Thanh hỏi.
Thực hư của mười ba trại, bốn người đi thăm dò?
“Không, là sáu người. Lần này lão tử và lão Hùng đi cùng các ngươi.” Sắc mặt Lỗ Đại nặng nề.
Bốn người giật mình, Lỗ Đại muốn đi cùng? Hắn là Phó Tướng quân Tây Bắc, mấy người bọn họ đi thám thính thực hư của trại mã phỉ thì hơi thiếu, nhưng không đáng để hắn tự đi chứ?
“Lần này lão tử cần phải đi!” Ánh mắt Lỗ Đại nặng nề nhìn bốn người Mộ Thanh. Trong lòng bốn người đều nghiêm túc. Ngoài Mộ Thanh nhìn ra sắc mặt Lỗ Đại không đúng lắm thì ba người khác đều cảm nhận được.
Quả nhiên, nghe Lỗ Đại nói: “Bốn người các ngươi là tân quân xuất sắc, lão tử coi trọng các ngươi, cho nên muốn huấn luyện các ngươi. Nhưng lần này lão tử không yên tâm buông tay để các ngươi đi. Không nói dối các ngươi, lão tử vốn định đánh nhanh thắng nhanh, năm mươi ngàn đại quân, mấy trại mã phỉ, lão tử không coi ra gì! Trước khi đến Tây Bắc, trong quân trước sau phái ba nhóm người đi thăm dò thực hư của những trại này, định đến Tây Bắc rồi sẽ đánh! Nhưng những người được phái đi kia… đều không trở về!”