Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 61
Chương 61
Truyền kỳ mới
“Rửa sạch nơi này.” Không đợi tướng lĩnh hỏi lý do ra sao, Mộ Thanh đã chỉ vào dưới chân nói.
Nàng khoanh tay nhìn bờ bên kia sông Cách Ngõa. Hai tinh quân đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống cẩn thận đẩy cỏ xanh ra, bắt tay dọn sạch cơ quan. Mũi tên lộ ra, rất dễ dàng có thể suy đoán ra đĩa cơ quan, rãnh tên, chốt mở ở chỗ nào. Những tinh binh này đã gặp quá nhiều loại cơ quan này ở đại mạc nên đã sớm biết rõ cấu tạo của thứ này.
Không bao lâu, một cơ quan đoản tiễn đã bị lấy ra ở dưới thảm cỏ, mũi tên hoàn hảo nằm ở rãnh tên, chốt mở kẹp chặt, mũi tên sắc nhọn, ánh sáng lạnh đâm vào mắt người dưới hoàng hôn.
Bờ bên kia sông Cách Ngõa, Hô Diên Hạo nhìn chằm chằm cơ quan bị lấy ra kia. Khi chôn cơ quan này, tân quân Tây Bắc đã đến hướng cửa núi Thanh Châu. Gã ngồi ở bờ bên kia sông, nhìn cơ quan, không nhìn được những mũi tên nhô ra khỏi cỏ xanh như sao trời kia, chỉ nhìn thấy hai tinh quân Tây Bắc lấy ra một cơ quan đoản tiễn sau đó ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục khai quật, chốc lát lại lấy ra một cơ quan, truyền về phía sau.
Phía sau, nhìn từng cơ quan được truyền ra, trên mặt các tướng lĩnh quân Tây Bắc đầy rặng mây đỏ, thần thái trên mặt kia đã nói rõ sự kích động vô biên trong lòng.
Trong quân Tây Bắc, lão Tướng, Phó Tướng, Quân Hầu, Đô Úy, Đồn Trưởng, Mạch Trưởng đều nhìn về phía thiếu niên tân binh không quan tước phẩm trật kia. Thiếu niên ấy đứng trước các tướng, nhìn sang bờ bên kia sông Cách Ngõa, cơ quan dưới chân lấy ra một cái, nàng sẽ đi về phía trước một bước.
Gió trên thảo nguyên Hô Tra thổi tung tóc thiếu niên, đưa âm thanh kia qua sông Cách Ngõa, từng chữ đâm người.
“Đất ở thảo nguyên Hô Tra là đất vàng, thành phần chủ yếu là bão cát Tây Bắc, rời rạc dễ khai quật, là thứ mà kiến thích nhất. Sau cơn mưa to, đất vàng ướt dính, các động ngầm sập. Khi trời trong, kiến sẽ tìm chỗ xây tổ mới một lần nữa.”
“Trên đời này, người thích đi lối tắt, các động vật khác cũng vậy, bao gồm cả kiến. Đất vàng từng bị lật lên cực kỳ rời rạc, dễ đào hơn chỗ chưa từng bị lật. Đám kiến sẽ vui mừng tìm đến chỗ này xây tổ. Nhưng cơ quan chôn dưới đất lại rất chướng mắt với đám kiến, chúng nó sẽ muốn vận chuyển thứ này ra ngoài đầu tiên. Mà cả cơ quan quá nặng, không phải là thứ chúng nó có thể dọn được. Vậy thì, chỗ nào có vẻ dễ dọn đây?”
“Khi chôn cơ quan, vì để mũi tên thuận lợi bắn ra, đất ở chỗ mũi tên sẽ được chôn lỏng lẻo nhất. Mũi tên dễ bắn ra, kiến cũng dễ đi vào. Chỗ dễ khai quật nhất sẽ bị lộ sớm nhất.”
Thiếu niên bước một bước, trong tay cầm theo một cái đoản tiễn, là mũi tên mà nàng cầm theo xuống núi vào năm ngày trước.
Hô Diên Hạo đứng dậy, gió thảo nguyên thổi bay vạt áo đen, ánh mắt nhuộm ánh cam buổi chiều.
Năm ngày qua, nàng hạ chiến thiếp với gã lại không thấy hành động, chỉ ngồi ở bờ bên kia, màn trời chiếu đất giống gã, nhìn có vẻ vì tranh một hơi, hôm nay lại chợt phá trận cơ quan của gã, nguyên nhân… chưa từng nghe thấy.
“Tiểu tử, tên của ngươi?” Giọng nam tử trầm thấp hơi khàn, làm người ta nhớ đến cô thành ngoài đại mạc, đêm trăng tròn Tây Sơn, thương lang đứng chỗ cao nhìn con mồi.
“Kẻ giết người không xứng biết tên của ta.” Giọng thiếu niên lạnh lùng, khiến người ta nhớ tới cơn gió mát trong rừng trúc sau cơn mưa, nghe mà thoải mái tỉnh táo.
Rõ ràng một gương mặt bình thường không nổi bật, giọng nói lại khiến người từng nghe khó mà quên.
“Ngươi là lính Tây Bắc, đến biên quan rồi, ngươi cũng phải giết người.”
“Kẻ xâm lược, giết dân ta, làm nhục nước ta, làm người quá quắt, gặp một giết một!”
Thiếu niên nói từng chữ vang dội. Khi nói chuyện, tinh binh trước người đã lấy ra cơ quan cuối cùng ở bờ sông. Đang muốn đưa về phía sau, Mộ Thanh đã khom người cầm lấy, nhắm ngay bờ sông, bắn!
Khi nàng khom người, Hô Diên Hạo đã nhanh chóng lùi về phía sau, đoản tiễn kia đi lướt qua chỗ vạt áo của gã. Gã ngửa mặt lên trời cười dài, ráng màu trên thảo nguyên nhuộm lên mắt gã một màu máu: “Ngươi cũng biết người không coi bổn vương là người, đều đã chết?”
Ngay lúc gã ngửa đầu, gió chợt rít lên, một cây đoản tiễn bay thẳng về phía cổ họng gã!
Hô Diên Hạo thuận thế ngửa người ra sau, đuôi đoản tiễn lướt qua chóp mũi gã, bờ bên kia sông đồng thời nghe thấy hai tiếng rít lạnh! Hô Diên Hạo vừa ngã xuống đất, lăn tại chỗ hai vòng, tay gã nhấn một cái xuống đất, mũi chân chạm nhẹ, đứng dậy, nhanh chóng lùi về phía sau, mạnh mẽ nhanh nhẹn!
Bờ bên kia sông, Lỗ Đại nâng cơ quan lớn bằng bàn tay, mắng: “Mẹ nó, đồ của bọn oắt người Hồ, dùng không thuận tay!”
“Đồ bổn vương tự tạo, dĩ nhiên không thể lấy mạng bổn vương!” Hô Diên Hạo nhìn Lỗ Đại một cái, lại nhìn về phía Mộ Thanh, cười hứng thú, nụ cười kia còn chứa vài phần tàn nhẫn: “Tiểu tử, người như ngươi, bổn vương nhất định còn sẽ gặp lại. Mạng của ngươi, sớm muộn gì cũng là của bổn vương!”
Mộ Thanh hừ một tiếng, trào phúng: “Trước khi lấy mạng ta thì nghĩ cách làm sao giết hết kiến trên đời đi.”
Sắc mặt Hô Diên Hạo sầm xuống. Gã không thể chấp nhận thất bại này, nhưng mà đại kế làm tân quân Tây Bắc bị thương nặng đã hủy ở trong tay tiểu tử trước mắt này. Tiểu tử này còn chọc chỗ đau của gã! Gã bình tĩnh nhìn Mộ Thanh trong chốc lát rồi xoay người rời đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sông Cách Ngõa rộng bảy tám trượng, đêm qua mưa to, mực nước nước sông tăng nhanh, dòng nước chảy xiết, trong chốc lát khó có thể qua sông. Phía sau có tinh binh truyền cung tiễn đến cho Lỗ Đại, hắn kéo căng cung bắn tên đều bị Hô Diên Hạo mạnh mẽ tránh được. Mắt thấy người sắp đi xa, Mộ Thanh xoay người, nhìn thẳng Cố lão Tướng quân và Lỗ Đại nói: “Ta bơi giỏi, chọn mấy người biết bơi giỏi cho ta. Ta đuổi theo!”
“Không được!” Lỗ Đại quả quyết từ chối: “Trời sắp tối rồi, trên thảo nguyên quá nhiều sói, nguy cơ bốn phía. Ngươi mới thao luyện hơn một tháng, chỉ hành quân đêm đã là khó với các ngươi, đừng nói lần theo dấu vết. Hô Diên Hạo là người giỏi đánh đêm. Gã có thể bày ra trận cơ quan trên thảo nguyên, chắc chắn có người giúp gã! Ai biết đằng trước có người của gã không? Các ngươi cẩn thận trúng mai phục! Lão tử không muốn lại nhặt xác cho tân binh!”
Quân Tây Bắc phần lớn là hán tử phương bắc, lại quanh năm đánh giặc ở đại mạc, bọn họ có thể đánh đêm, đáng tiếc bơi không giỏi. Nếu không phải vậy, hắn cần gì ở bên bờ lấy cung bắn Hô Diên Hạo? Sớm đã phái người qua sông đuổi theo!
Thằng nhãi người Hồ này, chung quy vẫn để gã chạy thoát!
Mộ Thanh không kiên quyết, Lỗ Đại nói rất có lý, nhưng có một chuyện mấy ngày nay nàng vẫn không rõ. Buổi tối hôm đó, cung tiễn thủ bắn chết mấy con sói trên núi, nhưng nàng chưa từng bầy sói. Cơ quan của Hô Diên Hạo chôn ở đây đã một thời gian, chẳng lẽ gã không sợ có bầy sói đi qua giẫm phải cơ quan, không đợi được tân quân Tây Bắc đến, những cơ quan này đã mất đi tác dụng à? Nghe Lỗ Đại nói khi giao chiến với người Hồ ở đại mạc Tây Bắc cũng thường gặp cơ quan này, đại mạc cũng có bầy sói, rốt cuộc những cơ quan này né sói kiểu gì?
Mộ Thanh tạm thời không nghĩ ra, nhưng hiển nhiên người Hồ có một vài biện pháp mà nàng không biết.
Chạng vạng, khi Mộ Thanh theo các tướng lĩnh trở về núi, bảy ngàn người hoan hô rung núi rừng!
Một đường lên núi kia, tinh binh xếp hàng, tân binh vây quanh, dường như chào đón anh hùng trở về. Thiếu niên anh hùng kia đi ở sau các tướng lĩnh, lỗ tai các tướng lĩnh đều sắp bị rung đến điếc.
Tiếng hoan hô xa xa truyền đến cửa núi Thanh Châu, bốn mươi ngàn đại quân còn lại đóng quân ở đó hưng phấn nhìn lên đỉnh núi – trận phá rồi?
Phá rồi!
Chẳng qua chưa từng nghe thấy phương pháp phá trận thế này!
Thiếu niên kia, ngồi trên thảo nguyên năm ngày, cách bờ giằng co với Địch Tam Vương tử, không uổng một binh một tốt, một đao một tên, chỉ chờ một cơn mưa, một quân đội kiến trên thảo nguyên đã khiến trận cơ quan hiện hình!
Thiếu niên kia, xuất thân Ngỗ Tác, lại thắng võ tướng, cắt đứt thảm án hành quân, phá trận tên ở thảo nguyên! Lấy sức của một người, giữ an toàn cho năm mươi ngàn tân quân Tây Bắc!
Đại quân ở chỗ cửa núi không nhìn thấy tình hình trên thảo nguyên, chỉ nghe có người từ trên núi truyền tin vui. Từ đây, mấy ngày qua, tân binh bị giết, vây bắt vào nhầm trận cơ quan, đại quân bị sương mù cản ở cửa núi Thanh Châu đã thấy ánh sáng. Đêm đó, trên núi dưới núi hoan hô, các tân binh ngồi vây quanh lửa trại, đều nói đến truyền kỳ về thiếu niên.
Trên núi, bên lửa trại ngoài doanh trướng của thương binh, Mộ Thanh bưng bát, uống cháo nóng, ăn thịt sói. Cạnh đó là ba mươi, bốn mươi người vây quanh, đều là lính đêm đó nàng mang đi diễn luyện. Ánh lửa chiếu sáng mắt các tân binh, hân hoan hưng phấn hơn cả đêm diễn luyện, giờ phút này trong mắt các tân binh phần lớn là nhiệt liệt sùng bái.
“Sao ngươi biết những con kiến đó có thể phá trận của Địch Tam Vương tử? Nói nhanh đi, nói nhanh đi! Lát nữa ta còn phải vào lều kể cho Hắc Tử nghe!” Thạch Đại Hải hưng phấn vội hỏi.
Hàn Kỳ Sơ cũng cười nhìn Mộ Thanh. Hắn cũng muốn biết, thiếu niên này làm hắn quá kinh ngạc cảm thán.
Các tân binh ở bên cạnh rối rít gật đầu, nơi xa một ít tân binh ăn cơm chiều nghe thấy vậy vội bưng bát cơm đứng dậy sáp lại gần, cũng muốn nghe xem. Tin tức truyền rất nhanh, một truyền mười mười truyền trăm. Một lát sau, đến cả lão binh Tây Bắc cũng mò sang, khoảng đất trống trước doanh trướng thương binh lập tức vây kín mười tầng, dòng người chen chúc xô đẩy.
Mộ Thanh ngồi ở dưới tàng cây, bưng cháo, ánh lửa chiếu lên mặt nàng, thiếu niên mày rậm mắt nhỏ, biểu cảm hơi giật mình.
Nàng chưa từng xử lý tình huống như này.
Kiếp trước, bộ môn pháp y của bọn họ rất độc lập, hơn nữa phần lớn đề tài thường ngày đều mang tính khoa học, rất nhiều người cảm thấy không thú vị, ít có tiếng nói chung với bọn họ. Hơn nữa, không mấy người chịu được bọn họ xem ảnh xác chết vào lúc ăn cơm, chỉ thảo luận giòi bọ trên xác chết cũng hết được một bữa cơm, cho nên ngoài đồng nghiệp ra, bọn họ không có nhiều bạn bè. Kiếp trước, nàng cũng chỉ có người xuất thân đặc công như Cố Nghê Thường mới không chê đề tài của nàng nặng.
Ở Đại Hưng mấy năm nay, dân chúng coi trọng âm ty, Ngỗ Tác là tiện tịch. Dân chúng bình thường thấy Ngỗ Tác là nhớ tới người chết, đều cảm thấy đen đủi, xung quanh Mộ gia không có hàng xóm. Những năm gần đây nàng càng không có bạn bè, một mình thanh tịnh đã quen, đột nhiên được đông đảo ánh mắt hưng phấn sùng bái nhìn chằm chằm, trong chốc lát nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng biết rõ tập tính của kiến cũng không có gì là lạ, nàng từng chọn học ngành pháp y côn trùng. Trong thời gian học ở nước ngoài, giáo viên thường nhận được lời mời tham dự điều tra vụ án của cục cảnh sát. Trong tình huống bình thường, thầy ấy sẽ dẫn vài nghiên cứu sinh tạo thành tổ pháp y nhỏ đi theo. Tổ pháp y nhỏ, mọi người đều có chuyên ngành khác nhau, ví dụ như ngành pháp y nhân loại, ngành pháp y bệnh lý, ngành pháp y côn trùng, vân vân…, có khi còn có cả nghiên cứu sinh hóa học và khảo cổ học.
Pháp y phần lớn là xuất thân từ bệnh lý học, cũng là bác sĩ nghiên cứu bệnh tật và cơ quan ngoại thương. Nếu có cơ hội giải phẫu trước khi xác chết phân giải thì phán đoán thời gian tử vong và nguyên nhân tử vong sẽ cực kỳ chuẩn xác. Nhưng một khi tiến vào giai đoạn phân giải, các cơ quan biến thành chất lỏng mềm, manh mối trên da thịt thi thể biến mất, chỉ có thể thông qua xương cốt để kiểm tra thi thể thì cần dùng đến kiến thức nhân loại học. Cho nên, nàng từng học nhân loại học, cũng từng học côn trùng học, hiểu biết tập tính của kiến là rất bình thường.
Mộ Thanh nhìn từng đôi mắt hưng phấn kia, suy nghĩ một lát, loại bỏ những khẩu vị nặng kia, trả lời ngắn gọn: “Trên xác chết xuất hiện côn trùng, ví dụ như ruồi nhặng, giòi bọ, mọt da, kiến, tôi đều biết rõ tập tính của chúng nó.”
Một câu đã giải thích rõ ràng, bên lửa trại lại rất lâu không có tiếng người.
Giòi bọ…
Các tân binh nhìn chằm chằm chén cháo của mình, nhìn hạt cơm trắng bóng.
Thạch Đại Hải vỗ trán một cái, bỗng nhiên cảm thấy mình hỏi sai rồi…
Hàn Kỳ Sơ lắc đầu cười khổ, nhìn chằm chằm cháo trong tay, cũng cảm thấy nuốt không trôi.
Một đám người hết hứng ăn, nhưng không ai rời đi, mọi người nhìn thiếu niên ngồi dưới tàng cây, nhìn nàng yên lặng ăn cháo. Trên đỉnh núi nơi xa, ngoài lều lớn, Cố lão Tướng quân khoanh tay đứng đó, nhìn náo nhiệt giữa sườn núi, thở dài: “Trường hợp này, thật khiến lão phu nhớ đến lúc Đại Tướng quân vẫn là tân binh…”
Đích tử Nguyên gia, tòng quân Tây Bắc, từ một lính không quan chức không phẩm trật làm lên. Một mình một ngựa lấy đầu Nhung Vương trong vạn quân, một trận chiến lừng danh thiên hạ. Đêm đó, quân doanh cũng náo nhiệt như vậy. Đêm đó, quân Tây Bắc chưa được tạo nên, cuối cùng những người vây quanh cạnh Đại Tướng quân lại thành lực lượng trung kiên của quân Tây Bắc.
Cách mười năm, không ngờ tối nay còn có thể gặp lại cảnh này.
Thiếu niên này, tối nay nghiễm nhiên thành truyền kỳ trong mắt năm mươi ngàn tân quân.
Mười năm trước, khi các tướng sĩ vây quanh bên cạnh Đại Tướng quân, sùng bái mà vẫn duy trì tôn kính, cuồng nhiệt lại vẫn duy trì sợ hãi. Mà bên cạnh thiếu niên kia, các tân binh sùng bái, cuồng nhiệt, lại không thấy ngăn cách…
Tân quân phần lớn là dân chúng xuất thân nghèo khổ, thiếu niên này cũng vậy. Hắn không giống Đại Tướng quân, làm đích tử Tướng Quốc đương triều, cháu trai ruột của Thái Hoàng Thái Hậu. Khi các tướng sĩ đối mặt với Đại Tướng quân vẫn cẩn thận tuân thủ thân phận, chúng tướng quy thuận, nhưng vẫn thấy hắn ở chỗ cao. Xuất thân của thiếu niên này làm các tướng sĩ thân cận không khoảng cách khi ở gần…
Đây là cảnh khác với mười năm trước.
Lão tướng qua tuổi hoa giáp nhìn cảnh dưới chân núi, gió núi thổi tới, cảm thấy hơi lạnh.
Thiếu niên này, tân quân Tây Bắc này, nếu để bọn họ trưởng thành thì sẽ là lực lượng thế nào đây?
—
Mộ Thanh ngồi dưới tàng cây, không biết suy nghĩ của người trên đỉnh núi. Nàng chỉ cảm thấy trên người hơi lạnh.
Cơn lạnh không nặng, nàng chỉ nhích lại gần đống lửa ở phía trước, sau khi ăn cơm xong thì đứng dậy đi vào trong trướng thương binh thăm Lưu Hắc Tử. Lưu Hắc Tử đã ngủ say, nghe nói hai ngày trước bị sốt, hôm nay đã đỡ sốt, quân y nói đỡ sốt là không sao nữa.
Sau khi thăm Lưu Hắc Tử, Mộ Thanh mới trở về doanh trướng. Năm ngày qua, vì tranh một hơi đó, nàng giằng co với Hô Diên Hạo, màn trời chiếu đất, vẫn luôn chưa từng nghỉ ngơi tử tế. Ngày mai, trăm tinh quân muốn rửa sạch cơ quan trên thảo nguyên, đại quân còn phải dừng lại ít nhất một ngày, tối nay nàng có thể nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi nằm xuống, Mộ Thanh dần dần cảm thấy cơn lạnh kéo đến, thảo nguyên tháng Tám nóng như lồng hấp, vậy mà nàng cảm thấy lạnh.
Trong lòng lúc này mới có cảm thấy không ổn, đêm qua nàng dầm mưa một đêm hình như đã cảm lạnh.
Nàng là thân nữ tử, ở quân doanh cực kỳ bất tiện. Ngày thường nàng vẫn luôn rất chú ý đến sức khỏe, nếu không phải những ngày qua giằng co với Hô Diên Hạo thì cũng không bị bệnh này. Nàng nhăn mày, suy xét mấy phen, không đứng dậy đến trướng quân y.
Ban đêm, Hàn Kỳ Sơ và Thạch Đại Hải ở doanh trướng thương binh thay phiên chăm sóc Lưu Hắc Tử. Đêm nay trong trướng chỉ có nàng và Chương Đồng. Từ lúc nàng về, Chương Đồng vẫn luôn không nói chuyện, giờ phút này hắn ta nằm đưa lưng về phía nàng, dường như đã ngủ.
Mộ Thanh cũng quay người đi, nhắm mắt lại.
Nửa đêm, nàng như rơi vào hầm băng rét lạnh, chợt có người vỗ bả vai nàng.
Mộ Thanh kinh hãi, xoay người đặt một con dao mỏng lên cổ họng người nọ, lại thấy Chương Đồng nhíu mày nhìn nàng chằm chằm.
Hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”