Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 60

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 60
  • 10
Prev
Next

Chương 60

Phá vỡ trận cơ quan!

Khi Mộ Thanh và Nguyệt Sát qua đỉnh núi, mặt trời mới lên, thảo nguyên dần khoác một màu vàng rực, trải rộng ngàn dặm.

Cảnh ngàn dặm kia có phần vi diệu.

Sông Cách Ngõa chạy dài chia thảo nguyên Hô Tra thành hai bờ. Bên này bờ, mũi tên thành rừng, xác người thành vùng, ngàn người đứng trang nghiêm. Bên kia bờ, chỉ có một người ngồi, trên vai mang mũi tên, đang cởi áo.

Một con sông Cách Ngõa, cách chiến trường sáng sớm, ngàn người đánh một người.

Trong lòng Mộ Thanh trầm xuống, nhanh chóng xuống núi, đi đến giữa sườn núi đã ngửi thấy mùi máu do gió đưa tới. Khi đi đến dưới chân núi, thấy một đội tinh binh mới nhổ mũi tên trên mặt đất xếp chồng ở bên, hai người một tổ khuân vác xác tân binh đã chết trở về.

“Lỗ Tướng quân.” Mộ Thanh đến cạnh Lỗ Đại.

Lỗ Đại thấy nàng đến, đôi mày nhíu chặt mới nới lỏng, mặt lại vẫn xanh mét. Hắn hất cái cằm đầy râu quai nón sang bờ kia sông Cách Ngõa, nói: “Ngươi đoán đúng rồi, người nọ đúng là Hô Diên Hạo, là thằng oắt người Hồ ngồi bên kia!”

Mộ Thanh nhìn theo sang, thấy bên bờ sông dài, một nửa mặt trời nhô trên thảo nguyên, người nọ ngồi ngược ánh sáng vàng rực, trên người nhuộm ánh vàng chói, tay cầm một bầu rượu, mắt nhìn bờ bên kia. Rượu mạnh tưới lên đầu vai, gã cúi đầu cắn đuôi mũi tên, kéo mạnh!

Mũi tên sắc nhọn kéo theo máu thịt, từng giọt máu xâu thành chuỗi. Thấy hàm răng người nọ trắng ởn, chỗ xương mày có một vết sẹo dài dữ tợn, đôi mắt khát máu mang vài phần hung ác nhuộm nắng sớm. Ngàn dặm thảo nguyên gió hiu quạnh, người nọ quay đầu lại, như thấy sói dữ.

Sói dữ, dã thú, khát máu tàn bạo, không cần biết gã là ai, Mộ Thanh vừa nhìn người nọ đã biết là gã!

“Lão tử bắn tên xuyên qua vai gã, mà cỏ này lại bắn cơ quan đoản tiễn từ đâu ra, bắn chết một trăm tân binh của chúng ta, bị thương cũng gần một trăm!” Lỗ Đại cắn răng nhìn thẳng sang bờ bên kia. Cơ quan trên thảo nguyên cản đường bọn họ, nơi này đến bờ sông cách khoảng bốn mươi, năm mươi trượng. Hô Diên Hạo đã ở ngoài tầm bắn của trường cung, ngàn tinh binh kéo cung bắn chụm, mũi tên rơi vào trong sông Cách Ngõa, không đụng đến được sợi lông tơ của gã. Thực sự phiền lòng!

Mộ Thanh cúi đầu nhìn mặt đất, thuận tay nhặt một cây đoản tiễn lên. Nàng thấy đoản tiễn này ngắn nhỏ tinh xảo hơn cung tên bình thường nhiều, dài chừng một tấc, thân mũi tên mảnh nhỏ, nhìn đã biết tầm bắn kém cung tên, thắng ở tốc độ. Đoản tiễn bực này, nàng tòng quân hơn một tháng, chưa từng nhìn thấy, không giống vật trong quân Tây Bắc.

“Đoản tiễn này là thứ đồ thằng oắt người Hồ thường dùng, tầm bắn ngắn, con mẹ nó tốc độ lại nhanh! Cơ quan chỉ lớn bằng bàn tay, chôn dưới cát vàng, không cẩn thận giẫm lên sẽ là một mạng người, chuyên bắn vào cổ người! Người Nhung, người Địch, Ô Na, Lặc Đan, Nguyệt Thị của Ngũ Hồ, ai cũng có sở trường riêng. Người Địch giỏi chế binh khí, đoản tiễn này là bọn chúng tạo. Trước kia chỉ từng gặp ở Đại Mạc, lão tử cũng không ngờ, con mẹ nó, có thể chôn đến tận đây! Đêm nay có lẽ là chúng ta vào bẫy!” Lỗ Đại nắm tay, khớp xương rung lên răng rắc, gió thổi qua thảo nguyên, tiếng như sấm rền.

Mộ Thanh ngồi xổm trên mặt đất, lật một thảm cỏ lên, tỉ mỉ nhìn một lát rồi nói: “Không, gã không chờ chúng ta mà là chờ năm mươi ngàn đại quân của chúng ta.”

Lỗ Đại cúi đầu nhìn nàng, vội vàng ngồi xổm xuống, thấy Mộ Thanh mở ra một cơ quan đã được khởi động lớn bằng bàn tay dưới thảm cỏ. Nàng chỉ vào rễ cỏ dưới thảm cỏ nói: “Cơ quan chôn dưới cỏ, trước đó phải cắt thảm cỏ này. Nhưng Tướng quân nhìn thảm cỏ này, chỉ có thể xốc lên khe hở một lóng tay, rễ cỏ bên cạnh đã mọc dài vào trong đất. Điều này chứng tỏ cơ quan đã chôn được vài ngày, chứ không phải mới chôn hai, ba ngày, có lẽ đã chôn xong trước khi chúng ta đến núi Thanh Châu. Tân quân vừa hành quân vừa luyện binh, thảo nguyên Hô Tra là chỗ tốt để luyện binh, hơn nữa nơi này là chỗ quân Tây Bắc nhất định phải đi qua. Mai phục ở chỗ này, chắc chắn không phải chỉ là bảy ngàn người chúng ta đêm nay, mà là năm mươi ngàn đại quân của chúng ta!”

Nếu Hô Diên Hạo biết đêm nay có vây bắt, tuyệt đối sẽ không hiện thân. Gã sẽ không lấy bản thân làm mồi, dụ đại quân tiến vào chỗ có cơ quan mai phục. Bởi vì gã ham mê khống chế, không thể chịu được việc mình trở thành con mồi bị người ta truy đuổi, cho dù là diễn kịch.

Việc đêm nay, chỉ là trùng hợp.

Thảo nguyên Hô Tra thoáng đãng, trải dài ngàn dặm. Lỗ Đại muốn vây đuổi người đến tận đây, khiến cho Hô Diên Hạo không còn chỗ nào ẩn nấp, lại không biết Hô Diên Hạo xảo trá như sói, dã tâm vô biên. Gã không chỉ năm dặm giết một người ở trong núi, muốn làm loạn lòng tân quân, còn muốn cho năm mươi ngàn đại quân một “niềm vui bất ngờ” ở chỗ này. Chẳng qua gã không ngờ gã lại bị lộ, bị Lỗ Đại mang binh xua đuổi đến nơi này. Gã vào tuyệt địa, lại cũng vào sinh địa. Cơ quan sớm được mai phục ở đây đã cứu gã một mạng, chẳng qua đã lộ trước thời gian, không thể chờ năm mươi ngàn đại quân, chỉ ăn bảy ngàn người này.

Sắc mặt Lỗ Đại âm trầm, lật mấy thảm cỏ bên cạnh xem, tình hình đều giống nhau, rễ cỏ đã một lần nữa đâm xuống, gần như không nhấc lên được.

Tiểu tử này nói không sai, cơ quan đã chôn một thời gian.

Nhưng Lỗ Đại nhíu mày lại không thấy nới lỏng, nếu cơ quan đã chôn một thời gian, như vậy có ba nghi vấn: Thảo nguyên Hô Tra chôn bao nhiêu cơ quan? Ai giúp Hô Diên Hạo vận chuyển cơ quan đoản tiễn đến đây? Là ai tiết lộ tin tức đại quân tiến vào núi Thanh Châu luyện binh cho gã?

Lỗ Đại vốn cho rằng tin tức vây bắt đêm nay bị lộ, hiện giờ xem ra là hắn nghĩ nhiều. Nhưng với tình hình trước mắt, còn không bằng hắn nghĩ nhiều! Nếu tin vây bắt đêm qua bị truyền ra, ít nhất có thể xác định gian tế ở trong hai ngàn tinh binh và hai doanh tân binh này, hiện tại ngoài việc xác định hung thủ là Hô Diên Hạo ra, việc gian tế vẫn giậm chân tại chỗ.

Bộp!

Lỗ Đại đấm lên cỏ, gió đánh tan cọng cỏ và đất đỏ, nghe cơ quan dưới cỏ răng rắc vỡ vụn. Lỗ Đại đứng dậy, giận dữ nhìn bờ bên kia sông.

Bờ bên kia, Hô Diên Hạo hất máu tươi trên vai xuống đất, ngửa đầu rót một ngụm rượu mạnh, nuốt vào cùng máu bên môi, nhìn từng xác chết bị kéo về ở bờ bên kia, cười khát máu. Thấy Lỗ Đại nhìn sang, gã cười với Lỗ Đại, lạnh lùng trào phúng.

Lỗ Đại lửa giận ngút trời, lại không đi sang bờ bên kia. Rạng sáng vây bắt đã chạm đến hơn một trăm cơ quan đoản tiễn, không biết trên thảo nguyên còn chôn bao nhiêu, chôn ở đâu, lỗ mãng hấp tấp sẽ chỉ càng nhiều người chết.

Những nhi lang mang lòng đầy nhiệt huyết lên biên quan, chưa thấy cửa biên quan, đã bỏ mạng ở thảo nguyên Hô Tra.

Lỗ Đại xoay người, nhìn xác tân binh bị nâng về đặt trên mặt đất, hạ lệnh rút quân về trên núi.

—

Giữa sườn núi, sĩ khí giảm mạnh.

Rạng sáng vây bắt, vai trái Hô Diên Hạo trúng mũi tên, trốn sang bờ bên kia sông Cách Ngõa, lẻ loi một mình kiêu ngạo giằng co với tân quân. Tân quân Tây Bắc chết một trăm hai mươi bảy người, bị thương tám mươi chín người, bảy ngàn người bị thảo nguyên Hô Tra cản, không lên được một bước nào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lỗ Đại và tướng lĩnh trong quân tụ dưới tàng cây bàn bạc. Bốn mươi ngàn đại quân còn lại đang hành quân ở sau núi, khoảng hai ngày sau sẽ đến. Nhưng thảo nguyên Hô Tra đã chôn cơ quan, không biết chôn ở đâu, phạm vi rộng bao nhiêu, đại quân đến ắt sẽ bị cản trở.

Trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là loại bỏ cơ quan, hoặc là lui về trong núi chọn con đường khác đi Tây Bắc.

Phần lớn tướng lĩnh bên cạnh Lỗ Đại tán thành phương án sau, nhưng còn rất băn khoăn. Đại quân chọn con đường mới, vậy ắt kéo dài thời gian trở lại biên quan. Chiến sự biên quan thay đổi trong nháy mắt, đại quân tới trễ một ngày, làm trễ quân cơ thì làm sao? Mà Hô Diên Hạo còn ở bờ bên kia chưa đi, cơ quan do gã đặt, dĩ nhiên gã biết chôn ở đâu. Nếu đại quân rút về trong núi, gã lại tiếp tục lén quay về giết người thì phải làm sao?

“Oắt con Hô Diên, một người đã có thể ép cho năm mươi ngàn đại quân chúng ta tiến không được lùi không xong. Nếu chúng ta lui về, sĩ khí sẽ bị thương lớn! Chiến sự biên quan khẩn cấp, thao luyện trên đường hành quân, vốn định trên đường đi sẽ mài cho sĩ khí tân quân sắc bén. Còn chưa đến biên quan đấy, quân tâm đã bị đánh tan vì lui quân. Đến Tây Bắc còn đánh giặc thế nào, chém người Hồ sao được?”

“Vậy không lui, phá cơ quan!”

“Phá thế nào? Đào hết cỏ trên thảo nguyên bờ bên này sông Cách Ngõa lên nhìn một lần à? Ngươi dám bảo đảm không chạm vào cơ quan, không chết người không?”

“Người chết thì sao? Hành quân đánh giặc nào có không chết người? Mỗi hán tử quân Tây Bắc chúng ta đều làm bằng sắt, có sợ chết à?”

“Không sợ chết cũng không thể tùy tiện đưa mạng lên đầu mũi tên của thằng oắt Hô Diên Hạo kia! Mạng là để giết Hồ Lỗ, không phải để đút cho trận cơ quan của thằng oắt người Hồ! Ta đi theo Đại Tướng quân hành quân đánh giặc, những lúc gặp trận cơ quan, Đại Tướng quân có từng lấy mạng ta ra chưa? Nếu ta làm vậy với tân quân thì nào có mặt mũi về gặp Đại Tướng quân?”

“Thế này không được, thế kia cũng không được. Vậy ngươi nêu ý kiến đi! Làm sao?”

Tướng lĩnh kia không nói, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Lỗ Đại.

Lỗ Đại nhíu mày không nói, đứng ở dưới tàng cây nhìn về phía đại quân đang hành quân. Hắn đã phái người đi đưa tin cho Cố lão Tướng quân, chờ xem lão nhân kia có biện pháp gì.

Các tướng lĩnh không biết Lỗ Đại đang suy nghĩ gì, lại thấy hắn chợt xoay người, đi sắp xếp cho các thương binh trên đất.

Còn may đêm qua sợ có người bị thương nên mang theo quân y, lại chọn mấy người quen tay từ hai ngàn tinh quân Tây Bắc hỗ trợ, lúc này mới không luống cuống tay chân. Nhưng không mang đủ thuốc, rất nhiều tân binh đã ngất sau khi rút mũi tên, cảnh này khiến người xem không đành lòng.

Dưới tàng cây, Chương Đồng cúi đầu ngồi, nhìn mất hồn mất vía. Một trăm hai mươi bảy người, là chết sau khi hắn ta nằm xuống. Hắn ta ấn tân binh bên cạnh kia xuống, lại để lộ những tân binh đó cho mũi tên. Nơi chân trời trên thảo nguyên nhô lên một tia sáng nhạt, tên lạc bay xé gió qua đầu, phía sau từng tiếng khàn khàn từ cổ họng phát ra, từng thân thể ngã xuống đất tạo thành tiếng trầm, thành tiếng vọng không tan trong đầu hắn ta.

Cách đó không xa trên cỏ, một mũi tên nhuộm máu tươi nằm trên đất. Trong miệng Lưu Hắc Tử cắn vải bố trắng, mồ hôi trên trán lăn xuống như hạt đậu. Thạch Đại Hải giữ cậu ấy. Trên người cậu ấy trúng hai mũi tên, một mũi tên trên vai, một mũi tên ở mắt cá chân. Mũi tên trên bả vai chưa xuyên qua, bị thương không quá nặng, trên chân lại bị thương đến xương cốt.

Quân y nói vết thương trên vai không có việc gì, trên chân lại khó lành, sợ là sau này có lành cũng sẽ thọt.

Thiếu niên mười lăm tuổi, cha mẹ mất sớm, huynh tỷ đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, trông cậy vào tòng quân Tây Bắc có thể tìm được chút tương lai, một mũi tên này cắt đứt tiền đồ của cậu ấy.

Mũi tên nhổ xuống, cậu ấy đã ngất đi, không biết sự thật tàn khốc này. Thạch Đại Hải kích động, muốn xuống núi liều mạng với Hô Diên Hạo. Hàn Kỳ Sơ ở bên cạnh khuyên hắn. Hắn là văn nhân, không khuyên được Thạch Đại Hải thân thể khoẻ mạnh, quay đầu gọi Mộ Thanh giúp.

Mộ Thanh lại như chưa nghe thấy, bỗng nhiên khom người, nhặt một mũi tên nhuốm máu tươi trên mặt đất lên, xoay người đi thẳng.

Bóng dáng thiếu niên gầy yếu, ống tay áo buộc trên cổ tay, đi đường rõ ràng không gió, lại như có ngọn gió sắc bén nổi lên, ép cho gió núi đều cúi đầu.

Nàng xách mũi tên, xuống núi, đi vào thảo nguyên, xa xa thấy Hô Diên Hạo ngồi một mình bên kia bờ sông, nàng cũng ngồi xuống đất!

Hô Diên Hạo giương mắt, thấy cách bờ thảo nguyên mênh mông bên kia có một thiếu niên. Thiếu niên ngồi trên đất, xa xa nhìn gã, xa xa giơ lên một cây đoản tiễn, cắm mũi tên kia xuống đất!

Phập!

Tiếng đoản tiễn chui vào trong đất, gã không nghe thấy, lại cảm thấy trong lòng có máu dâng lên, đốt sáng đôi mắt tàn nhẫn khát máu của gã.

Chiến thiếp!

Quân Tây Bắc, một tân binh, đang hạ chiến thiếp với gã!

Hô Diên Hạo lộ ra nụ cười lành lạnh. Thú vị!

Trên sườn núi, Lỗ Đại đi bộ tới, thấy Mộ Thanh ngồi dưới đất cách bờ nhìn sang Hô Diên Hạo, mày nhíu chặt: “Tiểu tử làm gì đấy? Lên núi cho lão tử!”

“Không lên!” Mộ Thanh không quay đầu, nhìn thẳng Hô Diên Hạo, bất động.

“Tiểu tử nhìn chằm chằm gã làm gì? Có thể nhìn chằm chằm gã ra lỗ thủng không?” Lỗ Đại buồn bực. Vừa rồi Hàn Kỳ Sơ đến tìm hắn, nói tiểu tử này xuống núi, khiến hắn kinh ngạc đến đổ mồ hôi lạnh. Dưới chân núi nơi nơi là cơ quan đoản tiễn, tiểu tử này không muốn sống nữa à?

Còn may tên nhóc này không điên, chỉ ngồi ở bên cạnh chiến trường, không tùy tiện đi vào sâu trong thảo nguyên.

“Về với lão tử!”

“Không về!”

“Đây là quân lệnh!”

Mộ Thanh không hé răng, vẫn là khoanh chân ngồi, bóng dáng như đá.

“Tiểu tử ngươi dám cãi quân lệnh của lão tử?” Lỗ Đại giận dữ. Nếu là người khác, hắn đã sớm chào hỏi bằng nắm tay, kéo về dùng quân côn hầu hạ!

Nhưng tiểu tử này! Tiểu tử này… Hắn không nỡ!

“Quân lệnh không quan trọng bằng phá trận, ta không về.” Mộ Thanh mở miệng.

Một câu, khiến sắc mặt Lỗ Đại chợt thay đổi. Hắn ngẩn ra một lát, sau đó cũng ngồi xuống, song song với Mộ Thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào nàng: “Có biện pháp? Mau nói đi!”

Hắn không nghi ngờ lời của Mộ Thanh. Tiểu tử này quá giỏi, xuất thân Ngỗ Tác, kỹ thuật cờ bạc cao hơn hắn, mang binh mạnh hơn Chương Đồng, đến cả Hô Diên Hạo cũng bị nàng lôi được ra! Nếu không có nàng, tân quân Tây Bắc có lẽ sẽ bị khủng hoảng đào binh! Nếu không có nàng, đại quân đi đến thảo nguyên Hô Tra sẽ bị thương nặng!

Nàng nói nàng có thể phá trận. Hắn tin!

“Muốn phá trận, cần chờ.” Mộ Thanh nói.

“Chờ gì?”

Qua lúc lâu, Mộ Thanh không trả lời. Một lát sau, nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm trên thảo nguyên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Chờ trời đổ mưa.”

—

Chờ trời mưa.

Một lần này chờ một mạch đến hai ngày sau, đại quân đã đến.

Bốn mươi ngàn đại quân còn lại đóng quân ở cửa núi Thanh Châu, không bước vào thảo nguyên Hô Tra, chỉ có lão Tướng quân dẫn vài thân binh đến chỗ đóng quân trên núi của bảy ngàn quân.

Lỗ Đại cùng Cố lão Tướng quân ở lưng chừng núi nhìn xuống. Cố Càn hỏi: “Tiểu tử kia vẫn luôn ngồi đó à?”

“Đúng, đã hai ngày. Cứng đầu như lừa ấy, lão tử không kéo về được.” Lỗ Đại buồn bực, lại bất đắc dĩ. Mộ Thanh nói chờ trời mưa, hắn không hiểu ra sao, hỏi nhiều nàng không nói, bảo nàng về thì nàng không chịu, hai ngày qua kiên trì nhìn nhau với Hô Diên Hạo, làm hại mỗi đêm hắn đều tự mình mang tinh binh ở trên núi canh gác. Trên thảo nguyên có sói, một đêm này, bọn họ có thể bắn chết không ít sói. Nhờ tiểu tử này ban tặng, hai ngày nay mọi người được ăn mấy bữa thịt sói.

“Ngươi đường đường là Phó Tướng quân Tây Bắc, quân lệnh để trang trí à?” Cố lão Tướng quân trừng mắt, chòm râu hoa râm bị gió thổi cho bay bay.

“Quân lệnh không quan trọng bằng phá trận.” Lỗ Đại dùng lời Mộ Thanh để chặn họng ông ấy.

“Ngươi cảm thấy tiểu tử này thật sự có thể phá trận cơ quan của Hô Diên Hạo?”

“Có dám đánh cược với lão tử không? Lão tử cược nàng có thể!”

Cố lão Tướng quân nhìn Lỗ Đại một cái, sau một lúc lâu, hừ hừ, khoanh tay đi xa: “Lão phu thấy ngươi ở thành Biện Hà ăn quân côn đúng đấy. Trong quân cấm cá cược, muốn lão phu phải nói mấy lần với ngươi!”

Lỗ Đại lập tức đen mặt, đánh đố cũng có thể bảo là cá cược?

Lại thấy Cố lão Tướng quân bước nhanh đi xa, phương hướng kia là doanh trướng cho thương binh. Qua một lát, bóng dáng lão nhân đã bị bóng cây che, dần dần không nhìn thấy.

Ở cửa doanh trướng thương binh, Cố lão Tướng quân chưa đi vào trướng mà ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng suy tư: “Trời đổ mưa có thể phá trận cơ quan? Lão phu đi theo bên cạnh Đại Tướng quân cũng chưa từng nghe chuyện bực này, cũng muốn xem một lần…”

—

Đại quân ở cửa núi Thanh Châu đồn trú ba ngày. Tin tức tiểu tử lúc trước diễn luyện lấy yếu thắng mạnh thắng kia muốn phá trận cơ quan trên thảo nguyên truyền khắp quân.

Hắn nói chờ trời đổ mưa, toàn quân đều chờ mưa theo hắn. Toàn quân đều đang chờ xem, trời mưa thì có thể phá trận cơ quan kiểu gì.

Có lẽ là năm mươi ngàn đại quân ngày ngày cầu nguyện có tác dụng. Chạng vạng hôm đó, mây đen chợt tụ, thảo nguyên Hô Tra mưa to tầm tã một trận.

Mưa to tưới tắt lửa trại trước mặt Hô Diên Hạo, một cái chân sói nướng nửa sống nửa chín bị gã túm trên giá xuống, khát uống nước mưa, nhai chân sói, nhìn bờ bên kia.

Bờ bên kia, mấy binh lính chạy xuống, dùng lá cây bọc một cái chân sói nóng hầm hập thơm ngào ngạt đưa cho Mộ Thanh. Mộ Thanh cầm, đối diện ăn với Hô Diên Hạo.

“Ha ha!” Hô Diên Hạo ngửa mặt lên trời cười dài, nhai chân sói còn máu kia, mắt âm trầm áp lực. Thằng nhóc này quá thú vị, làm gã không nhịn được muốn nếm thử xem máu của hắn có vị gì. Nhưng quân Tây Bắc có cung tiễn thủ, gã mà qua sông sẽ ở trong phạm vi tầm bắn của bọn họ, cho nên gã không thể động, chỉ còn chờ xem, nhìn thằng nhóc ngồi với gã năm ngày sẽ phá trận cơ quan của gã thế nào.

Năm ngày này, nàng không hề lật cỏ trên đất.

Mưa to cả một đêm, khi sáng sớm, hết mưa rồi, Lỗ Đại dẫn theo các tướng lĩnh từ trên núi xuống, hỏi: “Trời mưa rồi, trận phá thế nào?”

“Chờ.” Mộ Thanh vẫn nói.

“Lại chờ?!” Lỗ Đại trợn tròn mắt.

“Chờ trời trong.”

Lỗ Đại và tướng lĩnh phía sau hai mặt nhìn nhau. Đoàn người quay về trên núi, một lát sau, Cố lão Tướng quân xuống núi.

“Tiểu tử, đại quân đợi với ngươi năm ngày, chỉ chờ cơn mưa này. Bây giờ mưa đã qua lại phải đợi trời trong, ngươi cũng biết trong quân không được nói đùa chứ?” Lão nhân mặc giáp khoanh tay, ánh mắt uy nghiêm.

“Ta không nói đùa.” Mộ Thanh không đứng dậy, không quay đầu lại, chỉ nhìn bờ bên kia: “Lão tướng quân chờ là được. Trời vừa trong, sẽ tự có đại quân đến giúp chúng ta.”

Đại quân?

Đại quân nào đến giúp bọn họ? Trong núi này, thảo nguyên này, chỉ có tân quân Tây Bắc! Việc trong núi gặp được Hô Diên Hạo, đúng là đã truyền tin về Tây Bắc, nhưng Đại Tướng quân ở biên quan đốc chiến, không cách nào phân thân, không có khả năng đến địa giới Thanh Châu này!

Vậy còn ai đến giúp bọn họ?

Lúc này, không có ai về núi nữa. Cố lão Tướng quân và Lỗ Đại dẫn các tướng lĩnh quân Tây Bắc đứng ở phía sau Mộ Thanh, cùng chờ với nàng.

Khí hậu thảo nguyên hay thay đổi, đêm qua mưa to tầm tã, sáng nay trời đã trong. Trời tháng Tám hận không thể nướng người chín, đứng một buổi sáng, các tướng lĩnh mặc giáp, trên trán đã đổ mồ hôi, trên thảo nguyên, đến cơn gió cũng nghỉ ngơi. Nhìn một cái xa ngàn dặm, cỏ xanh mơn mởn, con sông uốn lượn, bờ sông đối diện, ngoài Hô Diên Hạo ra thì không còn bóng người.

“Tiểu tử, ngươi nói chờ trời trong, giờ trời trong rồi.” Cố lão Tướng quân nói.

“Ừm, trong rồi.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói.

“Vậy đại quân mà ngươi nói đâu?”

“Đến rồi, không nhìn thấy à?” Giọng Mộ Thanh vẫn rất lạnh nhạt.

Đến rồi?

Mọi người ngây ra, trông về phía xa thảo nguyên, vẫn là không một bóng người.

“Không phải ở xa, ở chỗ gần.” Mộ Thanh nói: “Ngay dưới chân các vị.”

Mọi người đồng loạt cúi đầu, thấy Mộ Thanh nhẹ nhàng đẩy cỏ xanh trên mặt đất ra. Trên mặt cỏ, máu của các tân binh chết đã bị nước mưa cọ rửa hầu như không còn, trên mặt đất chỉ thấy bùn đất ướt át, con kiến xếp thành hàng đang chuyển đất ra bên ngoài.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mộ Thanh đã đứng dậy, nói: “Quân bạn đang bận rộn rồi, có thể ra lệnh cho một đội tinh quân am hiểu hóa giải cơ quan chuẩn bị. Chờ chạng vạng, chúng ta có thể xuống tay rửa sạch.”

Quân bạn…

Râu của Cố lão Tướng quân giật giật, biểu cảm mọi người kỳ lạ. Nàng nói quân bạn, không phải là đám kiến này chứ…

Lỗ Đại không cho mọi người hỏi, hắn xem như hiểu tiểu tử này. Nàng muốn giải thích thì có thể thao thao bất tuyệt, nàng không muốn thì có hỏi nàng cũng chỉ khiến mình nghẹn chết.

Đợi rất nhiều ngày, cũng không vội nửa ngày. Vì thế mọi người đi chuẩn bị, lúc chạng vạng, trăm tinh quân am hiểu hóa giải cơ quan đi vào thảo nguyên đợi lệnh.

Nhưng thấy Mộ Thanh giơ tay, chỉ thảo nguyên mênh mang kia, hỏi một câu: “Thấy không?”

Ánh chiều tà chiếu nghiêng rải lên vạn dặm thảo nguyên, chiếu lên cỏ xanh kia, chợt hiện từng điểm trắng tuyết, như sao trời rơi xuống nhân gian.

Sao trời đâm vào mắt mọi người, qua lúc lâu không ai nói chuyện, chỉ nghe hơi thở dồn dập. Người người nhìn chằm chằm từng điểm sao trên thảo nguyên kia như thấy việc không thể xảy ra trên nhân gian.

Cơ quan mũi tên đoản tiễn, vậy mà lộ hết ở trước mắt mọi người!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 60"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

xuyen-sach-bi-dai-phan-dien-rao-riet-nham-den.jpg
[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
26 Tháng 10, 2024
em-nhu-gio-nam.jpg
Em Như Gió Nam
1 Tháng mười một, 2024
xuyen-nhanh-vai-ac-cung-co-the-day-nam-chu-convert.jpg
Xuyên Nhanh: Vai Ác Cũng Có Thể Đẩy Nam Chủ Convert
13 Tháng mười một, 2024
ma-ton-cung-muon-nghi-phep.jpg
Ma Tôn Cũng Muốn Nghỉ Phép
4 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online