Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 59
Chương 59
Thiếu niên như thần!
Tân binh kia nhìn lại Mộ Thanh, đôi mắt lạnh lùng như giếng cổ không gợn sóng.
Mộ Thanh nói: “Khi ngươi ôm quyền, trên ngón tay có thể thấy được vết chai do bị dây nhỏ thít chặt, chỗ hổ khẩu lại rất sạch sẽ, không giống vết chai do ngư dân đánh cá kéo lưới tạo nên. Khi ngươi đi đường, mỗi bước đều có khoảng cách bằng nhau, tiếng bước chân mỗi bước đều như nhau, sức khống chế mạnh vậy hiển nhiên là người luyện võ. Ngươi có màu da lúa mạch, màu da ở nửa mặt trên lại tối hơn màu da ở nửa mặt dưới, ta chỉ có thể suy đoán do che mặt hằng ngày gây ra. Vết chai trên tay ngươi cũng do luyện võ gây ra, nhưng ít có loại binh khí nào có thể thít chặt ra vết chai như này, ta chỉ từng gặp trên tay ảnh vệ của hắn. Ngươi còn muốn ta nói thêm nữa à?”
Trong mắt tân binh kia hiện lên vẻ kinh ngạc, song lại nhanh chóng đè xuống, ánh mắt phóng xa.
Mộ Thanh nhướn mày: “Hay lắm, chặn thị giác, xem ra ngươi lại muốn cho ta thêm lý do xác nhận thân phận của ngươi.”
Người nọ thu ánh mắt về, nhìn nàng một lát, cuối cùng nói: “Lệnh của chủ thượng, bảo vệ ngươi chu toàn.”
“Bao gồm cả làm mồi thay ta?”
“Bao gồm.”
Người nọ trả lời dứt khoát, Mộ Thanh lại nhíu mày, bỗng chốc không biết nói gì.
Nàng nhìn cỏ xanh trên đất, gió núi nhẹ nhàng, đầu cỏ mềm mại, không biết vì sao trong lòng nàng cũng như cỏ non, cào lên lục phủ ngũ tạng một cảm giác kỳ lạ, trước mắt như thấy nam tử lười biếng dựa vào cây, cười uể oải hơn gió núi, tay áo hoa lệ loang lổ ánh nắng, theo gió tản ra, tặng vạn dặm sông núi.
“Hắn… có khỏe không?” Lời ra khỏi miệng, Mộ Thanh hơi giật mình. Ngay sau nàng bực bội, bực bản thân ngu ngốc, người này ở trong núi Thanh Châu giống nàng, dù có tin tức qua lại với Biện Hà, có lẽ sẽ không truyền nhanh như vậy.
Nàng thật là ngốc.
Cũng không biết có phải do nắng nóng buổi trưa không, trên mặt nàng lại hơi nóng, trong lòng cũng nôn nóng. Nàng không đợi người nọ đáp, lập tức tường thuật một lần chi tiết hung thủ gây án, không giấu giếm cả việc hung thủ có thể là Địch Tam Vương tử Hô Diên Hạo. Giang sơn này là của Bộ Tích Hoan, người Hồ vòng qua biên quan Tây Bắc vào lòng Thanh Châu, hắn cần phải biết.
“Tên ngươi là gì?” Mộ Thanh hỏi người nọ.
“Việt Từ.”
“Danh hiệu trong tổ chức?”
“Nguyệt Sát.”
Mộ Thanh ngẩn ra, Nguyệt? Nàng nhớ rõ, một ảnh vệ dùng kiếm bên cạnh Bộ Tích Hoan tên Nguyệt Ảnh, danh hiệu Nguyệt dường như có chức vị rất cao.
“Chức vụ của ngươi là gì?”
“Thủ lĩnh Thứ Bộ.”
“…” Thủ lĩnh!
Mộ Thanh nhíu mày, Bộ Tích Hoan đang nghĩ gì? Bên cạnh hắn đang là lúc cần dùng người, vậy mà phái đại tướng tâm phúc vào trong quân làm tân binh. Quả thực làm bậy! Thiên hạ đồn hắn làm việc hoang đường, trước kia nàng không tin, hôm nay nàng đã hơi tin rồi.
Nguyệt Sát nhìn Mộ Thanh. Nàng mặc quân phục, không thấy kệch cỡm, mà giống nam nhi thật. Chẳng qua vừa rồi khi hỏi chủ thượng, thì có thêm vẻ dịu dàng của nữ nhi, nhưng giờ phút này nàng nhíu mày, lại hiện ra vài phần lạnh lùng cứng rắn. Nàng bất mãn với việc hắn bảo vệ nàng, hay là bất mãn vì bệ hạ phái đến bảo vệ nàng?
“Vây bắt đêm nay, ngươi có thể bảo đảm bản thân không có việc gì chứ?” Mộ Thanh hỏi. Hung thủ xảo trá, hai ngàn tinh binh thêm binh lực hai doanh tân binh có bảy ngàn người. Núi sâu rừng rậm, một người ẩn nấp dễ dàng, bảy ngàn người thì không dễ. Chỉ có ẩn núp bên ngoài mới có khả năng không bị hung thủ phát hiện. Sau khi con mồi gặp hung thủ, đại quân chắc chắn không thể đến ngay, cần bằng sức bản thân đối phó với hung thủ, tính nguy hiểm rất cao!
Vừa rồi, nếu không phải nàng muốn lập công, tự xin đi làm mồi dụ, Nguyệt Sát cũng sẽ không ra mặt thay nàng. Hắn là đại tướng tâm phúc của Bộ Tích Hoan, nàng không thể để hắn bỏ mạng trong núi này.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Nguyệt Sát chợt có sương tuyết, nàng cho rằng hắn không thể tự bảo vệ mình?
Trong hẻm hôm ở sòng bạc, hắn bị nàng gây thương tích, nhưng đó là vì thân thủ và binh khí của nàng kỳ lạ. Hắn lại bị chủ tử hạ lệnh không được làm nàng bị thương, chỉ đưa nàng về nên bị bó chân bó tay. Từ trước đến nay Thứ Bộ đều làm việc ám sát, bắt trói người không phải sở trường của hắn!
Hắn ở trong quân bảo vệ nàng, thân phận là tân binh, không khỏi làm người ta khả nghi, một thân võ nghệ ắt không thể lộ hết. Đêm nay hắn không thể giết Hô Diên Hạo, nhưng Hô Diên Hạo cũng đừng mong giết được hắn!
“Nếu cô nương muốn nhọc lòng, không bằng nhọc lòng cho chủ thượng!” Nguyệt Sát lạnh nhạt nói một tiếng, nhanh chóng rời đi. Hắn đi đến bìa rừng thì dừng lại, không quay đầu, chỉ nói: “Nếu có thư từ muốn đưa chủ thượng, trước giờ Tý ngày trăng non.”
—
Hôm nay, diễn luyện hủy bỏ, cho lính lục soát núi, lục soát mã phỉ Tây Bắc lẻn vào trong núi Thanh Châu tàn sát tân binh. Không biết mã phỉ có bao nhiêu người, cũng không biết ẩn thân ở đâu, đại quân ở trong núi tìm tòi một ngày không có kết quả, chạng vạng chỉ đành quay về doanh trướng.
Buổi đêm, thời gian giới nghiêm, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý ra khỏi doanh trướng. Năm mươi ngàn đại quân, doanh trướng kéo dài trăm dặm, ánh sao trải khắp như ngân hà, đèn đuốc xán lạn, càng làm nổi bật vẻ im ắng chết chóc trong lều doanh tân quân.
Sắp đến giờ nghỉ ngơi, một tân binh chạy ra từ trong doanh trướng, một đường cong eo, ôm bụng, chạy vào trong lều Mạch Trưởng. Xốc mành trướng đi vào, nghe bên trong truyền đến tiếng mắng: “Chỉ có thằng nhóc nhà ngươi nhiều chuyện! Sao lại để ăn rồi đau bụng vào lúc này? Không biết hôm nay trong quân có chuyện?”
Tân binh kia nói nhỏ, tiếng bụng ục ục rõ ràng truyền ra từ trong trướng.
Mạch Trưởng kia vội nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, đi nhanh đi! Đừng bĩnh ra quần, năm người nhóm các ngươi đi cùng nhau đi!”
Tân binh kia như được đại xá, ôm bụng chạy ra, chạy vội về ngoài trướng hô một tiếng. Bên trong có bốn người đi ra, sắc mặt đều xấu, theo tên lính kia vào trong rừng. Bốn người ở ngoài rừng canh, tên lính kia đi vào trong giải quyết xong, sắc mặt khoan khoái đi ra, thẹn thùng cười: “Đa tạ, đa tạ!”
Bốn người thúc giục: “Mau về thôi!”
Năm người kết bạn trở về doanh trướng. Qua khoảng mười lăm phút, tân binh kia lại ôm bụng chạy ra, bốn người phía sau tức giận đi theo. Bọn họ ở ngoài rừng canh đến khi tân binh kia ra rồi lại kết bạn trở về.
Qua khoảng ba mươi phút, tân binh kia lại không nhịn được đi vào trong rừng, bốn người trong trướng của hắn đi đi về về với hắn bốn năm lượt. Mắt thấy đêm dài vào giờ Dần, tân binh kia lại chạy ra, doanh trướng chỉ có một người ra cùng, một đường oán giận: “Ta nói sao tiểu tử ngươi mãi không cầm thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta cũng có muốn đâu… Đều do hôm nay soát núi, không soát ra người, còn hại tiểu gia đói bụng, nhất thời thèm ăn mới hái quả dại trên cây… Ai da, bụng ta! Vương huynh, ngươi, á á á, ta… ta xong ngay đây!”
“Xong ngay con khỉ nhà ngươi ấy! Đã hành đến nửa đêm rồi, ba bọn họ đều ngủ cả, mắc gì ông đây phải theo ngươi? Ngươi tự đi đi!” Người nọ nói xong thì quay về.
“Ấy ấy! Đừng mà!” Tân binh kia chịu đựng đau bụng chạy đến bìa rừng, đứng xa xa gọi: “Không nghe nói sáng sớm có lính Hỏa Đầu bị giết à? Người kia chết thảm lắm đó…”
Người nọ nghe vậy quả thực dừng lại, xoay người cười nhạo: “Thằng nhóc nhà ngươi chỉ có tí can đảm này à! Mã phỉ kia mới đến có bao người? Năm mươi ngàn đại quân của ta đâu? Hôm nay soát núi cả ngày, không lục soát ra người có khi dọa bọn chúng sợ chạy rồi. Ai đặc biệt quay về giết thằng nhóc nhà ngươi? Có mặt mũi quá!”
Người nọ nói xong thì xoay người trở về doanh trướng, mành trướng buông, không còn tiếng động gì nữa.
Tân binh kia đứng ở bìa rừng ôm bụng do dự, cuối cùng không thắng nổi cơn đau bụng, lẩm bẩm một tiếng “Cũng đúng…” rồi đi vào sâu trong rừng.
—
“Hôm nay lục núi cả ngày, con sói kia sẽ không bị dọa đến không dám tới chứ?” Ngay trong trướng cách cánh rừng không xa, Lỗ Đại hỏi.
Chuyện xảy ra sáng nay, toàn quân đều biết, nếu không trấn an lòng quân, sẽ có vẻ không bình thường. Bởi vậy hôm nay cho lính soát núi, nhưng kể từ đó lại sợ rút dây động rừng.
Đêm nay, năm dặm quanh núi rừng này đều đã chuẩn bị vì hung thủ. Hai ngàn tinh binh và năm ngàn tân binh của hai doanh tân quân. Bảy ngàn người nấp trong trong núi rất dễ bị hung thủ phát hiện, không bằng giấu trong trướng. Hôm nay nhân lúc lính soát núi, Lỗ Đại ra lệnh cho mọi người nhân cơ hội đổi doanh trướng.
Bảy ngàn người đợi trong trướng, nhưng đợi đến nửa đêm vẫn không thấy tín hiệu đã hẹn trước truyền đến.
Hung thủ, đêm nay không dám đến à?
“Sẽ không.” Mộ Thanh nói: “Soát núi sẽ chỉ làm gã càng hưng phấn. Năm mươi ngàn đại quân xuất động chỉ vì một mình gã, lục soát một ngày không có kết quả, gã lại còn có thể tiếp tục giết người. Ngẫm đến khuôn mặt chúng ta và sĩ khí trong quân vào sáng mai khi thấy thi thể, gã sẽ rất hưng phấn. Đêm nay, gã nhất định sẽ…”
Vèo!
Còn chưa dứt lời, chợt có tên lệnh bắn vào bầu trời đêm!
Trong trướng, quan quân ào ào đứng lên, Lỗ Đại nói: “Đi!”
Mộ Thanh chạy ra ngoài trướng. Mọi người ùa ra ngoài trướng như thủy triều, nhanh chóng xếp hàng, quân chia ba tầng, chạy theo ba hướng. Hai ngàn quân tinh nhuệ tạo thành hình cánh bọc đánh, Lỗ Đại dẫn tân quân của hai doanh đánh thẳng vào trong rừng!
Trong rừng không có người, trên mặt đất có vết máu, chiếu vào trên lá cây, dưới ánh trăng đâm vào mắt người.
Mộ Thanh ngồi xổm trên mặt đất nhanh chóng một tra xét, thấy một vết máu trong hình dáng bị hất văng, sau đó là vết máu nhỏ giọt, hướng chuyển động chỉ về…
“Bên kia!” Mộ Thanh giơ tay chỉ về phía bên trái cánh rừng, Lỗ Đại dẫn người vội đi vào rừng!
Phía sau cành lá xum xuê, năm ngàn tân quân nhìn thẳng vào trong rừng, bên tai chỉ có tiếng gió, tiếng bước chân và tiếng hít thở. Mộ Thanh đi theo đội ngũ hành quân, từ từ tìm kiếm bóng người trong bóng cây phía trước, trong lòng nóng ruột.
Vừa rồi, hình dáng vết máu bị hất văng trên mặt đất kia là hơn nửa hình cung. Đêm nay trước khi Nguyệt Sát chấp hành quân lệnh, Lỗ Đại giao cho hắn một thanh dao ngắn phòng thân. Dao ngắn kia dài nửa tấc, rất khó hất ra vết máu như vậy. Vậy vết máu kia là loan đao tạo thành, người bị thương là Nguyệt Sát!
Tối nay vì cho vở kịch chân thật, Nguyệt Sát uống vào ba bát canh bã đậu, số lượng không nhiều lại làm hắn tăng mấy phần nguy hiểm khi gặp hung thủ. Hắn đuổi theo hung thủ, chắc là bị thương không nặng, nhưng ai ngờ võ nghệ hung thủ lại ngang với hắn, nhỡ đâu…
“Đằng trước có người!” Lúc này, phía trước chợt có người hô.
Mộ Thanh giương mắt, lại chỉ nhìn thấy toàn bóng người. Nàng đuổi lên thêm một đoạn, mới loáng thoáng nghe được giọng Lỗ Đại ở đằng trước.
“Thằng nhóc khá lắm! Ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì!”
“Bị thương?”
“Vết thương nhỏ thôi! Chạy lên núi rồi, mau đuổi theo!”
“Hai ngươi đến xem vết thương của thằng nhóc này, những người còn lại cùng lão tử đuổi theo!” Lỗ Đại ra lệnh một tiếng rồi mang người lên núi.
Mộ Thanh không theo quân lên núi mà dừng lại, nói với hai tân binh ở lại: “Việt Từ là người của doanh chúng ta để ta chăm sóc. Các ngươi đuổi theo hung thủ, đừng để người chạy!”
Những ngày qua, tên tuổi của nàng đã truyền khắp quân, lại thường đi theo bên cạnh Lỗ Đại ra vào doanh trướng, không ít người biết nàng. Hai tân binh kia thấy là Mộ Thanh, theo bản năng nghe lời nàng mà lên núi.
Chờ tân quân đều đi rồi, trong rừng chỉ còn lại có Mộ Thanh và Nguyệt Sát, nàng mới cúi đầu nhìn vết thương của Nguyệt Sát. Vết thương của hắn ở trên cánh tay, trên sâu dưới nông, hiển nhiên là khi hung thủ tiếp cận từ phía sau, hắn xoay người lấy cánh tay đỡ nên gây ra. Vết thương không nông, máu đã thấm ướt tay áo. Máu không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay đè chỗ vết thương của Nguyệt Sát, Mộ Thanh sờ tay vào ngực, lấy ra bình thuốc, đúng là bình cao cầm máu Tam Hoa.
Nguyệt Sát thấy cao cầm máu ánh mắt thay đổi: “Không thể! Thuốc này là chủ…”
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe xoạt một tiếng, Mộ Thanh xé ống tay áo của hắn, mở thuốc mỡ đặt lên lòng bàn tay: “Ba giây, ngươi suy xét đi. Tự ngươi bôi thuốc hay để ta giúp ngươi?”
Thiếu nữ mặc quân phục, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu cứng rắn, làm việc quả quyết, không cho phép chối từ.
Nguyệt Sát không biết ba giây là thứ gì, nhưng suy đoán nhất định là canh giờ rất ngắn. Hắn lập tức chấm thuốc mỡ, tự mình bôi! Hắn hơi hối hận, sớm biết vậy, tối nay không vì hiệu quả chân thật thì đã không ăn một đao này. Nếu không phải hôm nay theo nàng vào rừng, bị nàng chỉ ra tiếng bước chân có sơ hở, hắn sẽ không chú ý đến mình giả làm tân binh không thật. Cho nên tối nay khi gặp gỡ hung thủ, hắn mới nghĩ chịu một đao, miễn cho không bị làm sao khiến người ta nghi ngờ. Nào biết nàng sẽ lấy thuốc mỡ này ra? Đây là chủ thượng chuẩn bị cho nàng, sao hắn có thể sử dụng? Nhưng so sánh với dùng thuốc mỡ này, hắn càng không muốn để nàng tự tay bôi thuốc cho hắn. Nam nữ thụ thụ bất thân, chủ thượng sẽ giết hắn.
So sánh nặng nhẹ hai bên, Nguyệt Sát quyết đoán lựa chọn dùng thuốc mỡ ngàn vàng khó đổi kia.
Thuốc mỡ mát lạnh, sau khi bôi thuốc thì máu ngừng chảy. Mộ Thanh xé đoạn tay áo của Nguyệt Sát ra, đưa cho Nguyệt Sát, hắn cắn một đầu vải, tự mình buộc lên tay, động tác nhanh nhẹn. Mộ Thanh ở một bên nhìn, cũng không giúp đỡ. Nếu không phải nàng xin đi làm mồi, Nguyệt Sát sẽ không bị thương. Đáng lý nàng nên tự tay giúp hắn băng bó, nhưng hiển nhiên làm như vậy sẽ khiến hắn bối rối. Mục đích của nàng là để hắn cầm máu, mà không phải biểu diễn tình hữu nghị, mục đích đạt đến là được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nguyệt Sát băng bó xong vết thương, thấy Mộ Thanh đang nhìn núi non trước mắt, bóng cây, bóng người trên núi đã bị bóng đêm che đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng người truy đuổi, lại không nhìn rõ người.
“Ngươi còn đi được không?” Mộ Thanh hỏi.
Nguyệt Sát trả lời nàng bằng cách đi qua nàng, bước lên núi.
—
Lúc bảy ngàn binh lực vây quét hung thủ, doanh trướng đại quân đang truyền lệnh từ trên xuống!
“Truyền lệnh! Đại quân xuất phát! Từ phía Tây ra khỏi núi Thanh Châu!”
Phía Tây núi Thanh Châu là thảo nguyên Hô Tra, hành quân về phía Tây ba ngày có thể đến.
Đây là kế sách mà Cố lão Tướng quân và Lỗ Đại đã quyết định. Đêm nay vây bắt hung thủ, bắt được dĩ nhiên là tốt. Nếu không bắt được, không thể tiếp tục để đại quân ở trong núi sâu. Thảo nguyên Hô Tra có địa hình trống trải, là chỗ tuyệt vời để luyện binh. Kế hoạch luyện tân quân đầu tiên là diễn luyện trong núi Thanh Châu rồi mang đi thảo nguyên Hô Tra, một đường tiến Tây Bắc diệt phỉ đi về phía biên quan. Hiện giờ kế hoạch bị hung thủ quấy rầy, không thể không từ bỏ diễn luyện trong núi, đi thẳng đến thảo nguyên Hô Tra.
Thảo nguyên trống trải, không giống núi rừng, hung thủ khó có thể che giấu. Nếu không bắt được hung thủ, cũng không đến mức lại có tân binh bị giết.
Lỗ Đại dẫn người vây bắt hung thủ cũng là đi về hướng thảo nguyên Hô Tra. Bảy ngàn người dàn thành hình cánh, vây hung thủ trên núi, khiến cho gã vượt núi tiến vào thảo nguyên! Ở nơi đó, gã có không chỗ trốn tránh, chờ đợi gã sẽ là vạn tiễn xuyên tâm!
Ngọn núi này địa thế hiểm trở, bảy ngàn binh lực vừa vây kín thu lưới vừa trèo núi mà đi, chờ đi qua núi đã là rạng sáng.
Ánh sáng nhạt nơi chân trời tôn lên thảo nguyên đen tối như biển, một bóng đen nhảy xuống khỏi cây, chạy vào thảo nguyên.
Giữa sườn núi, Lỗ Đại mang theo tân binh khoanh tay đứng đó, nhìn bóng người kia, nói một tiếng: “Lấy cung của lão tử đến đây!”
Lính thân cận trình cung lên, Lỗ Đại giương cung lắp tên, gọi người nọ: “Hô Diên Hạo!”
Bóng dáng chạy như bay của người nọ bỗng nhiên khựng lại, gã quay phắt đầu lại!
Trên núi chợt có cơn gió lao đến, mũi tên sắc bén đâm thủng ánh mặt trời, vèo một tiếng đâm thủng vai trái người nọ, nổ tung một đóa hoa máu!
Người nọ lảo đảo, các tân binh hoan hô, Lỗ Đại mắng to: “Con mẹ nó, bắn trật!”
Hắn không có tài thiện xạ giống Đại Tướng quân, nếu mũi tên này ở trên tay Đại Tướng quân, chắc chắn là một tên xuyên qua cổ họng!
“Cung tiễn thủ!”
Giữa sườn núi, hai ngàn tinh binh Tây Bắc cầm cung đứng, dây cung đã lên, Lỗ Đại ra lệnh một tiếng, vạn tiễn cùng ra, như sao cùng bay, tiếng gió đâm thủng bầu trời thảo nguyên, tinh mịn như cơn mưa chợt rơi!
Người nọ đỡ bả vai trong vạn mũi tên, chợt chạy quay về, thế như gạt dây cung. Đại quân giật mình, chỉ thấy người nọ đón mưa tên, mạnh mẽ như gió, né tránh đến chân núi, dán vào hướng tây dưới chân núi chạy trốn.
“Sói con, quả nhiên xảo trá!” Lỗ Đại giận dữ mắng một tiếng. Ngay lúc người nọ quay đầu lại vừa rồi, hắn đã xác định thân phận người nọ.
Quả thật là Địch Tam Vương tử, Hô Diên Hạo!
Bên tai mũi tên bay qua, Lỗ Đại lại như nghe thấy tiếng thiếu niên.
– Cách nơi này năm dặm, rừng rậm gần doanh trướng, tối nay giờ Tý đến rạng sáng, tân binh đi một mình. Thỏa mãn bốn điều kiện này, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy hung thủ!
– Hiện tại, đặc điểm của hung thủ đã rất đầy đủ xảo trá, tàn bạo, to gan, khi còn nhỏ sống trong bóng tối, khát vọng lập chiến công, biết khinh công, thân thủ mạnh mẽ.
Nhìn Hô Diên Hạo thân thủ mạnh mẽ tránh đi mưa tên dán vào dưới chân núi, trong đầu Lỗ Đại chỉ có một suy nghĩ.
Tên nhóc này… Con mẹ nó, đúng là thần mà!
Nhưng Mộ Thanh có là thần, cũng không đoán được Hô Diên Hạo sẽ men theo chân núi chạy trốn. Chân núi là góc chết của tầm mắt cung tiễn thủ trên núi, mắt thấy gã đã đến dưới chân núi, cung tiễn thủ đã mất tác dụng, Lỗ Đại lập tức hạ lệnh: “Xuống núi, đuổi theo!”
Năm ngàn tân binh tuân lệnh, lao xuống chân núi như thủy triều đen. Bả vai người nọ trúng mũi tên, nện bước đều đặn. Các tân binh thao luyện hơn một tháng, đêm nay không phải vác nặng, dưới chân nhẹ nhàng, mắt thấy khoảng cách càng kéo càng gần, người nọ bỗng nhiên xoay người, lại chạy về phía thảo nguyên rộng mở.
Trên núi có cung tiễn thủ, gã dán vào núi đi có thể tránh được. Hiện giờ lại tự động bại lộ ở trong phạm vi thị lực của cung tiễn thủ, không biết có phải trong lòng biết không trốn nổi nên bất chấp tất cả không?
Lỗ Đại và Hô Diên Hạo từng đấu với nhau quá nhiều lần, biết rõ gã xảo trá. Thấy gã lại chạy ra chỗ sáng, trong lòng phát hiện không ổn. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã thấy Chương Đồng dẫn người chạy ở đầu tiên, mắt thấy cách Hô Diên Hạo chỉ còn khoảng một cánh tay, Hô Diên Hạo bỗng nhiên nằm sấp xuống!
Gã vừa nằm, Chương Đồng giật mình, một tân binh phía sau không kịp dừng lại, cũng giẫm về phía trước, trong gió như có âm thanh từ trong cỏ truyền ra.
Tân binh kia cảm thấy dưới chân như giẫm phải thứ gì, cúi đầu nhìn, trong cỏ chợt có ánh sáng bùng lên! Ánh sáng kia, như ngôi sao rơi xuống cỏ, bỗng nhiên bay lên trời…
Phịch!
Một mũi tên đẫm máu đâm rách cổ họng tân binh, máu tươi bắn lên mặt Chương Đồng.
Mặt Chương Đồng nóng lên, mũi ngửi thấy mùi máu tanh. Trong giây lát đó, máu của chiến hữu còn chưa khơi dậy huyết khí trong lòng, giữa bụi cỏ đã thấy ánh sáng lạnh như ngân hà!
“Nằm xuống!” Hắn ta quát to một tiếng, thuận tay kéo một tân binh bên cạnh ngã xuống. Lúc hai người nằm rạp xuống, chỉ nghe tiếng gió gào thét qua đỉnh đầu, phía sau bịch bịch bịch mùi máu tản ra. Mưa tên rào rào trên mặt cỏ, không biết khi nào rơi xuống, không biết tử thương bao nhiêu, chỉ thấy Hô Diên Hạo chợt đứng dậy, chạy về phía con sông ở giữa thảo nguyên kia.
Lỗ Đại ở trên núi dẫn người lao xuống, Chương Đồng ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tất cả mọi người sầm xuống, đáy lòng có cùng một suy nghĩ.
Trên thảo nguyên này chôn cơ quan từ khi nào?
Tối nay, ai vào lưới của ai?