Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 58
Chương 58
Bản đồ địa điểm phạm tội
Lỗ Đại ngẩng phắt đầu, ngoài rừng nắng sớm như từng sợi dây, sương mù dần tan: “Tiểu tử, ngươi nhìn ra gì rồi?”
“Đã rõ ràng.” Mộ Thanh nói rồi lập tức đi ra ngoài rừng: “Đi bờ sông.”
Bờ sông cỏ mọc kín đá, Mộ Thanh đứng ở cạnh tảng đá dính máu kia, xoay người nhìn về phía Lỗ Đại và Hàn Kỳ Sơ theo tới: “Hung thủ gây án càng nhiều, liên hệ với địa điểm phạm tội, càng dễ dàng phân tích ra bản đồ tâm lý, quy luật hành động và tất cả những điểm thuộc tâm tính của gã. Từ đêm trước đến sáng nay, có ba vụ án, ba địa điểm gây án, đường mòn, trong rừng, bờ sông, địa điểm gây án không liên quan, nhưng địa điểm vứt xác có chỗ giống nhau – trong rừng! Đêm hôm trước và sáng nay, sau khi hung thủ giết người ở đường mòn và bờ sông đều chuyển người chết vào trong rừng, chỗ gây án đầu tiên không cùng một chỗ với địa điểm vứt xác. Nhưng rạng sáng hôm qua lại khác, hiện trường xảy ra án mạng ở cùng chỗ với địa điểm vứt xác, bởi vì khi ấy người chết bị hại ngay khi ở trong rừng.”
“Hung thủ biến thái gây án giết người, phần lớn là vì thỏa mãn ảo tưởng. Bọn chúng ảo tưởng cảnh giết người, tưởng tượng bản thân thành một người mang sứ mệnh đặc biệt, hoặc là chúa tể đứng ở trên cao, thực thi chế tài hoặc khống chế với người bị hại, cho nên hình thức gây án của bọn chúng thường thường có sắc thái cá nhân rất mạnh. Bọn chúng gây án càng nhiều, càng dễ vẽ được tâm lý phạm tội và bản đồ địa điểm phạm tội. Ba vụ án này, địa điểm hung thủ vứt xác đều ở trong rừng, nếu người chết không bị hại ở trong rừng, gã sẽ giết chết người sau đó đưa vào trong rừng. Địa điểm rừng rậm này với gã mà nói không phải chỉ là chỗ vứt xác đơn thuần, mà là thánh địa để gã thực hiện việc khống chế. Bởi vì với gã, giết người không phải là trọng điểm, trọng điểm là quá trình cởi sạch quần áo người chết giống con mồi, mổ bụng, xé rách bạo lực, và treo lên cây. Quá trình này mới thỏa mãn lạc thú chi phối và khống chế của gã. Mà quan trọng là quá trình này gã đều hoàn thành trong rừng, ba vụ án đều không có ngoại lệ. Cho nên ta cho rằng, rừng rậm là chỗ gã thích.”
Lỗ Đại nhíu mày nghe, nghe xong thì mày nhíu càng chặt: “Trong núi này không có gì nhiều, chỉ có nơi nơi là rừng! Sao ông đây biết bắt con sói con kia ở đâu trong rừng này?”
Như lời thằng nhóc này nói thì là cái này à?
Cái này có tác dụng gì chứ!
“Trong núi chỗ nào cũng là rừng, nhưng ngoài cánh rừng cách nơi đây năm dặm, ta nghĩ cơ hội chúng ta gặp được hung thủ sẽ cao hơn rất nhiều.” Mộ Thanh nói.
Lỗ Đại biến sắc: “Cái gì mà cách năm dặm? Tiểu tử, ngươi đừng úp mở nữa, mau nói rõ cho lão tử!”
Ánh mắt Mộ Thanh lạnh lùng, nói: “Ta không úp mở, ta phân tích vụ án không thích nói vô nghĩa. Tướng quân kiên nhẫn nghe xong sẽ tự biết những lời ta nói hữu dụng.”
Lỗ Đại bực bội xoa bóp giữa mày căng ra, kiên nhẫn! Hiện tại hắn thiếu nhất là kiên nhẫn!
“Được rồi! Ngươi nói đi, ông đây không ngắt lời ngươi!”
“Tướng quân có nhớ rõ, đêm trước diễn luyện, hồ Thanh Phong cách doanh trướng của chúng ta bao xa không?” Mộ Thanh hỏi.
“Năm dặm!” Lỗ Đại nói. Đó là nơi hắn chỉ định, sao có thể quên?
“Vậy đại trướng trong quân cách doanh trướng chúng ta bao xa?” Mộ Thanh hỏi lại.
“… Năm dặm!”
“Đại trướng trong quân cách chỗ vụ án xảy ra rạng sáng hôm qua không xa. Nói cách khác, vụ án xảy ra hôm qua cách doanh trướng chúng ta năm dặm. Mà sớm nay, chúng ta đi mười dặm đến đây, tức là vụ án xảy ra hôm qua và hôm nay lại cách xa nhau năm dặm! Ta nói rồi, hung thủ gây án càng nhiều, càng dễ vẽ ra tâm lý phạm tội và bản đồ địa điểm phạm tội. Hiện tại, bản đồ địa điểm phạm tội của hung thủ đã rõ ràng, năm dặm giết một người, vứt xác trong rừng rậm.”
Lỗ Đại và Hàn Kỳ Sơ nghe vậy, trong mắt đều có vẻ kích động.
Năm dặm! Vậy mà bọn họ không chú ý đến!
Nói vậy, chỉ cần mai phục ở trong rừng cách nơi này năm dặm là sẽ có khả năng bắt được hung thủ! Cánh rừng cách đó năm dặm, tuy phạm vi cần mai phục không nhỏ nhưng đã thu nhỏ lại đến mức khiến cảm xúc trong lòng dâng trào hơn là toàn bộ núi Thanh Châu.
“Nhưng mà…” Hàn Kỳ Sơ sầu lo: “Ba vụ án này đều cách xa nhau năm dặm đã có thể xác định vụ án tiếp theo sẽ xảy ra cách năm dặm nữa à? Nhỡ đâu hung thủ nổi hứng, gây án cách tám dặm, mười dặm thì sao?”
“Sẽ không.” Mộ Thanh kiên định lắc đầu: “Hình thức hung thủ biến thái giết người gây án đều mang đậm sắc thái cá nhân. Một khi có loại hình thức làm gã cảm nhận được sung sướng, gã sẽ không dễ dàng thay đổi. Trừ khi, gã cảm nhận được uy hiếp khi gây án.”
Kiếp trước, nàng được mời đi điều tra và giải quyết vụ án biến thái giết người, đúng là có hung thủ sẽ không ngừng thay đổi hình thức gây án, đấu trí đấu dũng với cảnh sát. Nhưng đó là dưới tình huống cảnh sát không ngừng trinh sát, vì để không bị bắt, hung thủ sẽ không ngừng sửa đổi và hoàn thiện hình thức gây án.
“Trước mắt hung thủ mới gây ra ba vụ án, ba lần chúng ta đều bị hung thủ nắm mũi dắt đi, đi theo sau gã che giấu chân tướng cái chết của tân binh, mệt mỏi trấn an quân tâm. Hiện giờ ở trong mắt hung thủ, chúng ta là con mồi bị gã trêu chọc, còn không được gã coi là đối thủ. Gã không cảm nhận được uy hiếp, cho nên sẽ không sửa đổi hình thức gây án, mà sẽ vui vẻ thưởng thức chúng ta luống cuống tay chân.”
Sắc mặt Lỗ Đại lại sầm xuống, Hàn Kỳ Sơ cũng không nói gì, hiển nhiên giải thích của Mộ Thanh đã thuyết phục được hắn.
“Nếu hình thức gây án của hung thủ sẽ không dễ dàng thay đổi, như vậy quy luật thời gian hung thủ gây án cũng đã rõ. Đêm trước và rạng sáng hôm qua, hung thủ nhìn như một đêm giết hai người, nhưng thật ra thời gian lại thuộc về hai ngày, hôm nay lại ở rạng sáng. Cho nên, hình thức của hung thủ là mỗi ngày giết một người. Xét thấy hôm nay gã đã giết người, cho nên trước giờ Tý tối nay gã sẽ không ra tay. Canh giờ để gã ra tay lần nữa chắc chắn là từ giờ Tý đến rạng sáng.”
Mộ Thanh nhìn về phía Lỗ Đại, tổng kết: “Cách nơi này năm dặm, rừng rậm gần doanh trướng, tối nay giờ Tý đến rạng sáng, tân binh đi một mình. Thỏa mãn bốn điều kiện này, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy hung thủ!”
Thiếu niên xoay người, đón ánh nắng sớm, gầy yếu lạnh nhạt như vậy, lại khiến người ta nhìn mà cảm xúc dâng trào.
Lỗ Đại và Hàn Kỳ Sơ thở nhanh, Lỗ Đại xoay người muốn đi sắp xếp.
“Ta còn chưa nói xong.” Mộ Thanh lại nói.
Lỗ Đại dừng bước xoay người: “Còn nữa?”
“Còn.” Mộ Thanh nói: “Vừa rồi ta nói là bản đồ địa điểm phạm tội của hung thủ, hiện tại ta muốn nói đến bản đồ tâm lý phạm tội của gã.”
Bản đồ tâm lý phạm tội?
Lỗ Đại nhíu mày. Đấy là cái gì?
“Vừa rồi ta nói, hung thủ thích gây án ở rừng rậm. Nói đúng hơn, không phải rừng rậm, mà là rừng rậm trong đêm đen. Trong rừng cây nhiều cỏ cao, đêm đen che người, rất giống một không gian tối và kín, đen tối, giam cầm. Đây không hoàn cảnh mà phần đông mọi người sẽ thích, người thích hoàn cảnh này đa số đều là người quái gở, thiếu cảm giác an toàn đến cực độ. Phần lớn của việc thiếu cảm giác an toàn được tạo thành khi còn nhỏ, mà đại đa số kẻ biến thái đều bị tổn thương về tình cảm. Hung thủ của chúng ta lựa chọn chỗ đen tối, giam cầm để khống chế và chi phối sự sống chết của người khác, ta đoán khi còn nhỏ gã từng bị tổn thương ở chỗ giống như này. Gã đã từng bị người ta khống chế và chi phối, giam cầm trong bóng tối, cho nên hiện tại gã lựa chọn chỗ giống như vậy để khống chế người khác, chứng minh gã đã mạnh đến mức trở thành kẻ khống chế từng làm gã cảm thấy sợ hãi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điều này giống với một người khi bé bị bạo hành gia đình, sau này lớn lên thường sẽ trở thành kẻ có khuynh hướng bạo lực.
“Hung thủ là người thông minh, các ngươi cho rằng vì sao gã lại cách năm dặm giết một người? Gã không đơn giản là kẻ giết người, gã là người Hồ, tàn sát tân quân Tây Bắc sẽ không đơn thuần vì tìm niềm vui, mà càng vì làm loạn sĩ khí trong quân. Đại quân hạ trại trong núi, gặp chuyện truyền mười dặm cần vài canh giờ, truyền năm dặm thì cần ít thời gian hơn nhiều. Năm dặm là khoảng cách có lợi nhất với gã. Nếu gần hơn nữa tỷ lệ gã bị chúng ta phát hiện sẽ tăng cao hơn nhiều. Cho nên, hung thủ không chỉ thông minh, hơn nữa còn xảo trá.”
“Còn nữa, chiến sự tiền tuyến đang khẩn cấp, quân Tây Bắc và liên quân Ngũ Hồ chém giết kịch liệt, hung thủ một mình thâm nhập vào phía sau kẻ địch, bằng thủ đoạn một người làm loạn năm mươi ngàn tân quân của ta. Cảm giác thành tựu thật lớn, chiến công thật cao!” Mộ Thanh hừ một tiếng.
Vẻ kích động của Lỗ Đại dần biến mất, sắc mặt lạ-i càng âm u.
“Hiện tại, đặc điểm của hung thủ đã rất đầy đủ xảo trá, tàn bạo, to gan, khi còn nhỏ sống trong bóng tối, khát vọng lập chiến công, biết khinh công, thân thủ mạnh mẽ.” Mộ Thanh nhìn về phía Lỗ Đại, hỏi: “Lỗ Tướng quân ở Tây Bắc nhiều năm, đánh với người Hồ vô số lần, có lẽ sẽ nhớ được người có đặc điểm phù hợp chứ? Người này có thể thâm nhập vào trong Đại Hưng ta, tìm được con đường luyện binh của tân quân Tây Bắc, bằng sức của một người rất khó có thể được việc, cần rất nhiều cơ sở ngầm, mạng lưới tin tức nội ứng. Gã chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt, mà đang ở địa vị cao! Có người nào phù hợp với những điểm này không?”
Khi Lỗ Đại nghe được một nửa đã nín thở, nghe Mộ Thanh nói xong, trong mắt đã có vẻ kinh ngạc!
Mộ Thanh nhướn mày, trong lòng biết là có.
“Có thì có, nhưng sao con sói này lại ở Thanh Châu được?” Lỗ Đại nhíu mày nói: “Thằng nhóc ngươi nói mấy câu này chỉ có thể khiến ông đây nhớ đến một người – Hô Diên Hạo – Địch Tam Vương Tử! Hô Diên Hạo là con trai thứ ba của lão Địch Vương, xuất thân không tốt. Mẹ gã là nô lệ do bộ lạc tranh chấp tù binh trở về. Người Địch đối xử với nô lệ như dê bò, từ nhỏ gã đã theo mẹ sống trong đàn dê bò, nghe nói bị Vương Tử và dũng sĩ khác bắt nạt không ít. Năm gã mười lăm, Đại Tướng quân ta một mình một ngựa, lấy đầu Nhung Vương trong vạn quân, một trận chiến nổi khắp thiên hạ! Trận chiến ấy, lão Địch Vương cũng thiếu chút nữa chết dưới mũi tên của Đại Tướng quân. Khi đó không biết gã từ xó xỉnh nào nhào ra, cứu phụ vương gã một mạng, từ đây được lão Địch Vương mang ở bên người, thường dẫn quân quấy rầy biên quan, hành sự thật sự xảo trá tàn bạo. Những năm gần đây, lão bất tử Địch Vương kia sắp chết, gã và mấy đứa con trai khác tranh vương vị gay gắt. Một thời gian trước, Hô Diên Hạo giết dũng sĩ đứng đầu dưới trướng đại ca gã, bị đại ca gã tố cáo lên trước mặt Địch Vương. Lão Địch Vương phạt gã đi trông bãi chăn nuôi. Gã không thể lên được chiến trường Tây Bắc, sao có thể xuất hiện trong núi Thanh Châu?”
“Cái này khó mà nói.” Tiếp lời là Hàn Kỳ Sơ: “Sao Tướng quân biết Hô Diên Hạo đi trông bãi chăn nuôi mà không phải Địch Vương và gã diễn một vở kịch? Cho dù gã thật sự bị phạt thì làm sao biết gã sẽ không tìm một đường ra cho mình? Nếu đúng như lời Chu huynh nói, gã có thể bằng sức của mình làm loạn năm mươi ngàn tân quân bên ta, không chỉ có thể xoay người trở về vương trướng tranh đoạt vương vị mà danh tướng thiên hạ từ đây cũng sẽ có thêm một người.”
Lỗ Đại nhíu mày không nói, Hàn Kỳ Sơ nói có lý.
Mộ Thanh nói: “Nếu vậy, tiếp sau đây phải xem Lỗ Tướng quân. Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu Lỗ Tướng quân từng giao tiếp với hung thủ, chắc biết rõ tác phong hành động của gã. Buổi vây bắt đêm nay, đừng để gã chạy.”
Đây mới là nguyên nhân nàng hao hết tâm tư phân tích tâm lý của hung thủ. Hung thủ xảo trá, gặp được gã cũng chưa chắc bắt được gã. Lỗ Đại có thể phỏng đoán ra gã là ai thì lại khác, có thể có phần thắng!
“Yên tâm!” Lỗ Đại vỗ vai Mộ Thanh: “Bắt được con sói này, lão tử đi xin công cho ngươi!”
—
Lần này, Mộ Thanh và Hàn Kỳ Sơ không về đại trướng trong quân với Lỗ Đại, mà trực tiếp quay về doanh trướng của mình. Dọc theo đường đi đều có thể nghe được các tân binh đang đàm luận về việc này. Quả nhiên việc này đã bị lan truyền! Nhưng phần lớn các tân binh chỉ biết chuyện sáng nay. Chuyện hai ngày trước, ngoài một trăm tân binh ở doanh trướng gần Mộ Thanh ra thì chỉ có tân binh hôm qua bị giết được biết.
Hai người trở lại doanh trướng, chỉ thấy Chương Đồng vẫn ở ngoài trướng chờ, các doanh trướng còn lại đều đã thả mành, bên trong im ắng.
Chương Đồng sầm mặt nhìn chằm chằm Mộ Thanh, hỏi: “Ngày hôm qua giới nghiêm quân chiến, là đã xảy ra chuyện đúng không?”
Mộ Thanh không đáp, hỏi: “Bọn họ đâu?”
Chương Đồng hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng chỉ có ngươi có thể khống chế được à? Đều ở trong trướng của lão Hùng rồi!”
Mộ Thanh và Hàn Kỳ Sơ đi thẳng vào trướng của lão Hùng. Một trăm tân binh chen chúc trong đại trướng, mành vừa vén đã có thể cảm nhận được không khí hoảng hốt áp lực bên trong. Thấy hai người trở về, mọi người không cần mở miệng, ánh mắt kia đã nói rõ hết nghi hoặc kinh sợ.
Lão Hùng đứng dậy hỏi: “Tình hình thế nào? Bên ngoài đã truyền khắp!”
“Một lính Hỏa Đầu đã chết, là việc làm của hung thủ mà đêm đó chúng ta nhìn thấy. Nhưng Chu huynh đã suy tính ra chỗ lần tới hung thủ ra tay, Lỗ Tướng quân sẽ phái người vây bắt. Việc này Lỗ Tướng quân sẽ đến nói tỉ mỉ sau, các vị cứ yên tâm.” Hàn Kỳ Sơ nói.
Nghe nói Lỗ Đại sắp đến, vẻ kinh sợ của các tân binh mới hơi ổn định.
Chỉ có Chương Đồng hỏi Mộ Thanh: “Ngươi biết lần tới hung thủ sẽ xuất hiện ở nơi đâu à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hắn ta hỏi khá vội, hiển nhiên muốn báo thù cho tân binh đã chết kia.
Ngoài khi phân tích vụ án mới nói nhiều, ngày thường Mộ Thanh vẫn luôn nói ngắn gọn, có thể không mở miệng thì không mở miệng. Hàn Kỳ Sơ đã hiểu tính nàng, bèn vỗ vỗ bả vai Chương Đồng, thở dài: “Chương huynh, chờ Lỗ Tướng quân đến đây đi.”
Một canh giờ sau Lỗ Đại mới đến, lão Hùng nhường vị trí trên cùng trong trướng. Lỗ Đại không nói chuyện hôm qua, chỉ kể tỉ mỉ chuyện sáng nay: “Lão tử tưởng mã phỉ, vừa rồi mới biết được là người Hồ! Mẹ thằng nhãi người Hồ, dám giết tân quân Tây Bắc ta! Đêm nay lão tử dẫn quân tự mình vây gã, không bắt giữ gã báo thù cho huynh đệ trong quân, ông đây thề không làm người!”
Lỗ Đại chưa nói là Địch Tam Vương Tử – Hô Diên Hạo. Việc này chỉ là suy đoán của hắn, chưa thật sự thấy người thì không tính.
“Người Hồ?” Lão Hùng kinh sợ. Sao trong núi Thanh Châu này lại có người Hồ?
“Ông đây cũng không biết vì sao lại tiến vào. Nhưng đại quân người Hồ muốn đi vòng qua biên quan Tây Bắc, thâm nhập vào trong lòng Thanh Châu là không có khả năng, đến cũng chỉ có thể là số ít nhân mã. Mẹ nó! Dám coi năm mươi ngàn tân quân Tây Bắc như con khỉ mà chơi. Đêm nay ông đây vây chết hắn!” Lỗ Đại giận dữ nói. Hắn nặng nề liếc một vòng trăm tân binh trong trướng: “Việc này không thể tiết lộ ra ngoài, để khỏi rút dây động rừng. Ông đây chỉ định mang hai ngàn tinh binh với đám tân binh sáng nay ở doanh các ngươi. Các ngươi có dám theo ông đây đi báo thù cho huynh đệ đã chết không? Có dám theo tinh binh tác chiến, trước khi đến Tây Bắc giết mấy tên người Hồ trước không?”
Khi con người ta đối diện với điều không biết, nỗi sợ hãi sẽ lan tràn giống ôn dịch, một khi biết chân tướng, lý trí sẽ dễ dàng trở về.
Lỗ Đại vừa hỏi, ánh mắt các tân binh đã nghiêm nghị.
Theo tinh quân tác chiến là cơ hội cầu còn không được, giết người Hồ vừa có thể lập quân công, lại có thể báo thù cho huynh đệ đã chết của mình, một công ba việc, có ai sẽ không đồng ý?
“Dám!”
Thoáng chốc, tiếng thề vang đầy doanh trướng.
Chờ dứt lời, Mộ Thanh nói: “Dụ rắn ra khỏi hang, cần có mồi. Phải có người giả làm tân binh lạc đoàn, việc này ta có thể.”
Lời này vừa nói ra, các tân binh ngây ra.
“Không được!” Hai giọng nói cùng vang lên là Lỗ Đại và Chương Đồng.
“Việc này để lão tử đi sắp xếp, ngươi đừng làm gì!” Lỗ Đại khoát tay. Hắn không thể để thằng nhóc này đi mạo hiểm. Thằng nhóc này là một nhân tài, hắn phải đưa thằng nhóc này về Tây Bắc an toàn tiến cử lên Đại Tướng quân, cũng không thể để thằng nhóc này vô ý chết ở trong tay người Hồ.
“Tướng quân, đêm đó diễn luyện, là ta không dẫn binh cẩn thận, nếu phát hiện có người lạc đội thì người đó vốn có thể không chết… Ta cầu xin cho ta được làm mồi! Xin tướng quân cho ta một cơ hội, tự tay báo thù!” Chương Đồng xin chiến, ánh mắt phức tạp liếc Mộ Thanh một cái.
“Ngươi không được, ngươi nóng nảy vội vàng, làm mồi dụ sẽ bứt dây động rừng.” Mộ Thanh nói.
“Ngươi thì được? Chu Nhị Đản, ngươi không định cho ta cơ hội báo thù cho lính của mình à? Trước kia ta coi thường ngươi, ngươi quan báo tư thù?” Chương Đồng tức đến bật cười.
“Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa!” Lỗ Đại giận dữ đập bàn.
“Tướng quân, ta cũng nguyện ý làm mồi!” Lúc này, một người lên tiếng, làm Lỗ Đại, Mộ Thanh và Chương Đồng đều nhìn sang đi.
Chỉ thấy người nọ là tân binh, thân hình gầy nhưng rắn chắc, tướng mạo bình thường, chỉ có duy nhất đôi mắt chứa thần thái lạnh lùng, khiến người ta gặp là khó quên.
Người này không phải lính của Mộ Thanh, nàng không có ấn tượng với hắn. Có lẽ là lính của Chương Đồng đêm đó. Chương Đồng nhíu mày từ chối: “Không được! Các ngươi không thể mạo hiểm!”
Tên lính kia không nhìn Chương Đồng, chắp tay thành quân quyền, trực tiếp thỉnh mệnh với Lỗ Đại: “Tướng quân, ta thỉnh mệnh làm mồi!”
Đôi lông mày rậm của Lỗ Đại lập tức hơi nhếch lên. Tinh binh thủ hạ đi theo hắn vây bắt người Hồ là một chuyện, làm mồi lại là một chuyện khác. Không phải mỗi người đều có can đảm một mình mạo hiểm, đặc biệt là dưới tình huống nhìn thấy đồng bào chết thảm ra sao. Nhìn một trăm tân binh trong trướng, bảo bọn họ theo quân tác chiến, bọn họ có sĩ khí, bảo bọn họ làm mồi, không mấy ai dám đứng ra. Đám tân binh này, ngày sau rèn luyện ra, trên tay dính máu rồi, chưa chắc không phải một hảo hán, nhưng trước mắt bọn họ chỉ là tân binh thao luyện hơn một tháng, ngoài mặc quân phục tuân thủ kỷ luật ra thì không khác gì dân chúng bình thường!
Hắn vốn định để tinh binh dưới tay đi làm con mồi, nhưng nhìn tiểu tử trước mắt này can đảm còn rất xuất chúng, không khỏi định đổi ý. Ở trong quân, muốn thành một mãnh tướng, trước tiên phải là một dũng binh, sợ chết không lập được quân công không thành được châu báu. Nhóm tân quân này là máu mới của quân Tây Bắc, hắn kỳ vọng bọn họ sớm thành châu báu. Từ chối Chu Nhị Đản đi làm mồi là vì thằng nhóc này quá tài năng, hắn không muốn Chu Nhị Đản có bất kỳ sơ suất gì; từ chối Chương Đồng là vì hắn nóng nảy vội vàng, không thích hợp làm mồi dụ. Nhưng thằng nhóc trước mắt có vẻ là người bình tĩnh, nếu hắn to gan, thì sẽ có thể cho hắn cơ hội.
Tâm trạng Lỗ Đại thay đổi, đám lính dưới trướng lão Hùng này, thật sự có mấy đứa không tồi!
“Thằng nhóc nhà ngươi thực sự có can đảm này?” Lỗ Đại hỏi.
“Tướng quân?” Chương Đồng vội nhìn về phía Lỗ Đại.
Lỗ Đại nghiêm mặt: “Ngươi muốn báo thù cho lính của mình, ông đây bảo đảm cho ngươi cơ hội xông lên đằng trước, nhưng ngươi không được làm mồi!”
Chương Đồng nắm tay cúi đầu, mặt có sự bi thương.
Tên lính kia ôm quyền nói: “Có! Nguyện báo thù cho huynh đệ đã chết!”
“Được!” Trong mắt Lỗ Đại có tán thưởng, vỗ bàn: “Vậy lão tử cho ngươi một cơ hội!”
“Tạ tướng quân!”
“Tướng quân.” Mộ Thanh và tân binh kia đồng thời lên tiếng.
Lỗ Đại ngẩng đầu trừng nàng: “Ngươi đừng tranh cãi nữa, ông đây đã quyết định. Đây là quân lệnh!”
“Ta muốn nói ta hiểu biết cách gây án của hung thủ nhất. Nếu hắn muốn làm mồi, ta muốn nói tỉ mỉ việc của hung thủ riêng với hắn để hắn có thể chuẩn bị chu toàn.”
Lỗ Đại sửng sốt, sắc mặt dần dần hòa hoãn: “Được rồi! Đi nói đi, đừng đi xa.”
Mộ Thanh gật đầu, rồi cùng tên lính kia ra khỏi doanh trướng. Hai người đi trong rừng, không vào sâu trong rừng mà dừng ở cạnh rừng, thấy rõ bên ngoài doanh trướng, nếu có người đến, liếc mắt một cái là có thể thấy.
Thấy xung quanh không có ai, Mộ Thanh mới nhìn về phía tên lính kia, mở miệng hỏi: “Chủ tử nhà ngươi bảo ngươi tới à?”