Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 56
Chương 56
Người bị hại kế tiếp
Hung thủ không nằm trong đám tân binh tham gia diễn luyện đêm nay.
Người chết là binh lính dưới trướng Chương Đồng, người này bị giết trên đường trở về sau khi kết thúc diễn luyện.
Chương Đồng dẫn theo hai mươi hai người đi vào đường mòn hiểm trở đến bên hồ, người chết không nằm trong số đó. Sau khi diễn luyện kết thúc, binh lính dưới trướng Mộ Thanh quá phấn khích vui vẻ, rõ ràng có thể chọn đường lớn trở về quân doanh, nhưng bọn họ lại chọn đường mòn hiểm trở như khi tới, bọn họ muốn ép đám người Chương Đồng đi con đường này một lần nữa, để Chương Đồng khắc sâu cảm giác bị sỉ nhục này. Cho nên người chết bị giết trên đường trở về quân doanh.
Hung thủ xuất hiện từ trong cánh rừng đối diện, cỏ trên sườn núi chỉ có vết tích đi lên, không thấy vết đi xuống, cho nên không thể nào là tân binh lén tụt lại phía sau đi xuống cánh rừng, giết chết người bị lạc đội rồi lại đi lên, bởi vì cho dù gã to gan không sợ bị phát hiện gã đột nhiên mất tích thì cũng không thể biết được có người đi lạc đội ra ngoài hay không.
Hàn Kỳ Sơ hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy thiếu niên này cười. Hắn và Chu Nhị Đản đã quen biết hơn một tháng, thiếu niên này là người xa cách, nói năng ngắn gọn, ít biểu lộ cảm xúc. Tối nay lại nở nụ cười vì chuyện này, chỉ vì hung thủ không phải là đồng bào của mình.
“Phẩm chất của Chu huynh thật làm tại hạ kính phục.” Hàn Kỳ Sơ ôn hòa cười, hắn lớn tuổi hơn Mộ Thanh, trước nay vẫn luôn gọi nàng là Chu tiểu đệ, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng là Chu huynh.
Mộ Thanh thu lại ý cười, xoay người đi trở về: “Đi thôi, trở về.”
Hàn Kỳ Sơ gật đầu, trước khi đi xuống sườn núi, hắn còn xoay người nhìn thật sâu vào trong cánh rừng đối diện, rừng cây rậm rạp, ánh trắng không thể chiếu vào chỗ sâu trong rừng, dường như ở đó có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, khiến người khác phải sởn gai ốc.
Hung thủ không phải đồng bào, lại càng làm người ta hoảng sợ hơn.
Quân kỷ tân binh rất nghiêm ngặt, sau khi đêm đến đóng quân, không ai được phép tự ý đi lại, muốn tránh khỏi người trong doanh trướng và lính canh gác để lẻn ra ngoài giết người là chuyện vô cùng khó. Hơn nữa, thời gian bọn họ bị phạt diễn luyện đang là giờ cơm tối, sau giờ cơm tối còn có thời gian nghỉ ngơi, các tân binh sẽ vây quanh lửa trại, ngồi một lúc rồi mới vào trong trướng nghỉ ngơi. Lúc này bên ngoài doanh trướng toàn là người, muốn rời khỏi đó mà không làm ai chú ý là điều không thể. Hơn nữa, cho dù có người có cách chạy ra ngoài thật thì sao có thể biết được khi trở về bọn họ sẽ đi đường mòn hiểm trở này?
Cho nên hung thủ không chỉ không nằm trong một trăm người bọn họ, mà cũng không nằm trong số đám tân binh khác.
Ngọn núi Thanh Châu này, trừ năm mươi ngàn tân binh hành quân về Tây Bắc ra thì còn có người khác!
Thế nhưng, hung thủ chỉ có một mình, sao lại dám giết lính mới của quân Tây Bắc chứ?
“Đừng dùng tư duy của người thường để suy đoán tâm lý của kẻ biến thái.” Mộ Thanh đi xuống sườn núi, thấy Hàn Kỳ Sơ vẫn đang nhìn đường núi, thuận miệng nói: “Phải khám nghiệm tử thi xong mới biết được tâm lý của hung thủ.”
Hàn Kỳ Sơ quay đầu, thấy thiếu niên xoay người rời đi.
“Trở về, khám nghiệm tử thi.”
——
Lúc Mộ Thanh trở về, Chương Đồng không có ở đó, chắc hẳn đã quay về quân doanh báo tin.
Những tân binh còn lại thì ngoan ngoãn đứng ngoài vòng tròn, không ai rời khỏi đó, cũng không ai bước vào vòng tròn.
Đêm nay Mộ Thanh một trận thành danh, binh lính dưới trướng này đã phục nàng, còn binh lính thủ hạ của Chương Đồng cũng nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Chỉ đánh một trận, nàng đã vô tình hình thành phong thái uy nghiêm trong lòng bọn họ, diễn luyện kết thúc, nàng không còn là đội trưởng, không có quyền ra lệnh cho bất kỳ người nào, nhưng mọi người vẫn vô thức phục tùng nàng. Thấy nàng và Hàn Kỳ Sơ trở về, các tân binh không khỏi đứng thẳng lên, trong mắt đầy căng thẳng.
Mộ Thanh đi thẳng vào vòng tròn, đi thẳng tới thi thể kia trước rất nhiều ánh mắt căng thẳng. Nàng đi tới bên cạnh thi thể, ngẩng đầu, nhìn lên.
Các tân binh không khỏi hít vào một hơi, bọn họ chưa từng ra chiến trường, chưa từng thấy máu, dù sao trước khi huấn luyện bọn họ chỉ là bách tính bình thường, bọn họ đứng đằng xa nhìn thi thể cũng đã khiếp người, nàng lại dám đi tới gần mà xem, là muốn xem trong bụng có trống hay không sao? Có người không nhịn được mà nhìn vũng máu và nội tạng trên mặt đất, lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Mộ Thanh đứng bên cạnh nhìn một lúc, rồi im lặng đi về phía sau gốc cây, rồi lại ngẩng đầu lên xem, không biết là đang nhìn gì. Một lát sau, nàng quay lại, cúi người nhìn vũng máu và nội tạng trên đất, sau đó quay đầu nhìn vết máu lớn trên bãi cỏ cách đó không xa, rồi đứng dậy nhìn ra ngoài cánh rừng.
Chờ.
Chờ chừng hai khắc thì Lỗ Đại dẫn theo lính thân cận đến, Chương Đồng đi phía trước dẫn đường, lão Hùng đi đằng sau Lỗ Đại, bóng cây đổ trên mặt mấy người, ai cũng u ám.
Ngoại trừ Chương Đồng, những người còn lại đều là lính lâu năm của quân Tây Bắc, giết địch vô số, nhìn thấy thi thể máu me treo trên cây cũng không tỏ ra sợ hãi, chỉ là đen mặt hơn, đôi mắt chất chứa tức giận và mấy phần kỳ quái. Kỳ quái là vì thi thể máu me treo trên cây, thiếu niên đứng bên cạnh, hoàn toàn không tức giận, chỉ thấy mỗi vẻ lạnh lùng, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Dừng lại, đừng đi tới nữa.” Mộ Thanh lên tiếng.
Những người Lỗ Đại lúc này đang ở trong vòng tròn, Mộ Thanh không ngăn cản bọn họ vào vòng tròn, chỉ là đúng lúc kêu dùng, chỗ mấy người dừng lại là đằng trước vũng máu, đi lên một bước nữa sẽ đạp phải.
“Dưới chân các ngươi chính là chỗ người chết bị mổ bụng moi ruột sau khi bị giết.” Mộ Thanh nói.
Đám người Lỗ Đại cúi đầu nhìn xuống, máu vương vãi trên cỏ, đêm khuya trăng tĩnh, ánh trăng không chiếu rõ màu máu vốn có, chỉ thấy đã biến thành màu đen bùn đất. Tưởng tượng chỗ mình đang đứng là nơi từng có một người bị mổ bụng moi ruột, may là đám người Lỗ Đại đã ra chiến trường, giết vô số kẻ địch, nhưng bọn họ cũng cảm thấy có một luồng hơi lạnh từ mặt đất truyền đến lòng bàn chân.
“Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu khám nghiệm tử thi thôi, tìm hai người đỡ thi thể xuông.” Mộ Thanh nhìn lính thân cận đằng sau Lỗ Đại, hai lính thân cận lại không nhúc nhích, sắc mặt kỳ quái.
“Khám nghiệm tử thi?” Lỗ Đại nhíu chặt mày, cũng lộ vẻ kỳ quái: “Khám nghiệm tử thi là công việc của Ngỗ Tác mà, tên nhóc nhà ngươi làm được không?”
“Nghề chính.” Mộ Thanh nói.
Đám người trong rừng lại sững sờ!
Sau bầu không khí tĩnh mịch là sự ngạc nhiên rất nhỏ, rồi dần có xu thế bùng nổ.
“Nghề chính? Ngỗ… Ngỗ Tác?” Lưu Hắc Tử lắp bắp, nàng dẫn dắt bọn họ thắng diễn luyện, sợ là tất cả mọi người đều cho rằng nàng giống Chương Đồng, đều là con cháu nhà võ tướng, ít nhiều gì cũng đã đọc qua binh thư. Ai ngờ lại kém xa như vậy!
Thạch Đại Hải đau đầu: “Khó trách tên nhóc này không nói chúng ta biết trong nhà làm nghề gì.”
Ngỗ Tác là tiện tịch, thậm chí còn không bằng những dân chúng làm ruộng đánh cá như bọn họ. Thật ra thì bọn họ lại không cảm thấy có vấn đề gì cả, nhưng với tính tình của Chương Đồng, chẳng phải lại càng cảm thấy bị sỉ nhục hơn sao?
“Mẹ nó! Đêm nay chúng ta thua dưới tay một Ngỗ Tác?” Phía sau, biểu cảm của đám bại binh vô cùng đặc sắc.
Biểu cảm đặc sắc nhất là Chương Đồng, hắn ta đường đường là con cháu nhà võ tướng, đêm nay lại thua dưới tay Ngỗ Tác? Hai mươi năm trời khổ luyện binh thư, bảo hắn ta làm sao chịu nổi!
Mộ Thanh thấy không ai nhúc nhích, bèn tự đi đến sau cây, nói với Hàn Kỳ Sơ: “Đến giúp một tay, đỡ người xuống.”
Hàn Kỳ Sơ cười khổ, hắn là người duy nhất không tỏ ra khiếp sợ, hiển nhiên là vì khi theo nàng đi trên sườn núi, trong lòng hắn đã đoán được ít nhiều.
Thấy hai người đi ra đằng sau gốc cây, Lỗ Đại mới hoàn hồn, nháy mắt ra hiệu cho lính thân cận đằng sau, hai tên này mới vội đến hỗ trợ. Thi thể được đỡ xuống, khiêng đến đất trống, dưới ánh trăng, lồng ngực và khoang bụng đen kịt như lỗ đen đang lẳng lặng thể hiện cảnh tượng thảm khốc với người nhìn.
Mộ Thanh ngồi xổm xuống, cởi dây thừng trên cổ thi thể ra, phía sau truyền đến mấy tiếng hít vào.
Chỉ thấy trên cổ máu thịt lẫn lộn, Mộ Thanh đẩy nhẹ đầu người, đầu người lập tức ngã sang một bên, cần cổ gần như bị cắt đứt, chỉ còn lại một lớp da thịt sau gáy!
Hai mắt Chương Đồng đầy tơ máu, hai tay nắm chặt. Đây là lỗi của hắn ta, nếu như không phải hắn ta thua cuộc rồi không có tâm trạng, trên đường không để ý đến lính dưới trướng mình thì người này đã không chết.
Lỗ Đại quay lại nhin đám tân binh tụ tập bên ngoài vòng tròn, bộ râu quai nón làm cho khuôn mặt của hắn trở nên thô kệch, gió núi thổi qua, sắc mặt có chút dữ tợn: “Lão tử mà biết là ai giết người một nhà, lão tử sẽ lăng trì hắn!”
Các tân binh khiếp sợ, sốt ruột biện giải, Mộ Thanh cúi đầu nhìn thi thể, không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Hung thủ không phải người của chúng ta, lát nữa ta sẽ nói việc này.”
Lỗ Đại nghe vậy thì cúi đầu nhìn nàng, các tân binh đưa mắt nhìn nhau, mới vừa rồi thiếu niên này còn nói trong bọn họ có ai rời đi sẽ bị coi là nghi phạm. Sao chỉ ra ngoài một chuyến trở về, bọn họ đã được cởi bỏ hiềm nghi rồi?
Tuy không hiểu lắm, nhưng ai cũng cảm thấy may mắn vì được cởi bỏ hiềm nghi.
Chỉ là còn chưa kịp thở phào, mọi người đã hít sâu một hơi nữa, thấy Mộ Thanh đưa tay sờ sờ cần cổ rồi đưa vào trong lồng ngực bị mở phanh kia!
Ánh trăng chiếu lên ngón tay thiếu niên, màu trắng ngọc làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng sờ sờ bên trong rồi nói: “Vết thương trên cổ không đều, là do dây thừng gây ra. Xương gãy cũng không đều, giống như vết chém, nhưng không phải…”
Nàng rút tay ra khỏi khoang ngực, thuận tiện dời tay đến vùng da thịt rộng mở trên ngực và bụng của thi thể, lật qua lật lại rồi dùng đầu ngón tay sờ lên xuống: “Các mép vết thương trên ngực và bụng bằng phẳng nhẵn nhụi, mở ra theo hình trục xoay, đóng lại theo hình đường thẳng, vùng da xung quanh không bị bong tróc. Đây là vết thương điển hình, hung khí là đao! Nhưng cạnh vết thương không đủ gọn, miệng vết thương lớn, nhưng đáy lại nhỏ, là vết thương bị xé rách. Người chết sau khi chịu một đao rạch bụng và ngực, sau đó ngực bụng còn bị xé toạc bằng tay không.”
Xé, xé toạc bằng… tay không?
“Sợi dây có thể chứng minh điểm này.” Mộ Thanh đưa một đầu dây thừng lên, mượn ánh trăng chỉ cho đám người Lỗ Đại xem vết máu loang lổ: “Sau khi hung thủ dùng tay xé mở ngực bụng người chết ra sau đó mới dùng dây thừng quấn quanh cổ nạn nhân, treo lên trên cây, cho nên trên dây thừng mới có dấu tay nắm bằng máu.”
Mộ Thanh mở dây thừng ra, chỉ thấy trên dây thừng một bên có bốn vết máu đứt đoạn, một bên chỉ có một hình tròn. Chỉ nhìn qua e là không nhìn ra là do ngón tay để lại, nàng đưa tay ra nắm lấy sợi dây thừng, mọi người lập tức khiếp sợ, chỉ thấy Mộ Thanh nắm lấy dây thừng, bốn ngón tay của nàng đặt lên bốn vết máu đứt đoạn kia, mà ngón cái của nàng đang ấn vào vết máu bên kia!
Đây quả thật là dấu tay máu! Điều khác biệt duy nhất chính là bàn tay của hung thủ lớn hơn nàng.
“Ở vài chỗ khác cũng có vết máu thế này, còn có vết trầy xước, là do khi hung thủ treo thi thể lên cây đã dùng sức kéo mạnh sợi dây.” Mộ Thanh nói xong thì thả dây thừng xuống. Khám nghiệm thi thể này thực ra rất dễ, đơn giản hơn những vụ án giết người rồi ngụy trang rất nhiều, bởi vì thủ đoạn của hung thủ đơn giản, thô bạo, tất cả đều hiện ra ở trên thi thể, nói rõ gã tôn trọng bạo lực nguyên thủy đến cỡ nào, đối với gã mà nói chi tiết quá ủy mị, gã khinh thường, cho nên không cần gắng sức tìm, bởi vì căn bản là không có.
“Lỗ Tướng quân theo ta đi lên sườn núi một chuyến, tình tiết vụ án sẽ rõ ràng.” Mộ Thanh nói xong thì đi thẳng ra khỏi cánh rừng.
Đám người Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng theo sau, đám tân binh ở ngoài vòng tròn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng kéo nhau theo lên sườn núi.
——
Trên sườn núi, trăm người chen chúc trên đường mòn hiểm trở, Mộ Thanh đứng ở phía trước, bắt đầu nói lại tình tiết vụ án.
“Đầu tiên, ta muốn nói, người chết không phải đào binh, cũng không phải lạc đường, hay là vì thua trận mà không có mặt mũi trở về. Hắn bị rớt lại phía sau, bởi vì lúc ấy hắn đã đi tiểu ở chỗ này.” Mộ Thanh chỉ cỏ ven đường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao ngươi biết hắn đi tiểu ở nơi này?” Chương Đồng hỏi, hắn ta không nhìn ra được đám cỏ kia có gì khác biệt.
Mộ Thanh quay đầu nói với Hàn Kỳ Sơ: “Ngươi có thể cho hắn ta nhìn xem.”
Hàn Kỳ Sơ lập tức cười khổ, nhớ lại nhánh cây dính bùn vàng ẩm ướt đưa đến trước mặt mình, khuyên Chương Đồng: “Chương huynh vẫn nên tự mình xem đi, đất ở chỗ cỏ kia… Khụ, ẩm ướt.”
Không hổ là văn nhân, nói chuyện rất uyển chuyển.
Chương Đồng đẩy Hàn Kỳ Sơ ra, đi thẳng đến ven đường ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm lấy đám cỏ kia, phía sau không ít người giật giật lông mày, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Mặc dù Hàn Kỳ Sơ đã nói rất uyển chuyển, nhưng chỉ cần không ngốc đều có thể hiểu được, huống chi Chương Đồng với hắn còn là đồng hương, vô cùng thân thiết, sao có thể không nghe ra ý tứ của hắn khi nói đất ẩm ướt chứ? Thế nhưng hắn ta vẫn đích thân đến kiểm tra, nói không chừng trên lá cỏ kia còn dính nước tiểu, hắn ta cũng không ngại bẩn.
Mộ Thanh hơi nhướng mày, gia cảnh nhà Chương Đồng sa sút, từ nhỏ đã chịu gia huấn làm rạng danh gia môn, nhưng dòng dõi hắn ta là võ tướng hàn môn, đi đến đâu cũng bị sĩ tộc coi thường. Hắn ta là người cao ngạo, không muốn bị người khác khinh thường cho nên theo quân Tây Bắc, muốn lập công làm tướng, để cho những kẻ đã từng xem thường hắn ta phải hối hận, cho nên hắn ta nóng lòng cầu thành, thậm chí chỉ vì nàng mặc hoa y sĩ tộc mà coi nàng là kẻ thù, lúc nào cũng nhằm vào nàng, giống như chiến thắng nàng chính là chiến thắng đám sĩ tộc từng coi thường hắn ta. Mặc dù sau này hắn ta biết nàng không phải là công tử sĩ tộc nhưng hắn ta vẫn vừa khiêu khích nàng, vừa gắng sức huấn luyện, khiêu khích nàng là vì muốn người khác chú ý, gắng sức huấn luyện là để lúc người khác chú ý đến hắn ta phát hiện ra thành tích của hắn ta nổi trội. Người này vừa kiêu ngạo vừa tự ti, kiêu ngạo vì mình có bản lĩnh võ nghệ, thông thuộc binh thư, lại tự ti vì xuất thân hàn môn, sợ bị người khác xem thường.
Tất cả những thứ đều là kết luận Mộ Thanh rút ra được dựa vào hành vi, ngôn ngữ cùng thói quen Chương Đồng trong hơn một tháng qua, nhưng đêm nay nàng lại thấy được một mặt khác.
Cái chết của tân binh kia khiến hắn ta vô cùng tự trách, một người tự cao tự đại như thế lại có thể ghé sát vào bụi cỏ kiểm tra bùn đất ẩm ướt do nước tiểu, hành động này tất nhiên là xuất phát từ việc không tin tưởng nàng, nhưng cũng xuất phát từ lòng tự trách của bản thân hắn ta. Tân binh kia chết, hắn ta muốn báo thù, muốn tìm ra hung thủ, không muốn bất kỳ sơ suất nào.
Mộ Thanh dần hạ mày xuống, nhìn bóng lưng nằm trong đám cỏ kia, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng từ từ biến hóa.
Một lát sau, Chương Đồng đứng dậy, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh một lúc rồi nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
Mộ Thanh xoay người đi đến đối diện đường mòn, chỉ vào vết cỏ đổ bên kia sườn núi, nói: “Hung thủ đi lên từ nơi này, cho nên có thể loại trừ người của chúng ta.”
Lỗ Đại, lão Hùng cùng Chương Đồng phản ứng nhanh nhất, tiến lại nhìn xem, sắc mặt trầm xuống. Kinh nghiệm dò đường của tướng lĩnh lính lâu năm trong quân rất phong phú, vừa thấy đám cỏ đổ ngược kia đã biết ngay là có người từ dưới đi lên.
Không phải người của mình! Sắc mặt ba người đồng loạt thả lỏng, tâm trạng cũng không khác với Mộ Thanh khi nãy là bao, nhưng biểu cảm lập tức nghiêm túc hẳn lên, rõ ràng cũng không khác mấy với suy nghĩ lúc đó của Hàn Kỳ Sơ.
“Kẻ nào dám giết tân binh Tây Bắc ta? Chúng ta ở trong núi có năm mươi ngàn binh lực!” Chương Đồng trầm giọng nói.
“Thật vui vì ngươi đã hỏi như vậy, điều đó nói rõ ngươi là một người bình thường, nhưng hung thủ lại không phải người như vậy.” Mộ Thanh hiếm khi không xóc xỉa hắn ta, xoay người trở lại bên đường đối diện: “Lại đây xem đi.”
Ba người dẫn các tân binh vây lại xem, thấy nơi vết máu trên mặt đất còn có hai dấu chân.
Mộ Thanh nói: “Hung thủ từ phía đối diện đi tới, sau khi tấn công người chết, gã còn bịt miệng mũi người chết, một đao cắt đứt cổ họng hắn. Sau đó quật hắn ngã xuống, người gục ở nơi này, đầu hướng về phía này. Các ngươi thấy dấu chân đó không? Đó là của hung thủ để lại, lúc ấy gã ngồi ở chỗ này, chờ đợi một lúc, cho nên mới để lại vết máu này.”
“Chờ?”
“Đúng.” Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn Chương Đồng: “Lúc hung thủ giết người, chúng ta đang ở ngay phía trước, vẫn chưa đi xa, nhưng không ai phát hiện ra.”
Chân tướng tàn khốc nhất trên đời này chính là vốn có thể cứu, nhưng cuối cùng lại vì sơ sẩy mà bỏ lỡ.
“Ta không tin! Sao gã lại to gan như thế?” Chương Đồng không thể chấp nhận nổi, hắn ta không thể chấp nhận được chuyện tân binh kia đã chết vì sơ sẩy của bản thân hắn ta, càng không thể chấp nhận được chuyện khi người bị giết chính hắn ta đang cách đó không xa.
“Gã to gan như thế đó, ta cứ nghĩ sau khi ngươi nhìn thấy thi thể kia thì đã có các nhìn trực quan nhất về mức độ to gan của gã chứ.” Mộ Thanh giơ tay, chỉ vào vết kéo ở dưới sườn núi: “Gã đợi ở trong này một lát là vì gã phải kéo người xuống dưới sườn núi, sợ động tĩnh quá lớn sẽ bị chúng ta phát hiện, cho nên gã ngồi ở chỗ này nhìn chúng ta đi xa.”
Bầu không khí tĩnh lặng, mọi người nhìn phía đường mòn xa xa, giống như nhìn thấy cảnh bọn họ đi xa khi ấy, có người vui mừng khôn xiết, có người cúi đầu ủ rũ, mà phía sau bọn họ, có một người đang ngồi xổm dưới đất nhìn thẳng vào bóng lưng của bọn họ, ánh mắt kia ở trong đêm tối vừa tàn nhẫn vừa trào phúng.
“Sau khi chúng ta đi xa, gã kéo người xuống sườn núi, lúc kéo người đao vẫn còn trong cổ người chết, dưới tác động của lực lôi kéo, đao càng đâm sâu vào trong cổ, cho nên trên xương cổ mới hình thành vết thương như vết chém.” Mộ Thanh nói xong thì đứng dậy, đi xuống sườn núi: “Bây giờ, trở lại trong rừng.”
——
Trong rừng, Mộ Thanh đứng bên cạnh vũng máu, lúc này nàng không ngăn cản ai tới gần nữa.
“Tại chỗ này, hung thủ dùng đao rạch một đường từ ngực xuống bụng nạn nhân, sau đó dùng tay xé toang lồng ngực và khoang bụng người chết ra, rồi dùng dây thừng vòng qua cổ nạn nhân treo lên cây. Ở trên chính là quá trình hành hung, những lời ta muốn nói sau đây mới là trọng điểm.” Thiếu niên chắp tay đứng đó, nhìn về phía Lỗ Đại.
“Hung thủ to gan, tàn bạo, tâm lý biến thái đến cực độ. Gã dùng tay xé ngực và bụng người chết, tôn trọng bạo lực nguyên thủy, mổ bụng người chết moi hết nội tạng, lột quần áo người chết rồi treo lên cây, giống như gia súc bị treo bán ở hàng thịt ngoài phố. Gã không coi nạn nhân là người, gã chỉ coi mình là người, hoặc gã cho rằng bản thân mình là thần. Nói tóm lại gã hưởng thụ niềm vui được nắm giữ tất cả sinh mạng cao hơn mọi thứ, coi việc nắm sinh tử trong tay là quyền lực tối cao. Đó là hình tượng kẻ giết người vì niềm vui, động cơ bắt nguồn từ việc hưởng thụ. Cho nên, không cần thắc mắc vì sao gã dám giết tân binh của quân Tây Bắc, năm mươi ngàn đại quân ở trong mắt gã là năm mươi ngàn sinh mệnh, điều này sẽ chỉ càng làm gã thêm hưng phấn mà thôi.”
Rừng núi rậm rạp, gió thổi tới, càng thêm tịch mịch.
“Lỗ Tướng quân, ta muốn nói chuyện riêng với tướng quân một chút.” Mộ Thanh nhìn Lỗ Đại, rồi đi ra khỏi cánh rừng.
Một lát sau, Lỗ Đại một mình đi ra, thậm chí phía sau không có bóng dáng của lính thân cận.
“Tên nhóc nhà ngươi, được đấy! Lần này lão tử nhầm to rồi.” Trong mắt Lỗ Đại có vẻ tán thưởng, nhưng vì có tân binh đã chết mà không cười nổi, chỉ hỏi: “Gọi lão tử ra đây là có chuyện gì không tiện nói sao?”
“Điều ta không tiện nói chính là, trong các vụ án giết người hàng loạt, hung thủ đều có khoảng thời gian xoa dịu cảm xúc, hung thủ sẽ lập kế hoạch phạm tội, ảo tưởng về cảnh tượng mình giết người, sau đó chọn người bị hại. Khi có thời cơ thích hợp, đồng thời cảm xúc mãnh liệt từ lần giết người trước đã dịu xuống, gã sẽ tiếp tục ra tay. Thời gian xoa dịu này có thể là mấy ngày, mười mấy ngày hoặc là mấy tháng. Đây là quy luật của các vụ án giết người hàng loạt, nhưng đáng tiếc hung thủ trong vụ án của chúng ta là kẻ ra tay để hưởng thụ, quy luật này không có ý nghĩa gì với loại sát nhân này. Nạn nhân của những kẻ giết người để hưởng thụ thường không có điểm chung, bởi vì bọn họ bị lựa chọn ngẫu nhiên, hơn nữa không tồn tại thời gian xoa dịu cảm xúc của hung thủ.”
Mộ Thanh nói rất nhiều, hai hàng lông mày của Lỗ Đại càng lúc càng nhíu chặt, ánh mắt sắc bén như dao.
“Ý ngươi là sao?” Hắn đã đoán được đại khái, khi hỏi lời này sắc mặt của hắn càng thâm trầm.
“Ý ta chính là, có thể sẽ có người bị hại tiếp theo.” Mộ Thanh nói ra lo lắng trong lòng Lỗ Đại, đồng thời còn bổ sung: “Điều khó khăn chính là không thể đoán được hung thủ sẽ giết người tiếp theo vào lúc nào, cũng không đoán được gã sẽ chọn ai.”
Nói cách khác, ai cũng đang gặp nguy hiểm.
Đây chính là nguyên nhân Mộ Thanh không nói hết những lời này trước mặt mọi người.
Chuyện đêm nay, những tân binh kia có thể sẽ cho rằng chỉ là một vụ án, bởi vì mặc dù nàng nói hung thủ giết người để tìm niềm vui, nhưng tư duy cố định của con người vẫn rất khó thay đổi. Các tân binh vẫn sẽ cho rằng hung thủ giết một người, đã khơi lên lửa giận của quân Tây Bắc, sẽ không dám ra tay lần nữa. Nếu đã như thế, Mộ Thanh không cần phải nói ra tình hình thực tế, những tân binh này tận mắt nhìn thấy thi thể, đều có cái nhìn trực quan về mức độ tàn bạo của hung thủ, nếu để cho bọn họ biết bản thân bọn họ rất có thể sẽ trở mục tiêu kế tiếp của hung thủ, chết thảm giống như người đêm nay, chắc chắn bọn họ sẽ sợ hãi.
Lính mới ở ngoài, cho nên không dễ xảy ra phiền phức. Mộ Thanh đoán không sai, tướng lĩnh chắc chắn sẽ không công khai vụ án đêm nay với toàn quân, những người ở đây đêm nay chắc chắn sẽ bị hạ lệnh cấm khẩu. Các tân binh cho rằng án mạng kết thúc ở đó, lại xuất phát lòng kính nể với các tướng lĩnh trong quân, nhất định sẽ giữ kín như bưng. Nhưng nếu để cho bọn họ biết tình hình thực tế, bọn họ chắc chắn sợ hãi đến cực độ. Khi con người ở trong cảm xúc cực đoan, rất khó khống chế hành vi của mình, một khi chuyện này truyền ra ngoài, hoặc là bị thêm mắm thêm muối rồi lan truyền thì khủng hoảng sẽ lan khắp quân doanh như ôn dịch.
Lỡ đâu xuất hiện đào binh quy mô lớn, ba ngàn tướng sĩ Tây Bắc tòng quân hoàn toàn không thể khống chế được năm mươi ngàn tân binh này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Mộ Thanh không cho phép bất kỳ ai rời khỏi khu rừng, nếu không sẽ rất khó đảm bảo không ai kể chuyện này ra để giải buồn, giống như chuyện xưa “nương tử đùi trắng” tối nay nàng được nghe.
“Nhóc con nhà ngươi cũng phải cẩn thận đấy!” Lỗ Đại vỗ vỗ bả vai Mộ Thanh, hắn đã được lĩnh giáo tính cẩn thận của nàng trong đêm ở sòng bạc đó, nhưng hắn không ngờ nàng còn có thể lãnh binh, còn là một Ngỗ Tác. Tuy Ngỗ Tác là tiện tịch, nhưng trong quân không để ý việc này, có thể giết Hồ Lỗ chính là binh tốt! Nhưng tên nhóc này còn biết khám nghiệm tử thi, lại to gan, người này chính là một bảo vật khó cầu trong quân, ra chiến trường giết địch không sợ thấy máu, tình cảnh có khốc liệt đến đâu hắn cũng không nhíu mày lấy một cái.
“Đợi đến Tây Bắc, lão tử nhất định sẽ tiến cử ngươi với Đại Tướng quân!” Lỗ Đại nói. Hôm nay tên nhóc này đã bộc lộ tài năng, vào Tây Bắc một đường diệt phiến loạn, hắn sẽ cho tên này cơ hội biểu hiện thật tốt, đến lúc đó hắn tiến cử người này với Đại Tướng quân cũng không tính là chủ nghĩa gia đình trị (*), phải gọi là đề bạt nhân tài, ha ha!
(*) Chủ nghĩa gia đình trị: là việc những người có quyền lực, có vị trí lãnh đạo tạo lợi thế hay ban đặc ân cho những người trong gia đình hoặc bà con, những người thân thuộc.
Tìm được một hạt giống tốt, có lẽ là chuyện tốt duy nhất của đêm nay.
Nhưng nghĩ đến kẻ giết người kia, đôi mày vừa giãn ra của Lỗ Đại lập tức nhíu lại, gật đầu nói: “Được rồi, lão tử đã biết, trở về sẽ bàn bạc việc này với Cố lão đầu, về quân doanh trước rồi tính.”
Lỗ Đại nói xong thì qua về trong rừng, Mộ Thanh lại nói lớn ở sau lưng.
“Tướng quân, còn một chuyện.”
“Còn nữa sao?”
“Chuyện này không có chứng cớ, chỉ là nghi ngờ trong lòng ta. Ta nói, tướng quân nghe rồi thôi, nếu không đúng thì tốt, nếu có thì cũng nên để tâm một chút.” Mộ Thanh nói.
“Ngươi nói đi!”
“Tướng quân có nghĩ đến hung thủ từ đâu đến không? Sao có thể trùng hợp bắt gặp chúng ta trên đường trở về quân doanh?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Lỗ Đại trầm xuống!
“Chúng ta đóng quân ở chân núi Thanh Châu, trăm dặm lân cận không một bóng người, mặc dù hung thủ muốn giết người phải chọn nơi hẻo lánh, nhưng sao lại hẻo lánh đến tận nơi này?”
“Ý ngươi là hung thủ không phải dân chúng Thanh Châu hoặc người đi ngang qua đây, mà là cố tình nhằm vào chúng ta mà đến?”
“Đêm nay chúng ta diễn luyện là quyết định đột xuất của tướng quân.” Mộ Thanh nhắc nhở.
Trong phút chốc ánh mắt Lỗ Đại nhìn thẳng vào Mộ Thanh, ánh mắt như đao: “Ngươi muốn nói bên cạnh lão tử có nội gián?”
“Không nhất định là ở bên cạnh tướng quân, tướng quân tuyên bố diễn luyện trước mặt rất nhiều người, mà lúc đó trăm người làm ầm ĩ, người ở doanh trướng bên cạnh cũng biết, trước giờ những chuyện náo nhiệt như thế này truyền đi rất nhanh, khi chúng ta lĩnh mệnh rời đi, chuyện này đã có thể biến thành một truyền mười mười truyền trăm, truyền xa vài dặm. Nếu trong quân có nội gián thật thì không dễ tra, phạm vi hơi rộng. Đương nhiên, việc này cũng có thể là trùng hợp, trên đời vẫn có những việc trùng hợp như thế.” Mộ Thanh thành thật nói, cho nên nàng mới nói việc này không có chứng cứ, mà chỉ là trong lòng nàng còn nghi vấn mà thôi.
“Được, lão tử đã biết, ta sẽ để ý chuyện này.” Lỗ Đại vỗ vỗ bả vai Mộ Thanh, hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Hết rồi.”
“Hồi doanh!”
——
Việc này giải quyết đúng như Mộ Thanh dự liệu, sau khi Lỗ Đại trở lại rừng, lập tức hạ lệnh cấm khẩu —— nếu sự việc truyền ra ngoài sẽ chém hết một trăm người! Nếu giữ nghiêm sự việc, khảo hạch sẽ đánh giá tốt!
Tối nay một trăm tân binh, ba mươi bốn người đi theo Mộ Thanh thắng diễn luyện, biểu hiện rất tốt, tiền đồ rạng rỡ, nếu khảo hạch được đánh giá tốt sẽ có cơ hội thăng lên làm tiểu tướng. Còn đám bại binh kia, nếu khảo hạch được đánh giá tốt, chứng tỏ chuyện ầm ĩ đêm nay sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của bọn họ.
Lỗ Đại thể hiện đủ cả ân cả uy, đám tân binh kính nể mà răm rắp nghe theo.
Mọi người chôn tân binh đã chết kia ngay tại chỗ, một ngôi mộ lẻ loi ở giữa núi rừng Thanh Châu rậm rạp.
Trước khi rời đi, Chương Đồng ở cuối đội ngũ, khi Mộ Thanh quay đầu lại thì thấy hắn ta quỳ gối trước mộ phần, trịnh trọng dập đầu, lúc đứng dậy đụng phải ánh mắt nàng, ánh mắt hắn ta đầy phức tạp quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi trở lại doanh trướng, mọi người thống nhất cách nói, nói binh lính kia trên đường bị tiêu chảy rớt lại phía sau, sau khi mọi người tìm được thì người đã kiệt sức, Lỗ Tướng quân đến xem, sai người chặt gỗ làm cáng, khiêng người đi theo đường nhỏ suốt mười dặm đưa đến trướng quân y.
Nếu người được khiêng vào trong trướng quân y, tự nhiên phải có người khiêng cáng đi theo, vì vậy Mộ Thanh và Hàn Kỳ Sơ trở thành người quan tâm đồng bào xung phong nhận việc. Hai người “đi mười dặm”, cho nên không thể theo mọi người trở về quân doanh, đành phải rẽ theo đường nhỏ đợi cách đó năm dặm, rồi đi theo Lỗ Đại vừa tuần doanh xong trở về doanh trướng đại quân.
Lỗ Đại không phải tùy tiện chọn Mộ Thanh và Hàn Kỳ Sơ “khiêng cáng cứu thương”, mà bởi vì tối nay Mộ Thanh khám nghiệm tử thi, Hàn Kỳ Sơ phụ trách viết lại công văn, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lỗ Đại cần phải bẩm báo với Cố lão Tướng quân, nên mới dẫn hai người đến.
Nha trướng đại quân cao rộng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, Mộ Thanh và Hàn Kỳ Sơ vừa đang ở bên ngoài đợi truyền gọi vào thì nghe thấy ở bên trong, Cố lão Tướng quân đang lớn tiếng “giao lưu” với Lỗ Đại, Lỗ Đại vén mành trướng đi nhanh ra, nói với Mộ Thanh: “Cố lão đầu muốn gặp ngươi! Lão tử nói ngươi biết, lão nhân này nổi tiếng là xấu tính, lát nữa đừng để ông ấy dọa ngươi, ngươi cứ nói những gì cần nói, chỉ cần không vi phạm quân quy, cho dù ngươi có làm ông ấy tức chết, ông ấy cũng sẽ không phạt ngươi, lão già cứng đầu này chỉ có điểm tốt đó thôi.”
Lỗ Đại nói những lời này, không hề hạ thấp giọng, trong trướng chợt truyền ra một tiếng gào!
“Vô liêm sỉ!”
Tiếng gào giận dữ kia tràn đầy khí thế, kèm theo tiếng gió, một thanh đao lớn gắn tua rua từ trong trướng bay ra, mành trướng bay phần phật, ánh đao sắc lạnh, làm lóa mắt người, ánh trăng bay ngang qua bóng núi, đao bay thẳng tới một gốc cây già cách đó ba trượng, lưỡi đao cắm vào thân cây, keng một tiếng, mãi không tiêu tan!
Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ sáng ngời, mặc dù hắn không hiểu võ nghệ, nhưng vẫn nhìn ra được lực cánh tay của vị Cố lão Tướng quân này rất lớn!
Cố Càn – Cố lão Tướng quân đã ngoài sáu mươi, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, thanh danh hiển hách. Từ khi chưa có quân Tây Bắc, Cố lão Tướng quân đã trấn giữ biên quan Tây Bắc. Khi Nguyên Tu vừa vào quân Tây Bắc rèn luyện cũng là binh lính dưới trướng của ông ấy, nay tuy Nguyên Tu đã là chủ soái quân Tây Bắc, địa vị ở trên lão tướng quân, nhưng vẫn kính trọng ông ấy như sư trưởng.
Lão Tướng quân ở trong quân Tây Bắc đức cao vọng trọng, chỉ có mình Lỗ Đại dám đối nghịch với ông ấy, vì thế Lỗ Đại đã bị Nguyên Tu trách cứ không ít lần, nhưng hắn vẫn không sửa được.
Lỗ Đại quay đầu, nhìn đại đao cắm trên thân cây, trán nổi gân xanh, bước tới rút đao ra, xách đao đi vào trong trướng: “Cố lão đầu! Ông ném đao của lão tử? Sao không ném của mình hả?”
“Hừ!” Lão nhân trong trướng cười lạnh: “Đao của lão phu là do tiên hoàng ban tặng, sao có thể tùy ý ném đi?”
Bả vai Hàn Kỳ Sơ khẽ run, khóe miệng còn chưa kịp giương lên, đã nghe thấy trong trướng vang lên tiếng quát.
“Hai tên nhóc ngây ngốc ngoài trướng còn không mau vào cho lão phu! Muốn lão phu cầm đao tiên hoàng ban tặng ra mời vào sao?”
Hàn Kỳ Sơ vội thu lại ý cười, cùng Mộ Thanh bước vào.
Tiến vào cúi chào, hai người còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe thấy Cố Càn hỏi: “Ai là Chu Nhị Đản?”
Mộ Thanh tiến lên một bước, chưa đáp, đã thấy Cố Càn chợt hỏi: “Ngươi biết tội ngươi chưa?”
Mộ Thanh nghe vậy thì ngước mắt lên, nhìn thấy trướng lớn rộng rãi, bốn góc treo đèn, ở giữa đặt một cái bàn, giữa bàn một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi. Ông ấy mặc giáp bạc oai vũ lẫm liệt, ánh mắt sắc bén như ánh kiếm, sắc mặt hồng hào, chòm râu hoa râm. Phía sau ông lão là một giá vũ khí cao rộng, bên trên đặt một thanh đao, thân đao dài ba thước, sắc lạnh như sương tuyết, lưỡi đao quay ra bên ngoài, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ánh đao bức người, không dám nhìn thẳng.
“Đồ vô liêm sỉ! Lão phu hỏi ngươi nói!” Cố Càn thấy Mộ Thanh dám không trả lời, lại nhìn xung quanh trướng, trong mắt ẩn hiện ánh sáng, trên mặt đã có vẻ giận dữ.
“Không biết.” Lúc này Mộ Thanh mới đáp.
“Ngươi và tiểu tử Chương Đồng tranh cãi, khiến trong quân nháo nhào! Việc tối nay, đều do các ngươi khởi xướng, còn không biết tội?”
“Lão Tướng quân vừa rồi mới cãi nhau với Lỗ Tướng quân, mạt tướng ở bên ngoài trướng nháo nhào lên, xin hỏi việc này lão Tướng quân có thừa nhận là lỗi của mình không?” Mộ Thanh lạnh nhạt hỏi lại, mặt không chút cảm xúc, đứng thẳng tắp: “Nếu như lão Tướng quân chịu thừa nhận là lỗi của mình thì mạt tướng đã biết sai.”
“Ngươi!” Cố Càn không ngờ mình sẽ bị vặn ngược lại, nét mặt già nua lập tức nghẹn đến đỏ hồng.
Lỗ Đại cười ha ha một tiếng, lại càng chọc giận Cố Càn, ông ấy quay lại nhìn hắn: “Tiểu tử thối ngươi tiến cử cũng y như ngươi! Nói cho ngươi biết, lão phu không đồng ý! Đừng mơ sau này dưới trướng của Đại Tướng quân có thêm một kẻ giống ngươi đến chọc tức lão phu.”
“Khó mà làm được.” Lỗ Đại thu cười: “Trong quân xảy ra chuyện như thế này, cần phải có việc để khơi dậy sĩ khí. Chiến tích diễn luyện đã được truyền đi, thăng chức cho tên nhóc này sẽ giúp nâng cao sĩ khí cho toàn quân! Để toàn quân nhìn xem tên nhóc này đi lên chỗ cao như thế nào, cố gắng như hắn, từ đó nâng cao sĩ khí, chúng ta còn phải tiếp tục luyện binh! Chiến sự ở Tây Bắc quan trọng hơn, không thể bởi vì một tên hung thủ mà làm chậm tiến độ luyện binh.”
“Luyện binh vào ban đêm, nhỡ đâu lại có người chết, sao ngươi dám đảm bảo chuyện không truyền ra ngoài?”
“Vậy đổi lại thành ban ngày! Diễn luyện bên ngoài trước, quân quy làm theo thời chiến, ban đêm toàn quân không được tự ý đi lại, người trái lệnh xử trí theo quân pháp!” Lỗ Đại tranh luận nói, quay đầu hỏi Mộ Thanh: “Ngươi cảm thấy hung thủ kia có dám hành động ban ngày không?”
“Ban ngày sẽ khó ra tay hơn ban đêm, nhưng chưa chắc gã đã không dám, gã sẽ coi việc này là khiêu chiến với gã.” Mộ Thanh nói, nàng không cho rằng ban ngày là an toàn. Có câu minh thương dễ tránh (*), hung thủ nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ cần gã muốn ra tay, kiểu gì cũng có thể tìm được thời cơ. Biện pháp đáng tin cậy nhất chính là có thể dụ được hung thủ ra rồi bắt gã, nhưng việc này rất khó khăn, chỉ dựa vào vụ án này, hoàn toàn không thể tìm được địa điểm hung thủ gây án có gì đặc biệt.
(*) Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Tấn công trực diện dễ đối phó hơn là tấn công ngầm, ví như ngọn thương ngoài sáng thì dễ tránh, còn mũi tên trong tối thì khó mà phòng được.
Đường mòn? Rừng rậm?
Trong núi Thanh Châu có rất nhiều nơi như thế này!
Cố Càn và Lỗ Đại nghe vậy thì đều trầm mặc, trong trướng trở nên an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh ông lão gõ ngón tay xuống bàn.
Cộc! Cộc!
Qua một lúc lâu, mới nghe thấy Cố Càn mở miệng: “Được, trước tiên truyền lệnh đêm nay toàn quân không được tự ý đi lại. Ngày mai toàn quân nghỉ ngơi hồi phục, đêm nay lão phu sẽ suy nghĩ thêm. Chiến sự Tây Bắc đang rất gấp, nhưng bảo toàn năm mươi ngàn tân binh càng quan trọng hơn, luyện binh có thể đợi sau này, nhưng nếu như để xảy ra đào binh quy mô lớn thì ba ngàn người chúng ta cản lại thế nào được?”
Lỗ Đại nghe vậy thì càng trầm mặc, xoay người đi ra ngoài truyền lệnh.
Mộ Thanh và Hàn Kỳ Sơ ở lại trong trướng thuật lại chi tiết vụ án đêm nay với Cố Càn, khi ra ngoài trời đã khuya. Vì toàn quân đã được hạ lệnh ban đêm không được tự ý đi lại một mình, hai người không thể trở về quân trướng nữa, đành phải tá túc trong trướng lính thân cận của Lỗ Đại một đêm, đợi sáng sớm ngày mai trở về.
Vậy mà trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa lên, Lỗ Đại đã xốc mành trướng vội vã đi vào!
Từ khi Mộ Thanh tòng quân, ban đêm thường ngủ không sâu, mành trướng vừa được nhấc lên, nàng đã mở mắt nghiêng người đứng dậy, cầm dao bạc trong ống tay áo, may là thấy rõ người tới nên không ra tay.
Lỗ Đại ngẩn ra, nói: “Tên nhóc ngươi đúng là tỉnh ngủ, nếu tân binh trong quân ai cũng giống ngươi thì tốt rồi.”
Mộ Thanh vừa nghe lời này thì sa sầm nét mặt: “Đêm qua lại có người chết sao?”
Mặt Lỗ Đại càng tối lại, xoay người đi ra bên ngoài trướng: “Đi theo lão tử xem thử!”
——
Đêm qua toàn quân bị cấm đi lại, nhưng người bị hại thứ hai vẫn xuất hiện.
Đêm qua binh lính bị giết bị tiêu chảy, không thể không ra ngoài, lúc đầu Mạch Trưởng đi cùng hắn, sau đó lại phiền vì hắn chạy đi chạy lại quá nhiều lần, hơn nữa thấy trời sắp sáng, lệnh cấm đi lại sắp hết, cho nên không đi cùng hắn nữa.
Cũng một lần đó, hắn đã không trở về.
Mạch Trưởng của hắn thấy hắn đi quá lâu mà chưa về, lúc này mới vào rừng tìm, kết quả là phát hiện ra thi thể của hắn.
Tình trạng thi thể vẫn thảm khốc như vụ án thứ nhất, nhưng may mắn Mạch Trưởng phát hiện ra hắn là lính lâu năm của quân Tây Bắc, biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cho nên không làm lớn, chỉ vội vàng đi báo cho Tướng quân. Khi Lỗ Đại dẫn theo Mộ Thanh và Hàn Kỳ Sơ đến nơi, ngoài rừng đã có lính thân cận của hắn canh gác.
Bởi vì vẫn còn sớm, nên không có tân binh phát hiện ngoài rừng bị giới nghiêm, bởi vậy Lỗ Đại yêu cầu nhanh chóng nghiệm thi, trước khi đám tân binh tỉnh dậy phải nghiệm xong.
Cách thức gây án của hung thủ cũng giống đêm qua, nạn nhân bị mổ bụng, xé bụng, trần truồng treo trên cây, nhưng kết quả nghiệm thi có một chút khác biệt.
Sau khi thi thể được hạ xuống, tháo dây thừng ra, miệng vết thương trên cổ không sâu như thi thể thứ nhất. Đầu của thi thể thứ nhất sắp rớt xuống, sau gáy chỉ còn một lớp da thịt dính liền, nhưng miệng vết thương ở thi thể thứ hai rõ ràng bằng phẳng, hai đầu nhọn, ở giữa sâu, hình cung.
Mộ Thanh xem qua thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phía Lỗ Đại: “Hung khí là… loan đao!”