Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 55
Chương 55
Thảm sát trong rừng
Một thiếu niên có thành tích khảo hạch thao luyện thường thường dẫn một đám binh hèn lại thắng một võ tướng dẫn một nhóm binh mạnh!
Lúc đám binh hèn kia hiên ngang khí phách khiêng cờ lớn trở về, vẻ hãnh diện, phấn chấn kia kết hợp với Chương Đồng máu me đầy mặt và một đám bại binh chán nản ủ rũ, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đặc sắc, chốc lát đã làm chấn động cả quân doanh!
Lão Hùng há hốc mồm, to đến nỗi có thể nhét đủ một quả trứng.
Lỗ Đại cười lớn, khuôn mặt thô kệch vì vẻ mừng như điên mà trở nên hòa nhã hơn: “Ha ha! Tên nhóc này được lắm! Lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, trận này nếu ở Tây Bắc, giết người Hồ, tên nhóc nhà ngươi và đám binh dưới trướng ngươi đủ để một trận chiến thành danh!”
Cho dù không phải giết người Hồ thì trận chiến đêm nay cũng đã đủ để Mộ Thanh nổi danh trong đám tân binh!
Chỉ cần một đêm, sáng mai tên tuổi của nàng sẽ truyền khắp quân!
“Tướng quân, chúng ta đã mang cờ về!” Tân binh khiêng cờ tiến lên, giao cờ lớn đang cầm trong tay cho Lỗ Đại, đáy mắt không giấu được hưng phấn.
“Tốt!” Lỗ Đại nhận lấy, chỉ nói một chữ, các tân binh đều đứng nghiêm chỉnh, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.
Lỗ Đại liếc mắt nhìn Chương Đồng và bại binh dưới trướng của hắn ta: “Binh lực nhiều gấp đôi, khi thao luyện còn được gọi là binh mạnh, mà lại thua đến cỡ này, lão tử cũng thấy mất mặt thay các ngươi! Ngày mai toàn quân nghỉ ngơi hồi phục một ngày, trừ các ngươi ra! Vác thêm năm viên đá, thao luyện trước mặt toàn quân cho lão tử! Các ngươi thích gây rối đúng không, lão tử cho các ngươi gây rối thỏa thích!”
Gây rối? Phải là bị gây rối chứ?
Thao luyện trước mặt toàn quân, mặt mũi ném về nhà ngoại luôn rồi!
Một đám bại binh ủ rũ cúi đầu, Chương Đồng đã im lặng từ lúc bên hồ trở về đến giờ, lúc này cũng không ngẩng đầu, kiêu ngạo đã bị nghiền nát, bị gió núi cả đường thổi tan, dường như không thể tìm trở lại nữa.
“Nhìn bộ dáng hèn nhát của các ngươi kìa!” Lỗ Đại mắng: “Đêm nay còn phải gác đêm, các ngươi thể hiện tinh thần như thế này cho lão tử xem đấy à? Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, tham gia quân ngũ có thể bị đánh chết, nhưng không thể bị đánh ngã! Mẹ nó, nếu như đám người Hồ cũng giống các ngươi, đánh thua một trận là ỉu xìu thì biên quan thái bình từ lâu rồi! Xốc lại tinh thần, kiểm tra quân số, phân chia gác đêm cho lão tử!”
Chương Đồng ngẩng đầu lên, lửa trại rực rỡ, chiếu rọi hắn ta và đám binh lính phía sau, nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong mắt đám người.
“Vâng!” Một đám bại binh bị mắng đến tỉnh táo lại, Chương Đồng dẫn người đi đến bãi đất trống xếp thành hàng.
Đám tân binh gần đó đã đứng ngồi không yên từ nãy giờ, vươn cổ nhìn về bên này, chỉ mong Chương Đồng mau mau điểm quân số rồi báo cho Lỗ Đại, sau đó Lỗ Đại dẫn tướng lĩnh rời đi. Hắn đi rồi, mọi người mới có cơ hội đến hỏi thăm tình hình trận đấu đêm nay.
Chỉ chốc lát sau, Chương Đồng chạy lại, vẫn chưa lau máu dính trên mặt, ánh mắt u ám, ánh lửa chiếu vào trông hơi đáng sợ.
Chỉ nghe hắn nói: “Báo cáo Tướng quân! Quân số không đủ, thiếu một!”
——
Thiếu một người, bầu không khí huyên náo thoáng trầm xuống.
“Mẹ nó, trước khi trở về sao ngươi không kiểm tra quân số?” Ánh mắt Lỗ Đại nặng nề rơi trên người Chương Đồng, đám binh lính phía sau hắn ta đồng loạt cúi đầu.
Khi đó thua trận bối rối quá, cả đường còn chưa lấy lại được tinh thần, chỉ nghĩ tới chuyện thể diện, làm gì còn nhớ điểm danh quân số nữa chứ?
“Đi tìm! Về rồi lão tử sẽ tính sổ với ngươi!” Lỗ Đại trừng mắt nhìn Chương Đồng. Việc này là trách nhiệm của Chương Đồng, hắn ta thân là tướng lĩnh, trước khi trở về lại không kiểm tra quân số, rõ ràng là bị chuyện thua cuộc đả kích rất nặng, quên mất trách nhiệm của tướng lĩnh.
Chương Đồng cúi đầu, buồn bực không biện giải mà dẫn người trở lại bên hồ.
Mộ Thanh nói: “Tướng quân, chúng ta cũng đi tìm.”
Mọi người đều là binh lính dưới trướng của lão Hùng, thường ngày thao luyện cùng nhau, cho dù không thân thiết nhưng cũng không có bao nhiêu thù hận, chẳng qua là đêm nay gây chuyện, bị kéo đi đối chiến. Nay có một người không trở về, dù thế nào thì cũng nên giúp tìm kiếm.
Trong mắt Lỗ Đại lộ vẻ tán thưởng, gật đầu chấp thuận, nhưng sau đó sắc mặt lại trầm xuống.
Nếu binh lính không trở về kia bị tách khỏi đội, lạc đường thì còn tốt, nếu thua cuộc không dám trở về, sợ trở về mất mặt, cho nên cố ý nán lại phía sau thì cũng chỉ phạt rồi thôi. Nhưng điều hắn sợ nhất là đào binh.
Cường độ thao luyện trên đoạn đường này rất cao, các tân binh đều có nhiều oán giận, nhưng thanh danh quân Tây Bắc hiển hách, Đại Tướng quân phòng thủ biên quan mười năm, được anh hùng thiên hạ kính ngưỡng, đám tân binh đều ôm hy vọng sẽ có một ngày được tận mắt nhìn thấy Đại Tướng quân, được làm thủ hạ của hắn, bởi vậy mặc dù mấy ngày nay trong lòng bọn họ có oán giận, nhưng chưa từng có đào binh. Nếu đêm nay có người mở đầu, sau này sẽ khó bảo đảm không xuất hiện thêm.
Tân binh thao luyện mấy ngày nay, cũng nên được diễn tập. Địa hình vùng núi Thanh Châu này tốt, nhiều ngày nay trong quân trướng bọn họ đều đang bàn bạc việc diễn tập. Diễn luyện sẽ bắt đầu khi ra khỏi địa giới Thanh Châu, tiến vào Tây Bắc tiêu diệt đám thổ phỉ, để lưỡi đao của tân binh dính máu, mới có thể mài giũa được nhuệ khí, khi đến biên quan đánh vài trận sẽ không thành vấn đề, từ từ mài giũa không đến hai năm, những tân bình này chắc chắn sẽ có thể thành tinh quân!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kế hoạch diễn luyện chi tiết vẫn chưa quyết định, đêm nay hắn đột nhiên nổi hứng cho một trăm tân binh diễn tập bố trí mai phục, và đột phá vòng vây. Việc này trở về chắc chắn sẽ bị Cố lão đầu ngoan cố mắng thảm, cũng may tên nhóc Chu Nhị Đản này cho hắn thêm chút thể diện, đánh rất hay! Ngày mai chuyện đêm nay sẽ lan truyền khắp quân, sĩ khí chắc chắn sẽ nâng cao, mang đến không ít lợi ích cho việc toàn quân diễn luyện sau này, chỉ nhiêu đó thôi, Cố lão đầu chắc chắn sẽ ngậm miệng lại. Hắn còn muốn nhân dịp này đề bạt Chu Nhị Đản với Cố lão đầu, sau này có thể bồi dưỡng trọng điểm tên nhóc này, ai ngờ lại xảy chuyện này chứ?
Chưa nói những chuyện khác, nếu tên mất tích kia thật sự là đào binh thì Cố lão đầu có cầm quân côn đánh hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới sĩ khí toàn quân mới là chuyện lớn.
Lỗ Đại cau mày, nhìn phương hướng đám người Chương Đồng và Mộ Thanh rời đi, nghĩ thầm tốt nhất là bọn họ có thể tìm được người trở về!
——
Người tìm được rồi.
Người nọ không phải đào binh, nhưng tình huống còn tệ hơn cả đào binh.
Người đã chết.
Người chết trong cánh rừng bên dưới đường mòn hiểm trở, là binh lính của Chương Đồng phát hiện ra. Binh lính kia rất thông minh, đêm nay trước khi theo Chương Đồng vào đường mòn này, Chương Đồng từng cho bọn họ xem đám cỏ bị đạp gãy, người này lập tức ghi nhớ trong lòng. Khi tìm tới đường mòn, hắn ta vô tình phát hiện ra cỏ ngã rạp trên sườn núi, mà khi Chương Đồng làm mẫu cho bọn họ thì cỏ ở chỗ đó vẫn còn tươi tốt, bởi vậy hắn ta bèn men theo sườn dốc kia đi xuống.
Hắn ta đi xuống một mình, mọi người đều ở phía trên sườn dốc, có người đi sâu vào trong đường mòn, có người tìm kiếm ở hai con đường còn lại. Tất cả đều đang tản ra để tìm người, chợt nghe thấy trong rừng có tiếng hét thảm, lúc mọi người theo tiếng chạy tới thì thấy tân binh kia chạy như điên, vừa lên đến đỉnh dốc thì chân như nhũn ra, lăn lên đỉnh dốc, mọi người đứng ở trên sườn núi nhìn hắn ta, thấy hắn ta ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu thẳng vào mắt, nỗi sợ hãi trong đôi mắt ấy khiến mọi người sởn tóc gáy.
Mọi người chia nhóm đi vào trong rừng, chưa tìm thấy người đã ngửi thấy trong gió núi có mùi là lạ, tanh tanh. Nỗi bất an trong lòng mọi người càng mãnh liệt hơn, nhưng vì đi theo nhóm, nên bọn họ to gan hơn một chút, bèn cùng nhau đi về phía trước tìm kiếm. Cũng vì nhiều người to gan, cho nên khi tìm thấy người ở trong rừng, sợ hãi qua đi, không ít người xoay lại vịn vào cây mà nôn thốc nôn tháo.
Khi Mộ Thanh đi tới, thấy một chỗ đất trống rộng lớn, ánh trăng trên cao chiếu xuống, một người trần truồng treo ở trên đầu cành cây, cổ họng bị cắt ngang, một sợi dây thừng to bằng ngón tay siết chặt da thịt ở cổ, máu từ cổ chạy xuống nhuộm cơ thể trắng nõn thành màu máu, men theo cổ nhìn xuống, người bị mổ bụng, mở phanh lồng ngực và bụng, máu, nội tạng, ruột chảy đầy đất.
Chương Đồng nhìn thấy cảnh này, mắt đỏ ngầu, nổi giận gầm lên một tiếng rồi xông tới, cổ tay lại bị người bắt lại!
“Làm gì đấy?” Mộ Thanh liếc mắt nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng.
“Thả hắn xuống! Hắn là binh lính của ta, ta không thể để hắn bị treo như thế mãi được!” Chương Đồng hất tay Mộ Thanh ra, mắt toàn là tơ máu, nếu như nàng dám ngăn cản hắn ta nữa thì hắn ta sẽ giết nàng.
Sức lực của hắn ta lớn hơn Mộ Thanh, Mộ Thanh bị hắn ta hất ra, thấy hắn ta đi nhanh về phía trước, cũng không kéo lại, chỉ nói: “Còn nhớ ngươi thua như thế nào không? Phô trương!”
Chương Đồng giận dữ quay người lại!
“Hung thủ vẫn đang nhởn nhơ bên ngoài, xin ngươi nhớ lại khí phách phô trương của mình.”
“…” Chương Đồng càng thêm tức giận nhìn Mộ Thanh, cần cổ gần như vặn gãy, trong mắt hắn ta đầy lửa giận, nhưng cũng may vẫn còn lý trí: “Không đụng vào hắn thì biết được hung thủ sao? Nói giống như ngươi có thể tra ra hung thủ vậy.”
Mộ Thanh nhìn hắn ta, ánh mắt dường như có chút vui mừng: “May thật, sợi thần kinh não duy nhất của ngươi vẫn chưa bị lửa giận đốt cháy.”
Chương Đồng nén giận trong lồng ngực, nghe không hiểu, nhưng hắn ta cũng biết đó không phải là lời lẽ tốt đẹp gì.
“Lui ra sau!” Lời này Mộ Thanh không chỉ nói với Chương Đồng, mà còn nói với tất cả mọi người đang đứng vây xung quanh.
“Có ba việc! Thứ nhất, ngươi đi về quân doanh một chuyến, báo việc này cho Lỗ Tướng quân, mời hắn mau đến đây.” Mộ Thanh nói với Chương Đồng.
“Sao lại là ta?” Chương Đồng trông không định nghe nàng sai bảo.
“Bởi vì ngươi là con cháu nhà võ tướng, ở đây võ nghệ của ngươi cao nhất. Thủ đoạn của hung thủ tàn bạo, hiện tại ta chưa thể phỏng đoán giá trị võ lực của hắn ta, nhưng nhỡ đâu hắn ta có thể lấy một chọi nhiều, phái bọn họ trở về báo tin, trên đường gặp phải hung thủ, có khả năng sẽ lại chết thêm vài binh lính.” Mộ Thanh nói xong, không để ý đến hắn ta nữa, xoay người ra khỏi đám người, tìm một nhánh cây đến, quay lại bãi đất vẽ một vòng tròn!
“Thứ hai, từ lúc này trở đi, không ai được bước vào vòng tròn này, hai người các ngươi phụ trách việc này, quan sát thật kỹ!” Mộ Thanh nhìn về phía Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử.
“Thứ ba, từ lúc này trở đi, mọi người đều phải ở yên tại chỗ này, không ai được phép rời đi. Nếu không, sẽ bị coi là nghi phạm!” Mộ Thanh nhìn lướt qua mọi người, người nào cũng tỏ ra sợ hãi, đều lui về sau.
Tàn sát đồng bào không phải là chuyện giỡn, lỡ như bị nghi là hung thủ sẽ bị mất đầu đấy!
“Ý ngươi là, bên trong chúng ta có hung thủ?” Chương Đồng trầm giọng hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta chưa nói vậy, nhưng trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì bất cứ ai cũng có hiềm nghi.” Mộ Thanh nhìn thoáng một vòng, rồi nói tiếp: “Không cần sợ, nếu các ngươi không phải hung thủ, ta nhất định sẽ không vu oan cho các ngươi.”
Ánh mắt Mộ Thanh đảo qua từng người một, cuối cùng dừng ở trên người Hàn Kỳ Sơ, nói: “Hàn huynh trí nhớ tốt, lát nữa ta đi đến nơi nào thì ngươi đi theo đến đó, ghi nhớ lời của ta, trở về viết một bộ hồ sơ.”
Hàn Kỳ Sơ nhíu mày, muốn hỏi tại sao nàng biết hắn có trí nhớ tốt, nhưng vẫn nhịn xuống, tình thế trước mắt không phải là thời điểm thích hợp để hỏi những chuyện này. Mà hơn cả việc này, tên nhóc này dường như là muốn…
Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ tối sầm lại, Mộ Thanh đã xoay người, không nhìn ai đi về phía trước, chỉ nói: “Làm việc!”
Nàng cũng không nhìn xác chết bị treo trên cây kia, nói xong thì lập tức đi thẳng ra khỏi rừng, đi về phía sườn dốc.
Hàn Kỳ Sơ vội vàng đi theo.
——
Mộ Thanh dừng lại ở dưới sườn núi, thấy ánh trăng chiếu sáng cả sườn núi, cỏ trên sườn dốc có ba chỗ bị ngã, hình thái của ba chỗ này cũng khác nhau.
Một chỗ hỗn loạn, là vừa rồi mọi người đồng loạt kéo nhau xuống sườn dốc giẫm đạp lên.
Một bụi cỏ đổ rạp bằng phẳng, diện tích rộng, là vừa rồi tân binh kia khi lên đến đỉnh sườn đè ngã.
Mộ Thanh đi đến nơi thứ ba, nương theo ánh trăng nhìn kỹ lại, thấy cỏ chỗ này đổ ngã theo hướng từ đỉnh dốc xuống, ngã sang hai bên, bùn đất trên mặt đất đã bị lật lên, lộ cả rễ cỏ ra ngoài. Mộ Thanh cúi đầu nhìn dưới chân, trên cỏ dưới chân sườn núi có vết máu nhỏ giọt, cỏ mọc chằng chịt trời lại tối, nếu như không quan sát kỹ, chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Nàng nói: “Có dấu vết bị kéo lê, người bị tấn công ở trên, khi kéo xuống tới dưới dốc thì đã chết.”
Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn phía trên sườn dốc, vòng qua vết cỏ nơi này, lên đỉnh dốc.
Hàn Kỳ Sơ đứng phía dưới nhìn nàng, thấy nàng đi lên sườn núi, cẩn thận tìm kiếm gần vết cỏ nơi người bị kéo xuống, cuối cùng cúi xuống. Hắn lên theo, đến bên cạnh nàng, thấy nàng đang nhìn chăm chú một ngọn cỏ bên đường, ánh trăng chiếu lên lá cỏ, bên trên có bọt nước, trắng như sương.
Nàng nhìn chằm chằm giọt sương này một lúc, thuận tay nhặt nhánh cây bên cạnh, vạch cỏ ra. chọc chọc bùn đất bên dưới, bùn đất kia hơi ẩm ướt, khi cầm nhánh cây lên thì thấy trong bùn đất có dính thứ gì đó ẩm ướt sền sệt màu vàng.
“Ừm, mùi khai.” Nàng nói.
“Là cái gì?” Hàn Kỳ Sơ hơi giật mình.
“Nước tiểu.” Nàng ngẩng đầu vươn nhánh cây kia đến trước mặt hắn, ý là hắn có thể ngửi để xác nhận.
Hàn Kỳ Sơ ngả người ra, lui về phía sau, sau khi dừng bước thì vội vàng dời tầm mắt khỏi nhánh cây kia, cảm thấy không thể nào nhìn thẳng nó, đành phải nhìn mặt Mộ Thanh, biểu cảm kia khá đặc sắc!
“Ngươi…” Hắn càng không nói ra lời.
Mộ Thanh vứt nhánh cây đi, vỗ vỗ hai tay, nhưng vẫn ngồi xổm trên đất: “Hắn không lạc đường, cũng không đào ngũ, chỉ là trên đường hắn đi tiểu nên bị tách khỏi đội, hung thủ thấy hắn lạc đàn nên tấn công hắn.”
Nói xong, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đó, cẩn thận tìm kiếm ở chỗ sâu hơn trong đường mòn, chỉ tìm mấy bước đã ngừng động tác! Hàn Kỳ Sơ không dám qua đó, sợ nàng lại lấy gì đó đưa đến trước mặt hắn, lại nghe thấy nàng nói: “Người chết ở đây.”
Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ thay đổi, vội đi tới, khi nhìn thấy máu trên mặt đất, vẻ mặt hắn trầm xuống, máu bắn tung tóe trên ngọn cỏ và bùn đất ven đường, đen kịt giữa bóng đêm.
Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Từ chỗ hắn đi tiểu đến nơi tìm thấy cách nhau một khoảng, hung thủ cắt cổ hắn từ phía sau, tiện thể để người nằm xuống. Người nằm ở chỗ này, máu chảy thành vũng, cho thấy người đã nằm ở chỗ này một lúc, hung thủ cũng đã ở đây một lúc.”
Mộ Thanh chỉ chỉ dấu chân bên cạnh vết máu: “Sau khi giết người, gã không kéo người đi ngay mà nán lại đây một hồi. Suy luận duy nhất ta có thể đưa ra lúc này chính là khi ấy đội ngũ phía trước vẫn chưa đi xa, hung thủ sợ kéo người xuống gây ra tiếng động quá lớn, sẽ bị người phía trước nghe được.”
Hàn Kỳ Sơ kinh hãi, hung thủ dám giết người khi đội ngũ phía trước còn chưa đi xa? Gã to gan như vậy sao?
“Ừ, to gan lắm.” Không cần Hàn Kỳ Sơ hỏi, Mộ Thanh cũng biết hắn đang nghĩ gì: “To gan, tàn bạo, tâm lý biến thái, chính là chân dung sơ bộ của hung thủ.”
Mộ Thanh đứng dậy, nhìn về phương xa, nhìn vết kéo, nhìn chỗ đi tiểu, nhìn nơi người gục xuống, trong đầu nàng mơ hồ hiện ra một con đường, nàng đi theo con đường này, nhìn cánh rừng đối diện con đường mòn.
Tiếng gió thổi, tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng trong rừng hòa quyện thành một giai điệu khiến khu rừng dường như càng âm u tĩnh mịch hơn.
Mộ Thanh nhấc chân đi về phía đối diện con đường mòn, nhìn xuống sườn núi, bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Kỳ Sơ ở phía sau nhìn thấy bả vai của nàng như được buông lỏng, không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn đi tới nhìn xem, thấy cỏ trên sườn núi cũng đổ rạp, hiển nhiên là đã có người đi lên từ nơi này!
“Cỏ lật ngược, chứng tỏ có người từ phía dưới đi lên, hung thủ từ trong rừng đi ra.” Mộ Thanh quay đầu nhìn Hàn Kỳ Sơ, trên môi chợt nở nụ cười nhẹ nhõm: “Ta rất vui.”
Hàn Kỳ Sở sửng sốt một lát, không biết thiếu niên này có ý gì.
Sau đó chợt nghe nàng nói: “Điều này có nghĩa là hung thủ không phải là người của chúng ta.”