Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 54
Chương 54
Soái tài!
Mộ Thanh muốn thắng, cho nên mới chọn những binh lính này.
Lỗ Đại chỉ nói cho binh lính tự chọn tướng lĩnh, không yêu cầu số người hai tổ ngang nhau.
Hai quân giao tranh, xưa nay hiếm khi có quân số ngang nhau. Nàng đã lãnh binh thì sẽ chọn tình huống gần với thực chiến nhất!
Nàng chọn những binh lính này, do dự, tâm trí không kiên định, nhưng lại giúp ích nhất trong việc lãnh binh của nàng. Nàng thân là nữ tử, sức chịu đựng thể năng không bằng nam tử, thành tích luyện tập bình thường, nên nếu nàng lĩnh binh, những người có tâm tính mạnh hơn chắc chắn sẽ không phục. Lòng quân không phục, không nghe quân lệnh, nhiều người hơn nữa cũng vô dụng!
Mà theo góc độ tâm lý học, những người thiếu quyết đoán là những người dễ bị lãnh đạo nhất, những binh lính này ở trong mắt mọi người chỉ là đám hèn nhát, nhưng ở trong tay nàng sẽ trở thành quân chiến thắng!
“Được! Tên nhóc ngươi có khí phách!” Lỗ Đại cười lớn, nhân duyên của tên nhóc này rất kém, nhưng hắn lại không ghét nổi.
“Các ngươi có ý kiến gì không?” Lỗ Đại liếc mắt nhìn một trăm tân binh.
Đám người chọn Chương Đồng đương nhiên không muốn chung đội với Mộ Thanh, mà những người do dự lại không còn mặt mũi đi qua bên Chương Đồng, nhưng khi bọn họ bị khinh bỉ thì Mộ Thanh lại nói muốn bọn họ, cho bọn họ mặt mũi, cũng giảm bớt mâu thuẫn Mộ Thanh ở trong lòng bọn họ.
Thấy sắp đã đến lúc quyết định, chợt có một người lên tiếng: “Tướng quân, ta vẫn chưa chọn.”
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy người nói chuyện là người vẫn đứng bên cạnh Chương Đồng từ nãy giờ, chính là Hàn Kỳ Sơ.
Chương Đồng sửng sốt, nhíu mày nói: “Kỳ Sơ?”
“Xin lỗi, Chương huynh. Ta và ngươi là đồng hương, hiểu rõ đối phương, hợp tác nữa thì không thú vị lắm, ta nghĩ ở cùng tổ với Chu tiểu đệ, thắng bại của trận này mới thú vị.” Hàn Kỳ Sơ hòa nhã cười nói, sau đó mặc kệ Chương Đồng đen mặt, đi đến bên cạnh Mộ Thanh.
Hàn Kỳ Sơ vừa đi, Thạch Đại Hải cũng tỏ vẻ vẫn chưa chọn, đi theo Hàn Kỳ Sơ về phía Mộ Thanh, lúc chạy qua còn kéo theo cả Lưu Hắc Tử theo.
Hàn Kỳ Sơ và Chương Đồng rất thân thiết, vốn đứng ở bên người hắn ta, vừa rồi chọn người, mọi người đều cho rằng hắn chọn Chương Đồng, nhưng thật ra từ nãy giờ hắn vẫn luôn đứng bên cạnh Chương Đồng, hoàn toàn chưa chọn. Mà Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử là vì Hàn Kỳ Sơ nên mới ở lại bên cạnh Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ ôn hòa tao nhã, lúc nào cũng dịu dàng với người khác. Mối quan hệ của Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử với hắn khá tốt, mà tính tình Chương Đồng lại quái đản, không dễ ở chung, Hàn Kỳ Sơ không ở đó, hai người bọn họ cũng không muốn ở lại. Mặc dù Mộ Thanh lạnh lùng, xa cách với người khác, nhưng Hàn Kỳ Sơ ở bên đó, hai người cũng không sợ ngại ngùng khi ở chung với nàng.
Người cùng đội ngũ đều đi sang bên Mộ Thanh, sắc mặt Chương Đồng đen như đít nồi, cái tôi của hắn ta rất cao, không chịu lên tiếng níu kéo Hàn Kỳ Sơ trở về, chỉ nghiến răng cười nói: “Được! Như thế quả thật thú vị hơn nhiều, ta cũng không muốn thắng quá dễ dàng!”
Đợi một hồi, thấy không có ai động đậy gì nữa, lúc này Lỗ Đại mới nói: “Được! Quyết định như vậy đi! Qua đây, lão tử cho các ngươi xem bản đồ!”
Lỗ Đại mở bản đồ ra, Mộ Thanh dẫn theo ba mươi bốn người, Chương Đồng dẫn theo sáu mươi bốn người vây quanh Lỗ Đại, chăm chú nhìn bản đồ. Chỉ thấy trong bản đồ, núi non trải dài, ở giữa có một hồ nước lớn. Lỗ Đại chỉ cho mọi người trong chốc lát, sau đó cuốn bản đồ lại, nói: “Trong vòng một canh giờ lão tử muốn nhìn thấy cờ, cũng muốn thấy các ngươi bắt được tướng lĩnh của đối phương! Nếu không ngày mai thời gian luyện tập của tất cả các ngươi sẽ tăng thêm!”
Yêu cầu bắt được tướng lĩnh của đối phương là vì để đảm bảo hai bên phải có một trận chiến, tránh cho hai bên chỉ muốn đoạt cờ, không bố trí mai phục, không đối chiến, chỉ dốc sức cướp cờ trở về.
Nhưng một canh giờ, qua lại mười dặm, bố trí mai phục đột phá vòng vây, lập ra chiến thuật, gặp gỡ đối chiến, còn phải bắt tướng lĩnh của đối phương, yêu cầu này quả thực chỉ có thể dùng hai chữ nghiêm khắc để hình dung.
“Các ngươi dám ồn ào làm loạn quân doanh thì đừng trách lão tử yêu cầu nghiêm khắc, sau này lên chiến trường giết bọn Hồ Lỗ, lão tử ra lệnh cho các ngươi chặt quân kỳ của trại địch, chém đầu thủ tướng Hồ Lỗ mang về, mẹ kiếp lẽ nào các ngươi dám mang mỗi cán cờ về cho lão tử?” Lỗ Đại trừng mắt, mọi người không dám nói gì.
“Các ngươi đội nào bố trí mai phục, đội nào đột phá vòng vây?” Lỗ Đại hỏi.
“Chúng ta đột phá vòng vây!” Chương Đồng đã muốn đấu với Mộ Thanh một trận từ lâu rồi, trước khi hành quân nàng không trúng kế khích tướng của hắn ta, sau khi hành quân lại càng không để ý đến hắn ta. Hắn ta đã phải đè nén ý muốn chiến đấu suốt một tháng trời, không muốn đè nén tiếp nữa. Bố trí mai phục cần quá nhiều kiên nhẫn, cho nên hắn ta chọn đột phá vòng vây!
“Ta không có ý kiến.” Mộ Thanh nói.
“Được!” Lỗ Đại quay đầu nói với binh lính thân cận: “Truyền lệnh xuống bảo người đi đến hồ, cắm cờ!”
“Vâng!” Binh lính thân cận tuân lệnh rời đi.
Lỗ Đại nói: “Được rồi, các ngươi có thể đi. Tổ bố trí mai phục đi trước, tổ phá vòng vây ở lại, ba khắc sau rồi đi.”
“Vâng!” Mộ Thanh đáp, liếc mắt nhìn ba mươi bốn người đi sau nàng: “Đi!”
——
Cây cối trên núi Thanh Châu vừa thấp vừa rậm rạp, ánh trăng bị tán cây rậm rạp che khuất, trên đường núi chỉ có những đốm sáng loang lổ thưa thớt, như những chấm nhỏ rải giữa núi rừng.
Trong rừng, ba mươi lăm bóng đen vụt nhanh qua, hai chân không buộc bao cát, trên vai không vác nặng, thành quả luyện tập cường độ cao đã xuất hiện. Nửa đêm chạy nhanh trong rừng, chỉ thấy bóng người xẹt qua, linh hoạt nhanh nhẹn, tốc độ như gió. Ánh trăng như những chấm nhỏ rơi trên đầu vai, gió núi phất qua tai, một giọng nói trầm thấp theo gió tản vào rừng.
“Hồ kia cách năm dặm, có ba đường núi, một đường lớn, hai đường nhỏ, trong đó có một con đường mòn quanh co hiểm trở, khá bí ẩn. Chương huynh hiếu thắng kiêu ngạo, không thích ẩn nấp, chắc chắn sẽ ngênh ngang đi vào đường lớn, đội trưởng nghĩ sao?”
“Hàn huynh cần gì phải thử ta? Mặc dù Chương huynh kiêu ngạo hiếu thắng, nhưng hắn ta là con nhà võ, từ nhỏ đã đọc binh thư, chẳng lẽ không hiểu đạo lý biết người biết ta sao? Hắn ta đã muốn đấu một trận với ta từ lâu, nếu không phải ta lãnh binh, hắn ta chắc chắn sẽ đi đường lớn. Nhưng nếu đã biết là ta, hắn ta chắc chắn đuổi theo ta, muốn đánh một trận! Hắn ta năm lần bảy lượt khiêu khích khích tướng ta, nhưng ta chưa bao giờ ứng chiến, hắn ta nghĩ ta sợ quân quy, không dám đánh một trận, hắn ta nghĩ ta sẽ đi đường mòn hiểm trở kia, cho nên chắc chắn sẽ dẫn quân đi tới đường đó!”
Cuộc trò chuyện thì thầm của hai người theo gió truyền về phía sau, đám tân binh chạy vội theo hai người lộ vẻ do dự.
Hàn Kỳ Sơ và Chương Đồng là đồng hương, hai người rất thân thiết, hắn nói Chương Đồng sẽ đi đường lớn, có lẽ không sai. Nhưng, lời Chu Nhị Đản nói hình như cũng có lý.
Vậy bọn họ… nên nghe ai?
Đang khi bọn họ còn do dự thì chợt nghe thấy Hàn Kỳ Sơ cười: “Quả nhiên tại hạ đã không nhìn nhầm người.”
Hàn Kỳ Sơ chạy nhanh bên cạnh Mộ Thanh, quay đầu nhìn nàng, thấy ánh trăng như mưa sao chiếu lên gương mặt thiếu niên. Khuôn mặt kia rất bình thường không có gì nổi bật, nhưng con ngươi lại sáng như sao trời. Mọi người đều sững sờ, chỉ có mình hắn là chưa từng nhíu mày.
Hàn Kỳ Sơ cười đầy ẩn ý, hắn quả thực không nhìn lầm người!
Hắn chọn đi theo Mộ Thanh, chỉ vì chén cơm tối nay.
Tối nay trăm người bị phạt, người duy nhất lấp đầy bụng trước khi bị phạt chính là Mộ Thanh.
Chương Đồng khiêu khích, tân binh ồn ào, tâm tư của mọi người đều bị chuyện ẩu đả thu hút, chỉ có mình hắn ngồi dưới đất, không ngẩng đầu, không ứng chiến, bình tĩnh, chỉ tập trung làm một việc —— ăn cơm!
Lỗ Tướng quân đến, hắn cũng đã ăn xong. Sau đó trăm người bị phạt, chắc chắn đã có không ít người hối hận vì lúc nãy chỉ lo quấy rối không lo ăn cơm. Bụng đói cồn cào lại còn bị phạt, thể lực nhất định sẽ giảm sút!
Quân quy không cho phép tự ý đánh nhau, làm loạn chắc chắn sẽ bị phạt, đây đều là chuyện có thể đoán được. Nhưng không một ai đưa ra phán đoán và chuẩn bị chỉ vì chuyện chắc chắn bị phạt, ngoại trừ một người!
Một chén cơm, tuy là chuyện nhỏ, nhưng từ nhỏ mới thấy được chuyện lớn, từ xưa người làm tướng, nhìn thấy núi lở mà không thay đổi sắc mặt! Tâm tính người này kiên định, ánh mắt sâu xa, có phong thái của người đứng đầu!
Hàn Kỳ Sơ nói Chương Đồng tâm tính kiêu ngạo, thật ra hắn biết, mình mới là người kiêu ngạo. Hắn một bụng kinh luân, một lòng muốn báo quốc, không muốn vào môn hạ sĩ tộc làm môn sinh môn khách, mà nguyện mang hết lòng nhiệt huyết này đến biên quan. Đêm đầu tiên ra vào quân doanh, hắn nói chí hướng của hắn là phụ tá trong quân, lời này là giả. Chí hướng của hắn là trở thành quân sư thiên hạ, ở chỗ cao trong triều đình, chẳng qua quân sư phụ tá dưới trướng chủ soái quân Tây Bắc Nguyên Tu rất nhiều, xuất thân chắc chắn rất cao. Một kẻ xuất thân hàn môn thứ tộc, lại là tân binh như hắn, thật sự là kỳ ngộ khó gặp, minh chủ khó cầu, không ngờ đêm nay lại bất ngờ thấy được một viên minh châu chưa được mài giũa.
Người đời không nhận ra minh châu, tưởng minh châu là đá cứng, lại không biết thành tích luyện tập không thể làm thiếu niên này có trái tim kiên định như đá, tầm nhìn sâu xa. Chương Đồng không thể nào sánh bằng hắn được.
Nhưng người làm tướng, chỉ có mỗi trái tim kiên định và nhìn xa trông rộng thôi thì chưa đủ, mà còn cần có trí tuệ vượt trội, cho nên hắn mới thử Mộ Thanh, để xem người này có vì hắn và Chương Đồng là đồng hương mà làm theo kế sách của hắn hay không, kết quả đã không làm hắn thất vọng.
Người này đúng là tướng tài!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt Hàn Kỳ Sơ sáng ngời, hỏi: “Đội trưởng tính bố trí mai phục ở nơi nào?”
Phép dụng binh, nếu quân ta đông gấp mười lần địch thì bao vây, gấp năm lần thì tấn công, gấp đôi thì chia ra mà đánh. Đêm nay, với binh lực của bọn họ thì cả ba kiểu đều không dùng được, lại phải mai phục chế địch, đường còn chia ba hướng!
Bọn họ biết Chương Đồng sẽ đi đường mòn hiểm trở kia, trên đường kia nhất định phải bố trí mai phục, đánh với hắn ta một trận! Nhưng vấn đề là, hai con đường còn lại có bố trí người hay không?
Lỡ như Chương Đồng không đưa toàn bộ binh lực đi vào đường nhỏ kia, chia ra mà đi, bọn họ chiến đấu với quân hắn ta trên đường nhỏ, còn tốp binh khác của Chương Đồng lại thuận lợi theo đường khác đến hồ, lấy được cờ, nếu vậy thì sẽ gây khó khăn cho bọn họ. Binh lực vốn đã ít hơn bên Chương Đồng một nửa, vừa muốn bắt giữ hắn ta, vừa muốn đoạt lại cờ, còn trong vòng một canh giờ, đúng là một việc quá khó!
Nếu bọn họ cũng chia ra mai phục, binh chia làm hai hay làm ba đường đây?
Binh chia hai đường, đường mòn hiểm trở kia là một, còn hai đường khác, bọn họ nên chọn đường nào? Sao dám đảm bảo Chương Đồng chia binh thành hai đường cũng sẽ đúng vào hai đường bọn họ mai phục?
Binh chia ba đường, sao dám đảm bảo Chương Đồng cũng chia binh thành ba đường? Làm sao mới có thể suy tính được binh lực hắn ta sẽ phân bố? Lỡ đâu hắn ta dẫn toàn bộ binh lực tập trung vào đường mòn hiểm trở, bọn họ lại phân chia binh lực ra, vốn binh lực vốn chỉ bằng phân nửa bên Chương Đồng, lại chia ba đường, hai bên gặp nhau, còn có thể bắt giữ Chương Đồng sao?
Đương nhiên, Chương Đồng chắc chắn sẽ không dám cử toàn bộ binh lực đến đường mòn hiểm trở, bởi vì hắn ta cũng sợ có người mai phục ở những đường khác, nếu như có đánh nhau ở đường nhỏ, những đường khác chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng động, sẽ đi thẳng đến bên hồ cướp cờ.
Nhưng bọn họ cũng không thể đảm bảo Chương Đồng không dám đi một con đường, võ nghệ của hắn ta không tồi, hắn ta còn tự cho là rất cao, binh lực lại nhiều gấp đôi, chưa chắc đã để mấy thủ hạ hèn nhát đi lấy cờ của Mộ Thanh vào mắt. Với tính tình cao ngạo của hắn ta, khả năng hắn ta dốc toàn lực bắt giữ Mộ Thanh rồi cướp cờ về rất cao.
Binh giả, quỷ đạo giã (*), binh pháp cần tinh túy thâm sâu.
(*) Binh giả, quỷ đạo giã: Câu nói nổi tiếng của các vị tướng, ý nói việc dùng binh vô cùng thủ đoạn, quỷ quyệt. Thông thường, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh như giả như không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán.
Thạch Đại Hải nhức đầu, “Đầu óc ta không hiểu nổi mấy vòng vo xoắn xuýt này, cứ làm theo ý các ngươi là được! Cùng lắm thì ngày mai luyện tập mệt đến mức mất nửa cái mạng, cũng chẳng có gì!”
Mấy tân binh đi theo phía sau không ai lên tiếng, gió núi lướt qua tai, trong tiếng bước chân, tiếng hít thở dần dần sinh ra áp lực.
Khó mai phục, thiếu binh lực, hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Ngoại trừ Hàn Kỳ Sơ vẫn còn cười được thì trong lòng những người còn lại ngày càng nặng nề.
“Ai nói phải mai phục?” Giữa núi rừng vắng vẻ, giọng nói của thiếu niên như một cơn gió mát, rót vào tai mọi người: “Chúng ta, không mai phục!”
——
Hồ Thanh Phong là một trong ba cái hồ trên núi Thanh Châu, cỏ ven hồ nước nông sâu, trăng rơi giữa hồ, nhìn từ xa chẳng khác gì cái mâm bạc cỡ lớn rơi xuống nhân gian.
Trước hồ ba dặm, ba mươi lăm bóng người đứng ở ngay đầu ngã rẽ.
Mộ Thanh nói không mai phục làm mọi người bối rối suốt cả đường đi, chỉ có ánh mắt của Hàn Kỳ Sơ ngày càng sáng rỡ, ẩn hiện vẻ kích động.
“Hai con đường này, mười người một đường, chạy trăm bước rồi trở về!” Mộ Thanh chỉ hai con đường bên cạnh đường mòn hiểm trở kia.
Đám tân binh ngơ ngẩn, không biết Mộ Thanh có kế sách gì, nhưng lúc này tính thiếu quyết đoạn lại lộ ưu điểm. Bọn họ không có chủ ý gì, giờ đã có người đưa ra chủ ý, mọi người đều vô thức nghe theo. Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử mỗi người dẫn mười tân binh chia ra đi tới hai ngã rẽ.
Hàn Kỳ Sơ hỏi: “Sao phải làm vậy?”
“Phân tán binh lực của Chương Đồng.” Mộ Thanh nói: “Hắn ta luôn muốn đánh với ta một trận, lại là người cao ngạo, chắc chắn không chịu được có chỗ nào đó bị bại dưới tay ta. Cho nên hắn sẽ không cử toàn bộ binh lực đến chiến đấu. Hắn ta mà không chia binh trên hai đường này nghĩa là nếu ta chia binh ra thì ta sẽ lấy được cờ trước! Tuy rằng binh lực của hắn ta nhiều, tự phụ có thể bắt giữ được ta sau đó cướp cờ trở về, nhưng hắn ta sẽ không làm như vậy, bởi vì bị ta đoạt cờ trước là vũ nhục với hắn ta! Hắn ta vốn đã không thích ta, khó khăn lắm mới có cơ hội dạy dỗ ta, nên hắn ta muốn chiến thắng hoàn mỹ, không muốn thất bại ở chỗ nào. Đây là bức họa tâm lý của hắn ta!”
Mộ Thanh không phải nhà quân sự học, nàng không hiểu binh pháp, nhưng nàng là nhà tâm lý học, nàng hiểu lòng người!
Ở chung một đội ngũ với Chương Đồng hơn một tháng nay, hắn ta quen nằm ngủ hướng ra ngoài cửa quân doanh, lúc tỉnh táo thì gối tay trái sau đầu, tay phải nắm lại đặt trên bụng, đây chắc chắn là thói quen khi ở nhà của hắn ta, hắn ta đã quen cầm binh khí mà ngủ, từ tư thế cầm nắm của hắn ta thì rất có thể binh khí hắn ta am hiểu là trường thương! Sau khi tòng quân, không được mang theo trường thương, nhưng một thói quen đã được hình thành sẽ rất khó thay đổi. Sau khi hắn ta thức dậy, đầu tiên sẽ duỗi người, rồi xoay trái xoay phải. Lúc rửa mặt, hắn ta vốc nước lên mặt một lần, xoa xoa mặt ba lần. Lúc đi ra ngoài, tay trái vén mành, ra ngoài quen nhìn trái nhìn phải trước tiên. Lúc bước đi, hắn ta quen ngẩng cao đầu, ánh mắt quen nhìn xa…
Có lẽ ngay chính bản thân hắn ta cũng không biết những thói quen này của mình, nhưng nàng lại biết. Thời gian hơn một tháng đã đủ cho nàng nhìn thấu tám, chín phần những thói quen và tính tình mà những thói quen ấy thể hiện, cùng với những nguyên nhân hình thành những thói quen này1
Đêm nay nếu đối thủ là người khác, Mộ Thanh không dám chắc mình có thể giành chiến thắng, nhưng nếu là Chương Đồng thì nàng thắng hắn ta ở chỗ nàng không tức giận! Không có nước mắt!
“Chương Đồng là con nhà võ tướng, trước khi hắn ta dùng binh chắc chắn sẽ phái người dò đường, ngươi chắc chắn chạy trăm bước là có thể dụ hắn ta chia binh ra sao?” Hàn Kỳ Sơ vội hỏi, ánh mắt sáng quắc không tao nhã như thường ngày.
“Cái tôi hắn ta rất cao, tính tình nóng nảy, nhiều lắm chỉ thăm dò trăm bước, hơn nữa hắn ta còn không có kiên nhẫn!” Mộ Thanh hừ nói.
Hàn Kỳ Sơ nín thở không nói gì, chỉ có bộ ngực phập phồng cho thấy lúc này hắn đang rất kích động. Hắn không biết bức họa tâm lý là cái gì, nhưng có thể hiểu được ẩn ý trong đó. Điều làm hắn kích động chính là thời gian thiếu niên này quen biết Chương Đồng chỉ mới hơn một tháng, vậy mà có thể nhìn thấu hết tâm tư của hắn ta như thế!
Lúc hai người đang nói chuyện thì Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử đã dẫn người trở về.
“Đi thôi!” Mộ Thanh dẫn mọi người đi về phía đường hẹp quanh co ẩn trong rừng, vừa đi vừa nói: “Dựng cỏ bị giẫm trên đất lên.”
Các tân binh không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo, đoàn người vừa đi vào chỗ sâu trong rừng, vừa sửa sang lại cỏ bị giẫm dưới chân, cứ vậy đi thẳng đến hồ Thanh Phong.
Ánh trăng bên hồ trong vắt, ngọn cờ phấp phới đón gió. Mọi người thấy mà kinh hãi, bọn họ bôn ba cả đường dài, chỉ tốn chút thời gian ở ngã rẽ, thế mà quan truyền lệnh trong quân đã cắm được cờ sao?
Mộ Thanh không nhìn cờ, mà đi đến bên đường tùm một cành cây chừng ngón tay, đưa lưng về phía mọi người, không biết đang mày mò cái gì, giọng nàng theo gió mà đến.
“Chương Đồng nóng lòng thể hiện mình, chắc chắn sẽ tham công liều lĩnh. Mục tiêu của hắn ta sẽ không chỉ là bắt giữ được ta và lấy được cờ, hắn ta còn muốn chúng ta toàn quân bị diệt!
“Hắn ta thấy dấu chân trên hai con đường đó sẽ chia quân ra làm ba, binh lực phân bổ chắc chắn sẽ ngang nhau, để đảm bảo binh lực trên mỗi tuyến đường đều gấp đôi chúng ta. Hắn ta sẽ căn dặn người trên hai con đường có dấu chân kia lục soát cẩn thận, phải bắt giữ được mọi người. Cho nên, người trên hai đường kia tất nhiên sẽ tới rất chậm.”
“Hắn ta thấy cây cỏ trên đường này bị chúng ta đụng tới, sẽ tin chắc rằng chúng ta bố trí mai phục trên đường này, hắn ta sẽ đích thân dẫn binh đến, nhân số sẽ không vượt quá hai mươi lăm người. Trên đường, hắn ta sẽ cẩn thận tìm kiếm, nhưng không lục soát. Đến khi hắn ta không tìm ra được gì sẽ mất kiên nhẫn, sẽ tức giận, sẽ không thể hiểu được, sẽ tức tốc dẫn binh đến. Hắn ta sẽ không ngờ đến chúng ta hoàn toàn không bố trí mai phục mà ngang nhiên đứng ở giao lộ chờ hắn ta đến.”
Thiếu niên vẫn không xoay người lại, giọng điệu cũng thản nhiên, cứ như đối với nàng mà nói phân tích những chuyện này chỉ là chuyện hết sức bình thường, bóng lưng đơn bạc, trong đêm càng lộ ra vài phần khí chất thanh cao.
Nghe nàng hỏi!
“Các ngươi có muốn đứng ở đây, xem vẻ mặt đặc sắc của bọn hắn lúc tới đây không?”
“Các ngươi có muốn để người trên hai con đường này từ từ tìm kiếm, còn chúng ta lại thoải mái đánh ở đây không?”
“Các ngươi có muốn đến lúc người đi hai con đường kia đến, thấy tướng lĩnh của bọn họ đã bị trói và cờ đang nằm trong tay chúng ta không?”
Ba câu phân tích, ba câu hỏi, gió bên hồ như lắng lại, như nghe thấy hơi thở kích động của đám tân binh, như thấy được ánh mắt mọi người sáng lên.
Thiếu niên vẫn không quay lại, đứng phía trước bọn họ, nói: “Vậy thì đứng thẳng lên, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực ra, chờ người đến, đánh!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
——
Một khắc sau, cách ba dặm, sáu mươi lăm người đứng ở ngã rẽ.
“Đi ba người, dò đường! Một trăm bước thì quay về!” Chương Đồng nói.
Ba tân binh tuân lệnh rời đi, hán tử kể chuyện tối nay hỏi: “Sao chỉ thăm dò một trăm bước?”
Chương Đồng cao ngạo cười: “Một trăm bước đã là ta đánh giá cao bọn hắn! Trong bọn hắn, ngoại trừ Hàn Kỳ Sơ ra thì những người khác có tên nào hiểu binh pháp đâu?”
Một hồi sau, ba người kia trở về, báo tin: “Hai con đường bên đó có dấu vết có người đi qua, còn đường kia không có!”
Chương Đồng nhìn sang, thấy con đường hiểm trở kia thì nhíu mày, tự mình đi tới, ngồi xổm xuống, mượn ánh trăng nhìn kỹ. Chỉ thấy một hàng cỏ trên mặt đất bị giẫm đạp, là do người vừa mới dò đường để lại, trông giống như trước đó không có ai đi qua thật.
Chương Đồng lại cười, chỉ chỉ cỏ trên mặt đất: “Bọn họ ở trên đường này! Cỏ nơi này đã bị động tay động chân!”
Mọi người vây đến, nhưng không nhìn ra đã bị động tay động chân ở đâu.
“Thấy cỏ bên kia không?” Chương Đồng chỉ cây cỏ trên sườn núi: “Cỏ không bị đạp phải như vậy mới đúng, một khi bị đạp lên, dù có dựng nó lên lại thì cũng đã bị đạp, ở đây còn có nếp!”
Hắn ta nắm một ngọn cỏ núi, đưa về phía ánh trăng, quả nhiên thấy trên cỏ có nếp gấp nhỏ!
Mọi người thán phục, Chương Đồng tỏ vẻ đắc ý, cười hừ một tiếng: “Cái này chắc chắn là tác phẩm của Kỳ Sơ, hắn nghĩ làm vậy là có thể lừa được ta sao? Vậy thì quá coi thường ta rồi! Ta đã nói mà, tên nhóc họ Chu kia là một tên sợ phiền phức, sao dám đi đường lớn? Hắn chắc chắn đã đi đường nhỏ!”
Chương Đồng đứng dậy, hạ lên: “Chia làm ba đường! Ngươi dẫn theo hai mươi người đi đường lớn, ngươi dẫn theo hai mươi người đi đường nhỏ bên kia, những người còn lại theo ta! Binh lực của chúng ta gấp đôi bọn hắn, cho nên các ngươi đi vào hai con đường đó, nhớ phải tìm kiềm thật kỹ, sau khi phát hiện người thì bắt giữ toàn bộ! Áp giải người của hắn đến bên hồ, chúng ta sẽ tất thắng!”
“Đám binh lính hèn nhát kia theo Chu Nhị Đản, đáng đời bị chúng ta bắt giữ!” Một gã hán tử cười to, những người còn lại cũng bật cười.
Chương Đồng cũng cười, giơ tay hạ lệnh, sau mươi lăm người chia thành ba đường, tự vào rừng.
Chương Đồng dẫn theo hai mươi lăm người đi vào đường hẹp hiểm trở, trên đường lại sai người tìm kiếm cẩn thận, những tân binh theo hắn ta đang tràn đầy ý chí chiến đấu. Mấy ngày nay hành quân luyện tập đã khiến mọi người bức bối đến điên, tuy nói đêm nay là bị phạt nhưng cách phạt này thật đã ghiền. Trong quân không được tự ý đánh nhau, đêm nay tìm được người thì lôi ra đánh một trận cũng không phạm quân quy!
Đám người xoa tay, cẩn thận tìm kiếm, tìm cả một dặm vẫn không thấy ai.
Chương Đồng không thèm để ý, sai người tìm tiếp: “Chu Nhị Đản là một tên sợ phiền phức, hắn muốn bố trí mai phục, chắc chắn sẽ thiết lập ở phía sau, có thể kéo dài được đến đâu hay đến đó, hắn không muốn quyết đấu với ta mà.”
Mọi người suy nghĩ, cảm thấy đúng là vậy nên yên tâm tìm tiếp.
Đi thêm một dặm nữa, vẫn không thấy người đâu, mọi người đều nhìn về phía Chương Đồng.
Chương Đồng trào phúng cười nói: “Đúng là đồ sợ phiền phức! Hắn chắc chắn còn đang ở phía sau!”
Còn đang ở phía sau ư? Thêm một dặm nữa đã là hồ Thanh Phong rồi!
Chương Đồng cũng biết, tuy trên mặt có ý trào phúng nhưng đôi lông mày đã nhíu lại, âm thanh cũng trầm thấp: “Tăng tốc tìm kiếm!”
Tất cả mọi người không nhắc nữa, tiếp tục tìm, động tác càng lúc càng nhanh, ánh mắt liếc qua liếc lại như thoi đưa, mang theo vẻ gấp gáp. Càng tìm về phía trước, càng có nhiều người liên tục nhìn Chương Đồng. Mặt Chương Đồng ngày càng đen, ánh trăng dần không chiếu thấy mặt hắn ta nữa.
Thấy đã tìm thêm nửa dặm, Chương Đồng bỗng tức giận nói: “Không cần tìm nữa! Tăng tốc! Đến bên hồ!”
——
Bên hồ, Mộ Thanh dẫn đầu, ba mươi bốn người phía sau xếp thành một hàng, đứng nghiêm, như tùng trong rừng, như đá trên núi, nhìn về phương xa, nghênh đón địch đang kinh ngạc hớt hải chạy tới.
Chương Đồng dẫn người dừng ở giao lộ, ánh trăng chiếu lên mặt của hắn ta và đám người đi theo, vẻ mặt người nào cũng vô cùng đặc sắc!
“Chu Nhị Đản! Ngươi dám!”
Ngươi dám không bố trí mai phục!
Ngươi dám không phân binh lực!
Ngươi dám dẫn đám lính hèn đến chỗ này chờ ta!
Chương Đồng nghiến răng, nhưng không nói được một chữ nào! Hắn ta không thể nhận thất bại như vậy, bố trí mai phục, phân chia binh lực, vậy mà hắn ta lại không đúng một quyết sách nào! Hắn ta không dám quay đầu lại nhìn mặt những lính đi theo mình, lúc này hắn ta chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ và thất vọng, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chẳm Mộ Thanh, rồi nhìn Hàn Kỳ Sơ.
Đây chắc chắn là kế sách của Kỳ Sơ! Sao tên nhóc họ Chu này thắng hắn ta được?
Hàn Kỳ Sơ như nghe thấy tiếng lòng của Chương Đồng, cười nói: “Chương huynh, tối nay ta chưa từng ra một kế nào, ngươi không phải bại bởi ta đâu.”
Không bại bởi Hàn Kỳ Sơ mới là thua thật!
Ánh mắt Chương Đồng như kiếm đâm thẳng về phía Mộ Thanh, Mộ Thanh bước tới trước, giơ tay lên, ném cây kích trong tay đi. Cây kích này là binh khí phát cho tân binh, chỉ mới mày mò được mấy ngày, hoàn toàn chưa rành.
Mộ Thanh cũng không nhìn binh khí của mình, đá nó sang một bên, nhìn Chương Đồng.
Chương Đồng cười găn, cũng vung tay ném kích của mình đi. Đêm nay hắn ta thua ở dụng binh, nếu còn dùng binh khí chiếm hời của tên này thì hắn ta còn mặt mũi để quay về nữa sao?
Hai người đều không nói chuyện, ăn ý đi về phía đối phương. Gió đêm thoảng qua cỏ cây bên hồ, ngọn cỏ mềm mại yếu ớt, gió đêm hè ở Thanh Châu hơi lạnh, lại thổi nóng mặt người. Binh lính phía sau hai người cũng không nhúc nhích, đều nhìn chủ tướng của mình ra tay ở giữa bãi cỏ.
Lúc này là đánh thật!
Chương Đồng biến mọi tức giận thành nắm đấm, vung đến mặt Mộ Thanh. Hắn ta ghét nhất là mặt của thiếu niên này, bất luận hắn ta khiêu khích thế nào, khích tướng ra sao thì người này vẫn luôn thờ ơ. Chính chủ nhân của gương mặt này, đêm nay đã thắng hắn ta. Hắn ta chăm chỉ đọc binh thư hai mươi năm trời, lại bại bởi một tên nhóc không chịu tiết lộ lai lịch thân phận, hư vinh còn sợ phiền phức sao?
Sức một đấm kia rất lớn, gió chợt xẹt qua gương mặt thiếu niên, sợi tóc thiếu niên tung bay như tơ, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt bình thường kia. Chỉ thấy thân hình thiếu niên bỗng lóe lên, nhanh nhẹn như báo, cúi người né tránh đòn kia, rồi chợt chui qua dưới tay Chương Đồng, khoảnh khắc chui qua, nàng dựng thẳng tay thành chưởng, giữa ngón tay cứ như mang theo vật gì đó, đâm thẳng vào bên trong cổ tay Chương Đồng!
Thái Uyên!
Chương Đồng chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, thiếu niên lại xảo quyệt chui ra sau hắn ta, thuận lợi đâm liên tục, tốc độ tay nhanh đến mức không thể nhìn rõ, từ đốt sống thắt lưng thứ hai đến đốt sống thắt lưng thứ ba, đâm liên tục vào xung quanh!
Thận Du! Mạng Môn! Chí Thất! Khí Hải!
Chương Đồng chỉ cảm thấy bên hông cực kỳ đau nhức, hô hấp không thông, đứng không vững, nặng nề lùi về sau rồi vươn tay muốn nắm cổ áo thiếu niên, nhưng thân thủ của thiếu niên cực kỳ xảo trá kỳ lạ, thuận thế trượt chân. Lúc ngã xuống, thiếu niên còn đâm vào bên ngoài đầu gối hắn ta, tứ chi hắn ta lập tức tê rần, quỳ bịch xuống đất. Chỉ thấy thiếu niên nằm trên mặt đất, mặt hướng lên trời đêm, con ngươi đen sáng hơn sao trời, ném vật trong tay đi, nắm tay, đánh tới!
Cổ họng!
Mũi Chương Đồng phát ra âm thanh kỳ quái, trong mũi nóng lên, miệng đầy vị ngọt, ngửa mặt rồi ngã xuống.
“Đê tiện! Ngươi giở trò!” Hắn ta bịt miệng mũi, trong mắt đầy lửa giận, cơ thể lại không nghe lời, không bò dậy nổi, chỉ có thể điên cuồng trừng Mộ Thanh.
Thiếu niên không nói, đi tới bên hồ, rút cờ, xoay người, cờ tung bay trong gió, chấn động lòng người.
“Binh bất yếm trá.” Mộ Thanh cắm cờ xuống chỗ đất mặt Chương Đồng dán lên, xoay người đi tìm ám khí đã ném ra về, rồi đưa tới trước mặt Chương Đồng, chỉ thấy ám khí chỉ là một cành cây ngắn! Có điều đằng trước đã được tước nhọn, nhưng cũng không nhọn quá, dưới ánh trăng, thấy đằng trước còn khá nhẵn, rõ ràng là sợ làm người bị thương thật nên mới cố ý tước tròn.
“Ta giỏi cận chiện nên ta ném binh khí đi, ngươi am hiểu binh khí thì ngươi ném làm gì?”
“Ta…”
“Ngươi thua!” Mộ Thanh chỉ nói một câu, phía sau bỗng vang dội tiếng hoan hô!
“Thắng!”
“Thắng rồi!”
“Mẹ kiếp! Thắng!”
Một đám binh lính xông tới, tiếng hoan hô bên hồ vang dội cả trời đêm.
Chỉ có mình Hà Kỳ Sơ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn đám tân binh nửa canh giờ trước còn không muốn chọn Mộ Thanh, lúc này lại đang bao quanh nàng, ánh mắt của hắn lập tức sáng rỡ.
Hắn đúng là vẫn còn nhìn lầm, nếu Chương Đồng là tướng tài, vậy người này, phải là soái tài!
Một đám tân binh vui mừng khôn xiết, thấy bọn họ muốn nâng Mộ Thanh lên. Mộ Thanh lập tức quét mắt nhìn mọi người, bỗng quát: “Còn không đánh đi, người bên kia sắp tới rồi!”
Mọi người đang dâng trào nhiệt huyết, chợt nghe câu này, thoáng chốc tỉnh táo lại, quay đầu nhìn một đám binh lính đứng yên ở giao lộ, hô hào kéo đến đánh người.
Chương Đồng đưa ra quyết sách dụng binh sai lầm, vốn đã làm ảnh hưởng đến sĩ khí, hắn ta lại thua, nhuệ khí của đám binh sĩ phía sau lập tức tan biến, hơn nữa lúc này binh lực của Mộ Thanh đang chiếm ưu thế, ba mươi bốn đấu với hai mươi hai, không lâu sau đã đánh ngã cả bọn.
Lúc người ở hai đường kia tới, chỉ thấy một đám lính hèn khiêng cờ lớn, bắt được Chương Đồng mặt đầy máu mũi và hai mươi mấy người đang ủ rũ cúi gằm mặt xuống, cười lớn không ngừng với bọn họ, hàm răng trăng ngần trong đêm đen.