Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 53

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 53
  • 10
Prev
Next

Chương 53

Nhị Đản lãnh binh

Hành quân giữa rừng núi, cường độ tập luyện nặng hơn luyện binh trên thao trường rất nhiều, mỗi người vác mười hai khối đá, có đường thì mỗi ngày đi trăm dặm, không đường thì phát rừng mà đi.

Luyện binh ngàn dặm, phải mất hai mươi ba ngày mới đến địa giới Thanh Bắc.

Thanh Châu là châu phủ phía Bắc Đại Hưng, ba vạn núi lớn trải dài vô tận, đỉnh núi tuyết đọng quanh năm, rừng cây dưới núi um tùm, phong cảnh trong núi tươi đẹp kỳ vỹ, nhưng tân binh lại không có tâm trạng thưởng thức, chập tối mọi người dừng lại đóng quân, ai ai cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.

Bữa tối là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của tân binh trong những ngày này, nổi lửa bắc bếp, hai đội một bếp, vây quanh lửa trại, ngửi mùi gạo, mùi rau, mùi bánh phồng, ánh lửa đỏ cam ánh đỏ gương mặt các tân binh, mệt mỏi nhưng đầy sức sống.

Lúc mới hành quân trong rừng, vừa đến thời gian đóng quân nghỉ tạm, mọi người khó tránh được oán giận vì thao luyện vất vả mệt mỏi. Nhưng qua một khoảng thời gian dài, oán giận thì cũng oán giận rồi, lại cảm thấy vấn đề này quá nhàm chán. Ngày ngày đều phải thao luyện, các tân binh nhanh chóng học được cách mua vui trong khổ cực, quây quần ăn cơm, tán gẫu từ chuyện gia đình đến chuyện thú vị ở quê, chỉ hận không thể đem tất cả mọi chuyện ra để giải buồn cho mình.

Một đám hán tử tụ tập một chỗ, khó tránh được mấy lời thô tục, trò chuyện một hồi đã đến chuyện trên kháng của người khác.

“… Đùi nương tử kia trắng như tuyết, tiếng rên dâm đãng, câu mất linh hồn nhỏ bé của Lưu viên ngoại, không thèm đoái hoài đến tám phòng di nương, một hai cứ phải đi tìm quả phụ một mình nuôi con kia. Cuối cùng cũng có một ngày bị đại phòng phát hiện, bà ta nghĩ mình đã không trị được đám nữ nhân trong nhà, chẳng lẽ chồn hoang quyến rũ bên ngoài cũng không trị được sao? Nghĩ vậy đại phòng sai gã sai vặt trong phủ đến nhà quả phụ kia, mười mấy người hầu hạ nàng ta hẳn hoi, dùng từ ngón tay đến gậy gộc, lúc đầu quả phụ kia còn cao giọng rên rỉ, nhưng sau đó âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng thì chết. Gã sai vặt thấy xảy ra án mạng, vội trốn về quý phủ, quan phủ đến điều tra ra mười mấy người, nhưng không biết ai đã làm nhục người chết, bèn phán tử hình người cuối cùng, những người còn lại thì đánh đòn.”

“Chậc chậc!” Một đám hán tử chép miệng, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả khi nhìn đồ ăn trong bếp lò, nghĩ đến cặp đùi trắng như tuyết kia, ngón tay gậy gộc.

Lưu Hắc Tử mới mười lăm, chưa biết chuyện nam nữ, sắc trời tối đen, ánh lửa chiếu bừng khuôn mặt ngượng ngùng của thiếu niên, ửng hồng.

Thạch Đại Hải nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì bật cười, vỗ vỗ vai cậu: “Nghe nhiều một chút! Không phải bảo ngươi đi bắt nạt nữ tử nhà lành, mà để ngươi biết sau này cưới tức phụ về phải làm gì. Có điều, nếu tên nhóc ngươi yêu tức phụ nhà mình thì không nên dùng gậy gộc, nhưng dùng tay thì lại là một thú vui đó.”

Lưu Hắc Tử nghe thế mà mặt như có lửa thiêu đốt, vội vàng cúi gằm mặt vào quần.

Một đám hán tử cười vang, Thạch Đại Hải lơ đãng nhìn lướt qua bên cạnh, thấy Mộ Thanh đang ôm đầu gối ngồi, nhìn bếp lò, không chớp mắt.

Thạch Đại Hải chợt cười chỉ Mộ Thanh, nói: “Chu tiểu đệ cũng chưa cưới vợ đúng không? Nghe thật chăm chú!”

Trong tiếng cười vang, Mộ Thanh ngước mắt lên, trên mặt không có vẻ ngượng ngùng, cũng không có biểu cảm gì, chỉ thấy một đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng, khuôn mặt hơi tái: “Phụ nhân không phải thiếu nữ, nếu gặp chuyện này, cơ quan sinh dục có thể sẽ không thay đổi, nhưng nếu bị bạo lực, chắc chắn sẽ xuất hiện các tổn thương như xé rách. Tra hỏi khẩu cung của mười mấy người này chắc chắn có thể hỏi ra được ai trước ai sau, ai dùng gậy gộc, ai dùng ngón tay, ai làm xong trên người có dính máu, người dùng gậy gộc, trên người sẽ dính máu. Theo luật triều ta thì có thể xử tử! Những kẻ còn lại phạt một trăm trượng, nếu như nha dịch hành hình công chính, chắc hẳn sẽ có thể đánh chết mấy người, tàn tật vài người! Chuyện này nếu không có quan phủ nhắm mắt làm ngơ, thì chỉ là chuyện xưa không có thật.”

Chuyện xưa không có thật…

Một đám hán tử nhìn Mộ Thanh, ánh mắt kỳ quái, trong nhà thiếu niên này có người làm ở huyện nha à? Sao nói chuyện rành mạch hợp tình hợp lý vậy?

Hán tử kể chuyện lại buồn bực, chuyện xưa vốn là để đỡ buồn, tên nhóc này còn so đo thực hư sao?

Nhưng lời nói của thiếu niên cũng vô cùng mạnh mẽ: “Thật hay giả cũng không thể mang ra làm trò đùa, mạng người là thứ để giải buồn hay sao? Muốn nói chuyện vui đùa thì chọn cái khác!”

Xung quanh bếp bỗng im bặt, một lúc sau, Chương Đồng cười gằn: “Nói năng rành mạch lý lẽ nhỉ, nói vậy ngoại trừ một bộ hoa y sĩ tộc, tất cả bạc thắng được ngươi đều ném sạch vào trong kỹ viện rồi đúng không? Nghe có vẻ như ngươi rất hiểu nữ nhân, chỉ không biết ngươi có giả làm công tử sĩ tộc đi dụ dỗ con gái nhà lành không?”

“Chương huynh!” Hàn Kỳ Sơ vội cản lại, ngước mắt nhìn Mộ Thanh một cái thật sâu, thay đổi đề tài: “Mấy ngày trước, nghe Mạch Trưởng nói, vào địa giới Thanh Châu, chúng ta sẽ đổi thành hành quân ban đêm. Ấy, đồ ăn chín rồi, mau ăn đi, ai biết đến đêm nào sẽ không được ngủ yên nữa?”

Chiến sự nổ ra, bất kể ngày đêm. Địch tấn công phải ứng chiến lúc đêm khuya là chuyện thường. Mấy ngày nay bọn họ đều hành quân vào ban ngày, sức chịu đựng và thể lực của tân binh đã bị kéo đến cực hạn, nên đã đến lúc phải huấn luyện vào ban đêm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ra khỏi Thanh Châu sẽ tiến vào biên giới Tây Bắc, nạn mã bang bên kia rất phiền phức, Hàn Sơ Kỳ đoán, sau khi vào đến Tây Bắc, tân binh sẽ phải diệt trừ phiến loạn dọc đường, coi như là thực chiến. Sự khác biệt lớn nhất giữa tân binh và lính cũ không phải là tòng quân bao năm, mà là đao dính bao máu.

Không giết địch không phải lính tinh nhuệ, trên tay không dính máu, đao mãi mãi không bao giờ bén.

Chiến trận ở tiền tuyến Tây Bắc đang rất căng thẳng, tân binh vừa đến tiền tuyến là phải ra chiến trường ngay, thao luyện như vậy mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Nhưng Hàn Kỳ Sơ không nói ra việc này, cấp trên vẫn chưa truyền quân lệnh xuống. Người đứng ở vị trí cao xưa nay đều không thích bị phỏng đoán suy nghĩ, nếu nói ra việc này rồi bị truyền ra ngoài, dù có đoán đúng thì cũng sẽ mang tội làm rối loạn lòng quân.

Một đám hán tử vừa nghe nhắc đến ăn, lập tức chuyển sự chú ý đi, lấy ra cái chén lớn của mình, bới đầy, mặc kệ nóng mà cắm đầu ăn cơm.

Có điều Chương Đồng là kẻ cực đoan, cho nên tâm ý của Hàn Kỳ Sơ đều trở nên vô nghĩa, sau khi hắn ta ăn hết một chén cơm còn tiếp tục gây rối: “Ta nhìn hắn không vừa mắt! Về sau ngươi đừng khuyên ta!”

“Khụ!” Cái bánh phồng trong miệng Hàn Kỳ Sơ nghẹn nơi cổ họng, hắn suýt nữa thì bỏ mình.

“Nhìn không vừa mắt thì đánh một trận đi!” Một hán tử bỗng tiếp lời.

Một đám người sửng sốt, thấy hán tử mở miệng kia chính là người vừa mới kể chuyện xưa bị Mộ Thanh phản bác.

Mộ Thanh không ngẩng đầu lên, vẫn đang ăn cơm.

Hàn Kỳ Sơ thở dài một hơi, nói: “Trong quân không được phép tự ý đánh nhau, đây là quân quy! Người vi phạm sẽ bị phạt năm mươi quân côn!”

“Nếu là lão tử, lão tử sẽ chọn quân côn, dù sao cũng mạnh hơn là bị người khác xem thường! Trong quân chỉ công nhận nắm đấm, nắm đấm ai mạnh, xương cốt ai cứng, người đó chính là hảo hán!” Hán tử kia nói, rõ ràng là những lời phản bác vừa rồi của Mộ Thanh đã khiến hắn ta không được thoải mái.

Quân quy là quân quy, nhưng những đạo lý này cũng đúng là lý lẽ trong lòng tất cả mọi người.

Mọi người nhìn Chương Đồng, Chương Đồng bưng chén cơm nóng hổi, khiêu khích nhìn Mộ Thanh, nói: “Ta không sợ quân côn, ngươi có dám đánh một trận với ta không? Ai thua thì sau này phải gọi người thắng là ông nội!”

Mọi người lại nhìn Mộ Thanh, Mộ Thanh cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

“Đánh một trận đi!” Hán tử kia bỗng nói lớn, ánh mắt nhìn Mộ Thanh cứ như một kẻ hèn nhát.

Âm thanh này thu hút những tân binh xung quanh nhìn sang, thấy có người muốn đánh nhau, mọi người đều ồ lên. Tuy biết quân quy cấm tự ý đánh nhau, nhưng cũng chẳng phải bọn họ chịu quân côn, cho nên có ai lại không thích xem trò hay đâu chứ? Ngày nào cũng thao luyện cực kỳ quá tải, trong lòng mỗi người đều có ít cảm xúc bị đè nén, cần được giải tỏa.

“Đánh một trận! Đánh một trận! Đánh một trận!” Ngay sau đó khắp nơi truyền đến tiếng hô lớn, mọi người đồng thanh hét lên, âm thanh truyền xa, càng lúc càng to, thậm chí còn to rõ hơn hô khẩu hiệu lúc thao luyện ban ngày.

“Không được!” Tiếng ngăn cản của Hàn Kỳ Sơ đã bị âm thanh ồn ào xung quanh nhấn chìm, hắn biết khuyên Chương Đồng cũng vô dụng, cho nên đành phải quay đầu dặn Mộ Thanh, muốn bảo tên nhóc này không được đồng ý ứng chiến. Tân binh mới lập, quân quy ắt vô cùng nghiêm khắc, nếu thành chim đầu đàn, bị cấp trên lấy ra giết gà dọa khỉ, năm mươi quân côn vẫn còn nhẹ, nói không chừng sẽ còn bị phạt nặng!

Nhưng hắn vừa quay đầu thì lập tức ngẩn ra. Chỉ thấy Mộ Thanh vẫn cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, một chén cơm to đã sắp thấy đáy.

Đúng lúc này, chợt nghe đằng trước một có một tiếng hét giận giữ: “Gào cái gì đó!”

Tiếng ồn ào bỗng im bặt, mọi người ngước mắt nhìn, sắc trời đã tối đen, ánh lửa và hơi nóng tỏa ra từ bếp lò làm khung cảnh trở nên mờ ảo, phía trước có vài vị tướng lĩnh đi tới, người cầm đầu mặc áo bào đen, giáp đen, để râu quai nón, ánh mắt như dao, đúng là Phó Tướng Lỗ Đại của quân Tây Bắc!

“Lỗ Tướng quân!”

“Lỗ Tướng quân…”

Chúng tân binh đều đứng dậy, có người lộ vẻ khiếp đảm, có người tỏ ra kính cẩn. Lỗ Đại là phụ tá đắc lực dưới trướng chủ soái quân Tây Bắc – Nguyên Tu. Anh hùng Nguyên Tu có bao nhiêu lời đồn thì lòng sùng kính của tân binh đối với vị Phó Tướng này lớn bấy nhiêu.

Theo sau Lỗ Đại còn có mấy vị Đô Úy, Tiểu Giáo, Mạch Trưởng. Lão Hùng cũng ở trong đó. Binh lính gây chuyện đều nằm dưới trướng của ông ấy, cho nên sắc mặt của ông ấy đen như đít nồi, ông ấy tóm một người lại hỏi mấy câu, bỗng đau đầu không thôi: “Sao lại là hai tên nhóc này?”

“Hai tên nào?” Lỗ Đại hỏi.

“Tên này, Chương Đồng! Còn có tên nhóc kia, Chu Nhị Đản!” Lão Hùng chỉ chỉ Chương Đồng và Mộ Thanh.

Mộ Thanh ăn xong miếng cơm cuối cùng, đặt chén xuống, đứng dậy. Nàng là người cuối cùng đứng dậy, là người dễ nhìn thấy nhất giữa hàng trăm người, sắc mặt Lỗ Đại cũng đen như đít nồi, ánh mắt trầm như sắt.

Tên nhóc này muốn làm gì! Ngứa mông à?

Từ khi hắn vào quân doanh mới, Lỗ Đại vẫn biết rõ tình hình của hắn. Thể lực của tên nhóc này không xuất chúng, sức chịu đựng cũng không cao, nhưng không tính là yếu kém nhất, mỗi ngày thao luyện hắn đều có thể kiên trì đến cuối cùng, coi như cũng là bình thường. Đã bình thường lại còn muốn đánh nhau, tên nhóc này cảm thấy mấy ngày nay thao luyện nên da dày lên rồi, có thể chịu được quân côn sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lão Hùng nói: “Tính tình hai tên nhóc này không hợp nhau, chưa đánh nhau thật, chỉ có thỉnh thoảng khắc khẩu thôi.”

“Có phải đàn bà đâu! Khắc khẩu quái gì!” Lỗ Đại tức giận mắng, trừng mắt nhìn lão Hùng, ánh mắt bén như gió Tây Bắc: “Cãi vã, ồn ào, đều là do binh lính ngươi mang ra ngoài!”

“Mạt tướng dẫn binh bất tài, nguyện nhận quân côn!”

“Mạch Trưởng!”

“Câm miệng hết cho ông!” Lỗ Đại nhìn một cái đã biết đám tân binh kia đang muốn cầu tình, hắn giận quát: “Nếu trong quân cầu tình có tác dụng thì quân quy dùng để trang trí à?”

Mọi người không nói, trong quân người tự ý đánh nhau chịu năm mươi quân côn, người quần ẩu chịu hai trăm roi, tướng lĩnh chịu một trăm quân côn, nhưng đó là chưa nói đến la hét muốn chịu quân côn, vả lại cũng không đánh nhau thật.

Hàn Kỳ Sơ nhắm mắt than thở, quả nhiên là thành chim đầu đàn, bị phạt nặng răn đe.

Trong rừng tĩnh lặng, các tân binh suy nghĩ, chưa chắc sẽ phải chịu quân côn, nhưng phạt thao luyện thêm là chuyện không thể tránh khỏi.

Quả nhiên nghe Lỗ Đại nói: “Lấy bản đồ núi Thanh Châu đến cho lão tử!”

“Vâng!” Binh lính bên cạnh tuân lệnh, lấy ra một tấm bản đồ da dê từ trong lồng ngực rồi giao cho Lỗ Đại.

Lỗ Đại thâm trầm nhìn lướt qua Mộ Thanh và Chương Đồng, cười lạnh một tiếng, trông vô cùng dữ tợn: “Hai người các ngươi muốn đánh nhau, lão tử sẽ thành toàn cho các ngươi! Cách đây năm dặm có một cái hồ, lão tử sẽ phái người cắm một lá cờ bên hồ, một trăm người các ngươi chia làm hai tổ, một tổ phụ trách mai phục, một tổ phụ trách đột kích, ai lấy được cờ trước coi như thắng! Đội trưởng sẽ là hai tên nhóc này! Không phải các ngươi ồn ào muốn xem bọn họ ai thắng ai thua sao? Lão tử thỏa mãn cho các ngươi! Tổ thắng sẽ được miễn phạt, tổ thua phải canh gác đêm nay, ngày mai hành quân vác thêm năm viên đá!”

Đám tân binh sửng sốt, lão Hùng bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.

Mấy ngày nay tân binh đều chỉ luyện thể lực, sau này còn thao luyện nhiều hơn, kỹ năng cung nỏ, dàn trận mã chiến, thứ duy nhất không cần luyện chính là lãnh binh. Lãnh binh là đạo làm tướng, nếu như gặp chiến sự, chỉ có Đô Úy trở lên mới có cơ hội lãnh binh. Những ngày qua cường độ thao luyện của tân binh quá nặng, mọi người sớm đã oán hận trong lòng, phạt nặng sẽ dẫn đến nổi loạn. Nhưng đối với tân binh mà nói hình phạt này rất mới mẻ, có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu, kẻ thua nhận phạt cũng sẽ không oán hận trong lòng, vốn là biện pháp cực tốt, nhưng để Chương Đồng và Chu Nhị Đản dẫn binh thật đúng là hời cho hai tên nhóc này!

Đối với hai tên nhóc này mà nói, cho dù thua thì trải nghiệm lãnh binh tối nay cũng là ngàn năm có một!

Trong mắt Chương Đồng lộ ra vẻ vui mừng, bếp lửa ánh đỏ mặt hắn ta, khó che giấu được vẻ hưng phấn. Hắn ta là con nhà võ tướng, từ nhỏ đã đọc thuộc binh thư, nuôi chí hướng tòng quân. Vốn tưởng phải tới biên quan ra trận giết địch mới có cơ hội lập công, đến khi lên tới Đô Úy, có quyền dẫn binh, ít cũng phải mất thời gian hai ba năm, không ngờ mới theo quân hơn một tháng đã có cơ hội này!

Hàn Kỳ Sơ cũng sửng sốt.

Lúc này, Lỗ Đại nhìn lướt qua một trăm tân binh xung quanh, nói: “Các ngươi muốn đi theo người nào, tự chọn đi!”

Hàn Kỳ Sơ lại sửng sốt, có vẻ âu lo.

Quả nhiên cả trăm tân binh xung quanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó người tràn về phía Chương Đồng như thủy triều, có mấy người vẫn còn do dự, nhưng không một ai đi về phía Mộ Thanh!

Trăm người bọn họ đều là do Mạch Trưởng dẫn dắt, ở thao trường vẫn luôn thao luyện với nhau, đều có ấn tượng về nhau. Chương Đồng vốn là con nhà võ tướng, biểu hiện xuất sắc, nổi bật trong bọn họ. Chu Nhị Đản thao luyện lại không quá xuất sắc, mới vừa rồi đối mặt với khiêu khích của Chương Đồng, chỉ yên lặng không lên tiếng, có chút nhát gan. Lỗ Đại cho mọi người tự chọn, đương nhiên người chọn Chương Đồng sẽ chiếm tuyệt đại đa số. Dù sao chuyện thắng thua còn liên quan đến bị phạt, không ai muốn mình phải chịu phạt cả.

Chương Đồng đắc ý nhìn Mộ Thanh, thân là tướng lại không được lòng người, sao có thể thắng được hắn ta?

Mộ Thanh không chút cảm xúc, nhìn thoáng qua những người còn đang do dự, nói: “Chỉ chọn người mà thôi, do dự là do tâm trí không kiên định, tâm trí đã không kiên định chẳng thà nhận thua luôn đi!”

Nàng vừa nói ra những lời này, đám tân binh còn đang do dự lập tức nổi giận, còn đám tân binh đứng phía sau Chương Đồng lại cười chế giễu. Trong quân xem thường nhất là kẻ hèn nhát, nhưng do dự như đàn bà cũng không khác hèn nhát là bao!

Đám tân binh kia bị nhìn đến đỏ mặt, bọn họ vốn định chọn Chương Đồng, nhưng lúc này cũng đỏ mặt tía tai, ngại đi qua.

Lúc này, Mộ Thanh nói: “Tức giận chứng tỏ các ngươi vẫn còn có tâm huyết, nếu đã thế thì tới đây đi. Lấy ít thắng nhiều, người có tâm huyết chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Lấy ít thắng nhiều?” Chương Đồng nhíu mày, mọi người sửng sốt.

“Đúng. Người chọn ngươi là của ngươi, ta không cần! Ta chỉ muốn…” Mộ Thanh đảo mắt nhìn đám tân binh do dự: “Bọn họ!”

Bọn họ?!

Đám tân binh bị nàng chỉ đều sững sờ, mấy người Lỗ Đại cũng giật mình.

Đám tân binh kia chỉ có khoảng ba mươi người, số người của bên Chương Đồng gấp đôi số người của nàng!

Chỉ cần ba mươi mấy người, lại còn toàn là kẻ hèn nhát, tên nhóc này thật sự muốn thắng sao?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 53"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

van-nhan-me-quang-hoan-convert.jpg
Vạn Nhân Mê Quang Hoàn Convert
21 Tháng mười một, 2024
nong-phu-cung-xa.jpg
Nông Phu Cùng Xà
7 Tháng 12, 2024
ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han-cohet
Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn Convert
20 Tháng 10, 2024
xuyen-qua-chi-nu-tac.jpg
Xuyên Qua Chi Nữ Tắc
24 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online