Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 52
Chương 52
Lòng chàng lòng thiếp
Quân doanh mới tập thể dục buổi sáng vào đầu giờ Mão, giáo trường giản dị, tân binh không được sờ vào đao thương, đến giáo trường chỉ có đứng tấn, vác vật nặng, tập chân.
Tập chân là chạy bộ, bộ binh cần đi nhiều, kẻ có chân nhẹ như tuấn mã mới thuộc tinh binh.
Cột bao cát vào đùi chạy vòng quanh giáo trường, đứng tấn, vác đá, tập chân, thay phiên thao luyện. Tân binh phần lớn xuất thân nghèo khổ, cho dù thiếu niên gầy yếu cũng có sức lớn, nhưng qua một buổi sáng thao luyện, tất cả mọi người đều ướt sũng như ngâm nước.
Trời Giang Nam tháng Sáu, buổi trưa đốt người, giáo trường ở chân núi, có gió núi thổi. Trước khi dùng cơm được nghỉ tạm, mọi người ùa về dưới tàng cây như tổ ong, cởi trần hóng gió. Cảnh như này, người còn mặc quân phục sẽ có vẻ hơi chói mắt.
Thạch Đại Hải vừa cầm quân phục mới cởi lau mồ hôi vừa hỏi Mộ Thanh: “Sao Chu tiểu đệ không cởi trần ra? Không nóng à?”
Mộ Thanh dựa dưới tàng cây, quay mặt đi, chỉ lấy ống tay áo khẽ lau mồ hôi trên trán, hờ hững nói: “Nhịn được.”
“Thế này có gì mà nhịn? Trời tháng Sáu, ngươi không ngại che nắng nóng à? Ngươi nhìn Lưu tiểu đệ, Chương tiểu đệ với Hàn tiên sinh, à…” Thạch Đại Hải vốn còn định nói có Hàn Kỳ Sơ, kết quả vừa quay mặt đã thấy Hàn Kỳ Sơ xấu hổ cười. Hắn cũng không cởi trần, chỉ hơi nới cổ áo, nhặt một cái lá cây lớn từ dưới tàng cây làm quạt, đang quạt gió.
Hàn Kỳ Sơ là thư sinh, thư sinh không thô lỗ giống võ tướng, vẫn chú trọng một ít văn nhã y quan. Đêm qua trong trướng đơn sơ, đến cái mành cũng không có, thay quần áo trước mặt mọi người là bất đắc dĩ, hôm nay hắn không thể tiếp tục cởi trần.
Nhưng hắn cũng không giống Mộ Thanh, quần áo mặc kín mít, đến chút gió núi cũng không thổi lọt nổi.
Chương Đồng liếc Mộ Thanh một cái, cười lạnh: “Thứ đàn bà õng ẹo!”
Mộ Thanh không ngẩng đầu, giọng lạnh hơn cả gió núi: “Nói nhiều mới đàn bà.”
Chương Đồng hiểu ra, nhíu mày nhảy dựng lên: “Mày nói ai? Ông đánh chết mày!”
“Chương huynh!” Hàn Kỳ Sơ xoa giữa mày, đau đầu đứng dậy khuyên can. Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử cũng đứng dậy cản Chương Đồng.
Trong lúc lộn xộn, một lão binh từ giáo trường đi tới, xa xa quát mắng: “Con mẹ nó, ai dám đánh lộn ở giáo trường? Con mẹ nó, ai cho các ngươi cởi quân phục? Mặc hết vào cho ông!”
Người tới họ Hùng, nhìn vạm vỡ giống gấu, là Mạch Trưởng của năm người Mộ Thanh và gần mười đội năm người nữa. Ông ấy bốn mươi tuổi, sinh trưởng ở Tây Bắc.
Dưới tàng cây, mọi người rối rít đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu.
“Mạch Trưởng, sao không cho cởi trần? Trời Giang Nam tháng Sáu này, nắng chết người.” Thạch Đại Hải khờ khạo hỏi.
“Nắng? Đất Giang Nam này, gió chưa là gì cả, mưa rơi cũng mềm như bông, nắng giữa trưa mà các ngươi còn ngại nắng á? Đến Tây Bắc, các ngươi sẽ biết thế nào gọi là nắng! Đại mạc hành quân, nếu ai còn dám cởi trần, canh giờ đặc biệt cũng có thể lột một lớp da! Đi nắng một buổi trưa, người cũng có thể bị nắng cho khô quắt!”
Lão Hùng nói chuyện oang oang, mọi người nghe xong đưa mắt nhìn nhau. Chế độ hộ tịch Đại Hưng nghiêm khắc, hán tử Tây Bắc không chịu nổi khí hậu Giang Nam, tân quân Giang Nam cũng chưa từng thấy đại mạc Tây Bắc. Đại mạc vắt ngang, mặt trời chói chang giết người, đó là lời trong miệng tiên sinh kể chuyện, rốt cuộc nó có hình dáng như nào thì chưa ai từng đi qua.
“Nhưng… nơi này lại không phải Tây Bắc.”
“Không phải Tây Bắc cũng không cho cởi trần! Quân Tây Bắc không sợ nắng!” Lão Hùng đảo qua mọi người, ánh mắt như sắt đá: “Đại Tướng quân có lệnh! Tướng sĩ phải nghiêm túc! Tuy các ngươi là tân quân, nhưng cũng là tân quân của quân Tây Bắc! Có một ngày các ngươi cũng sẽ trở thành sói trên đại mạc, trở thành một đội quân tinh nhuệ của quân Tây Bắc! Quân tinh nhuệ phải có dáng vẻ của quân tinh nhuệ, con mẹ nó đừng có mà giống giặc cướp!”
Mọi người lập tức yên lặng, vì làm sói trên đại mặc, vì quân tinh nhuệ của quân Tây Bắc mà trong lòng sinh hào hùng, lập tức không còn ai oán giận, mọi người nhanh nhẹn mặc quân phục vào.
Ánh mắt Chương Đồng liếc lão Hùng một cái thật sâu. Hắn ta xuất thân từ nhà võ tướng, từ nhỏ đọc binh thư, biết đạo mang binh. Người này chỉ là một Mạch Trưởng của quân quân Tây Bắc, thủ hạ có trăm người, đã biết được khích lệ sĩ khí, dạy dỗ tân binh như vậy, có thể thấy được khả năng của chủ soái quân Tây Bắc!
Lão Hùng cũng đảo mắt một cái, ánh mắt sắt đá còn nặng nề hơn vừa rồi: “Vừa rồi là mấy người các ngươi muốn đánh lộn à? Con mẹ nó, bản lĩnh đều dùng với người một nhà, ngại lão tử thao luyện không đủ tàn nhẫn thì nói thẳng, lão tử thành toàn cho các ngươi! Đội năm người các người, luyện chân một trăm vòng, bê đá một trăm lần, luyện xong rồi thì cút đi ăn cơm!”
Hàn Kỳ Sơ lập tức lộ ra nụ cười khổ. Hắn là văn nhân, trong đội năm người thì hắn có thể lực kém nhất, một trăm vòng này, một trăm lần này, chờ luyện xong rồi nào còn có cơm ăn? Ăn cơm ở quân doanh giống như cướp đồ ăn, đến lúc đó sợ là đến cháo loãng cũng không còn.
Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử đều gãi đầu, Chương Đồng nhìn Hàn Kỳ Sơ, trong mắt có phần xin lỗi.
Mộ Thanh không nói gì, cắm đầu chạy về phía giáo trường.
Như Hàn Kỳ Sơ đoán, chờ năm người thao luyện xong rồi, thời gian cơm trưa đã sớm qua, bên chỗ ăn cơm, cháo loãng và đồ ăn, canh cặn cũng chẳng còn. Giữa trưa đói bụng, buổi chiều tiếp tục thao luyện, đến chạng vạng, năm người đều nổ đom đóm mắt.
Đến cơm chiều, Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử hừng hực chạy về chỗ ăn cơm, Hàn Kỳ Sơ và Chương Đồng cũng đi với nhau. Mộ Thanh đi ở cuối cùng, cố ý chậm bước chân, dần dần đã bị người phía sau cản trở, không nhìn thấy bốn người kia. Lúc này nàng mới cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi đám người, trở về doanh trướng.
Trở lại doanh trướng, nàng cầm bộ quân phục khô mát, bưng thau đồng lén đi vào cánh rừng đêm qua. Đang là giờ ăn cơm, các doanh trướng không có người, Mộ Thanh rất dễ dàng đi vào cánh rừng. Mãi đến chỗ sâu trong rừng, nàng mới ngẩng đầu lên, hít sâu.
Một ngày này, khá nguy hiểm. Cường độ thao luyện nặng, ra mồ hôi nhiều, dịch dung trên mặt nàng có phần không giữ được.
Màu da này của nàng nhuộm từ thảo dược, tuy không đến mức ra mồ hôi sẽ thay đổi, nhưng nếu mỗi ngày đều ra mồ hôi nhiều như này, sợ là không chịu đựng nổi mấy ngày. Còn có đôi lông mày, ra mồ hôi có thể chống đỡ, nếu thao luyện phải ngày mưa thì chắc chắn sẽ hiện nguyên hình.
Mộ Thanh cau mày, thuật dịch dung của nàng là học từ một vị tượng nhân ở huyện Cổ Thủy. Cha là Ngỗ Tác, lúc khám nghiệm thi thể thường xuyên có thể gặp vài tên dùng thủ đoạn giang hồ muốn thoát tội, bởi vậy nhận biết vài thủ đoạn giang hồ bán nghệ cũng quen vài người mưu sinh bằng nghề này. Nàng tập qua những tài nghệ này đến những chỗ như sòng bạc cũng không sợ bị lộ thân phận, nhưng cường độ thao luyện trong quân quá cao, nàng lo không giữ được mấy ngày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong quân, chỗ có thảo dược chỉ có lều quân y, quân Tây Bắc có quân y theo quân. Hiện giờ đi đến lều quân y phần lớn là tân binh bị nắng nóng, kiết lỵ, vân vân. Loại bệnh này không phải muốn là có, nhưng khi thao luyện va chạm bị thương thì sẽ có, như vậy cũng có thể đến lều quân y tìm thảo dược. Tuy rằng làm việc như vậy có nguy hiểm, nhưng cũng biện pháp khả thi duy nhất trước mắt.
Trong lòng Mộ Thanh hạ quyết tâm rồi bưng chậu quần áo ra bên dòng suối. Nàng là nữ tử, tòng quân rất bất tiện, tắm gội thay quần áo cần phải tìm lúc không khiến ai chú ý. Nàng định ra lúc đêm khuya, nhưng Chương Đồng rất có thành kiến với nàng. Hơn nữa hắn ta tập võ, tai thính mắt tinh, ban đêm muốn qua mặt hắn ta không dễ, chỉ có dùng canh giờ ăn cơm là thích hợp. Nhân lúc mọi người đều đi ăn cơm, trong doanh trướng không có người, nàng đi vào rừng sẽ không dễ bị người ta phát hiện.
Chẳng qua như vậy, mỗi ngày nàng đều phải ăn ít đi một bữa cơm.
Trong quân thao luyện nặng, qua thời gian dài cơ thể chắc chắn không chịu nổi, nhưng trước mắt không có cách nào khác. Nếu nàng muốn được cả tắm gội thay quần áo và dùng cơm, trừ khi nàng có quân trướng riêng. Lấy quân chế Đại Hưng, Đô Úy mới có thể có quân trướng riêng. Đô Úy là quan doanh trưởng, quản lý năm đội quân, đại khái là hai ngàn năm trăm người.
Mộ Thanh bưng thau đồng đến bên dòng suối, nhìn núi rừng hùng vĩ, hoàng hôn nhuộm suối nước thành màu đỏ vàng, chiếu đến ánh mắt sáng ngời của thiếu niên.
Lập công thăng Tướng, thân ở địa vị cao, đây là phương pháp tốt nhất có thể che giấu và bảo vệ bản thân.
Mộ Thanh thu ánh mắt đang nhìn ra xa về, ngồi xổm xuống nhờ nước trong suối kiểm tra lớp dịch dung trên mặt. Nàng phát hiện ngoài việc thao luyện mệt nhọc khiến gương mặt hơi đỏ ra thì trước mắt không có gì không ổn. Lúc này nàng mới khẽ thở phào, đi ra sau tảng đá to mà đêm qua thay quần áo, định lau người, đổi quần áo khô mát, sau đó về doanh trướng trước khi hết giờ ăn cơm.
Khi nàng ngồi xổm xuống đặt chậu, Mộ Thanh bỗng nhiên sửng sốt. Chỗ khe hở dưới tảng đá, có một thứ đồ!
Tảng đá to này đứng ở bên dòng suối, khi mùa mưa nước suối dâng, phía dưới cục đá bị nước mài mòn tạo thành một chỗ lõm. Thứ đồ kia nhét ở lõm chỗ, là một bao giấy dầu.
Mộ Thanh sửng sốt một lát. Sức quan sát của nàng từ trước đến nay nhạy bén, đêm qua tuy trời tối, nhưng có ánh trăng chiếu vào khe nước, nếu dưới tảng đá có dị vật thì nàng không có khả năng không phát hiện được. Vậy bao giấy dầu này mới được nhét ở đây hôm nay.
Nàng duỗi tay rút bao giấy dầu kia nhanh chóng mở ra, lại sửng sốt.
Trong gói giấy có bốn món đồ – một cái mặt nạ, một hộp thuốc mỡ, một cái màn thầu, một túi thịt kho.
Tân quân có năm vạn người, hạ trại dưới chân núi Mân này, doanh trướng gần đây ít nhất có ngàn người. Mộ Thanh không dám bảo đảm chỉ có nàng sẽ đến cánh rừng này, tất nhiên cũng không dám chắc bao giấy dầu này là cho nàng. Nhưng khi nàng mở ra, thấy đồ ở bên trong, nàng chợt biết, đây là cho nàng!
Quân doanh này, ngoài nàng ra, có ai cần dịch dung nữa?
Có ai biết nàng sẽ không tiếc làm mình bị thương, vào y trướng trộm thảo dược?
Lại có ai có thể đoán ra nàng sẽ ăn ít một bữa cơm, chọn vào rừng tắm gội thay quần áo vào giờ ăn cơm?
Mộ Thanh cầm bao giấy dầu, chợt thấy phỏng tay, nơi nào đó trong lòng dường như cũng hơi nóng lên. Nàng chợt quay đầu, dọc theo bên dòng suối nhìn về phía sâu trong rừng. Đó là hướng mà hắn rời đi đêm qua. Nàng cảm thấy dường như hắn đứng ở ngay nơi đó, áo đỏ như mây, tự phụ lười nhác.
Suối nước róc rách, gió núi mơn man, rừng sâu tịch mịch.
Bộ Tích Hoan… Hắn không ở nơi đó.
Ráng chiều hoàng hôn ấm áp, chiếu sáng đôi mắt thiếu niên cũng chiếu thấy đôi mắt dần ảm đạm kia.
Mộ Thanh cụp mi, chợt trào phúng mình ngốc. Canh giờ này, sao Bộ Tích Hoan có thể tới? Hắn chỉ có thể ra cung vào ban đêm. Bao giấy dầu này chắc là người của hắn đưa tới. Màn thầu và thịt kho kia sờ còn ấm, đồ vừa đưa tới không lâu.
Mộ Thanh không có thời gian ăn gì. Nàng cầm mặt nạ kia lên, mặt nạ mỏng như cánh ve, có thể nhìn rõ từng gợn sóng trong suối nước, lông mày từng sợi rõ ràng, tài nghệ tinh vi! Chỗ mặt nạ liền với cổ còn làm yết hầu.
Thận trọng đến vậy…
Mộ Thanh bèn rửa sạch mặt trong suối nước, lúc này mới đeo mặt nạ vào. Phần rìa mặt nạ này được làm xinh đẹp tinh xảo, quan trọng là cực kỳ dán sát vào xương mặt nàng, không biết là người nào làm, vậy mà có thể nắm chắc đặc thù trên mặt nàng tới tinh vi như vậy. Sau khi đeo lên, nàng ngắm nhìn vào nước suối, chỉ thấy sắc mặt thiếu niên vàng như nến, mày rậm mắt nhỏ, giống như đúc dung mạo mà nàng dịch dung!
Trong mắt Mộ Thanh lộ ra vẻ tán thưởng hiếm có. Chẳng qua nàng không thể ở đây lâu nên không tiếp tục ngắm nữa. Nàng quay đầu cầm thuốc mỡ kia, thấy tờ giấy dán trên lọ thuốc: “Cao cầm máu Tam Hoa”.
Tam Hoa trong cao cầm máu Tam Hoa, nghe đồn xuất phát từ sâu trong tộc Đồ Ngạc ở biên giới nước chư hầu Nam Đồ. Tộc Đồ Ngạc thần bí. Trong chốn giang hồ, dược thánh, độc tôn, cổ tông đều có nguồn gốc từ tộc này. Trong cao cầm máu này có Tam Hoa, Tam Hoa lại ngàn vàng khó cầu, thánh dược cầm máu này, hoàng tộc chưa chắc đã có.
Thánh dược cầm máu, vào thời điểm chiến tranh trong quân, đó là thuốc cứu mạng.
Mộ Thanh siết chặt lòng bàn tay. Nàng ngẩng đầu nhìn vào trong rừng, gió thổi qua, dường như nàng có thể ngửi thấy hương tùng nhàn nhạt đêm đó…
Nàng cho rằng hắn sẽ không để nàng đi, hắn lại thả nàng.
Nàng cho rằng khi gặp lại nhau nhất định phải ở trên điện Kim Loan ở Thịnh Kinh phồn hoa, hắn lại như chưa từng rời xa.
Đưa than ngày tuyết, chính là chuyện như này.
Mộ Thanh cụp mi, cất thuốc mỡ. Nàng lau người ở dưới suối trước rồi đổi bộ quần áo khô mát, lúc này mới ăn màn thầu và thịt kho. Tuy đồ ăn đã nguội, nhưng nàng đói bụng cả ngày lại cảm thấy thịt kia vô cùng thơm ngon.
Ăn xong, nàng đào một cái hố ngay tại chỗ, chôn bao giấy dầu, rửa tay mới bưng chậu lên ra khỏi cánh rừng.
Nàng vốn định về kịp trước khi giờ cơm chiều trong quân kết thúc, nhưng trì hoãn mất một lúc nên khi trở về đã chậm.
Bốn người thấy Mộ Thanh bưng chậu vào đều sửng sốt, Hàn Kỳ Sơ hỏi: “Chu tiểu đệ không đi ăn cơm à?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ăn rồi. Đông người quá, không thấy các ngươi.” Mộ Thanh đặt chậu xuống đất, lấy quần áo đã giặt ra ngoài trướng phơi. Khi vào trong trướng, Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử đã ngồi nói chuyện, trong mắt Hàn Kỳ Sơ còn nghi ngờ.
“Chu tiểu đệ đã tắm rồi?”
Quân doanh cho tân quân tất cả đều đơn giản. Chỗ tắm chỉ kéo mấy cái vải bố trắng, đặt mấy cái lu to. Các tân binh đều ở chỗ đó cầm gáo múc nước vừa tắm vừa vui đùa ầm ĩ. Vừa rồi, bốn người bọn họ cùng đi, vẫn chưa nhìn thấy Mộ Thanh.
“Đúng vậy.” Mộ Thanh chỉ nói như thế rồi xoay người muốn đi nghỉ ngơi.
“Đúng? Vừa rồi bọn ta đều đi tắm, không thấy ngươi.” Ánh mắt Chương Đồng sắc bén, thấy Mộ Thanh xoay người, bỗng nhiên duỗi tay ấn bả vai nàng, hỏi: “Nói thật đi! Ngươi đi đâu?”
Cái tay kia đặt lên vai Mộ Thanh, ánh mắt Mộ Thanh lạnh lùng, chợt huých về phía sau!
Va chạm này, bất chợt xảy ra, bốc đồng như gió. Chương Đồng kinh ngạc, vội vàng lùi về phía sau, chân vừa muốn lùi, thiếu niên trước người đã đạp chân lên chân hắn ta, trở tay nắm cổ tay hắn, vặn, đè, quay lại, cúi người, tư thế như báo, khuỷu tay đánh lên chỗ eo hắn ta!
Động tác liền mạch, bùng nổ trong chớp mắt, ngay lúc Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử quay đầu, Chương Đồng đã liên tiếp lui ba bước, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong trướng thoáng chốc yên tĩnh, bốn người không ngờ Mộ Thanh lại cũng có võ giống Chương Đồng!
Chương Đồng là kinh ngạc nhất. Hôm nay khi thao luyện, hắn ta có chú ý đến Mộ Thanh, nói về lực cánh tay, nàng không bằng Thạch Đại Hải, nói về sức chịu đựng, nàng không bằng Lưu Hắc Tử, ngay cả thể lực cũng yếu, chỉ hơn Hàn Kỳ Sơ một chút. Hắn ta cho rằng nàng chỉ một thằng nhóc hư vinh độc miệng, không ngờ nàng lại biết võ nghệ!
Chỉ một chiêu, không nhìn ra võ nghệ của nàng thế nào, nhưng sức bật kinh người! Nếu không phải hắn ta tập võ từ nhỏ, phản ứng nhanh nhẹn thì vừa rồi thằng nhóc này đã có thể đè hắn ta trong một chiêu, khiến hắn ta không bò dậy nổi.
Mắt Chương Đồng dần sáng lên, lần đầu lộ ra nụ cười với Mộ Thanh, là sự hưng phấn đầy chiến ý!
“Hay cho thằng nhóc này, thâm tàng bất lộ! Cuối cùng nhìn vậy mà không phải vậy. Có bao nhiêu năng lực, để ông đây xem nào!” Chương Đồng bước nhanh muốn chiến, Hàn Kỳ Sơ vội vàng kéo hắn ta một phen.
“Chương huynh, trong quân không được tư đấu!”
“Ở trong trướng, sợ cái gì!” Chương Đồng không nghe khuyên can.
Mộ Thanh xoay người về chỗ mình nằm xuống: “Rùa ở trong mai, tất nhiên không sợ.”
Chương Đồng ngây ra, Hàn Kỳ Sơ kéo khóe miệng. Đây là mắng Chương Đồng chỉ dám rúc ở trong trướng khiêu khích làm anh hùng?
Chương Đồng ngây ra lúc lâu mới hiểu ra, giận dữ nói: “Được! Ở ngoài trướng, ông đây cũng không sợ. Ngươi có dám ra ngoài đánh một trận không?”
Mộ Thanh nhắm mắt, ngủ.
Từ sau ngày đó, Chương Đồng bèn thi đua với Mộ Thanh. Khi thao luyện đè nàng khắp nơi, chỉ muốn khích nàng đánh một trận. Mộ Thanh lại như không nhìn thấy, chỉ tận tâm thao luyện.
Giờ cơm chiều, Mộ Thanh quang minh chính đại nói có bất hòa với Chương Đồng, không muốn ngồi cùng bàn dùng cơm, tự chen vào trong đám người. Nàng vẫn lén vào trong rừng lau người thay quần áo. Mỗi ngày bao giấy dầu kia đều ở nơi đó, mỗi ngày đều có thịt và thức ăn, tốt hơn đồ ăn trong quân nhiều. Mỗi ngày Mộ Thanh đều ăn bằng tốc độ nhanh nhất rồi về doanh trướng, chưa từng bị bốn người kia bắt gặp.
Nàng độc lai độc vãng, ngoài sắc mặt Chương Đồng đen dần từng ngày, ba người khác đều đã dần quen.
Nhoáng cái đã qua nửa tháng, quân Tây Bắc kết thúc việc trưng binh ở Giang Nam, năm mươi hai ngàn bốn trăm ba mươi tư người, xuất phát qua sông, hành quân lên Tây Bắc!
—
Ngày đó xuất phát, các tướng sĩ đi thuyền qua sông ở ngoài thành Biện Hà, mênh mông cuồn cuộn, không chỉ có đưa tới dân chúng Biện Hà tập kết đưa tiễn mà cả đế giá cũng tới!
Đế giá bước lên thuyền lớn của Cố lão Tướng quân, ban rượu tiễn đưa. Đám người Mộ Thanh ở trên boong tàu nơi xa, chỉ nhìn thấy một bóng áo đỏ, không thấy dung nhan đế giá.
Chẳng qua bóng đỏ kia, khiến nàng nhìn về phía xa một lúc lâu.
“Thánh Thượng hoang đường nhiều năm, lần này tiễn đưa tân quân, lại có phong độ quân chủ.” Hàn Kỳ Sơ nhỏ giọng nói.
“Sao huynh biết không phải tâm huyết dâng trào? Ta có nghe nói lúc chinh quân, bọn thái giám ở Sở Mỹ Nhân ngày ngày đến trước cửa nha môn Binh Tào nhìn người, mạnh mẽ thu nam sắc cho hắn. Hừ, đồ hôn quân!” Chương Đồng hừ lạnh một tiếng.
Mộ Thanh nhìn hắn ta, chỉ liếc mắt một cái, vẻ lạnh lùng trong mắt như đâm người: “Việc nghe nói mà cũng tin, trong đầu chỉ có một dây thần kinh à?”
Chương Đồng ngây ra, nghe không hiểu.
Mộ Thanh hỏi: “Ta cảm thấy đầu óc huynh đài đơn giản, tính tình cực đoan, xen vào việc người khác. Ngươi thật sự như vậy à?”
Chương Đồng giận dữ.
Mộ Thanh lại nói: “Ta nhìn huynh đài, như huynh đài nhìn Thánh Thượng. Nếu ngươi cảm thấy ta không hiểu ngươi, dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi hiểu Thánh Thượng? Loại người chỉ biết nghe đồn, đầu óc đơn giản! Nói xấu sau lưng, việc làm của kẻ tiểu nhân!”
“Ngươi!” Chương Đồng nghe câu trước của Mộ Thanh, vốn có ý suy nghĩ sâu xa. Sau khi nghe hết lời, hắn ta lập tức nổi giận, giận quá mà cười: “Ta là tiểu nhân? Sợ là có người mặc đồ quý giá của sĩ tộc cũng không thành được sĩ tộc, nên mới nghĩ cách khác à? Chỉ tiếc, lên sai thuyền rồi. Ta thấy ngươi nên lên thuyền của Cố lão Tướng quân, có khi không cần phải đi Tây Bắc, trực tiếp vào hành cung của Thánh Thượng. Chẳng qua, với nhan sắc của ngươi, sợ là vào cung cũng chỉ có thể làm thái giám!”
“Đầu óc ngươi, vào trong cung, còn không bằng thái giám.” Mộ Thanh nhả một đao, đâm thẳng vào ngực Chương Đồng.
Chương Đồng nghẹn lời, suýt nữa phun một ngụm máu.
Mộ Thanh không để ý đến Chương Đồng nữa, ánh mắt lần nữa đưa ra xa, trông về phía thuyền lớn trong sông kia, ngóng một bóng áo đỏ. Nàng muốn nói, mặt nạ đã dùng, rất tốt. Nàng muốn nói, thuốc mỡ đã nhận, đa tạ. Nàng muốn nói, đồ ăn không tồi, rất thơm. Nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn xa, bao lời chia tay muốn nói giữ lại trong lòng, tan trên gió sông, dần dần theo thuyền đi xa.
Năm mươi ngàn tướng sĩ qua sông, chia làm mấy lượt, mấy ngày mới qua sông hết.
Giang Nam đến Tây Bắc, đi hai ngàn dặm quan đạo. Tân quân không đi quan đạo, qua sông thì vào thẳng rừng, hành quân trong rừng đi gần hơn quan đạo, trèo đèo lội suối, càng có lợi cho luyện binh.
Đại quân mênh mông cuồn cuộn, hành quân trong rừng cây, một đường lên Tây Bắc.