Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 51
Chương 51
Kiêu ngạo như vậy
“Ta muốn tòng quân!”
Phó Tướng quân Tây Bắc – Lỗ Đại há hốc miệng, cằm thiếu chút nữa rơi xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Ở ngoài đám người, mành xe ngựa soạt một tiếng bị xốc lên, đám người vây xem che khuất bóng dáng thiếu niên, cũng che khuôn mặt âm u biến ảo của nam tử.
Cây quạt trên tay Ngụy Trác Chi run lên rơi trên thảm mềm mại ấm áp, lắp bắp không thành câu: “Nàng… Nàng…”
Gã sai vặt kinh sợ, sau khi hoàn hồn thì tiến lên muốn kéo Mộ Thanh, chợt nghe Lỗ Đại cười to một tiếng!
“Ha ha! Là thằng nhóc ngươi!”
“Đúng vậy, Tướng quân. Tướng quân không nhận ta à?” Mộ Thanh cười nói.
“Lão tử là người nhỏ mọn vậy à? Ngươi không chơi đủ ba ván đã thắng được lão tử ba ngàn lượng, lão tử cũng vui vẻ đưa cho ngươi. Hôm nay ngươi muốn theo lão tử đi Tây Bắc giết Hồ Lỗ, lão tử còn làm khó ngươi à?” Lỗ Đại cười hào sảng, vỗ một cái thật mạnh lên bả vai Mộ Thanh: “Thằng nhóc ngươi! Có cốt khí! Cha ngươi thật biết đặt tên, Nhị Đản, con mẹ nó, vừa nghe đã thấy khác biệt! Mạnh hơn đám không có gốc rễ phía sau nhiều!”
Người của Sở Mỹ Nhân nghe vậy lúc này mới hoàn hồn, xắn tay áo tiếp tục chửi mắng. Người của quân Tây Bắc lại không quan tâm nữa, một đám hán tử phơi nắng đen sì vây quanh Mộ Thanh giống như thấy nhân vật hiếm lạ.
“Tướng quân, thằng nhóc này chính là Chu Nhị Đản?”
“Thằng nhóc mà thắng Tướng quân ở sòng bạc á?”
“Đúng! Là thằng nhóc này!” Lỗ Đại ấn bả vai Mộ Thanh xoay nàng lại, đưa mặt về phía đám tướng sĩ Tây Bắc vây lại đây, cười nói: “Đừng nhìn dung mạo thằng nhóc này bình thường nhé, có bản lĩnh đấy! Có thể thắng lão tử trên chiếu bạc, ngoài Đại Tướng quân ra thì hắn là người đầu tiên!”
“Ồ ồ ồ!” Lập tức có mấy hán tử vuốt cằm, lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Lỗ Đại thấy vậy nhếch đôi mày thô: “Lão tử cảnh cáo các ngươi, đừng có lôi kéo thằng nhóc này cờ bạc! Thân thể nhỏ thế này không chịu nổi ba mươi quân côn của Cố lão đầu đâu. Đừng để chưa đến Tây Bắc đã bị người trong nhà đánh cho tàn phế trước! Nói trước luôn, nếu ai lôi kéo hắn bài bạc, lão tử sống chết với người đó!”
Mấy hán tử kia lập tức lộ ra sắc mặt tiếc nuối, lại nhìn thân thể Mộ Thanh, đúng là hơi gầy yếu mỏng manh, không khỏi nhíu mày: “Cơ thể này được chứ? Sợ là không nhấc nổi đao đâu.”
“Không cầm nổi thì luyện! Các ngươi chém đầu người Hồ mấy năm đều đã quên dáng vẻ hèn kém của bản thân khi mới tham gia quân ngũ!” Lỗ Đại nhìn về phía Mộ Thanh, ánh mắt như đao như gió Tây Bắc mạnh mẽ sắc bén: “Ông đây nói cho ngươi biết, khi luyện binh, ông đây cũng sẽ không nhớ tình cũ. Nếu không đến Tây Bắc, ngươi sẽ phải chết ở dưới đao của người Hồ! Nếu sợ chết thì ngươi lấy giấy chứng nhận thân phận này về đi, hôm nay cũng đừng vào cửa nha môn Binh Tào nữa.”
Mộ Thanh nghe vậy, không nhíu mày, không đáp lời, chỉ xoay người bước vào cửa lớn Sở Chức Phương Binh Tào.
Đám người đều yên lặng, Lỗ Đại cười to một tiếng: “Tốt! Có cốt khí!”
Hắn đỡ cái mông bị quân côn đánh cho sưng lên, khập khiễng đi theo vào, khoác vai Mộ Thanh, lải nhải: “Bộ áo choàng này của thằng nhóc nhà ngươi được đấy, thắng tiền của lão tử cầm đi tiêu dao hết mới đến báo danh tòng quân hả? Ngươi thông minh đấy. Đến Tây Bắc rồi, có bạc cũng vô dụng, cả ngày ngoài việc thao luyện ra thì chỉ giết người Hồ, không có cả thị trấn, con mẹ nó càng miễn nói đến nữ nhân!”
“Ngươi đến kịp lúc đấy. Qua nửa tháng nữa, tân quân sẽ phải xuất phát.”
“Ngươi ở tạm trong nha môn đi, qua buổi trưa có người đưa các ngươi ra khỏi thành, ngoài thành trăm dặm là quân doanh mới.”
“Đừng hy vọng lão tử sẽ quan tâm đến ngươi, trong quân xem thường nhất là việc này! Ở trong quân muốn nổi bật chỉ có một đạo lý – ai chém đầu người Hồ nhiều! Cơ thể ngươi nhỏ như này, đến quân doanh phải chăm chỉ thao luyện.”
Lỗ Đại khoác vai Mộ Thanh, dong dài đi xa.
Thiếu niên dần dần biến mất trong tầm mắt đám người, bóng dáng dứt khoát, quyết tuyệt.
Một đường, chưa từng quay đầu lại…
—
Hành cung, điện Càn Phương.
Cửa điện đóng chặt, ánh mắt thị vệ ngoài điện sắc bén như đao, các cung nhân cúi đầu đứng ở ngoài điện, đến thở cũng không dám lớn tiếng.
Bệ hạ nhốt mình ở trong cung đã một ngày…
Không ai biết được chuyện gì làm mặt rồng giận dữ, chỉ biết đêm qua bệ hạ và Chu Mỹ nhân cùng đi tắm ở điện Hợp Hoan. Sáng sớm, trong điện chỉ có một mình bệ hạ, không biết Chu Mỹ nhân đi nơi nào. Có lẽ hầu giá không chu toàn, mất đế sủng, nửa đêm bị đánh vào lãnh cung.
Nhưng… hình như không ai nhìn thấy Chu Mỹ nhân đi ra khỏi điện Hợp Hoan, đưa vào lãnh cung.
Chu Mỹ nhân mất tích. Rất kỳ lạ!
Nhưng không ai dám nói đến việc này, cũng không ai nói rõ ra. Trong cung kỵ nhất người hiểu rõ, người hiểu rõ đều sống không lâu.
Cả ngày bệ hạ không hề truyền thiện, tổng quản thái giám cung đình – Phạm Thông cũng không dám vào điện khuyên bảo, chỉ dùng gương mặt người chết đứng trước cửa cung, giống cây tre đứng thẳng, mặt trời chiếu vào y, bóng người dài rồi ngắn, ngắn lại dài, mãi đến khi đèn cung đình đốt lên dưới hành lang đại điện, bóng người chạm lên đèn lồng.
Một cung nữ bỗng nhiên vội vã đi tới, phá vỡ sự lo lắng yên lặng của cả ngày này.
“Tổng quản đại nhân!” Cung nữ kia quỳ bịch một tiếng dưới bậc điện, các cung nhân không dám nâng mắt, nhưng nghe âm thanh kia có lẽ là nữ quan Thải Nga hầu hạ Chu Mỹ Nhân ở điện phụ phía tây.
Thải Nga giơ một vật lên cao qua đỉnh đầu, tay hơi run. Ánh mắt âm u của Phạm Thông quét tới, dừng lại trên thứ đồ kia, đi xuống bậc thang cầm vào trong tay. Ánh mắt rơi xuống, trong mắt có vẻ khác lạ nhảy lên.
Đó là một phong thư, trên phong thư do giấy trắng gập lại viết năm chữ – Bộ Tích Hoan tự mở.
“…” Tên húy của bệ hạ, trên đời này không có mấy người dám gọi thẳng, khó trách Thải Nga kinh hãi như thế.
“Phát hiện khi nào?”
“Mới vừa rồi, khi nô tỳ thu dọn trong điện thì phát hiện ở dưới gối của Chu Mỹ nhân.”
Phạm Thông cầm thư lên bậc thang, cúi người, chưa mở miệng, cửa điện đã rộng mở. Trong điện không đốt đèn đuốc, một bóng người màu đỏ đứng ở chỗ tối, chỉ thấy hắn duỗi tay cướp lấy phong thư kia, lập tức mở ra.
Chữ viết trong thư thanh tú, đầu bút lông uyển chuyển thấy rồng bay phượng múa, không giống nét quyên tú của nữ tử, mà thấy khí khái trác tuyệt, tiêu sái sáng sủa, rất nhiều nam tử trên thế gian không theo kịp.
“Bộ Tích Hoan, thời xưa kẻ muốn làm sáng cái đức sáng của mình trong thiên hạ, trước hết phải trị được nước mình. Muốn trị được nước mình, trước hết phải chỉnh đốn được nhà mình. Muốn tu sửa thân mình, trước hết phải làm cho tâm mình được ngay chính. Tâm có ngay chính, thân mới tu sửa. Thân có tu sửa, nhà mới chỉnh đốn. Nhà có chỉnh đốn, nước mới yên trị. Nước có yên trị, thiên hạ mới thái bình (*). Lần này đi Tây Bắc, chưa biết ngày về, mong quân trân trọng.”
(*) Trích từ Lễ Ký: Đại Học. Bản dịch Trần Văn Chánh.
Thư ngắn gọn, về chuyện mình chỉ ít ỏi mấy từ, thấy thư như gặp người, nếu không có vụ án, nàng luôn ít lời như vậy.
Ánh mắt nam tử dừng trên chữ “chưa biết ngày về” kia, đèn màu cung đình chiếu sáng nét mực bay múa để lại trên thư, ánh đèn màu đỏ tươi soi lên màu chàm không chịu tan đi như nỗi lòng phức tạp của ai đó.
Không biết bao lâu, tay áo đỏ của nam tử rũ xuống, nét mực kia giấu vào trong tay áo, người như một áng mây đỏ, bỗng nhiên bay ra khỏi điện hoa lệ, đi lên trời cao…
—
Sau giờ Ngọ Mộ Thanh được đưa ra khỏi thành, cùng theo nàng ra khỏi thành có trăm người, đều là tân quân nhập ngũ Tây Bắc từ thành Biện Hà.
Những người này đa số là thiếu niên, áo cũ giày rách, nhìn là biết xuất thân từ gia đình nghèo khổ. Mộ Thanh là người duy nhất mặc đồ hoa lệ, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt.
Cấp bậc chế độ của Đại Hưng nghiêm ngặt, sĩ tộc môn phiệt hưng thịnh, quan viên tuyển chọn vẫn theo dòng dõi. Chức quan quan trọng trên triều đình bị số ít môn phiệt thế gia lũng đoạn, trên cao không có hàn môn. Đây là Cao Tổ đại phong công thần làm khi mới kiến quốc. Lúc ấy tạo thành một đám môn phiệt thế gia, thế gia này trở thành công khanh mấy đời nối tiếp nhau, môn sinh lại trải rộng thiên hạ, con học theo nhà, làm quan nhập sĩ cực dễ. Qua sáu trăm năm, hình thành môn phiệt đại tộc nhiều thế hệ làm quan, tạo thành rất nhiều con cháu xa xỉ dâm dật, sĩ tộc tiêu phí bừa bãi, cộng thêm thiên tai, hoàng triều hưng thịnh sáu trăm năm đã thấy hương vị lụi tàn.
Mà con cháu hàn môn thứ tộc cần bái nhập môn hạ sĩ tộc, hoặc làm khách khanh, hoặc làm môn sinh, từ sĩ tộc tiến cử làm quan. Nếu không được, hoặc là cả đời vô duyên với con đường làm quan, hoặc là bỏ bút tòng quân, đưa thân lên biên quan, dùng tính mạng cược đoạn tiền đồ mịt mờ.
Hai giai cấp chỗ ngồi khác nhau, gả cưới không thông hôn, cấp bậc cực nghiêm.
Tuy các thiếu niên không biết vĩ cẩm trên người Mộ Thanh, lại nhìn ra được vật liệu quý báu trên quần áo nàng, khi đi đường đều rối rít cách xa nàng chút.
Mộ Thanh vốn có tính lạnh lùng nhạt nhẽo, không ai kết bạn với nàng, nàng lại cảm thấy thanh tịnh, cứ vậy một đường theo đội ngũ đến chỗ đóng quân của tân quân.
Đi trăm dặm đường, khi đến quân doanh đã là đêm. Doanh trại của tân quân ở dưới chân núi, đèn đuốc ở doanh trướng trải rộng trước mắt, từng ánh đèn kéo dài cảnh bao la hùng vĩ khiến lòng người kinh ngạc, nhìn một cái không thấy cuối, chỉ cảm thấy có mấy vạn người!
Người đưa đám Mộ Thanh đến đây là một Tiểu Giáo, cũng không cường tráng song rất rắn chắc, màu da bị gió Tây Bắc thổi cho đen sì, lúc cười đôi mắt rất sáng: “Hai tháng không đến, tân quân đã được gần năm vạn. Giang Nam cũng có không ít nhi lang tốt!”
Hắn đưa lệnh bài cho thủ tướng nha môn, mang theo mọi người vào quân doanh.
Ban đêm quân doanh vô cùng ầm ĩ, không có vẻ nghiêm ngặt trong quân đội. Tiểu Giáo dẫn mọi người đến chỗ lĩnh quân phục trước quân trướng, mỗi người hai bộ, cộng thêm hai đôi giày. Tiểu tướng phát quân phục có lẽ đã phát nhiều, luyện được ánh mắt liếc mắt nhìn người một cái là biết số đo, không tốn bao nhiêu thời gian đã phát xong quần áo và cả giày cho trăm người.
Khi sắp xếp biên chế càng đơn giản, năm người một đội, tùy tiện chọn người như bốc đậu, phân doanh trướng rồi đuổi người vào trướng nghỉ tạm.
Trước khi bước vào trướng, Mộ Thanh cảm thấy có người kéo ống tay áo mình. Nàng quay đầu thấy Tiểu Giáo cười nháy mắt với nàng, nàng bèn dừng bước chân, ở lại ngoài trướng.
“Trước khi đi Lỗ Tướng quân không cho ta quan tâm cậu, trong quân không nhận người, chỉ nhận nắm đấm. Nếu Lỗ Tướng quân quan tâm đến cậu thì càng có người không phục cậu. Cậu đừng trách hắn, vào quân doanh này, cậu phải dựa vào bản thân.” Tiểu Giáo kia nhỏ giọng nói.
Mộ Thanh nghe vậy gật gật đầu, đèn đuốc ngoài trướng chiếu vào đáy mắt nàng hơi ấm, đều nói quân Tây Bắc là tâm huyết của nam nhi, quả thực không giả.
“Cảm ơn Tướng quân chỉ điểm.” Nàng nói.
Tiểu Giáo kia bị gọi Tướng quân, lập tức ngượng ngùng gãi đầu, mặt lại hơi hồng: “Đừng gọi ta là Tướng quân. Nếu để Lỗ Tướng quân biết, sẽ đá mông ta nói ta ra vẻ mất.”
Mộ Thanh cúi đầu, cười nhạt.
“Sáng sớm ngày mai có thao luyện, chiến sự Tây Bắc khẩn cấp, tân quân đến Tây Bắc sẽ phải lên chiến trường, trên đường sẽ vừa hành quân vừa thao luyện. Lỗ Tướng quân nói không sai, thân thể này của cậu phải chăm chỉ luyện tập. Chứ không lên chiến trường chém đầu người Hồ, sợ cánh tay bé tí này của cậu không nhấc nổi trường đao đâu. Trên đường dùng điểm tâm, sớm ngày tích quân công, mọi người phục cậu, chúng ta cũng dễ nói chuyện.”
Mộ Thanh chỉ đánh cược thắng Lỗ Đại, chưa lộ ra bản lĩnh khác, Tiểu Giáo này đã nhận định nàng có tiền đồ, coi nàng như người một nhà.
Thẳng thắn, không ngươi lừa ta gạt như vậy, khiến nàng như nghe thấy được tiếng gió tự do ở ngoài ngàn dặm Tây Bắc.
Tây Bắc… có lẽ thật sự thích hợp với nàng, tuy rằng đó không phải mục đích cuối cùng của nàng.
“Cảm ơn Tướng quân.” Mộ Thanh nói một tiếng rồi vào trướng.
Nghe Tiểu Giáo kia lẩm bẩm thì thầm ở ngoài trướng: “Đã bảo đừng gọi Tướng quân, sao thằng nhóc này nghe không hiểu tiếng người chứ? Về sau phải tránh xa một chút, miễn cho bị Lỗ Tướng quân đá thật…”
Mành trướng buông xuống ngăn tiếng lầm bầm nhỏ ở bên ngoài, trong trướng vốn có tiếng người, thấy Mộ Thanh tiến vào, bỗng nhiên yên lặng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mộ Thanh liếc nhìn vào trong trướng, thấy bốn hán tử bên trong đã cởi sạch trần truồng, đang hi hi ha ha đổi quân phục, tiện đà khoe “chim”. Ánh mắt nàng không kiêng dè, cấu tạo thân thể con người đều giống nhau, nàng đã thấy nhiều trên bàn giải phẫu.
Doanh trướng cho lính mới chỉ là một chỗ được lều trại vây lại, trên mặt đất là cỏ, bên cạnh đặt năm cái chiếu, điều kiện đơn sơ. Mộ Thanh vào trướng cuối cùng, chỗ tốt ở giữa đã bị người ta chọn xong rồi, để lại cái chiếu ở cạnh mành. Không nói đến việc lọt gió, Giang Nam nhiều mưa, nếu đêm có mưa, nơi này còn bị dột, căn bản không thể ngủ.
Mộ Thanh cũng không để ý, ôm quần áo giày đặt lên chiếu kia. Khi xoay người, nàng thấy bốn hán tử kia nhanh chóng mặc xong quân phục, tuổi tác phong thái hoàn toàn khác biệt.
Một người hơi lớn, khoảng hơn 30 tuổi, là một hán tử khỏe mạnh. Ba người còn lại đều là thiếu niên, một tiểu tử mặt đen, một thư sinh mặt trắng, còn có một người mặc quân phục rất có khí độ võ tướng, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt sắc bén.
“Vị huynh đài này, tại hạ là Hàn Kỳ Sơ làng Ngô – Biện Hà, bên cạnh là đồng hương của tại hạ Chương Đồng, xin hỏi tên họ huynh đài?” Thư sinh mặt trắng kia châm chước cười hỏi.
Chương Đồng là thiếu niên tuấn tú có khí chất võ tướng, nghe vậy lạnh mặt nhíu mày, trong lời nói kẹp đao giấu kiếm: “Hàn huynh cần gì phải hỏi hắn? Con cháu thứ tộc như huynh và ta, sao xứng biết tên họ người ta?”
Hán tử trung niên kia có vẻ thật thà chất phác, tiểu tử mặt đen hơi thẹn thùng, hai người đều không nói lời nào, tránh ở một bên.
Mộ Thanh không nhìn Chương Đồng, chỉ khẽ gật đầu với Hàn Kỳ Sơ: “Chu Nhị Đản, huyện Cổ Thủy.”
Nàng nói ngắn gọn, mặt không biểu cảm, bốn người trong trướng lại run rẩy khóe miệng, ánh mắt kỳ lạ.
Nhị Đản, Cẩu Oa, tên như này thường nghe thấy ở nông thôn, cũng không có gì, chẳng qua thiếu niên này mặc đồ hoa lệ thật sự tương phản to lớn không thể không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Hàn Kỳ Sơ bình ổn một lúc lâu mới cười thốt ra: “À, tại hạ bất tài, hay đọc huyện chí, rất hiểu địa lý dân phong. Dường như huyện Cổ Thủy chưa từng có đại tộc họ Chu.”
“Nhà bình thường.”
“Nhưng quần áo của huynh đài… Nếu tại hạ không nhìn lầm, chắc là vĩ cẩm.”
“Đánh cược được.”
Trong trướng im phăng phắc, bốn người kinh ngạc, lại là như thế? Khó trách! Công tử sĩ tộc bằng gia thế có thể làm quan, làm sao đi Tây Bắc chịu lạnh chịu khổ liều mạng chứ? Cho dù tòng quân, cũng tuyệt đối không làm từ quân tốt bình thường.
Công tử sĩ tộc dám làm vậy ở thế gian này, e rằng chỉ có một mình Nguyên Đại Tướng quân.
Sắc mặt hán tử trung niên và thiếu niên mặt đen lập tức thả lỏng. Mộ Thanh không phải là công tử thế gia, sẽ bớt nhiều ngăn cách với bọn họ.
Chương Đồng lại cười lạnh một tiếng, trào phúng: “Một khi đã như vậy, cần gì mặc đồ quý giá? Mặc một bộ đồ đắt tiền, cuối cùng chẳng phải sĩ tộc, còn khiến người khác hiểu lầm, không dám tiếp cận!”
Mộ Thanh nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo.
Hàn Kỳ Sơ vội hoà giải: “Chu huynh thứ lỗi, Chương huynh thẳng thắn chứ không có ý nhắm vào ai.”
Mộ Thanh liếc hắn một cái, xoay người cầm bộ quân phục và giày, xách một cái thau đồng trong góc đi ra ngoài trướng.
Nghe Hàn Kỳ Sơ ở phía sau ngây ra hỏi: “À, Chu huynh muốn đi ra ngoài thay quần áo?”
“Trong trướng có chó, không dám tới gần.” Nàng lạnh nhạt nói một tiếng, ra khỏi mành.
Trong trướng yên tĩnh, không biết là ai không nhịn nổi, phì cười, Chương Đồng nổi giận gầm lên một tiếng muốn lao ra lại bị Hàn Kỳ Sơ ngăn cản. Trong trướng cãi cọ ồn ào, Mộ Thanh đã đi xa.
—
Tân quân hạ trại tựa vào núi, núi rừng gần ngay trước mắt.
Mộ Thanh ra khỏi doanh trướng, chưa đi bao xa đã vào cánh rừng. Nàng vốn định đi vào sâu trong rừng thay quần áo, lại nghe thấy phía trước có tiếng nước, bèn bưng thau đồng đi vào.
Ánh trăng lành lạnh, rơi vào suối trong, ánh sáng nhỏ bé, rừng sâu yên tĩnh.
Mộ Thanh thấy bên dòng suối có một tảng đá, bèn bưng thau đồng đi qua. Sau tảng đá là một chỗ nước cạn, nàng nhìn khắp một vòng, thấy trong rừng không có người thì cởi đai lưng.
Ánh trăng chiếu xuống tảng đá, không thấy thiếu niên sau tảng đá, lại thấy một bóng người ở chỗ nước cạn, nhỏ nhắn mềm mại như mưa trên trời, nào phải bóng thiếu niên rõ ràng là hồng trang.
Mộ Thanh mới đến quân doanh, không biết cánh rừng này có người sẽ đến không. Bởi vậy nàng không dám cởi hết quần áo, chỉ cởi áo ngoài, cúi người lấy quân phục và thau đồng trước mặt. Đầu ngón tay vừa chạm đến thau đồng, động tác của nàng bỗng nhiên khựng lại!
Thau đồng, một bóng người che ánh trăng!
Mộ Thanh kinh hãi, cơ thể không đứng thẳng lên, theo tư thế khoanh tay lấy ra một con dao mỏng, giơ tay bắn đi ra ngoài!
Ánh dao đâm thủng ánh trăng, gió xoạt một tiếng, rời đi sắc bén, đi không tiếng động.
Mộ Thanh ngẩng đầu, thấy một người từ nơi xa dòng suối đi tới, từng bước một, không chút để ý, vạt áo lại nhuộm đỏ suối trong giống như một đường đạp máu, giọng hơi lười biếng kia như mây trên trời: “Kế sách của ái phi hay, trẫm rất phục.”
Mộ Thanh kinh sợ, nhìn thẳng người tới, lập tức im bặt.
Bộ Tích Hoan? Sao hắn ở chỗ này?
Mân Sơn cách thành Biện Hà trăm dặm, trời tối hắn mới có thể ra cung. Bây giờ đã là đêm khuya, tuy có khả năng hắn có thể đi ra ngoài trăm dặm, nhưng dù sao nơi này cũng là quân doanh, hắn vào như chỗ không người cũng thôi, có thể nào vừa hay tìm được nàng trong rừng?
Bộ Tích Hoan ngậm ý cười đi tới, trong mắt lại lạnh lẽo như nước, giữa mày là sự trào phúng, giữa ngón tay là ánh sáng lạnh như tuyết, đúng là dao mỏng mà Mộ Thanh mới ném kia.
Mộ Thanh không nhúc nhích, không định trốn. Nàng biết trốn không thoát, sau khi kinh ngạc thì bình tĩnh, lạnh lùng hừ một tiếng trào phúng: “Bệ hạ đúng là có bản lĩnh tìm người, thần cũng rất phục.”
“Ồ.” Bộ Tích Hoan lười nhác cười, người đã đi tới trước mặt nàng.
Nàng đứng ở trước mặt hắn, phía sau có tảng đá, đường lui đã mất, mà hắn ở trước người nàng, thấy được nàng, với tới nàng, việc này bỗng làm lòng hắn an tâm.
Hắn vẫn thích cảm giác có thể khống chế như này.
Hắn cười duỗi tay, quấn một lọn tóc của nàng quanh đầu ngón tay, nhẹ nhàng lưu luyến như vậy mà trong mắt lại chỉ có lạnh lẽo: “Trẫm xa trăm dặm tới tìm ái phi, ái phi có bất ngờ vui mừng không?”
Mộ Thanh nhìn Bộ Tích Hoan, cười lạnh một tiếng: “Được rồi, không cần vòng vo. Ngươi muốn thế nào, nói đi!”
“Trẫm muốn thế nào?” Hơi lạnh trong mắt Bộ Tích Hoan tựa kết băng, ý cười phai nhạt: “Trẫm còn phải hỏi ngươi, ngươi muốn như thế nào?”
“Như ngươi chứng kiến.” Mộ Thanh nói.
Bộ Tích Hoan cười, dường như bị tức: “Như trẫm chứng kiến, tòng quân Tây Bắc? Trẫm không biết, nữ tử cũng có thể tòng quân đấy.”
“Nữ tử đã có thể thẩm vấn, tất nhiên cũng có thể tòng quân.”
“Phải. Trước kia trẫm không biết nữ tử có thể thẩm vấn, hiện giờ đã biết. Cho nên, ngươi vẫn luôn muốn cho trẫm thêm kiến thức, hử?” Bộ Tích Hoan lại cười, giống như bị tức giận đến bực bội hơn: “Ngươi còn nhớ rõ hứa hẹn với trẫm?”
“Nhớ rõ, chẳng qua đã thanh toán xong.”
“Thanh toán xong?”
“Chẳng lẽ không phải?” Mộ Thanh nhìn thẳng vào Bộ Tích Hoan, ánh mắt bằng phẳng, không chút trốn tránh: “Bệ hạ cho ta nhắc nhở, ta làm việc cho bệ hạ. Hai lần nhắc nhở đổi hai việc, hiển nhiên đã thanh toán xong. Hiện giờ ta không hề cần lời nhắc của bệ hạ, vì sao còn phải ở lại bên cạnh bệ hạ?”
Nam tử dường như chấn động, trong mắt có vẻ đau xót, vì bốn chữ “Không hề cần nhắc”.
Mộ Thanh giật sợi tóc của mình ra khỏi ngón tay nam tử, liếc quần áo trong chậu đồng nói: “Làm phiền bệ hạ nhường một chút, thần muốn mặc quần áo.”
Nàng đã cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y. Trung y kia là đồ trong cung, tơ mỏng trong suốt, ánh sáng mờ ảo chiếu lên bộ đồ kia, thấy bó ngực ẩn hiện trước ngực thiếu nữ, thân thể ngọc ngà nhỏ yếu xinh đẹp như ánh trăng, dung nhan lại lạnh lẽo chọc người.
Bộ Tích Hoan nhìn, biểu cảm vậy mà hơi hoảng hốt.
Giữa lúc hoảng hốt, Mộ Thanh bỗng nhiên cầm tay hắn. Tay thiếu nữ ôn hương nhuyễn ngọc, đã nhiều ngày hắn thường xuyên nắm, nàng không muốn tránh đã hiếm có, chủ động như này là chưa từng nhìn thấy.
Bộ Tích Hoan lại ngẩn ra.
Trong lúc hoảng hốt này, trên tay Mộ Thanh chợt dùng sức, ấn tay hắn rồi đâm về phía hắn!
Trong tay hắn cầm dao của nàng, chẳng qua vừa rồi đã quên mất vì sự chủ động của nàng. Hiện giờ dao kia theo động tác của nàng đưa vào trong ngực hắn, ánh mắt Bộ Tích Hoan phát lạnh, cổ tay chợt rung lên! Lòng bàn tay Mộ Thanh tê rần, vốn nên buông tay, nàng lại mạnh mẽ cắn răng dùng sức, quả quyết đẩy dao kia về phía trước!
Trong mắt nam tử bắn ra ánh sáng lạnh thấu xương, không thấy động tác của hắn ra sao, chỉ nghe một tiếng leng keng, dao nhỏ rơi xuống đất. Cổ tay Mộ Thanh đau xót, giữa cổ căng thẳng! Bộ Tích Hoan giận dữ, bỗng nhiên duỗi tay, bóp cổ nàng.
“Ngươi muốn giết trẫm? Mộ Thanh! Trẫm có từng bạc đãi ngươi chưa?” Bộ Tích Hoan dùng sức bóp chặt tay, dáng vẻ hờ hững ung dung lười nhác ngày thường kia, giờ phút này hoàn toàn biến mất, là thật sự tức giận.
Sắc mặt Mộ Thanh đỏ lên, ánh mắt lại không đổi. Nàng không muốn giết hắn, chỉ muốn làm hắn bị thương ở chân rồi nhân cơ hội rút đi. Không ngờ hắn phản ứng quá nhanh, khi tay rụt lại thì dao kia đã đến trước ngực hắn. Nhưng nàng thật sự muốn làm hắn bị thương, cho nên nàng không giải thích.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm nam tử, rõ ràng đã suy yếu không còn sức, đôi mắt kia lại vẫn quật cường. Chỉ đối diện, hắn đã có thể thấy rõ nàng không định giải thích, cũng không định xin tha.
Sự quật cường kia thiêu trái tim hắn, đốt thần trí hắn, hắn chợt buông tay, đưa lên trên, nhéo cằm nàng, cúi đầu xuống!
Ánh trăng chợt ấm áp mềm mại, gió cũng nhẹ nhàng, đó là một phong cảnh mà hắn chưa bao giờ mở ra, như thấy rừng trúc sâu kín, suối trong róc rách, có con cá bơi lội trong nước, mềm mại đến vậy. Hắn bừa bãi truy đuổi, bừa bãi quấy đảo như muốn trả lại cho nàng cảm xúc không biết tên kia, bỗng nhiên rời đi, không biết ngày về, chỉ dao đâm thẳng, cơn đau kia, rối loạn kia của hắn.
Mộ Thanh kinh sợ, giữa môi răng đều là hương tùng thoang thoảng. Mùi hương kia thanh nhã, lại như mưa rền gió dữ cuốn vào rừng. Nàng gầy yếu không đứng vững trong cuồng phong, chỉ đành phiêu diêu theo gió, trải nghiệm tàn sát bừa bãi.
Ánh trăng rất mềm, trong rừng cũng như thêm hơi thở thơm ngọt. Hắn và nàng đối đầu đã vượt xa sự mềm mại này, như làn sóng ánh sáng vỡ vụn, hỗn độn.
Sự hỗn độn kia không biết đến từ đâu, cũng không biết đâu là kết thúc, chỉ biết núi sâu rừng xa, gió mát đưa tới, hắn ôm nàng vào ngực, không thấy dung nhan, chỉ nghe giọng đau đớn: “Vì sao như thế?”
Mộ Thanh đột nhiên tỉnh táo: “Bộ Tích Hoan! Ngươi phát điên gì thế?”
Nàng đẩy hắn ra, trong mắt bốc lên lửa giận, sáng quắc đốt người.
Hơi thở của nam tử không ổn định, ngơ ngẩn nhìn nàng, vẻ đau đớn trong mắt đan xen với quyến luyến, rõ ràng như vậy khiến nàng chấn động.
Hắn…
Việc từ khi nào?
Mộ Thanh hơi giật mình, lòng chợt hơi loạn, không biết là tự trách mình vẫn luôn không phát hiện hay là có cảm xúc khác, nàng chỉ quay mặt đi, lời mắng giận dữ vốn muốn thốt ra vậy mà lại đổi: “Ta… không muốn giết ngươi, chỉ muốn rời đi.”
Nam tử đứng yên không nói gì, bộ đồ đỏ như mây theo gió, đôi mắt sáng nhuộm dục vọng, lại bị màu đỏ kia chiếu vào như theo sóng đi ngàn vạn dặm, nỗi đau vô biên.
“Rời đi?” Hồi lâu, hắn mới hỏi: “Nàng muốn rời đi đến vậy sao?”
“Muốn.” Nàng nói.
Dứt khoát đến vậy khiến hắn giận tới bật cười, cảm giác hờn dỗi mắc kẹt trong lồng ngực, bị đè nén khôn kể.
“Không muốn báo thù cho cha nàng?”
“Muốn.”
“Vậy, tại sao?”
“Tại sao? Bệ hạ hẳn nên biết.” Mộ Thanh nhìn Bộ Tích Hoan: “Tự mình tra hung thủ, từng bước gian nan, nơi chốn vấp phải trắc trở, thế đơn lực cô, không thể không bị quản chế bởi bệ hạ.”
“…”
“Cha ta chết còn rất nhiều mối nghi ngờ. Đầu tiên là Trần Hữu Lương, tiếp đó là Liễu phi, sau là Thái Hoàng Thái Hậu, càng tra càng sâu, hung phạm không rõ! Nhưng có thể khẳng định, hung thủ kia tuyệt đối không phải là người mà ta có thể giết ở hiện tại. Nếu như vậy, ở bên cạnh bệ hạ, tra ra hung phạm, sau đó thì sao? Chẳng lẽ muốn bệ hạ giúp ta báo thù?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“…”
“Bệ hạ cho ta nhắc nhở về hung thủ giết cha, ta làm việc cho bệ hạ để trao đổi. Nếu bệ hạ giúp ta báo thù, ta có thể lấy cái gì để trao đổi?”
“…”
“Cơn giận của Thiên tử, thây phơi ngàn dặm, máu đổ thành sông. Cơn giận của thứ dân, xác hai người nằm, máu bắn năm bước. Bệ hạ giận dữ có thể khiến người trong thiên hạ đi theo, thứ dân giận dữ chẳng qua chỉ là hai cái mạng của mình và kẻ thù. Song dù là hai cái mạng này thì cũng là tâm huyết của thứ dân. Ta nguyện bồi thường cái mạng này, cũng muốn tự tay báo thù cho cha! Nhưng ta thế đơn lực cô, dùng cái gì báo thù? Ta chỉ có một con đường đi Tây Bắc, lấy mạng ra đua tranh quân công kia. Ngày ta về triều thụ phong, đó là lúc ta có thể bằng sức bản thân tra ra hung thủ kia! Khi đó, ngàn vạn người cản ta, ta cũng có thể lấy đầu kẻ đó!”
Núi sâu rừng thẳm, thiếu nữ nói từng từ rõ ràng, nam tử nghe, nhìn, vẻ phẫn nộ dần thay thế bằng chấn động, đổi thành vẻ tài trí như nhìn rõ tài trí của nàng đêm nay.
Nàng không đành lòng giết hải tặc muốn mạng nàng, lại nhẫn tâm quyết tuyệt rời hắn mà đi, đi xa ngay trước mặt hắn, một đường chưa từng lưu luyến quay đầu lại. Nàng vì hắn chịu hun khàn giọng, lại không chịu quên cuộc giao dịch kia. Nàng tra hung thủ thẩm vấn độc nhất vô nhị trên đời, cương thường khó chứa, hắn chứa nàng, nàng lại cảm thấy hắn vây khốn nàng.
Cuối cùng là hắn nhìn lầm nàng, cho rằng nàng mềm lòng, cho rằng nàng trọng tình, lại chưa từng thấy rõ vài phần quyết tuyệt, cứng cỏi và kiêu ngạo mà nàng mang theo trong tính cách.
Hắn chưa thấy rõ, vậy bỗng nhiên rời đi, vậy không biết ngày về, vậy chỉ dao đâm thẳng, lại làm đau hắn, nói cho hắn biết tình vậy mà chợt sâu đậm.
Bộ Tích Hoan nhắm mắt, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên dung nhan không thuộc về nhân gian kia, lại rơi xuống nỗi khổ của nhân gian: “Nàng có biết Tây Bắc thế nào không? Sa mạc, cánh đồng hoang vu, không có người sinh sống, Ngũ Hồ quấy rầy, bầy sói làm bạn, gió lốc cát lở, bao nhiêu tướng sĩ chôn xương trong gió cát, sống không nổi đến lúc mặc giáp nhập kinh vào điện thụ phong? Nếu nàng ở lại cạnh trẫm, sẽ có một ngày có thể biết được thủ phạm giết cha. Nếu nàng khăng khăng đi Tây Bắc, có thể vào bụng sói, tế đao người Hồ, chôn trong cát, vừa đi không trở về, không còn khả năng biết thủ phạm giết cha, báo thù cho cha! Như vậy, nàng vẫn quyết đi Tây Bắc sao?”
Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo như sao trời, nhìn thấy đáy, chỉ nói một câu: “Không sợ ngàn khó vạn hiểm!”
Nam tử chấn động, thoáng chốc không nói gì, hồi lâu hắn nhắm mắt, thở dài: “Nàng… quả thực kiêu ngạo như vậy.”
Thế gian này, nữ tử không muốn dựa vào nam tử, tâm cao ngất, kiêu ngạo hơn lang nhi.
“Đi thôi!” Bộ Tích Hoan bỗng xoay người rời đi, dọc theo dòng suối đi xa giống như khi đến, cũng chưa từng quay đầu lại giống như nàng rời đi sáng nay. Nhưng cuối cùng hắn vẫn thua, tay áo đỏ tung bay, trong bóng đêm bốn ánh sáng lạnh dừng ở bên dòng suối, nhìn kỹ lại, là ba con dao dài mỏng!
Đó là dao giải phẫu của Mộ Thanh, con dao mà nàng vừa đâm Bộ Tích Hoan dừng ở dưới chân nàng, ba con dao nơi xa là nàng để lại trong ngõ nhỏ vào đêm thắng tiền ở sòng bạc, người của hắn thu đi. Đêm đó nàng từng thấy ở phủ Thứ Sử, hắn vẫn luôn không trả cho nàng, tối nay lại trả nàng.
“Còn sống trở về!” Giọng ung dung hơi lạnh của nam tử theo gió đêm đưa tới: “Nếu nàng chôn xương ở Tây Bắc, thiên hạ này sẽ thây phơi ngàn dặm!”
Mộ Thanh nhìn về phía trước, thấy kia nam tử như một đám mây đỏ đi dần vào sâu trong rừng. Qua rất lâu nàng không thu mắt về, không biết đứng yên bao lâu rồi mới khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Đa tạ.”
Nàng cho rằng đêm nay hắn sẽ cứng rắn đưa nàng về, không ngờ hắn lại buông tay.
Mộ Thanh cúi đầu. Nàng ra khỏi doanh trướng đã lâu, không thể tiếp tục trì hoãn. Đè những cảm xúc trong lòng xuống, nàng lấy quân phục trong thau ra mặc vào. Trong quân phục cũng có trung y, Mộ Thanh không bỏ trung y mỏng trên người, mà mặc luôn cả trung y và áo ngoài của quân phục vào, giày cũng thay xong, lúc này mới đi đến nơi xa bên dòng suối thu lại dao giải phẫu, trói về trong tay áo, một lần nữa gom đủ một bộ.
Nàng không nhìn về phía sâu trong rừng, bưng thau đồng đi ra khỏi cánh rừng.
Mà ở chỗ sâu trong rừng, nam tử vẫn luôn đứng ở nơi đó, mãi khi thấy người đi rồi, mới nói: “Nguyệt Sát.”
Trong rừng, một bóng đen rơi xuống, im hơi lặng tiếng, quỳ gối phía sau Bộ Tích Hoan…
—
Khi Mộ Thanh trở lại trong trướng, quả nhiên bốn người trong trướng đồng loạt nhìn về phía nàng.
Hàn Kỳ Sơ khẽ thở phào: “Chu huynh trở về là tốt. Mới vào quân doanh, trong quân rất nhiều trướng, chúng ta còn tưởng rằng ngươi không tìm được đường, đang định đi tìm Mạch Trưởng đến.”
Biên chế bộ binh Đại Hưng, năm người một ngũ, mười người một thập, trăm người là mạch. Ngũ có Ngũ Trưởng, thập có Thập Trưởng, mạch có Mạch Trưởng, từng người dẫn theo tiểu đội dưới quyền. Năm người bọn họ vốn nên có một người làm Ngũ Trưởng, nhưng vì năm người đều là tân binh, chưa từng thao luyện, cũng không có quân công nên không có ai được thăng lên làm Ngũ Trưởng. Khi chinh quân Tây Bắc Cố Càn lão Tướng quân và Lỗ Phó Tướng mang theo một đội ngũ ba ngàn người đến Giang Nam, những người này đều được sắp xếp dẫn dắt tân binh.
Theo như lời Hàn Kỳ Sơ thì Mạch Trưởng là lính cũ quân Tây Bắc.
“Đi tả, đi ở trong rừng.” Mộ Thanh cúi đầu, đi đến cạnh chiếu của mình, buông thau đồng xuống.
Chương Đồng trào phúng cười một tiếng: “Mặc đồ đắt giá của sĩ tộc không quen, không chịu nổi khí hậu hả?”
Mộ Thanh vén bộ đồ đắt tiền đắp trên chậu lên, lộ ra đầy cành lá và cỏ xanh trong chậu. Nàng không nâng đầu, chỉ trải một tầng cỏ xanh, đắp một tầng cành lá, lại trải một tầng cỏ xanh và một tầng cành lá lên chỗ khe hở trong trướng, mãi đến khi khe hở đầy ắp, lại nhét áo bào vĩ cẩm đắt giá lên trên cùng, chỗ khe hở không chỉ kín không kẽ hở, mà nhìn còn rất đẹp.
Mộ Thanh không tiếp lời, Chương Đồng hơi kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng thằng nhóc này hư vinh và độc miệng, đang muốn tìm cơ hội dạy dỗ, không nghĩ Mộ Thanh lại không nói gì.
Ba người còn lại kinh ngạc nhìn Mộ Thanh làm những việc này thuần thục nhanh nhẹn, công tử sĩ tộc ăn ngon mặc đẹp, làm sao biết mấy thứ này? Lại nhìn nàng đổi quân phục xong, mày rậm mắt hí, mặt vàng người gầy, nhìn sự giống bọn họ, là thiếu niên gia đình nghèo khổ. Bấy giờ hán tử trung niên và tiểu tử mặt đen mới hoàn toàn thả lỏng.
“Chu tiểu đệ bao tuổi rồi? Tui năm nay 32, nguyên quán Giang Bắc, trong nhà làm ruộng. Trong nhóm này tui lớn nhất, tui tên Thạch Đại Hải.” Hán tử trung niên nói, vẫn là giọng quê Giang Bắc.
“Mười sáu.” Mộ Thanh ngắn gọn trước sau như một. Nàng trả lời xong thì nằm xuống, quay mặt vào bên trong.
“Qua năm là ta bằng tuổi Chu huynh, ta tên Lưu Hắc Tử.” Thiếu niên mặt đen nói.
Thạch Đại Hải khờ khạo cười: “Gì mà qua năm là bằng tuổi. Cậu cứ nói cậu mười lăm không phải được rồi à?”
“Thế không phải thành nhỏ nhất à?” Lưu Hắc Tử gãi gãi đầu, tươi cười thẹn thùng.
“Cậu nói như vậy, cũng là nhỏ nhất.” Hàn Kỳ Sơ ôn hòa cười nói.
Chương Đồng không nói lời nào, lạnh mặt xoay người cũng nằm trên chiếu ngủ.
Mộ Thanh và Chương Đồng đều không dễ ở chung, Thạch Đại Hải chất phác thành thật, Lưu Hắc Tử thẹn thùng, Hàn Kỳ Sơ vì hoà giải giúp Chương Đồng bèn ngồi xuống gợi chuyện: “Vì sao Thạch đại ca tòng quân Tây Bắc?”
“Tui? Đồng ruộng trong nhà bị sơn phỉ chiếm, huyện nha diệt phỉ, bộ khoái còn đánh không lại giặc cướp. Nếu đồng ruộng trong nhà không lấy về được, mẹ già con nhỏ trong nhà còn phải ăn cơm. Tui nghe nói Nguyên Đại Tướng quân thương lính như con mình, cũng không bạc đãi binh lính có thể giết Hồ Lỗ. Tui không có bản lĩnh gì, chỉ có sức khỏe, chém nhiều mấy đầu người Hồ, lãnh thêm chút bạc lệ, nhờ người mang về nhà nuôi sống cả gia đình.”
Nhờ người mang về nhà? Tây Bắc và Giang Nam xa ngàn dặm, lại cách sông Biện, chiến sự biên quan căng thẳng, đường thư từ chỉ cung cấp quân dụng, tiện thể mang theo thư nhà ngàn dặm chưa chắc có thể đến, huống chi là bạc?
Hàn Kỳ Sơ muốn há mồm, cuối cùng lại thở dài, không nói thành lời.
“Nhưng nếu tui có thể chém nhiều đầu người Hồ, lập một ít quân công thì cũng có thể làm tiểu tướng quân nhỉ? Đến lúc đó về quê, cũng coi như tui làm dòng họ nở mày nở mặt, để mẹ già nhà tui có cơm ăn, hai đứa con trong nhà cũng có tiền đồ sáng sủa.” Thạch Đại Hải nhếch miệng cười, quay đầu hỏi Lưu Hắc Tử: “Cậu thì sao? Vì sao đi Tây Bắc?”
“Nhà ta là đánh cá, quan phủ muốn thu thuế má trên sông, hải tặc cũng muốn thu bạc. Cha mẹ ta mất sớm, ca ca tẩu tử không nuôi nổi nên để ta đi Tây Bắc.”
“Vừa đi Tây Bắc, tám chín phần mười là không về, cho cậu vào thành làm thuê vẫn hơn là đi Tây Bắc.” Hàn Kỳ Sơ nhíu mày nói. Lưu Hắc Tử mới mười lăm tuổi, ca ca tẩu tử của cậu ấy vậy mà tàn nhẫn đến thế.
“Không.” Lưu Hắc Tử cúi đầu: “Là bản thân ta muốn đi Tây Bắc, làm nam nhi tốt… vì đất nước.”
Thiếu niên ôm đầu gối ngồi ở chiếu, cúi đầu cụp mi, giọng khẽ khàng, bả vai kia gầy yếu lại làm người ta chợt thấy kiên cường.
Trong lều im lặng, Hàn Kỳ Sơ và Thạch Đại Hải không ngờ thiếu niên lại có khát vọng này.
“Hàn lão đệ thì sao?” Yên lặng một lát, Thạch Đại Hải hỏi Hàn Kỳ Sơ.
“Tại hạ là văn nhân, tòng quân cũng giết không được mấy Hồ Lỗ, chỉ nguyện mưu kế trong ngực có thể có chỗ dụng võ, mong một chức phụ tá trong quân.” Văn nhân nhiều kẻ thanh cao, người nói thẳng muốn làm mưu sĩ như này khá ít. Hàn Kỳ Sơ vậy mà không kiêng dè, cũng nói luôn về Chương Đồng: “Tổ tiên của Chương huynh là võ tướng, thương pháp gia truyền rất tinh diệu. Chẳng qua bị kẻ gian trong triều hãm hại, gia đạo sa sút, cho nên mới tự đi Tây Bắc mưu sinh.”
Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử nghe vậy đều nhìn Chương Đồng, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ. Người có võ nghệ dễ nổi bật trong quân, dễ lăn lộn hơn bọn họ nhiều.
Ước nguyện ban đầu khi tòng quân và thân thế của bốn người đã nói rõ với nhau, chỉ có Mộ Thanh vẫn là một câu đố.
“Chu huynh thì sao?” Hàn Kỳ Sơ hỏi, Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử đều quay đầu nhìn lại.
Mộ Thanh đưa lưng về phía ba người, không nói gì, đã ngủ.
Ba người thấy vậy không hỏi lại, trò chuyện thêm mấy câu rồi từng người đi ngủ.
Trong lều yên tĩnh, đèn đuốc chiếu lên khuôn mặt Mộ Thanh, bóng sáng chập chờn. Nàng nhắm hai mắt, hiển nhiên lại chưa ngủ. Ánh nến vàng ấm, chiếu lên mặt người hơi nóng, đôi môi kia cũng hồng nhuận. Mộ Thanh nhíu mày, chợt thấy ánh nến kia khiến người ta khó chịu, cách mí mắt chập chờn, ánh sáng kia như vụn sáng bên dòng suối nhỏ, lại phát hiện những cành lá cỏ xanh bịt lỗ hổng quá nồng, dường như có thể ngửi thấy hương tùng bay vào mũi.
Nàng nhíu mày càng chặt, sắp thành nút xoắn tựa như nỗi lòng rối như tơ vò của nàng hiện tại.
Nàng soạt một tiếng ngồi dậy, ánh mắt kẹp sương mang tuyết, liếc nhìn giá cắm nến trong trướng. Nàng ngồi lên, lại nghĩ tới môi mình sưng, lại soạt một tiếng nằm xuống, tiếp tục lật sang bên cạnh.
Phía sau, Hàn Kỳ Sơ, Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử có vẻ khó hiểu, Chương Đồng xoay người nằm ngủ ở đối diện, không nhìn thấy, nếu không chắc chắn lại phải trào phúng.
Mộ Thanh một lần nữa nằm xuống, không nhắm mắt nữa, chỉ hít thở thật sâu, muốn bình ổn cảm xúc. Nhưng mà cuộn tơ vò trong lòng vẫn quấy nhiễu, ánh sáng vụn vỡ, mùi hương tùng thoang thoảng kia vẫn qua lại trong đầu nàng. Không biết bao lâu, phía sau có tiếng Thạch Đại Hải ngáy như sấm, mà nàng nằm trên chiếu, cách trướng mà ngủ, ngoài trướng tiếng ếch, tiếng côn trùng kêu vang từng tiếng lọt vào tai.
Đêm cực dài, ánh sáng kia mới dần đi xa trong đầu nàng, bên tai lại vẫn có thể truyền đến giọng nói lười nhác hơi lạnh của nam tử kia.
Còn sống trở về! Nếu nàng chôn xương ở Tây Bắc, thiên hạ này sẽ thây phơi ngàn dặm!
Mộ Thanh chợt lắc đầu, vứt câu nói này ra, nghĩ đến câu kia “Ngũ Hồ quấy rầy, bầy sói làm bạn, gió lốc cát chảy, bao nhiêu tướng sĩ chôn xương trong gió cát, sống không đến ngày mặc giáp vào kinh lên điện thụ phong…”
Đội năm người này của nàng vì tiền đồ bôn ba Tây Bắc, kết quả sẽ có mấy người có thể sống từ cánh đồng hoang vu đại mạc bước vào Thịnh Kinh phồn hoa đây?
Nàng mở to mắt, ánh mắt sáng quắc kinh người, khuôn mặt bình thường lại kiên nghị như đá.
Nàng nhất định mặc giáp vào kinh!