Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 122
Chương 122
Khải hoàn hồi triều
Bộ Tích Hoan ngắm Mộ Thanh trong chốc lát, chợt hỏi: “Mới dùng cơm trưa à?”
Mộ Thanh khẽ nhíu mày liễu, thấy trong mắt Bộ Tích Hoan chợt dâng ý cười. Hắn làm bộ làm tịch hít hít trong phòng, cười nói: “Mùi dấm nồng ghê! Còn chưa tan này.”
“Vậy cho tan đi.” Mộ Thanh xốc chăn lên lập tức xuống giường. Bên giường có một cửa sổ nhỏ, cửa sổ vừa mở, gió Bắc ngoài cửa sổ mang bông tuyết ào một tiếng lùa vào. Vài bông tuyết sắp sửa dính lên tóc nàng, phía sau chợt có một cơn gió nhẹ đưa đến, hất gió tuyết kia ra khỏi cửa sổ, thuận đường đóng cửa sổ lại.
Bộ Tích Hoan buông tiếng thở dài, đưa Mộ Thanh rời khỏi cửa sổ, khẽ trách mắng: “Lạnh! Không phải đã nói đừng để bị gió lạnh à?”
Hắn thuận tay cầm mạch cổ tay của Mộ Thanh, giữa mày hơi chau, thở dài: “Mùa đông Tây Bắc lạnh, Thịnh Kinh cũng lạnh. Vài ngày nữa về kinh, trên đường phải mặc áo lông cừu mà ta đưa cho nàng.”
Trước đó vài ngày, biên quan bắt đầu mùa đông, hắn cho nàng một chiếc áo khoác chồn tía, nàng vẫn luôn không mặc. Ngọ yến hôm qua và sáng nay, nàng đều mặc áo khoác mùa đông mà trong quân phát. Tuy những áo khoác đông đó cũng ấm áp, nhưng dẫu sao cũng không bằng đồ trong cung. Hắn cũng ban áo lông cừu cho Nguyên Tu và Cố Càn, chỉ để nàng không có băn khoăn khi mặc, nhưng nàng vẫn không mặc. Sáng nay nàng hứng trận gió tuyết kia một lúc không lâu, trên đường về triều hành quân ngàn dặm, ban đêm lạnh, nàng không mặc thì không được.
“Chàng biết trong triều sẽ đưa ý chỉ nghị hòa đến?” Mộ Thanh hỏi, không nhắc đến chuyện áo khoác.
Chồn tía hiếm có, áo lông cừu càng trân quý. Những ban thưởng này, Nguyên Tu và Cố lão Tướng quân có thể nhận bình thường, tướng lĩnh mới lên chức như nàng mặc đi ra ngoài, không khỏi quá nổi.
“Nhìn ra?” Bộ Tích Hoan cười hỏi. Hắn nắm tay Mộ Thanh dẫn nàng về trên giường, cười hỏi: “Nói cho ta nghe xem.”
Mộ Thanh chỉ ngồi ở cạnh giường, nói: “Ba việc. Một là, có thể đặt bản thân ra ngoài; hai, đưa đầu mâu chỉ về Nguyên gia trong triều; ba, dao động ấn tượng của tướng sĩ trong quân với chàng. Mục đích hai việc đầu đạt được, có thể nói là thành công. Chuyện cuối cùng, ta cho rằng sẽ không quá hữu hiệu. Có câu băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh. Trong quân hiểu lầm chàng đã lâu, chỉ bằng một chuyện này khó có thay đổi quá lớn. Huống hồ quân Tây Bắc do một tay Nguyên Tu thành lập, tình cảm thân thiết sinh tử tuyệt đối không thể bị ly gián bởi một kế này…”
Mộ Thanh nói đến chỗ này, bỗng nhiên khựng lại, trong mắt chợt lóe lên sự thông minh: “Chàng không hướng về phía quân Tây Bắc phải không? Mục đích của chàng là tân quân?”
Bộ Tích Hoan nghe vậy cười thật sâu, tán thưởng từ đáy lòng: “Thông minh!”
Chỉ sợ Nguyên Tu cũng không nhìn ra.
“Vì sao?” Mộ Thanh hỏi.
Hôm nay đại đa số tướng lĩnh đến trại nuôi ngựa là người cũ quân Tây Bắc. Bọn họ đồng sinh cộng tử với Nguyên Tu nhiều năm. Trong triều chủ trương nghị hòa, mặc dù trong lòng những tướng sĩ này sinh ra bất mãn với Nguyên gia thì cũng tuyệt đối sẽ không giận chó đánh mèo lên Nguyên Tu. Nhưng tân quân thì chưa chắc, bọn họ vừa đến Tây Bắc, tình nghĩa với Nguyên Tu chưa sâu. Bộ Tích Hoan sẽ không làm việc vô dụng, mục đích của hắn rất có thể là tân quân.
Nhưng năm vạn tân quân, mặc dù sinh hai lòng với Nguyên Tu thì cũng không dao động được căn cơ quân Tây Bắc. Bộ Tích Hoan làm như thế, dụng ý ở đâu?
“Vì nàng.” Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh, đáy mắt chứa ý xuân lưu luyến, trong lều lan như thấy ngọc tiên.
Mộ Thanh ngơ ngẩn, trong chốc lát khó tả.
“Đi lên ngồi, ta chậm rãi nói cho nàng nghe.” Bộ Tích Hoan bảo Mộ Thanh lên giường ngồi, cầm mềm ấm che hai chân nàng lại. Lúc này hắn mới nói: “Nàng biết vì sao trong triều trưng binh ở Giang Nam đi Tây Bắc không?”
Trong triều đã nhất định phải nghị hòa, ít ngày nữa Nguyên Tu sẽ trở về triều. Nàng là ngôi sao mới nổi trong quân, một đường này lập công vô số, ắt sẽ về triều thụ phong. Thịnh Kinh không thể như Tây Bắc, sĩ tộc môn phiệt rất nhiều, mọi chuyện đều ngươi lừa ta gạt. Nàng tòng quân Tây Bắc là vì lập công vào triều tra hung thủ báo thù. Bây giờ quân công đã lập sắp tới vào triều, có vài chuyện trong triều, hắn phải nói cho nàng.
“Không biết.” Nhi lang Giang Nam không giỏi đánh trên ngựa, lẽ ra trưng binh Tây Bắc không nên tới Giang Nam. Ngày ấy khi nàng đi thành Biện Hà tìm cha từng nghe dân chúng nghị luận ở dưới cửa thành, nói là mấy năm liên tục trưng binh Giang Bắc, dân oán sâu, lúc này bảng cáo thị trưng binh mới đến Giang Nam. Nhưng dẫu sao lời phố phường không thể tin. Nếu đơn giản như thế, Bộ Tích Hoan sẽ không hỏi nàng việc này. Triều đình trưng binh ở Giang Nam ắt có thâm ý, chẳng qua mấy năm nay nàng không quan tâm chuyện thiên hạ nên nàng cũng không đoán ra ý trong triều.
Nếu vậy thì không đoán nữa, nàng không thích lãng phí thời gian.
“Ý trong triều ở Giang Nam. Mấy năm nay, Nguyên đảng trải rộng Giang Bắc, nhưng vẫn không với tới Giang Nam, vì bào muội của Đô đốc Thủy quân Giang Nam – Hà Thiện Kỳ là Đức phi của tiên đế năm đó, từng có mấy phen đấu sống chết với Thái Hoàng Thái Hậu ở trong cung, sau đó chết vào tay Thái Hoàng Thái Hậu. Bởi vậy Hà gia và Nguyên gia kết thành kẻ thù truyền kiếp, Hà Thiện Kỳ dẫn hai mươi vạn thuỷ quân ngang theo Giang Nam. Chư quân Giang Bắc không giỏi thuỷ chiến, nhiều năm qua Nguyên đảng vẫn luôn không cách nào nắm quyền to Giang Nam trong tay. Lúc này Ngũ Hồ kết minh, chiến sự biên quan bùng lên, trong triều mượn cơ hội này trưng binh ở Giang Nam. Tuy là đưa về Tây Bắc, ý lại ở nhánh thủy quân này.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tân quân vừa đến Tây Bắc, không giỏi đánh trên ngựa, thời gian thao luyện ngắn ngủi, lại thiếu kinh nghiệm lâm trận, khó có thể đánh một trận với người Hồ. Nguyên Tu mang binh như con, ắt không muốn tân binh đi quan ngoại chịu chết. Sau khi tân quân đến Tây Bắc, hắn chắc chắn sẽ gia tăng thao luyện, lấy luyện binh là chính. Hiểu con không ai bằng cha, Nguyên gia biết Nguyên Tu sẽ làm việc thế nào, mới trưng tân binh ở Giang Nam, đưa về dưới trướng quân Tây Bắc. Ngày nào đó trong triều lại lập thủy sư, nhánh thủy sư này sẽ là dòng chính Nguyên gia.”
Bộ Tích Hoan đứng dậy đi xuống giường, khoanh tay đến bên cửa sổ, cách cửa sổ giấy nhìn tuyết bên ngoài mơ hồ không rõ: “Lần này khải hoàn về triều, biên phòng không thể buông lỏng. Lính cũ quân Tây Bắc phòng thủ biên quan năm lâu, trong triều chắc chắn sẽ hạ chỉ để lính cũ ở lại biên quan, ra lệnh cho Nguyên Tu dẫn tân quân về triều. Một khi tân quân đến Thịnh Kinh, sẽ có người thượng tấu việc thủy sư. Nói vậy trong lòng nàng đã hiểu rõ ý của Nguyên gia, ý của bọn chúng là giang sơn Đại Hưng, thành lập thủy sư ắt phải làm.”
“Chàng muốn cho ta lãnh đạo thủy sư?” Mộ Thanh hỏi.
Bộ Tích Hoan xoay người cười nhìn nàng: “Tân quân là nàng một đường bảo vệ, không có nàng, bọn họ không có mạng đến biên quan. Ân tình của nàng với bọn họ nặng như Nguyên Tu, tướng lĩnh thủy sư, ngoài nàng ra thì còn ai?”
Mộ Thanh không ngờ trong triều lại có tâm tư sâu đến vậy với tân quân. Bây giờ nàng đã biết, trong lòng nàng thật sự cũng có vài suy nghĩ với tân quân. Hiện giờ chức của nàng là Trung Lang Tướng, ở trong quân đúng là chức Tướng thấp nhất. Võ tướng ngũ phẩm ở Thịnh Kinh dưới chân thiên tử chẳng qua là chức quan lớn bằng hạt vừng, không đáng giá nhắc tới. Vào kinh thụ phong, tuy nàng không biết có thể nhận phẩm cấp quan võ gì, nhưng thế lực sĩ tộc môn phiệt trong kinh lớn, phẩm cấp của nàng có cao cũng khó tránh khỏi thế đơn lực cô. chỉ có quân quyền có thể cậy vào. Mà hiện giờ nàng có thể cậy vào chỉ có năm vạn tân quân này.
Nàng đã sớm có ý với tân quân. Chẳng qua vừa nàng phong Tướng, cho rằng còn cần chút thời gian mới giành quân quyền, không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy!
Đáy mắt Mộ Thanh dần sáng ngời, Bộ Tích Hoan nhìn thấy, ý cười càng đậm, nói: “Một ngày tân quân còn mang danh quân Tây Bắc thì chủ soái là Nguyên Tu. Bọn họ có kính ngưỡng nàng, trong lòng cũng coi Nguyên Tu như chủ soái. Không thể lãnh đạo quân mà lòng có hai chủ, bọn họ cần xa cách lòng với Nguyên Tu thì mới có thể một lòng đi theo nàng.”
“Chàng cần gì phải làm như thế?” Mộ Thanh nhìn Bộ Tích Hoan, trong đôi mắt từ trước đến nay trong suốt lại hiện ra phức tạp hiếm có, nhưng nàng vẫn nhìn hắn, nói thẳng: “Ta đã sớm có ý với tân quân. Nếu biết ý trong triều, ta sẽ tự trù tính, cần gì chàng làm?”
Bộ Tích Hoan liếc Mộ Thanh một cái thật sâu, ánh mắt dừng trên tay nàng. Hắn cười cười xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Tay nàng là khám nghiệm người chết, khám nghiệm vết thương, dẹp yên oan khuất trên thế gian, không phải dùng để làm những thứ này. Mấy thứ này để ta làm là được.”
Hắn biết nàng vì báo thù cha mà không sợ ngươi lừa ta gạt, nhưng hắn không muốn. Lúc trước ở Biện Hà, hắn từng nói đường trên thế gian khó đi, muốn xem nàng đi thế nào. Kết quả, cuối cùng là hắn không nhìn nổi nàng động tay vì những chuyện ô uế đó. Trừ cái này ra, hắn cũng có tư tâm, không muốn nàng có áy náy vì việc tân quân xa cách lòng với Nguyên Tu, nàng trù tính việc này chi bằng để hắn làm.
Mộ Thanh ngồi ở trên giường, thấy màu tuyết ngoài cửa sổ bao trùm nam tử. Rõ ràng người nọ đứng trước cửa sổ, lại như đứng dưới ánh mặt trời, bóng dáng hư hư thật thật, như thấy mây xanh cao rộng. Mây xanh kia vào mắt nàng, làm nàng không khỏi nhớ đến ngói xanh trên một gian tiểu viện trong căn nhà ở Giang Nam kia, gặp ngày mưa, nhìn lên ngói xanh, cứ cảm thấy cao xa trong vắt. Nàng từng cảm thấy cha là ngói xanh trong phòng, che mưa chắn gió, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình đứng trên khoảng không, đỉnh đầu không thấy mái hiên che mưa chắn gió kia, nhưng cũng không bị mưa gió vùi dập.
Mà nàng chưa bao giờ coi những thứ này là mưa gió, nàng nguyện thiên hạ không còn oan khuất. Nhưng nàng cũng là một người trong thiên hạ, thù oán của mình còn chưa báo, nói gì người trong thiên hạ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Trên tay của ta đã sớm dính không biết bao nhiêu mạng người, ta không sợ. Chỉ sợ thế đơn lực cô, không bảo vệ được người mình quý trọng, có một ngày sẽ lại giống như cha ta…”
Bộ Tích Hoan chợt xoay người, mặt mang vẻ vui mừng, cười hỏi: “Nàng nói người nàng quý trọng là ai?”
Mộ Thanh sững sờ. Nàng hoàn hồn duỗi tay thả màn, xoay người nằm xuống!
Ngoài màn truyền đến tiếng cười khẽ của nam tử, tiếng cười kia nhỏ và dài lâu như một hồ nước xuân, lăn tăn khiến lòng người phát ngứa.
“Thanh Thanh.” Sau một nụ cười dài, Bộ Tích Hoan nhìn màn buông, hỏi: “Thịnh Kinh đã hủ bại, sĩ tộc môn phiệt xa xỉ dâm dật nặng ngang thiên tai, nàng sẽ không thích. Nàng thật sự bằng lòng tiến về phía trước?”
Trong màn không tiếng động, sau một lúc nghe một giọng nói truyền đến, cố chấp không đổi như ngày ấy tòng quân Tây Bắc.
“Không sợ ngàn khó vạn hiểm.”
–
Quan văn chủ trì nghị hòa trong triều đến Tây Bắc vào ba ngày sau. Nguyên Tu không gặp, nhóm quan văn nghị hòa chỉ có thể lấy Lý Bản cầm đầu, nói chuyện với Ngũ Hồ.
Tuyết lớn đóng quan ải, sứ đoàn nghị hòa đợi bảy tám ngày, chờ tuyết ngừng một chút, mới xuất quan lên đại mạc. Cũng may Nguyên Tu còn nhớ sứ đoàn nghị hòa đều là con dân Đại Hưng, để Triệu Lương Nghĩa dẫn vạn quân đi theo đến thảo nguyên.
Đại Hưng muốn nghị hòa, bộ tộc Ngũ Hồ cũng cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng cơ hội tốt khó tìm, Ngũ Hồ thế yếu, đang lo lắng xuân năm sau tuyết tan, sư đoàn biên quan Tây Bắc như hổ như sói. Lúc này Đại Hưng đưa ra ngừng chiến thật sự là Thiên Ưng đại thần hiển linh, phù hộ bộ tộc bất diệt.
Nhưng nếu muốn nghị hòa ngừng chiến, điều kiện nên nói thì vẫn phải nói.
Sứ đoàn nghị hòa Đại Hưng cho rằng, hiện giờ quốc gia của ta thế lớn binh cường, Hồ Man thế nhỏ binh yếu, nên cúi đầu xưng thần, hàng năm tiến cống, đời đời triều bái.
Bộ tộc Ngũ Hồ cho rằng, ngừng chiến là các ngươi nói trước, lại không phải chúng ta! Nếu các ngươi hy vọng ngừng chiến, vậy lấy ra chút thành ý. Chúng ta cũng không muốn nhiều lắm, hàng năm đưa vàng bạc vải vóc dê bò nữ nhân là được.
Một đám quan văn sứ đoàn Đại Hưng tức giận đến râu dê vểnh hết lên, nói thẳng sư tử mở miệng, man tộc tự cao tự đại. Dũng sĩ bộ tộc Ngũ Hồ đưa ra loan đao bên hông, mắt trâu trợn to như chuông đồng, nói thẳng các ngươi dám vũ nhục con dân Thiên Ưng đại thần, hậu nhân Đại đế Xiêm Lan, chúng ta muốn bắt các ngươi tế tổ tiên đại thần! Quan văn Đại Hưng vừa thấy loan đao là co lại, lộ ra một thái độ ham sống sợ chết. Cuối cùng Triệu Lương Nghĩa không nhìn nổi nữa, dẫn binh đạp lều lớn nghị hòa, kéo mấy quan văn kia đi thẳng. Hắn tuyên bố ai không cho đi thì khai chiến, hắn xuất quan mang một vạn tướng sĩ, nếu hôm nay chết ở thảo nguyên, năm sau quân Tây Bắc mang tất cả binh lực san bằng thảo nguyên.
Lúc này dũng sĩ Ngũ Hồ mới kéo người lại, dùng tiếng Đại Hưng sứt sẹo tỏ vẻ có thể bàn lại.
Lần này nói chuyện lại mất bảy tám ngày. Mà mấy ngày này, Nguyên Tu triệu tập tướng lĩnh trong quân, nói rõ quân Tây Bắc tuyệt đối không nghị hòa, nhưng trong triều đã quyết ý nghị hòa, khó có thể khuyên can. Hắn quyết định nhận lệnh hồi kinh, một thỉnh công cho tướng sĩ có công, hai tự mình về khuyên răn cản trở việc nghị hòa.
Các tướng sĩ không hề nghi ngờ lời hắn nói. Hắn là con trai Nguyên Tướng quốc, cháu trai ruột của Thái Hoàng Thái Hậu. Nếu hắn về triều tự mình khuyên can, có lẽ hướng gió trong triều sẽ đổi sang chủ chiến, diệt Ngũ Hồ. Chẳng qua muốn khải hoàn hồi triều, biên phòng không thể lơ là. Trong kinh không cho ngoại quân về nhiều, cuối cùng quyết định tướng lĩnh quân Tây Bắc, ngoài Nguyên Tu ra, đều ở lại phòng thủ biên quan, giống năm vừa rồi, hệ thống phòng thủ không đổi. Chỉ mang tân quân về triều, trên đường về kinh có thể thao luyện diệt phỉ.
Sau khi trong quân bàn bạc thỏa đáng, sứ đoàn nghị hòa đi thảo nguyên trước đó cũng đã trở lại, điều kiện nghị hòa chưa bàn xong, nhưng có một chuyện đã xong – Mỗi tộc Ngũ Hồ phái một Vương tử nhập kinh làm con tin, về phần đổi lấy ích lợi gì thì cần vào kinh bàn lại.
Mỗi tộc Ngũ Hồ phái người tạo thành sứ đoàn nghị hòa, đi theo quân Tây Bắc cùng người trong triều đi Thịnh Kinh.
Mười năm Nguyên Tu chưa từng về kinh, lần này nhận lệnh về triều, thánh giá cũng cùng khởi hành. Trong quân chuẩn bị rất nhiều, mãi cho đến tháng Mười hai, đại quân mới chuẩn bị thỏa đáng.
Mùng 8 tháng 12, Nguyên Tu dẫn tân quân Tây Bắc hộ vệ thánh giá và đoàn đặc phái viên hai nước về triều!
Lần về triều này, gió trong thiên hạ nổi lên, giờ phút này lại không ai biết. Chỉ biết ngày hôm đó bông tuyết bay bay, 25 vạn quân Tây Bắc bước lên quan ải, nhìn theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi ra khỏi Quan Thành…
– Hết Quyển 1 –