Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 120
Chương 120
Đấu khẩu với khâm sai
Khanh Khanh!
Nguyên Tu nhìn về phía Mộ Thanh, thấy Mộ Thanh lạnh lùng nhìn Bộ Tích Hoan, ánh mắt lạnh buốt.
Bộ Tích Hoan cười dài một tiếng, thả người lên ngựa! Ngựa kia cất vó hí dài, đạp tuyết phi ra.
Lỗ Đại hít một tiếng, gió như dao cắt khiến cổ họng đau, không thể tin nổi, hỏi: “Thánh thượng biết võ?”
Cố Càn xoa xoa chòm râu, nhìn bóng dáng trong khoảnh khắc đã đi xa kia, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Thánh thượng học võ, bái ai làm thầy?”
Nguyên Tu chậm rãi lắc đầu. Con cháu hậu duệ quý tộc hoàng tộc Thịnh Kinh đều tập cưỡi ngựa bắn cung. Khi còn bé đều phải bái tiên sinh dạy vỡ lòng văn võ, Thánh thượng biết chút võ nghệ chẳng có gì lạ. Chẳng qua ngày ấy khi khám nghiệm vết thương cho Nguyên Duệ, Thánh thượng từng ra tay, nhìn thân thủ kia dường như không đơn giản.
Trong lúc mải suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn về nơi xa, chỉ thấy tuyết và cỏ bay loạn như đá, vó ngựa đi trong gió tuyết, trời lờ mờ, tuyết mênh mông, trong đất trời nứt ra một luồng điện trắng, chỉ thấy có ráng đỏ cưỡi luồng điện trắng chạy như bay như vị thần từ trên trời giáng xuống.
Vạn quân trên sườn núi kinh ngạc nhìn, thấy người nọ rong ruổi một vòng quanh trại nuôi ngựa rồi đề cương ghìm ngựa trước ngự trướng, thần câu hí vang, cất vó đạp tuyết!
Soạt!
Tuyết bắn cả trượng, người nọ ở trên ngựa cười nhìn vạn quân, tay áo như hồng nhạn, phong hoa khiếp người.
Sườn núi tĩnh lặng, gió Bắc rít gào, trong lúc hoảng hốt một câu đồng dao lọt vào tai: “Ngọc thông mã, xe cửu hoa, nhi lang đáng yêu nhà ai dung nhan như ngọc. Thuyền rồng hưng, thúy hoa tinh, sông nước một ngày mười vạn kim.”
Đương kim Thánh thượng kiêu căng xa hoa lãng phí, hoang đường vô đạo, không hỏi triều chính. Nhưng người trên ngựa dăm ba câu thuần phục ngựa mạnh, phong tư trên ngựa thế gian khó gặp, thật sự là hôn quân hoang đường không kiềm chế được trong lời đồn ư?
Đúng vào lúc này, chợt nghe có tiếng người xa xa truyền đến: “Báo…”
Tiếng người nọ quá xa, kẹp trong gió rít, gần như không thể nghe thấy, chỉ có Nguyên Tu hơi sầm mặt, đưa mắt nhìn về nơi xa.
Lúc ngẩng đầu, nghe trong gió có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, dưới chân rung lên, vạn quân trên sườn núi nhìn ra xa, thấy một đội ngựa lướt đến, hào hoa xa xỉ. Hơn trăm người xuất hiện, mặc không phải quần áo trong quân, mà có phần tương tự với cung nhân ở ngoài ngự trướng.
Cung nhân?
“Báo…” Lúc mọi người đang khó hiểu, tướng lĩnh quân Tây Bắc dẫn đầu đã phi đến gần rồi xoay người xuống ngựa, đưa tin cho Nguyên Tu: “Báo Đại Tướng quân, trong cung có chỉ!”
Nguyên Tu ngẩng đầu, thấy đội ngựa phía sau dừng lại, khâm sai cầm đầu ngồi trên con ngựa ngũ hoa(*) cao lớn, áo bào đỏ khoác lông cừu trắng, tay nâng thánh chỉ vàng sáng. Ông ta kiêu căng liếc các tướng sĩ trong trại nuôi ngựa, quát: “Thánh chỉ đến! Quân Tây Bắc tiếp chỉ…”
(*) Ngựa ngũ hoa: Người đời Đường thích cắt bờm ngựa thành cánh hoa để trang trí, có người chia thành năm cánh hoa thì gọi là “ngựa ngũ hoa”.
Nguyên Tu chau mày, nhìn về phía Bộ Tích Hoan, thấy hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa đứng trước ngự trướng, gió tuyết dày đặc che khuất mặt hắn, không nhìn rõ biểu cảm. Nguyên Tu đành phải quay đầu lại, tiến lên tiếp chỉ: “Thần Nguyên Tu, tiếp chỉ!”
Cố lão Tướng quân dẫn Lỗ Đại và Mộ Thanh cùng quỳ, tướng lĩnh đứng hai bên trái phải ngự trướng và tân quân trên sườn núi thấy vậy cũng rối rít quỳ tiếp thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng: Ngũ Hồ Man Lỗ quấy nhiễu biên quan ta, quân Tây Bắc anh dũng trung liệt, đuổi Hồ Lỗ, bảo vệ biên quan ta, quả thật là may mắn của nước nhà. Mà nay biên quan đưa tin, đại thắng Ngũ Hồ, trẫm nhận nhân đức của trời cao, thương xót dân chúng biên quan chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, đặc biệt ra lệnh cho chủ soái quân Tây Bắc – Nguyên Tu – lĩnh sứ nghị hòa. Mong khanh truyền đi độ lượng mênh mông của nước lớn ta, kết tình hai nước. Trẫm cũng thương xót cho tướng sĩ biên quan, nhớ đến chủ soái quân Tây Bắc – Nguyên Tu phòng thủ biên quan mười năm chưa về, đặc biệt hạ chỉ Nguyên Tu và tướng lĩnh quân Tây Bắc có công phụng chỉ về triều, lấy lễ nghi khen thưởng. Khâm thử…”
Gió tuyết mênh mông, thánh chỉ vàng sáng, chín con rồng vàng đỏ lam hết sức chói mắt, giọng truyền chỉ kia càng đâm vào tai vạn quân, cắt lòng người, trong chốc lát không ai lên tiếng.
Khâm sai truyền chỉ đọc xong thì thu thánh chỉ, ngồi cao trên lưng ngựa liếc nhìn Nguyên Tu quỳ ở dưới. Lúc này trên mặt ông ta mới mang theo chút ý cười, nói: “Đại Tướng quân mau tiếp chỉ đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nguyên Tu ngẩng đầu lên nhưng không nhúc nhích.
Lỗ Đại ở phía sau hỏi: “Thánh chỉ có ý gì?”
Cố lão Tướng quân thoáng nhìn trước ngự trướng, lại nhìn khâm sai truyền chỉ, sắc mặt khẽ biến, trong lòng chợt sinh cảm giác không ổn.
Lúc này, có tướng lĩnh đứng hai bên ngự trướng giận dữ đứng dậy, bước nhanh tới, chưa đến trước mặt đã hỏi: “Thánh thượng có ý gì? Muốn chúng ta nghị hòa với Ngũ Hồ?”
“Quân Tây Bắc chúng ta đánh nhau bao năm với bọn oắt người Hồ, đã chết bao nhiêu tướng sĩ? Nghị hòa? Sao không đi nghị con mẹ mày ấy!”
“Lúc này rõ ràng có thể diệt Ngũ Hồ, vì sao muốn nghị hòa?”
“Đúng thế! Vì sao muốn nghị hòa?”
“Thánh thượng váng đầu à?”
Không biết ai giận dữ gào một câu, Nguyên Tu quay đầu lại, trầm giọng trách mắng: “Không thể làm càn!”
Hắn nhìn ngự trướng, các tướng lĩnh nhìn theo, đều giật mình.
Mới nghe thánh chỉ, trong lòng mọi người xúc động phẫn nộ, vậy mà đã tạm quên thánh giá ở ngay trại nuôi ngựa.
Trên sườn núi, hơn vạn tân quân đều nhìn về trước ngự trướng, cách gió tuyết, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, đâm gió phá tuyết. Vẻ đẹp đáng kinh ngạc vừa rồi kia, nghi hoặc kia đều tan theo gió, chỉ còn lại phẫn nộ cắt người.
“Vừa hay Thánh thượng ở đây! Vậy phải đi hỏi xem vì sao muốn nghị hòa?” Triệu Lương Nghĩa giận dữ cười một tiếng, xoay người đi về phía ngự trướng. Tướng lĩnh ở hai bên ngự trướng không đi theo cũng sôi nổi đứng dậy, mọi người xoay người vây về phía ngự trướng.
“Làm càn! Các ngươi, các ngươi… muốn mưu phản?” Trước ngự trướng, cung nhân nơm nớp lo sợ hô quát.
Sắc mặt Ngự Lâm Vệ lạnh lẽo, rút đao hộ giá, ánh đao lạnh hơn tuyết, cắt đứt một sợi dây thần kinh cuối cùng của quân Tây Bắc. Tướng sĩ oán giận, từng bước ép sát.
“Hôn quân!”
Không biết ai mắng một câu, tân quân trên sườn núi đều dồn xuống, gần có xu thế giận dữ bùng nổ.
Một tiếng hôn quân như đao, Bộ Tích Hoan ngồi trên lưng ngựa, gió như lưỡi dao cắt tay áo đỏ, tựa như cắt ra một dòng máu tươi đầm đìa. Thần câu hí vang một tiếng, cất vó xoay người. Dường như nó cảm nhận được sát khí, muốn đưa hắn rời khỏi trại nuôi ngựa. Hắn cười cười, vỗ bờm ngựa. Nụ cười kia vẫn hờ hững, lại sinh bi thương.
Lúc này, chợt nghe một giọng thiếu niên vang lên: “Thánh thượng tại đây, xin hỏi khâm sai đại nhân, thánh chỉ từ đâu mà đến?”
Giọng kia cũng không cao, không phải mỗi người đều nghe thấy, lại khó thoát khỏi tai Bộ Tích Hoan. Tuyết hắt mắt người, nam tử ở trên ngựa nhìn ra xa, tùy tay vỗ vỗ thần câu xao động bất an, tươi cười mơ hồ, giọng lại ôn hòa: “Khanh Khanh, an tâm một chút.”
Nơi xa, khâm sai truyền chỉ ngồi cao cao trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn xuống, thấy một tướng lĩnh thiếu niên từ sau Nguyên Tu đứng lên, dung mạo không nổi bật, ánh mắt lại lạnh hơn cả gió tuyết.
Tân quân trên sườn núi lao xuống dừng bước chân, cách khá xa, mọi người đều không nghe thấy Mộ Thanh nói gì, chỉ thấy nàng đứng lên, đám người vốn vây về hướng ngự trướng lập tức đi sang phía nàng.
Bộ Tích Hoan đánh cương ngựa, giục ngựa phi đi.
Thần câu tốc độ nhanh, chúng tướng không ngăn được. Một vài tướng lĩnh chức thấp cũng không thật sự dám cản, chỉ có thể đi theo ở phía sau.
Bộ Tích Hoan đến gần, hỏi khâm sai kia: “Đại Học sĩ điện Thái Hòa – Lý Bản?”
Khâm sai kia nhìn thấy Bộ Tích Hoan đến trước mắt rồi mới xuống ngựa, hành lễ: “Thần Đại Học sĩ điện Thái Hòa – Lý Bản, tham kiến bệ hạ! Gió to tuyết lớn, thần chưa nhìn thấy bệ hạ ở đây, chưa thỉnh thánh an, mong bệ hạ thứ tội!”
“Gió to tuyết lớn?” Bộ Tích Hoan nghe vậy, lười nhác cười nói: “Ừ, ái khanh đã đến tuổi già cả hoa mắt rồi.”
Lý Bản: “…”
Ông ta mới có 52!
“Ái khanh đường xa mà đến, một đường vất vả, thánh chỉ là ý trong triều à?” Bộ Tích Hoan ngồi trên lưng ngựa, hỏi rất hờ hững.
Lý Bản lại kinh hãi, liếc trái liếc phải, thấy sắc mặt Nguyên Tu nghiêm nghị, tướng lĩnh quân Tây Bắc vây lại đây đều giật mình. Ông ta thầm nghĩ không ổn, căng thẳng nói: “Bệ hạ nói đùa, từ xưa thánh chỉ đều là thánh ý.”
“Ồ?” Bộ Tích Hoan lạnh nhạt nhìn Lý Bản, sắc mặt không rõ vui buồn, dường như đã sớm nghe quen lời này.
“Đã là thánh ý, vì sao chọn hôm nay tuyên chỉ?” Mộ Thanh lạnh giọng hỏi.
Lý Bản ngẩng đầu, thấy lại là tướng lĩnh thiếu niên này, lập tức nhíu mày. Ông ta thấy nàng khoác áo khoác, không biết chức quan ra sao, chỉ thấy nàng tuổi nhỏ, chắc chức quan không cao bèn trách mắng: “Làm càn! Thánh thượng ở đây, bản quan bẩm báo với Thánh thượng, há có chỗ cho ngươi nói chen vào? Ngươi là người phương nào, sao trong mắt không có Thánh thượng!”
“Người mà trong mắt không có Thánh thượng ngươi!” Mộ Thanh trách mắng ngược lại: “Ngươi biết rõ Thánh thượng ở trại nuôi ngựa lại không bệ kiến. Rốt cuộc giữa ta và Lý đại nhân, ai làm càn?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngươi… làm càn! Bản quan nói, gió to tuyết lớn…”
“Nói dối!” Mộ Thanh không đợi ông ta nói xong đã bác bỏ: “Hôm nay Thánh thượng kiểm tra cưỡi ngựa bắn cung, tướng lĩnh trong quân từ Đô Úy trở lên đều ở trại nuôi ngựa. Ngươi truyền chỉ vốn nên đến phủ Đại Tướng quân ở thành Gia Lan Quan. Khi vào thành Thạch Quan, tiểu tướng thủ vệ thấy ngươi là khâm sai phụng chỉ, dám không báo cho ngươi việc này?”
Mộ Thanh nhìn về phía tiểu tướng dẫn khâm sai tới tuyên chỉ, hỏi: “Ngươi nói đi, ngươi đã nói với Lý đại nhân thế nào?”
Tiểu tướng kia là tân quân Giang Nam, thấy Mộ Thanh hỏi chuyện, trên mặt mang theo vài phần hưng phấn, đáp vô cùng to rõ: “Hồi tướng quân, mạt tướng nói với Lý đại nhân: ‘Đại nhân tới truyền chỉ? Vậy ngài không cần đi thành Gia Lan Quan ở đằng trước đâu, Đại Tướng quân ở ngay trại nuôi ngựa thành Thạch Quan ta! Hôm nay Thánh thượng kiểm tra cưỡi ngựa bắn cung, tướng lĩnh cấp Đô Úy trở lên trong quân đều ở đó. Nếu không phải giờ này phải làm nhiệm vụ, chúng ta cũng muốn đi xem!’.”
“Lý đại nhân nói thế nào?”
“Lý đại nhân nói, đã muốn đi xem, vậy dẫn đường đi!”
Mộ Thanh và tiểu tướng kia một hỏi một đáp, nói mấy câu đã thấy chân tướng. Lý Bản nghe mà sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vội quỳ dưới chân ngựa dập đầu: “Bệ hạ, thần, thần… thần oan uổng!”
“Ngươi oan uổng?” Mộ Thanh cười lạnh: “Oan uổng là bệ hạ! Nếu bệ hạ có ý nghị hòa, vì sao chọn hôm nay nay tuyên chỉ ở trại nuôi ngựa? Kiểm tra cưỡi ngựa bắn cung là việc hôm qua mới định ra, vừa rồi bệ hạ mới chọn xong ngựa, chưa bắt đầu tỷ thí, lúc này tuyên chỉ, không khác nào phá cuộc tỷ thí này. Nếu bệ hạ có ý này, cần gì sắp xếp hôm nay thi đấu?”
“Cái này…”
“Võ tướng hận nhất nghị hòa. Hôm nay tướng lĩnh trong quân đều có mặt, trại nuôi ngựa còn có một vạn tân quân. Bệ hạ đang ở trại nuôi ngựa, chẳng lẽ không cố kỵ nếu như tuyên chỉ, các tướng sĩ bùng lửa giận, bằng một ngàn Ngự Lâm Vệ này khó có thể hộ giá à?”
Lý Bản căn bản không trả lời nổi một câu, chỉ quỳ gối trước ngựa, gió tuyết giá lạnh, vậy mà sau lưng ông ta lại đổ mồ hôi.
Ông ta biết Thánh thượng ở trại nuôi ngựa, chính vì như thế ông ta mới cảm thấy là thời cơ tốt để tuyên chỉ. Thánh thượng càng mất lòng dân, lòng quân, việc kế tiếp mới dễ thuận lý thành chương. Tất cả vốn như ông ta tính kế, mắt thấy trong quân đã sinh giận, nào biết bị một tiểu tướng dung mạo tầm thường dùng dăm ba câu vạch trần?
“Việc này, việc này… Bệ hạ, thần thật sự oan uổng! Bệ hạ và các vị Tướng quân không thể tin vào lời một bên của vị tiểu tướng này!” Có đánh chết, Lý Bản cũng không nhận. Nguyên Tướng quốc nặng nhất danh dự, nếu làm hỏng việc này, làm quân Tây Bắc dưới trướng Đại Tướng quân sinh ra hiềm khích với Nguyên gia, bất lợi cho nghiệp lớn sau này thì con đường làm quan của ông ta cũng chấm dứt luôn.
Lý Bản vừa giải thích vừa ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía, thấy Bộ Tích Hoan ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lẽo, mặt Nguyên Tu trầm như nước, ánh mắt như ao sâu, lão tướng tân quân xung quanh, một đám đều dùng ánh mắt xem nghi phạm nhìn ông ta, như ông ta là vai hề nhảy nhót.
Lý Bản nhìn một vòng, càng xem càng kinh hãi – vì sao không ai tin ông ta?
Thánh thượng là vậy, Đại Tướng quân là thế, đám tướng sĩ cũng vậy. Bọn họ đều tin thiếu niên lạ mắt này?
Rốt cuộc thiếu niên này là người phương nào?!
“Thôi, ái khanh nói là ý trẫm, đó là ý trẫm đi.” Lúc này, Bộ Tích Hoan buông tiếng thở dài. Quân lính nhìn lại, thấy quân vương trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa, ý cười chua xót, trong mắt chứa buồn thương.
Mấy năm nay, chuyện trong cung, chuyện trong triều, chuyện thiên hạ nghe đồn dường như khác với mọi người chứng kiến.
Lý Bản giương mắt, nghe Bộ Tích Hoan nói tiếp: “Lý ái khanh đã đến truyền chỉ, nói vậy cũng là trong triều định ra sứ nghị hòa nhỉ? Trẫm không có mong muốn gì, chỉ mong ngày sau nghị hòa, các ngươi có thể nhớ nhiều đến tình cảm tướng sĩ biên quan, đừng cho người Hồ đòi quá nhiều chỗ tốt.”
Dứt lời, Bộ Tích Hoan lại nói với Nguyên Tu: “Nguyên ái khanh, Khanh Khanh và đàn ngựa của nó, trẫm đồng ý sẽ thả ra khỏi quan ải. Chờ lát dẫn ngựa tới thì cùng nhau thả đi.”
Nguyên Tu phức tạp nhìn Bộ Tích Hoan, chưa lĩnh chỉ. Bộ Tích Hoan xuống ngựa, khoanh tay đi ra khỏi đám người. Các tướng sĩ rối rít nhường đường, chỉ thấy quân vương chậm rãi bước đi, vạt áo tản ra như mây, bóng dáng lại có phần cô độc lạnh lẽo, vài bước đã bị gió tuyết che đi bóng dáng, dần dần không nhìn thấy…