Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 119
Chương 119
Ngựa hoang vương
Trại nuôi ngựa thành Thạch Quan.
Gió lạnh sắc trời mờ mờ, bông tuyết bay tán loạn che kín cỏ trên triền núi, trên sườn núi trắng xoá đầu người đen nghìn nghịt.
Trong quân thường có tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, ba mặt trại nuôi ngựa vây bởi sườn núi, sáng sớm đã đứng đầy hơn vạn tân quân Tây Bắc. Gió tuyết mạnh, tuyết rơi dính lên lông mày và lông mi của vạn quân, hai đôi mắt dưới lông mày và lông mi hưng phấn nhìn chằm chằm ngự trướng dưới sườn núi. Tướng lĩnh từ Đô Úy trở lên ngoài trướng mặc đồ cưỡi ngựa khoác chiến giáp, đứng trang nghiêm trong tuyết lớn bay tán loạn, quân dung rung động núi non quan ải.
Trong ngự trướng đặt chậu than, Bộ Tích Hoan chậm rì rì thưởng thức trà. Trong lều Nguyên Tu dẫn Cố lão Tướng quân cùng Mộ Thanh làm bạn giá. Tuy chức Tướng của Mộ Thanh thấp nhưng lại là ngôi sao mới nổi trong quân. Lão tướng và người mới cùng làm bạn với thánh giá, tượng trưng cho quân Tây Bắc làm bạn giá.
Trong lều trải thảm lạc đà, chậu than đặt ở chính giữa, gần Mộ Thanh, lửa than đỏ rực sấy giày lính, cẳng chân ấm áp. Mộ Thanh quay đầu nhìn về phía Bộ Tích Hoan, nàng không biết hôm nay hắn muốn làm chuyện gì, chỉ biết hôm nay chắc chắn sẽ không yên ổn.
Đang nghĩ ngợi, ngoài lều có tiếng đạp tuyết mà tới, cung nhân ở bên ngoài đưa tin: “Khởi bẩm bệ hạ, Phiêu Kị Tướng quân Lỗ Đại đã chọn ngựa quay về.”
Tài cưỡi ngựa bắn cung mà không có ngựa là không được. Tướng lĩnh quân Tây Bắc đều có ngựa chiến, khi thánh giá đến không mang ngựa yêu, vừa rồi Lỗ Đại mới lĩnh mệnh đi chọn ngựa. Người chỉ mới đi một khắc, trái lại đi đứng khá nhanh.
“Tuyên.”
“Vâng!” Cung nhân lĩnh chỉ, ở ngoài lều hô lớn: “Thánh thượng có khẩu dụ, tuyên Phiêu Kị Tướng quân Lỗ Đại vào trướng…”
Mành lều đẩy ra, gió tuyết lùa vào, trên chiếc ủng mới được sưởi ấm của Mộ Thanh dính vài bông tuyết, lập tức hóa thành nước tuyết chảy xuống mặt ủng. Bộ Tích Hoan nhìn thấy, đỉnh mày hơi nhíu, khi ngước mắt, ánh mắt đã hơi phai nhạt, thấy Lỗ Đại sải bước đi vào.
“Bệ hạ, chọn xong ngựa rồi.” Lỗ Đại tùy ý quỳ xuống, ôm quân quyền.
“Ừ.” Bộ Tích Hoan hờ hững trả lời. Hắn đưa chén trà ra, cung nhân phía sau vội bê sang một bên. Hắn lười nhác đứng lên, nói: “Đi, xem một cái.”
Nguyên Tu dẫn Cố lão Tướng quân và Mộ Thanh đi theo ở phía sau, Lỗ Đại đứng dậy đuổi theo. Cung nhân vén mành lên, gió tuyết đập vào mặt, Bộ Tích Hoan khoanh tay ở phía trước, hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Trẫm lạnh, dọn chậu than lại gần chút.”
Cung nhân nghe vậy vội đi làm.
Lỗ Đại trừng mắt, mày nhăn chặt muốn chết, ở phía sau nhìn chòng chọc vào lưng thánh giá.
Lạnh! Lạnh còn chọn ngày tuyết lớn thế này kiểm tra tài cưỡi ngựa bắn cung trong quân! Hành người!
Lúc này, cung nhân bưng chậu than đến, mấy người tránh ra, chậu than kia đặt ở phía sau Bộ Tích Hoan. Mấy người Nguyên Tu đành phải cách chậu than theo hầu ở phía sau Bộ Tích Hoan, đưa mắt nhìn ra ngoài lều.
Ngoài lều không có ngựa, tuyết lớn che mắt người, chỉ có thể trông thấy người đứng đông nghịt trên sườn núi phủ tuyết trắng xoá.
“Ngựa đâu?” Nguyên Tu quay đầu lại hỏi Lỗ Đại.
Lỗ Đại nhếch miệng cười hì hì với Nguyên Tu, sắc mặt Nguyên Tu sầm xuống, thầm cảm thấy không ổn. Lỗ Đại gân cổ nói với thân binh chờ ở ngoài lều: “Đưa ngựa đến!”
Thân binh lĩnh mệnh mà đi, chạy ra mấy chục bước, huýt dài một tiếng về phía ngoài trại nuôi ngựa!
Tiếng huýt dứt, tiếng gót sắt nổi lên!
Gió Bắc giận dữ rít gào, tuyết bắn lên như mành, lối vào trại nuôi ngựa, ngựa khỏe đạp tuyết mà đến. Ngựa chiến không đếm hết lướt vào như hắt một nét mực đậm lên thiên địa mênh mông, tuyết bắn như đá, cỏ bay như châm! Cảnh vạn mã lao nhanh, tráng lệ như họa!
“Ngựa Tây Bắc đều là ngựa tốt! Mạt tướng không biết yêu thích của bệ hạ nên đưa hết ngựa tốt đến.” Lỗ Đại nói với Nguyên Tu.
“Càn quấy!” Nguyên Tu trách mắng.
Ngựa chiến trong quân đều là loại tốt, nhưng tính tình có hiền có dữ. Để Thánh thượng tự mình chọn ngựa trước mặt vạn quân, chẳng lẽ không phải cố ý làm khó? Ngựa chiến có ôn hòa thì tính tình vẫn hoang dã hơn loại ngựa thuần ngoan ngoãn trong cung, chưa chắc Thánh thượng đã cưỡi quen. Nếu chọn kỹ đưa đến thì còn đỡ, nếu tự chọn, chọn tính tình ôn hòa, không khỏi có người xem thường, chọn tính tình mạnh mẽ mà không thu phục được thì càng thành trò cười. Hơn nữa chọn ngựa cần kiến thức, cùng là ngựa mạnh, phẩm mạo cũng có tốt có xấu. Tân binh trên sườn núi xem đấu thì cũng thôi, hôm nay phần lớn tướng lĩnh trong quân đều là người cũ của quân Tây Bắc, ngày ngày giao tiếp với ngựa chiến, mắt xem ngựa của mỗi người tinh tường. Nếu Thánh thượng chọn một con ngựa có phẩm mạo kém, trong lòng các tướng lĩnh tất sinh ý coi khinh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quân Tây Bắc phòng thủ biên quan, nhi lang trong quân nhiệt huyết nhất, rất có phê bình kín đáo với những việc hoang đường của Thánh thượng mấy năm nay. Hôm nay nếu tỷ thí bị bêu xấu, có lẽ bất mãn trong quân càng sâu.
Nguyên Tu trừng Lỗ Đại một cái. Hắn dặn dò Lỗ Đại đi chọn một con ngựa ôn hòa, thế mà thằng nhãi này lại làm bậy!
Lỗ Đại sờ sờ mũi, toét miệng. Chọn một con ngựa ôn hòa? Thế quá không thú vị! Có bản lĩnh thì tự mình chọn, tự mình thuần ngựa cho các tướng sĩ nhìn xem! Không phải có lời đồn, Thánh thượng… thích nằm dưới hầu hạ à? Ngựa chiến Tây Bắc đều cao to khỏe mạnh, với thân thể mềm oặt kia của Thánh thượng, chỉ sợ cho hắn một con ngựa ôn hòa, hắn cũng không lên được lưng ngựa!
Trước kia đám thái giám Sở Mỹ Nhân tranh lính Tây Bắc, thế này coi như để hắn lấy được cơ hội báo thù!
Khi Nguyên Tu và Lỗ Đại đánh mắt qua lại cãi nhau thì ngựa chiến đã lướt đến chỗ cuối trại nuôi ngựa. Không còn đường đi, ngựa chiến dẫn đầu cất vó hí dài một tiếng, đạp tuyết nhanh chóng quay đầu, dẫn đàn tuấn mã chạy vòng quanh trại nuôi ngựa.
Đàn ngựa lướt qua trước ngự trướng như hắt mực qua, mạt tuyết bắn lên người như cuồng phong. Bộ Tích Hoan khoanh tay đứng ở ngoài lều, đón gió tuyết kia, cười nhạt.
Nguyên Tu nói: “Vi thần chọn ngựa cho bệ hạ.”
Còn may tuy Lỗ Đại làm bậy thì vẫn chưa tới mức làm bậy đến không giới hạn. Lỗ Đại chỉ nói không biết yêu thích của Thánh thượng, cho nên lùa hết ngựa đến, không nói mời Thánh thượng tự mình chọn ngựa. Vậy để hắn tự mình đi chọn, chỉ mong Thánh thượng đừng ghi thù việc này vào trong lòng.
“Tâm ý của ái khanh, trẫm tâm lĩnh.” Bộ Tích Hoan không quay đầu lại, chỉ nghe gió Bắc kêu khóc, giọng nam tử lười đến làm người ta nhớ đến mặt trời biếng nhác sau giờ ngọ ngày xuân: “Trẫm tự mình chọn.”
“Bệ hạ!” Nguyên Tu hơi giật mình, cùng Cố lão Tướng quân liếc nhau một cái. Hắn đang muốn cản lại thấy Bộ Tích Hoan khoanh tay đi ra khỏi lều.
Vạn quân chợt yên lặng, chỉ còn lại gió kêu gào. Tân quân đứng trên sườn núi đều nhìn về ngoài lều, thấy một người đứng trong gió tuyết. Đất trời trắng xóa, người nọ chậm rãi bước đi, ống tay áo tản ra như sen đỏ chợt nở trong thiên trì. Hắn bước vào đàn ngựa, Nguyên Tu và Cố lão Tướng quân cùng ra, Mộ Thanh và Lỗ Đại đi theo sau, nghe giọng Bộ Tích Hoan truyền đến.
“Hử?”
Âm thanh kia mang theo vài phần hứng thú. Mộ Thanh theo ánh mắt Bộ Tích Hoan nhìn sang, thấy đàn ngựa đã lướt qua ngự trướng, chạy về nơi xa. Ngựa chiến chạy băng băng như điện, tốc độ khá nhanh, nhoáng lên trước ngự trướng là đã đi qua. Nàng tạm chưa nhìn thấy có gì không đúng, ánh mắt bèn theo ngựa chiến một đường đi xa, thấy đàn ngựa dần dần vòng qua đối diện ngự trướng. Gió tuyết che mắt người, trại nuôi ngựa rộng rãi, thị lực Mộ Thanh khó nhìn theo, chỉ cảm thấy đàn ngựa hơi loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Nguyên Tu sa sầm, hỏi: “Sao đưa nó đến?”
“Gì?” Lỗ Đại không có thị lực như Nguyên Tu, trong chốc lát chưa nhìn ra, chờ đàn ngựa lại chạy tới, hắn mới trợn mắt há mồm: “A!”
Gió tuyết thốc vào miệng, Lỗ Đại lại không ngậm vào.
Mộ Thanh nhìn chằm chằm đàn ngựa, lúc này mới phát hiện trong đàn ngựa trống ra một khoảng. Mấy con ngựa chiến vẫn duy trì khoảng cách với một con ngựa, con ngựa kia toàn thân trắng tuyết, chỉ có hai lỗ tai và bốn vó màu đen, nhìn còn đẹp và có thần hơn cả con ngựa dẫn đầu trong đàn ngựa.
Nó bị kẹp trong đàn ngựa, ngựa chiến xung quanh đều duy trì khoảng cách ba thước với nó. Theo đàn ngựa chạy một vòng, dường như nó không muốn chạy nữa, muốn ra khỏi đàn ngựa. Ngựa chiến bên ngoài vội vàng tránh ra, đàn ngựa chạy về phía trước lập tức hơi loạn.
Một con ngựa màu mận chín chậm chân, con ngựa trắng kia bỗng nhiên cất vó, hí dài một tiếng, đâm toạc tiếng gió kêu gào, dựng thẳng người lên như vén tầng mây, sắc trời chợt sáng! Con ngựa màu mận chín kia mạnh mẽ bị đá ngã văng ra, tuyết bắn cao cả trượng!
Đàn ngựa hoảng sợ chợt loạn, con ngựa trắng kia phát ra tiếng phì phì trong mũi, đuôi ngựa vung lên, ngẩng đầu ra khỏi đàn ngựa, đi bộ đến chỗ trống ở giữa trại nuôi ngựa.
Vạn quân trên sườn núi vang lên tiếng hô, nghị luận sôi nổi, đúng là con ngựa mạnh mẽ!
“Mẹ nó!” Lỗ Đại không màng thánh giá ở đây, mở miệng là mắng. Hắn quay đầu hỏi thân binh: “Sao lại thế này? Sao đưa nó đến?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thân binh kia gãi gãi đầu, kêu oan: “Tướng quân, việc này không thể trách tui. Con ngựa hoang này vốn nuôi thả, ngài chọn ngựa chiến quá nhiều, có lẽ là nó bị chen vào khi đàn ngựa tiến vào.”
“Con ngựa hoang?” Bộ Tích Hoan xoay người cười hỏi.
“Đúng vậy.” Nguyên Tu trả lời: “Con ngựa này là cùng về ở quan ngoại, con ngựa hoang trên thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc.”
“Đã là con ngựa hoang, vì sao lại cùng trở về?”
Cố lão Tướng quân cười, trả lời: “Bệ hạ có điều không biết, trong quân cải tiến ngựa chiến. Đại Tướng quân thường dẫn các tướng sĩ đi bắt ngựa hoang ở trên thảo nguyên. Năm trước Ngũ Hồ xâm phạm biên quan không lâu, quân ta và liên quân Ngũ Hồ đánh nhau trên vùng hoang dã phía Tây thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc. Sau trận chiến, quét dọn chiến trường thì phát hiện đàn ngựa hoang. Đại Tướng quân dẫn các tướng sĩ bắt cả đàn ngựa hoang này, chỉ có con ngựa này là không bắt được. Con ngựa này là ngựa hoang vương trong đàn ngựa, đàn ngựa hoang theo quân vào quan ải, con này cả đường theo sau. Vì tính nó mạnh mẽ, không muốn ở chuồng ngựa, Đại Tướng quân mới hạ lệnh nuôi thả ở trại nuôi ngựa.”
“Đúng vậy. Một năm nay, chiến sự biên quan vội vàng, thần còn chưa kịp thuần phục con ngựa này. Kinh động thánh giá, xin bệ hạ thứ tội.” Nguyên Tu nói.
“Ồ?” Bộ Tích Hoan cười, liếc ngựa hoang vương một cái, nhấc chân đi qua.
“Bệ hạ!” Cố lão Tướng quân kinh sợ, vội vàng đi cùng, một đường nói: “Bệ hạ không thể đến gần con ngựa này! Con ngựa này…”
Còn chưa dứt lời, Bộ Tích Hoan đã dừng lại cách ba thước trước mặt con ngựa trắng, giữ khoảng cách giống đám ngựa chiến kia với nó.
Con ngựa kia đào tuyết trên mặt đất, đang ăn cỏ, mí mắt cũng chưa nâng, chỉ lạnh nhạt xoay người, đi ăn cỏ ở phía sau. Nó đưa mông về phía Bộ Tích Hoan, thuận đường đá đá tuyết, tuyết theo gió đập về phía sau, Bộ Tích Hoan mỉm cười tránh ra, tuyết kia hất lên mặt Cố lão Tướng quân.
Bộ Tích Hoan giữ khoảng cách ba thước đi vòng đến trước mặt ngựa. Con ngựa kia vừa muốn ăn cỏ, thấy hắn tới, vẫn lười nhìn, xoay nửa người, tiếp tục tìm cỏ ăn.
Bộ Tích Hoan nhìn con ngựa kia, ý cười càng sâu, tính tình này… sao giống một người thế?
“Trẫm làm một giao dịch với ngươi.” Hắn không đi đến trước mặt ngựa nữa mà bắt đầu trò chuyện với nó.
Con ngựa kia phun tiếng phì phì trong mũi, tiếp tục ăn cỏ của nó.
Bộ Tích Hoan vẫn tự nói: “Hôm nay trẫm kiểm tra cưỡi ngựa bắn cung trong quân. Nếu ngươi giúp trẫm một lần thì trẫm sẽ thả ngươi về thảo nguyên.”
Động tác ăn cỏ của con ngựa kia hơi khựng lại, lỗ tai màu đen giật giật.
“Không chỉ thả ngươi về, mà trẫm thả cả đàn ngựa của ngươi nữa! Thế nào?”
“Bệ hạ…” Cố lão Tướng quân co rút khóe miệng.
“Những con ngựa kia còn không?” Bộ Tích Hoan mặc kệ Cố lão Tướng quân muốn nói gì, chỉ hỏi.
“Bẩm bệ hạ, còn.”
“Vậy phái người đi kiểm kê, lát nữa mang đến trại nuôi ngựa. Sau hôm nay, thả về thảo nguyên!”
Nguyên Tu và Cố lão Tướng quân đều giật mình, Lỗ Đại có vẻ giận dữ. Vất vả lắm mới bắt về cải tiến ngựa chiến, hắn nói thả là thả?
Con ngựa kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bộ Tích Hoan. Bộ Tích Hoan khoanh tay cười nhìn nó trong gió tuyết, một người một ngựa đối diện, đất trời mênh mông chỉ còn lại sắc tuyết.
Không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng hí dài, con ngựa kia đứng tại chỗ đạp tuyết, tuyết bắn lên, ngựa đã phi ra. Bóng dáng kia như tia chớp lao nhanh trong gió tuyết, trong giây lát đã ở ngoài mấy trượng.
Vạn quân trên sườn núi kinh ngạc hô, thật nhanh!
Vừa rồi nó bị vây trong đàn ngựa, không thấy được tốc độ của con ngựa này, không ngờ lại nhanh đến thế này!
Đang hô lên kinh ngạc, con ngựa kia đã dừng lại. Nó quay đầu lại phát ra tiếng phì phì trong mũi với Bộ Tích Hoan, chân không kiên nhẫn đá đá tuyết.
Bộ Tích Hoan cười dài một tiếng, nói: “Lấy yên ngựa tới!”
Cung nhân nơi xa nghe vậy vội đi lấy yên ngựa, khi đưa tới mặt đầy tươi cười, chúc mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Đây là thần mã, bệ hạ chỉ nói dăm ba câu đã có thể thuần phục! Không biết nên ban tên gì?”
Cung nhân kia nghĩ, xong việc chắc chắn không có khả năng thả về thảo nguyên, chẳng qua là con ngựa, súc vật thôi, cần gì giữ lời với chúng nó?
Bộ Tích Hoan nghĩ, xong việc phải thả về thảo nguyên, ban tên hay không cũng không sao. Nhưng mà…
Đúng là hắn muốn lấy tên cho nó.
Hắn giương mắt, nhìn thiếu niên mặc áo bào trắng đứng sau Nguyên Tu, cười nói: “Ừm, vậy gọi… Khanh Khanh đi.”