Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 117
Chương 117
Nàng có vui không?
Nến ấm màn lưới, xuân sắc khó lưu, một bầu lưu luyến hóa hư không. Tóc đen che đi một nửa dung nhan của nam tử, ánh mắt hắn hơi tối, đáy mắt hình như có ngôi sao màu lạnh, giết người.
Trên mặt thiếu nữ mang ý xuân, môi hồng phấn, vốn là nhan sắc nữ nhi hiếm có, đôi mắt kia lại trong sáng sạch sẽ, nhíu mày suy tư về chuyện khác. Nàng hỏi: “Chàng có thể lên, vì sao Thái Hoàng Thái Hậu dám ban thưởng Liễu Phi cho chàng? Chẳng lẽ không sợ chàng phát hiện nàng ta không còn thân hoàn bích à?”
Hoàng gia nặng nhất thể diện, hoàng quyền của đế vương có thấp cũng là đế vương. Nếu chuyện bại lộ, Thái Hoàng Thái Hậu và đế vương đều không còn mặt mũi nào, chuyện cùng tổn hại bực này, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ làm?
Liễu Phi bị ban cho Bộ Tích Hoan, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Mộ Thanh nhíu mày suy tư, Bộ Tích Hoan lật người xuống, nằm lười nhác phía bên ngoài giường, khuỷu tay chống cằm nhìn nàng, chờ nàng.
Mộ Thanh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy manh mối quá ít, tạm thời không thể giải, lúc này mới nhớ tới Bộ Tích Hoan. Nàng quay đầu nhìn lại, nhìn một lát rồi hỏi: “Chàng tức giận?”
“Ta không nên giận?”
“Chàng nên vui.”
“Ồ?”
“Đêm đó khai quan khám nghiệm xác Liễu Phi, ta đoán chàng không lên được, chàng từng tức giận đến phất tay áo bỏ đi. Ta cho rằng vì bị ta nhìn ra bệnh kín nên chàng mới tức giận, tối nay mới biết là ta đoán sai. Nếu hiểu lầm đã được làm rõ, vì sao chàng không vui?”
Bộ Tích Hoan nghe vậy hơi cúi đầu, bả vai thả lỏng, nặng nề nở nụ cười.
Ừm! Đúng là phong cách tư duy của nàng.
Hắn đâu tức nàng việc này, hắn chỉ tức nàng không hiểu phong tình như vậy, cũng không biết chọn thời gian.
Nhưng hắn không nói rõ việc này, chỉ chống cằm nhìn nàng, cười hỏi: “Vậy… nàng cũng có thể vui?”
Hắn đã có lòng ở bên nàng, nên sớm chấp nhận nàng không hiểu phong tình. Vì từ trước đến nay nàng đều như thế, mà hắn cũng đã sớm biết được. Hắn không muốn tức nàng vì chuyện này, luôn muốn nghĩ đến chỗ tốt, thiên về phát hiện cái tốt của nàng.
Trước đây nàng vẫn luôn cho rằng hắn không lên được, mấy ngày nay vẫn nguyện thân cận với hắn. Thế gian có bao nhiêu nữ tử có thể làm được việc này? Nếu nàng cho rằng hắn có bệnh còn không chê, đúng là hắn nên vui.
Vậy hiện giờ hắn không phải là không lên được, nàng có vui không?
“Có bệnh cũng không sao, ta không kỳ thị người có bệnh kín. Nhưng khỏe mạnh dĩ nhiên là tốt hơn có bệnh rồi.” Mộ Thanh đáp, nói thẳng không cố kỵ.
Chuyện riêng chốn khuê phòng như này cũng chỉ có nàng dám nói thẳng. Nhưng nàng nói thẳng lại làm mắt hắn được thắp sáng lộng lẫy, khóe môi Bộ Tích Hoan mỉm cười, nụ cười kia thản nhiên dài lâu, vui mừng say lòng người. Hắn biết ngay nàng là người hiếm có trong thế gian này…
Nhưng vui mừng trong chốc lát, ý cười trong mắt hắn chợt đong đầy, hỏi: “Thanh Thanh, chẳng lẽ nàng vô cảm?”
Vô cảm? Mộ Thanh hơi giật mình.
Chỉ trong giây lát ngây ra này, Bộ Tích Hoan bỗng nhiên kéo đai lưng của nàng ra, trong trướng chợt thấy ánh trăng Giang Nam, một đường cong mềm mại lành lạnh.
Bả vai Mộ Thanh chợt lạnh, tức giận dâng lên, chợt thấy đầu vai đau xót! Cơn đau kia lạnh vào xương cốt, cũng nóng vào xương cốt. Nàng chỉ cảm thấy có con cá chui vào trong thân thể, ngứa đến mức nàng không kiềm được run lên.
Cơn run rẩy kia, ánh trăng mông lung, hắn cười khẽ ở đầu vai nàng, mơ hồ nói: “Ừm, xem ra không vô cảm.”
“Bộ Tích Hoan!” Nàng giận mắng một tiếng, giọng nói kia lại mất đi lạnh lùng cứng rắn ngày thường, thêm mấy phần mềm mại.
“Ừm.” Hắn mập mờ trả lời một tiếng. Hắn vốn chỉ muốn trêu nàng xong thôi, không ngờ vừa nếm hương vị quá tốt, như tuyết đầu mùa vào miệng, mới ngậm là tan, hắn không nhịn được hôn sâu xuống.
Mộ Thanh biết rõ nên đẩy Bộ Tích Hoan ra, nhưng thân thể lại chợt yếu ớt mềm mại, không dùng ra được sức lực. Cả người nàng đều ngứa, hắn cắn đầu vai nàng, nàng ngứa; hắn hôn cổ nàng, nàng ngứa; tóc đen của hắn lướt trên má nàng, nàng cũng ngứa. Ngứa vào xương cốt, ngay cả chút sức nhúc nhích cũng không còn, chỉ ngửi thấy mùi hương trên tóc hắn, hương thơm tự nhiên đến vậy. Nàng nhớ đến lúc còn ở hành cung, ánh đèn trong cung thường điểm cao hương lan, trong điện Càn Phương dùng hương cam tùng, mùi đắng thanh, trên người hắn cũng dính mùi này. Khi đó chưa từng nghĩ nhiều, hiện giờ trên người không có mùi hương này thì nàng lại nhớ đến mùi hương kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gia đình giàu có thích huân hương, thế nhân có trầm đen Long Tiên, trầm hương Già Nam, đều là vật cực quý, trong cung chắc không thiếu. Nàng không biết gia đình hậu duệ sĩ tộc quý tộc dùng huân hương gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải cam tùng. Cam tùng hơi đắng, khó hiện mùi giàu sang, mà có hiệu quả lưu thông khí huyết giảm đau. Đây là dược hương, Bộ Tích Hoan thường dùng hương này, đấy là cơ thể có bệnh?
Những suy nghĩ này chẳng qua chỉ chợt lóe lên, trong trướng tối tăm, ánh nến chiếu lên màn trướng, ánh nến trước mắt như đang lướt qua, hành cung, bên dòng suối, đêm hôm qua…
Nàng không nhớ rõ Bộ Tích Hoan nhấc người dậy từ khi nào, chỉ nhớ rõ khi đứng dậy hắn nói: “Lần tới đừng nói đến việc lên được hay không lên được, nam tử trên thế gian không nghe được lời này.”
Hắn xuống giường, liếc nàng một cái thật sâu, dường như muốn nhớ kỹ hình ảnh quần áo nửa cởi của nàng giờ phút này, sau đó khoác áo đi ra ngoài: “Ngủ đi, hôm nay khám nghiệm vết thương thẩm án cũng mệt mỏi rồi.”
Mộ Thanh thấy màn trướng buông xuống, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng mở chốt cửa, Bộ Tích Hoan thật sự đi rồi.
–
Ngoài phòng, nam tử khoác áo ngoài, vạt áo nửa mở, gió thu thổi, tóc đen nhẹ múa, tôn lên ánh mắt ung dung tự phụ kia.
Bộ Tích Hoan khoanh tay nhìn ánh trăng Tây Bắc mông lung, hỏi: “Sao?”
Nguyệt Sát quỳ nói: “Bẩm chủ thượng, Ngô Chính đã khai, Nguyên Tu giam lỏng hắn ta ở trong phủ, và phái binh bao vây quân Thanh Châu trong phủ ở thành Gia Lan Quan, cũng giam lỏng.”
Bộ Tích Hoan cười lạnh một tiếng: “Nguyên Tu giết địch như thần, cuối cùng vẫn mềm lòng với người nhà.”
Giam lỏng Ngô Chính, nhưng chỉ giam lỏng tạm thời, không thể giam lỏng một đời, sớm muộn gì cũng phải thả người. Chỉ cần người vừa được thả, việc thẩm tra án khám nghiệm vết thương sẽ được báo lên Thái Hoàng Thái Hậu và Nguyên gia, cuối cùng bọn chúng cũng biết. Hắn gánh vác việc nhìn ra Nguyên Duệ bị độc giết, tuy là suy nghĩ cho nàng, có ý bảo vệ nàng, cuối cùng lại phải chịu thiệt trên chuyện nhà.
“Ý chủ thượng là?”
“Chờ Nguyên Tu thả người, ra khỏi Tây Bắc, giết!”
–
Ngày hôm sau, Mộ Thanh vốn định về thành Thạch Quan sớm, sáng lại dậy muộn. Cái này phải trách đêm qua Bộ Tích Hoan đi rồi, nàng thấy quần áo mình không ngay ngắn nên đêm có phần mất ngủ.
Dùng bữa sáng xong, khi nàng trở lại thành Thạch Quan thì đã gần đến buổi trưa.
Những ngày này, nàng xuất quan đi thảo nguyên, doanh trại Quân Hầu đã đổi thành phủ đệ Trung Lang Tướng. Chức Tướng thấp nhất trong quân đã có thể khai phủ sống một mình, chẳng qua phủ đệ nhỏ, nhưng vẫn hơn doanh trại nhiều. Nguyệt Sát đi cùng Mộ Thanh trở về, vừa mở cửa, Nguyệt Sát đã chắn ở phía trước nàng!
Phía sau cửa một luồng ánh sáng lạnh đâm ra, buổi trưa ngày cuối thu Tây Bắc vẫn bỏng người, ánh sáng lạnh kia lại hiện lên một cơn gió tuyết, quét ngang trước mắt Nguyệt Sát, lướt thẳng đến hai mắt hắn! Khi Nguyệt Sát ngăn Mộ Thanh thì lập tức ngửa người về phía sau, ánh sáng lạnh kia lướt hụt rồi lại có một luồng ánh sáng lạnh đâm mạnh, đến từ phía dưới, đâm thẳng vào cổ họng Nguyệt Sát bị lộ ra vì ngửa người.
Nguyệt Sát hừ lạnh, vậy mà không hề trốn, hai ngón tay nhanh như điện, bóp về ba tấc trước cổ họng, ánh sáng lạnh lập tức vỡ vụn! Chỉ nghe keng một tiếng, mảnh vỡ bay vụt, đâm ghim vào cửa, một mảnh vỡ khác bay ngang, ép trước cổ họng người ám sát kia.
“Hai chiêu.” Nguyệt Sát nói: “Không đủ ba chiêu, không đủ tiêu chuẩn.”
“Đủ tư cách con khỉ ấy!” Lưu Hắc Tử bị nửa đoạn dao găm ép lên cổ họng, gân cổ lên mắng: “Trước khi đi ngươi đảm bảo thế nào? Tướng quân có bị thương không?”
Nguyệt Sát còn chưa đáp, Lưu Hắc Tử đã gọi Thạch Đại Hải: “Thạch đại ca, lên đi!”
Thạch Đại Hải lập tức ném một chùy đến, Nguyệt Sát buông Lưu Hắc Tử ra, tránh sang bên kia. Chùy nanh sói rầm một tiếng nện trên mặt đất, gạch vàng đập vào mặt, mê mắt sặc người. Trong lúc Nguyệt Sát híp mắt, chỉ cảm thấy kình phong ép đến trước mặt, Thạch Đại Hải cầm theo chùy nanh sói đánh đến. Nguyệt Sát không thèm nhìn, khi né tránh dưới chân đưa ra, lập tức nghe một tiếng bịch, cả người và chùy của Thạch Đại Hải đều cùng nhau bổ nhào xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hai chiêu, không đủ tiêu chuẩn.”
“Phi phi phi!” Thạch Đại Hải phun một miệng đất đỏ, mắng giống Lưu Hắc Tử: “Trước khi đi ngươi đảm bảo thế nào? Tướng quân có bị thương không?”
Lưu Hắc Tử nâng Thạch Đại Hải dậy, hỏi: “Thạch đại ca, vừa rồi không phải đã bàn là cùng nhau đánh hắn à? Sao ngươi để ta đánh một mình, còn ngươi ở cạnh nhìn thế?”
Thạch Đại Hải nói: “Hai đánh một, quá không quang minh lỗi lạc?”
“Hả?” Lưu Hắc Tử há hốc mồm: “Hai ta là báo thù cho Tướng quân, lại không phải tìm hắn luận bàn, đánh không lại hắn, còn không đánh cùng luôn?”
“Ngu xuẩn!” Nguyệt Sát lạnh giọng mắng, không phải mắng Lưu Hắc Tử, mà là mắng Thạch Đại Hải: “Đạo làm thân binh, bảo vệ chủ làm đầu. Minh đao ám tiễn, không từ thủ đoạn, mới là đạo hộ vệ. Chiến trường giết địch, tranh là mạng, ai sống thì người đó thắng! Ngươi tưởng lôi đài luận võ, điểm đến thì dừng à? Tập võ như vậy, không bằng ra đầu đường bán nghệ!”
Sắc mặt Thạch Đại Hải đỏ lựng, la ầm lên: “Ngươi cho rằng tui lên chiến trường còn chú trọng mấy thứ này? Nếu không phải biết Hắc Tử đối phó với người một nhà thì tui sẽ thủ hạ lưu tình chắc? Sớm một cây búa đập ngươi nát rồi!”
“Cho nên nói ngươi ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng sức hai người mà đánh lén có thể làm ta bị thương à?” Nguyệt Sát lạnh lùng kiêu ngạo trách mắng.
Thạch Đại Hải nghẹn lại, không nói chuyện tiếp. Hắn thừa nhận, thật ra hắn và Hắc Tử tách ra hành động là vì muốn xem mấy ngày nay mình luyện bản lĩnh thế nào, kết quả hai chiêu đã bị đánh cho bò ra.
“Cung nghênh Tướng quân.” Lúc này, Hàn Kỳ Sơ vẫn luôn đứng ở cửa cười đón, chắp tay thi lễ chào hỏi.
“Tướng quân!” Lúc này Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải mới nhớ đến việc chào hỏi Mộ Thanh. Hai người đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, đều nói: “Gầy.”
Mộ Thanh nhàn nhạt cười, nói: “Vào phủ đi.”
Hàn Kỳ Sơ lui qua một bên, Mộ Thanh đi trước vào phủ, Nguyệt Sát đi theo sau, Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải nhặt binh khí lên rồi mới đi theo.
“Ngươi thật sự cảm thấy bọn họ không đủ tiêu chuẩn?” Mộ Thanh vừa đi vừa hỏi Nguyệt Sát.
Nàng đi ra ngoài hơn hai mươi ngày, thân thủ hai người đã rất tiến bộ so với trước đó. Vừa rồi khi mới mở cửa, Lưu Hắc Tử đã có thể tính đến Nguyệt Sát ngửa người ra sau, điểm yếu ở cổ ắt lộ, do đó chuẩn bị một chủy thủ khác đâm vào điểm yếu của hắn. Nàng nhớ rõ trước khi xuất quan, Lưu Hắc Tử tập là đoản chủy một tay mà không phải là hai tay. Vừa rồi khi cậu ấy ám sát thì dùng tay trái, ra tay đã rất lưu loát, mấy ngày nay cậu ấy chắc chắn khổ luyện mài giũa không ít. Một thiếu niên làng chài thẹn thùng xuất thân Giang Nam, chịu khổ luyện, lại chịu dùng đầu óc, cho cậu ấy thời gian, nhất định có thể thành nhân tài!
Thạch Đại Hải cũng vậy. Tính tình hắn chất phác, làm người lỗi lạc trượng nghĩa, vừa rồi không ra tay cùng Lưu Hắc Tử là có vẻ hơi khờ khạo. Nhưng trong khoảnh khắc hắn ném một chùy vào Nguyệt Sát thì cũng không phải là ném không đầu không đuôi, nhìn như là giận dỗi đập ra ngoài, thật ra là đập xuống đất vàng trước mặt Nguyệt Sát, nhờ bụi đất tung bay xung phong liều chết.
Không đến một tháng, hai người có tiến bộ lớn đến vậy, theo nàng đã là hiếm có.
“Không đủ ba chiêu, không đủ tiêu chuẩn.” Nguyệt Sát ngẩng đầu, mặt lạnh, kiên trì giữ tiêu chuẩn.
“Cứng nhắc.” Chủ tử như nào, hộ vệ như vậy. Thật ra hắn không giống chủ tử của hắn, cũng không biết giống ai.
Mộ Thanh nghĩ vậy, người đã vào chính sảnh. Nguyệt Sát ở sau lưng trừng nàng một cái, thấy mặt trời mùa thu treo cao, thiếu niên mặc áo bào tuyết trắng, vạt áo mang gió.
Gió kia hất vào mặt, Nguyệt Sát híp mắt.
Cứng nhắc?
Hắn giúp nàng huấn luyện thân binh, nàng nói hắn cứng nhắc?
Đây gọi là nghiêm khắc! Nữ nhân chết tiệt!