Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 116
Chương 116
Cảm giác thế nào?
Mộ Thanh hất tay Bộ Tích Hoan, nói: “Ta không cần an ủi.”
Bộ Tích Hoan cười nói: “Ta muốn an ủi nàng.”
“…” Lại thế! Nàng không cần, hắn muốn!
Lý luận của cường đạo!
Mộ Thanh lười cãi, xoay người vào trong, nhắm mắt, ngủ.
Trong trướng ánh nến đỏ lắc lư, vai thiếu nữ mềm mại tạo thành đường cong, nhìn như thấy ánh trăng Giang Nam dừng trên đầu cành trúc, lạnh lùng như móc ngọc. Bộ Tích Hoan khảy sợi tóc trên đầu vai, vẫn quấn quanh tay thưởng thức, nhẹ nhàng thở dài: “Vậy người muốn giết Nguyên Duệ…”
“Thái Hoàng Thái Hậu.” Mộ Thanh nhắm mắt nói.
Hạ độc giết Nguyên Duệ, chuyện bại lộ còn không sợ hãi, người làm chỗ dựa cho Ngô Chính chỉ có thể là người Nguyên gia. Chỉ có ỷ vào thế của Nguyên gia, hắn ta mới có thể không kiêng kị Nguyên Tu, ở địa giới Tây Bắc hạ độc giết thứ huynh của hắn. Người nọ ở Nguyên gia tất nhiên địa vị cao hơn Nguyên Tu, không phải phụ thân hắn thì là cô cô hắn.
Nguyên Duệ là cốt nhục của Nguyên Tướng quốc, ý định giết con trai ruột khó quyết. Nhưng ở trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyên Duệ chỉ là con vợ lẽ, bởi vậy việc này là ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu thì có khả năng lớn hơn. Chẳng qua Nguyên Tướng quốc chắc sẽ hiểu rõ, cam chịu thôi.
Thế nhân có câu “Hổ dữ không ăn thịt con”, cũng có câu “Nhà cao cửa rộng không có tình thân”. Thật bi ai cho sĩ tộc môn phiệt.
“Rất thông minh.” Bộ Tích Hoan cười một tiếng, giọng điệu không đổi.
“Tình cảnh của chàng có nguy hiểm hơn không?” Mộ Thanh lạnh nhạt hỏi. Tuy nhà cao cửa rộng không có tình thân, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, một gia tộc sẽ không xử lý con cháu trong nhà. Nếu bắt đầu dọn dẹp con cháu trong nhà, thì nàng vẫn cảm thấy là phải chuẩn bị để làm một ít việc.
“Hử?” Bộ Tích Hoan không đáp, chỉ cười một tiếng, hàm súc kéo dài dường như vui mừng: “Nàng đang lo cho ta?”
Mộ Thanh im lặng, môi mím thành dao nhỏ. Sớm biết thế thì không hỏi, còn không bằng ngủ!
Người này, cái đồ không đứng đắn.
Vì thế nàng không mở miệng nữa, thật sự muốn ngủ.
Lúc này, chợt nghe bên ngoài cửa viện kẽo kẹt một tiếng, Mộ Thanh mở mắt, Bộ Tích Hoan liếc mắt ra ngoài trướng, ánh mắt phai nhạt.
Chỉ nghe trong viện truyền đến tiếng Nguyệt Sát, hơi lạnh: “Ban đêm Đại Tướng quân tới đây, có chuyện gì?”
“Nàng ngủ rồi?” Nguyên Tu hỏi.
“Ngủ rồi.” Nguyệt Sát trả lời rất dứt khoát.
Nguyên Tu liếc thấy trong phòng còn ánh nến, thấy Nguyệt Sát lạnh mặt thì biết ngay hắn đang trợn tròn mắt nói dối. Trong tay Nguyên Tu xách theo bầu rượu, nhìn về ánh nến ở cửa sổ Tây kia, im lặng một lát, cười chua xót sau đó xoay người đi thẳng.
Trong phòng, Mộ Thanh ngồi dậy xuống giường đi ra ngoài. Nàng đi hai bước thì xoay người, thấy Bộ Tích Hoan còn ở trong màn, không nhìn thấy người, giày lại có thể nhìn thấy. Mộ Thanh nhíu mày lại quay về. Vén màn lên, nàng đẩy người nằm xuống giường, kéo chăn phủ lên một cái rồi xoay người chạy lấy người.
Khi cửa phòng mở ra, Nguyên Tu đã đi đến cửa viện. Mộ Thanh hỏi: “Chuyện gì?”
Nguyên Tu và Nguyệt Sát đồng thời xoay người. Nguyệt Sát vội liếc vào trong phòng một cái, lại thấy Mộ Thanh ra ngoài thì lập tức đóng cửa.
Mộ Thanh nhìn trong ngực Nguyên Tu ôm bình rượu, nói: “Ta mới khỏi sốt, không uống rượu với ngươi được.”
Tuy nói vậy nhưng nàng lại đi đến bàn đá dưới tàng cây ngồi xuống trước.
Nguyên Tu cười, ôm bình rượu đi tới, đặt cái bình lên bàn, rút nút ra, nói: “Không mang chén, ngươi có muốn uống cũng không cho.”
“Không muốn uống, uống nhiều sẽ đi tiểu đêm.” Khuya rồi, ôm một vò nước tự rót cho mình, ban đêm còn phải dậy đi ra ngoài, nàng cảm thấy loại hành vi này là tự mình hành mình.
Nguyên Tu ôm bình uống, một ngụm nước rót xuống tí thì tự sặc. Hắn tức cũng không được cười cũng không được nhìn Mộ Thanh, nàng thật sự không giống nữ tử! Nào có nữ tử nói chuyện đi tiểu đêm trước mặt nam nhân mà mặt không đỏ thở không gấp không?
Mộ Thanh ngồi bất động không nói lời nào, chỉ nhìn Nguyên Tu uống rượu. Nguyên Tu ôm bình lại uống hai ngụm, Nguyệt Sát không nhìn được, xa xa nói: “Đại Tướng quân uống là thiêu đao tử của Tây Bắc à? Khuya rồi tìm nữ nhân uống rượu không thích hợp, không bằng ta uống với ngươi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngươi muốn uống?” Nguyên Tu cười một tiếng, sảng khoái đồng ý: “Được! Nhận lấy!”
Hắn nâng vò rượu lên, làm bộ muốn ném đi. Mộ Thanh giơ tay ấn xuống: “Không cho.”
Sắc mặt Nguyệt Sát phát lạnh, hắn đang giải vây cho nàng đấy, nàng nhìn không ra à? Nữ nhân này, ngoài việc xử án, những lúc còn lại đều ngốc hả?
“Tự ngươi uống đi.” Mộ Thanh không để ý tới Nguyệt Sát, nói với Nguyên Tu: “Uống rượu đảm bảo say, uống nước đảm bảo no, đi tiểu đêm đảm bảo trúng gió. Gió thổi vài lần cho tỉnh, dù sao đêm nay ngươi cũng không ngủ được, không bằng uống nhiều thêm mấy vò. Ngại bình nhỏ thì trong viện có lu.”
Nguyên Tu: “…”
Có trong chớp mắt, hắn đã quên mục đích đêm nay tới đây.
Buổi trưa Ngô Chính khai vụ án này với hắn, việc Nguyên Duệ lại là sát cục trong nhà bày ra. Hắn ngồi một mình trong đại sảnh cả buổi trưa, cơm chiều cũng không dùng, chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn muốn chết. Hắn vốn định ra cửa hóng gió lạnh một lát, vừa mở cửa trông thấy trăng lạnh treo ở mái cong, gió cát vàng che mờ ánh trăng. Hắn nhớ rõ, đêm đó cùng nàng uống rượu trong Tướng Quân Đình, ánh trăng khi đó cũng như này, trong lòng vừa động bèn ôm bình rượu đến.
Hắn chỉ muốn ngồi ở trong viện với nàng. Hắn nhớ rõ viện này có cái cây già, dưới tàng cây có đặt bàn đá. Hắn muốn ngồi một lát với nàng dưới tàng cây, ngắm ánh trăng mông lung kia, bên cạnh là gió tây thổi rụng lá vàng. Hắn muốn nhìn lá rụng như mưa, dừng trên tóc nàng, là là bay trên bàn, tẩm vào vò rượu. Hắn uống bình nước kia, hương cây già gió cát vàng chỉ thuộc về Tây Bắc. Nàng nhìn hắn uống, thanh tư trác tuyệt chỉ có duy nhất trên thế gian.
Hắn nghĩ, nếu như thế, phiền não trong lòng sẽ có thể tạm thời quên đi.
Nhưng… hình như hơi khác với những gì hắn nghĩ.
Ánh trăng mông lung, gió tây lá rụng, có.
Cây già bàn đá, lá rụng như mưa, có.
Lá khô rụng lên tóc nàng, là là trên bàn, lướt qua cạnh vò rượu. Hắn ôm vò rượu kia, không khác bao nhiêu với tưởng tượng trong lòng hắn. Nhưng vì sao trong lòng hắn chưa từng có cảnh đẹp dịu dàng làm bạn kia, chưa từng có sảng khoái coi nước thành rượu mạnh, cũng không còn phiền não chua xót của chuyện nhà, trong đầu hắn chỉ có “Lu, lu, lu” xoay quanh không đi?
Nguyên Tu dở khóc dở cười, chỉ có một điều mà hắn nghĩ đúng, hắn thật sự đã quên đi phiền não.
Cũng không thể nói đã quên, chẳng qua tâm trạng chua xót kia bị lời này của nàng cắt nát, muốn tìm lại tâm trạng ấy, thế nhưng phát hiện không chắp vá nổi.
Phương pháp an ủi người của nàng, trước nay đều độc đáo như thế.
Nàng không đeo mặt nạ, tóc đen xõa ra, ngồi dưới tàng cây già ở Tây Bắc này, vai như móc ngọc, càng hiện sự gầy yếu lạnh nhạt. Nguyên Tu sờ đầu vai, lúc này mới phát hiện mình ra cửa không khoác áo choàng. Mắt thấy sắp bắt đầu mùa đông, gió đêm Tây Bắc đã lạnh, Mộ Thanh vừa khỏi sốt, Nguyên Tu thầm bực bản thân cẩu thả sơ suất. Lúc này hắn mới nói: “Ngươi về phòng đi, ta cũng về.”
Trong lúc nói chuyện hắn đã đứng dậy, vốn đã muốn đi, nhớ tới một chuyện lại xoay người nói: “Bắt đầu từ mai, ta sẽ hơi bận, chiến sự biên quan nên có cái kết. Ngươi khỏe rồi thì cứ ở trong phủ đi.”
“Ta trở về.” Mộ Thanh nói. Hàn Kỳ Sơ, Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải còn ở doanh trại chờ nàng. Lúc trước xuất quan, bọn họ đã rất lo lắng, sau đó lại rơi vào địa cung mấy ngày, không biết bọn họ ở trong thành Thạch Quan sao rồi? Bây giờ nàng về Quan Thành hai ngày, thấy không nàng, có lẽ bọn họ sẽ lo.
Nguyên Tu nhăn mày: “Ngươi phải đi về?”
“Ừ.”
“… Thánh giá ở thành Thạch Quan.” Chẳng lẽ nàng không nhìn ra Thánh thượng có tâm tư với nàng?
“Thì tính sao?”
Sao cơ?
Nguyên Tu nhìn sâu vào Mộ Thanh, muốn nhắc nhở nàng, lại khó có thể mở miệng. Hắn nhịn mấy lượt, cuối cùng vẫn nói: “Nếu Thánh thượng triệu ngươi… làm bạn giá, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Xem tâm trạng.” Mộ Thanh trả lời rất dứt khoát, không chút lo lắng vì vấn đề này.
Hai nam nhân trong viện có phản ứng khác nhau vì câu này. Nguyệt Sát nhíu mày, Nguyên Tu tức đến bật cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đó là Thánh thượng, há lại đồng ý xem tâm trạng nàng?
“Nhận lấy!” Lòng bàn tay Nguyên Tu vừa lật, ném ra một vật, lại không phải cho Mộ Thanh, mà là cho Nguyệt Sát: “Cầm đi. Nếu Tướng quân của các ngươi có việc, phái người cầm lệnh này đến tìm ta.”
Tính nàng quật cường, đã nói phải đi về, vậy thì hắn không ngăn được. Không bằng cho nàng thủ lệnh của hắn. Nếu nàng gặp chuyện cần cứu gấp thì có thể phái người cầm lệnh này đến tìm hắn.
Nguyệt Sát cúi đầu nhìn, thấy trong tay là một lệnh bài, mặt ngọc điêu khắc chim bay, không phải là quân lệnh, mà là thủ lệnh của Nguyên Tu.
Đưa vật riêng cho nữ tử…
Sắc mặt Nguyệt Sát lập tức sầm xuống, định ném thủ lệnh về. Hắn vừa ngẩng đầu chợt thấy một vật gào thét bay đến, Nguyệt Sát không cảm nhận được sát khí, khi giương mắt đã thấy rõ vật kia. Hắn duỗi tay đón lấy, ôm bình rượu của Nguyên Tu vào trong tay, nghe Nguyên Tu nói: “Thiêu đao tử cho ngươi, uống xong thì đi lĩnh quân côn.”
Nguyệt Sát đón được vò rượu kia, hơi giật mình. Vò kia vẫn đầy, có thể ngửi ra nhạt nhẽo không mùi, nào có mùi rượu?
Trong lúc hắn ngây người, Nguyên Tu đã cười sang sảng một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Mộ Thanh rời bàn đá về phòng, khi đi qua Nguyệt Sát thì nói: “Uống không đủ, trong viện có lu.”
Nguyệt Sát: “…”
Mộ Thanh đã vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng tâm nến cháy lách tách, càng nổi bật sự yên lặng trong đêm. Mộ Thanh đi về phía giường, vừa vén màn lên, chợt giật mình.
Chỉ thấy trong màn, nam tử lười biếng nằm gối lên cánh tay, áo ngoài đã cởi, vạt áo mở một nửa, tơ đen mây buông, cười lười biếng nhìn người tựa như tiên đang chống tay tùy tiện ngủ ở chỗ sâu trong Bồng Lai.
Mộ Thanh chỉ ngẩn ra một lát rồi hỏi: “Ai bảo chàng cởi áo?”
“Hử?” Bộ Tích Hoan không cười nổi nữa: “Không phải nàng đẩy ta lên giường à?”
“Là ta, nhưng ta chắc chắn không cởi áo chàng.”
“Ừm.” Bộ Tích Hoan lười nhác trả lời, không đề cập tới việc này, chỉ hỏi: “Tâm trạng ái khanh thế nào? Muốn làm bạn giá không?”
“Không tốt.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói.
Bộ Tích Hoan biết ngay nàng sẽ từ chối, không bất ngờ mà ý cười càng đậm, duỗi tay ra: “Vậy ta làm bạn với nàng.”
Cái duỗi tay này nhìn như không chút để ý, Mộ Thanh lại chỉ nhìn thấy cổ tay duỗi ra kia thanh tuấn hơn ngọc, trước mắt nhoáng lên ánh châu, cổ tay nàng đã bị nắm! Kình lực mềm mại chợt tới trong nhu có cương, Mộ Thanh bỗng ngã nhào lên giường, trước mắt lập tức thấy một khoảng trắng ngọc.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp, hơi thở tự nhiên của nam tử, mặt Mộ Thanh dán lên chỗ ngực nửa lộ ra của Bộ Tích Hoan, chỉ nghe Bộ Tích Hoan cười khàn, ngực khẽ rung, khiến bên tai nàng hơi ngứa: “Cần Nguyệt Sát cầm lệnh riêng đi tìm người cứu gấp?”
Đất trời bỗng xoay chuyển, dưới gáy Mộ Thanh đổi thành gối mềm, nàng vừa muốn đáp, Bộ Tích Hoan bỗng nhiên phủ xuống, khóa môi nàng lại.
Hương của nàng thơm ngát như người, cũng tựa thanh trúc sau cơn mưa, khiến người ta nhớ tới giọt sương sớm dính trên lá trúc xanh biếc, lúc mới nếm hương thơm mát lạnh, dư hương thấm ruột gan, dài lâu khó quên.
Hơi thở của hắn như tùng, tuy lúc này không ngửi thấy hương gỗ tùng thường huân, Mộ Thanh lại nhớ tới đêm bên cạnh dòng suối trong rừng trước lúc tòng quân, nàng vẫn luôn muốn quên đêm đó, đêm nay lại bị thôi thúc nồng nàn, không hương, hương lại nồng. Hắn như tuyết mai ngày sương, bừa bãi nở rộ trong thế giới lạnh lẽo của nàng, dệt thành một chiếc võng hồng trần, khiến người ta muốn chạy trốn cũng không trốn được.
Mộ Thanh chỉ cảm thấy dần mệt mỏi, mơ mơ màng màng. Nàng thấy ánh nến chiếu lên màn, màu vàng ấm kia vừa chạm lên đã dần thành tàn ảnh. Ngay lúc hơi thở của nàng không đều, Bộ Tích Hoan bỗng nhiên buông nàng ra.
“Cảm giác thế nào?” Giọng hắn trầm lười biếng như vừa tỉnh ngủ, hơi khàn, cười rồi hỏi nàng.
“Cảm giác?” Nàng thở hổn hển một lát, giọng điệu lại có vài phần mềm mại.
“Ừm.” Bộ Tích Hoan cười, ánh mắt lưu luyến nhấn chìm người, chờ nàng trả lời.
Nàng trả lời: “Chàng… không phải không lên được?”