Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 115
Chương 115
Hung án không cách nào kết án
Ngô Chính kinh sợ, cười gượng nói: “Ta không hiểu Anh Duệ Tướng quân có ý gì.”
Mộ Thanh nói: “Ta cho ngươi hiểu. Ta chỉ hỏi hai chuyện – có theo Duệ công tử xuống địa cung không? Ngày nào xuống địa cung?”
Ngô Chính giật thót!
“Bọn họ đều trả lời có. Có một người nói cho ta là ngày mười ba, hai người khác đều nói không nhớ rõ, trong đó một người còn giải thích nguyên nhân không nhớ rõ. Thật ra bọn họ có nhớ hay không đều không sao, ta chỉ muốn nghe xem bọn họ trả lời thế nào. Ta hỏi ngày nào xuống địa cung, một người đáp ngày mười ba xuống địa cung, hai người khác đều trả lời không nhớ rõ ngày nào xuống địa cung. Ba người trả lời đều quá miễn cưỡng.”
Ngô Chính không hiểu miễn cưỡng ở đâu, Mộ Thanh chợt hỏi: “Trước khi đến đây, Ngô Tướng quân có dùng ngọ thiện chưa?”
Ngô Chính sửng sốt một lát, không biết tại sao Mộ Thanh đột nhiên hỏi việc này, không kiên nhẫn đáp: “Chưa dùng! Tướng quân nói lời này có ý gì?”
“Chưa dùng.” Mộ Thanh lặp lại một lần lời này rồi nói: “Ngô Tướng quân đáp như này mới là không miễn cưỡng.”
Ngô Chính nghe không hiểu, sắc mặt mờ mịt.
“Tướng quân trả lời là chưa dùng, mà không trả lời chưa dùng ngọ thiện. Đấy là chỗ khác giữa tự nhiên và miễn cưỡng. Ba người kia cũng vậy, người nhớ rõ ngày đáp ngày mười ba, không nhớ rõ đáp không nhớ rõ, đây mới là trả lời tự nhiên. Ngày mười ba xuống địa cung, không nhớ rõ nào ngày xuống địa cung, miễn cưỡng lặp lại vấn đề của ta là có hiềm nghi nói dối.”
“…”
“Bởi vì người nói thật đủ tự tin, sẽ không lo lắng vì nói ít mà bị nghi ngờ. Chỉ có kẻ nói dối mới có thể lo lắng nếu trả lời quá đơn giản sẽ bị người ta nghi ngờ, cho rằng nói nhiều mới có thể tin. Nào biết nhiều lời vừa hay có vẻ miễn cưỡng, đây là do không đủ tự tin gây ra.”
“…”
“Nếu bọn họ đến cả có xuống địa cung không đều là nói dối thì cần gì phải hỏi lại việc vào địa cung? Hỏi cũng là lời nói dối, lãng phí thời gian của ta.”
“…”
“Nếu bọn họ chưa từng xuống địa cung, như vậy người từng xuống địa cung đâu? Ngô Tướng quân có thể cho ta một lời giải thích hợp lý không?” Tuy Mộ Thanh hỏi vậy nhưng lại chưa cho Ngô Chính cơ hội trả lời. Nàng lười vạch trần từng lời nói dối, đặt hết những suy luận ở trước mặt hắn ta. Nếu hắn ta còn có thể nói thì tranh luận nữa cũng không sao cả.
“Thật ra, chuyện Duệ công tử trúng độc không cần thẩm vấn binh lính, thẩm vấn cũng vô dụng. Vụ án này không có bằng chứng thực tế. Trên người Duệ công tử chỉ có chỗ vết thương cong ở đùi phải có thể chứng minh có người đá hắn ta, lại không thể chứng minh người nọ từng hạ độc. Vết thương này chỉ có thể định tội người ta đả thương, không thể định tội hạ độc. Có người cung khai chỉ là nhân chứng, nếu sau khi hung thủ gây án không còn độc dược thừa, vụ án này không có bằng chứng gì thì cũng khó có thể định án. Ta vốn chỉ muốn mời ngươi đến hỏi vài chuyện, có khi có thể phát hiện dấu vết trong đó rồi lại tìm chứng cứ định tội. Chẳng qua, khi ta nghe nói là tướng lĩnh quân Thanh Châu theo Duệ công tử vào địa cung, ta mới lâm thời sửa lại chủ ý.”
“Nếu ở địa cung, nghi phạm không lợi dụng cơ quan giết người, chứng tỏ điều kiện cơ quan giết người không hoàn thiện, như vậy nghi phạm cũng không có khả năng lợi dụng cơ quan diệt khẩu tất cả binh lính cùng tiến vào địa cung. Nếu hắn ta có nắm chắc, hắn ta đã sớm giết luôn Duệ công tử ở địa cung. Nếu theo Duệ công tử vào địa cung là quân Tây Bắc, vậy tướng lĩnh không thể diệt khẩu tất cả người mang theo ở địa cung, sau khi ra địa cung thì càng không cách nào xuống tay, bởi vì quân Tây Bắc trị quân nghiêm minh, nếu có người mất tích hoặc bị chết một cách kỳ lạ, trong quân ắt sẽ tra! Nhưng nếu là quân Thanh Châu thì lại khác. Quân Tây Bắc không quản được các ngươi, ngươi có thể tự xử lý người của ngươi. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của ta, không có chứng cứ, cho nên khi ta cho người mời ngươi đến, nói cho ngươi phải mang theo binh lính từng vào địa cung. Mà ngươi chỉ mang đến ba người, ba người này lại đều chưa từng vào địa cung.”
Mộ Thanh nhìn Ngô Chính, hỏi: “Như vậy, Ngô Tướng quân có thể giải thích xem vì sao ngươi lại mang ba người chưa từng xuống địa cung đến không?”
Hai tay Ngô Chính bỗng chốc nắm chặt, nín thở.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phải trả lời thế nào?
Nếu trả lời người đi theo hắn ta xuống địa cung đều đã chết, vậy người nọ chết như thế nào, vì sao chết rồi lại không dám nói rõ, phải tìm người giả dạng? Nếu trả lời người đi theo hắn ta xuống địa cung còn sống, vậy càng khó giải thích vì sao phải mang ba kẻ giả đến phủ Đại Tướng quân.
Trả lời thế nào đều sai, đây căn bản là một cái bẫy!
Từ khi hắn ta được thông báo phải dẫn người tới phủ Đại Tướng quân thì đã trúng kế của thiếu niên này. Hắn ta hoang mang rối loạn tìm ba người đến dặn dò chuyện trong địa cung, nàng lại căn bản không hỏi chuyện trong địa cung đã vạch trần ba người. Nàng vốn không có bằng chứng, hành động hôm nay của hắn ta đã tự đẩy mình xuống hố, khó có thể tự bào chữa.
Ngô Chính tạm thời không biết làm sao cho phải. Việc này do hắn ta làm hỏng!
Ngày ấy hắn ta lấy cớ tìm được hoàng kim thần giáp để lừa Nguyên Duệ vào địa cung. Nguyên Duệ lại vô cùng cẩn thận, đến ngã ba đường, thấy cơ quan chưa phá, thi thể khắp nơi thì nổi lên nghi ngờ hỏi hắn ta: “Chưa từng có người qua được, sao ngươi biết thần giáp ở sau con đường này?”
Hắn ta không biết trong địa cung có thần giáp không, cũng không biết thần giáp ở nơi nào. Chẳng qua hắn ta thấy đường này khó đi, cơ quan cực hiểm bèn muốn Nguyên Duệ bỏ mạng lại trên đường cơ quan thôi. Thấy Nguyên Duệ nghi ngờ, lúc ấy hắn ta đáp: “Mạt tướng đã qua lại thăm dò một lần, đi đường này là được.”
Nguyên Duệ nói: “Ồ? Qua được à? Tình hình bên trong thế nào? Lục đệ của ta có ở trong đó không? Có cơ quan không?”
Hắn ta nói: “Không thấy Đại Tướng quân, có lẽ… có cơ quan. Mạt tướng chưa vào, thăm dò được chỗ thần giáp thì vội vàng trở về báo với công tử.”
Nếu nói không có cơ quan, Nguyên Duệ tất nhiên không tin. Hắn ta chỉ đành trả lời như vậy.
Nguyên Duệ lại sinh giận, nói: “Chưa vào trong đó đã đến báo với bổn công tử? Cơ quan trên đường này đều hung hiểm như này, vậy chỗ cất giấu giáp sẽ không có cơ quan à? Không thèm thăm dò là muốn cho bản công tử để mạng lại chỗ giấu giáp hả?”
Hắn ta thầm giật mình, thấy mặt Nguyên Duệ có vẻ âm u, trong chốc lát không biết trả lời sao.
Chỉ thấy Nguyên Duệ cười âm u, nói: “Tướng quân đã có khả năng dũng mãnh phi thường, có thể qua đường này, không ngại lại đi một chuyến, thăm dò rõ nơi giấu giáp, mang một món thần giáp ra cho bổn công tử nhìn một cái có được không?”
Hắn ta không có cách nào, chỉ đành thưa vâng. Nguyên Duệ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người, tỏ thái độ lười nhìn hắn ta.
Hắn ta tự biết khó khăn trên đường này, cũng không biết đường lui có cơ quan gì, lại càng không biết thần giáp ở nơi nào. Nếu qua đường này, có khi tính mạng của hắn ta phải để lại trong đó. Nếu không qua, Nguyên Duệ chắc chắn sẽ nghi. Dù hắn ta thật sự có thể đi qua, không lấy được thần giáp về, Nguyên Duệ vẫn sẽ nghi. Lúc ấy, đầu óc hắn ta cực loạn, lại biết không thể kéo dài quá lâu, còn không vào đường cơ quan thì Nguyên Duệ chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn ta. Ngay trong lúc đó, hắn ta liếc thấy trên kẽ tường đá xanh cách Nguyên Duệ không xa có con độc trùng chui ra. Đầu óc hắn ta nóng lên, trong lòng dâng lên sát khí, lập tức đá Nguyên Duệ về phía độc trùng kia.
Lỗ Đại từng đốt tiền điện và hậu điện, những độc trùng đó chết thì chết, trốn thì trốn, có vài con chạy trốn lên đường phía sau, số lượng lại cực nhỏ. Nguyên Duệ bị độc trùng cắn vào mặt, khi đưa tay lên che lại bị cắn vào tay. Lúc ấy Nguyên Duệ đau đớn kêu gào không ngừng, tơ máu trong hai mắt như võng, trừng hắn ta như lệ quỷ dưới âm phủ. Hắn ta tự biết tâm tư bại lộ, chỉ có thể hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giả vờ đi đỡ Nguyên Duệ, thuận tay đè Nguyên Duệ xuống đất, đút độc vào miệng Nguyên Duệ.
Không khéo là ngay khi đó, Lỗ Đại dẫn người xuống địa cung, nói là đã tìm được Nguyên Tu rồi, bảo hắn ta và Duệ công tử không thể tiếp tục ở lại địa cung. Hắn ta cuống quýt thu tay lại. Độc kia đút không đủ, Nguyên Duệ chưa chết, để lại một hơi. Lỗ Đại thấy vết thương của Nguyên Duệ bị độc trùng cắn, vội vàng ra lệnh cho người nâng Nguyên Duệ ra khỏi địa cung, một đường phái người hộ tống trở về. Dọc theo đường đi, Nguyên Duệ mấy phen tí chết, nhưng vẫn giữ lại được một hơi. Lúc này hắn ta mới yên tâm, trên đường nhân lúc ban đêm đổi gác, hắn ta giết chết mười mấy người bên cạnh hắn ta ở địa cung lúc ấy trên đại mạc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc ấy, nghe nói trong sông Tư Mục có đường ngầm có thể thông đến hậu điện địa cung, hắn ta bèn lấy lý do giúp quân Tây Bắc đuổi Ngũ Hồ đi mà giữ một nửa nhân mã lại, tự mình dẫn gần ngàn người về Quan Thành. Mười mấy người kia chỉ là con số cực nhỏ trong ngàn người, ít người, tướng lĩnh quân Tây Bắc cũng không nhìn ra. Hắn ta vốn tưởng rằng việc làm này thần không biết quỷ không hay, nào biết trên đời sẽ có người chỉ dựa vào vết thương của Nguyên Duệ mà tra xét ra được hắn ta?
Sắc mặt Ngô Chính u ám, nhìn thẳng Mộ Thanh, khó mà tin được mình sẽ thua trên tay một thằng nhóc mới nhập ngũ không lâu.
Mộ Thanh không nói lời nào, chỉ chờ nghe Ngô Chính sẽ giải thích như nào.
Ngô Chính lại bật cười, sắc mặt buông lỏng, nói: “Không sai! Độc là bản Tướng quân hạ, Anh Duệ Tướng quân quả thực cơ trí. Nhưng bản Tướng quân cho rằng, việc này ngươi đừng tra cứu sâu mới tốt. Tiền đồ tốt, bị hủy vào việc này thì không đáng.”
Mộ Thanh hỏi: “Với khả năng của ngươi, không nên là chủ mưu. Người phía sau là ai?”
Đã lấy tiền đồ của nàng uy hiếp nàng, nói vậy thân phận người nọ cực quý.
“Ngươi!” Ngô Chính bị trào phúng, sắc mặt đỏ lên, giận cười một tiếng nói: “Ngũ phẩm Trung Lang Tướng quèn mà cũng dám hỏi chủ mưu?”
Mộ Thanh nghe vậy sắc mặt không đổi, chỉ nói một tiếng quả nhiên – quả nhiên thân phận chủ mưu kia cực quý, bằng không Ngô Chính hành hung ở Tây Bắc, làm hại còn là huynh trưởng của Nguyên Tu, vì sao dám không sợ hãi như vậy?
Rầm!
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Nguyên Tu đứng ở cửa, buổi trưa ngày đầu mùa thu, khó tan nổi sương lạnh trên mặt nam tử.
“Hắn không dám hỏi chủ mưu, vậy bản tướng quân có thể hỏi chủ mưu không?” Nguyên Tu vào cửa, phía sau có gió mạnh phất đến, cửa rầm một tiếng đóng lại.
“Đại… Đại Tướng quân?” Ngô Chính kinh sợ. Khi hắn ta đến đây, rõ ràng Nguyên Tu không theo tới.
“Ngô Tướng quân thật can đảm, ở địa giới Tây Bắc khinh thường tướng lĩnh Tây Bắc ta à?” Ánh sáng trong phòng mù mịt, che ngân hà nhỏ vụn nơi đáy mắt nam tử, ánh mắt kia dường như tụ lại một cơn gió tuyết, giết người.
Ngô Chính vô cùng kinh ngạc, sớm nghe nói Nguyên Tu đối xử với tướng lĩnh dưới trướng thân như huynh đệ. Hắn không hỏi việc huynh trưởng, vậy mà hỏi việc hắn ta châm chọc Anh Duệ trước?
“Đến giờ cơm trưa rồi, ta đi dùng cơm trưa.” Lúc này, Mộ Thanh bỗng nhiên mở miệng. Không đợi Nguyên Tu và Ngô Chính phản ứng, nàng đã đi ra ngoài cửa.
Nguyên Tu xoay người nhìn bóng dáng nàng, thấy nàng thật sự đi thẳng không quay đầu lại.
–
Mộ Thanh trở về viện của mình, dùng cơm trưa xong cũng không quay lại phòng khách riêng. Nguyên Tu và Ngô Chính nói chuyện gì, nàng không hỏi cũng không thăm dò.
Sau giờ ngọ nghỉ ngơi, buổi chiều Mộ Thanh bảo Nguyệt Sát tìm mấy quyển y thư đến xem, chạng vạng dùng cơm tối rồi sớm tắm gội rửa mặt chải đầu, lên giường nghỉ ngơi.
Trong màn, thiếu nữ xõa mái tóc đen, nằm nghiêng người, trong mắt không hề có buồn ngủ. Chủ mưu phía sau màn là ai, trong lòng nàng đã hiểu rõ, vụ án này… không cách nào kết.
Thế gian này, nàng làm rõ quá nhiều vụ án, lại không phải đều có thể kết án. Khi ở huyện Cổ Thủy, phú hộ trong thành dùng tiền bạc mua Tri huyện phán nhẹ hoặc không phán, năm nào cũng có. Quyền quý chắn đường, công lý khó giữ. Chức ngũ phẩm Trung Lang Tướng này chung quy vẫn hơi thấp.
Mộ Thanh nhắm mắt, chút ánh sáng vừa lộ trong mắt lập tức bị lông mi che. Nàng vừa muốn ngủ, chợt nghe màn phía sau khẽ nhúc nhích, quay đầu lại chỉ thấy một tay áo trắng hoa lê, một người vào trướng, ngồi cạnh giường, cười hỏi nàng: “Không thể kết án, nên trong lòng khó chịu à?”
“Chàng đến làm gì?” Mộ Thanh trừng mắt với Bộ Tích Hoan. Hắn cho rằng phủ Đại Tướng quân là hành cung của hắn à mà đi lại tự nhiên?
Bộ Tích Hoan nâng một lọn tóc của nàng lên, vòng ở đầu ngón tay thưởng thức, cười nói: “Đến an ủi nàng.”