Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 113
Chương 113
Có người uy hiếp trẫm
Trong phòng hồi lâu không có tiếng động.
Hai ánh mắt đồng thời nhìn về phía Mộ Thanh, một nặng tựa vạn tấn, nóng bỏng thiêu đốt như mặt trời, một nhẹ nhàng hững hờ, lại lạnh lẽo.
Mộ Thanh bỗng chốc bừng tỉnh giữa ngọn lửa hừng hực và hàn băng lạnh lẽo, quay sang nói với hai ngự y đứng bên giường: “Hãy rút ngân châm trên đùi hắn đi.”
Hai ngự y đưa mắt nhìn nhau, lại ngẩng đầu nhìn Bộ Tích Hoan, sau đó nơm nớp lo sợ cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Mộ Thanh nhíu mày, nàng không hiểu thuật cắm châm, không biết rút châm cần cấm kỵ điều gì, nếu không nàng đã tự mình làm, cần gì nhờ người khác? Thấy hai người bất động, nàng đành phải quay sang nói với Ngô lão: “Vậy làm phiền Ngô lão.”
Ngô lão cười hớn hở liếc nhìn Nguyên Tu, lại kinh ngạc nghẹn họng, không cười nổi.
Đây là làm sao vậy? Không phải là rút châm cởi quần thôi sao? Vì sao Thánh thượng và Đại Tướng quân đều không vui?
Mộ Thanh nhíu mày hỏi Nguyên Tu: “Đại Tướng quân có ý gì?”
Nguyên Tu nhíu mày còn chặt hơn nàng: “Không phải đại ca ta đã cởi áo rồi à?”
Mộ Thanh nhìn nửa thân trên để trần của Nguyên Duệ, nói: “Quần hắn còn chưa cởi.”
“Vì sao nhất định phải cởi quần? Chỉ khám nghiệm như thế không được sao?” Nguyên Tu trầm giọng hỏi.
Nàng là nữ tử, đại ca là nam tử. Nàng giả nam nhi cho nên coi mình thực sự là nam nhân, không cần kiêng kị nam nữ khác biệt?
“Chỉ khám nghiệm như thế?” Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn Nguyên Tu, dáng người nhỏ gầy đứng thẳng, rõ ràng thấp hơn hắn một cái đầu, khí thế lại không thua, “Lúc trước Đại Tướng quân không cởi bỏ quân khố, ta có thể thấy thương tích trên đùi ngươi sao?”
Thiếu niên phun lời lạnh lẽo, Nguyên Tu lại thấy bên tai nóng bừng, lời nói nghẹn ở trong ngực, khó mở miệng.
Mộ Thanh thấy sau gáy có cảm giác mát lạnh đánh úp lại. Nàng quay đầu, nhìn Bộ Tích Hoan ngồi ở bên cạnh bàn cười với nàng, nụ cười kia chói chang như mặt trời trong gió, lại chỉ khiến người ta rét lạnh: “Ái khanh, ngân châm để trấn giữ kinh mạch, sao rút ra được? Rút ra, người sẽ chết.”
“Ồ.” Mộ Thanh cảm thấy đây không phải là vấn đề: “Như thế làm phiền bệ hạ hoặc Đại Tướng quân điểm lại kinh mạch của Duệ công tử, sau khi xong việc sẽ châm lại.”
“… Ái khanh thật thông minh.” Ý cười bên miệng Bộ Tích Hoan càng thêm sâu, chậm rì rì nói: “Nhưng trẫm không dám điểm.”
“Vì sao?”
“Có người uy hiếp trẫm, còn điểm nữa sẽ chặt tay.”
Mộ Thanh: “…”
Nguyên Tu: “…”
Hai ngự y run lên, lặng lẽ đưa mắt nhìn thánh nhan, thấy Bộ Tích Hoan ngậm ý cười bên môi, cảnh xuân nơi đáy mắt say lòng người. Thánh thượng cười thoải mái như thế, có lẽ đây không phải chuyện thực, ai dám uy hiếp Thánh thượng? Còn nói muốn chặt tay, đây chính là tội tru di cửu tộc.
Mộ Thanh mím môi, ánh mắt như ánh đao, cắt qua Bộ Tích Hoan, quay đầu nói với Nguyên Tu: “Như vậy Đại Tướng quân ra tay đi. Duệ công tử là huynh trưởng của Đại Tướng quân, chắc ngài không muốn nhìn hắn chịu tội bỏ mạng oan uổng chứ?”
Một lời chọc đến lòng Nguyên Tu. Trước giờ hắn và Nguyên Duệ vốn không hòa thuận, nhưng dù sao Nguyên Duệ cũng là thứ huynh của hắn, không thể nhìn Nguyên Duệ bỏ mạng ở Tây Bắc.
Nhưng…
“Chỉ xắn ống quần để ngươi nhìn một chút được không? Khụ, trời thu Tây Bắc lạnh, lộ thân dễ nhiễm phong hàn.” Nguyên Tu tìm lý do thoái thác, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
“Làm sao Đại Tướng quân biết Duệ công tử không bị thương ở đùi?” Vẻ mặt Mộ Thanh lạnh như sương.
Nguyên Tu vừa nghe đến chữ đùi, bên tai thoáng chốc đỏ bừng lan đến tận cổ. Hắn xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Mộ Thanh, tạm thời không chịu nhìn nàng.
Bộ Tích Hoan cũng không nói gì nữa, không khí đột nhiên trở nên giằng co. Mộ Thanh không thể nhịn được nữa, đi đến bên giường. Bộ Tích Hoan nhướng mày, lúc Nguyên Tu xoay người, lòng bàn tay của nàng đã xuất hiện một con dao giải phẫu, cắt về phía li quần của Nguyên Duệ!
Mọi chuyện đều cần dựa theo tình hình mà thay đổi, châm không thể rút ra, huyệt không ai điểm, nàng vẫn có thể cắt bỏ ống quần. Chẳng qua chỉ là một mảnh vải, bỏ đi là được!
Mộ Thanh vừa ra tay, Bộ Tích Hoan và Nguyên Tu đã nhìn ra ý đồ của nàng. Hai bóng người, một đen một đỏ, lướt đến như gió, chớp mắt đã ở trước giường, một trái một phải nắm lấy cổ tay Mộ Thanh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Bộ Tích Hoan và Nguyên Tu liếc nhìn nhau, ánh mắt đồng thời dừng ở trên tay đối phương. Bộ Tích Hoan giấu đao trong nụ cười, ánh mắt Nguyên Tu sâu như vực.
Hai ngự y cúi đầu nhìn thẳng, Ngô lão không biết nên nhìn hay không nhìn, chỉ cảm thấy mọi chuyện hôm nay thật sự khiến người ta không hiểu ra sao.
“Nếu hai vị không muốn khám nghiệm, ta đi là được!” Mộ Thanh dùng sức muốn tránh thoát.
Nguyên Tu thấy nàng thực sự giận, bỗng thấy hổ thẹn. Vốn là hắn quyết định mời nàng đến khám nghiệm vết thương cho vi huynh, kết quả lại tìm mọi cách cản trở nàng. Hắn đột nhiên luống cuống, nghe thấy Bộ Tích Hoan buông tiếng thở dài, thuận tay duỗi ra nắm lấy bàn tay Mộ Thanh, chỉ chốc lát dao giải phẫu đã ở trong tay hắn.
“Ái khanh quả thực là trí tuệ, chủ ý này rất hay.” Bộ Tích Hoan cười thưởng thức con dao nhỏ trong tay, sau đó quay sang nói với Nguyên Tu: “Nguyên ái khanh điểm huyệt đi.”
Nguyên Tu không biết thánh ý, chỉ có thể theo lệnh làm việc, buông tay Mộ Thanh rồi điểm huyệt cho Nguyên Duệ.
Khi hắn xoay người, Bộ Tích Hoan liếc nhìn cổ tay Mộ Thanh, đáy mắt có vẻ thư thái. Đợi Nguyên Tu điểm xong huyệt đứng sang một bên, Bộ Tích Hoan lại đi đến trước người Nguyên Duệ. Mộ Thanh được tự do, ở bên cạnh nhìn, không biết người này muốn làm cái quỷ gì.
Chỉ thấy Bộ Tích Hoan thờ ơ đùa nghịch dao giải phẫu của nàng, đưa qua đưa lại trước bắp đùi Nguyên Duệ. Ánh dao chói mắt, Ngô lão và hai ngự y ở bên cạnh nhìn mà lông mày giật giật, trái tim cũng theo chuyển động của dao mà nhảy lên nhảy xuống, cảm thấy bệ hạ muốn thiến Duệ công tử!
Trong lòng đang căng thẳng, chợt thấy ánh dao lóe lên một cái!
Ba người theo bản năng tránh ánh mắt đi, chỉ nghe thấy vài tiếng soạt soạt! Sau đó là giọng nói lười biếng của Bộ Tích Hoan: “Hừm, dao tốt.”
Ba người mở mắt, nhìn thấy ống quần dưới bắp đùi Nguyên Duệ ba tấc bị rạch một đường, làn da xanh tím ẩn hiện, lại không hề bị thương. Bộ Tích Hoan thu dao, rút từng cây châm bạc trên đùi Nguyên Duệ, nâng tay kéo một cái, quần của Nguyên Duệ theo vết dao kia rách toạc ra, trong giây lát đã bị xé khỏi ống chân, lộ ra hai chân xanh tím.
Bộ Tích Hoan ném bỏ hai ống quần cùng với ngân châm sang một bên, vỗ vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Khám nghiệm đi.”
Nguyên Duệ nằm ở trên giường nhỏ, nửa thân trên để trần, hai chân lộ ra, duy chỉ có bên hông mặc một chiếc quần đùi, nhìn vô cùng quái dị. Quần đùi kia không chỉ có che đi bộ vị của nam tử, mà cả nửa đùi trên cũng bị che kín mít!
Mộ Thanh: “…”
Nguyên Tu liếc Bộ Tích Hoan một cái, hắn không nghĩ ra còn có cách này này, cũng không ngờ Thánh thượng lại bận tâm chuyện này như thế.
Hay là, Thánh thượng có ý với nàng?
Nguyên Tu hơi cúi đầu, sắc mặt u ám, vài phần ưu tư.
Lúc này, lại nghe Mộ Thanh hỏi: “Sao bệ hạ biết cái mông của Duệ công tử không bị thương?”
Nguyên Tu ngẩng đầu, sắc mặt u tối lại sâu thêm vài phần.
Bộ Tích Hoan vốn đang đi trở về bên bàn, nghe nàng nói vậy xoay người trở lại, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh. Sau một lúc lâu, hắn chợt cười, nụ cười kia lạnh bạc, nhìn về phía Nguyên Duệ, nói: “Trẫm không muốn nhìn cơ thể trúng độc này, làm bẩn mắt trẫm. Ái khanh cứ vậy mà khám nghiệm đi.”
“Bên giường có rèm che, thả rèm là được.” Mộ Thanh không hề thỏa hiệp.
Trong phòng đột nhiên tĩnh mịch, Ngô lão âm thầm nháy mắt với Mộ Thanh. Tính tình của Anh Duệ Tướng quân vốn cứng rắn, ngày thường ở trong quân đã đành, hôm nay đối mặt là Thánh thượng, sao có thể không biết chừng mực như thế? Ngay cả Nguyên Tu cũng không hiểu vì sao Mộ Thanh phải cố chấp đến vậy. Hắn nhìn sắc mặt Bộ Tích Hoan, vốn muốn mở miệng nói đỡ cho Mộ Thanh, lại ngẩn ra.
Hắn thấy Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh, đáy mắt cố đè nén cảm xúc, mặc dù cười, nhưng lại mang theo khổ sở.
Mộ Thanh nhìn thấy rõ ràng, lại vẫn không buông tha.
Hai người cứ như vậy giằng co, đến tận khi sự khổ sở hóa thành bất đắc dĩ: “Thôi, khám nghiệm thế nào, tùy ái khanh định đoạt.”
Bộ Tích Hoan ngồi xuống bên cạnh bàn, ý cười không hề thay đổi, giống như khắc lên trên khuôn mặt. Hắn tự rót chén trà, trà đã lạnh, hắn cúi đầu nhấp, từng ngụm từng ngụm, nước trà lạnh trôi vào trong bụng, để lại vị chua xót nơi đầu lưỡi. Hắn nhớ rõ, lúc trước, khi nàng đêm khuya khám nghiệm tử thi ở phủ Thứ Sử, cũng lột quần áo của nam thi kia. Lúc đó đáy lòng hắn chỉ hơi kinh ngạc, nhưng không cảm thấy không thể được, vậy mà hôm nay hắn lại có suy nghĩ nhất định không được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi mới gặp nàng, hắn cảm thấy nàng mềm lòng khó thành châu báu. Sau đó gặp lại, ở sòng bạc nàng thắng Lỗ Đại, suýt nữa hỏng chuyện của hắn. Tiếp đến là hứng thú với bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của nàng, cho nên mới thiết kế bắt giữ nàng trong phủ Thứ Sử. Đêm đó, nàng khám nghiệm tử thi tra án rồi đào thoát, hắn bắt gặp một nữ tử trí tuệ ẩn nhẫn, quen thuộc như vậy, giống như hắn thời còn trẻ.
Sau đó, gặp mặt nàng ở hành cung, hắn dùng giao dịch giữ nàng ở bên người, vốn tưởng rằng là một nhân tài để hắn sử dụng, cuối cùng thứ bị giữ lại là trái tim của hắn.
Đăng cơ mười tám năm, thiên hạ không ai coi hắn là minh quân, nhưng khi được nàng thừa nhận, hắn vui mừng đến phát điên, coi nàng là hồng nhan tri kỷ, cho rằng chỉ cần ân sủng sẽ có thể giữ nàng ở bên người. Không ngờ nàng lại rời đi không chút nào lưu luyến, nàng kiêu ngạo như thế, thế gian hiếm thấy, đêm hôm đó hắn thấy rõ, từ nay về sau nàng lại muốn đi xa.
Từ khi nàng đi rồi, hắn mới biết thế nào là nhớ, thế nào là mong, thế nào là ưu tư, thế nào là xa cách ngàn dặm.
Ba tháng ly biệt, ngàn dặm xa xôi, tường đỏ ngói xanh của thâm cung chốn Giang Nam không thể ngăn nổi trái tim nhớ về Tây Bắc. Hắn dùng tấm lòng của một nam tử bày tỏ với nàng, gặp lại nàng, tình đã sâu đậm.
Nàng hồ đồ không hiểu nhi nữ tình trường, hắn vẫn vui mừng, vì trên đời này rốt cuộc có một người để nhớ thương. Hắn suy nghĩ, mong mỏi, hy vọng một ngày nào đó nàng hiểu.
Chuyện hôm nay là sai lầm của hắn.
Khám nghiệm tử thi, khám nghiệm vết thương là sở học, là chí hướng cả đời của nàng. Trong lòng nàng, người chết – người bị thương, không mang mục đích nào khác là vạch trần chân tướng, cởi bỏ là oan khuất. Lúc này là hắn đã không còn giữ được tâm trạng như khi ở phủ Thứ Sử, mà không phải nàng quá giới hạn.
Là do tâm trạng của hắn, như vậy bản thân hắn tự nghĩ cách đi! Nếu để sau này mỗi lần nàng khám nghiệm vết thương, hắn đều mất hứng, đó là hắn bắt ép nàng.
Nếu nguyên nhân bởi vì hắn, nàng khám nghiệm vết thương không đầy đủ, tra án sai lầm, nàng sẽ tự trách. Thiên hạ không còn oan khuất là mong muốn cả đời của nàng, mấy chữ này không có trong cuộc đời hắn, bởi vậy hắn nguyện giúp nàng giữ vững.
“Bắt đầu đi.” Một chén trà lạnh uống cạn, vẻ mặt Bộ Tích Hoan đã trở lại bình thường, ánh mắt như mặt hồ ngày xuân, ấm áp không gợn sóng.
Mộ Thanh nhìn hắn, xoay người nhìn Nguyên Duệ ở trên giường, nói: “Nghiệm!”
Một chữ như đinh đóng cột, Bộ Tích Hoan nâng mắt, khẽ giật mình – nàng không cởi quần Nguyên Duệ sao?!
Nguyên Tu cũng giật mình, nếu đã không muối cởi, vì sao vừa rồi còn nhất quyết giằng co với Thánh thượng?
“Đầu gối của người bị thương có chỗ nhô lên cục bộ, chạm vào hơi cứng, là sưng tấy do chảy máu dưới da.” Mộ Thanh chạm vào đầu gối Nguyên Duệ. Khám nghiệm tử thi, khám nghiệm vết thương là công việc của nàng, xem xét toàn diện là yêu cầu cơ bản, không phải trò đùa, không thể coi thường.
Nàng không tranh luận, chỉ kiên định, cũng không phải giằng co, chỉ là muốn xem quyết định của Bộ Tích Hoan.
Ngỗ Tác là nghề nghiệp của nàng, khi làm việc nàng phải gạt bỏ tình cảm. Hắn có tín nhiệm và sẵn lòng tôn trọng công việc của nàng hay không, là mấu chốt của việc bọn họ có hợp nhau hay không.
Nếu như hắn bằng lòng tin và tôn trọng, như thế nàng cũng sẽ không keo kiệt trả giá và đáp lại.
Với thói quen của nàng, trước khi khám nghiệm vết thương nàng sẽ để người bị thương khỏa thân trước mặt. Nhưng hôm nay hắn ở trong phòng, nàng có thể cân nhắc cảm nhận của hắn, thay đổi thói quen của mình. Khám nghiệm ở chỗ khác trước rồi khám nơi hắn không thích, đây là nàng bằng lòng làm vì hắn.
“Rút bỏ ngân châm trên người hắn, hai người đỡ hắn lật úp lại, ta muốn nhìn phía sau.” Sau khi xem xét hai chân Nguyên Duệ, Mộ Thanh nói.