Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 112
Chương 112
Khám nghiệm ban đầu
Phủ Đại Tướng quân, chỗ Nguyên Tu ở rộng năm gian, sâu bằng một gian, trước sau có hành lang, ra khỏi hành lang phía trước là chính điện. Chế độ quân sự ở Gia Lan Quan, trong thời gian chiến tranh không có khách thăm, người tới đều là tướng lĩnh trong quân nên không chú trọng bố cục trong phủ.
Nguyên Duệ nghỉ ở thiên phòng trong phủ Nguyên Tu. Khi Mộ Thanh đi theo Nguyên Tu vào viện, trong phòng có thân binh vội vàng đi ra. Nguyên Tu thấy sắc mặt thân binh kia lo lắng thì trầm giọng hỏi: “Tình hình đại ca ta không tốt à?”
“Không phải!” Thân binh kia nói rồi liếc vào trong phòng: “Là… Thánh thượng lại tới nữa.”
Thánh thượng?
Nguyên Tu theo bản năng liếc Mộ Thanh một cái, Mộ Thanh lạnh mặt đi vào phòng.
Trong phòng mùi thuốc nồng nặc, Ngô lão dẫn Tề Hạ và hai ngự y vây quanh giường, bên cửa sổ đặt một cái ghế rộng, Bộ Tích Hoan ngồi trên ghế dựa uống trà, ống tay áo như mây cháy, đốt lá rụng vàng ngoài cửa sổ, tôn lên khuôn mặt lười biếng như họa kia.
“Chu Nhị Đản, cung thỉnh thánh an, Ngô Hoàng vạn tuế.” Mộ Thanh vào nhà, nghiêm trang hành lễ.
Cạch!
Bộ Tích Hoan đặt chén trà lên bệ cửa sổ, ống tay áo không chút để ý phẩy một cái. Đầu gối Mộ Thanh chợt thấy có gió đến, lại không cong được nửa phần.
Cái phất kia không dấu vết, khi đám người Ngô lão nghe thấy giọng Mộ Thanh xoay người lại thì chỉ thấy nàng muốn quỳ thỉnh thánh an, Bộ Tích Hoan gác chén trà, cười nói: “Miễn. Trẫm nghe Chu ái khanh chưa hết sốt, thân thể vẫn yếu. Trời thu Tây Bắc mát mẻ, trên mặt đất lạnh, đừng để nhiễm hơi lạnh.”
Nguyên Tu đi theo sau Mộ Thanh, liếc nhìn ống tay áo Bộ Tích Hoan, lại nghe hắn nói, chợt nhíu đôi mày anh tuấn lại. Nhưng chỉ nhíu một cái, hắn lập tức thu lại biểu cảm, hành lễ: “Thần Nguyên Tu, cung thỉnh thánh an.”
“Ái khanh cũng miễn đi! Trên đùi còn có vết thương.” Bộ Tích Hoan lười biếng nói.
“Tạ bệ hạ.” Nguyên Tu đứng dậy, lại chưa ngẩng đầu, cử chỉ kính cẩn nói: “Huynh trưởng của thần trúng độc nằm trên giường, bệ hạ ngày ngày hỏi thăm. Thật khiến thần cảm nhớ trong lòng.”
“Sao ngươi cũng làm ra cái vẻ của quan văn kia vậy? Trẫm nói rồi, không cần như thế.” Bộ Tích Hoan cười nhìn Nguyên Tu một cái, khi nói xong ý cười lập tức phai nhạt.
Từ xưa đế tâm khó dò, Nguyên Tu không đoán ra Bộ Tích Hoan vui buồn bèn chỉ kính cẩn đáp: “Vâng.”
Bộ Tích Hoan không để ý đến hắn nữa, khi nhìn sang Mộ Thanh thì ý cười lại trở về đáy mắt, hỏi: “Ái khanh đã đỡ chưa?”
Mộ Thanh đang nhìn lên giường, nghe vậy đáp: “Hồi bệ hạ, khỏe rồi.”
“Vậy là tốt. Ái khanh là rường cột nước nhà, nghe khanh nhiễm phong hàn, lòng trẫm lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên. Vốn định hôm nay đến xem Nguyên Duệ rồi đi thăm ái khanh thì ái khanh đã đến. Không biết có phải trẫm và ái khanh tâm ý tương thông không?” Bộ Tích Hoan mỉm cười, ngoài cửa sổ nồng ý thu, nụ cười kia lại khiến người ta chợt thấy hoa đào mùa xuân bỗng nở trong một đêm.
Hai ngự y cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hiển nhiên đã nghe quen. Khi chưa từ quan Ngô lão ở Ngự Y viện, ngày ngày nghe thấy chuyện hoang đường thánh giá thích nam. Tuy nhiều năm không gặp nhưng dẫu sao ông ấy từng tai nghe mắt thấy nên cũng cúi đầu không nói. Chỉ có Tề Hạ chau mày, hắn đã sớm nghe nói Thánh thượng thích nam, lại không biết Thánh thượng không kiêng cả xấu đẹp. Diện mạo này của Chu Nhị Đản, Thánh thượng cũng có thể chọc nổi, hắn có chút bội phục!
Nguyên Tu cúi đầu đứng ở bên cạnh, chỉ có hắn biết Thánh thượng biết nàng là nữ tử. Bây giờ hắn nghe lời này, thật sự có ý cợt nhả. Ánh mắt hắn nghiêm nghị, khi ngẩng đầu lên thì đáy mắt hơi lạnh, nói: “Bệ hạ…”
“Bệ hạ, thần đến khám nghiệm vết thương cho huynh trưởng của Đại Tướng quân.” Nguyên Tu mới vừa mở miệng, Mộ Thanh đã nói.
Sắc mặt thiếu niên lạnh nhạt, lời nói khá thẳng thắn. Đỉnh mày Nguyên Tu bất chợt rối rắm, Thánh thượng hỉ nộ khó dò, lại nắm được nhược điểm nàng là nữ tử. Nàng nói thẳng thắng cứng rắn như vậy, sợ là không ổn. Hắn tiến lên một bước, nửa che Mộ Thanh ở sau người nói: “Bệ hạ, là thần mời Anh Duệ Tướng quân đến khám nghiệm vết thương cho huynh trưởng của vi thần.”
“Ồ?” Bộ Tích Hoan chống cằm, vốn không có ý bực bội nhưng nhìn Nguyên Tu nửa che Mộ Thanh ở phía sau thì sắc mặt lại nhạt đi. Khi liếc về phía Mộ Thanh, nụ cười kia mang theo vài phần ngứa răng.
“Cớ gì cần khám nghiệm vết thương?” Bộ Tích Hoan biết rõ còn cố hỏi.
“Thần cho rằng, việc trúng độc của huynh trưởng có điều kỳ quặc, cho nên mời Anh Duệ Tướng quân đến khám nghiệm vết thương.” Nguyên Tu nói. Hắn không nghi ngờ lời nàng nói, nhưng hiện giờ Nguyên gia đã ở trên đỉnh phú quý, kẻ dám động đến người Nguyên gia ắt có thân phận cao. Nếu nói là nàng cho rằng có chuyện kỳ quặc, nàng chắc chắc phải vạch trần người phía sau màn. Nàng lẻ loi một mình, không căn không cơ, dễ bị người ta bắt nạt. Không bằng hắn gánh vác, người nọ muốn trả thù thì cứ nhằm vào hắn. Hắn là chủ soái quân Tây Bắc, phía sau có Nguyên gia, muốn động vào hắn cũng không dễ.
Nguyên Tu ôm quyền đứng đó, mặt trời ngoài cửa sổ dần lên cao, chiếu lên lá vàng ở cửa sổ, hắt lên ánh mắt tựa như nhiễm hết ánh vàng đại mạc. Nhìn hắn, như nhìn ngọn núi quan ải rộng lớn, mặt trời chói chang không tắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mộ Thanh nhìn Nguyên Tu, sương lạnh trên mặt tan dần.
Ý cười bên môi Bộ Tích Hoan càng sâu, thần sắc nơi đáy mắt lại phai nhạt chút, nói: “Ồ? Vậy thì phải khám nghiệm một lần.”
Khi nói chuyện, hắn không nhanh không chậm đứng lên, dung nhan phủ một vầng sáng mùa thu như họa, lại nhìn không rõ. Chỉ thấy hắn đi đến cạnh giường, hai ngự y cúi đầu đứng ở một bên, Ngô lão và Tề Hạ bưng chén thuốc tránh ra, Bộ Tích Hoan quay đầu lại liếc Mộ Thanh một cái.
Mộ Thanh đi tới, Nguyên Tu đi theo nàng. Hai người vừa đến, cạnh giường lập tức chen đầy người, một mùi thuốc nồng nặc xông thẳng lên mũi, trộn lẫn mùi hôi thoang thoảng.
Nguyên Duệ nằm ngửa, nửa người trần trụi, trên huyệt ghim hơn mười cây ngân châm, cả người xanh tím. Đám người Ngô lão đang thay thuốc cho hắn ta, chỉ thấy chỗ má trái của hắn ta có một vết thương thối rữa, da thịt đã rữa đến không thấy, trên mặt xanh tím lộ ra xương trắng dày đặc, ánh sáng trong giường tối tăm, người nằm như một thi thể đang thối rữa.
Ngoài chỗ má trái, trên bàn tay phải và cánh tay phải của Nguyên Duệ còn đắp đầy lá thuốc, có lẽ cũng là chỗ trùng cắn.
Mộ Thanh duỗi tay xem mạch cổ của Nguyên Duệ, mạch đập mỏng manh, lúc có lúc không, xem ra người đã là cây mục cây khô rồi.
“Xin hỏi Ngô lão, lá thuốc đắp lên là loại nào?” Mộ Thanh hỏi.
“Lão phu điều chế mấy vị thuốc khử sưng trừ mụn nhọt, lại thêm ngọc phù dung. Ngọc phù dung là thứ chỉ có ở đại mạc, rất có tác dụng trong việc giải độc rắn rết.” Ngô lão trả lời.
“Vậy chỗ trùng cắn còn tiếp tục thối rữa?”
“Khi Duệ công tử mới được nâng ra từ địa cung, chỗ thối rữa chỉ lớn như hạt đậu, một đường từ đại mạc trở về thì đã có dáng vẻ này. Lão phu lấy lá thuốc đắp một ngày, thấy hiệu quả rất nhỏ.” Ngô lão lắc đầu thở dài. Ông ấy ở trong quân nhiều năm, các tướng sĩ thường bị rắn độc cắn, ông ấy có chút tâm đắc với độc rắn rết, nhưng dùng cách này chữa cho Duệ công tử thì hiệu quả lại cực nhỏ trên vết thương bị độc.
Cũng không biết độc trùng này là vật gì, giết người quá tàn nhẫn!
Trong thiên hạ, người có thể giải độc này e rằng chỉ có Cẩn Vương gia. Chẳng qua Cẩn Vương gia ở kinh làm con tin không ra được khỏi kinh. Vết thương do độc của Duệ công tử rất nặng, lại không về được kinh. Trong kinh cách Tây Bắc ngàn dặm, từ đại mạc về Quan Thành đi mất năm ngày đã thành dáng vẻ cây khô cây mục này rồi, nào còn tiếp tục chịu được xóc nảy? Nếu về kinh, quá nửa là người sẽ chết ở trên đường. Đã vậy chỉ có thể đặt ở Tây Bắc, ông ấy cũng không có cách nào, chỉ có thể lấy ngân châm trấn độc, có thể bảo vệ tim mạch nhưng chỗ trùng cắn lại rất khó giải quyết.
Nếu còn tiếp tục thối rữa, sợ là không giữ nổi cánh tay phải. Nhưng cánh tay thối rữa thì có thể chém, mặt còn tiếp tục thối rữa thì không thể chém luôn đầu chứ?
Ngô lão thở dài, lấy y thuật của ông ấy, còn không biết có thể giữ được người mấy ngày.
“Anh Duệ Tướng quân hỏi vậy, là có cao kiến gì?” Sắc mặt Tề Hạ không vui. Nàng hỏi sư phụ phương thuốc, lại hỏi thấy hiệu quả thế nào, là nghi ngờ y thuật của sư phụ? Hắn từng được thấy bản lĩnh của nàng, nhưng đó là khám nghiệm thi thể, không phải y thuật. Sư phụ ở trong quân nhiều năm, giỏi về nối xương vết thương do đao, am hiểu giải độc rắn. Nếu lão nhân gia đã bó tay với độc trùng, Tây Bắc sẽ không còn người có thể giải.
“Ngươi có cách à?” Nguyên Tu cũng hỏi.
“Ba việc.” Mộ Thanh không giải thích, chỉ ra lệnh: “Thứ nhất, chuẩn bị dấm ăn và nước muối sinh lí. Dùng dấm ăn rửa chỗ bị thương, sau đó đổi nước muối sinh lí, cuối cùng đắp lá thuốc của Ngô lão. Ta không thể bảo đảm cách này chắn chắn có tác dụng, nhưng có lẽ sẽ có tác dụng hơn so với việc chỉ đắp thuốc.”
Mộ Thanh quay đầu, thấy trên bàn có ngự y viết phương thuốc và bút mực, nàng bèn đi đến bên cạnh bàn, nhấc bút chấm mực.
Bộ Tích Hoan thấy vậy, mỉm cười ngồi cạnh bàn, chống cằm lười biếng nhìn. Nguyên Tu cũng đi tới, Ngô lão, Tề Hạ và hai ngự y ngại vì thân phận, chỉ đành đứng tại chỗ không nhúc nhích. Chỉ thấy chữ viết của thiếu niên tiêu sái rạng rỡ, khí khái trác tuyệt. Nàng đứng múa bút, nhanh chóng viết hai phương thuốc rồi quay đầu lại đưa cho Tề Hạ.
Tề Hạ mới vừa cầm vào trong tay, Ngô lão đã rút ra, nhanh chóng đọc qua, mặt lộ vẻ khác lạ.
Trên hai tờ giấy không phải viết phương thuốc, mà là phương pháp phối nước muối sinh lí và cách chế nước cất giản dị.
“… Hai vật này có tác dụng gì?” Ngô lão hỏi, ánh mắt sáng lên.
“Có tác dụng lớn. Nước lã không sạch, nước muối sinh lí có thể dùng ngoài cũng có thể uống, bổ sung chất khoáng cho cơ thể, sử dụng khi rửa sạch vết thương và đổi thuốc, tốt hơn nước lã rất nhiều. Nhưng cái này cần dùng nước cất để chế, nước cất cũng có thể rửa vết thương.”
Lời Mộ Thanh nói, Ngô lão, Tề Hạ và hai ngự y đều chỉ hiểu một nửa, nhưng thân là người làm nghề y thì họ đều có sự nhạy bén vô cùng. Sắc mặt Ngô lão đỏ lên vì kích động, hỏi: “Ý Tướng quân là nếu có thể chế ra hai thứ này, ngày sau tướng sĩ trong quân bị đao thương, khi rửa sạch vết thương, đổi thuốc đều có thể dùng, mà còn có hiệu quả giảm sưng tấy mưng mủ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thật vậy ư?” Nguyên Tu nhìn thẳng vào Mộ Thanh, cũng có sắc mặt kích động.
Tây Bắc nắng gắt, các tướng sĩ bị đao thương khó chịu đựng nhất là sưng tấy mưng mủ. Mỗi khi đến mùa hè, trong y trướng chỗ nào cũng có thương binh bị sưng tấy mưng mủ sinh giòi bọ. Khi trong quân đủ dược thảo còn đỡ, khi dược thảo thiếu thốn, rất nhiều người bởi vậy mà mất đi tính mạng. Cho dù chữa khỏi thì cũng không ít người bị để lại mầm bệnh. Nếu biện pháp này thực sự có tác dụng thì ngày sau không biết sẽ cứu bao nhiêu tướng sĩ!
Đáy mắt Bộ Tích Hoan cũng có ánh sáng khác lạ. Hắn vô thức ngồi thẳng người, giữa mày bỏ đi lười nhác, hiện ra vài phần sáng ngời.
“Có thể hạ thấp khả năng vết thương mưng mủ, dù sao phải sạch chút.” Mộ Thanh không thích lời phóng đại, hắt cho hai người chậu nước lạnh: “Lời của ta chỉ là phương pháp đơn giản. Nếu đã là đơn giản thì không có khả năng diệt khuẩn hết, bởi vậy chỉ tốt hơn nước lã một chút, nhưng có vẫn hơn không. Chẳng qua có chế ra được không thì cần thử với số lượng lớn, đặc biệt là nước muối sinh lí, tỉ lệ không thể sai. Thi hành phương pháp mới cần thí nghiệm lâm sàng số lượng lớn và tổng kết kinh nghiệm. Việc này ta không cho các ngươi được, phải dựa vào nhóm quân y cẩn thận lần mò.”
Mấy năm nay nàng đều khám nghiệm thi thể, rất ít tiến hành khám nghiệm cơ thể sống. Nếu không phải hôm nay thấy vết thương của Nguyên Duệ thì nàng còn không thể nghĩ ra được cách này. Dược phẩm và trang bị chữa bệnh cơ bản nhất của nàng ở kiếp trước, với Đại Hưng đều là sự vật mới. Bằng vào công nghệ hiện nay, thứ chế ra được chưa chắc là thứ nàng viết. Bởi vậy nàng nói rõ chỗ tốt, cũng phải nói rõ nguy hiểm. Ngô lão từ quan đến trong quân, không phải những lang băm cầu công danh lợi lộc kia, nàng tin tưởng với tấm lòng của người làm nghề y, ông ấy sẽ cẩn thận và tỉ mỉ.
Nguyên Tu và Ngô lão nghe vậy, quả nhiên đè vẻ kích động xuống, trịnh trọng một lần nữa xem kỹ hai phương thuốc kia.
Một lát sau, Nguyên Tu nói: “Được! Việc này làm phiền Ngô lão giám sát đốc thúc chế tạo.”
“Đại Tướng quân yên tâm, lão phu nhất định cẩn thận với việc này!” Ngô lão lĩnh quân lệnh, đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Mộ Thanh, hỏi: “Tướng quân vừa nói lấy nước dấm rửa sạch vết thương của Duệ công tử, phương pháp này lại có ý nghĩa gì?”
“Làn da vùng quanh vết thương của Duệ công tử sung huyết, sưng phù, thối nát, màu nâu đỏ, cũng hình thành loét, suy đoán trúng độc mang tính chất kiềm. Dấm mang tính toan, có thể trung hoà độc tính. Thời gian trúng độc đã dài, hiệu quả chắc chắn không bằng khi mới trúng độc, có thể phối cùng phương thuốc của Ngô lão, có lẽ có thể trì hoãn tốc độ thối rữa chỗ vết thương.” Mộ Thanh nói, ngọc phù dung là xương rồng bà, rất có hiệu quả trị độc rắn, mụn nhọt, ghẻ lở, sưng độc, bị bỏng, phối hợp trị liệu có lẽ hiệu quả hơn là chỉ dùng một liệu pháp.
Ngô lão nghe vậy, đáy mắt không che giấu được yêu thích, cười nói: “Tuy Tướng quân còn trẻ tuổi nhưng lại có nhiều thứ mới lạ.”
“Không dám.” Mộ Thanh nói, mấy thứ này với nàng chỉ là thường thức. Nàng không phải người làm nghề y, chỉ có thể đưa ra vài ý kiến bằng vào hiểu biết, việc này không đáng để được khen. Nàng chỉ nói: “Có tác dụng hay không thì cứ thử xem đi.”
“Được!” Ngô lão cười nói, xoay người bảo Tề Hạ đi chuẩn bị.
Tề Hạ phức tạp liếc Mộ Thanh một cái, nhưng không chịu nhận thua, lúc đi nói: “Tướng quân nhiều biện pháp, chỉ mong có tác dụng mới tốt.”
Mộ Thanh không nói gì. Lúc trước ở thôn Thượng Du, nàng không chịu để Tề Hạ xem vết thương, hôm sau hắn vẫn cõng giỏ thuốc đi hái thuốc cả ngày, buổi tối thả thêm một túi thuốc ở cửa phòng nàng. Chỉ bằng việc này, nàng cũng không muốn trở mặt với Tề Hạ. Tính tình hắn cứng rắn lạnh lùng, không hiểu đối nhân xử thế giống nàng mà thôi.
“Trước đó ngươi nói ba việc, còn hai việc nữa đâu?” Tề Hạ đi rồi, Nguyên Tu hỏi.
“Chuyện thứ hai, phái người đi tra tình trạng trúng độc của tướng sĩ ở địa cung ra sao. Chỗ bị trùng cắn có thối rữa, người có tím đen hay không. Trùng độc đều mang tính toan, ít có tính kiềm, cho dù độc trùng này khác lạ thì tính ăn mòn của trùng độc cũng chỉ nên tạo thành thương tổn ở chỗ nọc độc tiếp xúc với da thịt. Trúng độc mà không hút vào thì sẽ không khiến cơ thể tím đen. Vết thương này có vấn đề, tra xem tướng sĩ còn lại trúng độc có giống Duệ công tử không!”
“Đi tra!” Nguyên Tu nghe nói lời này, sắc mặt sầm xuống, xoay người nói với thân binh đứng đối diện.
Thân binh kia ấp úng gật đầu, rồi liếc Mộ Thanh một cái, thầm nghĩ Anh Duệ Tướng quân quả thực thần nhân, chỉ đến trước giường nhìn thoáng qua vết thương của Duệ công tử đã nhìn ra vấn đề.
“Chuyện thứ ba thì sao?” Nguyên Tu hỏi.
“Chuyện thứ ba.” Mộ Thanh nhìn về phía Nguyên Duệ nằm trên giường, nói: “Cởi hết quần áo của hắn ta ra, ta muốn khám nghiệm vết thương.”