Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 111
Chương 111
Án mưu sát
Mộ Thanh đã báo thân phận cho Nguyên Tu, chuyện của cha có giấu giếm cũng vô dụng.
Cái chết của Liễu Phi, cái chết của cha, cái chết của Vương Văn Khởi ở phủ Thứ Sử, đêm khuya thẩm vấn riêng quan văn, vì bắt được đồng đảng sai khiến Hà Thừa học. Phủ Thứ Sử động tĩnh lớn vậy, không có khả năng kín không kẽ hở. Ngay cả chuyện nàng vào Sở Mỹ Nhân, tiến cung làm phi cũng không giấu được. Mặc dù nàng vào cung thời gian ngắn, nhưng những ngày đó được đế sủng, trong cung đông đảo nam phi và cung nhân, chắc chắn có cơ sở ngầm trong triều. Nếu Nguyên Tu có lòng muốn tra thì chắc chắn sẽ có thể tra được.
Chuyện Biện Hà, không có gì để che giấu.
“Liễu Phi là con gái của nguyên Quận thừa Thượng Lăng. Hai năm trước, cha nàng ta chết bệnh, nàng ta đến Thịnh Kinh nương nhờ họ hàng, sau đó được Thái Hoàng Thái Hậu ban cho Thánh thượng làm phi. Thánh thượng mang theo nàng ta đến hành cung Biện Hà, nàng ta lại chết ở trên thuyền rồng của đế giá xuôi Giang Nam. Cha ta phụng công văn phủ Thứ Sử đến khám nghiệm thi thể, sau đó bị Thứ sử Trần Hữu Lương cho một ly rượu độc, độc chết. Buổi đêm ta lẻn vào phủ Thứ Sử, cướp Trần Hữu Lương tra hỏi, biết được kẻ ra lệnh hạ độc là người khác. Mới đầu, ta tưởng Thánh thượng nên vào Sở Mỹ Nhân để vào cung hầu giá. Sau đó tra ra Liễu Phi bị người ta bóp chết. Nàng ta vừa chết, người hầu hạ nàng ta lập tức bị một ý chỉ đến từ trong cung Thịnh Kinh ban chết. Tuy manh mối đã đứt nhưng lại đều chỉ về Thịnh Kinh. Ta thế đơn lực cô, hung phạm khó tra thù cha khó báo, chỉ đành tòng quân Tây Bắc, để lập quân công vào triều đường, ngày nào đó có thể vào kinh, tra hung thủ báo thù.”
Mộ Thanh chưa đề cập đến chuyện khám nghiệm thi thể trong phủ Thứ sử, cũng chưa nói đến việc ám vệ Thứ Nguyệt Bộ. Ám vệ là tổ chức mật của Bộ Tích Hoan, việc này không thể nói, mà đêm đó người khám nghiệm thi thể đều là tâm phúc của Bộ Tích Hoan, việc này không phải mỗi người phủ Thứ Sử đều biết, Nguyên Tu không tra được thì có thể không đề cập tới. Ngụy Trác Chi và Bộ Tích Hoan qua lại thân mật, nàng không biết Nguyên Tu biết được bao nhiêu nên không đề cập tới.
Nhưng chỉ từng này lời, cũng đủ khiến Nguyên Tu kinh ngạc một lúc lâu.
Hắn chỉ ngẫu nhiên nhìn ra nàng là thân nữ nhi ở địa cung, hôm nay chỉ vì hỏi thân phận và mục đích của nàng. Ai ngờ mới hỏi vài câu, chân tướng lại là như thế?
Cái chết của cha nàng kéo ra cung phi, Thánh thượng và cô mẫu?
Nàng từng giả dạng nam nhi, vào Sở Mỹ Nhân tiến cung hầu giá?
Gió cuốn lá vàng bên cửa sổ Tây, Nguyên Tu giật mình ngồi đó, ánh mắt sáng ngời thêm sầu thu.
Mộ Thanh nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục dùng đồ ăn sáng.
“Ngươi… quen Thánh thượng?” Sau một lúc lâu, Nguyên Tu mới tìm về được giọng của mình.
“Ừ.” Mộ Thanh chỉ ngắn gọn trả lời.
“Thánh thượng cũng biết ngươi là nữ tử?”
“Biết.”
“…” Biết? Biết hắn còn phong nàng là Trung Lang Tướng!
Nguyên Tu nhớ đến khi thánh chỉ hạ tới Tây Bắc, Cố lão Tướng quân còn từng suy đoán thánh ý ở trong thư phòng. Hôm nay xem ra, có thể là ý của Thánh thượng vốn vì phong nàng không?
Hắn không hiểu Thánh thượng nhiều lắm, chỉ nhớ rõ hai năm trước khi hắn đến Tây Bắc, Thánh thượng ở trong cung rất hoang đường. Một năm đó, Thánh thượng nạp cung phi, một chiếu chỉ hạ xuống tám vị cung phi đã chết năm. Triều đình ồ lên, năm vị triều thần cáo ốm bãi triều, cáo mệnh trong nhà ngày ngày đến trước mặt cô mẫu khóc oan. Thánh thượng bị phạt tội, quỳ gối ở đế miếu bảy ngày mới ra, khi ra ngoài hai chân suýt bị phế. Sau khi phụ thân hạ triều thì dẫn hắn tiến cung kiến giá. Bệ hạ mới vừa tròn mười ba, dựa lên gối gấm ở long sàng, trướng hoa móc quỳnh, sợi vàng hương nồng. Thiếu niên cười híp mắt gặp người trong khói mây kim thúy, sợi khói vấn vít dung nhan tái nhợt, giữa mày sinh ra suy đồi quyến rũ. Điện xanh cao rộng, mắt kia mỉm cười, nhìn người lại lười biếng không nhìn vào trong mắt.
Ngày ấy, hắn chỉ cảm thấy người này hoặc là thật sự hoang đường không kiềm chế được, lông bông không có chí tiến thủ, hoặc là thâm sâu khó lường giấu tài.
Sau khi hắn tới Tây Bắc, hai năm đầu đọc thư nhà, biết được Thánh thượng thích nam, rộng rãi tuyển nam tử tuấn mỹ trong thiên hạ làm phong phú hành cung Biện Hà. Sau đó là thuyền rồng Đại Hưng, chở nam phi du sông Biện, ngày tốn vạn vàng. Khi đó, quân Tây Bắc mới thành lập, hắn đang bận bịu chỉnh đốn biên phòng, gác lại thư nhà, rồi không mở ra nữa. Nhưng mấy năm nay vẫn có thể nghe thấy không ít hành vi hoang đường của Thánh thượng, lão sư cho rằng sự hoang đường của Thánh thượng là diễn cho thiên hạ xem, là rồng ẩn giấu tài. Hắn có cùng quan điểm với lão sư, bởi vậy ngày ấy phỏng đoán thánh ý, hắn cảm thấy suy nghĩ của lão sư rất có lý. Một đạo thánh chỉ mấy dụng ý, đúng là việc làm của người tâm tư thâm sâu. Hôm nay mới bừng tỉnh hiểu ra, có lẽ những thánh ý mà bọn họ phỏng đoán kia đều là ngụy trang, ý của Thánh thượng là muốn phong nàng. Nếu như thế, Thánh thượng với nàng…
Nguyên Tu nhìn Mộ Thanh, sầu thu giữa mày càng đậm.
“Hắn thả ngươi vào trong quân, lại phong ngươi làm Tướng, có mưu đồ gì?” Nguyên Tu nhíu mày hỏi.
Thánh thượng thích nam, việc nam phi ở hành cung không giả. Hắn không hề có lòng thương hương tiếc ngọc với nữ tử. Trong cung ở Thịnh Kinh, cung phi mà cô mẫu hạ chỉ cho hắn, không có một người có kết cục tốt. Năm đó Nguyên Tu chưa rời kinh đã từng chính mắt trông thấy. Biết rõ nàng là nữ tử còn để nàng tới biên quan, lại phong nàng làm Tướng, rắp tâm khó dò.
Hắn muốn nàng làm gì? Thám thính tin tức trong quân?
“Không phải. Ta chưa bao giờ truyền việc trong quân ra ngoài.” Mộ Thanh nhìn Nguyên Tu, tiếp tục ăn cháo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng chưa từng giải thích nhiều, tin hay không tin, không phụ thuộc vào nói ít hay nhiều. Nếu Nguyên Tu tin thì chỉ một câu này là đủ rồi. Nếu hắn không tin thì có nói nhiều cũng vô dụng.
“Vì sao phải nói với ta những thứ này?” Nói ra việc nàng quen Thánh thượng chỉ làm tăng sự nghi ngờ của hắn: “Với sự thông minh của ngươi, ngươi có rất nhiều biện pháp có thể đối phó với ta.”
“Kinh nghiệm làm bộ khoái có già dặn, phạm vào án cũng là tay mới. Thiên hạ không có tội phạm hoàn mỹ, ta cũng không làm được.” Mộ Thanh ăn xong cháo, buông bát đũa, cầm khăn lên lau miệng.
Nguyên Tu hơi giật mình, lập tức dở khóc dở cười!
“Quân tâm khó dò. Thánh thượng để ngươi vào trong quân, hiện nay không mưu đồ gì, mai này chưa chắc không có. Gần vua như gần cọp, ngươi là nữ tử, ngày nào đó Thánh thượng trở mặt, chỉ một tội dâm loạn quân doanh cũng có thể trị ngươi tử tội!” Nguyên Tu lắc đầu, nàng có biết bản thân mình ở trong nguy hiểm thế nào không?
“Ý của Đại Tướng quân là ta không thể lại ở lại trong quân?” Mộ Thanh hỏi.
“Nếu ta không cho ngươi ở lại, ngươi định thế nào?” Nguyên Tu nhìn nàng hỏi.
“Vào kinh, tìm sĩ vào triều.”
Không làm được quan võ thì làm quan văn?
Nàng còn muốn giả nam nhi?
Nguyên Tu bị tức đến bật cười, nói: “Với cái tính quái gở này của ngươi, không làm nổi quan văn! Để ngươi lên, chức quan cũng không cao được!”
Hắn vốn chỉ đùa Mộ Thanh, Mộ Thanh lại nhìn hắn, ánh mắt tuyết lạnh như lúc ban đầu, không tan được, đâm vào lòng người: “Vì cha, chuyện gì ta cũng có thể làm.”
Nếu ắt phải đi con đường kia, nàng sẽ vứt tính cách quái gở lạnh nhạt này, từ đây thuận lợi mọi bề, khéo léo nhiều mặt. Ngươi lừa ta gạt, làm những việc trước kia không biết đến, chỉ cần có thể trèo lên cao, có thể tra ra hung phạm, có thể báo thù cho cha, nàng không sợ khổ cực trên đời này!
Thiếu nữ cô đơn ngồi đó, gió Tây lạnh bên cửa sổ, lá khô bay là là, nàng lại như tùng trúc xanh biếc kia, vĩnh viễn không khô.
Nguyên Tu nhìn, chợt đứng dậy đi ra ngoài. Mộ Thanh không cầu cũng không giữ. Hắn đi tới cửa thì ngừng lại, hỏi: “Một chuyện cuối cùng, ngươi và môn chủ Thứ Nguyệt Môn đã có hôn ước, vì sao việc báo thù không tìm hắn giúp đỡ?”
Vừa rồi nàng vẫn chưa nói đến Thứ Nguyệt Môn, nàng đã là con gái của Ngỗ Tác, sao lại có quen biết với môn phái chuyên ám sát trên giang hồ?
Mộ Thanh quay đầu, ngây ra một lát. Nguyên Tu đợi lúc lâu không thấy nàng trả lời, cười phức tạp: “Xin lỗi, việc này là ta đường đột. Ta…”
“Ngươi ở Thứ Nguyệt Môn, tiền tiêu vặt là bao nhiêu?” Phía sau, giọng Mộ Thanh chợt vang lên. Nguyên Tu hơi giật mình, xoay người nhìn lại, thấy nàng đã đứng ở cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn người dưới cửa sổ.
Nguyệt Sát khoanh chân ngồi ở dưới cửa sổ, nghe vậy ngẩng đầu, khó hiểu.
“Ngoài tiền tiêu vặt và thưởng ám sát, làm việc nhiều thì chủ tử các ngươi có cho thưởng không?”
“…”
“Ngươi là trưởng thân binh của ta, tiền tiêu vặt bao nhiêu?”
“Hai đồng.” Quá ít! Không biết xấu hổ còn hỏi! Trong quân tiền bạc quá khó coi.
“Làm việc nhiều ta có thưởng không?”
“…”
“Vậy ngươi còn ra sức làm Nguyệt Lão?” Mộ Thanh lạnh lùng hỏi.
“…”
Hai người một hỏi một đáp, Nguyên Tu xoay người, nhìn thiếu nữ bên cửa sổ kia, đáy mắt dần sáng rỡ, ánh sáng kia động ngân hà, chói mắt người.
“Ha ha!” Nguyên Tu cười lớn một tiếng, vứt sự đường đột kia ra sau đầu, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái.
Nguyệt Sát đen mặt ở dưới cửa sổ, bất mãn trừng Mộ Thanh. Đêm qua nàng đã tắm gội cùng chủ tử rồi. Một nữ tử, cơ thể bị người ta nhìn, không gả cho chủ tử còn muốn gả người khác?
Hai người ở cửa sổ, trong và ngoài cửa sổ đưa ánh mắt hình viên đạn cho nhau, ngoài cửa viện chợt có người gõ cửa! Mộ Thanh liếc cửa viện kia một cái rồi cạch một tiếng đóng cửa sổ vào. Nguyên Tu không mở cửa, chỉ xa xa hỏi: “Chuyện gì?”
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một giọng thiếu niên, chắc là thân binh của Nguyên Tu: “Đại Tướng quân, thánh giá đến!”
Thánh giá?
Nguyên Tu kinh ngạc. Hắn vừa từ chỗ thánh giá trở về, sao thánh giá lại đến phủ Đại Tướng quân nữa?
Hắn liếc cửa sổ một cái, sắc mặt hơi sầm xuống, hỏi: “Thánh giá đến đây có nói có chuyện gì không?”
“Nói là nghe nói Nguyên Duệ công tử ở địa cung bị độc trùng cắn nên dẫn theo mấy ngự y đi theo thánh giá đến.”
Tới xem Nguyên Duệ?
Sáng nay Nguyên Duệ mới được đưa về Quan Thành. Khi hắn từ chỗ thánh giá về, Nguyên Duệ mới được đưa đến phủ Đại Tướng quân. Hắn đã đi thăm trước, phái người đi mời Ngô lão tới. Ngô lão từng là Tả Viện phán Ngự Y viện, y thuật không kém ngự y bên cạnh thánh giá, nhưng có mấy ngự y ở đó, cùng hội chẩn, vẫn tốt hơn một mình Ngô lão bận việc.
Nguyên Tu lại liếc cửa sổ một cái, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Không phải đến tìm nàng là tốt, hắn vẫn luôn cảm thấy Thánh thượng có mưu đồ với nàng.
“Đã biết, ta đi nghênh giá luôn đây!” Nguyên Tu nói rồi lập tức muốn ra khỏi phòng, lại nghe giọng Mộ Thanh từ phía sau truyền đến.
“Địa cung có độc trùng?” Mộ Thanh hỏi. Nàng đi qua đường giữa trong ba lối rẽ, trên đường chỉ có rắn độc, không có độc trùng.
“Hai con đường đến cửa đá ở tiền điện địa cung có độc trùng, việc này ngày sau lại nói với ngươi. Ta đi kiến giá trước.” Nguyên Tu dứt lời thì vội vàng đi.
“Nhưng đây là vụ án.”
“Vụ án?” Khi Nguyên Tu hỏi thì đã đóng cửa phòng, xoay người về.
“Án mưu sát.” Mộ Thanh nói rồi lại hỏi: “Nguyên Duệ là thứ huynh của ngươi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đã họ Nguyên, lại có thể khiến thánh giá dẫn theo ngự y tự mình đến thăm, chắc là người Nguyên gia. Nghe nói Nguyên gia chỉ có một mình Nguyên Tu là đích tử, mà hắn nhỏ tuổi nhất, như vậy Nguyên Duệ có lẽ là thứ huynh của Nguyên Tu. Tuy không biết đứng hàng bao nhiêu, nhưng chắc chắn là sau khi Nguyên Tu rơi vào địa cung mất tích thì Nguyên gia phái hắn ta đến tìm.
“Đại ca ta.” Nguyên Tu nói.
“Vậy là được rồi. Võ nghệ của đại ca ngươi thế nào?”
“Sao ngươi biết hắn có võ?” Nguyên Tu sững ra hỏi.
“Quá dễ suy đoán. Cả Nguyên gia là quan văn, chỉ có mình ngươi là võ tướng. Phần lớn quan văn không biết võ, nhưng phần đông con cháu trong kinh đều sẽ học cả văn lẫn võ khi niên thiếu, không thành võ tướng cũng có thể cưỡi ngựa bắn cung chơi chơi. Đây là nếp sống của sĩ tộc Đại Hưng. Nếp sống như thế, dù sao con cháu sĩ tộc ra ngoài vui chơi cũng cưỡi ngựa bắn cung vây săn, đạp thanh du ngoạn. Nguyên gia là môn phiệt lớn nhất, đại ca ngươi không biết chút võ nghệ nào thì sao đi lại trong giới quý tộc ở kinh thành? Hắn ta chắc chắn đã từng tập võ, nhưng vì cưỡi ngựa bắn cung vây săn chỉ là trò chơi của con cháu trong kinh, kém khá xa lên chiến trường giết địch, bởi vậy võ công của hắn ta không đủ để xuống địa cung, chẳng qua là khua chân múa tay.”
“…”
“Nếu như thế, ngươi không cảm thấy kỳ lạ à? Hắn ta đến Tây Bắc tìm ngươi chắc chắn có mang theo người. Hắn ta không dẫn theo người thì cũng có quân Tây Bắc ở đó, tìm ngươi đều có người của hắn và người của ngươi, vì sao hắn ta phải đích thân xuống địa cung? Ta dám cam đoan ban đầu hắn ta chắc chắn không đi xuống, chỉ chờ ở phía trên. Như vậy, sau đó là cái gì thúc đẩy hắn ta xuống địa cung? Chỉ có hai khả năng – tìm được bảo tàng địa cung, hoặc là phát hiện tung tích của ngươi.”
“Ta không cho rằng có người có thể tìm được bảo tàng. Ba lối rẽ khó vượt, hố cơ quan và ổ rắn càng khó đi. Cửa ngầm đường trái phải và đường giữa chưa mở, có người dám đi xuống thì cũng có thể giải cơ quan mặt người à? Đường phải hố cơ quan ngập nước, mặc dù từ phía trên có thể thấy cửa ngầm mở thì có thể thấy bảo tàng trong điện sao? Bảo tàng nằm trên bệ đồng thau ở giữa điện tròn, từ chỗ cửa ngầm không thể nhìn thấy, bởi vậy có thể loại trừ khả năng tìm được bảo tàng. Phát hiện tung tích của ngươi cũng không có khả năng, như vậy hắn ta còn có lý do nào khác vào địa cung à?”
Mộ Thanh nhìn Nguyên Tu, nói: “Chỉ có một khả năng, có người lấy một trong hai lý do này lừa hắn ta vào địa cung.”
Sắc mặt Nguyên Tu chợt lạnh.
Mộ Thanh nói: “Có người, muốn mượn địa cung giết hắn ta.”
Đây là vụ án mưu sát.
“Hắn ta bị độc trùng cắn, nhưng trên người có lẽ còn có vết thương khác. Đáng tiếc ta không thể đi, mặt nạ của ta bị rách rồi, nếu không có thể đi khám nghiệm vết thương.” Mộ Thanh nhíu mày.
“Khám nghiệm vết thương? Nguyên Duệ còn sống.” Nguyên Tu nhăn mày càng chặt.
“Không phải chỉ có người chết mới có thể khám nghiệm vết thương. Trong nha môn thường có vụ án dân chúng đánh nhau, khám nghiệm vết thương cũng là một trong những trách nhiệm của Ngỗ Tác.” Thật ra chức trách của pháp y không chỉ thăm dò hiện trường vụ án giết người và khám nghiệm thi thể. Hằng ngày công việc rườm rà nhất là giám định trạng thái tinh thần, năng lực làm việc và tổn thương của người sống tùy thuộc vào từng vụ án. Sau đó nàng nhậm chức chuyên trách pháp y ở hệ thống bảo vệ quốc gia, tiếp xúc đều là vụ án lớn và tội phạm cực kỳ nguy hiểm, trừ khi cần thiết, nếu không thì nàng cũng không khám nghiệm vết thương cho cơ thể sống. Khi ở huyện Cổ Thủy, vì nàng là nữ tử, cha không chịu để nàng khám nghiệm vết thương cho những tên lưu manh, thô bỉ nơi phố phường. Những chuyện như này đều là cha làm, nàng chỉ cả ngày ở nghĩa trang hoặc đi hiện trường án mạng. Đã rất lâu rồi nàng chưa làm việc khám nghiệm cơ thể sống này.
Nguyên Tu không quá hiểu biết việc này, nghe Mộ Thanh nói xong thì hơi suy tư rồi gật đầu, nói: “Thánh giá đến, ta theo Thánh thượng đi thăm Nguyên Duệ trước. Ngụy Trác Chi đã trở lại, ngươi đưa mặt nạ cho ta, ta bảo hắn xem cho rồi lại nói.”
Nói vậy, hắn cố ý để Mộ Thanh tiếp tục ở lại trong quân.
Trong lòng Mộ Thanh đã hiểu, nhưng không nói toạc ra. Tính Nguyên Tu quang minh lỗi lạc, thân là chủ soái quân Tây Bắc, vẫn luôn coi giữ quân quy với các tướng sĩ trong quân. Quân quy không được uống rượu, hắn muốn uống rượu cũng lấy nước thay rượu, có thể thấy là tấm gương tốt. Biết rõ nàng là nữ nhi, ở lại quân doanh không hợp quân quy triều luật, hắn vẫn để nàng ở lại. Điều này với hắn cũng không dễ, trong lòng chắc chắn sẽ tự trách.
Có một số việc không cần phải nói ra, trong lòng có một phần cảm kích là được.
Mộ Thanh đến chỗ gối trên giường cầm mặt nạ đưa cho Nguyên Tu, hắn liếc nàng một cái, cầm lấy rồi rời đi.
Mặt nạ chưa sửa, nàng không nên gặp người. Bộ Tích Hoan đến phủ Đại Tướng quân cũng sẽ không truyền nàng kiến giá. Tạm thời không có việc gì, Mộ Thanh bèn về giường nghỉ ngơi. Có câu trộm nửa ngày nhàn kiếp phù du. Đến nửa ngày rảnh nàng cũng khó có nổi, bệnh vừa hết lại có vụ án nữa.
Lần này chắc chắn sẽ không được nghỉ lâu.
Như Mộ Thanh đoán, sáng sớm hôm sau, nàng đang ở trong phòng dùng bữa, Nguyên Tu đã tới, sắc mặt nghiêm nghị.
“Người đã chết?” Mộ Thanh hỏi.
“Không chết.” Nhưng hỏng bét hơn cả chết.
Nguyên Tu đưa mặt nạ cho nàng, nói: “Đêm qua vết thương thối rữa, đã không ra hình dáng gì nữa, ngươi theo ta nhìn một cái đi.”