Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 109
Chương 109
Trao đi trái tim?
“Đúng như chủ tử đoán, dưới cửa đá hậu điện có tổ trùng.” Cây già trong viện mọc nghiêng, gió Tây thổi tung lá khô, Nguyệt Sát quỳ gối dưới cửa sổ, giọng ẩn ở trong gió, vừa nhỏ vừa mảnh.
Quân Tây Bắc niêm phong cửa vào địa cung, bên bờ sông Tư Mục cũng có trọng binh gác. Sau khi Hô Diên Hạo trở lại tộc Địch thì rải tin tức thần giáp ra ngoài. Bộ tộc Ngũ Hồ liên tục có người đến thăm dò, chỉ khoảng năm ngày, đã xảy ra mấy chục trận chiến cả lớn lẫn nhỏ! Vào đêm của ba ngày trước, Hô Diên Hạo nhân lúc chiến loạn lặn từ sông Tư Mục đến hậu điện địa cung, muốn đào một đường ngầm vào điện tròn từ dưới nền đất hậu điện này, lại đào phải ổ trùng dưới cửa điện ở lòng sông. Trên người Hô Diên Hạo mang theo thuốc do thầy mo bộ tộc Địch chế, cho rằng có thể đuổi trùng. Kết quả độc trùng không sợ, thương vong vô số. Hô Diên Hạo mang theo trăm người đi vào, khi ra chỉ còn không tới mười người.
“Ừ.” Đáy mắt Bộ Tích Hoan không hề gợn sóng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ, hờ hững hỏi: “Có thành công không?”
“Đã thành công, tối nay sẽ nhanh chóng đưa đi Thịnh Kinh.” Nguyệt Sát nói.
Chủ tử từng vào địa cung, trong cửa đá ở tiền điện có độc trùng. Chủ tử phỏng đoán có lẽ hậu điện cũng có nên không cho phép bọn họ tùy tiện vào điện, chỉ ra lệnh cho bọn họ từ từ, đợi người của Hô Diên Hạo vào địa cung tìm tòi trước. Kết quả tất cả như chủ tử đoán, đêm của ba ngày trước, Hô Diên Hạo từ địa cung ra, quân Tây Bắc một đường đuổi theo, người của bọn họ bèn nhân cơ hội xuống nước, qua hang ngầm đi lòng sông, cầm một bình độc trùng mang ra khỏi địa cung đưa về Thịnh Kinh, mời Cẩn Vương gia nghiên cứu phối giải dược và thuốc đuổi trùng, để tiếp tục xuống địa cung.
Khoảng thời gian này, trong điện tròn ngập nước cũng không sao, chỉ cần từ dưới cửa điện đào đường ngầm đi vào, lặn xuống mang từng cái thần giáp ra là được. Chỉ cần tránh được những độc trùng khó giải quyết đó, việc này không khó với bọn họ.
“Không cần vội, chỉ cần trông kỹ những độc trùng đó, đừng chết ở trên đường.”
“Vâng.”
“Truyền tin cho Vu Cẩn, thuốc giải và thuốc đuổi trùng chuẩn bị xong trước tết. Trước tết các ngươi lại vào địa cung.”
Nguyệt Sát hơi giật mình, trước tết?
“Hử?” Chỉ trong lúc hơi giật mình, ánh mắt người ở cửa sổ rơi xuống, bễ nghễ lạnh nhạt, cái nhìn hờ hững, phía sau lưng Nguyệt Sát chợt lạnh.
“Trước tết sợ là không kịp.” Nguyệt Sát cúi người, không dám giấu mà nói thật: “Nguyên Tu cố ý niêm phong địa cung, Lỗ Đại đang điều động vận chuyển thuốc nổ. Trước khi quân Tây Bắc rút khỏi có lẽ sẽ cho nổ tiền điện địa cung. Cửa vào hậu điện ở chỗ sông Tư Mục, thuốc nổ khó có thể gặp nước, nhưng tân quân Tây Bắc phần lớn đến từ Giang Nam, biết bơi khá giỏi. Nếu Nguyên Tu tuyển vài người bơi giỏi xuống nước lấp kín hang ngầm thì địa cung sẽ không vào được.”
Sức mê hoặc của hoàng kim thần giáp quá lớn, mấy ngày nay đã có hơn mười cuộc chiến lớn nhỏ. Ngoài Ngũ Hồ thảo nguyên ra, còn có quân Thanh Châu lấy cớ bảo vệ sông ngo ngoe rục rịch. Nguyên Tu có lòng không để thần giáp hiện thế, hắn sẽ không để quân Thanh Châu có được thần giáp, cũng sẽ không để Ngũ Hồ lấy được vàng bạc ở địa cung. Lỗ Đại đã và đang điều động thuốc nổ, có thể thấy được Nguyên Tu cố ý phá hủy đóng cửa điện. Tiền điện dễ đóng, muốn đóng hậu điện thì cần lẻn vào sông ngầm. Quân Tây Bắc phần lớn là hán tử Giang Bắc, không giỏi bơi lội, nhưng tân quân đến từ Giang Nam, người bơi tốt rất nhiều! Hang ngầm đi thông đến hậu điện có một đoạn rẽ khá hẹp, có thể sai người xuống nước cho nổ để lấp kín, việc này không khó làm.
Trên biên quan có chiến sự, quân Tây Bắc không thể ở địa cung lâu. Nguyên Tu sẽ nhanh chóng làm việc này, nếu chỗ hang ngầm hậu điện cũng bị lấp kín, mặc dù bọn họ có thuốc giải và thuốc đuổi trùng thì cũng không vào được địa cung. Trước tết nào còn đi vào được địa cung?
“Ồ?” Bộ Tích Hoan không chút để ý gõ cửa sổ, lạnh nhạt cười, nói: “Đoạn thời gian này ngươi theo nàng, sao không học được tí thông minh nào?”
Nguyệt Sát: “… Thuộc hạ không rõ.”
Bộ Tích Hoan liếc hắn một cái, hỏi: “Hiện giờ, Tây Bắc đang tháng mấy?”
“Mười chín tháng Mười.” Nguyệt Sát trả lời.
“Hử?” Bộ Tích Hoan không nhiều lời nữa, chỉ nhướn mày nhìn thủ lĩnh Thứ Bộ của mình, để hắn tự suy nghĩ.
Nguyệt Sát cúi đầu suy nghĩ sâu xa. Mười chín tháng Mười, mười chín tháng Mười, mười chín tháng Mười…
Tháng Mười Tây Bắc!
Nguyệt Sát chợt hiểu ra, ngẩng đầu. Bộ Tích Hoan hờ hững liếc hắn một cái rồi đóng cửa sổ lại.
Gió thổi vù vù, lá khô rụng đầy người, Nguyệt Sát cúi đầu, chủ tử chê hắn nghĩ quá chậm…
Tháng Mười, Tây Bắc đã sắp bắt đầu mùa đông, vào tháng Mười một sẽ có tuyết rơi. Tuyết rơi, sông Tư Mục sẽ bị đóng băng! Mặc dù không hạ tuyết, nước sông tháng này cũng rét lạnh, tân quân biết bơi tốt nhưng đến từ Giang Nam, không chịu nổi cái lạnh của nước sông Tư Mục! Nếu bây giờ là mùa hạ, Nguyên Tu chắc chắn sẽ chọn tân quân đi đóng hậu điện, nhưng hiện tại thời tiết không hợp, biết không làm được việc này!
Hậu điện ở địa cung sẽ không bị đóng!
Hắn nghĩ quá nhiều, không hiểu rõ bằng chủ tử.
Nhưng… hắn vẫn có một chuyện không rõ.
Nguyệt Sát nhìn cửa sổ, dứt khoát khoanh chân ngồi dưới đất, suy ngẫm thôi.
–
Trong phòng, Bộ Tích Hoan khoác áo xanh nhàn nhã dựa cửa sổ, nhìn bình phong.
Trên tấm bình phong kia vắt quần áo, chỉ thấy bên trong hơi nước nóng mờ mịt, lại không thấy được cảnh tắm. Tròng mắt nam tử xoay chuyển, mỉm cười nhìn tường kia, giá cắm nến chiếu thùng tắm, chiếu bóng dáng thiếu nữ lên tường. Nàng ngồi im, hơi cúi đầu suy tư, cổ ngỗng tạo ra một đường cong linh lung, có một loại tư thái nhu tình khác, ngồi yên như họa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng ngồi sau bình phong, hắn đứng cạnh cửa sổ, nàng nhìn nước, hắn nhìn tường, gió Tây thổi không lọt cửa sổ, lại không biết thổi rối loạn lòng ai.
Không biết bao lâu, tiếng nước chợt vang.
Nàng đứng dậy, cái bóng trên tường chợt dài ra, chiếu ra vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, dười vòng eo là đường cong như đào xuân ở Dao Trì. Vòng eo kia chợt xoay, gió cuộn tuyết múa, trên tường chợt hiện núi non, mượt mà kinh tâm, vừa hiện lại mất, chỉ thấy trên bình phong duỗi đến một bàn tay. Bàn tay kia nhỏ yếu không có xương, ánh nến hơi tối, ánh lửa chiếu lên nửa cánh tay kia sáng bóng, ngọc châu trên cánh tay rung lên, tay kia nhẹ nhàng cầm, đai buộc ngực lập tức từ bình phong tuột xuống.
Nam tử nhìn chăm chú cảnh trên tường, bóng cây ngoài cửa sổ lung lay, đáy mắt kia sâu như nước hồ.
Khi Mộ Thanh từ sau bình phong đi ra thì thấy Bộ Tích Hoan dựa lên cửa sổ, khoác áo xanh, đai lưng buộc lỏng, tóc đen như mực, cười nhìn nàng. Đêm cuối thu Tây Bắc cũng làm hắn cười ra sắc xuân.
Người này, đúng là có một túi da tốt.
Mộ Thanh bưng quần áo cũ ra, sắc mặt đã khôi phục sự lạnh nhạt ngày xưa, đáy mắt cũng trong trẻo như xưa, những hỗn loạn như ma đó đã không còn thấy nữa. Nàng bưng chậu đến chỗ giá rửa mặt, lấy một mảnh vải làm khăn để lau tóc.
Bộ Tích Hoan cười đi qua, nhận lấy khăn trong tay nàng, Mộ Thanh không từ chối. Hắn cẩn thận giúp nàng lau tóc, ngọn nến trên bàn thấp dần. Chờ tóc nàng khô, hắn xoay người vắt khăn lên, khi quay lại nàng đã vào trướng.
Nghe thấy tiếng Mộ Thanh nằm xuống, Bộ Tích Hoan chỉ cười, nói vọng ra ngoài cửa sổ: “Thay nước.”
Cửa mở, Nguyệt Sát tiến vào, đi đổi nước trong thùng tắm. Trong lúc đó hắn nhìn Bộ Tích Hoan mấy lần, Bộ Tích Hoan chưa cho hắn nói, hắn bèn im lặng đi ra ngoài.
Bộ Tích Hoan đi vòng vào bình phong, tiếng nước trong phòng vang lên, lại chỉ nghe tiếng nước. Hắn không gọi Mộ Thanh đến chà lưng giúp hắn, cũng không mở miệng đùa giỡn, chỉ một mình tắm gội. Sau khi tắm ra hắn cũng không gọi người đi vào đổ nước, chỉ khoác quần áo đi về phía giường.
Chờ vào trướng, tóc hắn đã khô.
Mộ Thanh nằm quay về phía trong, nhắm mắt dường như ngủ rồi. Bộ Tích Hoan khẽ thở dài, bất đắc dĩ ra tay điểm huyệt nàng, xoay người nàng lại đây. Hắn lấy dao nhỏ từ trong tay nàng ra, chậm rì rì cầm cái túi ở bên gối, nhét dao kia vào, lại thả túi dao giải phẫu kia về.
Mộ Thanh mở mắt, ánh sáng lạnh trong đáy mắt chiếu lòng người. Bộ Tích Hoan nhàn nhạt nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Ta có thể ăn nàng chắc?”
Mộ Thanh không nói chuyện, Bộ Tích Hoan lại vươn tay ra, cởi đai lưng áo trong của nàng.
Ánh mắt Mộ Thanh lập tức hoàn toàn lạnh lẽo, từng chữ rít ra đều là băng: “Vừa rồi nói gì, quên luôn rồi?”
Khi nói chuyện, thấy Bộ Tích Hoan cầm lấy một hộp thuốc mỡ trong tay, đúng là cao cầm máu Tam Hoa kia. Thuốc mỡ kia đặt cùng chỗ với mặt nạ và dao giải phẫu của nàng, Bộ Tích Hoan vạch áo của Mộ Thanh ra, lộ đầu vai như ngọc tuyết. Hắn chấm cao cầm máu, nhẹ nhàng xoa lên vai nàng.
“Vết thương khỏi rồi.” Khi Mộ Thanh mở miệng, ý lạnh trong mắt đã tắt.
“Ồ?” Bộ Tích Hoan hơi nhướn mày, bôi xong nhẹ nhàng xoa, mát xa cho nàng.
Mộ Thanh không nhìn thấy đầu vai, chỉ cảm thấy thuốc mỡ kia bôi lên, lạnh thấm vào xương cốt. Nàng nói: “Đây là cao cầm máu.”
“Có tác dụng trừ sẹo.” Bộ Tích Hoan nói.
“Đây là cao cầm máu.” Mộ Thanh nhắc lại.
Cao cầm máu nên dùng để cầm máu, dùng để trừ sẹo sẽ lãng phí tác dụng của nó. Trên chiến trường, quan trọng nhất là mạng, dùng thuốc cầm máu để trừ sẹo thì khi cần cầm máu phải dùng thứ gì? Nếu đang cần thuốc này cứu mạng, trước đây lại lãng phí, chẳng lẽ không phải tương đương lãng phí một cái mạng à?
“Ừm, nữ tử coi dung nhan như mạng, nàng lại xem nhẹ.”
“Ta coi vết sẹo là một loại tổ chức da không bình thường về kết cấu và chức năng sinh lý, không khỏe mạnh. Ta chỉ bị thương trên vai và thắt lưng, vết sẹo tồn tại không ảnh hưởng đến chức năng sinh lý của các cơ quan, cho nên có thể xem nhẹ.”
Từ trước đến nay, có vài lời mà nàng nói khá khó hiểu, không giống lời của bản triều. Hắn nhớ đến lúc gặp nhau ở phủ Thứ Sử, hắn hỏi nàng xem sư phụ dạy nàng xem mặt đoán ý là ai, nàng trả lời tên người và tên nước đều chưa từng nghe qua, như là dị nhân quốc được ghi lại trong “Tổ châu thập chí”.
Bộ Tích Hoan liếc Mộ Thanh một cái, không tiếp tục đi sâu mà nói: “Ta thấy quan trọng.”
“Nhóm người thích vẻ ngoài.” Mộ Thanh nói, giọng điệu lại bình thản, không chứa khinh bỉ. Người trên thế gian đều thích cái đẹp, nàng cũng vậy. Nếu không ở biên quan, nàng cũng không muốn trên người có sẹo. Chẳng qua đang ở biên quan, dược liệu trân quý, cao cầm máu càng trân quý. So sánh giữa mạng với sẹo thì thứ sau cũng không còn quan trọng đến vậy nữa.
Lời này hắn có thể hiểu ý. Hắn xoa vai nàng, giọng điệu hắn cũng bình thản: “Ta thấy quan trọng, chỉ vì nhìn thấy vết sẹo này lại sẽ nhớ tới nàng từng một mình thủ trong thôn, một ngày một đêm chờ viện quân. Mà ta xa ở xa ngàn dặm, khó mà đến góp sức. Nhìn thấy vết sẹo này, ta lại nhớ tới nàng từng khổ chiến bị thương, gặp nguy hiểm sống còn, còn chưa tới biên quan đã gặp nguy hiểm bỏ mạng ở thôn Thượng Du. Nhìn thấy vết sẹo này, ta sẽ nhớ tới nàng từng cô đơn một mình dưới đèn trị thương, nhẫn nhịn nỗi đau cắt thịt…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lực tay hắn nặng hơn, giọng cũng trầm đi, nói: “Nhìn không ra cảm nhận gì, vẫn trừ sẹo thì hơn.”
Mộ Thanh im lặng, không nói nữa. Không khí trong trướng yên tĩnh lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nam tử ấm áp, lực xoa bóp vừa phải, thuốc mỡ vốn lạnh thấm tận xương, lại được hắn xoa đến ba phần nóng. Hắn xoa khoảng mười lăm phút rồi kéo chăn, cởi áo trong của nàng, lộ ra vết sẹo trên thắt lưng.
Phía trong áo trong, nàng chỉ thắt buộc ngực, trong trướng tối tăm, cơ thể như châu ngọc, mơ hồ phát sáng. Theo hơi thở, trước ngực nàng khẽ phập phồng, dãy núi kia bị buộc, trong đầu hắn lại nhớ vẻ mượt mà kinh hồng thoáng nhìn trên tường.
Ánh mắt hắn tối sầm, hắn lấy thuốc mỡ xoa thắt lưng nàng, trong lúc xoa bóp chợt nhẹ nhàng trằn trọc, tựa âu yếm, tựa quý trọng. Mộ Thanh lại chỉ cảm thấy bên hông hơi ngứa, hơi tê. Nàng chợt run rẩy chân mày, nhắm mắt. Bộ Tích Hoan nhìn nàng, thấy thiếu nữ nhắm mắt, dung nhan lạnh nhạt, cơ thể lại dần dần nổi lên màu phấn. Nàng chịu đựng, lại không kiềm được thở gấp, chân mày run run, dáng vẻ kia chọc người yêu thương.
Hắn nhìn đến ngơ ngẩn, chợt xoa càng trằn trọc hơn, nàng mang theo tức giận mở mắt ra, ánh mắt nén giận.
Bộ Tích Hoan cười một tiếng, lực tay nhẹ đi. Sự tức giận trong mắt Mộ Thanh theo đó giảm xuống. Hai người cứ vậy mắt trừng mắt, mãi đến khi Bộ Tích Hoan xoa xong, thong thả ung dung giúp nàng thắt đai lưng, đắp chăn lên, hắn mới giải huyệt cho nàng.
“Điểm huyệt nghiện rồi à?” Vừa khôi phục tự do, Mộ Thanh hỏi ngay.
“Ừm, trước kia không phát hiện, bây giờ thì hơi hơi.” Bộ Tích Hoan lười biếng cười, vậy mà không giải thích, hào phóng thừa nhận.
“Còn điểm huyệt, ta băm tay!” Mộ Thanh lạnh nhạt nói.
Bộ Tích Hoan cười một tiếng, không hề sợ hãi, chỉ nói: “Dữ dằn quá.”
“Chàng định tối nay ngủ ở đây à?” Mộ Thanh chợt hỏi. Thuốc cũng bôi xong rồi, xoa cũng xoa rồi, hắn không đi là định ngủ ở đây à?
“Nàng chịu à?” Bộ Tích Hoan hỏi.
“Chàng nói xem?” Mộ Thanh hỏi lại, không cần dao, nhưng ánh mắt đã lạnh hơn dao.
Nàng đã biết tâm ý của hắn với nàng, nàng cũng đã rõ lòng mình, nhưng không đại biểu bọn họ đã đến bước cùng chung chăn gối. Bọn họ quen biết thời gian không dài, chỉ vừa mới bắt đầu ở chung, thích hợp hay không còn chờ ở chung và thời gian để kiểm chứng.
Cảm tính và lý tính tạo thành một người. Nàng cho phép cuộc sống tăng thêm một bộ phận cảm tính, nhưng tuyệt đối không cho phép không gian lý tính bị đè ép. Đời trước ở thời của nàng có câu chí lý mỗi người đều biết – tình yêu khiến trí thông minh của con người thành âm! Nàng không thể tưởng tượng dáng vẻ của mình khi trí thông minh thành âm, cũng không cho phép thảm kịch này xảy ra ở trên người mình.
Bọn họ quen biết thời gian không dài, hắn đối xử với nàng khiến nàng động tâm, nàng cũng có thể đối xử với hắn như vậy – trao đi trái tim, mà không phải lấy thân báo đáp.
Bộ Tích Hoan cười, cũng không bất ngờ. Hắn xoa xoa sợi tóc nàng, nói: “Ngủ đi, ta chỉ ngồi ở đây một lát. Nàng ngủ thì ta sẽ đi.”
Mộ Thanh nghe vậy gật đầu, không hoài nghi đề phòng, thật sự nhắm mắt lại, ngủ!
Biểu cảm của hắn không giả vờ, nếu dám đổi ý sau khi nàng ngủ, vậy thì kết quả kiểm chứng cũng đã có.
Nàng ngủ rất dứt khoát, khiến Bộ Tích Hoan tức cũng không được cười cũng không được. Người ta đều nói sinh ở nhà đế vương là kiếp trước đã tu luyện, mệnh tốt. Hắn thấy là kiếp trước hắn nợ nàng, mệnh thật không tốt, bôn ba ngàn dặm đường, tiến địa cung đại mạc vì nàng, vận công đuổi hàn vì nàng, tắm gội bôi thuốc, còn phải canh giữ ở bên giường chờ nàng ngủ mới đi nghỉ!
Nếu hắn có một nửa trái tim sắt đá như nàng, có lẽ sẽ không có mệnh làm lụng vất vả như này.
Suy nghĩ dần dần bay xa, chờ khi hắn hoàn hồn, hơi thở thiếu nữ trên giường đã đều đều, ngủ rồi. Bộ Tích Hoan ngồi ở bên giường nhìn, nhìn tới đôi môi phấn kia, nhớ tới lướt qua trong rừng ở doanh tân quân ngoài thành Biện Hà, hương vị mát lạnh kia đến nay vẫn dư vị, mà nàng ở ngay trước mắt, cúi người là có được.
Hắn chậm rãi cúi người, cách nàng chỉ một tấc, ngửi được hương bồ kết trên tóc nàng, hương thơm thoải mái thanh tân thấm vào ruột gan, hắn hít sâu một hơi rồi đứng dậy rời đi.
Nàng chắc chắn không thích việc trộm hương như này, không bằng lần tới, quang minh chính đại.
Bộ Tích Hoan đi ra cửa. Cửa vừa mở ra, Nguyệt Sát vẫn ở dưới cửa sổ.
“Chủ tử.” Hắn vừa động, lá khô trên người rào rạt bay xuống.
“Ừm.” Bộ Tích Hoan hờ hững trả lời: “Còn chưa suy nghĩ cẩn thận?”
“Thuộc hạ có một chuyện không rõ.” Nguyệt Sát cúi người nói.
“Nói.”
“Vâng.” Được đồng ý, lúc này Nguyệt Sát mới mở miệng: “Trước tết, nước sông Tư Mục đóng băng. Chúng thuộc hạ ắt không sợ cái lạnh của nước sông, nhưng vì sao chủ tử nhất định phải trước tết?”
Chủ tử có tâm tư quá sâu, hắn thật sự không nghĩ ra.
“Vì sao chọn trước tết?” Bộ Tích Hoan khoanh tay đứng ở trong viện, đón gió đêm Tây Bắc, nhìn về hướng Thịnh Kinh, giọng nói lạnh lẽo, ý trào phúng: “Trước tết này không phải trẫm chọn, là Nguyên gia chọn.”
Nguyên gia?
“Biên quan mới đánh không lâu, trong triều có ý nghị hòa.”