Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 108
Chương 108
Mỹ nhân của chàng là Chu Nhị Đản
Mùa đông Tây Bắc lạnh, trong viện có phòng ấm và nhà bếp, vào đông nhóm lửa giường đất rất tiện. Mộ Thanh ở trong trướng, chỉ nghe qua một lát trong phòng có tiếng đi đổ nước, tiếng bước chân Nguyệt Sát khẽ, qua lại không tiếng động, tiếng đổ nước kia lại hết sức vang dội.
Nàng ở trên giường không thể động đậy, trong đầu loạn như cào cào, lúc đầu óc không rõ như vậy, dường như chưa từng có trong trí nhớ.
Tiếng nước kia vang lên năm lần, sau khi cửa đóng lại thì không còn âm thanh nữa.
Mộ Thanh nhìn chằm chằm màn, cuối cùng thấy màn xốc lên, Bộ Tích Hoan khoác áo ngoài tiến vào, bế nàng xuống giường.
“Ta có thể tắm gội, không nhọc hầu hạ.” Mộ Thanh lạnh mặt với đế nhan. Quần áo của hắn và nàng đều mở rộng, lúc này dán lại, lần đầu nàng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cơ thể sống khác biệt với thi thể. Hai cơ thể sống dán vào nhau, vậy mà có thể nóng đến vậy!
“Chuyện trên thế gian, ngoài có thể, còn có muốn.” Bộ Tích Hoan đi đến chỗ bồn tắm, trong buồng không có bình phong, gian ngoài có. Bình phong đã bê vào, hắn ôm Mộ Thanh chuyển vào trong bình phong: “Nàng có thể là chuyện của nàng. Ta muốn là chuyện của ta.”
“Thế gian còn có ngụy biện bực này?” Mộ Thanh bị chọc tức, cười lạnh nói: “Chàng muốn là ta, chẳng lẽ không nên hỏi ý kiến của ta?”
Bộ Tích Hoan ôm Mộ Thanh vào trong nước, chờ nàng ngồi xong mới giải huyệt cho nàng, nói: “Không cần.”
Muốn nàng, phải hiểu được lỏng và chặt. Trên việc lớn, hắn có thể thả lỏng nàng, việc nhỏ thì phải chặt chẽ. Nếu việc lớn việc nhỏ hắn đều thả lỏng nàng, nàng sẽ chạy.
Ánh đèn tựa mây ngũ sắc, hơi nước nóng mờ mịt, nụ cười của Bộ Tích Hoan nhảy nhót trong ánh đèn lấp lóa kia. Mộ Thanh trừng mắt, sắc mặt hơi đen, không chịu nổi bèn cãi: “Đạo làm vua có phân đế đạo, vương đạo, bá đạo. Bệ hạ muốn đi con đường bá đạo à?”
“Nàng nói là đạo làm vua. Giữa nàng với ta, ta không phải quân, nàng không phải thần, ta chỉ muốn đi đạo làm vi phu.” Bên thùng tắm vắt khăn mặt, trên mặt đất đặt một cái khay, chỉ đặt xà phòng và bồ kết. Bộ Tích Hoan liếc nhìn rồi cầm khăn mặt giúp nàng lau người. Tây Bắc khổ lạnh, nam nhi không câu nệ tiểu tiết. Trong phủ Đại Tướng quân cũng không có nước thơm hoặc các vật khác tương tự, mấy ngày nay nàng ở Tây Bắc, đúng là đã coi mình thành nam nhi.
Tiếng nước dừng lại, Mộ Thanh ngẩn ra một lát, suýt nữa cho rằng nàng nghe lầm.
“Đạo làm vi phu? Ta và bệ hạ bàn chuyện cưới hỏi khi nào?” Ký ức của nàng có chuyện này à?
Bộ Tích Hoan cầm cánh tay của nàng nhẹ nhàng xoa, cười nói: “Ở hành cung, nàng lĩnh thánh chỉ ngự phong Mỹ Nhân, đã quên à?”
Không quên.
Nhưng…
“Mỹ nhân của chàng là Chu Nhị Đản.” Mộ Thanh nói. Từ trước đến nay nỗi lòng bình tĩnh như nước hồ của nàng nổi lên chút ác ý hiếm có.
Nàng chưa bao giờ coi chuyện thánh chỉ là thật, hắn cũng chưa chắc coi là thật. Hắn vốn không thích nam, những nam phi trong hành cung kia chắc là quân cờ trên bàn cờ của hắn. Trước khi nàng rời khỏi hành cung, đã từng phát hiện một thi thể nam ở giếng cạn lãnh cung, khuôn mặt thi thể nam kia có độ phân giải khác nhau. Lúc ấy nàng kết luận thi thể nam kia bị hủy mặt, khi đó nàng không biết huỷ mặt để làm gì. Mãi đến trước đó vài ngày trước khi xuất quan Nguyên Tu để Ngụy Trác Chi chuẩn bị mặt nạ người Hồ, Ngụy Trác Chi từng nói việc lột da người để chế tạo mặt nạ, khi đó nàng mới được dẫn dắt, nhớ tới thi thể ở giếng lãnh cung đó.
Cả khuôn mặt thi thể nam kia đều tồn tại mức độ phân giải khác biệt, chắc trước khi chết hoặc sau khi chết bị người ta lột da mặt!
Khi đó nàng suy đoán thi thể nam kia là Tề Mỹ Nhân bị biếm vào lãnh cung trong đêm nàng vào cung. Người vừa vào lãnh cung đã chết, còn bị lột da mặt, thật sự là việc khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Ngụy Trác Chi giỏi dịch dung, da mặt Tề Mỹ Nhân bị lột, có phải là hắn cầm đi làm mặt nạ không? Nếu phải, bên trong lãnh cung ắt có một Tề Mỹ Nhân giả. Bộ Tích Hoan định dùng Tề Mỹ Nhân giả kia làm chuyện gì?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc ấy, nàng từng nghe một chuyện ở hành cung – đế vương hỉ nộ vô thường, có mới nới cũ, vài ngày lại có mỹ nhân bị biếm lãnh cung.
Ngày ấy, nàng cũng phát hiện một chuyện ở giếng – độ sâu của giếng kia không đúng, ngoài Tề Mỹ Nhân, có lẽ còn chôn không ít thi thể.
Như vậy có phải chứng minh người chôn trong giếng kia đều là nam phi bị biếm lãnh cung không? Cũng có phải có thể phỏng đoán, nam phi mà Bộ Tích Hoan biếm vào lãnh cung đều bị lột da mặt. Những da mặt đó được làm thành mặt nạ da người, hiện giờ những nam phi thất sủng ở lãnh cung kia đều là giả?
Nghe nói nam phi ở hành cung có vài người là Sở Mỹ Nhân cướp từ dân gian về, có vài người là công tử do quan trong triều hoặc trong phủ của thương nhân đưa tới. Những công tử đó bị đưa vào hành cung lấy sắc hầu vua chắc chắn có mưu đồ, như vậy Bộ Tích Hoan biếm người vào lãnh cung lại thay hàng giả vào, dụng ý này cũng đáng để suy nghĩ sâu xa.
Dù sao cũng là những chuyện tranh đấu hoàng quyền.
Mộ Thanh nghĩ đến vụ án thì hơi thất thần, nghe thấy tiếng Bộ Tích Hoan mới hoàn hồn.
“Ồ? Nàng không phải?” Bộ Tích Hoan vừa thấy sắc mặt của nàng thì biết ngay nàng đang nghĩ chuyện khác rồi. Hắn lau tay xong cho nàng rồi mới mở miệng.
Mộ Thanh trả lời là duỗi tay sờ sờ mặt mình, ngây ra hỏi: “Mặt nạ của ta đâu?”
“Dưới gối.” Bộ Tích Hoan lười nhác nói.
“Cho ta xem.” Nhắc đến mặt nạ, Mộ Thanh mới nghĩ đến lúc ở địa cung chỗ thái dương nàng đập vào rương đồng thau, mặt nạ chắc đã bị cắt phải. Từ khi tỉnh lại đến giờ, nàng vẫn luôn chưa từng thấy mặt nạ. Có lẽ Nguyên Tu còn không biết nàng tỉnh, nếu biết chắc chắn sẽ đến hỏi nàng chuyện nữ giả nam trang nhập quân doanh.
Bộ Tích Hoan thấy nàng lại thất thần, bỗng chốc thở dài. Dẫu sao nàng khác với nữ tử bình thường. Nữ tử chưa gả trong thiên hạ này, có lẽ cũng chỉ có nàng không hề xấu hổ khi tắm gội ở trước mặt nam tử. Không thấy xấu hổ thì cũng thôi, còn lại nhiều lần phân tâm, hắn ở trước mặt nàng, nàng lại không hề hứng thú?
Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh trong chốc lát, thấy nàng còn suy nghĩ, tức giận đến cười một tiếng, nhưng hắn vẫn đứng dậy ra khỏi bình phong, đến dưới gối lấy mặt nạ đưa cho nàng.
Mộ Thanh nhận mặt nạ nhìn, thấy chỗ thái dương của mặt nạ có vết rách dài hai tấc thì nhíu mày.
“Đưa Ngụy Trác Chi là được, không cần phí công tìm thứ thay.” Bộ Tích Hoan hờ hững nói: “Nếu Nguyên Tu hỏi nàng mặt nạ từ đâu ra, nàng cứ nói với hắn là vật của Thứ Nguyệt Môn.”
“Thứ Nguyệt Môn?”
“Thứ Nguyệt Bộ có thân phận giang hồ. Người giang hồ chỉ biết Thứ Nguyệt Môn, không biết Thứ Nguyệt Bộ.”
“…” Việc cơ mật như vậy, thế mà hắn báo cho nàng?
Ngay lúc giật mình, nàng chợt thấy Bộ Tích Hoan duỗi tay lại đây, muốn cầm mặt nạ trong tay nàng đi.
Mộ Thanh hoàn hồn, giơ tay tránh đi, yên lặng đeo mặt nạ lên mặt. Sau đó nàng ngẩng một khuôn mặt thiếu niên mắt bé mày rậm mặt vàng lên với Bộ Tích Hoan.
Ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt thiếu niên mơ hồ không rõ. Cách mờ mịt thoang thoảng, Bộ Tích Hoan thần kỳ đọc hiểu – nàng đang nói cho hắn, gương mặt này của nàng không phải gương mặt lúc trước tiến cung, cho nên nàng không phải Mỹ Nhân của hắn.
Bộ Tích Hoan cúi đầu, nặng nề nở nụ cười, nàng lại có tính trẻ con như vậy.
“Dung nhan có thể sửa, lòng khó sửa, nàng chung quy vẫn là nàng.” Cười xong, hắn tháo mặt nạ của nàng xuống để sang một bên.
Không còn việc gì để nói, giữa hai người chỉ còn tiếng nước.
Có chuyện nói còn đỡ, không có gì để nói thì chỉ cảm thấy ánh đèn cũng mềm mại, nước cũng kiều diễm. Hắn khoác áo ngoài, vén ống tay áo lên, cánh tay duỗi vào trong nước đẹp đẽ thanh tú. Hắn múc nước gội mái tóc đen cho nàng, cầm khăn lau lưng ngọc cho nàng. Khi vào nước, hắn đã giải huyệt cho nàng, ở trong nước nàng lại như bị điểm huyệt đạo khó nhúc nhích. Mãi đến khi bàn tay hắn đi vào trong nước, nắm lấy mắt cá chân nàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mộ Thanh rút chân lại, bọt nước chợt bắn ra. Bộ Tích Hoan không tránh, để mặc nước làm ướt vạt áo hắn. Hắn nắm lấy mắt cá chân nàng, nâng chân nàng ra khỏi nước. Chân vừa nhấc lên, người nàng ngửa ra sau, nước không quá cổ, chỉ lộ khuôn mặt lạnh lùng ra khỏi nước. Khuôn mặt kia không biết là bị hơi nóng hun hay là vì tư thế mờ ám này mà hơi hồng, đến cả đôi mắt trừng hắn của nàng đều bị chút mờ mịt này nhuộm cho hơi nước mênh mông.
Hắn nhìn nàng thật sâu. Phong thái kiều diễm của nữ tử này, tối nay không nhìn kỹ, có lẽ rất lâu sau cũng không được nhìn.
Mắt cá chân thiếu nữ lung linh tinh xảo, bọt nước như sương, tôn lên đôi chân ngọc tuyết đáng yêu. Hắn lau đi, khăn trong tay từ đầu gối đưa vào dưới lớp tiết khố(*) trắng ngà kia. Vừa đưa vào, chưa sờ đến chỗ mềm nhẵn kia, cơ thể nàng đã run lên, đột nhiên thu chân về!
(*) Tiết khố: Đây là lớp hạ y bên trong của nữ giới xưa, được buộc bằng dải rút.
“Ta tự tắm được!” Nàng nói, dường như quên mất lời phía trước của hắn, chỉ nhìn chằm chằm hắn, đề phòng, phức tạp.
Tâm ý của Bộ Tích Hoan, trước khi tòng quân Tây Bắc, ở rừng rậm trong doanh tân quân ngoài thành Biện Hà, nàng đã biết. Khi đó nàng chỉ kinh ngạc, sau đó lại phai nhạt, không để ở trong lòng. Hắn là đế vương tôn quý, cho dù tình thế trong triều ra sao, hắn là hôn quân hay minh quân, đều không thay đổi được thân phận tôn quý của hắn. Hắn và nàng khác biệt như đất với trời. Phần động tâm kia với hắn mà nói có lẽ chỉ là hứng khởi nhất thời, mà nàng có thù cha muốn báo, nàng có quá nhiều chuyện phải làm trên hành trình Tây Bắc, làm sao có thời gian và sức lực suy nghĩ đến tình cảm?
Hai người có tình cảm mới gọi là yêu. Nếu chỉ có một mình hắn động tâm, mà còn có thể là hứng khởi nhất thời, nàng cần gì phải nghĩ?
Nhưng dường như suy đoán của nàng sai rồi, hắn một đường bảo vệ khiến nàng kinh ngạc, xúc động.
Ba tháng, hắn ở Giang Nam, nàng ở Tây Bắc, cách xa ngàn dặm, hắn lại như vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Ám vệ che chở, ngàn dặm truyền thư, ở thôn Thượng Du vì cứu nàng mà vận dụng ám vệ Tây Bắc, vì có thể đoán trước được nguy hiểm trên hành trình này của nàng mà viết xuống mật lệnh “Nếu nàng có nguy hiểm, lấy nàng làm đầu”, ngay cả khi nàng dùng cao cầm máu Tam Hoa kia đều có thể nhớ tới hắn.
Nguyệt Sát lượn ở trước mặt nàng mỗi ngày, mỗi ngày trước mặt nàng đều như có bóng áo đỏ như mây. Dáng áo đỏ kia như tuyết mai ngày sương, lặng yên nở rộ trong thế giới lạnh nhạt của nàng, chậm rãi bừa bãi, đâm vào mắt nàng, cắm vào tim nàng. Nàng không hiểu rõ, lại có quá nhiều chuyện phải làm, mỗi khi nhớ tới, chưa sắp xếp rõ ràng thì lại có việc phân tâm.
Mãi đến tối nay, hắn vốn nên ở Giang Nam lại xuất hiện ở trước giường nàng. Hắn chăm sóc, hắn trêu đùa, hắn tức giận, hắn đột nhiên tỏ tình và ép sát… Nàng trở tay không kịp, không biết phản ứng thế nào, bèn cứ để hắn đi từng bước ép đến giờ phút này.
Giờ phút này, tâm nàng loạn như ma, cảm giác cây cỏ sinh sôi quen thuộc kia lại chiếm cứ trong lòng. Nàng cần ngẫm lại rõ ràng, muốn yên lặng một mình.
Mộ Thanh nhìn về phía Bộ Tích Hoan, muốn mở miệng. Nhưng nàng còn chưa mở miệng, đã thấy hắn đứng lên.
“Trời Tây Bắc lạnh, nước sắp nguội rồi, đừng tắm lâu.” Bộ Tích Hoan vắt khăn mặt ở bên cạnh thùng tắm rồi đi ra ngoài.
Chuyện trên đời, tốt quá hoá dở. Chuyện tối nay đến đây là được, ép nữa sẽ làm nàng căng thẳng.
Để nàng nghĩ thôi! Cho dù có nghĩ rõ thì cuối cùng vẫn là nghĩ đến hắn. Rồi có một ngày, nàng sẽ hiểu.
Bộ Tích Hoan khoác áo bào ướt đi đến mở cửa sổ ra, vạt áo ướt, gió Tây thổi tới, làm mát ngọn lửa nóng trước ngực.
Nguyệt Sát canh ở bên cửa sổ, thấy Bộ Tích Hoan mở cửa sổ thì quỳ xuống đất nói: “Chủ tử.”
“Ừ.” Bộ Tích Hoan hờ hững trả lời, ánh mắt phóng xa, nhìn bầu trời đêm Tây Bắc, hỏi: “Thế nào?”