Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 102

  1. Home
  2. Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1
  3. Chương 102
  • 10
Prev
Next

Chương 102

Khanh vốn phận má hồng

Mộ Thanh mới vừa nhìn xong, Hô Diên Hạo đã hỏi ngay, khác với vẻ hề hước đả kích ở ổ rắn, hiện tại gã thật sự động sát ý.

Tay gã vỗ về ngón tay nàng, gã ngậm ý cười lạnh lẽo cúi đầu nhìn nàng. Nàng thấp hơn gã khoảng một cái đầu, đầu vai mảnh khảnh đến mức không giống nam tử. Vóc người như này đến cả kỵ binh kém nhất trên thảo nguyên cũng không tuyển, mà chỉ là nô lệ nuôi dê bò, bị người giẫm đạp bắt nạt đến chết. Nhưng nàng lại có đầu óc thông minh, thầy mo không gì không biết trên bộ tộc thảo nguyên chưa chắc thông minh bằng nàng. Vậy gã muốn nhìn xem cực hạn của nàng là ở đâu, thân binh muốn cứu thì chặt ngón tay của nàng, nước lên một tấc sẽ chặt ngón tay của nàng, không trả lời được cũng sẽ chặt ngón tay nàng.

Nỗi lo bị chặt tay, cái vội của thời gian, gã muốn nhìn xem nàng còn có thể vứt bỏ tạp niệm, đi suy nghĩ đường ra ở nơi nào không. Gã muốn xem khi chặt bao nhiêu ngón tay thì nàng mới có thể nghĩ ra được…

“Cửa Tây Bắc, cửa thủy.” Mộ Thanh nói.

Bàn tay vỗ về ngón tay nàng của Hô Diên Hạo chợt cứng đờ, sự tăm tối trong mắt sinh ra vết nứt. Gã nhìn thẳng Mộ Thanh một lúc lâu, lành lạnh cười, bàn tay bóp cổ họng nàng chợt siết chặt: “Ngươi cho rằng bổn vương dễ lừa?”

Tùy ý nói ra một cửa, nàng cho rằng thế là có thể lừa gã, thoát khỏi đau đớn chặt tay à?

“Lừa?” Mộ Thanh nhíu mày, rất bất mãn: “Ngươi nghĩ người Đại Hưng không giỏi, lừa bịp là dựa vào nói bừa để gạt chắc? Ngươi cho rằng ta cần đoán bừa để phá giải một câu đố hình hay ta cần nói bừa để lừa ngươi?”

Hô Diên Hạo: “…”

Hình như lời vừa rồi gã nói thì cái này không phải trọng điểm!

“Được! Vậy ngươi nói vì sao là cửa thủy? Không thuyết phục được bổn vương, bổn vương sẽ chặt một ngón tay của ngươi!” Hô Diên Hạo tức giận đến cười, nắm cổ tay Mộ Thanh bẻ ngoặt ra sau lưng. Nàng thực sự có bản lĩnh khiến người ta tức điên, đổi cách mắng gã vụng về, còn trách gã coi thường sự thông tuệ của nàng. Vậy để gã nghe xem, nàng thông minh ra sao, chỉ xem qua chín cửa trong điện một lần đã có thể lập tức biết đường ra.

Nguyên Tu căng thẳng nhìn chằm chằm Hô Diên Hạo, ánh mắt như tụ khói lửa, nắm đấm như sấm rền, áp lực đè băng nứt trời cao đè nặng, đầu ngón tay trắng như tuyết.

Trong tay áo Nguyệt Sát thầm nắm sợi dây độc môn, chỉ đợi Hô Diên Hạo sơ sảy, sẽ cho đầu gã rơi xuống!

Mộ Thanh chẳng thèm nhăn mày, không phải nàng không đau, chỉ là chịu đựng. Nếu Nguyên Tu và Nguyệt Sát thấy nàng đau sẽ không thể nhịn, ắt không màng tất cả ra tay, đến lúc đó đánh nhau với Hô Diên Hạo, sẽ vô duyên vô cớ kéo dài thời gian, vết thương của Mạnh Tam không chịu nổi.

“Điện tròn có chín cửa, thiên, nguyệt, mộc, thủy, sa, thạch, vân, lôi, tinh. Thiên là hình tròn, nguyệt là ổ rắn, mộc là bánh xe lăn, phương pháp đơn giản thêm hoặc bớt vào hình vẽ.” Mộ Thanh nói.

“Ồ? Nói vậy, sau cửa thủy, sa, thạch, vân, lôi, tinh sẽ có đường ra?” Hô Diên Hạo hỏi.

“Ừ.” Mộ Thanh hờ hững đồng ý. Hô Diên Hạo cho rằng nàng sẽ giải đáp, lại nghe nàng nói: “Nếu ngươi nghĩ vậy thì sẽ vĩnh viễn không giải được đề này.”

“Ý gì?” Hô Diên Hạo trầm giọng hỏi. Thiếu niên lùn hơn gã một cái đầu đưa lưng về phía hã, vì bị gã khống chế mà không thể xoay người, nhưng gã vẫn có thể cảm nhận được sự khinh bỉ nồng đậm từ sau gáy nàng truyền đến.

Mạng nàng ở trên tay gã, lại vẫn dám khinh bỉ gã!

Hô Diên Hạo chợt tăng thêm lực trên tay, nghĩ xem có thật sự nên bẻ gãy tay nàng, cho nàng chút dạy dỗ để nàng bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng trên tay gã vừa tăng thêm sức thì lại nghe Mộ Thanh mở miệng.

“Ta đã nói là thêm bớt đơn giản vào hình vẽ, ngươi cho rằng lấy tâm tư của Đại Đế Xiêm Lan, ông ta sẽ ra câu đố đơn giản như vậy cho chúng ta à?” Nơi đây đã là chỗ bảo tàng, nếu đường ra chỉ đơn giản thêm hoặc bớt là có thể suy đoán ra, vậy cần gì phải xây chín cửa này chứ? Chi bằng trực tiếp thả bọn họ rời đi!

Đại Đế Xiêm Lan, một thế hệ Đại Đế kinh tài tuyệt diễm khai quốc một quốc gia cổ đại mạc, uyên bác, thâm trầm, ngạo thị thiên hạ. Sự kiêu ngạo của ông ta sao cho phép ông ta đặt một câu đố tầm thường vậy? Nếu đơn giản như thế là có thể giải, với kiêu ngạo của mình, ông ta sẽ thà rằng không ra đề này, trực tiếp thả bọn họ rời đi.

“Chín hình vẽ trên cửa, dễ dàng thêm giảm nhất là nhật – nguyệt – mộc. Ba hình này lại vừa lúc ở trên cửa ba lối rẽ, chỉ có thể chứng minh là đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta. Chúng ta tiến vào điện này, chợt thấy trong điện có chín cửa, tạm chưa biết đường ra, dễ nhất là bắt đầu điều tra từ chỗ cửa đi vào trước, sau đó dễ dàng cho ra kết luận thêm bớt hình vẽ này. Lấy thái độ tư duy bình thường, chúng ta sẽ cho rằng các cửa khác cũng vậy, vì thế sẽ vắt hết óc đi suy tư những thủy, sa, thạch, vân, lôi, tinh thêm thêm bớt bớt sẽ là vật gì, phía sau cánh cửa nào sẽ là đường ra. Nhưng người ra đề nào phải người thường? Một đường đến nơi này, nếu còn không biết tính tình Đại Đế Xiêm Lan, lấy thái độ tư duy bình thường đi giải câu đố của ông ta, vậy bị nhốt chết ở trong điện cùng những bảo tàng này thì cũng không trách được người khác.”

“…”

“Trên chín cửa điện này, nhật, nguyệt, tinh, mộc chẳng qua thủ thuật che mắt, không cái nào có tác dụng!”

“Vậy ngươi muốn bổn vương mang theo ngươi đi nhìn hết các hình vẽ trên cửa làm gì?” Hô Diên Hạo cắn răng, nàng trêu chọc gã?

“Ta nhìn cửa điện, chẳng qua chỉ là thuận đường, ta muốn xem là tám bệ trụ.” Mộ Thanh liếc nhìn chậu than châm lửa hừng hực cháy trên đài đồng thau cao cao kia, trên trụ dưới chậu than điêu khắc cảnh sinh động như thật, như vượt qua thời gian ngàn năm, được ngọn lửa hừng hực chiếu lên trên vách đại điện, tươi sống như tạc.

Hô Diên Hạo quay đầu nhìn lại, bàn tay khống chế Mộ Thanh lại không hề thả lỏng nửa phần.

Tám bệ trụ?

“Câu chuyện trên bệ của tám trụ mới là chìa khóa mở cửa ra khỏi điện.” Mộ Thanh nhìn bóng người như bay múa theo ánh lửa trên vách điện, dường như xem đèn kéo quân, xem một cảnh cũ ngàn năm quốc gia cổ: “Điêu khắc trên trụ là cảnh Đại Đế Xiêm Lan dẫn thần dân vái trời cầu mưa, di chuyển trị cát. Trên trụ trước cửa thái dương khắc một nam tử, mặc áo bào đại vu, cầm thần trượng lập đàn tế, dẫn đủ loại quan lại bái Thần Mặt Trời. Trên trụ ở gần hai cửa mộc thủy khắc cảnh nam tử mặc áo bào đại vu dẫn dân chúng chặt cây chặn cát. Trên trụ gần cửa sa thạch lại khắc cảnh cát bay đá chạy, dân chúng di chuyển. Trên trụ gần hai cửa vân lôi điêu khắc nam tử mặc áo bào đại vu dẫn đủ loại quan lại hiến tế cầu mưa, không trung lại sấm sét ầm ầm. Đại mạc ít sấm, các quan lại nghe tiếng sấm cho rằng trời cao muốn giáng tội đế quốc, hoảng sợ quỳ lạy trời cao. Thú vị là trụ ở gần cửa nguyệt và cửa tinh, cảnh điêu khắc trên hai trụ vậy mà giống nhau, đều khắc cảnh nam tử mặc áo bào đại vu đứng trên đài cao xem tinh tượng trong đêm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Những thủ pháp điêu khắc trên đá đó giống với đường đi và mặt người trên gạch xanh trong ổ rắn, từ cùng tay một người, đều sinh động như thật, bởi vậy rất dễ dàng xem hiểu.

“Nam tử mặc áo bào đại vu kia đã dẫn đủ loại quan lại tế bái thần linh, lại dẫn dân chúng đốn gỗ chặn cát, chắc ông ta là Đại Đế Xiêm Lan, có cả thần quyền và vương quyền, biết thiên văn thông địa lý, hiểu rõ lòng người, thấu hiểu cơ quan, đại tài trên thế gian. Ta không cho rằng Đại Đế Xiêm Lan sẽ nhầm lẫn mà điêu khắc hai trụ cùng một cảnh, ta cho rằng ông ta cố ý làm vậy, vì nói cho chúng ta biết trình tự đọc câu chuyện này. Chuyện xưa chắc là bắt đầu đọc từ trụ gần vân lôi. Một ngày, ông ta dẫn đủ loại quan lại hiến tế cầu mưa, bầu trời bỗng nhiên sấm sét ầm ầm, trời cao như hiện ra điềm không lành, bởi vậy đêm ông ta xem thiên tượng. Ngày hôm sau, ông ta dẫn đủ loại quan lại thăm viếng Thần Mặt Trời, ban đêm tiếp tục xem thiên tượng. Trên trụ không điêu khắc ông ta xem được tinh tượng như nào, nhưng hai lần xem có lẽ vì điềm không lành hiện ra, ông ta bắt đầu dẫn dân chúng phòng chống gió cát, nhưng gió lốc vẫn đến. Dân chúng chỉ có thể rời xa gia viên, di chuyển về phương xa.”

Hô Diên Hạo nghe, càng nghe mày kiếm càng khóa chặt, hỏi: “Cái này liên quan gì đến cửa thủy là đường ra?”

“Ta hỏi ngươi, thần hồ Tang Trác xuất hiện khi nào?” Mộ Thanh chợt hỏi.

“Nghe đồn khi có Ngũ Hồ thảo nguyên, thần hồ Tang Trác đã ở đó.” Hô Diên Hạo không biết vì sao nàng hỏi câu này, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời.

“Vậy khi nào bộ tộc Ngũ Hồ xuất hiện trên thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc?”

“Ít nhất khoảng bảy, tám trăm năm.”

“Vậy khi nào quốc gia cổ Xiêm Lan biến mất?”

“Ngàn năm trước!” Hô Diên Hạo hết sạch kiên nhẫn, trầm giọng nói: “Đừng vòng vo!”

“Ta nói cho ngươi đường ra ở cửa thủy, thật ra đã đủ trực tiếp, không về vòng vo, nhưng ngươi không tin.” Mộ Thanh lạnh lùng nói. Gã cho rằng nàng bằng lòng vòng vo với gã vào lúc này? Còn không phải bởi vì không giải thích thì gã không hiểu à!

“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, quốc gia cổ Xiêm Lan xây ở sâu trong đại mạc, vì sao lăng tẩm Đại Đế Xiêm Lan lại xây ở chỗ này à? Nơi này cách thần hồ Tang Trác chỉ có trăm dặm!” Mộ Thanh nói.

Hô Diên Hạo chợt ngây ra, trong đầu có suy nghĩ chợt vụt qua. Chẳng lẽ…

“Không sai! Ngũ Hồ thảo nguyên hẳn là hậu nhân của Đại Đế Xiêm Lan.” Mộ Thanh nói toạc ra: “Chuyện xưa trong điện này chỉ kể dân chúng rời xa gia viên di chuyển về phương xa, chưa từng nói cho chúng ta biết dân chúng quốc gia cổ di chuyển đến đâu. Nhưng nếu lăng tẩm Đại Đế Xiêm Lan cách thần hồ Tang Trác chỉ có trăm dặm, như vậy rất có thể dân chúng của quốc gia cổ Xiêm Lan là ven đường di chuyển đến thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc. Lịch sử Ngũ Hồ thảo nguyên bắt đầu từ bảy, tám trăm năm trước, mà quốc gia cổ Xiêm Lan biến mất vào ngàn năm trước. Trong khoảng thời gian hai, ba trăm năm này có lẽ là thời kỳ dân chúng thành lập gia viên, hình thành bộ tộc Ngũ Hồ.”

Một đường đi vào địa cung này, đi càng sâu, nghi ngờ trong lòng nàng càng sâu. Khi đó nàng không thể khẳng định chủ nhân địa cung là Đại Đế Xiêm Lan, nhưng nếu là thật, ngàn năm trước quốc gia cổ Xiêm Lan vì một cơn gió cát đen mà trong một đêm khuynh quốc huỷ diệt thì có vẻ không thật. Bởi vậy trong địa cung có thể nhìn ra Đại Đế Xiêm Lan là người kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, người bực này sẽ làm đế quốc của ông ta huỷ diệt trong một đêm ư? Hôm nay, cuối cùng đã giải được câu đố của lịch sử, quốc gia cổ Xiêm Lan không phải là biến mất một cách thần bí, mà là Đại Đế Xiêm Lan mang theo con dân của ông ta di chuyển cả đất nước.

Ngũ Hồ thảo nguyên là đời sau của quốc gia cổ Xiêm Lan.

Lời Mộ Thanh không chỉ làm Hô Diên Hạo sửng sốt, cũng làm Nguyên Tu sửng sốt.

Ai có thể ngờ được người đời cho rằng quốc gia cổ Xiêm Lan biến mất một cách thần bí vậy mà chưa từng biến mất, chỉ sửa lại diện mạo tiếp nối đến nay?

Ánh lửa hừng hực đốt sáng tám cột trụ chiếu đôi mắt xanh tối của Hô Diên Hạo. Gã là hậu nhân của Đại Đế Xiêm Lan, rơi xuống địa cung này, thấy bảo tàng này, tất cả quả nhiên là số trời! Cảm xúc của gã dâng trào, sức khống chế cổ Mộ Thanh chợt lỏng.

Ngay lúc này, Mộ Thanh thoáng động!

Nàng chờ là giờ phút này!

Nàng huých mạch về phía sau! Đầu ngửa ra, tàn nhẫn đụng vào cằm Hô Diên Hạo, đồng thời vặn cổ tay, ngồi xổm xuống, phía sau lưng dán vào ngực gã trượt xuống!

Cằm Hô Diên Hạo đau xót, ngửa về phía sau. Gã thấy Mộ Thanh nhân khe hở này vặn cổ tay ra khỏi tay gã, thấp người xuống muốn chạy ra khỏi sự giam cầm của gã. Trong lòng gã vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trong mắt vừa hiện sát khí, cánh tay căng thẳng vội vàng túm nàng.

Cái túm này, hai người đồng loạt kinh sợ!

Một tay Hô Diên Hạo vốn muốn tóm lấy eo Mộ Thanh, lúc nàng chạy thì ngồi xổm trượt người xuống, cánh tay Hô Diên Hạo vừa thu lại khi nàng đang chạy được một nửa, tay kia từ eo nàng chuyển qua dưới nách, bàn tay đặt ngay lên ngực nàng!

Thần giáp mỏng mềm, quần áo dưới giáp chỉ có hai món, bàn tay nam tử đặt trên đó, tuy nơi mềm mại trong lòng bàn tay kia hơi phẳng, nhưng tuyệt đối không cứng rắn như ngực nam tử!

Ngay giây phút đó, hình như có thứ gì đâm lòng bàn tay gã, đâm vỡ cả sát khí trong lòng.

Vào lúc đó, Hô Diên Hạo như đã quên phản ứng, Nguyên Tu lao tới, sợi tơ trong tay Nguyệt Sát bắn ra, vậy mà gã không hề phát hiện.

Ngay vào lúc đó, Mộ Thanh giận dữ giẫm lên chân gã, mạnh mẽ đẩy cánh tay gã ra, thoát ra khỏi sự giam cầm của gã.

Ngay giây phút nàng chạy ra, đau đớn truyền đến. Cánh tay bị đẩy ra, Hô Diên Hạo duỗi tay vớt, đầu ngón tay chỉ kịp chạm đến cổ áo nàng. Con mồi từ trong tay chạy ra, bên cạnh người có hai luồng sát chiêu lao đến. Mắt thấy không bắt được nàng nữa, xuất phát từ bản năng, gã đánh một chưởng vào giữa lưng con mồi!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi một chưởng kia bắn ra, nắm đấm của Nguyên Tu đến! Nắm đấm của nam tử cứng rắn mạnh mẽ, nứt trời cao, phá bát phương, đập tan chưởng của Hô Diên Hạo!

Nhưng chưởng lực của Hô Diên Hạo ra trước, nắm đấm của Nguyên Tu đến sau, giữa lưng Mộ Thanh vẫn bị chút chưởng lực. Chẳng qua chưởng lực này được Nguyên Tu đánh nát một tầng, thần giáp chắn một tầng, khi đánh vào lưng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, dưới chân mềm nhũn, thân mình gục về phía trước. Đằng trước là một rương lớn đựng đầy thần giáp đồng thau, trán nàng sắp đập thẳng vào cạnh nhọn của rương. Mộ Thanh ra sức nghiêng người một cái, trán lướt qua cạnh nhọn, máu chảy ra, nàng xoay người lăn xuống đài cao.

Trong giây phút đó xảy ra rất nhiều chuyện, Mộ Thanh lăn xuống đài cao, Hô Diên Hạo ngửa người né sát chiêu của Nguyệt Sát, sợi tơ kia chợt lóe trong ánh lửa bập bùng, vòng qua sau bệ đồng thau như núi hoàng kim, vàng ào ào đổ xuống, đập thẳng lên Hô Diên Hạo. Gã lăn xuống đất một vòng, núi vàng sập đập trúng cánh tay trái của gã, cánh tay trái chợt mất tri giác, vậy mà sự nhanh nhẹn của gã không giảm, chân giẫm xuống đất, thân mình lùi lại, ngã xuống đài cao. Nguyên Tu muốn đuổi theo, nghe thấy động tĩnh phía sau, khi xoay người thấy Mộ Thanh lăn xuống đài cao thì phi thân đi đỡ! Hắn ở gần hơn Nguyệt Sát, Nguyệt Sát vốn cũng nhảy tới, giữa không trung thoáng nhìn Hô Diên Hạo lao về phía cửa thủy. Hắn không biết lời Mộ Thanh nói là thật là giả, nhưng cơ quan trong địa cung này sâu xa quỷ quyệt, nhỡ đâu cửa kia mở thì những đường khác lại không ra, hoặc là Hô Diên Hạo đi ra ngoài thì đóng cửa, bọn họ bị nhốt ở trong điện không thể thoát thân, kết cục đều nguy hiểm!

Trong khoảng khắc, Nguyệt Sát lăng không xoay người, phi thân đi cản Hô Diên Hạo.

Nguyên Tu đỡ được Mộ Thanh, ôm nàng lăn vào trong nước. Điện tròn hoa lệ rộng rãi, nước sông ngầm từ cửa đá dũng mãnh tràn vào, mới ngập một tấc đại điện. Nguyên Tu ôm Mộ Thanh lăn một vòng rồi đứng lên, quần áo hai người ướt đẫm, dán sát như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chỗ bị nàng dán dường như nóng lên, hắn suýt nữa đã quăng nàng ra ngoài!

Buông tay ra, hắn mới kinh ngạc phát hiện, bàn tay to vội vàng túm lấy, lúc này sửa ôm thành xách.

Nguyên Tu xách theo Mộ Thanh, khi cúi đầu mới nhìn thấy nàng nhắm mắt, nửa khuôn mặt bị máu loãng nhuộm, máu từ thái dương tuôn ra, đỏ thắm chói mắt.

“Chu Nhị Đản! Tỉnh, tỉnh!” Nguyên Tu gọi một tiếng Mộ Thanh, lại thấy nàng nhắm hai mắt, mày nhíu chặt lại.

Từ khi vào địa cung, mấy ngày chưa ăn uống gì, vì giải cơ quan tâm thần và thể xác của nàng đều mệt mỏi, vừa rồi bị một chưởng của Hô Diên Hạo, lại đập vào thái dương, sợ là có có phần mệt lả khó tỉnh.

Nguyên Tu xách Mộ Thanh về đài cao đặt nằm thẳng, giơ tay lấy cổ tay áo đè thái dương của nàng lại, thấy máu chảy không ngừng, chợt nhớ ra trên người nàng mang theo cao cầm máu Tam Hoa bèn muốn lấy ra để cầm máu. Trên người nàng mặc thần giáp, hắn duỗi tay muốn cởi thắt lưng, ánh mắt rơi xuống thái dương nàng bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Nàng đeo mặt nạ người Hồ, thái dương bị rách, mặt nạ cũng bị cắt ra. Hắn vốn không để ý, nhưng có lẽ là vừa rồi hắn lấy cổ tay áo đè trán nàng nên làm xê dịch, lỗ thủng mặt nạ lật lên, bên trong… dường như không quá thích hợp!

Trên mặt hình như còn gì đó lật lên, vốn mỏng như cánh ve, sau khi bị lật lên thì khá rắn chắc.

Nguyên Tu nhìn chằm chằm trán Mộ Thanh, mày nhăn chặt, sắc mặt hơi trầm xuống. Nhìn một lát, hắn lười đoán, giơ tay, bóc mặt nạ kia xuống!

Bóc mặt nạ người Hồ kia ở trong tay, lộ ra khuôn mặt mắt bé mày rậm của thiếu niên, mặt mày kia bình thường không nổi bật, sắc mặt vàng như nến, rất giống mấy đời không ăn cơm no.

Nguyên Tu nhìn chằm chằm sắc mặt vàng như nến kia, mày nhăn càng chặt. Nàng mất máu ngất đi, sao sắc mặt không tái nhợt?

Lại nhìn chỗ lật lên ở thái dương nàng, ánh mắt hắn càng nặng tựa ngàn cân, như sắt đá – mặt nạ! Lột đi tầng mặt nạ người Hồ vướng bận, lại nhìn kỹ thái dương nàng thì không khó nhận ra.

Nguyên Tu nhìn lại gương mặt quen thuộc của thiếu niên, chợt thấy xa lạ. Nàng dịch dung, khuôn mặt mà hắn quen thuộc này không phải mặt thật của nàng!

Giây phút đó, nỗi lòng hắn phức tạp khôn kể, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.

– Vì sao nàng phải dịch dung tòng quân? Gian tế? Người nước địch? Trong triều? Phe phái nào?

– Mặt nạ da người quý ngàn vàng, nàng lấy ở đâu? Người sau lưng là ai?

– Tòng quân ở Giang Nam, núi Thanh Châu, thảo nguyên Hô Tra, thôn Thượng Du, dùng trí cứu tân quân, dùng dũng địch mã phỉ. Ý đồ gì?

– Phá kế của Hô Diên Hạo ở phủ Đại Tướng quân, an ủi ngoài linh đường, hành trình đại mạc, cuộc chiến tộc Địch, một đường cứu giúp trong địa cung. Là giả?

Nỗi lòng quá phức tạp, câu đố chưa vạch trần, chỉ ở trong lòng, hắn đã cảm thấy khó có thể chấp nhận. Nhưng nam nhi trên đời, bằng phẳng lỗi lạc, hắn phòng thủ núi sông giết địch trên chiến trường, không sợ da ngựa bọc thây chôn nơi đại mạc, tất nhiên cũng không sợ nhân gian gian trá như đao.

Nếu một đường hỗ trợ cứu giúp này là giả, chẳng qua là một đao, đâm máu tươi đầm đìa, đau cũng đau sảng khoái là được!

Nguyên Tu cười, nụ cười kia sầu thảm, xuống tay bóc một cái, dứt khoát và tiêu sái!

Mặt nạ kia theo thái dương thiếu niên bị bóc ra, trong điện chợt yên lặng, tranh đấu dường như đã nghỉ, nước lên dường như đã nghỉ, trong đất trời chỉ còn một dung nhan thanh trác.

Bệ đồng lạnh lẽo, chậu than nóng rực, người nọ nằm đó, nhan sắc độc nhất nhân gian, cả điện kim ngọc quỳnh thúy, người nọ chỉ ở trong đó, chợt thấy núi xanh hơi xa, khói xanh, thanh trúc đứng một mình, cô tuyệt trong mộng.

Nguyên Tu ở cạnh bệ đồng thau, trong tay là mặt nạ của thiếu niên, trước mặt là dung nhan thiếu nữ, chợt thấy tâm khó động, ý khó động, chỉ có ký ức như nước.

Giáo trường cưỡi ngựa sờ chân thiếu niên kia, trong Tướng Quân Đình cởi áo tháo thắt lưng, đường đi kia bàn tay mềm chạm xuống bụng…

Ký ức đập nát nụ cười sầu thảm kia, trong lòng Nguyên Tu không biết là kinh ngạc hay là vui mừng, chỉ như nước ào vào, chưa biết là cảm nhận gì, bên tai đã đỏ trước!

Qua một lúc lâu, một suy nghĩ mới dần nổi lên trong lòng, khó có thể tin.

Nàng… là nữ tử?!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 102"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online