Nhất Phẩm Ngỗ Tác - Quyển 1 - Chương 101
Chương 101
Tìm được đường sống trong chỗ chết, gặp lại!
“Ngươi muốn giết ta.” Mộ Thanh nhìn thẩy biểu cảm của Hô Diên Hạo thì biết ngay tâm tư của gã.
Hô Diên Hạo cười lạnh lùng, ánh lửa trên tám cột chiếu sáng điện hoa lệ kim thúy, sơn hoàng kim, rương lớn thần giáp, ngọc đầy đất, châu báu khắp điện, dao đài quỳnh cảnh, không làm ấm nổi mắt nam tử.
Sát khí lạnh như băng, bóng người vụt qua, trụ điện chợt bị đạp vỡ! Ngọc xanh lăn xuống, đá vàng trong trẻo đập trên mặt đất. Giữa không trung điện vàng, Hô Diên Hạo đạp lướt về phía trước, ánh lửa sáng quắc, chiếu lên đôi mắt xanh tối kia, ý cười lạnh lẽo, tàn nhẫn như sói.
Mộ Thanh không lui. Nàng đã ở cạnh cửa, ngửa đầu nhìn ra xa, ánh mắt hờ hững không sợ. Nàng chợt giơ tay đập về phía sau một cái!
Trên một phiến đá ở vách, khắc hình trăng rằm, lúc bị lực ấn vào, chợt có tiếng thiết nặng vang lên!
Giây phút kia, gã ở giữa không trung, nàng ở cạnh cửa, xa xa nhìn nhau, thời gian trôi như cát chảy.
Gã ở giữa không trung nhìn thẳng vào nàng, thấy trong mắt nàng có ánh sáng mà gã không hiểu.
Chỗ điện tròn này có chín cửa, khi từ ổ rắn vào nàng đã đếm qua. Nàng chưa kịp tra xét tất cả các cửa, chỉ xem qua ba cửa ở gần, đưa ra ba kết luận.
Thứ nhất, ba lối rẽ là thử thách cho kẻ gan dạ, đường giữa có ổ rắn, hai đường trái phải đều có hố cơ quan. Ổ rắn có cửa ngầm tiến vào điện này, hố cơ quan hai đường trái phải cũng nên có. Bởi vậy, trong điện tròn này sẽ có ba cửa thông ra ba lối rẽ là ổ rắn và hố cơ quan.
Thứ hai, ổ rắn ở đường giữa, một trong hai cửa trái phải trong điện này chắc là đường bên phải mà nàng chọn ở ngã ba đường. Trên cửa ổ rắn có vẽ hình mặt trăng, hai cửa trái phải, một cửa vẽ hình mặt trời, một cửa vẽ hình cổ mộc. Tiến hành kết hợp hình vẽ tăng thêm hoặc là đơn giản hoá, ánh trăng là rắn, mặt trời là quả cầu tròn, cổ mộc là bánh xe lăn, phân biệt ám chỉ ổ rắn, rừng cầu sắt và cơ quan nghiền áp bánh lăn sắt.
Thứ ba, nàng xem qua ba cánh cửa. Trên tường bên cạnh cửa đều có một khối gạch cơ quan, điêu khắc trăng rằm, cơ quan đều giống nhau. Nếu muốn đi ra ngoài, không cần lo lắng tìm kiếm cơ quan mở cửa điện này, chỉ cần phí tâm tư phá giải hình vẽ trên cửa, chỉ có một cánh cửa mới là đường ra chính xác, chỉ có một cánh cửa mới có thể vận chuyển hoàng kim thần giáp trong điện ra ngoài.
Nhưng nàng tạm không cần suy xét hoàng kim thần giáp trong điện, nàng muốn tụ họp với ba người Nguyên Tu trước.
Nếu ba người họ không ngu ngốc, chắc có thể phỏng đoán ra nàng bị Hô Diên Hạo đưa vào con đường giữa. Nguyên Tu giao chiến mười năm với Ngũ Hồ thảo nguyên, chắc sẽ biết trên người Hô Diên Hạo có thuốc đuổi rắn, nàng đi theo bên cạnh Hô Diên Hạo không sợ độc trùng. Nguyên Tu thân là chủ soái quân Tây Bắc, nàng tin hắn có khả năng quyết sách, sẽ làm ra phán đoán chính xác, mang theo Nguyệt Sát và Mạnh Tam tiếp tục đi con đường bên phải. Nàng đã báo cho bọn họ về cơ quan bên đường phải, nhưng không nói cho bọn họ có hố cơ quan. Lấy thân thủ của Nguyên Tu và Nguyệt Sát, qua hố cơ quan kia có lẽ có kinh sợ nhưng không nguy hiểm. Điều nàng lo lắng là bọn họ sẽ đi mở cánh cửa cuối kia.
Chủ nhân địa cung đã chọn lựa người thừa kế, không vào ổ rắn hoặc hố cơ quan thì không thể làm kẻ gan dạ. Nếu hoàng kim thần giáp giấu ở nơi này, tức là thử thách ở địa cung đã đến cuối, như vậy người không qua nổi thử thách, tất nhiên không cần phải đi tiếp nữa.
Phía sau cửa kia chắc chắn có sát chiêu! Cho nên dọc theo đường này nàng mới không muốn lãng phí thời gian, sớm tiến vào bảo tàng mới có thể sớm tìm được cửa đi bên hố cơ quan rừng cầu sắt. Chẳng qua hố cơ quan kia chắc chắn có đao quang kiếm ảnh sát chiêu cực mạnh, nàng không biết nội lực khinh công, nếu muốn giữ mạng ở trong đó thì cần thần giáp. Hô Diên Hạo sẽ không cho nàng thần giáp, cho nên làm chút kế nhỏ đánh vào sự đa nghi của gã, lấy được giáp này.
Vừa rồi nàng giết Hô Diên Hạo chỉ vì đứng gần, thuận thế mà làm, thành hay không thành thì nàng đều đã tính xong đường lui!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giờ phút này thần giáp trong người, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ mong ba người Nguyên Tu không mở cửa kia…
Mộ Thanh đưa lưng về phía cửa đá, thời gian chờ đợi dài lâu khó nhọc, đôi mắt xanh của Hô Diên Hạo u ám, tay như vuốt ưng, đưa về phía cổ nàng. Thời gian như dừng lại, chỉ chờ xem cửa đá mở trước hay là Hô Diên Hạo tới trước!
Kim thạch dưới chân xôn xao, Hô Diên Hạo cách nàng có một trượng!
Sắt nặng khẽ động, xích sắt cuồn cuộn, kéo dịch cửa đá, Hô Diên Hạo cách nàng ba thước!
Cửa đá chậm rãi nâng lên, Hô Diên Hạo cách nàng có một thước, trông thấy phía sau Mộ Thanh, ánh mắt chợt thay đổi!
Mộ Thanh nhìn chằm chằm Hô Diên Hạo, lưỡi dao nơi tay vận sức chờ phát động. Ngay giây phút ánh mắt Hô Diên Hạo chợt thay đổi kia, nàng nghe thấy tiếng sóng nước cuồn cuộn, phút chốc quay đầu lại, cửa đá chợt mở!
Sóng lớn cuốn vào, đâm về phía Mộ Thanh. Mộ Thanh trượt chân, ngã ngửa về phía sau, bị sóng đánh lên không, đâm về phía Hô Diên Hạo! Hô Diên Hạo thấy cơn sóng kia từ cửa đá tiến vào, muốn tránh nhưng lực đã yếu, ngay lúc rơi xuống đất lập tức nhảy dựng lên, chợt bị Mộ Thanh đâm vào ngực!
Hô Diên Hạo đang vận lực, trước ngực bị Mộ Thanh va chạm, gã kêu lên một tiếng, khí lực vừa tán hai mắt tối sầm. Hai người cùng bị sóng lớn cuốn ngã!
Ngay giây phút ngã xuống kia, Mộ Thanh loáng thoáng nhìn thấy trong đường ngầm chỗ cửa cơ quan cửa đá dày đặc ánh đao, có người bị sóng đánh vào. Nguyệt Sát bơi trong nước, Nguyên Tu cách hắn không xa, một tay ôm lấy Mạnh Tam.
Mộ Thanh xanh cả mặt, ngay lúc bị nước cắn nuốt trong lòng nàng không nhịn được gầm lên một tiếng – lại là đồ ngu các ngươi!
Tiếng gầm kia bị nước sông ngầm nuốt, Mộ Thanh lớn lên ở Giang Nam biết bơi khá giỏi. Sóng lớn vừa vọt vào, mực nước cũng không cao, nàng bị sóng cuốn ngược mới khiến nước qua đầu. Nàng phản ứng nhanh nhẹn, ngay lúc bị ngã xuống thì xoay người muốn vùng dậy, vòng eo dùng lực, lại phát hiện không xoay được.
Phía sau, có người túm được nàng!
Mộ Thanh thầm rùng mình, mở mắt ra trong nước. Nàng quay đầu nhìn, Hô Diên Hạo lộ ra nụ cười lạnh lẽo với nàng. Ngay khi nàng quay đầu, tay gã đã bắt được cổ nàng.
“Đừng nhúc nhích!” Hô Diên Hạo kéo Mộ Thanh từ trong nước lui xa, lui về phía bệ cao đồng hoàng kim thần giáp giữa điện tròn. Ánh mắt gã phóng xa, nhìn Nguyên Tu, Nguyệt Sát cùng Mạnh Tam đứng dậy từ trong nước.
Ba người bị sông ngầm cuốn vào hố cơ quan, bốn phía là ánh đao và quả cầu sắt, khinh công khó thi triển. Nguyệt Sát vốn đã vận dụng binh khí độc môn, kéo lấy một chỗ huyền thiết trên cơ quan quả cầu sắt, muốn nhảy bật lên quay về đường ở phía trên, nhưng người vừa bay lên, hắn quay đầu lại trên không, thấy trong hầm có một cái cửa đá.
Khi đó hắn đã quen với bóng tối trong hố cơ quan, xác định mình sẽ không nhìn lầm. Hố cơ quan vậy mà có cửa ngầm, hắn lập tức bỏ suy nghĩ đi ra khỏi hố cơ quan. Cửa phía trên nằm trong sông ngầm, hiển nhiên không phải đường ra, như vậy đường ra rất có khả năng là cửa ngầm này! Lấy sự thông minh của nữ nhân kia, có lẽ nàng sẽ vào cửa ngầm này!
Khi lao xuống, Mạnh Tam bị thương do đao, Nguyên Tu vì cứu hắn mà không có cách nào phân thân, chỉ có một mình Nguyệt Sát có thể tìm cách mở cửa ngầm. Hắn tránh né chạy như bay trong đao quang kiếm ảnh, ở trên tường tìm được những gạch xanh mặt người này. Nhưng mà có đẩy thế nào thì cửa cũng không mở, mắt thấy nước càng lúc càng dâng cao, ngay lúc sắp qua đầu, vậy mà cửa ngầm lại mở ra từ bên trong!
Nguyên Tu ôm lấy Mạnh Tam đứng dậy, Mạnh Tam trúng vài vết đao trên người, áo bào Hồ đã bị nhuộm đỏ máu, lại uống không ít nước, sắc mặt tái nhợt, đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Nguyên Tu đặt hắn dựa vào một trụ, nước sông ngầm còn đang dũng mãnh tràn vào, nhưng điện tròn khá rộng, tạm thời không chìm được.
Ngay khi vào điện, Nguyên Tu đã thấy cảnh trong điện này. Hoàng kim, thần giáp, lăng tẩm của Đại Đế Xiêm Lan mà thế gian tương truyền, bọn họ vậy mà thật sự may mắn được thấy.
Hoàng kim và thần giáp đủ có thể xây một đội quân thần kỳ khởi nghĩa, bảo tàng mà bao nhiêu người trên thế gian tha thiết ước mơ, Nguyên Tu lại chỉ nhìn thiếu niên trên bệ đồng kia.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tìm đường sống trong chỗ chết, mất mà tìm lại, nàng lại rơi vào tay địch thủ, cổ họng bị bóp, Hô Diên Hạo cười lạnh lẽo, dùng một chút sức là có thể vặn gãy cổ nàng.
“Hô Diên Hạo, thả nàng. Thứ ngươi muốn, ta không đoạt với ngươi.” Nguyên Tu nói.
“Đại Tướng quân đang bàn điều kiện với bổn vương à?” Hô Diên Hạo nghe vậy cười to, mặt lộ vẻ hiếm lạ, ý cười trào phúng: “Nghe nói quân Tây Bắc tự xưng là đội quân phòng thủ biên giới, không nói điều kiện với quân địch, một chữ không nói, một bước không lùi! Những gì bây giờ bổn vương chứng kiến sao không giống lời đồn khi xưa nhỉ?”
Nguyên Tu không nói, ánh mắt nặng nề như sắt, không đáp chỉ hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả nàng? Chỉ cần ngươi nói, ngươi dám muốn, ta sẽ cho nổi!”
Hô Diên Hạo nghe vậy nhướn mày, hình như hơi kinh ngạc, một lát sau lại cười lớn một tiếng nói: “Đại Tướng quân thương lính như con mình, cam lòng vì một người bỏ thiết luật quân Tây Bắc, bổn vương bội phục! Chỉ tiếc bổn vương không ngốc, thả nàng, sao bổn vương có thể đi ra ngoài?”
Hô Diên Hạo liếc nhìn cửa đá mở ra kia. Sau khi bọn họ từ ổ rắn đi vào, tám bệ trụ vừa sáng lên thì cửa đá sập xuống. Giờ phút này cửa đá hố cơ quan kia lại rất lâu không thấy sập xuống, nước không ngừng dũng mãnh ùa vào, chỉ sợ đại điện này sắp bị chìm! Cũng may hoàng kim thần giáp đều ở trên đài cao, nước tạm thời chưa nhấn chìm được, nếu có thể tìm được đường ra, có lẽ sẽ có cách vận chuyển ra ngoài. Đường ra chỉ có tiểu tử trước mặt này có thể nói cho gã. Tìm đường ra có lẽ cần thời gian, bằng không gã thật sự muốn chơi với Nguyên Tu, nhìn xem gã dám muốn thì hắn cho nổi là thế nào!
“Ngươi vẫn rơi vào trong tay bổn vương.” Hô Diên Hạo ghé sát vào tai Mộ Thanh, ở bên tai nàng cười nói, ý cười lại lạnh lẽo: “Ngươi có nghe thấy không? Đại Tướng quân ra điều kiện với bổn vương vì cứu mạng ngươi, vậy bổn vương sẽ cho hắn một điều kiện. Ngươi nói cho bổn vương cửa nào là đường ra, không nói thì bổn vương muốn Đại Tướng quân tự phế một tay. Nguyên Tu chủ soái quân Tây Bắc, tay thần cái thế, thiện xạ, nếu phế đi một tay, vậy đúng là làm người ta quá tiếc mà.”
Trong lúc nói chuyện, cái tay túm lấy vòng eo của Hô Diên Hạo Mộ Thanh chợt đưa xuống, cầm tay nàng. Tay nàng nhỏ nhắn mềm mại không có xương, trong lòng gã sinh ra cảm giác quái lạ, lại vì vội tìm đường ra mà chỉ chợt thoáng qua, liếc Nguyên Tu và Nguyệt Sát nói: “Đừng nhúc nhích. Mỗi lần nhúc nhích, bổn vương chặt một ngón tay của nàng!”
Nguyệt Sát vốn muốn tìm cơ hội hành động, nghe vậy dừng bước chân, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hô Diên Hạo.
Hô Diên Hạo cúi đầu nói với Mộ Thanh: “Thấy nước trong điện không? Cao một tấc, bổn vương chặt một lóng tay của ngươi. Muốn giữ được tay thì đừng kéo dài thời gian, nói cho bổn vương nơi nào là đường ra.”
Dứt lời gã nới lỏng cái tay đang bóp cổ Mộ Thanh, thả ra một khoảng nhỏ, để nàng có thể mở miệng nói chuyện.
Mộ Thanh không nhìn Nguyên Tu và Nguyệt Sát, ánh mắt nàng vẫn luôn ở trên người Mạnh Tam. Hắn ngồi dựa vào trụ điện, đã hôn mê, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Không có thời gian để tiêu tốn, Hô Diên Hạo chờ không nổi, bọn họ cũng chờ không nổi.
“Ta chưa xem xong chưa, dẫn ta đi một vòng, xem cho hết.” Nàng nói.
Hô Diên Hạo đã quen với vẻ bình tĩnh của nàng, nghe trong giọng nàng không hề có sợ hãi, gã cũng không bất ngờ, dẫn nàng xuống khỏi đài cao. Trùng hợp là Mộ Thanh đã xem ba cánh cửa ở gần Nguyên Tu và Nguyệt Sát, Hô Diên Hạo dẫn nàng đi hơn nửa vòng ở trong điện, nhìn cũng không sợ hai người. Một đường gã vẫn đặt tay trên cổ họng Mộ Thanh, nắm tay nàng, mỉm cười trong cái nhìn chằm chằm nặng nề lạnh lùng của hai người dường như ước gì bọn họ có dị động, để gã được bẻ tay người để chơi.
Nguyên Tu và Nguyệt Sát không hề nhúc nhích. Khi Hô Diên Hạo mang theo Mộ Thanh trở lại đài cao, vẻ mặt rất tiếc nuối, cúi đầu vỗ về tay nàng chỉ hỏi: “Đã nhìn ra chưa?”