Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Trong Lòng Là Một Tai Hoạ - Chương 17

  1. Home
  2. Người Trong Lòng Là Một Tai Hoạ
  3. Chương 17
  • 10
Prev
Next

Chương 17

~~~~~~

Tiếng lon leng keng lăn đầy mặt đất, tấm rèm dày che kín toàn bộ căn phòng, không một kẽ hở, sâu thẳm tựa đêm đen.

Triệu Lý nghe thấy tiếng động, cậu ấy mơ hồ trợn mắt, mấy ngày liền chìm trong men rượu sớm đã khiến Triệu Lý không phân rõ ngày đêm. Cơ thể nặng nề, đầu cũng quay cuồng giống như bị đổ cả mấy chục cân xi măng vào người, tay chân đã không còn nghe Triệu Lý điều khiển, cả người lôi thôi đến mức không ra hình người.

Cậu ấy lê thân thể nặng nề, loạng choạng lảo đảo mà từ trên giường bò dậy đi qua đống lon bia bình rượu chất cao như ngọn núi nhỏ, trên đường còn suýt bị vấp ngã.

Người trong gương kia chẳng giống Triệu Lý một chút nào cả. Râu ria xồm xoàm, gương mặt mất tinh thần, những lọn tóc dài bóng nhờn che khuất đôi mắt đờ đẫn của Triệu Lý.

Chậc, chính Triệu Lý nhìn thấy bộ dạng này của bản thân còn thấy đáng sợ, sao lại biến thành thế này rồi? Cái kiểu này mà bị người khác nhìn thấy không biết chừng sẽ bị người ta tưởng là mấy thành phần không tốt rồi báo cảnh sát mất, hoặc có khi là bị xem thành người vô gia cư đang ở trong xó xỉnh nào đó mà gã trú ẩn.

Triệu Lý bực bội nắm lấy một nhúm tóc nhưng lại chỉ nắm được một nắm tay đầy dầu nhờn. Nhìn dao cạo râu trên kệ, cậu ấy chần chừ rồi cầm lên.

Không thể tiếp tục như vậy nữa.

Kéo màn ra, mở cửa sổ cho làn không khí mới mẻ lưu thông vào phòng, toàn bộ căn phòng nháy mắt ngập tràn ánh sáng.

Khắp nơi đều như mớ hỗn độn. Bình rượu đầy đất không một chỗ đặt chân, được chỗ trống nào thì lại bị chất đầy bởi quần áo bẩn, chăn thì một nửa vắt vẻo trên giường một nửa gục xuống mặt đất, gối đầu toàn bộ đều nằm trên mặt đất, làm đổ nửa vại bia vẫn chưa uống xong, một nửa phần gối đầu bị nước bia thấm đến ướt sũng, cơm hộp ăn xong không dọn mà để nguyên trên bàn đã bắt đầu có mùi thối thối.

Sự hỗn loạn của căn phòng cho thấy trong nửa tháng qua tinh thần chủ nhân của nó đã sa đọa và uể oải đến mức nào, dây thần kinh sau cơn say rượu dường như lại có dấu hiệu đau nhức.

Triệu Lý chấp nhận sự thật, cầm lấy túi đựng rác rồi bắt đầu dọn dẹp, lúc cậu ấy vừa khom lưng xuống, cửa phòng bỗng bị đẩy ra: “Trời đất, cái thằng này, sao mày lại uống thành như này, còn uống nữa là chết thật đó, thằng con chết tiệt này sao mà nói không biết nghe lời gì hết!”

“Mẹ, mẹ tới rồi ạ…”

“Tới xem mày uống chết chưa. Ôi, đang dọn dẹp sao, không uống nữa hả?”

“… Dạ không uống nữa.”

“Không uống nữa thật không?”

“Không uống nữa thật ạ.”

“Nói vậy nghe còn có lí. Con tự mình dọn đi. Đói bụng chưa, mẹ đi nấu cơm cho.”

“Dạ… Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Triệu nhìn ánh mắt của Triệu Lý chỉ tiếc sắt rèn không thành thép*, lại không nhẫn tâm tới trách móc: “Thằng ngốc này, con cũng thật là.”

*恨铁不成钢 (hèn tiě bùchéng gāng): yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong họ được tốt hơn.

Ăn cơm xong Triệu Lý bị mẹ Triệu đuổi ra khỏi cửa, bà lấy danh nghĩa là ăn cơm xong thì đi bộ một chút để còn sống lâu sống đến chín mươi chín tuổi, trên thực tế là sợ cậu tiếp tục sa sút tinh thần chui vào trốn trong phòng.

Thời tiết ngày càng rét lạnh, lá rụng mùa đông bị lạnh đến mức trở nên giòn rụm, lúc giẫm lên nó còn phát ra tiếng rắc rắc rồi tiện đà vỡ vụn. Trên ngọn cây kết những hạt sương nhỏ, hơi ánh màu xám trắng, ánh sáng chiếu vào lại càng tôn lên sắc màu xinh đẹp đó.

Triệu Lý mang theo tâm trạng buồn chán, dạo tới dạo lui ở công viên chung cư. Tòa chung cư này mới vừa được xây dựng cách đây không lâu, phong trào xanh hóa thực hiện không tồi, bởi vì người trẻ tuổi rất nhiều, tất nhiên cũng có nhiều con nít.

*Phong trào xanh hóa là phong trào trồng cây đồ trong mấy chung cư í.

Sau giờ ăn cơm, không ít người dắt con ra ngoài chơi. Có một cậu nhóc nghiêng ngả lảo đảo chạy đụng vào đùi của Triệu Lý, mẹ cậu nhóc vội vàng giữ chặt con nói xin lỗi cậu ấy. Triệu Lý xua xua tay tỏ vẻ không sao, nhìn cậu nhóc nắm lấy tay mẹ cười hì hì nhảy nhót rời đi, cậu ấy bỗng dưng cong khóe môi: “Là con nít thật tốt, sẽ không có nhiều phiền não như vậy…”

“Ầm.”

Một quả bóng không biết từ đâu đột nhiên bay tới, vô cùng chuẩn xác mà nện thẳng vào khuôn mặt Triệu Lý. Chỉ trong nháy mắt, cậu ấy cảm nhận được cơn đau truyền đến từ mắt phải, trước mắt cũng biến thành màu đen.

“Á! Anh không sao chứ ạ, thật ngại quá…”

Một cậu trai trẻ tuổi vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy về phía Triệu Lý: “Anh ơi anh có sao không? Còn ổn không ạ?”

“…” Triệu Lý che mắt phải, lắc lắc cái đầu ban nãy vừa bị đập, giây tiếp theo cậu ấy lập tức cảm nhận được trời đất quay cuồng cùng với bầu trời xanh đến mức lạnh cả người. Trước khi mất ý thức, Triệu Lý nghe được tiếng cậu trai kia hét lên, cả tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ nơi xa, sau đó hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Lúc tỉnh lại, Triệu Lý đang nằm trên giường bệnh viện, đập vào mắt là màu trắng đặc trưng cùng với mùi thuốc sát trùng vẫn chưa tan hết. Cậu ấy giật mình, mu bàn tay hơi đau, dọc theo tầm mắt hướng về phía trước, nước truyền dịch trong suốt đang không ngừng tí tách ở không trung.

Mắt phải đã không còn đau, chỉ là lúc chuyển động vẫn còn hơi rát, đầu cũng có chút nặng. Cửa chưa được đóng kín, vài tiếng nói theo đó xuyên vào trong phòng, không rõ ràng lắm.

“Bác sĩ, nó không sao thật chứ, thật sự không bị bóng đập cho choáng luôn rồi phải không?”

Triệu Lý bỗng chốc thấy có chút mất mặt, một nam thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu bị một đứa con nít đoán chừng còn đang học mẫu giáo, chân còn chưa được bao cao đá cho bất tỉnh nhập viện, cái này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta cười chết đó!

Một âm thanh đứng tuổi vang lên, hẳn đó là tiếng của bác sĩ: “Cậu ấy không phải bị bóng đập choáng, người bệnh do một thời gian dài làm việc và nghỉ ngơi không quy luật cộng thêm say rượu mới dẫn đến đột nhiên ngất đi. Hiện tại đã truyền nước cho cậu ấy, chờ cậu ấy tỉnh lại thì không có gì đáng ngại nữa, truyền xong dịch là có thể về nhà.”

Cậu trai nhẹ nhõm thở phào: “Cảm ơn bác sĩ.”

Cửa bị người khác nhẹ nhàng đẩy ra, động tác lúc đóng lại cũng mềm nhẹ như thế, Triệu Lý nghe thấy tiếng cửa nên nhìn qua, cậu trai cùng lúc đó cũng bắt gặp ánh mắt Triệu Lý.

“Anh tỉnh rồi hả, có thấy đỡ hơn không?”

Cậu trai nhìn qua khoảng hơn hai mươi tuổi, giọng nói lúc hỏi thăm Triệu Lý cũng mang theo sức sống thoải mái căng tràn của thiếu niên, ánh mắt cậu trai nhìn về phía Triệu Lý vô cùng quan tâm.

“Không sao rồi, cảm ơn cậu.” Triệu Lý lúc này không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp thiếu niên, trong lòng cũng chỉ có cảm giác xấu hổ tràn ngập.

“Anh đừng cảm ơn, em phải xin lỗi anh mới đúng…”

“Cô bé đâu?”

“Hả?”

“Ý tôi là, cậu ở đây, cô bé chắc là có người khác trông rồi hả?”

“À vâng, mẹ của con bé đến đón nó đi rồi ạ.” Vẻ mặt cậu trai lập tức như bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói xong còn nhìn Triệu Lý cười cười.

Thấy Triệu Lý giãy giụa muốn ngồi dậy, cậu trai vội vàng tiến lên đỡ cậu một phen, thuận thế đem đầu gối kê vào thắt lưng Triệu Lý để cậu ấy dựa cho thoải mái.

Triệu Lý không biết vì sao đột nhiên thấy mất mát, có thể là vì người ta tuổi còn trẻ như vậy mà đã có gia đình có con cái, bản thân cậu ấy cũng lớn như vậy rồi mà chỉ có một mình cô đơn, yêu đương cũng không thuận lợi.

Ai ngờ cậu trai kia nghe xong vội vàng xua tay, vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải, con bé không phải con em, là con của chị em, em chỉ trông giúp một chút thôi.”

“… Vậy hả.”

Lúc trời sắp tối, bọn họ mới từ bệnh viện trở về chung cư.

“Tôi ở ngay đây rồi, không cần tiễn nữa đâu. Cậu cũng nhanh quay về đi, trời lạnh lên rồi.”

Cậu trai gật gật đầu, xoay người định rời đi.

“Đợi một chút.” Cậu trai khó hiểu mà quay đầu.

“Vẫn chưa biết cậu tên là gì. Tôi tên Triệu Lý, còn cậu?”

“Thang Nguyên ạ, sống ở ngay cạnh tòa của anh.”

“Cái tên dễ thương lắm.”

“Cảm ơn ạ.” Cậu trai rõ ràng đã nghe quen những lời khích lệ như thế nên cũng sớm không để bụng.

Nhìn về hướng tòa nhà cách đó không xa mà nam sinh chỉ, lại nhìn về phía đôi mắt trong vắt sáng ngời của cậu ấy. Tâm tư có chút giật giật, tay sờ vào túi ngoài… Quên mang theo di động rồi!

“Vốn muốn add WeChat của cậu mà ra ngoài gấp quá quên mang theo điện thoại, không thì…”

“Không sao ạ, lần sau thêm cũng được, dù sao cũng ở ngay cách vách, nói không chừng mai là gặp lại rồi, đến lúc đó anh nhớ mang điện thoại nha.” Cậu trai tinh nghịch hướng cậu chớp chớp mắt, không biết vì sao, lớp sương mù giăng kín lòng của Triệu Lý mấy ngày qua bỗng tựa như được một tia nắng chiếu rọi.

“Được…”

Sau khi hai người vẫy tay tạm biệt nhau, Triệu Lý đi lên lầu.

“Con trai, về rồi hả, như vậy là đúng rồi, đi ra ngoài hít thở không khí nhiều một chút rất tốt cho cơ thể. Bây giờ trời đang lạnh, con cũng đừng để bị cảm.”

“Dạ.”

“Đúng rồi, hôm nay nghe người ta nói khu chung cư có người bị đập hôn mê sau đó bị xe cứu thương chở đi, con đi ra ngoài dạo có thấy không?”

Triệu Lý đang cởi giày bỗng chốc cứng đờ: “V, vậy ạ? Còn có chuyện này sao…?”

“Đúng đó, trên trời xuất hiện vật thể không cần thiết bay một đường cao parabol đến, còn nghe nói là chảy rất nhiều máu nên sau đó nhanh chóng được đưa đi rồi. Cũng không biết có nghiêm trọng không nữa.”

Chỉ thấy Triệu Lý thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu ấy cởi xong giày thay qua dép lê: “Đúng vậy, chỉ mong không có việc gì.”

Dạo này thời gian tan làm tương đối trễ, xe đã đưa đi bảo dưỡng, Tống thị gần đây đang làm hạng mục lớn gì đó nên phải đến khuya Tống Mãn Đường mới về đến nhà.

Bởi vì công ty cách chỗ ở cũng không xa, bình thường Văn Thu đều là đi đi về về hai nơi. Nhưng hai ngày gần đây, sau lưng dường như có chút cảm giác bị kim chích, lạnh lẽo lại âm u và yên tĩnh, giống như bị một con rắn lạnh như băng quấn lấy, hai ngày nay vẫn luôn như thế.

Cái loại cảm giác này càng ngày càng rõ, trong bóng đêm truyền đến tiếng nhánh cây bị đứt gãy, anh thoáng nhìn dưới chân, trống không, không có vật gì, không phải do anh làm gãy. Văn Thu giả vờ nghe điện thoại, anh nhớ rõ phía góc ngoặt có một đồn công an. 9 mét… 5 mét… 3 mét… Khoảnh khắc khi bước vào ngạch cửa, ánh mắt kia lập tức biến mất, Văn Thu nhẹ nhõm thở ra một hơi thật sâu.

“Xin chào, cậu cần giúp gì sao?”

Bóng đen trong góc tối cử động, vài người nhấc chân đá vào tấm thân mảnh mai của nhánh cây bên đường. Nhánh cây nhỏ bất thình lình bị ngoại lực tác động, lá cây liền lả tả rơi đầy đất.

“Con mẹ nó, cũng thông minh đấy!”

“Lão đại, bây giờ phải làm sao?”

“Làm sao nữa? Đến đồn công an cướp người đi chứ sao nữa!?”

“Lão, lão đại, anh nói thật hả…”

Gã đàn ông hung hăng tát vào đầu tên đang hỏi kia một cái: “Đương nhiên là giả! Mày không muốn sống nữa hay là tao không muốn sống nữa! Bỏ đi!”

Tên bị đánh che đầu, hắn ta rất cẩn thận nói: “Vậy bên phía cậu chủ Cố…”

“Cũng chỉ cần lão đại của mày vận động nhiều thêm một tí.”

Mấy tên này cười đến đáng khinh: “Cực cho lão đại rồi. Cật với rau hẹ* đã chuẩn bị sẵn cho anh đầy đủ, tránh để anh lao lực.”

“Hahahahaha.”

*Cật với hẹ là hai món dùng để tăng sinh lý nam giới/tráng dương á mọi người :)).

——————–

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 17"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online