Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 73
Chương 73: Ngoại Truyện 2
Ngoại Truyện 2
Bảy tháng sau khi Mộc Cửu mang thai, cô hoàn toàn bị Tần Uyên cấm ra ngoài làm việc, cũng không được mặc cả, cho nên ngoài Thạch Nguyên Phỉ và Đường Dật vốn đang ở trong văn phòng, còn có một người khác – Mộc Cửu.
Mặc dù lúc này đang bật điều hòa trong văn phòng, dưới gió mát của điều hòa, Thạch Nguyên Phỉ luôn thấy một làn gió lạnh, truyền từ Mộc Cửu đến…
Cho nên để Mộc Cửu nhìn rõ hiện trường vụ án mạng hơn, Thạch Nguyên Phỉ đã lắp đặt một camera thu nhỏ trên một cặp kính, để cho các thành viên của SCIT mang đến hiện trường, đương nhiên người đeo cặp kính này chính là Triệu Cường, cho nên sau đó,…
Triệu Cường: Em gái Mộc Cửu, đây là thi thể.
Mộc Cửu: Ừm, em thấy được.
Mộc Cửu: Anh Cường, đến gần thi thể hơn đi.
Triệu Cường (nuốt nước miếng): Đủ gần chưa?
Mộc Cửu: Gần hơn nữa, còn nữa, anh Cường, anh đừng run rẩy nữa.
.Lam Tiêu Nhã (mắng): Triệu Cường, đừng run chân nữa! Nếu cậu ngã lên thi thể, tôi sẽ đem cậu và thi thể cùng về phòng pháp y luôn đó!
Mộc Cửu: Anh Cường, lùi lại một chút.
Triệu Cường làm như vậy, liền lùi lại hai bước.
Mộc Cửu: Ừ, được rồi.
Thạch Nguyên Phỉ: Triệu Cường, cậu bước hai bước sang phải.
Triệu Cường: Bên trái?
Thạch Nguyên Phỉ: Đi thêm hai bước về phía bên trái.
Triệu Cường: Thạch Nguyên Phỉ! Cậu có thấy phiền hay không! Vậy chẳng phải tôi sẽ quay lại chỗ cũ sao? Cậu đang đùa tôi à!
Thạch Nguyên Phỉ: Tất nhiên là không, tôi chỉ muốn xem có phải là cậu không phân biệt được trái phải hay không thôi.
Triệu Cường: Kết quả thì sao?
Thạch Nguyên Phỉ: Quả nhiên cậu không biết phân biệt trái phải.
Triệu Cường:…
Sau hơn hai tháng, Mộc Cửu thành công hạ sinh một bé trai tên là Tần Lạc, sau khi Mộc Cửu nhìn thấy con trai thì rất hài lòng, bởi vì cô phát hiện cậu bé đẹp trai hơn so với khi Ngôn Luật mới sinh.
Ngôn Luật nhận lấy đứa bé từ tay Tần Uyên, thân thể đông cứng lại, vẻ mặt lo lắng vì sợ ngã xuống, nhưng cậu vẫn khăng khăng lộ ra vẻ chán ghét, “Nhìn như khỉ.”
Mộc Cửu nghe vậy thì vô cảm nói: “Lúc mới sinh cậu còn xấu hơn.”
Ngôn Luật nói với vẻ hoài nghi: “Làm sao có thể?”
Mộc Cửu: “Cậu từng thấy chưa?”
Ngôn Luật: “Tất nhiên…Chưa.”
Mộc Cửu: “Nhưng tôi đã nhìn thấy rồi.”
Mẹ của Mộc Cửu và Ngôn Luật bế đứa bé trên tay, cười tủm tỉm: “Mẹ cũng nhìn thấy rồi, đúng là đẹp hơn con.”
Ngôn Luật: “…”
—–Hết—–